Chúc Mừng Ngài Thoát Chết Thành Công
-
Chương 44
Mạc Dịch: “…”
Vương Trạch Chi: “…”
— chẳng lẽ cứ nói xấu sau lưng ai là người đó sẽ xuất hiện sao, y như Tào Tháo vậy.
Mạc Dịch hơi khựng lại rồi quay đầu trưng ra vẻ mặt chân thành: “May quá, anh không có chuyện gì!”
Vương Trạch Chi: “…” ông anh à diễn xuất của ông giả tạo quá rồi đấy.
Tống Kỳ đứng ngược sáng ở lối vào hành lang, ánh đèn hắt vào từ đại sảnh, mạ một quầng vàng nhạt lên đường viền khuôn mặt hắn. Dáng người hắn cao gầy, sống lưng thẳng tắp.
Tống Kỳ không nói một lời, chỉ tiến lại gần rồi dừng bước trước Mạc Dịch.
Hắn khẽ cười, nâng tay miết nhẹ một cái trên khuôn mặt anh.
Xúc cảm lạnh lẽo chạm vào rồi lập tức rời xa, khiến trong chốc lát Mạc Dịch chưa phản ứng kịp, hai mắt theo phản xạ trợn tròn nhìn về phía Tống Kỳ.
Vì hắn đứng ngược sáng nên khó mà xác định cảm xúc trên khuôn mặt hắn là thế nào, chỉ thấy một đôi mắt nhạt màu đang nhìn chuyên chú vào anh.
Giọng nói của hắn vẫn như bình thường: “Dính máu.”
Lúc này Mạc Dịch mới hồi thần lại, nhìn theo động tác của Tống Kỳ, thấy trên đầu ngón tay thon dài trắng nõn là một vệt đỏ rực rỡ.
Mạc Dịch bừng tỉnh: “À, cảm ơn nhé!”
Nói xong đưa bàn tay lành lặn lên chà xát vị trí Tống Kỳ vừa mới đụng vào. Làn da tái nhợt lập tức đỏ ửng lên vì động tác hơi bị thô bạo của anh.
Mạc Dịch hỏi Tống Kỳ đứng trước mặt mình: “Còn không?”
“Từ từ.” Tống Kỳ hạ giọng, hắn vươn tay nâng mặt Mạc Dịch lên, ngón cái tay phải nhẹ nhàng chà lau chút máu còn sót lại trên mảng da hồng hồng, động tác thật cẩn thận như đang săn sóc trân bảo vậy.
Hành động bất ngờ của hắn khiến Mạc Dịch sửng sốt hết hồn, trong vài giây không kịp trở tay đã bị Tống Kỳ túm được.
Đợi đến khi lấy lại tinh thần thì cả khuôn mặt đã bị bao bọc trong lòng bàn tay lạnh lẽo của đối phương rồi, những ngón tay thon dài nắm cằm anh tuy dịu dàng lại rất cương quyết.
Tống Kỳ cũng ghé lại gần, hơi thở mát lạnh mềm nhẹ phả lên gò má Mạc Dịch.
Hô hấp quấn quýt.
Mạc Dịch không khỏi đỏ mặt. Dường như lòng bàn tay đối phương cũng nhiễm phải độ ấm, khiến nơi tiếp xúc với làn da anh nóng rực lên.
Mạc Dịch lúng túng ho khan vài tiếng, quay đầu tránh khỏi Tống Kỳ rồi âm thầm dịch về phía sau vài bước. Khoảng cách giữa hai người nháy mắt bị kéo dãn ra.
Tống Kỳ hơi khựng lại. Hắn buông bàn tay trống trơn giữa không trung xuống rồi làm như chưa có chuyện gì xảy ra mà nói: “Giờ thì hết rồi.”
Vương Trạch Chi rối rắm đứng bên cạnh. Cậu cực kỳ thức thời mà khoanh tay lặng im.
“…” Sao cứ có cảm giác bị thồn một nồi cơm chó vậy nhỉ?
Đúng lúc này, Mạc Dịch tựa hồ nhớ ra chuyện gì, liền quay đầu hỏi Vương Trạch Chi: “Quên mất, trán của cậu…”
Lúc này Vương Trạch Chi mới bất giác nhớ ra trên trán mình cũng dính vết máu nhỏ xuống từ trần nhà. Cậu xua tay cười gượng, vừa lắc đầu vừa lui về phía sau: “Em em em tự lau được, em có khăn tay.”
Please đừng khiến cho cái người bên cạnh anh nổi cơn giông tố mà! Ánh mắt hắn ta đáng sợ quá đi!
Tôi thật sự, chắc chắn không cần dịch vụ vuốt má đâu, xin cảm ơn!
Vương Trạch Chi khóc không ra nước mắt.
Mạc Dịch do dự nhìn cậu, sau cùng quyết định nuốt những lời định nói vào trong bụng: kỳ thật… vừa nãy anh muốn nhắc Vương Trạch Chi là cậu đã đưa hết khăn cho Mạc Dịch lúc băng bó tay cho anh rồi.
Đột nhiên Mạc Dịch cảm giác tay trái bị thứ gì lạnh như băng chạm nhẹ một cái, bèn giật mình nhìn sang người bên cạnh.
Chỉ thấy Tống Kỳ đang cúi đầu, ánh mắt dừng trên cánh tay bị quấn băng dày cộm của anh. Tay áo xắn cao, cánh tay gầy nhỏ giờ ụ lên một cục, vết máu đỏ sẫm thấm ra tầng vải ngoài cùng, những nơi không bị quấn băng thì chi chít vết bầm tím lẫn máu đông kết vẩy.
“Anh bị thương à?”
Mạc Dịch không để ý lắm, chỉ gật đầu đáp. “Vẫn ổn, không đau lắm, còn cử động được bình thường, không ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo.”
Tống Kỳ cụp mắt, môi hắn run run, khàn giọng nói: “…xin lỗi.”
Dẫu biết đối phương là một nhân vật nguy hiểm chưa rõ theo phe nào, nhưng giờ phút này trông thấy hắn yếu đuối như vậy, Mạc Dịch cũng phải mềm lòng.
Anh do dự vươn tay xoa xoa đầu hắn, giọng nói dịu dàng hiếm thấy: “Anh đâu có làm sai chuyện gì.”
Nói xong, Mạc Dịch xoay người nhìn Vương Trạch Chi vẫn đứng ở một bên, trên mặt đã lấy lại vẻ bình tĩnh cùng lý trí trước sau như một:
“Tốt lắm, hàn huyên thế đủ rồi, việc cấp bách bây giờ là tìm ra tất cả thi thể của các cô nhi, thời gian của chúng ta không còn nhiều đâu.”
Sau lưng Mạc Dịch, Vương Trạch Chi trố mắt chứng kiến Tống Kỳ vừa rồi còn một bộ cao thủ thần bí khí phách, lúc này đờ đẫn đứng im tại chỗ, khuôn mặt cấp tốc hồng rực lên, vành tai nhuộm một màu đỏ au, đến nỗi cậu phải nghi ngờ không biết hắn ta đã bị luộc chín hay chưa.
— có phải cùng một người không vậy?!
— Vương Trạch Chi lạnh lùng hất đổ bát cơm chó vừa được bưng lên trước mặt mình.
—
Sau khi có Tống Kỳ gia nhập, tốc độ của ba người nhanh hơn rõ rệt. Bọn họ hành động với hiệu suất cực cao, đi từ phòng này qua phòng khác để phá mở trần nhà, giúp cho những thi thể nằm trên đó được thấy lại ánh mặt trời.
Hơn nữa, cả ba nhanh chóng phát hiện ra, sau khi trần nhà bị dỡ xuống, căn phòng sẽ dần dần quay về dáng vẻ cũ kỹ tồi tàn, tựa như thứ ma chú trấn yểm nơi đây đã được hóa giải, giúp nó trở lại tuyến thời gian ban đầu.
Mạc Dịch đứng trong thư viện trống trơn hoãn một hơi, đưa cổ tay không bị dính máu lau mồ hôi lấm tấm trên trán. Anh nhìn một lượt xung quanh lớp vôi tường đang bắt đầu bong tróc, thở phào nhẹ nhõm:
“Hiện tại ngoại trừ đại sảnh, còn nơi nào chúng ta chưa xử lý không?”
Vương Trạch Chi nghĩ nghĩ, đoạn lắc đầu: “Chắc là không còn đâu.”
Mạc Dịch một bên nghe Vương Trạch Chi nói, một bên thầm liệt kê trong đầu những bộ phận cơ thể đã được tìm thấy, sau đó đưa ra kết luận:
Phần hài cốt trên trần đại sảnh hẳn là cánh tay của bọn nhỏ.
Mạc Dịch khẽ cụp mắt, hàng lông mi đen dài che giấu cảm xúc phức tạp trong đôi mắt anh. Mạc Dịch im lặng một lúc rồi tiếp lời: “Đi thôi, chúng ta mở trần đại sảnh ra.”
Nói xong, anh xoay người hướng ra bên ngoài.
Vương Trạch Chi và Tống Kỳ theo phía sau anh cùng đi tới đại sảnh.
Sau khi tới nơi, ba người hợp lực dỡ bỏ tấm trần trên đỉnh, bụi bặm mù mịt kết hợp với mùi tanh thối nháy mắt bao trùm cảm quan của tất cả mọi người.
Ngay cả Mạc Dịch cũng nhíu nhíu mày khó chịu.
Anh ngẩng đầu nhìn Vương Trạch Chi đang đứng trên ghế chui cả nửa người vào trong, cao giọng hỏi: “Cậu đã tìm được chưa?”
Thanh âm nghèn nghẹt của Vương Trạch Chi vọng lại trên đỉnh đầu: “Thấy rồi, là cánh tay của bọn nhỏ… À, còn có cả Tôn Tiểu Nham nữa.”
Mạc Dịch gật gật đầu, chưa kịp nói gì thì đã nghe trần nhà vang lên tiếng “răng rắc”, theo sau là âm thanh nứt gẫy truyền vào màng tai khiến người ta ê cả răng. Lập tức trên trần xuất hiện vết rạn túa ra như mạng nhện với tốc độ cực nhanh.
Tim Mạc Dịch thắt lại, nghĩ thầm không ổn rồi.
Cô nhi viện bị xây dựng rất cẩu thả và đã hiện nguyên hình một tòa kiến trúc cổ xưa lâu năm không có ai tu sửa sau khi bọn họ dỡ bỏ trần nhà — hành động của ba người rất dễ làm hỏng kết cấu chống đỡ phần đỉnh.
Quả nhiên, sau vài trận rung chuyển dữ dội, cả trần nhà ầm ầm sụp xuống.
Mạc Dịch nâng cánh tay lên bảo vệ đầu theo bản năng, chẳng ngờ có một lực đẩy mạnh mẽ ập tới xô anh sang bên, nửa thân mình lập tức rơi vào một cái ôm lạnh lẽo, có hương vị sương mù của rừng thông sau mưa quanh quẩn nơi chóp mũi, thư thái, mát lạnh.
Mạc Dịch sửng sốt bỏ tay ra khỏi đầu, mới thoáng thấy bóng Tống Kỳ rời ra.
Hắn giả vờ ho nhẹ một tiếng:
“Vết thương trên cánh tay anh, đừng để bị đập vào.”
Mạc Dịch mím môi, nói câu cảm ơn rồi ngoái đầu nhìn lại đại sảnh một lần nữa.
Trên mặt đất lộn xộn bừa bãi rụng đầy mảnh vỡ của vách ngăn trần, trên đỉnh đầu chỉ còn lại một lớp chắn màu đen, bụi bặm rơi vãi lả tả, xương cốt cùng huyết nhục dính đầy đất cát nằm dưới sàn — mùi tanh tưởi hư thối càng xộc lên nồng nặc hơn.
Vương Trạch Chi vẫn đứng trên ghế, dường như đã hoảng sợ đến nỗi đờ cả mặt ra. Được cái một nửa cơ thể cậu vốn ở khoảng không gian bên trên, cho nên hình như không bị rơi trúng.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên rồi lại cúi đầu nhìn xuống, cuối cùng cứng còng người quay về phía Mạc Dịch, nở một nụ cười ngượng nghịu: “…xin lỗi nhé?”
Mạc Dịch lắc đầu: “Không sao, vốn trần nhà này cũng sắp sụp rồi.”
Vừa dứt lời, cả đại sảnh bắt đầu trở nên cũ nát bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhận ra. Lớp vôi bong tróc, giấy dán tường nhăn nhúm, mùi tanh hôi đến nỗi như ngưng đọng thành thực thể vậy. Mạc Dịch quay đầu nhìn ra sau, thấy những căn phòng khác cùng cả hành lang tựa hồ cũng xảy ra biến đổi tương tự.
Khác với khung cảnh khi bọn họ vừa mới tiến vào màn chơi. Lúc ấy phòng ở tuy cổ xưa, nhưng từng đồ vật đều được bảo tồn nguyên vẹn, chưa hề tổn hại gì cả — hoàn toàn không giống một kiến trúc đã tồn tại cả trăm năm.
Mà hiện tại… cả tòa nhà nhanh chóng trở nên đổ nát tan hoang, giống như đã bị kéo trở về tuyến thời gian thực sự.
Vài tiếng lách cách cùng âm thanh vật nặng rơi xuống đất vang lên từ sâu trong hành lang — chắc hẳn là trần nhà trong mấy căn phòng khác cũng bắt đầu rụng xuống.
Mùi tanh càng lúc càng nồng.
Mạc Dịch tiến lên vài bước quan sát kỹ càng thi cốt trên mặt đất, ánh mắt bỗng khựng lại — trong số những khúc xương nằm la liệt, có đôi cánh tay ôm chặt cứng một con thỏ bông bám đầy bụi bặm.
Anh giật mình, lại tiến lên vài bước để lần tìm xương cốt trên mặt đất:
Không có con gấu bông nào cả.
Hai hàng lông mày Mạc Dịch nhíu lại, môi mím chặt đến nỗi không còn chút huyết sắc. Anh ngồi xổm xuống, không nề hà bẩn thỉu mà bắt đầu đếm số xương tay trên mặt đất.
Đếm xong, Mạc Dịch sửng sốt mất vài giây rồi vội vàng xoay người chạy vào một căn phòng khác để đếm lại thật tỉ mỉ một lần nữa.
Phòng này chứa xương sọ, rất khó đếm nhầm.
Sau khi đã xong, Mạc Dịch bước một vòng quanh phòng, ánh mắt lộ vẻ hoang mang.
Đúng lúc này, bên tai vang lên một giọng nữ máy móc quen thuộc, kéo thần trí Mạc Dịch trở về với thực tại:
“Chúc mừng người chơi Mạc Dịch đã hoàn thành nhiệm vụ phụ: Giải thoát, điểm thưởng đã được gửi tới tài khoản, mời ngài nhận thưởng sau khi kết thúc màn chơi.”
Mạc Dịch ngẩng phắt đầu dậy, đôi mắt đen thẫm nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ:
Còn lại một giờ trước khi trò chơi kết thúc.
Chi nhánh nhiệm vụ đã hoàn thành.
Anh mím môi, xoay người đi ra đại sảnh, vừa đi vừa thầm nhủ trong lòng:
Trong đống xương cốt này thiếu hai cỗ thi thể.
Chi tiết hơn thì là thi thể của một cặp anh em.
Bọn họ ôm một con gấu bông màu nâu.
Vương Trạch Chi: “…”
— chẳng lẽ cứ nói xấu sau lưng ai là người đó sẽ xuất hiện sao, y như Tào Tháo vậy.
Mạc Dịch hơi khựng lại rồi quay đầu trưng ra vẻ mặt chân thành: “May quá, anh không có chuyện gì!”
Vương Trạch Chi: “…” ông anh à diễn xuất của ông giả tạo quá rồi đấy.
Tống Kỳ đứng ngược sáng ở lối vào hành lang, ánh đèn hắt vào từ đại sảnh, mạ một quầng vàng nhạt lên đường viền khuôn mặt hắn. Dáng người hắn cao gầy, sống lưng thẳng tắp.
Tống Kỳ không nói một lời, chỉ tiến lại gần rồi dừng bước trước Mạc Dịch.
Hắn khẽ cười, nâng tay miết nhẹ một cái trên khuôn mặt anh.
Xúc cảm lạnh lẽo chạm vào rồi lập tức rời xa, khiến trong chốc lát Mạc Dịch chưa phản ứng kịp, hai mắt theo phản xạ trợn tròn nhìn về phía Tống Kỳ.
Vì hắn đứng ngược sáng nên khó mà xác định cảm xúc trên khuôn mặt hắn là thế nào, chỉ thấy một đôi mắt nhạt màu đang nhìn chuyên chú vào anh.
Giọng nói của hắn vẫn như bình thường: “Dính máu.”
Lúc này Mạc Dịch mới hồi thần lại, nhìn theo động tác của Tống Kỳ, thấy trên đầu ngón tay thon dài trắng nõn là một vệt đỏ rực rỡ.
Mạc Dịch bừng tỉnh: “À, cảm ơn nhé!”
Nói xong đưa bàn tay lành lặn lên chà xát vị trí Tống Kỳ vừa mới đụng vào. Làn da tái nhợt lập tức đỏ ửng lên vì động tác hơi bị thô bạo của anh.
Mạc Dịch hỏi Tống Kỳ đứng trước mặt mình: “Còn không?”
“Từ từ.” Tống Kỳ hạ giọng, hắn vươn tay nâng mặt Mạc Dịch lên, ngón cái tay phải nhẹ nhàng chà lau chút máu còn sót lại trên mảng da hồng hồng, động tác thật cẩn thận như đang săn sóc trân bảo vậy.
Hành động bất ngờ của hắn khiến Mạc Dịch sửng sốt hết hồn, trong vài giây không kịp trở tay đã bị Tống Kỳ túm được.
Đợi đến khi lấy lại tinh thần thì cả khuôn mặt đã bị bao bọc trong lòng bàn tay lạnh lẽo của đối phương rồi, những ngón tay thon dài nắm cằm anh tuy dịu dàng lại rất cương quyết.
Tống Kỳ cũng ghé lại gần, hơi thở mát lạnh mềm nhẹ phả lên gò má Mạc Dịch.
Hô hấp quấn quýt.
Mạc Dịch không khỏi đỏ mặt. Dường như lòng bàn tay đối phương cũng nhiễm phải độ ấm, khiến nơi tiếp xúc với làn da anh nóng rực lên.
Mạc Dịch lúng túng ho khan vài tiếng, quay đầu tránh khỏi Tống Kỳ rồi âm thầm dịch về phía sau vài bước. Khoảng cách giữa hai người nháy mắt bị kéo dãn ra.
Tống Kỳ hơi khựng lại. Hắn buông bàn tay trống trơn giữa không trung xuống rồi làm như chưa có chuyện gì xảy ra mà nói: “Giờ thì hết rồi.”
Vương Trạch Chi rối rắm đứng bên cạnh. Cậu cực kỳ thức thời mà khoanh tay lặng im.
“…” Sao cứ có cảm giác bị thồn một nồi cơm chó vậy nhỉ?
Đúng lúc này, Mạc Dịch tựa hồ nhớ ra chuyện gì, liền quay đầu hỏi Vương Trạch Chi: “Quên mất, trán của cậu…”
Lúc này Vương Trạch Chi mới bất giác nhớ ra trên trán mình cũng dính vết máu nhỏ xuống từ trần nhà. Cậu xua tay cười gượng, vừa lắc đầu vừa lui về phía sau: “Em em em tự lau được, em có khăn tay.”
Please đừng khiến cho cái người bên cạnh anh nổi cơn giông tố mà! Ánh mắt hắn ta đáng sợ quá đi!
Tôi thật sự, chắc chắn không cần dịch vụ vuốt má đâu, xin cảm ơn!
Vương Trạch Chi khóc không ra nước mắt.
Mạc Dịch do dự nhìn cậu, sau cùng quyết định nuốt những lời định nói vào trong bụng: kỳ thật… vừa nãy anh muốn nhắc Vương Trạch Chi là cậu đã đưa hết khăn cho Mạc Dịch lúc băng bó tay cho anh rồi.
Đột nhiên Mạc Dịch cảm giác tay trái bị thứ gì lạnh như băng chạm nhẹ một cái, bèn giật mình nhìn sang người bên cạnh.
Chỉ thấy Tống Kỳ đang cúi đầu, ánh mắt dừng trên cánh tay bị quấn băng dày cộm của anh. Tay áo xắn cao, cánh tay gầy nhỏ giờ ụ lên một cục, vết máu đỏ sẫm thấm ra tầng vải ngoài cùng, những nơi không bị quấn băng thì chi chít vết bầm tím lẫn máu đông kết vẩy.
“Anh bị thương à?”
Mạc Dịch không để ý lắm, chỉ gật đầu đáp. “Vẫn ổn, không đau lắm, còn cử động được bình thường, không ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo.”
Tống Kỳ cụp mắt, môi hắn run run, khàn giọng nói: “…xin lỗi.”
Dẫu biết đối phương là một nhân vật nguy hiểm chưa rõ theo phe nào, nhưng giờ phút này trông thấy hắn yếu đuối như vậy, Mạc Dịch cũng phải mềm lòng.
Anh do dự vươn tay xoa xoa đầu hắn, giọng nói dịu dàng hiếm thấy: “Anh đâu có làm sai chuyện gì.”
Nói xong, Mạc Dịch xoay người nhìn Vương Trạch Chi vẫn đứng ở một bên, trên mặt đã lấy lại vẻ bình tĩnh cùng lý trí trước sau như một:
“Tốt lắm, hàn huyên thế đủ rồi, việc cấp bách bây giờ là tìm ra tất cả thi thể của các cô nhi, thời gian của chúng ta không còn nhiều đâu.”
Sau lưng Mạc Dịch, Vương Trạch Chi trố mắt chứng kiến Tống Kỳ vừa rồi còn một bộ cao thủ thần bí khí phách, lúc này đờ đẫn đứng im tại chỗ, khuôn mặt cấp tốc hồng rực lên, vành tai nhuộm một màu đỏ au, đến nỗi cậu phải nghi ngờ không biết hắn ta đã bị luộc chín hay chưa.
— có phải cùng một người không vậy?!
— Vương Trạch Chi lạnh lùng hất đổ bát cơm chó vừa được bưng lên trước mặt mình.
—
Sau khi có Tống Kỳ gia nhập, tốc độ của ba người nhanh hơn rõ rệt. Bọn họ hành động với hiệu suất cực cao, đi từ phòng này qua phòng khác để phá mở trần nhà, giúp cho những thi thể nằm trên đó được thấy lại ánh mặt trời.
Hơn nữa, cả ba nhanh chóng phát hiện ra, sau khi trần nhà bị dỡ xuống, căn phòng sẽ dần dần quay về dáng vẻ cũ kỹ tồi tàn, tựa như thứ ma chú trấn yểm nơi đây đã được hóa giải, giúp nó trở lại tuyến thời gian ban đầu.
Mạc Dịch đứng trong thư viện trống trơn hoãn một hơi, đưa cổ tay không bị dính máu lau mồ hôi lấm tấm trên trán. Anh nhìn một lượt xung quanh lớp vôi tường đang bắt đầu bong tróc, thở phào nhẹ nhõm:
“Hiện tại ngoại trừ đại sảnh, còn nơi nào chúng ta chưa xử lý không?”
Vương Trạch Chi nghĩ nghĩ, đoạn lắc đầu: “Chắc là không còn đâu.”
Mạc Dịch một bên nghe Vương Trạch Chi nói, một bên thầm liệt kê trong đầu những bộ phận cơ thể đã được tìm thấy, sau đó đưa ra kết luận:
Phần hài cốt trên trần đại sảnh hẳn là cánh tay của bọn nhỏ.
Mạc Dịch khẽ cụp mắt, hàng lông mi đen dài che giấu cảm xúc phức tạp trong đôi mắt anh. Mạc Dịch im lặng một lúc rồi tiếp lời: “Đi thôi, chúng ta mở trần đại sảnh ra.”
Nói xong, anh xoay người hướng ra bên ngoài.
Vương Trạch Chi và Tống Kỳ theo phía sau anh cùng đi tới đại sảnh.
Sau khi tới nơi, ba người hợp lực dỡ bỏ tấm trần trên đỉnh, bụi bặm mù mịt kết hợp với mùi tanh thối nháy mắt bao trùm cảm quan của tất cả mọi người.
Ngay cả Mạc Dịch cũng nhíu nhíu mày khó chịu.
Anh ngẩng đầu nhìn Vương Trạch Chi đang đứng trên ghế chui cả nửa người vào trong, cao giọng hỏi: “Cậu đã tìm được chưa?”
Thanh âm nghèn nghẹt của Vương Trạch Chi vọng lại trên đỉnh đầu: “Thấy rồi, là cánh tay của bọn nhỏ… À, còn có cả Tôn Tiểu Nham nữa.”
Mạc Dịch gật gật đầu, chưa kịp nói gì thì đã nghe trần nhà vang lên tiếng “răng rắc”, theo sau là âm thanh nứt gẫy truyền vào màng tai khiến người ta ê cả răng. Lập tức trên trần xuất hiện vết rạn túa ra như mạng nhện với tốc độ cực nhanh.
Tim Mạc Dịch thắt lại, nghĩ thầm không ổn rồi.
Cô nhi viện bị xây dựng rất cẩu thả và đã hiện nguyên hình một tòa kiến trúc cổ xưa lâu năm không có ai tu sửa sau khi bọn họ dỡ bỏ trần nhà — hành động của ba người rất dễ làm hỏng kết cấu chống đỡ phần đỉnh.
Quả nhiên, sau vài trận rung chuyển dữ dội, cả trần nhà ầm ầm sụp xuống.
Mạc Dịch nâng cánh tay lên bảo vệ đầu theo bản năng, chẳng ngờ có một lực đẩy mạnh mẽ ập tới xô anh sang bên, nửa thân mình lập tức rơi vào một cái ôm lạnh lẽo, có hương vị sương mù của rừng thông sau mưa quanh quẩn nơi chóp mũi, thư thái, mát lạnh.
Mạc Dịch sửng sốt bỏ tay ra khỏi đầu, mới thoáng thấy bóng Tống Kỳ rời ra.
Hắn giả vờ ho nhẹ một tiếng:
“Vết thương trên cánh tay anh, đừng để bị đập vào.”
Mạc Dịch mím môi, nói câu cảm ơn rồi ngoái đầu nhìn lại đại sảnh một lần nữa.
Trên mặt đất lộn xộn bừa bãi rụng đầy mảnh vỡ của vách ngăn trần, trên đỉnh đầu chỉ còn lại một lớp chắn màu đen, bụi bặm rơi vãi lả tả, xương cốt cùng huyết nhục dính đầy đất cát nằm dưới sàn — mùi tanh tưởi hư thối càng xộc lên nồng nặc hơn.
Vương Trạch Chi vẫn đứng trên ghế, dường như đã hoảng sợ đến nỗi đờ cả mặt ra. Được cái một nửa cơ thể cậu vốn ở khoảng không gian bên trên, cho nên hình như không bị rơi trúng.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên rồi lại cúi đầu nhìn xuống, cuối cùng cứng còng người quay về phía Mạc Dịch, nở một nụ cười ngượng nghịu: “…xin lỗi nhé?”
Mạc Dịch lắc đầu: “Không sao, vốn trần nhà này cũng sắp sụp rồi.”
Vừa dứt lời, cả đại sảnh bắt đầu trở nên cũ nát bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhận ra. Lớp vôi bong tróc, giấy dán tường nhăn nhúm, mùi tanh hôi đến nỗi như ngưng đọng thành thực thể vậy. Mạc Dịch quay đầu nhìn ra sau, thấy những căn phòng khác cùng cả hành lang tựa hồ cũng xảy ra biến đổi tương tự.
Khác với khung cảnh khi bọn họ vừa mới tiến vào màn chơi. Lúc ấy phòng ở tuy cổ xưa, nhưng từng đồ vật đều được bảo tồn nguyên vẹn, chưa hề tổn hại gì cả — hoàn toàn không giống một kiến trúc đã tồn tại cả trăm năm.
Mà hiện tại… cả tòa nhà nhanh chóng trở nên đổ nát tan hoang, giống như đã bị kéo trở về tuyến thời gian thực sự.
Vài tiếng lách cách cùng âm thanh vật nặng rơi xuống đất vang lên từ sâu trong hành lang — chắc hẳn là trần nhà trong mấy căn phòng khác cũng bắt đầu rụng xuống.
Mùi tanh càng lúc càng nồng.
Mạc Dịch tiến lên vài bước quan sát kỹ càng thi cốt trên mặt đất, ánh mắt bỗng khựng lại — trong số những khúc xương nằm la liệt, có đôi cánh tay ôm chặt cứng một con thỏ bông bám đầy bụi bặm.
Anh giật mình, lại tiến lên vài bước để lần tìm xương cốt trên mặt đất:
Không có con gấu bông nào cả.
Hai hàng lông mày Mạc Dịch nhíu lại, môi mím chặt đến nỗi không còn chút huyết sắc. Anh ngồi xổm xuống, không nề hà bẩn thỉu mà bắt đầu đếm số xương tay trên mặt đất.
Đếm xong, Mạc Dịch sửng sốt mất vài giây rồi vội vàng xoay người chạy vào một căn phòng khác để đếm lại thật tỉ mỉ một lần nữa.
Phòng này chứa xương sọ, rất khó đếm nhầm.
Sau khi đã xong, Mạc Dịch bước một vòng quanh phòng, ánh mắt lộ vẻ hoang mang.
Đúng lúc này, bên tai vang lên một giọng nữ máy móc quen thuộc, kéo thần trí Mạc Dịch trở về với thực tại:
“Chúc mừng người chơi Mạc Dịch đã hoàn thành nhiệm vụ phụ: Giải thoát, điểm thưởng đã được gửi tới tài khoản, mời ngài nhận thưởng sau khi kết thúc màn chơi.”
Mạc Dịch ngẩng phắt đầu dậy, đôi mắt đen thẫm nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ:
Còn lại một giờ trước khi trò chơi kết thúc.
Chi nhánh nhiệm vụ đã hoàn thành.
Anh mím môi, xoay người đi ra đại sảnh, vừa đi vừa thầm nhủ trong lòng:
Trong đống xương cốt này thiếu hai cỗ thi thể.
Chi tiết hơn thì là thi thể của một cặp anh em.
Bọn họ ôm một con gấu bông màu nâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook