Chung Cực Truyền Thừa
-
Chương 697: Thần cấp, Long Dương
Một gã cường giả Ngưng Thần kỳ muốn ẩn giấu thân mình, sợ rằng đúng là không dễ dàng tìm được. Huống hồ, toàn bộ Đông Nam Thiên như vậy, cho dù là cường giả Thần Cấp tự mình xuất thủ, chỉ sợ cũng khó có thể chính xác tìm được vị trí của tên cường giả Ngưng Thần Kỳ kia a.
Lâm Dịch nhíu mày, có chút bất đắc dĩ gật đầu nói:
Kỳ Dương lại nhìn về phía hắn nói:
Hai hàng lông mày Lâm Dịch nhíu lại, âm thầm suy nghĩ. Long Dương chính là cường giả Thần Cấp ở Đông Nam Thiên này, người ở Huyền Đông Thiên tới đây dương oai, hắn tự nhiên sẽ không thể ngồi yên không để ý đến. Mà có sự tham gia của cường giả Thần Cấp, hắc hắc. Trận chiến này thực sự đã có thể biến thành trận chiến giữa Huyền Đông Thiên và Đông Nam Thiên rồi.
Khóe miệng hắn mỉm cười, gật đầu nói:
Kỳ Dương chần chờ một lát rồi nói:
Nói tới đây, hắn dừng lại.
Lâm Dịch lúc này mới thực sự hiểu được mục đích của đối phương...Kế hoạch không giả, thế nhưng lại khiến lửa tự đốt chân mình a. Trên thực tế, bằng vào tình huống hiện tại, chuyện Bách Nguyên Tông có thể làm được dường như cũng chỉ có hai chuyện này...Thứ nhất, phòng ngự tốt ở mục tiêu bị công kích, tức là phòng ngự ở Gia Nhĩ Ba Tư vị diện. Thứ hai, tìm hiểu mục đích tập kích của đối phương.
Trừ hai điểm này ra, chỉ còn là việc điều binh khiển tướng một chút, cùng với thông tri cho những môn phái khác...Mà những chuyện này, Lâm Dịch đương nhiên không thể giúp được cái gì.
Bởi vậy, mục đích duy nhất lần này Kỳ Dương mời hắn tới đây chính là mời hắn xuất thủ.
Trong lòng Lâm Dịch có chút buồn cười, nếu như đối phương đã đưa ra kế hoạch như vậy, tất nhiên là đã điều tra rõ quan hệ của mình và Gia Nhĩ Ba Tư a. Bọn họ đã nhận định, bản thân mình không có khả năng ngồi yên không quan tâm đến. Cường giả Ngưng Thần Kỳ, không phải là thứ mà tùy tiện phái một cá nhân là có thể thu thập.
Lâm Dịch thẳng thắn trả lời chính là chuyện không ngoài ý liệu của Kỳ Dương, hắn gật đầu, sau đó mới nói cho những người chung quanh:
Kỳ Dương đứng lên làm động tác mời, Lâm Dịch đứng lên, sau khi suy nghĩ một chút rồi quay sang Lang Sa cười nói:
Lang Sa trầm mặc gật đầu, mọi người chia nhau hành sự.
Ra khỏi phòng, Lâm Dịch liền theo sau Kỳ Dương, hóa thành hai đạo tinh mang phá không mà đi...
Bay chừng mười phút, khoảng cách hiện tại với Thư Tâm Phong ước chừng vài trăm dặm, một tòa Phù Phong xuất hiện trước mặt hai người.
Mây mù lượng quanh, tòa Phù Phong lơ lửng trên không trung, khí thế phi phàm.
Trong mắt Lâm Dịch sáng lên...Không cần phải giới thiệu, cường giả Thần Cấp Long Dương lúc này đương nhiên ở bên trong.
Tại một chỗ cách tòa Phù Phong mấy nghìn thước, Kỳ Dương dừng lại, Lâm Dịch đương nhiên cũng dừng lại theo.
Kỳ Dương cung kính chắp tay, mở miệng nói, thanh âm nhẹ nhàng vang xa.
Một thanh âm trầm thấp giống như từ hồng hoang truyền đến, như gần như xa, chỉ là thanh âm này không ngờ lại khiến cho Hư Thần cảnh cường giả tâm thần bất định. Có thể thấy được nó mạnh mẽ ra sao. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lâm Dịch thầm bĩu môi, nhớ tới lúc đầu gặp Thì Khương ở Tây Bắc Thiên kia, cũng có tràng cảnh vạn đạo kim quang làm bạn, không khỏi nói thầm một câu...Những cường giả Thần Cấp này không phải là đều có thói quen làm bộ thâm trầm, thần bí đó chứ?
Lâm Dịch đối với cường giảThần Cấp bội phục, thế nhưng còn xa mới tới trình độ kính nể. Dù sao, lão bà của hắn cũng chính là một cường giảThần Cấp, nếu như kính nể, chẳng phải là bị vợ quản đến thảm rồi sao? Nhưng Kỳ Dương thì lại khác, trong mắt Kỳ Dương, Cường giả Thần Cấp chính là nhân vật cao cao tại thượng, chính là tồn tại vượt lên tất cả mọi thứ.
Kỳ Dương cung kính khom người nói:
Nói xong, ánh mắt nhìn thấy biểu tình của Lâm Dịch không chút biến hóa, tuy rằng không thể nói là khen, thế nhưng ngay cả một tia cung kính cũng không có, trong lòng hắn không khỏi giận dữ, thầm nghĩ Lâm Dịch này có chút thực lực không ngờ ngay cả Cường giả Thần Cấp cũng không đặt vào trong mắt? Thực sự là không biết sống chết.
Lại nói, hắn đối với Lâm Dịch không có một chút hảo cảm nào, hiện tại lại có chút hả hê, mong muốn nhìn thấy Lâm Dịch gặp nạn.
Chỉ là, ngoài dự liệu của Kỳ Dương chính là thái độ của Lâm Dịch dường như cũng không có làm Long Dương đại nhân tức giận, điều này khiến cho hắn có chút kỳ quá...Kỳ quái thì kỳ quái, hắn vẫn mang theo Lâm Dịch tiến vào tòa phù phong.
Tòa Phù Phong cũng không lớn, liếc mắt là có thể nhìn thấy toàn bộ.
Hiện tại, trên tòa Phù Phong có một thân ảnh đứng đó. Ánh mắt của Lâm Dịch vô cùng nhanh nhạy, đương nhiên hiểu rõ người kia là ai.
Đây chính là một trung niên tướng mạo vô cùng tuấn tú...Dường như những Cường giả Thần Cấp đều tuấn mỹ như vậy a, thân mặc cẩm bào nạm vàng, đầu đội kim quan, da trắng nõn...Trên trán của hắn, có một ký hiệu phức tạp lan ra phía chung quanh, có vẻ vô cùng thần bí.
Ánh mắt của hắn sáng sủa mà thâm thúy, tay chắp về phía sau lưng nhìn về phía xa, không hỏi khiến cho người nhìn cảm thấy kỳ quái...Lúc này hắn dường như cùng với toàn bộ thiên địa dung hợp lại với nhau, hắn chính là thiên địa, thiên địa chính là hắn,
Tuy rằng người đứng trước mặt, thế nhưng lại làm cho người nhìn có cảm giác cực kỳ xa xôi. Khí tức của hắn mờ ảo bất định, như có như không...Nếu như có người tùy tiện thử, sợ rằng cho dù là cường giả Ngưng Thần Kỳ, cũng không nhịn được mà rối loạn tâm thần.
Lâm Dịch tuy rằng tự phụ thần thức của mình không kém, thế nhưng giữa thần thức và thiên địa, cự ly so với Cường giả Thần Cấp chân chính lại kém không chỉ một bậch, đương nhiên sẽ không làm ra cử động ngu ngốc gì.
Mà Kỳ Dương trong nháy mắt khi nhìn thấy trung niên nhân kia liền lộ ra biểu tình sùng bái tới cực điểm, biểu tình vô cùng cung kính, thậm chí còn mang theo một tia thành kính.
Kỳ Dương quỳ một gối, trực tiếp tham kiến Long Dương giống như tham kiến quân chủ. Vẻ mặt vô cùng cung kính cùng thành kính.
Lâm Dịch cũng không làm lễ tiết lớn như vậy, hắn chỉ hơi khom người, thi lễ nói;
Long Dương nghe vậy thu hồi ánh mắt nhìn về phía xa, khi hắn quay đầu nhìn về phía hai người, khí thế trong nháy mắt cải biến...Nếu như khí thế vừa rồi mà mờ ảo hư vô bất định thì trong nháy mắt lúc hắn quay đầu lại khí thế của hắn đã biến thành núi cao vạn trượng, rất nặng, vững chắc, trầm ổn.
Trong mắt Lâm Dịch tức thì hiện lên thần sắc kinh hãi, không khỏi than nhẹ một câu:
Mà thần sắc thành kính trong mắt Kỳ Dương lại càng đậm, cúi đầu, căn bản không dám nhìn thẳng đối phương.
Ánh mắt trong suốt mà thâm thúy của Long Dương nhìn về phía Lâm Dịch, hỏi;
Lần này thanh âm không còn giống như vừa xa vừa gần, mà ngược lại còn có vẻ trầm thấp, ôn hòa.
Lâm Dịch thu lại tạp niệm trong lòng, tươi cười chắp tay nói:
Long Dương nhìn qua Lâm Dịch một lượt, thần sắc ngay từ ban đầu coi như ôn hòa, nhưng dần dần lại có vẻ nghiêm túc. Trong lòng Lâm Dịch không khỏi sửng sốt, cảm thấy có chút kỳ quái, Long Dương lúc này lại hừ lạnh một tiếng.
Lâm Dịch khẽ cau màu, chỉ thần thần sắc lạnh nhạt từ trong đôi mắt đối phương tràn ra, không ngờ mơ hồ có một tia tử kim sắc.
Long Dương nhàn nhạt mở miệng, biểu tình trên mặt hắn hờ hững, ánh mắt lạnh lùng. Tử kim sắc lượn lờ quanh thân hắn dường như phối hợp với linh lực, khiến cho hắn giống như là một đế vương trong Thần Cấp. Lâm Dịch ngẩn ra, ngay sau đó sắc mặt chợt biến đối, một cỗ khí tức đế vương bàng bạc đột nhiên từ trên người đối phương tuôn ra, hướng về phía Lâm Dịch điên cuồng chạy tới.
Lâm Dịch nhịn không được mà kêu lên một tiếng đau đớn, lực lượng cường đại khiến cho thân thể hắn phảng phất trong nháy mắt mất đi sự không chế. Hắn căn bản không nghĩ tới đối phương đột nhiên tại sao lại gây khó dễ, Hổ Thần Quyết trong nháy mắt cấp tốc vận chuyển, huyết sắc quang mang đại thịnh. Mà thân thể Lâm Dịch, Long Dương không động thủ, chỉ cần khí thế ngoại phóng đã đánh bay Lâm Dịch ra bên ngoài.
Biến cố bất thình lình xảy ra khiến cho Kỳ Dương đag quỳ rạp dưới đất cũng không có lường trước được. Hắn đầu tiên là có chút kinh hãi không hiểu tại sao Long Dương nhiên nổi giận, nhưng mà trong lúc kinh hãi, trong lòng hắn cũng không nhịn được có chút vui vẻ vì trả được thù. Hắn cũng không quên lúc Lâm Dịch xông thẳng vào Bách Nguyên Tông, cũng không hòa nhã gì với hắn cho lắm. Bởi vì hắn cố kỵ thực lực của Lâm Dịch cho nên mới không muốn chiến. Thế nhưng nếu như Cường giả Thần Cấp tình nguyện xuất thủ, hắn đương nhiên là cũng mừng rỡ xem náo nhiệt.
Trong lòng mang theo chút hả hê, đầu Kỳ Dương cúi xuống đất, khóe miệng khẽ nhếch lên, thầm nghĩ Lâm Dịch này tự cho mình có chút thực lực ngay cả Cường giả Thần Cấp cũng không đặt vào trong mắt, cho dù bị đánh chết cũng đáng đời.
Trong nháy mắt, thân thể Lâm Dịch đã bị văng ra ngoài vài trăm thước. Cỗ khí thế mang theo lực lượng kia khiến cho sắc mặt Lâm Dịch trắng bệch, nhíu mày.
Cường giả Thần Cấp đích xác cường đại, thế nhưng Lâm Dịch cũng không sợ hãi...Năm đó vào lúc hắn còn chưa sử dụng thành thạo Thú Văn chi nguyên, cũng dám đánh với Khương Như, một Cường giả Thần Cấp hàng thật giá thật chiến đấu một trận kịch liệt...Chứ đừng nói là hiện tại.
Long Dương vẫn duy trì vẻ lạnh lùng kia, mí mắt hắn nhếch lên, trong mắt vẫn như cũ không mặn không nhạt. Trong ánh mắt của hắn cũng không có ý tứ cuồng ngạo, mà thân thể hắn, khí tức của hắn, đã giải thích hàm nghĩa đích thực của hai chữ "Bá đạo.
Nội liễm, bá đạo.
Long Dương không nói, Lâm Dịch cũng không hỏi. Hai người cứ như vậy từ xa nhin nhau. Trong lúc bất tri bất giác, thân thể Lâm Dịch đột nhiên lóe lên một tầng lam sắc quang mang, một lát sau, hoa văn hắc bạch giao thoa xuất hiện trên người hắn, đôi mắt ám hồng sắc trong nháy mắt biến thành tinh lam sắc. Sắc mặt vốn ban đầu lạnh lùng, hiện tại biến thành hờ hững.
Bầu trời đột nhiên tối sầm xuống, từ phía xa xa, từng đạo tử sắc điện xà bắt đầu quấn lấy nhau, không ngừng qua lại trong tầng mây. Kỳ Dương vốn đang quỳ rạp lúc này cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện lên một tia kinh dị.
Khiến cho bầu trời biến sắc, đồng dạng cũng là cường giả Ngưng Thần Kỳ, hắn cũng có thể đơn giản làm được. Thế nhưng khiến cho hắn kinh dị chính là...Lâm Dịch, không ngờ có thể so khí thế cùng với Cường giả Thần Cấp? Mà trong đó, ánh mắt lại không có một chút khiếp đảm.
Kỳ Dương đang nghĩ không lẽ thực lực của mình thấp hơn Lâm Dịch, nhưng mà nếu như muốn hắn giống như Lâm Dịch đi so khí thế với Long Dương cho hắn mượn tám lá gan hắn cũng không dám...Phải biết rằng, thứ đồ chơi khí thế này, thuộc về thực lực, nhưng cũng không phải là toàn bộ, chính là khảo nghiệm quan trọng đối với lòng người. Mượn Kỳ Dương mà nói, tuy rằng hắn không dám xác định bản thân có thể thắng được Lâm Dịch hay không, nhưng nếu như thực sự đứng ở vị trí đối lập với Lâm Dịch, hắn cũng sẽ không bị khí thế của Lâm Dịch áp đảo...Bởi vì trong lòng hắn còn có một phần tự tin, tự tin bản thân cũng không thấp hơn đối phương.
Nhưng nếu đổi lại Long Dương...Cho dù Long Dương cố ý đè thấp khí thế chính mình, khí thế Kỳ Dương cũng còn kém xa mới bằng đối phương, thậm chí ngay cả dũng khí thả ra khí thế của mình cũng không có. Bởi vì trong lòng hắn tự biết, bản thân mình vô luận có cố gắng như thế nào, Ngưng Thần và Thần Cấp, sự chênh lệch đó giống như trên trời dưới đất không thể bù đắp. Vì vậy, chỉ cần Long Dương đứng trước mặt hắn, từ đáy lòng hắn cũng cảm giác được từng đợt áp lực, căn bản không có biện pháp phát huy thực lực chân chính của mình.
Ánh mắt Kỳ Dương nhìn về phía Lâm Dịch dần dần mang theo một chút phức tạp...Trong đó có nghi hoặc, có kinh dị, có bội phục, thậm chí còn có đố kỵ...Hắn thực sự không thể lý giải được, Lâm Dịch rốt cuộc là dựa vào thứ gì mà lại dám đối chọi gay gắt với Cường giả Thần Cấp hàng thật giá thật?
Thời gian lặng lẽ trôi, giống như là trong nháy mắt, lại giống như một khoảng thời gian rất dài, Long Dương không hổ là Cường giả Thần Cấp, vô luận là mượn lực thiên địa hay là thực lực bản thân đều là thứ mà Lâm Dịch không thể chống đỡ. Sắc mặt Lâm Dịch dần dần trắng bệch, thế nhưng bởi vì có Linh Văn gia trì, mọi trình tự đối với mọi người khi áp dụng lên người hắn chỉ là vô dụng, vì vậy hắn cũng không hiểu cái gì gọi là sợ hãi. Sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn mang theo vẻ lạnh nhạt, thoạt nhìn có chút quỷ dị.
Thân thể Kỳ Dương lóe lên một tầng quang mang màu vàng, lượn lờ xung quanh thân thể hắn. Hai đại cường giả so đấu khí thế, cho dù hắn đang ở một bên, thế nhưng ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
Lâm Dịch nhíu mày, có chút bất đắc dĩ gật đầu nói:
Kỳ Dương lại nhìn về phía hắn nói:
Hai hàng lông mày Lâm Dịch nhíu lại, âm thầm suy nghĩ. Long Dương chính là cường giả Thần Cấp ở Đông Nam Thiên này, người ở Huyền Đông Thiên tới đây dương oai, hắn tự nhiên sẽ không thể ngồi yên không để ý đến. Mà có sự tham gia của cường giả Thần Cấp, hắc hắc. Trận chiến này thực sự đã có thể biến thành trận chiến giữa Huyền Đông Thiên và Đông Nam Thiên rồi.
Khóe miệng hắn mỉm cười, gật đầu nói:
Kỳ Dương chần chờ một lát rồi nói:
Nói tới đây, hắn dừng lại.
Lâm Dịch lúc này mới thực sự hiểu được mục đích của đối phương...Kế hoạch không giả, thế nhưng lại khiến lửa tự đốt chân mình a. Trên thực tế, bằng vào tình huống hiện tại, chuyện Bách Nguyên Tông có thể làm được dường như cũng chỉ có hai chuyện này...Thứ nhất, phòng ngự tốt ở mục tiêu bị công kích, tức là phòng ngự ở Gia Nhĩ Ba Tư vị diện. Thứ hai, tìm hiểu mục đích tập kích của đối phương.
Trừ hai điểm này ra, chỉ còn là việc điều binh khiển tướng một chút, cùng với thông tri cho những môn phái khác...Mà những chuyện này, Lâm Dịch đương nhiên không thể giúp được cái gì.
Bởi vậy, mục đích duy nhất lần này Kỳ Dương mời hắn tới đây chính là mời hắn xuất thủ.
Trong lòng Lâm Dịch có chút buồn cười, nếu như đối phương đã đưa ra kế hoạch như vậy, tất nhiên là đã điều tra rõ quan hệ của mình và Gia Nhĩ Ba Tư a. Bọn họ đã nhận định, bản thân mình không có khả năng ngồi yên không quan tâm đến. Cường giả Ngưng Thần Kỳ, không phải là thứ mà tùy tiện phái một cá nhân là có thể thu thập.
Lâm Dịch thẳng thắn trả lời chính là chuyện không ngoài ý liệu của Kỳ Dương, hắn gật đầu, sau đó mới nói cho những người chung quanh:
Kỳ Dương đứng lên làm động tác mời, Lâm Dịch đứng lên, sau khi suy nghĩ một chút rồi quay sang Lang Sa cười nói:
Lang Sa trầm mặc gật đầu, mọi người chia nhau hành sự.
Ra khỏi phòng, Lâm Dịch liền theo sau Kỳ Dương, hóa thành hai đạo tinh mang phá không mà đi...
Bay chừng mười phút, khoảng cách hiện tại với Thư Tâm Phong ước chừng vài trăm dặm, một tòa Phù Phong xuất hiện trước mặt hai người.
Mây mù lượng quanh, tòa Phù Phong lơ lửng trên không trung, khí thế phi phàm.
Trong mắt Lâm Dịch sáng lên...Không cần phải giới thiệu, cường giả Thần Cấp Long Dương lúc này đương nhiên ở bên trong.
Tại một chỗ cách tòa Phù Phong mấy nghìn thước, Kỳ Dương dừng lại, Lâm Dịch đương nhiên cũng dừng lại theo.
Kỳ Dương cung kính chắp tay, mở miệng nói, thanh âm nhẹ nhàng vang xa.
Một thanh âm trầm thấp giống như từ hồng hoang truyền đến, như gần như xa, chỉ là thanh âm này không ngờ lại khiến cho Hư Thần cảnh cường giả tâm thần bất định. Có thể thấy được nó mạnh mẽ ra sao. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lâm Dịch thầm bĩu môi, nhớ tới lúc đầu gặp Thì Khương ở Tây Bắc Thiên kia, cũng có tràng cảnh vạn đạo kim quang làm bạn, không khỏi nói thầm một câu...Những cường giả Thần Cấp này không phải là đều có thói quen làm bộ thâm trầm, thần bí đó chứ?
Lâm Dịch đối với cường giảThần Cấp bội phục, thế nhưng còn xa mới tới trình độ kính nể. Dù sao, lão bà của hắn cũng chính là một cường giảThần Cấp, nếu như kính nể, chẳng phải là bị vợ quản đến thảm rồi sao? Nhưng Kỳ Dương thì lại khác, trong mắt Kỳ Dương, Cường giả Thần Cấp chính là nhân vật cao cao tại thượng, chính là tồn tại vượt lên tất cả mọi thứ.
Kỳ Dương cung kính khom người nói:
Nói xong, ánh mắt nhìn thấy biểu tình của Lâm Dịch không chút biến hóa, tuy rằng không thể nói là khen, thế nhưng ngay cả một tia cung kính cũng không có, trong lòng hắn không khỏi giận dữ, thầm nghĩ Lâm Dịch này có chút thực lực không ngờ ngay cả Cường giả Thần Cấp cũng không đặt vào trong mắt? Thực sự là không biết sống chết.
Lại nói, hắn đối với Lâm Dịch không có một chút hảo cảm nào, hiện tại lại có chút hả hê, mong muốn nhìn thấy Lâm Dịch gặp nạn.
Chỉ là, ngoài dự liệu của Kỳ Dương chính là thái độ của Lâm Dịch dường như cũng không có làm Long Dương đại nhân tức giận, điều này khiến cho hắn có chút kỳ quá...Kỳ quái thì kỳ quái, hắn vẫn mang theo Lâm Dịch tiến vào tòa phù phong.
Tòa Phù Phong cũng không lớn, liếc mắt là có thể nhìn thấy toàn bộ.
Hiện tại, trên tòa Phù Phong có một thân ảnh đứng đó. Ánh mắt của Lâm Dịch vô cùng nhanh nhạy, đương nhiên hiểu rõ người kia là ai.
Đây chính là một trung niên tướng mạo vô cùng tuấn tú...Dường như những Cường giả Thần Cấp đều tuấn mỹ như vậy a, thân mặc cẩm bào nạm vàng, đầu đội kim quan, da trắng nõn...Trên trán của hắn, có một ký hiệu phức tạp lan ra phía chung quanh, có vẻ vô cùng thần bí.
Ánh mắt của hắn sáng sủa mà thâm thúy, tay chắp về phía sau lưng nhìn về phía xa, không hỏi khiến cho người nhìn cảm thấy kỳ quái...Lúc này hắn dường như cùng với toàn bộ thiên địa dung hợp lại với nhau, hắn chính là thiên địa, thiên địa chính là hắn,
Tuy rằng người đứng trước mặt, thế nhưng lại làm cho người nhìn có cảm giác cực kỳ xa xôi. Khí tức của hắn mờ ảo bất định, như có như không...Nếu như có người tùy tiện thử, sợ rằng cho dù là cường giả Ngưng Thần Kỳ, cũng không nhịn được mà rối loạn tâm thần.
Lâm Dịch tuy rằng tự phụ thần thức của mình không kém, thế nhưng giữa thần thức và thiên địa, cự ly so với Cường giả Thần Cấp chân chính lại kém không chỉ một bậch, đương nhiên sẽ không làm ra cử động ngu ngốc gì.
Mà Kỳ Dương trong nháy mắt khi nhìn thấy trung niên nhân kia liền lộ ra biểu tình sùng bái tới cực điểm, biểu tình vô cùng cung kính, thậm chí còn mang theo một tia thành kính.
Kỳ Dương quỳ một gối, trực tiếp tham kiến Long Dương giống như tham kiến quân chủ. Vẻ mặt vô cùng cung kính cùng thành kính.
Lâm Dịch cũng không làm lễ tiết lớn như vậy, hắn chỉ hơi khom người, thi lễ nói;
Long Dương nghe vậy thu hồi ánh mắt nhìn về phía xa, khi hắn quay đầu nhìn về phía hai người, khí thế trong nháy mắt cải biến...Nếu như khí thế vừa rồi mà mờ ảo hư vô bất định thì trong nháy mắt lúc hắn quay đầu lại khí thế của hắn đã biến thành núi cao vạn trượng, rất nặng, vững chắc, trầm ổn.
Trong mắt Lâm Dịch tức thì hiện lên thần sắc kinh hãi, không khỏi than nhẹ một câu:
Mà thần sắc thành kính trong mắt Kỳ Dương lại càng đậm, cúi đầu, căn bản không dám nhìn thẳng đối phương.
Ánh mắt trong suốt mà thâm thúy của Long Dương nhìn về phía Lâm Dịch, hỏi;
Lần này thanh âm không còn giống như vừa xa vừa gần, mà ngược lại còn có vẻ trầm thấp, ôn hòa.
Lâm Dịch thu lại tạp niệm trong lòng, tươi cười chắp tay nói:
Long Dương nhìn qua Lâm Dịch một lượt, thần sắc ngay từ ban đầu coi như ôn hòa, nhưng dần dần lại có vẻ nghiêm túc. Trong lòng Lâm Dịch không khỏi sửng sốt, cảm thấy có chút kỳ quái, Long Dương lúc này lại hừ lạnh một tiếng.
Lâm Dịch khẽ cau màu, chỉ thần thần sắc lạnh nhạt từ trong đôi mắt đối phương tràn ra, không ngờ mơ hồ có một tia tử kim sắc.
Long Dương nhàn nhạt mở miệng, biểu tình trên mặt hắn hờ hững, ánh mắt lạnh lùng. Tử kim sắc lượn lờ quanh thân hắn dường như phối hợp với linh lực, khiến cho hắn giống như là một đế vương trong Thần Cấp. Lâm Dịch ngẩn ra, ngay sau đó sắc mặt chợt biến đối, một cỗ khí tức đế vương bàng bạc đột nhiên từ trên người đối phương tuôn ra, hướng về phía Lâm Dịch điên cuồng chạy tới.
Lâm Dịch nhịn không được mà kêu lên một tiếng đau đớn, lực lượng cường đại khiến cho thân thể hắn phảng phất trong nháy mắt mất đi sự không chế. Hắn căn bản không nghĩ tới đối phương đột nhiên tại sao lại gây khó dễ, Hổ Thần Quyết trong nháy mắt cấp tốc vận chuyển, huyết sắc quang mang đại thịnh. Mà thân thể Lâm Dịch, Long Dương không động thủ, chỉ cần khí thế ngoại phóng đã đánh bay Lâm Dịch ra bên ngoài.
Biến cố bất thình lình xảy ra khiến cho Kỳ Dương đag quỳ rạp dưới đất cũng không có lường trước được. Hắn đầu tiên là có chút kinh hãi không hiểu tại sao Long Dương nhiên nổi giận, nhưng mà trong lúc kinh hãi, trong lòng hắn cũng không nhịn được có chút vui vẻ vì trả được thù. Hắn cũng không quên lúc Lâm Dịch xông thẳng vào Bách Nguyên Tông, cũng không hòa nhã gì với hắn cho lắm. Bởi vì hắn cố kỵ thực lực của Lâm Dịch cho nên mới không muốn chiến. Thế nhưng nếu như Cường giả Thần Cấp tình nguyện xuất thủ, hắn đương nhiên là cũng mừng rỡ xem náo nhiệt.
Trong lòng mang theo chút hả hê, đầu Kỳ Dương cúi xuống đất, khóe miệng khẽ nhếch lên, thầm nghĩ Lâm Dịch này tự cho mình có chút thực lực ngay cả Cường giả Thần Cấp cũng không đặt vào trong mắt, cho dù bị đánh chết cũng đáng đời.
Trong nháy mắt, thân thể Lâm Dịch đã bị văng ra ngoài vài trăm thước. Cỗ khí thế mang theo lực lượng kia khiến cho sắc mặt Lâm Dịch trắng bệch, nhíu mày.
Cường giả Thần Cấp đích xác cường đại, thế nhưng Lâm Dịch cũng không sợ hãi...Năm đó vào lúc hắn còn chưa sử dụng thành thạo Thú Văn chi nguyên, cũng dám đánh với Khương Như, một Cường giả Thần Cấp hàng thật giá thật chiến đấu một trận kịch liệt...Chứ đừng nói là hiện tại.
Long Dương vẫn duy trì vẻ lạnh lùng kia, mí mắt hắn nhếch lên, trong mắt vẫn như cũ không mặn không nhạt. Trong ánh mắt của hắn cũng không có ý tứ cuồng ngạo, mà thân thể hắn, khí tức của hắn, đã giải thích hàm nghĩa đích thực của hai chữ "Bá đạo.
Nội liễm, bá đạo.
Long Dương không nói, Lâm Dịch cũng không hỏi. Hai người cứ như vậy từ xa nhin nhau. Trong lúc bất tri bất giác, thân thể Lâm Dịch đột nhiên lóe lên một tầng lam sắc quang mang, một lát sau, hoa văn hắc bạch giao thoa xuất hiện trên người hắn, đôi mắt ám hồng sắc trong nháy mắt biến thành tinh lam sắc. Sắc mặt vốn ban đầu lạnh lùng, hiện tại biến thành hờ hững.
Bầu trời đột nhiên tối sầm xuống, từ phía xa xa, từng đạo tử sắc điện xà bắt đầu quấn lấy nhau, không ngừng qua lại trong tầng mây. Kỳ Dương vốn đang quỳ rạp lúc này cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện lên một tia kinh dị.
Khiến cho bầu trời biến sắc, đồng dạng cũng là cường giả Ngưng Thần Kỳ, hắn cũng có thể đơn giản làm được. Thế nhưng khiến cho hắn kinh dị chính là...Lâm Dịch, không ngờ có thể so khí thế cùng với Cường giả Thần Cấp? Mà trong đó, ánh mắt lại không có một chút khiếp đảm.
Kỳ Dương đang nghĩ không lẽ thực lực của mình thấp hơn Lâm Dịch, nhưng mà nếu như muốn hắn giống như Lâm Dịch đi so khí thế với Long Dương cho hắn mượn tám lá gan hắn cũng không dám...Phải biết rằng, thứ đồ chơi khí thế này, thuộc về thực lực, nhưng cũng không phải là toàn bộ, chính là khảo nghiệm quan trọng đối với lòng người. Mượn Kỳ Dương mà nói, tuy rằng hắn không dám xác định bản thân có thể thắng được Lâm Dịch hay không, nhưng nếu như thực sự đứng ở vị trí đối lập với Lâm Dịch, hắn cũng sẽ không bị khí thế của Lâm Dịch áp đảo...Bởi vì trong lòng hắn còn có một phần tự tin, tự tin bản thân cũng không thấp hơn đối phương.
Nhưng nếu đổi lại Long Dương...Cho dù Long Dương cố ý đè thấp khí thế chính mình, khí thế Kỳ Dương cũng còn kém xa mới bằng đối phương, thậm chí ngay cả dũng khí thả ra khí thế của mình cũng không có. Bởi vì trong lòng hắn tự biết, bản thân mình vô luận có cố gắng như thế nào, Ngưng Thần và Thần Cấp, sự chênh lệch đó giống như trên trời dưới đất không thể bù đắp. Vì vậy, chỉ cần Long Dương đứng trước mặt hắn, từ đáy lòng hắn cũng cảm giác được từng đợt áp lực, căn bản không có biện pháp phát huy thực lực chân chính của mình.
Ánh mắt Kỳ Dương nhìn về phía Lâm Dịch dần dần mang theo một chút phức tạp...Trong đó có nghi hoặc, có kinh dị, có bội phục, thậm chí còn có đố kỵ...Hắn thực sự không thể lý giải được, Lâm Dịch rốt cuộc là dựa vào thứ gì mà lại dám đối chọi gay gắt với Cường giả Thần Cấp hàng thật giá thật?
Thời gian lặng lẽ trôi, giống như là trong nháy mắt, lại giống như một khoảng thời gian rất dài, Long Dương không hổ là Cường giả Thần Cấp, vô luận là mượn lực thiên địa hay là thực lực bản thân đều là thứ mà Lâm Dịch không thể chống đỡ. Sắc mặt Lâm Dịch dần dần trắng bệch, thế nhưng bởi vì có Linh Văn gia trì, mọi trình tự đối với mọi người khi áp dụng lên người hắn chỉ là vô dụng, vì vậy hắn cũng không hiểu cái gì gọi là sợ hãi. Sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn mang theo vẻ lạnh nhạt, thoạt nhìn có chút quỷ dị.
Thân thể Kỳ Dương lóe lên một tầng quang mang màu vàng, lượn lờ xung quanh thân thể hắn. Hai đại cường giả so đấu khí thế, cho dù hắn đang ở một bên, thế nhưng ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook