Chung Cực Truyền Thừa
-
Chương 691: Nghĩ cách cứu viện
Hắn có thể dò xét chính xác từng chút một. Vì vậy, không lâu sau, mấy tinh thần ba động quen thuộc mà lại xa lạ nhất thời tiến vào bên trong thần thức của Lâm Dịch.
Hai mắt Lâm Dịch mở ra, sắc mặt không khỏi vui mừng nói:
Lang Sa cũng thở dài một hơi, sắc mặt vui mừng nhìn Lâm Dịch, khóe miệng nở nụ cười.
Lâm Dịch nói muốn bay tới đó.
Lâm Phỉ vội vã hô lên một tiếng. Lâm Dịch ngừng lại, quay đầu lại hỏi nàng:
Lâm Phỉ nhíu mày nói:
Lâm DỊch sửng sốt, sau khi suy nghĩ một lát rồi bất đắc dĩ khẽ thở dài nói:
Lâm Dịch cũng không phải là Thánh nhân. Hắn đôi khi có thể có chút thiện tâm. Thế nhưng tiêu chí của Lâm Dịch cũng không phải là muốn làm đấng cứu thế. Đệ tử của Thanh Nguyên Kiếm Tông kia, nói ra còn có thể có chút ít quan hệ đồng môn với hắn. Thế nhưng trên thực tế cũng không ai nhận ra ai. Mà Thanh Long Bảo kia, sự uy hiếp của nó đối với Bạch Đế đại luc gần trong gang tấc. Bản thân mình còn cần phải dựa vào lực lượng Bách Nguyên Tông để giữ gìn Bạch Đế đại lục.
Để không cho những người này ảnh hưởng tới kế hoạch sau này của mình, Lâm Dịch cũng không cho rằng đây là một vụ buôn bán có lời.
Lâm Phỉ gật đầu nói:
- Nếu như muội đoán không sai. Dịch ca định dựa vào lực lượng của Bách Nguyên Tông bảo hộ Bạch Đế đại lục đi a? Dịch ca, hiện tại chàng không thích hơp xuất hiện trước mặt gia gia. Nhiều người nhiều miệng, nếu như bọn họ nói chàng tới cứu người. Tất nhiên cũng nhân cơ hội yêu cầu chàng cứu bọn họ. Gia gia ở chỗ này sinh sống mấy trăm năm, sợ rằng quan hệ với những người chung quanh đều vô cùng hòa hợp. Lúc này nếu như bảo gia gia bỏ bọn họ thì cũng không phải, mà không bỏ cũng không được. Chẳng phải là làm lỡ kế hoạch sao?
Lâm Dịch tức thì xấu hổ, may mà có Lâm Phỉ. Bằng không sau đó xuống phía dưới, chẳng phải cứu được gia gia cũng là một nam đề khó khăn sao?
Cứu mấy người gia gia, so với hơn mười vạn người ở khu khai quặng này thì không tính là gì. Nếu như thoáng cái cứu nhiều người như vậy, tất nhiên sẽ khiến cho cao tầng quan tâm. Đến lúc đó, khi mình trở lại môn phái, sợ rằng đối phương sẽ gây khó dễ.
Con mắt Lâm Dịch đảo đảo vào cái. Lập tức nở nụ cười nói:
Lâm Phỉ cũng cười gật đầu nói:
Lâm Dịch gật đầu nói:
Lúc này, ba người từ không trung rơi xuống.
Những đệ tử của Thanh Nguyên Kiếm Tông ngẩng đầu nhìn ba thân ảnh màu trắng hạ xuống, chỉ liếc mắt một cái liền quay đầu đi. Ánh mắt của bọn họ vô thần, uể oải, thất hồn lạc phách. Bọn họ căn bản không có tâm tư quan tâm tới chuyện khác, thế nhưng lại phải tiếp tục khai thác.
Thanh âm vang lên từ mấy người Bách Nguyên Tông chung quanh. Bọn họ đang không ngừng giơ roi lên, thỉnh thoáng phát sinh và tiếng ba ba, quả thực khiến cho người khác phát lạnh.
Đầu lông mày Lâm Dịch nhíu lại, thấy ánh mắt của bọn họ thì có chút không đành lòng. Chỉ là khi nhớ tới đại lục Bạch Đế, hắn không khỏi mạnh mẽ đèn nén tâm tình đó xuống. So sánh với những người này, rõ ràng đại lục Bạch Đế ở trong lòng hắn có phân lượng hơn nhiều.
Ba người Lâm Dịch, rơi thẳng xuống trước mặt vài tên đệ tử Bách Nguyên Tông.
Vài tên đệ tử Bách Nguyên Tông đối với sự xuất hiện của đám người Lâm Dịch có chút kinh ngạc. Trong đó một người mở miệng nói:
Lời còn chưa dứt, đôi mắt tức thì dai ra, ngây ngốc nhìn vào Lâm Phỉ và Lang Sa, không ngờ lại có chút thất thần.
Mấy người khác hiển nhiên cũng nhìn thấy Lang Sa và Lâm Phỉ, giống như ngừng thở. Ở Thiên Giới, nữ nhân vốn không có nhiều, mà nhưng người này từ khi lên Thiên Giới, phỏng chừng cũng không thấy quá nhiều nữ nhân. Vậy không cần phải nói đên hai mỹ nữ tuyệt sắc như Lâm Phỉ và Lang Sa.
Ánh mắt Lâm Dịch tức thì lạnh lẽo, chợt hừ lạnh một tiếng. Nhất thời, một cỗ áp uy áp từ trong cơ thể tuôn ra.
Đột nhiên xuất hiện áp lực cường đại, khiến cho thân thể mấy tên đệ tử Bách Nguyên Tông kia run lên, ánh mắt lộ ra biểu tình kinh hãi. Lúc này bọn hắn mới chú ý tới Lâm Dịch.
Chỉ thấy Lâm Dịch mặc trang phục Bách Nguyên Tông, khuôn mặt mang theo chút tức giận. Trong lòng mấy người tức thì giật mình, tâm tư thay đổi thật nhanh, biết mình đã chọc giận đối phương. Vội vã quỳ rạp xuống nói:
Lâm Dịch lạnh lùng nhìn bọn họ, một lát sau mới hừ lạnh một tiếng, áp lực trên người mấy người nhất thời biến mất, đám người này run sợ nhìn vị xa lạ này.
Khuôn mặt Lâm Dịch lạnh lùng, mở miệng nói:
Một gã đệ tử Bách Nguyên Tông vội vã trả lời.
Lâm Dịch nhíu mày, dường như suy nghĩ một lát, sau đó mới không chút kiên nhẫn nói:
Vài tên đệ tử Bách Nguyên Tông nghe vậy nhất thời cả kinh, vội vã đáp:
Lâm Dịch lúc này mới như bừng tỉnh:
Vừa nghe những lời này, mấy tên đệ tử đều há mồm, lắp bắp nói:
Kỳ thực cũng không thể trách bọn người kia không có não. Thật sự, bởi vì Bách Nguyên Tông ở Đông Nam Thiên này danh khí như mặt trời ban trưa, căn bản không ai dám trêu chọc. Nếu như có người xâm lấn chỉ sợ đã sớm bị phát hiện. Không có khả năng xuất hiện ở khu khai quặng này. Vì vậy bọn họ tự nhiên sẽ không nghi ngờ vị sư tổ có khuôn mặt lạnh lùng này.
Lâm Dịch hơi trầm ngâm một lát, mới mở miệng hừ lạnh nói.
Mấy tên đệ tử Bách Nguyên Tông bị dọa tới lạnh run lên, lại căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn. Những môn nhân Bách Nguyên Tông vừa rồi con uy phong giáo huấn đệ tử Thanh Nguyên Kiếm Tông sớm đã biến mất không còn tung tích.
Mấy người đệ tử khúm núm cúi đầu đáp. Căn bản không dám liếc nhìn Sa và Lâm Phỉ nữa.
Khuôn mặt Lâm Dịch hờ hững, khẽ hừ một tiếng rồi quay đầu. Một lát sau mới nói:
Một gã đệ tử Bách Nguyên Tông bẩm báo:
Lâm Dịch gật đầu, sau đó nói:
Những đệ tử Bách Nguyên Tông vội vã cung kính chỉ về một tòa Phù Phong trên không trung cách đó không xa. Cung kính nói:
Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó mới nói:
Lâm Dịch vừa dứt lời, những đệ tử Bách Nguyên Tông chỉ cảm thấy đầu khẽ run lên, nhất thời một bản danh sách trước mặt những đệ tử Bách Nguyên Tông kia. Tên đệ tử kia vội vã khom người nói:
Lâm Dịch gật đầu, cũng không nói chuyện. Ánh mắt nhìn về phía Lâm Phỉ cùng Lang Sa, ba người gật đầu bay về phía không trung.
Bên trong khu vực mỏ, đường vô cùng khúc khuỷu, tiếng lách cách vang lên không dứt bên tai. Những đệ tử Thanh Nguyên Kiếm Tông quần áo cũ nát đang gần như máy móc đào bới. Để phòng ngừa bọn họ chạy trốn, trên người bọn họ đều được hạ một cấm chế của Lục giai chiến sĩ. Muốn dựa vào thực lực của bản thân phá giải, đó chính là chuyện không có khả năng. Bởi vậy bọn họ lúc này, vô luận là về năng lực hay là sức lực đều không đạt tới trạng thái tốt nhất, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Lâm Thiên Ngạo lúc này cũng đang ở một chỗ máy móc đào bới.
Vẻ anh tuấn đĩnh đạc ban đầu lúc này đã biến mất, má hóp lại, sự uể oải hiện rõ trong đôi mắt. Mà người đang lách cách bên cạnh chính là người cùng hắn tiến lên Thiên Giới, Bạch Tiếu Thiên. Lý Vân Diệc, Thanh Long, bốn người Ô Lâm Đẳng. Những người khác cũng không nhìn thấy đâu.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên tai, Lâm Thiên Hạo hờ hững quay đầu lại.
Ba gã đệ tử Bách Nguyên Tông đi về phía hắn.
Một gã đệ tử Bách Nguyên Tông chỉ về phía đám người Lâm Thiên ngạo. Bên người Lâm Thiên Ngạo chính là mấy người từ đại lục Bạch Đế.
Tên đệ tử Bách Nguyên Tông bên người tỉ mỉ quan sát mấy người, sau khi nhìn vài lần rồi gật đầu nói:
Lâm Thiên Ngạo ngạc nhiên, hắn thật không ngờ tên đệ tử Bách Nguyên Tông kia lại có thể nói ra tên của hắn.
Lâm Thiên Ngạo trầm mặc rồi cuối cùng dùng thanh âm khàn khàn nói.
Trên mặt tên đệ tử Bách Nguyên Tông kia hiện lên sự vui mừng, quay đầu về phía Bạch Tiếu Thiên nói:
Bạch Tiếu Thiên ngạc nhiên, sau đó gật đầu. Hắn với Lâm Thiên Ngạo nhìn nhau, không khỏi nghi hoặc.
Tên đệ tử Bách Nguyên Tông kia quay đầu nhìn về phía những người còn lại, khiến cho những người còn lại không khỏi nghi hoặc.
Lần này năm người dại ra rồi, có thể nói ra tên một người trong số bọn họ cũng khiến cho họ kinh ngạc, thế nhưng một mạch nói ra tên năm người, năm người ngơ ngác nhìn hắn, có chút không hiểu.
Bạch Tiếu Thiên dò hỏi.
Tên đệ tử Bách Nguyên Tông kia phất phất tay nói, sau đó quay đầu nói với tên đệ tử Bách Nguyên Tông bên cạnh, cười nói:
Vị Lục sư đệ kia cười nói:
Nhắc tới vị Sư thúc tổ kia, tên đệ tử nhất thời cảm thấy tê dại da đầu...Vừa rồi cỗ uy áp cường đại kia phảng phất như đè vào đầu hắn. Thật đúng không phải là khó chịu một cách bình thường. Hắn gật đầu nói:
Nói xong, hắn quay đầu lại nói với mấy người:
Lâm Thiên Ngạo và đám người nhìn nhau đều không khỏi nghi hoặc.
Trên Phù Phong.
Trên một chiếc sân rộng, hiện tại đang có mười người đứng đó. Lúc này bọn họ đứng thẳng, chia ra đứng ở chung quanh Phù Phong, thực hiện chức trách bảo vệ.
Bên trong căn phòng cách đó không xa, hai gã đệ tử Bách Nguyên Tông kính cẩn đứng ở một bên, cúi đầu nhìn ngón chân mình, có vẻ vô cùng nhu thuận như một con mèo.
Ba người Lâm Dịch, Sa, Lâm Phỉ ngồi trên ghế, bầu không khí trong phòng dường như có chút nặng nề.
Lâm Dịch không nhịn được mà khẽ gõ vào thành ghế, tạo nên đừng đợt thanh âm vang lên, đông đông. Tiết tấu âm thanh chậm rãi. Ước chừng hơn mười chung, tiếng gõ dừng lại. Nguồn: http://qtruyen.net
Hai gã đệ tử Bách Nguyên Tông đứng ở bên cạnh run lên, len lén nhìn về phía vị Sư Tổ đột nhiên xuất hiện này.
Đại nghiệp của Bách Nguyên Tông, ngoài trừ những tồn tại đỉnh phong cùng với Thất giai chiến sĩ, người khác căn bản không có khả năng nhận thức toàn bộ các cường giả khác nhau.
Vì thế, đương nhiên khi hai gã đệ tử này cảm nhận được thực lực cường đại trên người Lâm Dịch, liền không hề có chút hoài nghi cho rằng, đây chính là sư thúc của bọn họ.
Chỉ là nhìn vị sư thúc này dường như có chút lạnh lùng. Từ khi bước vào Phù Phong tới giờ hắn cũng không nói thêm gì nữa, cũng khiến cho hai vị đệ tử Bách Nguyên Tông này có chút khẩn trương. Hiện tại đối phương ngừng gõ vào thành ghế, đương nhiên cũng khiến cho tâm tình của bọn họ nhảy lên.
Thế nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy hắn nói gì, hai người lại thở ra một hơi, tiếp tục đứng đó.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một thanh âm. Trong lòng Lâm Dịch nhất thời khẽ động, hít sâu một hơi, quay đầu lạnh nhạt nói:
Bên ngoài truyền đến tiếng đáp lại, sau đó là tiếng chân vang lên.
Lâm Dịch quay đầu về phía hai tên đệ tử Bách Nguyên Tông kia nói:
Hai tên đệ tử Bách Nguyên Tông cung kính lắng nghe, sau đó nói:
Nói xong, khom người lùi về phía sau. Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương. Đám người này rõ ràng là thợ mỏ a. Vị sư thúc tổ này, đột nhiên lại tìm những người này làm gì? Hai người không biết tại sao, thế nhưng vẫn rời đi.
Đám người Lâm Thiên Ngạo thì hiếu kỳ đi vào bên trong, giương mắt nhìn, tức thì nhìn thấy Lang Sa.
Khuôn mặt Lý Vân Diệc từ kinh ngạc chuyển thành kinh hỉ.
Con mắt Lý Vân Diệc nhìn nàng.
Lang Sa gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Lâm Dịch bên cạnh.
Ly Diệc Vân sửng sốt một chút, cũng quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch, vừa nhìn lại thấy ngạc nhiên. Bộ dáng tên thanh niên trước mặt này dường như có chút quen thuộc, nhưng cụ thể là gặp ở đâu, hắn cũng không nghĩ ra.
Hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên Ngạo, chỉ thấy Lâm Thiên Ngạo lúc này cũng ngơ ngác nhìn về phía tên thanh niên kia, trong đôi mắt trong suốt, dường như không dám tin vào ánh mắt mình, thậm chí đã có chút ướt át.
Lý Vân Diệc ngạc nhiên nhìn đối phương, sau khi suy đoán ra thân phận đối phương, đồng thời trên khuôn mặt hắn hiện lên sự kinh hãi cùng không dám tin tưởng.
Thanh âm Lâm Thiên Ngạo run run lên. Khuôn mặt Lâm Dịch có chút kích động đi lên phía trước, trong miệng nói:
Lâm Thiên Ngạo ngơ ngác nhìn Lâm Dịch, một lúc lâu sau mới phá lên cười nói. Nụ cười vô cùng sảng khoái:
Liên tục ba từ tốt, có thể biết được tâm tình hiện giờ của Lâm Thiên Ngạo.
Bạch Tiếu Thiên, ba người Ô Lâm Thanh cũng ngơ ngác nhìn Lâm Dịch một lát rồi đều nở nụ cười.
Lâm Phỉ đột nhiên mở miệng cười nói.
Lâm Dịch vội vã gật đầu, nói:
Trong mắt năm người, Lang Sa cho dù như có kinh diễm thì bọn họ cũng đã quen thuộc. Thế nhưng Lâm Phỉ này, khi bọn họ nhìn thấy đã bị khí chất trên người nàng hấp dẫn. Ánh mắt đều lộ ra thần sắc kinh diễm.
Lâm Thiên Ngạo nghi hoặc nhìn Lâm Phỉ, dò hỏi.
Lâm Dịch mỉm cười, quay đầu lại nói với Lâm Phỉ:
Lâm Phỉ đang cười nghe vậy tức thì ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ ửng, len lén nhìn thoáng qua năm người kia. Lúc này mới đi tới trước mặt Lâm Thiên ngạo, nhẹ nhàng quỳ gối nói:
Lâm Thiên Ngạo ngạc nhiên. một mỹ nữ như hoa như ngọc này không ngờ lại cung kính hành lễ với mình, còn gọi mình là gia gia, chẳng lẽ...
Ánh mắt hắn hiện lên sự vui mừng, nhìn về phía Lâm Dịch nói:
Lâm Dịch nhếch miệng cười nói:
Lâm Thiên Ngạo tức thì phá lên cười, vội vã tiến lên đỡ lấy Lâm Phỉ. Trong miệng liên tục cười nói;
Dường như hắn muốn lấy vật gì ra vậy, thế nhưng vừa cúi đầu xuống, mới phát hiện ra không gian giới chỉ của mình đã sớm bị tịch thu, cả người không còn thứ gì đáng giá. Lâm Thiên Ngạo có chút xấu hổ. Lâm Phỉ đương nhiên cũng nhìn ra là Lâm Thiên Ngạo đang xấu hổ. Nàng che miệng cười nói:
Lâm Thiên Ngạo ngẩn ra, hảo cảm đối với cháu dâu lập tức đại thăng, vội vã gật đầu nói:
Lâm Phỉ cười tươi.
Thấy một màn như vậy, bốn người còn lại đều tươi cười, mà Lang Sa có chút ước ao nhìn Lam Phỉ, ánh mắt có chút buồn bã.
Lâm Dịch quay đầu nhìn thấy biểu tình của Sa, hắn suy nghĩ một chút, hít sâu một hơi, quay đầu cười nói:
Lang Sa bất thình lình bị một câu xưng hô thân thiết làm cho sửng sốt. Lập tức khuôn mặt đỏ ửng, sơn băng mỹ nhân vừa rồi tức thì biến mất.
Lý Vân Diệc ở bên cạnh lại trợn mắt nhìn, không dám tin tưởng nhìn Lang Sa.
Lang Sa do dự một chút, cũng tiên lên đứng trước mặt Lâm Thiên ngạo, nói:
Lâm Thiên Ngạo cũng không có phản ứng, lần đầu tiên gặp mặt, hai người còn không quá thân thuộc. Thế nhưng qua nửa năm ngắn ngủi, đối phương không ngờ lại biến thành cháu dâu mình a? Sự chuyển biến này cũng quá nhanh đi a.
Mặc kệ nói như thế nào, có người vợ mỹ lệ như vậy, chung quy đều vô cùng hài lòng. Khuôn mặt Lâm Thiên Ngạo hiện tại cười toe toét, bộ dáng uể oải vừa rồi đã biến mất không còn sót lại một chút nào.
Thấy mọi người đang vui vẻ, lúc này Lâm Dịch mới mở miệng nói.
Đám người Lâm Thiên Ngạo lấy lại tinh thần, lúc này mới nhớ tới ở chỗ này không an toàn, khuôn mặt cả đám trầm xuống, gật đầu.
Lâm Thiên Ngạo hỏi.
Lâm Dịch nói.
Lâm Thiên Ngạo ngạc nhiên nói:
Lâm Dịch cười nói.
Lâm Thiên Ngạo ngẩn người, sau đó đã thấy bóng lưng Lâm Dịch đi ra ngoài cửa.
Mấy người ngạc nhiên, thấy Lang Sa và Lâm Phỉ cũng đều đi theo phía sau Lâm Dịch, mấy người cắn răng, cũng đi theo ra ngoài.
Ngoài cửa, hai gã đệ tử Bách Nguyên Tông lúc này đang không ngừng suy đoán.
Hai người đang nói thầm, cửa đột nhiên bị đẩy ra. Hai người tức thì giật mình, cúi đầu im lặng.
Lâm Dịch đi ra đầu tiên, theo sau phía sau hắn chính là Lâm Phỉ cùng với Lang Sa và đám người Lâm Thiên ngạo.
Khi đi ra ngoài, vẻ mặt tươi cười vừa rồi của Lâm Dịch đã hoàn toàn biến mất, trở lai bộ dáng đạm mạc khi nãy.
Một gã đệ tử Bách Nguyên Tông vội vã đáp, sau đó cẩn thận hỏi.
Lâm Dịch thuận miệng nói ra một cái tên.
Tên đệ tử Bách Nguyên Tông kia vội vã ghi nhớ, cung kính nói.
Lâm Dịch gật đàu, lĩnh vực trong suốt tức thì từ bên trong cơ thể tràn ra bao vây mấy người chung quanh. Thân hình khẽ động, hóa thành một đạo lưu quang bay ra bên ngoài.
Sau thực hiện cứu viện phi thường thành công, một đường rời khỏi Bách Nguyên Tông căn bản không có một ai đến tra xét. Mọi người đã rời khỏi khu khai quặng, tuy rằng cũng không rõ ràng vị trí hiện tại là ở đâu, thế nhưng ít ra mọi người vẫn còn an toàn.
Lâm Dịch chỉ vào một toàn Phù Phong cách đó không xa, thần thức quét qua một chút, trên đó cũng không có người.
Mọi người đương nhiên không có dị nghị, vì vậy dưới sự dẫn dắt của Lâm Dịch, mọi người đi vào tòa Phù Phong kia.
Chờ sau khi chân chính bước lên trên tòa Phù Phong, đám người Lâm Thiên Ngạo quay đầu nhìn về phía bản thân đã sinh sống mấy trăm năm. Nhất thời cảm thấy không dám tin tưởng đây là sự thực. Một giờ trước, bọn họ còn tưởng rằng cả đời này phải sống trong sơn động và nghe tiếng quát tháo của đám đệ tử Bách Nguyên Tông. Không nghĩ tới một giờ sau, bọn họ không ngờ lại có thể đứng trên một tòa Phù Phong, nhìn xuống phía dưới.
Hai mắt Lâm Dịch mở ra, sắc mặt không khỏi vui mừng nói:
Lang Sa cũng thở dài một hơi, sắc mặt vui mừng nhìn Lâm Dịch, khóe miệng nở nụ cười.
Lâm Dịch nói muốn bay tới đó.
Lâm Phỉ vội vã hô lên một tiếng. Lâm Dịch ngừng lại, quay đầu lại hỏi nàng:
Lâm Phỉ nhíu mày nói:
Lâm DỊch sửng sốt, sau khi suy nghĩ một lát rồi bất đắc dĩ khẽ thở dài nói:
Lâm Dịch cũng không phải là Thánh nhân. Hắn đôi khi có thể có chút thiện tâm. Thế nhưng tiêu chí của Lâm Dịch cũng không phải là muốn làm đấng cứu thế. Đệ tử của Thanh Nguyên Kiếm Tông kia, nói ra còn có thể có chút ít quan hệ đồng môn với hắn. Thế nhưng trên thực tế cũng không ai nhận ra ai. Mà Thanh Long Bảo kia, sự uy hiếp của nó đối với Bạch Đế đại luc gần trong gang tấc. Bản thân mình còn cần phải dựa vào lực lượng Bách Nguyên Tông để giữ gìn Bạch Đế đại lục.
Để không cho những người này ảnh hưởng tới kế hoạch sau này của mình, Lâm Dịch cũng không cho rằng đây là một vụ buôn bán có lời.
Lâm Phỉ gật đầu nói:
- Nếu như muội đoán không sai. Dịch ca định dựa vào lực lượng của Bách Nguyên Tông bảo hộ Bạch Đế đại lục đi a? Dịch ca, hiện tại chàng không thích hơp xuất hiện trước mặt gia gia. Nhiều người nhiều miệng, nếu như bọn họ nói chàng tới cứu người. Tất nhiên cũng nhân cơ hội yêu cầu chàng cứu bọn họ. Gia gia ở chỗ này sinh sống mấy trăm năm, sợ rằng quan hệ với những người chung quanh đều vô cùng hòa hợp. Lúc này nếu như bảo gia gia bỏ bọn họ thì cũng không phải, mà không bỏ cũng không được. Chẳng phải là làm lỡ kế hoạch sao?
Lâm Dịch tức thì xấu hổ, may mà có Lâm Phỉ. Bằng không sau đó xuống phía dưới, chẳng phải cứu được gia gia cũng là một nam đề khó khăn sao?
Cứu mấy người gia gia, so với hơn mười vạn người ở khu khai quặng này thì không tính là gì. Nếu như thoáng cái cứu nhiều người như vậy, tất nhiên sẽ khiến cho cao tầng quan tâm. Đến lúc đó, khi mình trở lại môn phái, sợ rằng đối phương sẽ gây khó dễ.
Con mắt Lâm Dịch đảo đảo vào cái. Lập tức nở nụ cười nói:
Lâm Phỉ cũng cười gật đầu nói:
Lâm Dịch gật đầu nói:
Lúc này, ba người từ không trung rơi xuống.
Những đệ tử của Thanh Nguyên Kiếm Tông ngẩng đầu nhìn ba thân ảnh màu trắng hạ xuống, chỉ liếc mắt một cái liền quay đầu đi. Ánh mắt của bọn họ vô thần, uể oải, thất hồn lạc phách. Bọn họ căn bản không có tâm tư quan tâm tới chuyện khác, thế nhưng lại phải tiếp tục khai thác.
Thanh âm vang lên từ mấy người Bách Nguyên Tông chung quanh. Bọn họ đang không ngừng giơ roi lên, thỉnh thoáng phát sinh và tiếng ba ba, quả thực khiến cho người khác phát lạnh.
Đầu lông mày Lâm Dịch nhíu lại, thấy ánh mắt của bọn họ thì có chút không đành lòng. Chỉ là khi nhớ tới đại lục Bạch Đế, hắn không khỏi mạnh mẽ đèn nén tâm tình đó xuống. So sánh với những người này, rõ ràng đại lục Bạch Đế ở trong lòng hắn có phân lượng hơn nhiều.
Ba người Lâm Dịch, rơi thẳng xuống trước mặt vài tên đệ tử Bách Nguyên Tông.
Vài tên đệ tử Bách Nguyên Tông đối với sự xuất hiện của đám người Lâm Dịch có chút kinh ngạc. Trong đó một người mở miệng nói:
Lời còn chưa dứt, đôi mắt tức thì dai ra, ngây ngốc nhìn vào Lâm Phỉ và Lang Sa, không ngờ lại có chút thất thần.
Mấy người khác hiển nhiên cũng nhìn thấy Lang Sa và Lâm Phỉ, giống như ngừng thở. Ở Thiên Giới, nữ nhân vốn không có nhiều, mà nhưng người này từ khi lên Thiên Giới, phỏng chừng cũng không thấy quá nhiều nữ nhân. Vậy không cần phải nói đên hai mỹ nữ tuyệt sắc như Lâm Phỉ và Lang Sa.
Ánh mắt Lâm Dịch tức thì lạnh lẽo, chợt hừ lạnh một tiếng. Nhất thời, một cỗ áp uy áp từ trong cơ thể tuôn ra.
Đột nhiên xuất hiện áp lực cường đại, khiến cho thân thể mấy tên đệ tử Bách Nguyên Tông kia run lên, ánh mắt lộ ra biểu tình kinh hãi. Lúc này bọn hắn mới chú ý tới Lâm Dịch.
Chỉ thấy Lâm Dịch mặc trang phục Bách Nguyên Tông, khuôn mặt mang theo chút tức giận. Trong lòng mấy người tức thì giật mình, tâm tư thay đổi thật nhanh, biết mình đã chọc giận đối phương. Vội vã quỳ rạp xuống nói:
Lâm Dịch lạnh lùng nhìn bọn họ, một lát sau mới hừ lạnh một tiếng, áp lực trên người mấy người nhất thời biến mất, đám người này run sợ nhìn vị xa lạ này.
Khuôn mặt Lâm Dịch lạnh lùng, mở miệng nói:
Một gã đệ tử Bách Nguyên Tông vội vã trả lời.
Lâm Dịch nhíu mày, dường như suy nghĩ một lát, sau đó mới không chút kiên nhẫn nói:
Vài tên đệ tử Bách Nguyên Tông nghe vậy nhất thời cả kinh, vội vã đáp:
Lâm Dịch lúc này mới như bừng tỉnh:
Vừa nghe những lời này, mấy tên đệ tử đều há mồm, lắp bắp nói:
Kỳ thực cũng không thể trách bọn người kia không có não. Thật sự, bởi vì Bách Nguyên Tông ở Đông Nam Thiên này danh khí như mặt trời ban trưa, căn bản không ai dám trêu chọc. Nếu như có người xâm lấn chỉ sợ đã sớm bị phát hiện. Không có khả năng xuất hiện ở khu khai quặng này. Vì vậy bọn họ tự nhiên sẽ không nghi ngờ vị sư tổ có khuôn mặt lạnh lùng này.
Lâm Dịch hơi trầm ngâm một lát, mới mở miệng hừ lạnh nói.
Mấy tên đệ tử Bách Nguyên Tông bị dọa tới lạnh run lên, lại căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn. Những môn nhân Bách Nguyên Tông vừa rồi con uy phong giáo huấn đệ tử Thanh Nguyên Kiếm Tông sớm đã biến mất không còn tung tích.
Mấy người đệ tử khúm núm cúi đầu đáp. Căn bản không dám liếc nhìn Sa và Lâm Phỉ nữa.
Khuôn mặt Lâm Dịch hờ hững, khẽ hừ một tiếng rồi quay đầu. Một lát sau mới nói:
Một gã đệ tử Bách Nguyên Tông bẩm báo:
Lâm Dịch gật đầu, sau đó nói:
Những đệ tử Bách Nguyên Tông vội vã cung kính chỉ về một tòa Phù Phong trên không trung cách đó không xa. Cung kính nói:
Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó mới nói:
Lâm Dịch vừa dứt lời, những đệ tử Bách Nguyên Tông chỉ cảm thấy đầu khẽ run lên, nhất thời một bản danh sách trước mặt những đệ tử Bách Nguyên Tông kia. Tên đệ tử kia vội vã khom người nói:
Lâm Dịch gật đầu, cũng không nói chuyện. Ánh mắt nhìn về phía Lâm Phỉ cùng Lang Sa, ba người gật đầu bay về phía không trung.
Bên trong khu vực mỏ, đường vô cùng khúc khuỷu, tiếng lách cách vang lên không dứt bên tai. Những đệ tử Thanh Nguyên Kiếm Tông quần áo cũ nát đang gần như máy móc đào bới. Để phòng ngừa bọn họ chạy trốn, trên người bọn họ đều được hạ một cấm chế của Lục giai chiến sĩ. Muốn dựa vào thực lực của bản thân phá giải, đó chính là chuyện không có khả năng. Bởi vậy bọn họ lúc này, vô luận là về năng lực hay là sức lực đều không đạt tới trạng thái tốt nhất, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Lâm Thiên Ngạo lúc này cũng đang ở một chỗ máy móc đào bới.
Vẻ anh tuấn đĩnh đạc ban đầu lúc này đã biến mất, má hóp lại, sự uể oải hiện rõ trong đôi mắt. Mà người đang lách cách bên cạnh chính là người cùng hắn tiến lên Thiên Giới, Bạch Tiếu Thiên. Lý Vân Diệc, Thanh Long, bốn người Ô Lâm Đẳng. Những người khác cũng không nhìn thấy đâu.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên tai, Lâm Thiên Hạo hờ hững quay đầu lại.
Ba gã đệ tử Bách Nguyên Tông đi về phía hắn.
Một gã đệ tử Bách Nguyên Tông chỉ về phía đám người Lâm Thiên ngạo. Bên người Lâm Thiên Ngạo chính là mấy người từ đại lục Bạch Đế.
Tên đệ tử Bách Nguyên Tông bên người tỉ mỉ quan sát mấy người, sau khi nhìn vài lần rồi gật đầu nói:
Lâm Thiên Ngạo ngạc nhiên, hắn thật không ngờ tên đệ tử Bách Nguyên Tông kia lại có thể nói ra tên của hắn.
Lâm Thiên Ngạo trầm mặc rồi cuối cùng dùng thanh âm khàn khàn nói.
Trên mặt tên đệ tử Bách Nguyên Tông kia hiện lên sự vui mừng, quay đầu về phía Bạch Tiếu Thiên nói:
Bạch Tiếu Thiên ngạc nhiên, sau đó gật đầu. Hắn với Lâm Thiên Ngạo nhìn nhau, không khỏi nghi hoặc.
Tên đệ tử Bách Nguyên Tông kia quay đầu nhìn về phía những người còn lại, khiến cho những người còn lại không khỏi nghi hoặc.
Lần này năm người dại ra rồi, có thể nói ra tên một người trong số bọn họ cũng khiến cho họ kinh ngạc, thế nhưng một mạch nói ra tên năm người, năm người ngơ ngác nhìn hắn, có chút không hiểu.
Bạch Tiếu Thiên dò hỏi.
Tên đệ tử Bách Nguyên Tông kia phất phất tay nói, sau đó quay đầu nói với tên đệ tử Bách Nguyên Tông bên cạnh, cười nói:
Vị Lục sư đệ kia cười nói:
Nhắc tới vị Sư thúc tổ kia, tên đệ tử nhất thời cảm thấy tê dại da đầu...Vừa rồi cỗ uy áp cường đại kia phảng phất như đè vào đầu hắn. Thật đúng không phải là khó chịu một cách bình thường. Hắn gật đầu nói:
Nói xong, hắn quay đầu lại nói với mấy người:
Lâm Thiên Ngạo và đám người nhìn nhau đều không khỏi nghi hoặc.
Trên Phù Phong.
Trên một chiếc sân rộng, hiện tại đang có mười người đứng đó. Lúc này bọn họ đứng thẳng, chia ra đứng ở chung quanh Phù Phong, thực hiện chức trách bảo vệ.
Bên trong căn phòng cách đó không xa, hai gã đệ tử Bách Nguyên Tông kính cẩn đứng ở một bên, cúi đầu nhìn ngón chân mình, có vẻ vô cùng nhu thuận như một con mèo.
Ba người Lâm Dịch, Sa, Lâm Phỉ ngồi trên ghế, bầu không khí trong phòng dường như có chút nặng nề.
Lâm Dịch không nhịn được mà khẽ gõ vào thành ghế, tạo nên đừng đợt thanh âm vang lên, đông đông. Tiết tấu âm thanh chậm rãi. Ước chừng hơn mười chung, tiếng gõ dừng lại. Nguồn: http://qtruyen.net
Hai gã đệ tử Bách Nguyên Tông đứng ở bên cạnh run lên, len lén nhìn về phía vị Sư Tổ đột nhiên xuất hiện này.
Đại nghiệp của Bách Nguyên Tông, ngoài trừ những tồn tại đỉnh phong cùng với Thất giai chiến sĩ, người khác căn bản không có khả năng nhận thức toàn bộ các cường giả khác nhau.
Vì thế, đương nhiên khi hai gã đệ tử này cảm nhận được thực lực cường đại trên người Lâm Dịch, liền không hề có chút hoài nghi cho rằng, đây chính là sư thúc của bọn họ.
Chỉ là nhìn vị sư thúc này dường như có chút lạnh lùng. Từ khi bước vào Phù Phong tới giờ hắn cũng không nói thêm gì nữa, cũng khiến cho hai vị đệ tử Bách Nguyên Tông này có chút khẩn trương. Hiện tại đối phương ngừng gõ vào thành ghế, đương nhiên cũng khiến cho tâm tình của bọn họ nhảy lên.
Thế nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy hắn nói gì, hai người lại thở ra một hơi, tiếp tục đứng đó.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một thanh âm. Trong lòng Lâm Dịch nhất thời khẽ động, hít sâu một hơi, quay đầu lạnh nhạt nói:
Bên ngoài truyền đến tiếng đáp lại, sau đó là tiếng chân vang lên.
Lâm Dịch quay đầu về phía hai tên đệ tử Bách Nguyên Tông kia nói:
Hai tên đệ tử Bách Nguyên Tông cung kính lắng nghe, sau đó nói:
Nói xong, khom người lùi về phía sau. Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương. Đám người này rõ ràng là thợ mỏ a. Vị sư thúc tổ này, đột nhiên lại tìm những người này làm gì? Hai người không biết tại sao, thế nhưng vẫn rời đi.
Đám người Lâm Thiên Ngạo thì hiếu kỳ đi vào bên trong, giương mắt nhìn, tức thì nhìn thấy Lang Sa.
Khuôn mặt Lý Vân Diệc từ kinh ngạc chuyển thành kinh hỉ.
Con mắt Lý Vân Diệc nhìn nàng.
Lang Sa gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Lâm Dịch bên cạnh.
Ly Diệc Vân sửng sốt một chút, cũng quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch, vừa nhìn lại thấy ngạc nhiên. Bộ dáng tên thanh niên trước mặt này dường như có chút quen thuộc, nhưng cụ thể là gặp ở đâu, hắn cũng không nghĩ ra.
Hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên Ngạo, chỉ thấy Lâm Thiên Ngạo lúc này cũng ngơ ngác nhìn về phía tên thanh niên kia, trong đôi mắt trong suốt, dường như không dám tin vào ánh mắt mình, thậm chí đã có chút ướt át.
Lý Vân Diệc ngạc nhiên nhìn đối phương, sau khi suy đoán ra thân phận đối phương, đồng thời trên khuôn mặt hắn hiện lên sự kinh hãi cùng không dám tin tưởng.
Thanh âm Lâm Thiên Ngạo run run lên. Khuôn mặt Lâm Dịch có chút kích động đi lên phía trước, trong miệng nói:
Lâm Thiên Ngạo ngơ ngác nhìn Lâm Dịch, một lúc lâu sau mới phá lên cười nói. Nụ cười vô cùng sảng khoái:
Liên tục ba từ tốt, có thể biết được tâm tình hiện giờ của Lâm Thiên Ngạo.
Bạch Tiếu Thiên, ba người Ô Lâm Thanh cũng ngơ ngác nhìn Lâm Dịch một lát rồi đều nở nụ cười.
Lâm Phỉ đột nhiên mở miệng cười nói.
Lâm Dịch vội vã gật đầu, nói:
Trong mắt năm người, Lang Sa cho dù như có kinh diễm thì bọn họ cũng đã quen thuộc. Thế nhưng Lâm Phỉ này, khi bọn họ nhìn thấy đã bị khí chất trên người nàng hấp dẫn. Ánh mắt đều lộ ra thần sắc kinh diễm.
Lâm Thiên Ngạo nghi hoặc nhìn Lâm Phỉ, dò hỏi.
Lâm Dịch mỉm cười, quay đầu lại nói với Lâm Phỉ:
Lâm Phỉ đang cười nghe vậy tức thì ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ ửng, len lén nhìn thoáng qua năm người kia. Lúc này mới đi tới trước mặt Lâm Thiên ngạo, nhẹ nhàng quỳ gối nói:
Lâm Thiên Ngạo ngạc nhiên. một mỹ nữ như hoa như ngọc này không ngờ lại cung kính hành lễ với mình, còn gọi mình là gia gia, chẳng lẽ...
Ánh mắt hắn hiện lên sự vui mừng, nhìn về phía Lâm Dịch nói:
Lâm Dịch nhếch miệng cười nói:
Lâm Thiên Ngạo tức thì phá lên cười, vội vã tiến lên đỡ lấy Lâm Phỉ. Trong miệng liên tục cười nói;
Dường như hắn muốn lấy vật gì ra vậy, thế nhưng vừa cúi đầu xuống, mới phát hiện ra không gian giới chỉ của mình đã sớm bị tịch thu, cả người không còn thứ gì đáng giá. Lâm Thiên Ngạo có chút xấu hổ. Lâm Phỉ đương nhiên cũng nhìn ra là Lâm Thiên Ngạo đang xấu hổ. Nàng che miệng cười nói:
Lâm Thiên Ngạo ngẩn ra, hảo cảm đối với cháu dâu lập tức đại thăng, vội vã gật đầu nói:
Lâm Phỉ cười tươi.
Thấy một màn như vậy, bốn người còn lại đều tươi cười, mà Lang Sa có chút ước ao nhìn Lam Phỉ, ánh mắt có chút buồn bã.
Lâm Dịch quay đầu nhìn thấy biểu tình của Sa, hắn suy nghĩ một chút, hít sâu một hơi, quay đầu cười nói:
Lang Sa bất thình lình bị một câu xưng hô thân thiết làm cho sửng sốt. Lập tức khuôn mặt đỏ ửng, sơn băng mỹ nhân vừa rồi tức thì biến mất.
Lý Vân Diệc ở bên cạnh lại trợn mắt nhìn, không dám tin tưởng nhìn Lang Sa.
Lang Sa do dự một chút, cũng tiên lên đứng trước mặt Lâm Thiên ngạo, nói:
Lâm Thiên Ngạo cũng không có phản ứng, lần đầu tiên gặp mặt, hai người còn không quá thân thuộc. Thế nhưng qua nửa năm ngắn ngủi, đối phương không ngờ lại biến thành cháu dâu mình a? Sự chuyển biến này cũng quá nhanh đi a.
Mặc kệ nói như thế nào, có người vợ mỹ lệ như vậy, chung quy đều vô cùng hài lòng. Khuôn mặt Lâm Thiên Ngạo hiện tại cười toe toét, bộ dáng uể oải vừa rồi đã biến mất không còn sót lại một chút nào.
Thấy mọi người đang vui vẻ, lúc này Lâm Dịch mới mở miệng nói.
Đám người Lâm Thiên Ngạo lấy lại tinh thần, lúc này mới nhớ tới ở chỗ này không an toàn, khuôn mặt cả đám trầm xuống, gật đầu.
Lâm Thiên Ngạo hỏi.
Lâm Dịch nói.
Lâm Thiên Ngạo ngạc nhiên nói:
Lâm Dịch cười nói.
Lâm Thiên Ngạo ngẩn người, sau đó đã thấy bóng lưng Lâm Dịch đi ra ngoài cửa.
Mấy người ngạc nhiên, thấy Lang Sa và Lâm Phỉ cũng đều đi theo phía sau Lâm Dịch, mấy người cắn răng, cũng đi theo ra ngoài.
Ngoài cửa, hai gã đệ tử Bách Nguyên Tông lúc này đang không ngừng suy đoán.
Hai người đang nói thầm, cửa đột nhiên bị đẩy ra. Hai người tức thì giật mình, cúi đầu im lặng.
Lâm Dịch đi ra đầu tiên, theo sau phía sau hắn chính là Lâm Phỉ cùng với Lang Sa và đám người Lâm Thiên ngạo.
Khi đi ra ngoài, vẻ mặt tươi cười vừa rồi của Lâm Dịch đã hoàn toàn biến mất, trở lai bộ dáng đạm mạc khi nãy.
Một gã đệ tử Bách Nguyên Tông vội vã đáp, sau đó cẩn thận hỏi.
Lâm Dịch thuận miệng nói ra một cái tên.
Tên đệ tử Bách Nguyên Tông kia vội vã ghi nhớ, cung kính nói.
Lâm Dịch gật đàu, lĩnh vực trong suốt tức thì từ bên trong cơ thể tràn ra bao vây mấy người chung quanh. Thân hình khẽ động, hóa thành một đạo lưu quang bay ra bên ngoài.
Sau thực hiện cứu viện phi thường thành công, một đường rời khỏi Bách Nguyên Tông căn bản không có một ai đến tra xét. Mọi người đã rời khỏi khu khai quặng, tuy rằng cũng không rõ ràng vị trí hiện tại là ở đâu, thế nhưng ít ra mọi người vẫn còn an toàn.
Lâm Dịch chỉ vào một toàn Phù Phong cách đó không xa, thần thức quét qua một chút, trên đó cũng không có người.
Mọi người đương nhiên không có dị nghị, vì vậy dưới sự dẫn dắt của Lâm Dịch, mọi người đi vào tòa Phù Phong kia.
Chờ sau khi chân chính bước lên trên tòa Phù Phong, đám người Lâm Thiên Ngạo quay đầu nhìn về phía bản thân đã sinh sống mấy trăm năm. Nhất thời cảm thấy không dám tin tưởng đây là sự thực. Một giờ trước, bọn họ còn tưởng rằng cả đời này phải sống trong sơn động và nghe tiếng quát tháo của đám đệ tử Bách Nguyên Tông. Không nghĩ tới một giờ sau, bọn họ không ngờ lại có thể đứng trên một tòa Phù Phong, nhìn xuống phía dưới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook