Chung Cư Yêu Quái
-
Chương 9: Ngài quả thật là người tốt mà
Cố Bạch đơ luôn.
Cậu cúi đầu xuống, lôi điện thoại di động ra, nhắn một tin cầu xin giúp đỡ cho Địch Lương Tuấn.
Ngài Tư ở nhà đối diện đến tìm tôi, làm sao bây giờ!
Nhưng thật đáng tiếc, cậu không lập tức nhận được câu trả lời.
Mặc dù lúc Địch Lương Tuấn không bận việc sẽ rảnh đến nổi mốc, nhưng lúc có công việc thì đa số là làm thâu đêm suốt sáng không ngừng nghỉ, mấy tháng không về nhà được một lần là chuyện thường.
Chuông cửa lại vang lên.
Cố Bạch đi tới nhìn qua mắt mèo, cậu thấy người ngoài cửa đã hơi nhíu mày, hình như hơi mất kiên nhẫn.
Bề ngoài của Tư Dật Minh rất tốt, vóc dáng lại cao, khi khuôn mặt kia nghiêm túc sẽ có một loại khí thế không giận mà uy, mỗi khi anh không vui hoặc nhướng mày càng làm cho chân người khác run thêm.
Trước khi gặp Tư Dật Minh, Cố Bạch không thể hình dung được những từ ngữ mơ hồ như khí thế và uy thế. Cho đến khi Tư Dật Minh phóng dao mắt làm cậu đứng hình tại chỗ run lẩy bẩy, cậu mới có nhận biết chính xác với những từ ngữ này.
Nói thật, Cố Bạch rất sợ Tư Dật Minh.
Cậu nghĩ không ra lý do Tư Dật Minh tới tìm cậu.
Đừng nói là vì cậu thấy được hành vi bạo lực trước đó của anh, cho nên mới tới uy hiếp cậu đó nha!
Cố Bạch càng nghĩ càng sợ, sợ chít chít dựa lên cửa, tay cầm tay nắm cửa không biết mở hay không mở đây.
Chuông cửa vang lên lần thứ ba, rơi vào tai Cố Bạch lại như bùa đòi mạng.
Cậu thở ra, vặn tay nắm cửa, mở ra một cái khe nho nhỏ.
“Chào… chào ngài?” Cố Bạch nhỏ giọng chào hỏi xuyên qua khe cửa, “Có chuyện gì không ạ?”
Tư Dật Minh nhìn cái đầu bên kia khe cửa, trầm mặc hai giây rồi nói: “Tìm cậu vẽ tranh.”
Cố Bạch sững sờ: “Dạ?”
“Hoàng Diệc Ngưng giới thiệu.” Tư Dật Minh trợn mắt nói dối, “Có rảnh không?”
Cố Bạch do dự hồi lâu dưới sự cám dỗ của tiền tài, cuối cùng vẫn chọn khuất phục.
Ngoài dự đoán của cậu, lúc Tư Dật Minh ôn hòa không dọa người chút nào.
Lúc này vị đại lão truyền kỳ đang ngồi ngay ngắn trên ghế salon ở phòng khách, lúc nhận nước trà nóng hổi còn lịch sự khẽ gật đầu với cậu.
“Ngài muốn vẽ như thế nào ạ?” Cố Bạch hỏi.
Tư Dật Minh dừng một lát, trả lời: “Gì cũng được, muốn nhìn cậu vẽ tại chỗ.”
Cố Bạch ngẩn người, trong thoáng chốc không biết phải trả lời như thế nào.
Vẽ tại chỗ cũng không phải không được, lúc trước khi cậu mở sạp nhỏ, hiệu suất kí họa bằng màu nước cực kỳ cao, 50 tệ một tấm, lâu nhất là 40 phút vẽ xong một tấm, lúc vẽ nhanh thì 20 phút cũng không thành vấn đề.
Nhưng vẽ cho vị đại lão này một bức tranh 50 tệ…
Cố Bạch liếc liếc Tư Dật Minh, cảm thấy giá tiền 50 tệ phảng phất như là một sự sỉ nhục đối với vị tiên sinh này.
“Không tiện sao?” Tư Dật Minh hỏi.
“Không phải.” Cố Bạch mím mím môi, “Ngài muốn vẽ loại tranh nào?”
Tư Dật Minh trả lời rất nhanh: “Giống loại của Hoàng Diệc Ngưng.”
Cố Bạch mờ mịt một hồi, nhớ tới bức tranh khổ ngang mình vẽ cho Hoàng nữ sĩ, lắc đầu: “Loại đó rất tốn thời gian.”
Ngụ ý là không thể vẽ tại chỗ được.
Gần đây mỗi ngày cậu đều chạy thực địa làm thiết kế cùng với thầy và các đàn anh, thời gian còn lại vẽ tranh tham gia triển lãm, hiện đã hơi bận rộn rồi.
Cố Bạch tính toán thời gian một chút rồi nói: “Gần đây tôi… cũng không rảnh lắm.”
Chân mày Tư Dật Minh chau lại.
Cố Bạch nhìn thấy vẻ mặt của anh, trong lòng “lộp bộp” một tiếng.
“Tôi không gấp.” Lông mày Tư Dật Minh chậm rãi buông lỏng, suy nghĩ hồi lâu rồi đặt ly trà trong tay lên bàn, quay đầu nói với Cố Bạch, “Chờ một lát.”
Cố Bạch đưa mắt nhìn Tư Dật Minh ra cửa, qua ba phút lại trở về, trong tay cầm quyển tranh trục được cột chặt, đưa cho Cố Bạch.
“Mô phỏng cái này.” Anh nói.
Mô phỏng?
Cố Bạch mờ mịt nhận bức tranh, chậm rãi mở ra.
Đập vào mắt là một cái đầu rồng dữ tợn đang gào thét được vẽ thủy mặc, giống như muốn nhào ra cắn người ở bên ngoài tranh, vết mực đen bên trong làm người ta hơi choáng váng, lại tiếp tục mở ra là có thể nhìn thấy bốn móng vuốt đang xòe ra, đầu móng vuốt sắc bén, khí thế ngập tràn.
Tranh thủy mặc thường chú trọng hình dáng.
Một bức đầu rồng nộ gầm này, lại có thể vẽ ra hình dáng đạt tới trình độ cao nhất.
Cố Bạch mở toàn bộ bức tranh ra, nhưng không thấy lạc khoản(*) của người vẽ tranh.
(*) Lạc khoản: phần chữ kí, ấn dấu hoặc đề chữ.
Cậu ngẩn người, nghiêng đầu nhìn Tư Dật Minh, hơi do dự có nên hỏi một chút hay không.
Tư Dật Minh nhạy cảm nhận ra sự do dự của cậu: “Sao vậy?”
“Cho tôi xin hỏi một chút là tranh này do… ai vẽ được không?” Cố Bạch lấy dũng khí hỏi.
Tư Dật Minh lắc đầu, bày tỏ từ chối.
Cố Bạch im lặng thu tầm mắt, cẩn thận cuộn bức tranh lại: “Thật xin lỗi ngài Tư, trình độ của tôi không đạt tới mức này.”
“Không sao.” Tư Dật Minh nói, “Cậu vẽ, giá do cậu đưa ra.”
Cố Bạch hơi xoắn xuýt.
Trình độ của cậu tới mức nào trong lòng cậu tự hiểu lấy, để cậu mô phỏng bức tranh này, một là phong cách vẽ không hợp, hai là làm nhục tác giả nguyên tác của bức tranh này.
Lại nói tiếp, dấn thân vào ngành nghệ thuật, khách hàng yêu cầu bọn họ mô phỏng tác phẩm của người khác có nghĩa là bản thân bọn họ không có ý thức tôn trọng họa sĩ khác.
Nhưng có lẽ là nhà tư bản không hiểu tâm tình yếu ớt mẫn cảm của người làm nghề nghệ thuật đâu.
Thế là Cố Bạch ăn ngay nói thật: “Tôi không mô phỏng được.”
“Không phải mô phỏng, mà là sáng tác lại.” Tư Dật Minh sửa lời của cậu.
Cố Bạch khẽ “ồ” một tiếng.
Dùng bức tranh này làm sườn để tiến hành sáng tác lại, vậy thì vẫn thực hiện được.
Tư Dật Minh hỏi cậu: “Cậu muốn thù lao gì?”
Cố Bạch nghe nói thế, suy nghĩ vừa bị cậu vứt xó ngày hôm qua trong nháy mắt lại trồi lên.
“Vậy… vậy thì…” Vẻ mặt cậu tràn đầy thấp thỏm hỏi, “Có thể xin ngài giới thiệu cho tôi một cổ phiếu không?”
Tư Dật Minh: “…”
Tư Dật Minh lộ ra vẻ mặt câm nín không nói nên lời y chang Hoàng Diệc Ngưng.
“Chờ… chờ thêm hai tháng sau tôi có tiền vốn đã…”
Giọng nói của Cố Bạch càng ngày càng nhỏ dưới cái nhìn chăm chú “một lời khó nói hết” của Tư Dật Minh, càng ngày càng nhỏ… dũng khí vừa dâng lên vì mùi tiền kia xẹp xuống như cũ bằng tốc độ dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
“… Không được sao?” Cậu nhỏ giọng thì thầm.
“… Được chứ.” Lần đầu tiên Tư Dật Minh gặp được loại yêu quái này.
Phải nói là, lần đầu gặp được yêu quái không thừa cơ giao dịch với anh mà hung hăng làm thịt một trận.
Hiện tại yêu quái nhỏ đã chất phác tới trình độ này sao?
Không, trong những yêu quái nhiều tâm nhãn trong xã hội hiện đại tuyệt đối không xứng với hai chữ “Chất phác”.
Đều do lỗi của con người, nhìn đi, bọn chúng biến những yêu quái chỉ có tư tưởng bạo lực thành hình dáng gì rồi?
Ý nghĩa sau một một câu nói có thể quẹo mười tám ngõ, là ai dạy bọn họ?
Ngàn năm trước rõ ràng là bộ dáng của yêu quái không phải như vậy.
Ngàn năm trước yêu quái rất thuần lương, đầu óc phẳng, trừ việc đa số đều dùng con người và sự sợ hãi của con người làm thức ăn thì cũng không có khuyết điểm lớn gì.
Hiện tại thì sao!
Tư Dật Minh nhìn Cố Bạch, nghĩ đến lúc mình ra ngoài tình cờ nhìn thấy tiểu yêu quái giả bộ bị đụng trúng để đòi đền tiền, thậm chí còn tức giận đánh người ta luôn.
Chân chính thuần lương chắc chỉ có yêu quái nhỏ vẫn chưa đi sâu vào xã hội loài người ở trước mắt này.
Tư tiên sinh nhìn dáng vẻ hai mắt sáng lấp lánh của Cố Bạch chỉ vì anh gật đầu đồng ý cái thù lao kia, nhìn một lúc lâu, cho đến khi Cố Bạch cảm thấy không được tự nhiên, anh mới dời mắt.
Thật đáng yêu.
Vẻ mặt Tư Dật Minh không thay đổi.
“Gần đây không có thời gian, nhưng tôi sẽ mau chóng hoàn thành bức tranh của ngài.”
Cố Bạch bị tiền tài che mờ hai mắt, thậm chí quên luôn sự sợ hãi Tư Dật Minh từng mang đến cho cậu, cậu khen ngợi: “Ngài quả thật là người tốt mà.”
Tư Dật Minh được phát thẻ người tốt, trong lòng anh rất vui vẻ.
Anh uống một ngụm trà, đứng dậy chuẩn bị tạm biệt ra về.
Lúc đứng ở hành lang, anh dặn dò Cố Bạch: “Ít chơi cùng Địch Lương Tuấn và Hoàng Diệc Ngưng.”
Hồ ly tinh và họa bì suốt ngày ồn ào làm cả tòa chung cư gà bay chó chạy không được yên bình, Tư Dật Minh không thích quản nhưng không có nghĩa là anh thích sự náo nhiệt này.
Yêu quái nhỏ chất phác nghe lời như vậy, bị làm hư thì rất đáng tiếc!
Cố Bạch ngửa đầu nhìn Tư Dật Minh còn cao hơn so với Địch Lương Tuấn, nhớ tới trước đó không lâu Địch tiên sinh cũng đứng ở chỗ này, dùng giọng điệu tương tự, nghiêm túc nói cho cậu biết: Không nên trêu chọc thần thú trấn trạch của chúng ta, anh ta siêu hung.
Nhìn Tư Dật Minh cũng nghiêm túc y chang, Cố Bạch nhịn không được cười hai tiếng, nhỏ giọng nói: “Cám ơn ngài Tư.”
Tư Dật Minh không nhìn ra bé con đáp ứng chỉ là đối phó tạm thời.
Anh hài lòng đóng cửa lại, trở về nhà một chuyến, ôm hết ba mươi mấy bức tranh vơ vét được ở chỗ Hoàng Diệc Ngưng lúc truớc, rời khỏi tòa chung cư này, quay đầu đi về phía Tòa số 7 kế bên.
Anh tìm Cố Bạch vẽ tranh, tất nhiên là có nguyên nhân.
Khoảng mười năm trở lại đây, bốn phía vùng đất Thần Châu(*) liên tiếp xảy ra thiên tai, không ít dị thú tượng trưng cho đại hung chạy ra khỏi ổ của mình, công việc của các Thần thú phụ trách trấn thủ Thần Châu bọn họ bỗng tăng cao, hận không thể phân thân thành hai người để làm việc.
(*) Thần Châu (神州): tên gọi khác của Trung Quốc, nghĩa là “đất nước thần thánh”.
Nếu như Cố Bạch vẽ đạt yêu cầu, vậy thì cậu có thể giúp được không ít việc.
Chỉ là Tư Dật Minh vẫn chưa xác định được linh khí đặc biệt do Cố Bạch vẽ ra đến từ chỗ nào.
Có vẻ như anh có chút ấn tượng, nhưng cảm giác này chỉ nhàn nhạt ở ngoài, thật sự là hơi mơ hồ.
Thần thú đã sống nhiều năm như vậy, cảm thấy mơ hồ với ký ức xa xưa là chuyện rất bình thường.
Tư Dật Minh suy đoán, chắc là lão già nào đó để con cháu ra ngoài rèn luyện.
Đến cùng là con cháu nhà lão già nào, Bạch Trạch(*) quản lý công việc ở Tòa chung cư số 7 sát vách hẳn là có thể nhìn ra thông qua tranh vẽ, Tư Dật Minh nghĩ thầm.
(*) Bạch Trạch: xem chú thích tại đây.
Kết quả lúc tới chung cư số 7 lại nhận được thông báo Bạch Trạch đi ra ngoài du lịch rồi, lại còn chạy tới thám hiểm rừng Amazon cách xa nửa quả đất.
Lúc này còn dám ra ngoài du lịch!
Tâm trạng tốt vừa được nhen lên ở chỗ Cố Bạch của Tư Dật Minh nháy mắt biến mất không còn một mống, tức giận đến mức đạp hư cửa nhà Bạch Trạch, xách tranh nổi giận đùng đùng đi về.
Cố Bạch cẩn thận treo bức tranh ở giữa phòng vẽ tranh trên lầu hai, lại xoa cái bụng đói xẹp lép rồi đi nấu cơm. Sau khi ăn no xong mới nhận được hồi âm của Địch tiên sinh.
Địch tiên sinh gửi cho cậu một cây nến.
Cố Bạch dừng một lát, nhắn lại cho Địch tiên sinh.
Cậu nói: Ngài Địch, tôi cảm thấy ngài Tư là người tốt.
Địch Lương Tuấn đang ở trong phim trường chuẩn bị tập đêm nhìn thấy tin nhắn này.
Hắn lộ ra vẻ mặt hoảng sợ như gặp được thần tiên.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Bạch: Phát thẻ người tốt hàng ngày 1/1.
(*) Dị thú tượng trưng cho đại hung hay còn gọi là “hung thú”: là các dị thú hung ác thường mang đến “hung sự”, chúng ta thường nghe đến “tứ đại hung thú” bao gồm Thao Thiết, Hỗn Độn, Cùng Kỳ và Đào Ngột. À thì, người cha superman của bé Bạch là Thao Thiết đấy.
Cậu cúi đầu xuống, lôi điện thoại di động ra, nhắn một tin cầu xin giúp đỡ cho Địch Lương Tuấn.
Ngài Tư ở nhà đối diện đến tìm tôi, làm sao bây giờ!
Nhưng thật đáng tiếc, cậu không lập tức nhận được câu trả lời.
Mặc dù lúc Địch Lương Tuấn không bận việc sẽ rảnh đến nổi mốc, nhưng lúc có công việc thì đa số là làm thâu đêm suốt sáng không ngừng nghỉ, mấy tháng không về nhà được một lần là chuyện thường.
Chuông cửa lại vang lên.
Cố Bạch đi tới nhìn qua mắt mèo, cậu thấy người ngoài cửa đã hơi nhíu mày, hình như hơi mất kiên nhẫn.
Bề ngoài của Tư Dật Minh rất tốt, vóc dáng lại cao, khi khuôn mặt kia nghiêm túc sẽ có một loại khí thế không giận mà uy, mỗi khi anh không vui hoặc nhướng mày càng làm cho chân người khác run thêm.
Trước khi gặp Tư Dật Minh, Cố Bạch không thể hình dung được những từ ngữ mơ hồ như khí thế và uy thế. Cho đến khi Tư Dật Minh phóng dao mắt làm cậu đứng hình tại chỗ run lẩy bẩy, cậu mới có nhận biết chính xác với những từ ngữ này.
Nói thật, Cố Bạch rất sợ Tư Dật Minh.
Cậu nghĩ không ra lý do Tư Dật Minh tới tìm cậu.
Đừng nói là vì cậu thấy được hành vi bạo lực trước đó của anh, cho nên mới tới uy hiếp cậu đó nha!
Cố Bạch càng nghĩ càng sợ, sợ chít chít dựa lên cửa, tay cầm tay nắm cửa không biết mở hay không mở đây.
Chuông cửa vang lên lần thứ ba, rơi vào tai Cố Bạch lại như bùa đòi mạng.
Cậu thở ra, vặn tay nắm cửa, mở ra một cái khe nho nhỏ.
“Chào… chào ngài?” Cố Bạch nhỏ giọng chào hỏi xuyên qua khe cửa, “Có chuyện gì không ạ?”
Tư Dật Minh nhìn cái đầu bên kia khe cửa, trầm mặc hai giây rồi nói: “Tìm cậu vẽ tranh.”
Cố Bạch sững sờ: “Dạ?”
“Hoàng Diệc Ngưng giới thiệu.” Tư Dật Minh trợn mắt nói dối, “Có rảnh không?”
Cố Bạch do dự hồi lâu dưới sự cám dỗ của tiền tài, cuối cùng vẫn chọn khuất phục.
Ngoài dự đoán của cậu, lúc Tư Dật Minh ôn hòa không dọa người chút nào.
Lúc này vị đại lão truyền kỳ đang ngồi ngay ngắn trên ghế salon ở phòng khách, lúc nhận nước trà nóng hổi còn lịch sự khẽ gật đầu với cậu.
“Ngài muốn vẽ như thế nào ạ?” Cố Bạch hỏi.
Tư Dật Minh dừng một lát, trả lời: “Gì cũng được, muốn nhìn cậu vẽ tại chỗ.”
Cố Bạch ngẩn người, trong thoáng chốc không biết phải trả lời như thế nào.
Vẽ tại chỗ cũng không phải không được, lúc trước khi cậu mở sạp nhỏ, hiệu suất kí họa bằng màu nước cực kỳ cao, 50 tệ một tấm, lâu nhất là 40 phút vẽ xong một tấm, lúc vẽ nhanh thì 20 phút cũng không thành vấn đề.
Nhưng vẽ cho vị đại lão này một bức tranh 50 tệ…
Cố Bạch liếc liếc Tư Dật Minh, cảm thấy giá tiền 50 tệ phảng phất như là một sự sỉ nhục đối với vị tiên sinh này.
“Không tiện sao?” Tư Dật Minh hỏi.
“Không phải.” Cố Bạch mím mím môi, “Ngài muốn vẽ loại tranh nào?”
Tư Dật Minh trả lời rất nhanh: “Giống loại của Hoàng Diệc Ngưng.”
Cố Bạch mờ mịt một hồi, nhớ tới bức tranh khổ ngang mình vẽ cho Hoàng nữ sĩ, lắc đầu: “Loại đó rất tốn thời gian.”
Ngụ ý là không thể vẽ tại chỗ được.
Gần đây mỗi ngày cậu đều chạy thực địa làm thiết kế cùng với thầy và các đàn anh, thời gian còn lại vẽ tranh tham gia triển lãm, hiện đã hơi bận rộn rồi.
Cố Bạch tính toán thời gian một chút rồi nói: “Gần đây tôi… cũng không rảnh lắm.”
Chân mày Tư Dật Minh chau lại.
Cố Bạch nhìn thấy vẻ mặt của anh, trong lòng “lộp bộp” một tiếng.
“Tôi không gấp.” Lông mày Tư Dật Minh chậm rãi buông lỏng, suy nghĩ hồi lâu rồi đặt ly trà trong tay lên bàn, quay đầu nói với Cố Bạch, “Chờ một lát.”
Cố Bạch đưa mắt nhìn Tư Dật Minh ra cửa, qua ba phút lại trở về, trong tay cầm quyển tranh trục được cột chặt, đưa cho Cố Bạch.
“Mô phỏng cái này.” Anh nói.
Mô phỏng?
Cố Bạch mờ mịt nhận bức tranh, chậm rãi mở ra.
Đập vào mắt là một cái đầu rồng dữ tợn đang gào thét được vẽ thủy mặc, giống như muốn nhào ra cắn người ở bên ngoài tranh, vết mực đen bên trong làm người ta hơi choáng váng, lại tiếp tục mở ra là có thể nhìn thấy bốn móng vuốt đang xòe ra, đầu móng vuốt sắc bén, khí thế ngập tràn.
Tranh thủy mặc thường chú trọng hình dáng.
Một bức đầu rồng nộ gầm này, lại có thể vẽ ra hình dáng đạt tới trình độ cao nhất.
Cố Bạch mở toàn bộ bức tranh ra, nhưng không thấy lạc khoản(*) của người vẽ tranh.
(*) Lạc khoản: phần chữ kí, ấn dấu hoặc đề chữ.
Cậu ngẩn người, nghiêng đầu nhìn Tư Dật Minh, hơi do dự có nên hỏi một chút hay không.
Tư Dật Minh nhạy cảm nhận ra sự do dự của cậu: “Sao vậy?”
“Cho tôi xin hỏi một chút là tranh này do… ai vẽ được không?” Cố Bạch lấy dũng khí hỏi.
Tư Dật Minh lắc đầu, bày tỏ từ chối.
Cố Bạch im lặng thu tầm mắt, cẩn thận cuộn bức tranh lại: “Thật xin lỗi ngài Tư, trình độ của tôi không đạt tới mức này.”
“Không sao.” Tư Dật Minh nói, “Cậu vẽ, giá do cậu đưa ra.”
Cố Bạch hơi xoắn xuýt.
Trình độ của cậu tới mức nào trong lòng cậu tự hiểu lấy, để cậu mô phỏng bức tranh này, một là phong cách vẽ không hợp, hai là làm nhục tác giả nguyên tác của bức tranh này.
Lại nói tiếp, dấn thân vào ngành nghệ thuật, khách hàng yêu cầu bọn họ mô phỏng tác phẩm của người khác có nghĩa là bản thân bọn họ không có ý thức tôn trọng họa sĩ khác.
Nhưng có lẽ là nhà tư bản không hiểu tâm tình yếu ớt mẫn cảm của người làm nghề nghệ thuật đâu.
Thế là Cố Bạch ăn ngay nói thật: “Tôi không mô phỏng được.”
“Không phải mô phỏng, mà là sáng tác lại.” Tư Dật Minh sửa lời của cậu.
Cố Bạch khẽ “ồ” một tiếng.
Dùng bức tranh này làm sườn để tiến hành sáng tác lại, vậy thì vẫn thực hiện được.
Tư Dật Minh hỏi cậu: “Cậu muốn thù lao gì?”
Cố Bạch nghe nói thế, suy nghĩ vừa bị cậu vứt xó ngày hôm qua trong nháy mắt lại trồi lên.
“Vậy… vậy thì…” Vẻ mặt cậu tràn đầy thấp thỏm hỏi, “Có thể xin ngài giới thiệu cho tôi một cổ phiếu không?”
Tư Dật Minh: “…”
Tư Dật Minh lộ ra vẻ mặt câm nín không nói nên lời y chang Hoàng Diệc Ngưng.
“Chờ… chờ thêm hai tháng sau tôi có tiền vốn đã…”
Giọng nói của Cố Bạch càng ngày càng nhỏ dưới cái nhìn chăm chú “một lời khó nói hết” của Tư Dật Minh, càng ngày càng nhỏ… dũng khí vừa dâng lên vì mùi tiền kia xẹp xuống như cũ bằng tốc độ dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
“… Không được sao?” Cậu nhỏ giọng thì thầm.
“… Được chứ.” Lần đầu tiên Tư Dật Minh gặp được loại yêu quái này.
Phải nói là, lần đầu gặp được yêu quái không thừa cơ giao dịch với anh mà hung hăng làm thịt một trận.
Hiện tại yêu quái nhỏ đã chất phác tới trình độ này sao?
Không, trong những yêu quái nhiều tâm nhãn trong xã hội hiện đại tuyệt đối không xứng với hai chữ “Chất phác”.
Đều do lỗi của con người, nhìn đi, bọn chúng biến những yêu quái chỉ có tư tưởng bạo lực thành hình dáng gì rồi?
Ý nghĩa sau một một câu nói có thể quẹo mười tám ngõ, là ai dạy bọn họ?
Ngàn năm trước rõ ràng là bộ dáng của yêu quái không phải như vậy.
Ngàn năm trước yêu quái rất thuần lương, đầu óc phẳng, trừ việc đa số đều dùng con người và sự sợ hãi của con người làm thức ăn thì cũng không có khuyết điểm lớn gì.
Hiện tại thì sao!
Tư Dật Minh nhìn Cố Bạch, nghĩ đến lúc mình ra ngoài tình cờ nhìn thấy tiểu yêu quái giả bộ bị đụng trúng để đòi đền tiền, thậm chí còn tức giận đánh người ta luôn.
Chân chính thuần lương chắc chỉ có yêu quái nhỏ vẫn chưa đi sâu vào xã hội loài người ở trước mắt này.
Tư tiên sinh nhìn dáng vẻ hai mắt sáng lấp lánh của Cố Bạch chỉ vì anh gật đầu đồng ý cái thù lao kia, nhìn một lúc lâu, cho đến khi Cố Bạch cảm thấy không được tự nhiên, anh mới dời mắt.
Thật đáng yêu.
Vẻ mặt Tư Dật Minh không thay đổi.
“Gần đây không có thời gian, nhưng tôi sẽ mau chóng hoàn thành bức tranh của ngài.”
Cố Bạch bị tiền tài che mờ hai mắt, thậm chí quên luôn sự sợ hãi Tư Dật Minh từng mang đến cho cậu, cậu khen ngợi: “Ngài quả thật là người tốt mà.”
Tư Dật Minh được phát thẻ người tốt, trong lòng anh rất vui vẻ.
Anh uống một ngụm trà, đứng dậy chuẩn bị tạm biệt ra về.
Lúc đứng ở hành lang, anh dặn dò Cố Bạch: “Ít chơi cùng Địch Lương Tuấn và Hoàng Diệc Ngưng.”
Hồ ly tinh và họa bì suốt ngày ồn ào làm cả tòa chung cư gà bay chó chạy không được yên bình, Tư Dật Minh không thích quản nhưng không có nghĩa là anh thích sự náo nhiệt này.
Yêu quái nhỏ chất phác nghe lời như vậy, bị làm hư thì rất đáng tiếc!
Cố Bạch ngửa đầu nhìn Tư Dật Minh còn cao hơn so với Địch Lương Tuấn, nhớ tới trước đó không lâu Địch tiên sinh cũng đứng ở chỗ này, dùng giọng điệu tương tự, nghiêm túc nói cho cậu biết: Không nên trêu chọc thần thú trấn trạch của chúng ta, anh ta siêu hung.
Nhìn Tư Dật Minh cũng nghiêm túc y chang, Cố Bạch nhịn không được cười hai tiếng, nhỏ giọng nói: “Cám ơn ngài Tư.”
Tư Dật Minh không nhìn ra bé con đáp ứng chỉ là đối phó tạm thời.
Anh hài lòng đóng cửa lại, trở về nhà một chuyến, ôm hết ba mươi mấy bức tranh vơ vét được ở chỗ Hoàng Diệc Ngưng lúc truớc, rời khỏi tòa chung cư này, quay đầu đi về phía Tòa số 7 kế bên.
Anh tìm Cố Bạch vẽ tranh, tất nhiên là có nguyên nhân.
Khoảng mười năm trở lại đây, bốn phía vùng đất Thần Châu(*) liên tiếp xảy ra thiên tai, không ít dị thú tượng trưng cho đại hung chạy ra khỏi ổ của mình, công việc của các Thần thú phụ trách trấn thủ Thần Châu bọn họ bỗng tăng cao, hận không thể phân thân thành hai người để làm việc.
(*) Thần Châu (神州): tên gọi khác của Trung Quốc, nghĩa là “đất nước thần thánh”.
Nếu như Cố Bạch vẽ đạt yêu cầu, vậy thì cậu có thể giúp được không ít việc.
Chỉ là Tư Dật Minh vẫn chưa xác định được linh khí đặc biệt do Cố Bạch vẽ ra đến từ chỗ nào.
Có vẻ như anh có chút ấn tượng, nhưng cảm giác này chỉ nhàn nhạt ở ngoài, thật sự là hơi mơ hồ.
Thần thú đã sống nhiều năm như vậy, cảm thấy mơ hồ với ký ức xa xưa là chuyện rất bình thường.
Tư Dật Minh suy đoán, chắc là lão già nào đó để con cháu ra ngoài rèn luyện.
Đến cùng là con cháu nhà lão già nào, Bạch Trạch(*) quản lý công việc ở Tòa chung cư số 7 sát vách hẳn là có thể nhìn ra thông qua tranh vẽ, Tư Dật Minh nghĩ thầm.
(*) Bạch Trạch: xem chú thích tại đây.
Kết quả lúc tới chung cư số 7 lại nhận được thông báo Bạch Trạch đi ra ngoài du lịch rồi, lại còn chạy tới thám hiểm rừng Amazon cách xa nửa quả đất.
Lúc này còn dám ra ngoài du lịch!
Tâm trạng tốt vừa được nhen lên ở chỗ Cố Bạch của Tư Dật Minh nháy mắt biến mất không còn một mống, tức giận đến mức đạp hư cửa nhà Bạch Trạch, xách tranh nổi giận đùng đùng đi về.
Cố Bạch cẩn thận treo bức tranh ở giữa phòng vẽ tranh trên lầu hai, lại xoa cái bụng đói xẹp lép rồi đi nấu cơm. Sau khi ăn no xong mới nhận được hồi âm của Địch tiên sinh.
Địch tiên sinh gửi cho cậu một cây nến.
Cố Bạch dừng một lát, nhắn lại cho Địch tiên sinh.
Cậu nói: Ngài Địch, tôi cảm thấy ngài Tư là người tốt.
Địch Lương Tuấn đang ở trong phim trường chuẩn bị tập đêm nhìn thấy tin nhắn này.
Hắn lộ ra vẻ mặt hoảng sợ như gặp được thần tiên.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Bạch: Phát thẻ người tốt hàng ngày 1/1.
(*) Dị thú tượng trưng cho đại hung hay còn gọi là “hung thú”: là các dị thú hung ác thường mang đến “hung sự”, chúng ta thường nghe đến “tứ đại hung thú” bao gồm Thao Thiết, Hỗn Độn, Cùng Kỳ và Đào Ngột. À thì, người cha superman của bé Bạch là Thao Thiết đấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook