“Hahaha, tên phế vật”.

Mã Hồng Tuấn dẫn người lao lên, hắn nhìn Đế Nguyên Quân quay lại nên cười khinh thường rồi nói.

“Không ngờ gặp ngươi ở đây”.
“Không biết vì sao đám người kia không giết chết ngươi”.
“Nhưng bây giờ xem ngươi còn chạy được nữa không”.
“Các ngươi xông lên giết hắn”.
Mã Hồng Tuấn dứt lời liền quay người, dẫn theo một đám người đuổi theo Lâm Tuyết Nhi.
Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy hắn nhảy lùi trở lại rồi tung ra một kiếm đánh về phía Mã Hồng Tuấn, kiếm khí mãnh liệt đánh ra lao tới.
“Hừ, muốn ngăn ta lại”.

Mã Hồng Tuấn hừ lạnh một tiếng rồi vận lực, khí tức Ngưng Hải cảnh tầng sáu mạnh mẽ bộc phát rồi đánh ra một chưởng.
Kiếm khí bị chưởng lực chấn nát ngay lập tức, Mã Hồng Tuấn thấy vậy liền khinh thường nói.

“Thực lực của ngươi yếu như vậy sao?”.
Nói xong, hắn không thèm để ý Đế Nguyên Quân nữa mà tiếp tục lao lên.
Nhưng ngay lập tức, bước chân của đám người đột nhiên dừng lại.

Đế Nguyên Quân thần hình lóe lên rồi lao nhanh về phía trước.

Hắn đánh ra một kiếm chém ngang ở trên nền đất phân nơi này thành hai nửa.
“Đường này không thông”.

Đế Nguyên Quân gương mặt hờ hững nói.

“Kẻ nào bước qua vạch này...”.
“Chết”.
“Hừ, tên phế vật tự cho bản thân mình mạnh lắm sao?”.

Mã Hồng Tuấn trên trán nổi lên từng sợi gân xanh quát.

“Người đâu, lên”.
“Để ta xem hắn làm được gì”.
Sau đó, có năm tên đồng thời lao lên, bọn chúng hướng toàn bộ công kích đánh về phía Đế Nguyên Quân.
Nhìn mười tên Thức Nhân cảnh tầng tám tầng chín lao lên, Đế Nguyên Quân lạnh giọng quát lớn một tiếng.

“Chỉ là Thức Nhân cảnh đỉnh”.
“Lăn”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân song đao di chuyển.

Chỉ trong chớp mắt, đám người chỉ thấy hai ánh sáng lóe lên rồi năm tên ngã xuống ngay tức thì.
“Cái gì?”.

Mã Hồng Tuấn và đám người thấy vậy nên hết sức kinh ngạc.

“Tên phết vật ngươi thật có dũng khí”.
“Tất cả xông lên”.
Mã Hồng Tuấn vung tay hạ lệnh, hơn bốn mươi người đồng loạt lao lên.


Trong số bọn chúng có ít nhất bảy tên có cảnh giới trên Ngưng Hải cảnh, cao nhất là tầng bốn và thấp nhất là tầng hai.

Còn những người khác đều là Thức Nhân cảnh tầng tám trở lên.
Liên tiếp, từng đao từng kiếm đánh ra.

Đế Nguyên Quân ánh mắt sắc bén quan sát toàn bộ công kích của đám người rồi tránh né liên tục.
Nhưng ngay lập tức, hai hàng lông mày hắn đột nhiên nhíu lại.

Cơ thể hắn mặc dù cường đại và dẻo dai nhưng trải qua trận chiến lúc trước đã khiến hắn thụ thương không ít.

Mặc dù có Ngũ Hành Chi Thể và có đan dược hỗ trợ hồi phục nhưng những nội thương vẫn chưa khỏi hẳn.
“Nội thương chưa lành, có chút phiền phức”.

Đế Nguyên Quân song đao đánh ra rồi lẩm nhẩm.

“Trận chiến này không thể kéo dài”.
“Phải giải quyết nhanh nhất có thể”.
Huyền cấp hạ phẩm đao pháp, Song Đao Tuyệt Luân Trảm!
Đao pháp thi triển, Đế Nguyên Quân bỏ mặc nội thương trong người lao lên, tốc độ trong nháy mắt tăng lên gấp hai lần.

Chỉ trong nháy mắt, Đế Nguyên Quân đã tiếp cận một nhóm ở trước mặt.
Song đao đánh ra khiến người ta cảm thấy lạnh cả sống lưng, uy lực vừa nhanh vừa mà và vừa có sát khí.

Cảm giác đao pháp này vừa quỷ dị và cực kỳ đáng sợ.
Đế Nguyên Quân nhanh tay thi triển, chỉ trong vòng hai giây, hắn đã đánh ra hơn mười đao.

Với tốc độ cực nhanh và đao pháp uyển chuyển, Đế Nguyên Quân nhanh chóng giết chết năm người và chém thi thể của bọn chúng thành nhiều mảnh gục trên nền đất.
“Xông lên, giết hắn”.
Năm tên vừa ngã xuống, ngay lập tức có năm tên khác lao lên thế vào.

Bọn chúng tiếp tục tấn công.

Bị hơn mười người tấn công, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân nhảy lùi ra xa tránh né.
Huyền cấp hạ phẩm đao pháp, Lốc Đao!.
Huyền cấp hạ phẩm đao pháp, Liệp Phong Đao!.
Đế Nguyên Quân nhảy lên cao rồi đồng thời thi triển đồng thời hai bộ đao pháp.

Chỉ thấy, Đế Nguyên Quân xoay vòng tạo thành một cơn lốc nhỏ và những vết đao sáng chói lóe lên.
“Nhanh, lùi lại”.

Mã Hồng Tuấn đồng tử đột nhiên co rút lại rồi hét lớn.
Đám người ở phía trước cho dù có nghe thấy nhưng không kịp phản ứng lại, bị lốc xoáy đao bao phủ.

Chỉ trong tích tắc, những tiếng kêu gào đau đớn thảm thiết ở bên trong truyền ra khiến những người xung quanh phải rùng mình.
“Aaaaaaaaaa…..”.
“Tay ta...”.
“Chân ta….”.
“Ta không muốn chết”.

“Mã công tử, cứu ta”.
“...”.
Những tiếng thét thất thanh nhanh chóng vụt tắt, hơn mười người bị lốc đao trực tiếp giết chết, thi thể bị chém thành trăm mảnh, máu me be bét bắn tung tóe ra ngoài.
Đế Nguyên Quân toàn thân dính máu từ trong lốc đao đi ra trong không khác gì ma quỷ.
Đồng thời sử dụng hai loại đao pháp, Đế Nguyên Quân cảm thấy cơ thể lúc này có chút đau nhức.

Nội thương mặc dù đã ổn định nhưng với cường độ của lốc đao khiến hắn chịu sức ép không hề nhỏ.
“Hai mươi tên”.

Đế Nguyên Quân hơi thở nồng nặc mùi máu nói.

“Còn kẻ nào muốn chết”.
Đế Nguyên Quân đứng sau vạch kiếm, ánh mắt sát ý nhìn đám người.
“Hắn chắc chắn không còn nhiều sức lực, nếu không thì hắn đã thừa thế xông lên”.

Mã Hồng Tuấn ánh mắt tinh ý quát lớn.
Những người xung quanh nghe thấy có vẻ hợp lý nên đồng thanh lên tiếng.

“Đúng vậy, hắn chỉ đang muốn hù dọa ta thôi”.
“Không được để hắn có thời gian nghỉ ngơi”.
“Giết”.
Nhìn đám người lao lên, Đế Nguyên Quân lạnh nhạt nói.

“Vô tri giun dế”.
“Sâu kiến sao biết được thái sơn”.
“Tin lời mù quáng”.
“Nếu các ngươi đã muốn chết vậy thì ta thanh toàn cho các ngươi”.
Đế Nguyên Quân một lần nữa lao lên, song đao một lần nữa đánh ra.

Đế Nguyên Quân ném song đao về phía trước, trực tiếp giết chết hai tên còn bản thân hắn thì nhảy lên rồi tụ lực ở trong lòng bàn tay rồi đánh ra một chưởng.
Chưởng khí mạnh mẽ đánh xuống, sáu tên ở phía bên dưới gồng mình chống đỡ nhưng lực lượng của Đế Nguyên Quân quá mạnh nên họ không thể ngăn lại được mà khụy xuống đất.
Nhưng khi Đế Nguyên Quân chuẩn bị nghiền nát bọn họ thì đột nhiên, hắn cảm nhận được ở phía xa có sự nguy hiểm đang lao tới với vận tốc cực kỳ nhanh.
Đế Nguyên Quân ngẩng đầu lên cao thì nhìn thấy một thanh trường thương sắc nhọn phóng đến.
Đế Nguyên Quân lách người qua một bên, đưa tay bắt lấy rồi phóng lại một thương khiến tên khi bị một thương đâm xuyên người rồi ghim thêm mấy người ở sau lưng.
“Giun dế”.

Đế Nguyên Quân gương mặt dữ tợn quát.

“Chết đi”.
Chưởng lực mạnh mẽ ép xuống, sáu tên ở phía bên dưới bị hắn nghiền ép vào bên trong lòng đất, mất đi sinh cơ.
“Còn kẻ nào muốn chết”.

Giết hơn hai mươi người, Đế Nguyên Quân rút song đao rồi quát lớn.
Đám người lúc này nhìn thấy Đế Nguyên Quân thực lực mạnh mẽ, vừa dũng mãnh và cực kỳ quyết đoán, giết người liên tục không chớp mắt nên khiến đám người kia sợ hãi thối lui.
Mặc dù đẩy lùi được ý chí của đám người nhưng Đế Nguyên Quân cũng không được thoải mái.

Đám người kia gần như không gây ra bất cứ thương tổn nào cho hắn nhưng nội thương trong người đang ngày càng nặng thêm nên hắn chợt run lên một cái, ở trên miệng chảy xuống một dòng máu tươi.

“Hahaha, hắn bây giờ đã bị trọng thương”.

Mã hồng Tuấn đứng ở ngoài xa lên tiếng.

“Thực lực hắn chắc chắn sẽ giảm sút”.
“Ai giết được hắn, bổn công tử sẽ có trọng thưởng”.
Ngay lập tức, chiến ý của đám người một lần nữa dâng cao.

Đế Nguyên Quân hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

Ánh mắt tức giận nhìn Mã Hồng Tuấn.
“Ta trọng thương thì như thế nào?”.

Đế Nguyên Quân lao lên rồi quát lớn.

“Thực lực giảm sút thì như thế nào?”.
“Chỉ dựa vào đám giun dế các ngươi muốn cản ta?”.
“Kẻ nào đến thì ta giết kẻ đó”.
Toàn thân bị huyết khí bao trùm, Đế Nguyên Quân lấy ra một viên đan dược trị thương rồi tiếp tục đánh giết.
Một đao ra, ắt hẳn sẽ thấy máu!
Đế Nguyên Quân ở trong mắt địch nhân lúc này không khác gì một tôn tu la, giết người không chớp mắt.

Thi chất thành đống, máu chảy thành sông.
“Còn kẻ nào muốn chết”.

Liên tiếp giết người, Đế Nguyên Quân gồng mình hét lớn.

“Song đao trong tay ta thanh toàn cho các ngươi”.
Năm mươi người đến, lúc này chỉ còn lại mười người.

Bốn mươi người bị Đế Nguyên quân giết chết, thi chất thành từng đống.
“Hừ, lớn miệng”.

Mã Hồng Tuấn trên trán nổi gân xanh, tức giận quát lớn.

“Lên”.
Mã Hồng Tuấn dẫn theo chín người lao lên, khí tức trên người bọn họ mạnh mẽ bộc phát ra ngoài.
Đầu tiên, Mã Hồng Tuấn vận lực, hai tay đánh ra hơn mười chưởng ấn.

Ngay sao đó, những người còn lại cũng đánh ra đại chiêu.

Bị hơn hai mươi công kích đánh tới.
Đế Nguyên Quân ánh mắt chớp mở rồi tránh né, hơn hai mươi công kích đánh trúng vào hư không.
Huyền cấp trung phẩm kiếm pháp, Đao Pháp Thập Tự Trảm!.
Song đao tụ lại, Đế Nguyên Quân tích tụ một lượng lớn chân nguyên rồi đánh ra.

Đao khí hình chữ thập xoay chuyển rồi đánh ra, hướng về mười người công kích.
“Nằm mơ”.

Mã Hồng Tuấn quát lớn một tiếng rồi đánh ra một chưởng.
Oanh!
Đao khí và chưởng khí oanh kích, uy lực của cả hai quá lớn khiến khu vực xung quanh rung chuyển.

Đao khí và chưởng khí thình lình bạo tán, chín người kia bắt đầu lao lên.
Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn lên rồi nhảy lùi ra xa.
Công kích của chín người đánh ra một lần nữa không trung đích, nhưng bọn họ không hề lo lắng mà một lần nữa lao lên, Đế Nguyên Quân song đao đánh ra, dốc hết toàn bộ sức lực đối chiến.
Một người đối công kích với chín người, Đế Nguyên Quân mặc dù công kích nhanh mạnh nhưng số lượng quá chênh lệch và công kích của đám người không nhất quán nên không thể chặn hết được toàn bộ.

Bị từng lưỡi kiếm, lưỡi đao, quyền kình đánh trúng.

Đế Nguyên Quân khóe miệng chảy máu và không ngừng bạo lui.

Chưa kịp ổn định lại cơ thể, chín người kia một lần nữa lao lên.
Đế Nguyên Quân hít vào một hơi rồi dẫm mạnh xuống nền đất một cái.

Ngay lập tức, mặt đất liền nứt ra thành từng rảnh lớn.

Chín người thấy vậy dần nhảy lùi ra xa.
Đế Nguyên Quân sắc mặt âm trầm nhìn chín người, khóe miệng hắn lúc này đang không ngừng chảy ra máu tươi, nội thương của hắn lúc này đã bị nặng hơn trước rất nhiều.

Đối với một người bình thường thì không thể nào chịu đựng được, nhưng Đế Nguyên Quân thì khác.
Bản thân có đau đớn thế nào thì hắn cũng không thèm để ý.
Đó chỉ là xúc cảm hèn mọn của con người mà thôi!
Còn hắn, những xúc cảm này từ sớm đã không còn!
Ngay cả khi hắn đứng trước ngưỡng cửa của cái chết cũng không khiến hắn sợ hãi!
Mặc dù chặn được công kích tạm thời nhưng rất nhanh, chín người kia cũng đã đánh tới.

Bọn họ ngưng tụ ra toàn bộ lực lượng rồi tiếp tục tấn công.

Đế Nguyên Quân mặc dù đau nhức nhưng không hề yếu thế, toàn thân dốc hết toàn bộ lực lượng rồi đánh ra.
Đột nhiên, Đế Nguyên Quân đồng tử đột nhiên co rút lại.

Ở phía bên dưới, một cước toàn lực của Ngưng Hải cảnh tầng bốn đánh ra.

Đế Nguyên Quân muốn nhảy lên để tránh né nhưng đã bị hai tên giữ chặt tay lại.

Đế Nguyên Quân muốn đưa chân lên để cản nhưng cũng bị người chống trụ.
Không thể tránh né, Đế Nguyên Quân vận lực tạo một màn chắn chân nguyên bảo vệ ở phía trước.
“Chết đi”.
Răng rắc!
Chợt, tiếng màn chắn chân nguyên bảo vệ vỡ nát vang lên.

Đế Nguyên Quân bị một cưới đá trúng liền bị đánh văng lên cao rồi va đập với trên vách đá.
Đế Nguyên Quân phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch trông cực kỳ khó coi.
Nhưng Đế Nguyên Quân không kịp để ý, bởi vì Mã Hồng Tuấn đã từ ngoài xa lao lên.
“Tên phế vật”.

Mã Hồng Tuấn hét lớn một tiếng rồi đánh ra một đại chưởng khí.

“Đi chết đi”.
“Mã gia chưởng pháp, Huyền cấp thượng phẩm chưởng pháp, Phân Liệt Chưởng!”.
Chưởng pháp mạnh mẽ đánh ra, Mã Hồng Tuấn toàn lực một kích uy năng vô cùng.

Chưởng lực lao đến, Đế Nguyên Quân cắn răng, toàn thân thúc dục hai loại năng lượng lên đến đỉnh điểm, vừa tạo một màn chắn bảo vệ ở bên ngoài vừa đưa song đao ra để ngăn lại.
Răng rắc!
Uỳnh!
Nhưng đứng trước lực lượng mạnh mẽ của Ngưng Hải cảnh tầng sáu, và thực lực của bản thân không phải thời kỳ toàn thịnh nên không thể ngăn chặn được.
Màn chắn bảo vệ phá toái!
Song đao nát!
Đế Nguyên Quân bị một chưởng oanh kích, khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi rồi văng ra xa gần ba mươi trượng rồi va đập mạnh vào vách đá đâm xuyên qua một lối đi khác.

Chưa rõ sống chết.
Nhưng bọn chúng chưa từng có ý định tha cho Đế Nguyên Quân, mười người tiếp tục lao vào bên trong truy sát tới cùng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương