Đế Nguyên Quân được người mang vào trong xe của Lạc Tuyết Dung, lúc này, nàng nhìn cơ thể gầy gò và đang bị ma khí ăn mòn nên thở dài một hơi, gương mặt nàng bất chợt lộ ra vẻ vô lực.

“Không biết người này đã làm gì mà bị ma khí xâm nhập nặng như thế này?”.
“Không chỉ bị xâm nhập vào tận trong xương tủy mà ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị ảnh hưởng không nhẹ”.
“Nếu như có cha mẹ ta ở đây thì ngươi còn có khả năng sống sót”.
“Còn ta chỉ là một dược sư phàm cấp thất phẩm”.
Nàng nhìn hắn rồi than thở một lúc, nàng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bình đan dược thất phẩm rồi thở dài một hơi để lấy lại sự bình tỉnh.

“Ta cố gắng hết sức để cứu, nhưng thành hay không là do trời và do bản thân ngươi”.
Nàng lấy ra từng mai đan dược rồi đặt vào trong miệng hắn rồi dùng chân nguyên để hộ pháp.

Từng viên đan dược nuốt xuống, cơ thể khô khốc giống như một cây khô mộc giống như tỉnh dậy, dược lực và linh khí của đan dược phát ra giống như nguồn sống của hắn.
Đế Nguyên Quân bất tri bất giác cảm nhận được một cỗ năng lượng nhè nhẹ ở trong người nên âm thầm lê tiếng.

‘Là ai đang cứu ta sao?’.
Lạc Tuyết Dung nhìn đan dược phát huy tác dụng và sắc mặt Đế Nguyên Quân trông tốt hơn rất nhiều nên rất vui mừng, nàng nghĩ ma khí trong người hắn đã bị đẩy lùi.
Nhưng không, đợi khi đan dược mất hết tác dụng thì cơ thể Đế Nguyên Quân vẫn giống như trước.

Sắc mặt nàng lúc này trông khó coi vô cùng, nàng không hề suy nghĩ nữa mà lấy ra từng bình đan dược thất phẩm, bát phẩm, thậm chí cửu phẩm cũng không tiếc.
Chỉ trong vòng mười ngày, lượng đan dược mà Đế Nguyên Quân nuốt xuống ít nhất cũng phải vài trăm mai đan dược các loại, nhưng lượng vì lương ma khí trong người hắn quá lớn nên thời gian ngắn này hắn chưa thể luyện hóa triệt để.
Chợt, nàng nhớ đến thời gian trước đây, nàng đã từng đọc qua một bộ dược điển từ thời xa xưa ghi lại, và ở trong đó có ghi cách để loại bỏ ma khí nên rất vui mừng, nàng không chần chừ nữa mà lấy một con dao rồi rạch một đường ở trên cổ tay rồi đặt lên trên miệng hắng.
Cùng với đó là một lượng lớn đan dược cũng được hắn nuốt xuống, đan dược và máu tươi hòa quyện với nhau mang lại hiệu quả rất lớn, chỉ thấy trong thời gian ngắn, thần sắc Đế Nguyên Quân đã tốt hơn rất nhiều và đang có dấu hiệu tỉnh lại.
Nhưng đúng lúc này, Mạc Anh Nghiêm từ bên ngoài đẩy cửa xông vào rồi lớn tiếng nói.

“Lạc tiểu thư”.
Ngay khi nhìn nàng đang dùng máu của mình để cứu Đế Nguyên Quân thì gương mặt hắn đột nhiên nhăn lại rồi chạy thẳng một mạch đến rồi kéo tay nàng lên rồi che đi vết thương.

“Ngươi đang làm gì?”.
“Mạc công tử, đây là phòng của ta, ngươi đẩy cửa xông vào không phải là quá vô lễ rồi sao?”.

Lạc Tuyết Dung gương mặt phờ phạc, giọng nói run run lên tiếng.


“Ngươi đừng cản ta cứu người”.
Mạc Anh Nghiêm vẻ mặt trầm xuống nói.

“Ta là vì lo lắng cho ngươi nên mới đẩy cửa xông vào”.
“Ngươi và tên này đã ở lỳ ở trong phòng cả tháng nay nên ta sợ ngươi gặp nguy hiểm”.
“Nhưng ngươi dùng máu của mình để cứu hắn là vì chuyện gì?”.
“Đa tạ công tử đã lo lắng cho ta”.

Lạc Tuyết Dung nhẹ nhàng nói.

“Ta thân là một dược sư nên lấy việc cứu người là chính, thế nên ngươi đừng có ngăn cản ta”.
“Lạc tiểu thư, ngươi lúc này sao lại hồ đồ như vậy?”.

Mạc Anh Nghiêm nặng lời nói.

“Thay vì ngươi dùng máu của mình để cứu hắn thì tại sao không dùng tinh huyết của hung thú?”.
Bất chợt, vẻ mặt của nàng đột nhiên sáng lên, gương mặt mệt mỏi lộ ra một nụ cười nói.

“Đúng vậy, tại sao ta không nghĩ ra?”.
“Đa tạ”.
Nói xong, nàng một mạch chảy thẳng ra bên ngoài, bỏ mặc Mạc Anh Nghiêm đứng lại ở trong phòng, ánh mắt không vui nhìn Đế Nguyên Quân và địch ý, nhưng rồi hắn cũng thu lại ý định giết Đế Nguyên Quân.
Ngay khi hắn chuẩn bị rời đi thì lúc này, một giọng nói từ bên ngoài truyền vào.

“Mạc công tử, Hồng Phát đại sư xuất quan rồi”.
“Thật sao?”.

Mạc Anh Nghiêm vui mừng đi ra ngoài rồi tìm đến phòng luyện khí của Hồng Phát đại sư.
Hắn chạy thẳng một mạch vào bên trong phủ đệ thì nhìn thấy Hồng Phát đại sư đang ngồi nhâm nhi một ly trà và bên cạnh còn có một cây trường thương màu đen.
Trường thương đó chính là Tử Huyền!
Mạc Anh Nghiêm nhìn Hồng Phát và thanh trường thương liền đi vào bên trong, trên gương mặt lộ ra nụ cười vui mừng rồi kính cẩn nói.


“Hồng Phát đại sư?”.
“Chuyện ta nhờ ngươi đã làm xong rồi sao?”.
“Hahaha, Mạc công tử, chuyện đó ta đã làm xong rồi”.

Hồng Phát đặt ly trà xuống rồi nói.

“Ngươi nhìn xem”.
Nhận trường thương vào trong tay, Mạc Anh Nghiêm càng ngày càng thêm vui mừng, hắn cảm nhận khí linh ở bên trong giống như đã biến mất và trở thành một thanh trường thương bình thường thì lên tiếng.

“Đại sư, chuyện này là?”.
“Yên tâm, ta chỉ phong bế thần thức của chủ trước của nó mà thôi, nên khi linh bây giờ vẫn còn chìm vào giấc ngủ sâu, ngươi chỉ cần nhỏ máu và truyền thần thức vào bên trong là có thể đánh thức nó”.

Hồng Phát nở một nụ cười nhẹ nói.
Mạc Anh Nghiêm thấy vậy liền làm theo, ngay lập tức, khí linh bắt đầu sống dậy, nó lúc này bất tri bất giác không còn giống như trước, mặc dù quang huy ảm đạm vô cùng nhưng vẫn giữ được một chút.
Hắn nhìn thanh trường thương bay bổng ở trên không thì vui mừng vô cùng, bất giác hắn lên tiếng gọi.

“Thương đến”.
Thì thanh trường thương bay đến rồi nằm trọn vào trong lòng bàn tay hắn, tùy ý Mạc Anh Nghiêm để phóng to thu nhỏ, hắn liếc mắt nhìn trường thương một lúc rồi nhìn qua Hồng Phát rồi vui mừng nói.

“Đa tạ đại sư”.
“Mạc công tử, ta chỉ cần ngươi hoàn thành việc lúc trước đã hứa với ta là được”.

Hồng Phát gật đầu một cái nói.
“Đại sư yên tâm, chuyện ta đã hứa thì lúc nào quay về Thanh Lan thành ta sẽ giao cho ngươi”.

Mạc Anh Nghiêm gật đầu đáp lại.

“Nếu như người chủ cũ của nó vẫn còn sống thì sao?”.
“Hahaha, ngươi sợ chủ cũ của nó sẽ đoạt lại sao?”.


Hồng Phát đại sư cười lớn một tiếng rồi tự tin nói.

“Ngươi biết những người luyện khí có sở trường tu luyện tinh thần lực và nguyên thần nên hai loại lực lượng này sẽ mạnh hơn người bình thường”.
“Người khác thì ta không dám chắc nhưng đối với nguyên thần phong bế của ta thì ta có thể chắc chắn một điều”.
“Thiên Địa cảnh cường giả cũng chưa chắc phá được nó”.
“Nên ngươi cứ yên tâm”.
“Hahaha, nghe đại sư nói vậy thì ta yên tâm rồi”.

Mạc Anh Nghiêm gật đầu, trên gương mặt lộ vẻ vui mừng đáp lời.

“Nếu không có việc gì nữa thì ta không quấy rầy đại sư nữa”.
Thời gian hai tháng trôi qua!
Đế Nguyên Quân nằm ở trên giường dần dần tỉnh dậy, suốt thời gian bị hôn mê, Đế Nguyên Quân cảm nhận được sự giúp đỡ của Lạc Tuyết Dung.

Nếu như không có nàng thì hắn sẽ không luyện hóa hết ma khí sớm như vậy.
Gần ba tháng, Lạc Tuyết Dung thường xuyên túc trực bên cạnh Đế Nguyên Quân và cho hắn uống một lượng lớn đan dược và tinh huyết của nhất cấp, nhị cấp hung thú.
Trải qua đại nạn lần này, Đế Nguyên Quân nhận hậu quả quá nặng nề, hắn nên cảm thấy may mắn vì cấm pháp kết thúc kịp thời nếu không hắn sẽ ma khí cắn nuốt rồi trở thành ma vật vô tri vô giác và bị thế gian cường giả đuổi giết.
Mặc dù nhận hậu quả rất nặng nề nhưng trong nguy hiểm hắn cũng tìm được một đầu nhỏ cơ duyên, với lượng lớn ma khí ở trong người tồn dư nên khi bị hắn luyện hóa hết toàn bộ thì hắn cũng nhận được một chút lực lượng từ nó.
Cảnh giới mặc dù không đột phá nhưng luyện thể lại có một bước tiến nhỏ, từ Thức Nhân tầng bốn đột phá lên tầng thứ năm.

Và quan trọng hơn, ở trong đan điền hắn xuất hiện một chấm nhỏ màu đen trôi lẳng lặng.

Đó là ma khí thuộc tính, là một loại thuộc tính kỳ dị và cực kỳ hiếm thấy.
Lạc Tuyết Dung từ bên ngoài quay trở về, ngay khi nhìn thấy Đế Nguyên Quân ngồi dậy thì vui mừng lên tiếng.

“Tỉnh dậy rồi sao?”.
“Đa tạ ơn cứu giúp của cô nương”.

Đế Nguyên Quân đặt chân xuống giường rồi gật đầu một cái.
“Tại sao ngươi biết là ta cứu?”.

Lạc Tuyết Dung có chút bất ngờ hỏi hắn.
“Tại sao không biết?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ nói.


“Ta mặc dù hôn mê nhưng vẫn còn một sợi nguyên thần để giữ vững tâm trí”.
“...”.

Lạc Tuyết Dung nghe thấy vậy, hai mắt nàng mở lớn và sắc mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

‘Một người bị ma khí xâm nhập nhưng vẫn giữ được tâm trí’.
‘Trên người hắn hoàn toàn không có bảo vật hộ thân, vậy tại sao hắn làm được điều đó’.
‘Trong ghi chép chưa bao giờ xuất hiện cảnh này’.
‘Tên này rốt cuộc là thần thánh phương nào?’.
“Ta gọi Đế Nguyên Quân, không biết cô nương tên là gì?”.

Đế Nguyên Quân gương mặt lộ ra vẻ ôn nhu hỏi nàng.
“Ta tên Lạc Tuyết Dung”.

Lạc Tuyết Dung đáp lời.
“Lạc cô nương, không biết nơi này là nơi nào?”.
“Đây là Nam Hoang thành, là khu vực bên ngoài của Nam Hoang Sơn Mạch”.
“Vậy sao?”.
“À đúng rồi, không biết người tên Mạc Anh Nghiêm có ở gần đây không?”.
“Mạc công tử đã quay về Thanh Lan thành từ một tháng trước rồi”.

Lạc Tuyết Dung vẻ mặt lộ ra vẻ nghi hoặc đáp.

“Ngươi có chuyện tìm hắn sao?”.
“Không có gì, hắn chỉ lấy đi một thứ của ta thôi”.

Đế Nguyên Quân gật đầu một cái, vẻ mặt lộ ra vẻ băng lãnh đi qua nàng rồi nói.

“Ta từ trước đến nay chưa nợ ân huệ của ai bao giờ”.
“Sau này ngươi gặp nguy hiểm thì bóp nát tấm ngọc thạch này, tự khắc ta sẽ đến tìm”.
Mạc gia ở Thanh Lan thành sao!.
Ta muốn nhìn xem, Mạc Anh Nghiêm là tên nào mà muốn đoạt đồ của ta!
Nói xong, Đế Nguyên Quân liền thẳng hướng đi ra bên ngoài, trên gương mặt lộ ra một nụ cười lạnh trông đáng sợ vô cùng.
Trông giống như ma!
Ta là ma thì thế gian này run rẩy!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương