Tóc Hai Bím bỗng thở dài, Tô Hạc Đình mới hoàn hồn, hỏi: “Sao cô thở dài?”
Tóc Hai Bím nói: “Người tiền nhiệm đều là những con người ưu tú, vậy cớ sao đến đời tôi lại không tìm được người kế nhiệm cơ chứ! Nghĩ mà rầu hết cả lòng.

Mèo Con, tôi thấy cậu vừa độc đáo vừa cuốn hút, chi bằng cậu làm thủ lĩnh đời tiếp cho tôi đi?”
Tô Hạc Đình: “Không được, cô làm đi, để còn bảo vệ được bọn tôi chứ.”
Tóc Hai Bím ỉu xìu, không cưỡng ép nữa.

Cô giở tới trang cuối cuốn sổ, nói: “Ôi chao, thời gian trôi nhanh quá, chẳng mấy chốc tổ chức của chúng ta đã nghênh đón vị giáo chủ thứ hai mươi mốt rồi này.”
Tô Hạc Đình bật cười khi nhìn thấy vẻ ủ rũ của cô: “Ông ấy là người thế nào?”
Tóc Hai Bím: “Ông ấy là người sống sót bỏ chạy từ khu Quang Quỹ đến khu Sinh tồn, bắt đầu truyền giáo ở đó.

Nhưng không may ở nơi đó có quá nhiều đạo được truyền, nào là phái Truy Ức Mễ (Nhớ Gạo), phái Nhất Quyền Tiểu Hùng, đủ thứ tạp pí lù, phái Thiện Đãi Vạn Vật của chúng tôi có vẻ quê mùa quá nên không chiêu mộ được thành viên.

Lúc đó phái Quy Hệ là thịnh hành nhất, bọn họ chiếm nhà thờ này, sửa tượng nữ thần trên đỉnh tháp, tự chế tạo ra một vị nữ võ thần, lôi kéo người người nhà nhà gia nhập giáo phái để chuẩn bị đầu hàng khu Quang Quỹ.

Vị giáo chủ thứ hai mươi mốt thấy vậy, bèn quyết định gia nhập bọn họ.”
Tô Hạc Đình nói: “Tốt lắm, đánh không lại thì gia nhập, sau khi ông ta gia nhập thì sao?”
Tóc Hai Bím: “Tất nhiên là kêu gọi đầu hàng rồi! Ông ta xuyên tạc giáo lý của phái Quy Hệ khiến cho nội bộ lục đục, rất nhiều thành viên công kích lẫn nhau để chứng tỏ lòng trung thành.

Hình Thiên chộp đúng thời cơ để xâm nhập, tiêu diệt toàn bộ phái Quy Hệ.”
Tô Hạc Đình biết câu chuyện này, Hình Thiên coi việc tiêu diệt phái Quy Hệ là một công lao lớn, còn đặc biệt đăng tin.

Có điều tuy toàn bộ cán bộ của phái Quy Hệ đã bị bắt giam, không ít tín đồ đã trốn đến Chợ đen, tới giờ vẫn có thể thấy quảng cáo bọn họ làm trên mạng ở khu an toàn.

Tô Hạc Đình thầm nghĩ: Những tín đồ này chắc không biết nội tình, bằng không đã chẳng chung sống hòa bình với Hội Nói tục như vậy.
Tóc Hai Bím nói: “Tuy thủ đoạn của vị giáo chủ thứ hai mươi mốt không quá quang minh chính đại, nhưng nó quả là một đại kế cứu đời.

Cậu đừng thấy Hình Thiên tự tâng bốc mình ngạo nghễ như vậy mà lầm tưởng, kỳ thực lúc tiêu diệt phái Quy Hệ, bọn họ đã hao tổn rất nặng nề, bên dưới nhà thờ này hồi ấy chứa toàn bom, đều là phái Quy Hệ chuẩn bị dùng để cúng tế cả.”
Tạ Chẩm Thư ngước mắt lên, từ ấy đã thu hút sự chú ý của anh.
Tô Hạc Đình thần giao cách cảm với anh, cũng hỏi: “Cúng tế á? Cúng tế cái gì?”
Tóc Hai Bím giơ hai tay lên trên, bắt chước tiếng nổ: “Chính là nổ ‘bùm’ cho mọi người chết hết, qua đó hệ thống Chủ thần biết bọn họ quyết tâm quy phục.”
Tô Hạc Đình: “Ồ, lại là một lũ điên.”
Tóc Hai Bím: “May mà không nổ thành công, sau vụ đó Hình Thiên lục soát kỹ lưỡng nhà thờ, tịch thu toàn bộ thuốc nổ lưu trữ của bọn họ, bằng không thì nơi này đã chẳng đến lượt chúng tôi chiếm.

Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc, theo tay trong chúng tôi có ở Hình Thiên bảo thì lúc thẩm vấn thành viên của phái Quy Hệ, phát hiện được bọn họ đã từng giữ liên lạc với khu Quang Quỹ.”
Điều này cũng khiến Tô Hạc Đình hứng thú, cậu bèn hỏi: “Hả? Với hệ thống Chủ thần á?”
Tóc Hai Bím: “Không phải đám đó, Hình Thiên nghi là phái Quy Hệ giữ liên lạc với Artemis.”
Sau câu “Sẽ không quên”, Tô Hạc Đình lại ngạc nhiên: “Artemis ư?”
Nhưng chẳng mấy chốc cậu đã gạt suy đoán ấy đi, tại vì thời gian không khớp, Artemis đã sớm biến mất khi Săn bắn Hạn thời kết thúc rồi mà.
Tóc Hai Bím thò tay lấy tấm áp phích tiếp, chỉ vào hình vẽ nữ võ thần: “Nhìn này, hình tượng của nữ võ thần được mỹ hóa từ Nữ thần Săn bắn Artemis mà.”
Tô Hạc Đình ngắm nghía một hồi: “Đúng là giống thật, có điều Artemis không có hình dạng thật, người cầm cung tên này chắc là bắt nguồn từ thần thoại của thế giới cũ.”
Tóc Hai Bím: “Phái Quy Hệ rất si mê Artemis, trong các văn bản bí mật của bọn họ lưu trữ rất nhiều tài liệu về Artemis, bao gồm thí nghiệm mà Artemis đã từng tham gia.

Một thành viên của phái Quy Hệ tuyên bố, chính anh ta đã từng nghe lời kêu gọi của Artemis.”
Tô Hạc Đình: “Hả? Chuyện gì ghê vậy?”
“Nói chung là bọn họ siêu tin vào cái này.” Tóc Hai Bím vừa nói vừa cầm tấm áp phích tiếp lên, giơ cả hai lên cho bọn họ xem, “Mọi người có nhìn được chuyện gì đang xảy ra không?”
Cả hai tấm áp phích đều đã cũ, nhưng hình vẽ nữ võ thần lại khác nhau, hình dáng cầm cung lại chuyển thành hai tay chắp trước ngực say ngủ.

Tô Hạc Đình nói: “Tư thế thay đổi, ừm… Kiểu tóc cũng khác.”
Tóc Hai Bím lật tấm áp phích lại, đằng sau lại có một bức tranh chi tiết vẽ lưng của nữ thần.

Tô Hạc Đình nhìn hồi lâu, bỗng nhiên có một dự cảm xấu quen thuộc, cậu nói: “Giống thật.”
Tóc Hai Bím: “Nhỉ? Lần đầu tiên nhìn tôi cũng hết hồn, tấm lưng này chắc chắn là tranh giải phẫu người lai mà.”
Không phải.
Tô Hạc Đình nhìn chằm chằm vào tấm lưng ấy, tim bỗng đập nhanh lên.
Không phải giống người lai, mà là giống—
“Xương kim loại nhân tạo,” giọng Tạ Chẩm Thư điềm tĩnh, anh đưa ngón tay chỉ vào bức tranh, “không phải xương cốt của thần, mà là biến chủng của người nấm.”
Tóc Hai Bím bối rối: “Người nấm là gì?”
Tạ Chẩm Thư: “Là con người mà Vệ Đạt chế tạo bắt chước theo thí nghiệm thần ban.”
Hai mắt Tóc Hai Bím sáng lên: “Còn có chuyện như vậy ư! Tôi từng đọc một quyển sách, yêu quái nữ bên trong cuốn sách đó có thể kêu gọi được nấm, chúng vừa to lớn lại vừa chạy được (1), bọn họ có chạy được không?”
Tạ Chẩm Thư lại đáp: “Không được.”
Tóc Hai Bím thất vọng: “Thế thì bọn họ làm được gì?”
Tô Hạc Đình: “Có thể biến thành A Tú.”
Cậu chống đầu, cảm giác đã nhận được quá nhiều thông tin tối nay.

Vệ Đạt chế tạo xương kim loại nhân tạo trong khu nuôi trồng nấm, giờ người của phái Quy Hệ cũng có xương kim loại nhân tạo, vậy lẽ nào phái Quy Hệ cũng từng dính dáng tới Vệ Đạt?
“Mâu thuẫn quá,” Tô Hạc Đình lẩm nhẩm, “Vệ Đạt làm thí nghiệm xương nhân tạo, phái Quy Hệ cũng làm, mục tiêu của cả hai đồng nhất, vậy tại sao Hình Thiên lại phải diệt trừ phái Quy Hệ?”
Tạ Chẩm Thư: “Có một khả năng.”
Chỉ huy lật tờ áp phích lại, phần xương lưng kim loại với dây liên kết rối rắm tạo thành một biểu tượng “+” mơ hồ.


Anh nhìn Tô Hạc Đình, thấp giọng nói: “Mục tiêu của bọn họ không đồng nhất, Vệ Đạt chỉ muốn lập lại thí nghiệm thần ban, nhưng phái Quy Hệ thì muốn tạo ra một Artemis còn sống.”
Không ai hiểu rõ thí nghiệm thần ban hơn anh, trên thực tế, lúc đang cùng tìm kiếm nửa kia với 7-001, Tạ Chẩm Thư từng suy nghĩ một câu hỏi: Nếu kết hợp thí nghiệm của liên minh phía Nam và phía Bắc vào với nhau thì sẽ ra sao?
Tóc Hai Bím bật ngón tay: “Tuy không hiểu hai người đang nói gì, nhưng đúng là phái Quy Hệ muốn làm ra một ‘Artemis’ thật, thậm chí là một nữ võ thần vượt qua cả Artemis có thể dẫn dắt bọn họ đi tới một tương lai mới là đằng khác, đây là thông tin mà thành viên của phái Quy Hệ khai ra lúc Hình Thiên hỏi cung.”
Tô Hạc Đình: “Vậy phải mổ cơ thể của một người ra, thay đổi xương của cô ta, mổ não cô ta, bỏ con chip vào trong.

Nhằm thành công cấy con chip vào, phía Bắc đã hy sinh 98341 vật thí nghiệm trong thí nghiệm Săn bắn, đấy là còn chưa bao gồm những người mẹ bị hiên tế làm ‘tử cung’.

Dựa vào đâu mà phái Quy Hệ nghĩ mình có thể thành công kia chứ? Dựa vào sự bảo vệ của hệ thống chắc?”
Đến cả Artemis cũng thất bại mà những người này vẫn còn mở lại thí nghiệm, như thể họ nhất định phải chế tạo một cơ thể hoàn mỹ mới có thể thoát khỏi tình cảnh lúc bấy giờ của mình.

Những vật thí nghiệm bị hy sinh vĩnh viễn im lặng, bọn họ là những vật trưng bày bị cắt lưỡi, chưa một lần được phép lên tiếng.
Tấm áp phích này quá tàn nhẫn, nó vạch ra một chân tướng, những cơ thể bị mổ xẻ để chế tạo ra thần linh, thực hiện nguyện vọng của kẻ khác trong nỗi đau đớn không thuộc về mình – Tạ Chẩm Thư như vậy, tất cả “Yến Quân Tầm” cũng như vậy.

Điều đáng sợ nhất là, nó giống như một vòng lặp, cho dù không có Tạ Chẩm Thư với Yến Quân Tầm thì cũng sẽ có nữ võ thần.
Không khí có phần nặng nề, Tóc Hai Bím bèn nói: “Nghĩ đến chuyện vui đi, bọn họ bị bắt hết rồi, thí nghiệm không thể tiếp tục nữa, nữ võ thần sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Những chuyện này có liên quan thế nào tới câu nói kia?”
Tóc Hai Bím: “Ồ, tí thì quên.

Sau khi bọn tôi tiếp quản nhà thờ, bọn tôi đã làm một cuộc tổng vệ sinh, từ tượng nữ thần trên đỉnh nhà thờ, chúng tôi tìm được một con chip thông tin của phái Quy Hệ bị giấu đi, sau khi mở ra bên trong chỉ có đúng một câu.”
—Gặp nhau nơi đây, giã từ nơi đây, chúng tôi sẽ không quên.
Tô Hạc Đình ôm đầu: “Tôi phải bắt một thành viên của phái Quy Hệ đến tra hỏi một phen mới được, câu này vừa không thuộc về thí nghiệm của thế giới cũ cũng vừa không thuộc về Artemis, nó xuất hiện ở đây rất là vô lý.”
Tóc Hai Bím: “Vậy thì chúng ta phải đến nhà tù, tất cả cán bộ của phái Quy Hệ còn sống đều bị giam ở đó.”
Nhưng nay kẻ thù ở muôn nơi, bọn họ phải phá được vòng vây đã.

Đúng lúc ba người kết thúc cuộc trò chuyện thì Rắn Lục với Hòa Thượng quay về.
“Gần đây có máy bay của tổ vũ trang, không có quân từ Chợ giao dịch, tạm thời chúng ta vẫn an toàn.” Hòa Thượng lấy ra một túi giấy tròn trong ngực áo, bên trong là một hộp thịt nhân tạo với nấm chưa mở, “Mọi người ra ăn tạm này.”
Rắn Lục bước qua Tần Minh, đẩy cậu ta một cái: “Lát cho mày ăn, đừng có kêu ca.”

Tần Minh quay lưng về phía mọi người, nằm không nhúc nhích trong góc sô pha.

Rắn Lục nhíu mày, cảm thấy sai sai, bèn lật Tần Minh lại, cảnh cáo: “Này.”
Nhưng lại thấy Tần Minh mở trừng hai mắt cứng đờ.

Rắn Lục hết hồn cúi xuống, vỗ vào má Tần Minh: “Mày làm cái trò quái gì đấy? Dậy… Anh Tạ! Anh mau qua đây mà xem, sao nó lại tắt thở rồi?!”
Vừa nói thế, ai nấy đều hoảng hồn.

Chị Đại bật dậy thử hơi thở của Tần Minh: “Nói xiên nói quàng gì vậy, vẫn đang thở đây mà.”
Nhưng rất yếu.
Mọi người vây quanh Tần Minh, thấy sắc mặt cậu ta xanh lét, không như bình thường.
Hòa Thượng: “Có phải bị nghiện thuốc không? Giống Mèo Vằn Xám ấy.”
Tạ Chẩm Thư: “Không phải.”
Lúc Mèo Vằn Xám bị nghiện thuốc, hắn co quắp cả người, không kiểm soát được biểu cảm gương mặt, khác hẳn với tình trạng của Tần Minh hiện giờ.
Tạ Chẩm Thư nhìn chốc lát, rồi bỗng gọi: “Mèo.”
Tô Hạc Đình: “Mèo…”
Cậu bỗng phát giác gì đó, biến sắc: “Nguy rồi, Rắn Lục, đánh thức nó dậy!”
Rắn Lục còn chưa kịp động đậy, ngực Tần Minh đã bắt đầu phập phồng dữ dội, cậu ta vừa thở hổn hển vừa nói: “Tao… Đầu tao choáng quá… Tao sắp phát nổ…”
Tóc Hai Bím huơ tay trước mặt cậu ta: “Mày gặp ác mộng thôi.”
Tô Hạc Đình: “Không phải ác mộng đâu, nó sắp phát nổ thật đấy!”
Bọn họ đều quên một chuyện, nếu Tần Minh quả thực quan trọng tới vậy với Tần thì tại sao Tần lại nỡ để cậu ta làm người hầu?
Hai má Tần Minh đỏ bừng, cậu ta khò khè đau đớn: “Có người đang đếm ngược trong đầu tao!”
_Hết chương 198_
Tác giả có lời muốn nói:
(1) Rất có thể sách mà Tóc Hai Bím đọc là “Hoa Violet và Chim Bụi Gai”.
(2) Nghe đồn ai mà gia nhập phái Nhất Quyền Tiểu Hùng là có thể biến thành một chú gấu con vui vẻ đấy (tôi xạo thôi)..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương