Chú Và Em Bé - 𝚝𝚊𝚎𝚔𝚘𝚘𝚔
-
C42: 38. [ Bố Bin Mẹ Won ] Lỗi Lớn Nhất Của Anh Là Anh Giấu Em
Sáng hôm sau, mẹ Won nằm mãi chẳng ngủ được, dậy tắm rửa thay quần áo tính lái xe đưa em Kookie với Jimin đến trường. Bố Bin nhìn hai mắt vợ đỏ lên thì đau lòng giành lấy chìa khoá xe.
- Để anh đưa con đi. Em không ngủ chút nào sao?
- Ừ, anh thì chắc ngủ ngon lắm nhỉ, được gọi điện tâm tình mà.
- Won!!
- Anh có bé cái mồm ngay không?_ Mẹ Won gằn lên._ Con dậy rồi đấy, anh đưa chìa khoá đây.
Bố Bin cất chìa khoá lại vào tủ, lại lấy ra khoá xe mình, thuận tiện bế vợ lên giường:
- Anh không muốn sáng sớm cãi nhau với em. Em ngủ thêm đi, anh đưa con đến trường.
Mẹ Won còn đang giãy giụa thì nghe tiếng em Kookie đến gần phòng, vội vàng nằm lên giường kéo chăn giả vờ ngủ.
Quả nhiên có tiếng gõ gõ cửa phòng, bé em lấm lén thò đầu vào:
- Good morning bố iu. Bố đưa tụi em đi ạ?
- Ừ, em chuẩn bị xong chưa?_ Bố Bin mặc thêm áo khoác, đưa tay ra hiệu em nhỏ tiếng thôi.
- Mẹ vẫn đang ngủ ạ? Mẹ mệt lắm hả bố?
- Mẹ em đêm qua uống thêm thuốc rồi, em đừng lo.
Bé em thì thầm, rón rén đi đến gần giường, kéo chăn thấp xuống làm mẹ Won tí thì lộ đang giả ngủ.
- Mẹ ngủ ngoan ghê nè._ Jungkookie áp tay lên trán mẹ, thấy mẹ không bị sốt thì thở phào_ Hong sốt là tốt òi. Mẹ ở nhà nghe lời bố đó, em đi chơi xíu thui, tối em về với mẹ nhaa.
Sau đó em còn thơm lên trán mẹ một cái truyền sức mạnh tiên nữ WinX rồi mới ngoan ngoãn nắm tay Jimin đến trường.
Cả căn nhà trở nên im ắng, mẹ Won nằm trong chăn lặng lẽ khóc một mình.
.
.
Bố Bin dặn dò bé em xong, vội vội vàng vàng vòng xe, lái nhanh nhất có thể. Đúng lúc bà nội gọi điện đến.
[ Cuối tuần mà hai vợ chồng không cho em Kookie về thăm ông bà nội à? Bao nhiêu lâu không về rồi? Anh có coi tôi là mẹ anh không thế? ]
- Để sau đi mẹ ơi con đang vội lắm.
[ Anh thì có việc gì mà vội? Đưa cháu nội tôi về đây! ]
- Con đang đi mua đồ ăn sáng cho vợ, con gọi mẹ sau nhé.
Bố Bin về đến nhà thì mẹ Won cũng vừa dậy. Bố hớn hở giơ cặp lồng lên khoe:
- Anh mua canh xương bò hầm cho vợ này. Vợ đợi tí anh hâm nóng lại nha.
Mẹ Won không bày tỏ cảm xúc gì, lơ đãng hỏi thăm:
- Mua canh xương bò tận Changsindong à?
- Sao vợ biết? Tại quanh đây không có quán nào bán buổi sáng vợ ạ.
Mẹ Won thở dài. Đi 20 cây số để mua một bát canh, có đầu đất không?
- Vợ ăn đi cho nóng nè.
Mẹ Won ngồi xuống, hai vợ chồng yên lặng ăn. Không được quá 5 phút, điện thoại của bố Bin lại reo lên.
- Cô ta gọi?
- Ừ, anh...
- Nghe đi.
- Vợ cho anh 2 phút nha. Alo? Có việc gì không? Tôi đang ăn sáng với vợ._ Bố Bin cũng không tránh đi, trực tiếp nghe máy.
[ Anh chị đang bận à? Tại... Vòi nước trong nhà tắm bị rỉ, em không liên lạc với quản lý toà nhà được... ]
- Thì gọi thợ sửa._ Mắt thấy vợ buông thìa chuẩn bị đứng lên, bố Bin gấp gáp nói vài câu qua loa._ Thế nhé, tôi bận, cúp máy đây.
[ Alo? Anh... ]
- Vợ ơi đi đâu đó? Em mới ăn được một nửa mà?
- Đi ngủ cũng không được à?
- Được được! Để anh bế vợ nha vợ đi đi lại lại tốn sức lắm đó!
Bố Bin đặt vợ lên giường, mình cũng cởi áo khoác nằm xuống luôn. Bố ôm chặt vợ, một tay sờ lên trán:
- Hình như vợ hơi sốt rồi hay sao ý, anh lấy thuốc cho vợ uống nha? À nhưng mà không được, vợ ăn mỗi tí canh. Thôi vợ ngủ đi, anh lau người cho.
Bố toan ngồi dậy thì mẹ giữ lại, lắc đầu ý bảo không cần.
- Hay anh mua miếng dán hạ sốt?
- Em mệt quá, em muốn ngủ.
- Anh ôm em ngủ.
Mẹ Won mệt mỏi nhắm mắt. Đến đâu hay đến đấy đi...
.
.
Lần này ngủ đến tận xế chiều, mẹ Won tỉnh lại vì tiếng chuông điện thoại. Là em Kookie gọi đến.
- Mẹ nghe nè bé
[ Mẹ ơi mẹ đỡ mệt chưa? Sao em gọi mẹ hoài mẹ không nghe, mẹ ngủ đó giờ ạ? ]
- Ui chùi ui nghe giọng em bé là mẹ khỏi hẳn luôn rồi ý. Em bé đúng là thuốc chữa bách bệnh của mẹ mà!
[ Eo ơi mẹ lại thế rồiiii Mẹ ăn cơm chưa? Mẹ phải ăn nhiều vào mới không bị mệt. Mà thui mẹ đưa máy cho em gặp bố với, kêu bố mua canh xương bò hầm cho mẹ nha? Mẹ thích ăn nhất mà. À với cả, mẹ không được nũng bố đòi ăn cay đâu đó, em mà biết em dỗi mẹ cho coi. Mẹ phải uống thuốc đủ nữa, huhu em không ở nhà ôm ôm mẹ được, hay lúc mẹ uống thuốc mẹ gọi cho em nhớ? ]
- Mẹ biết rùi ông cụ non ơi, ông cụ non của mẹ sắp về rồi phải không?
[ Dạa mẹ chịu khó đợi em thêm một xíu thui là em về với mẹ liền nhaa ]
- Ôi mẹ quên mất, bố mẹ đi công chuyện rồi, em về thẳng nhà ông bà nội được không? Bà gọi điện mắng mẹ quá trời nè, hôm nay mà không được gặp em chắc bà nghỉ chơi mẹ luôn quá!
[ Mẹ ốm mệt vậy mà đi đâu? Sao mẹ chả bao giờ chịu nghe lời em! ]
- Mẹ sai mẹ sai!_ Đúng là ông giời con của mẹ chưa gì đã cáu mẹ rồi_ Thôi được rồi mẹ cúp máy nha, mẹ bận công chuyện thật mà, đợi về nhà rồi mẹ nhận lỗi với em nhá!
[ Em ghim rùi đó mẹ cứ đợi em về đi! Dạ bye mẹ iuu ]
Mẹ Won nghe con trai yêu dặn dò lải nhải phát cưng lên được. Có tin nhắn em Kookie gửi từ trưa, mấy tấm ảnh, em đi đâu làm gì, có gì thú vị em gửi hết cho mẹ đây này, xong lại dặn mẹ phải ăn uống đầy đủ, em nhớ mẹ, mẹ đợi em tối em về.
Khẽ sờ lên trán phát hiện có miếng dán hạ sốt như tụi con nít, chắc là ông chồng trẻ trâu của mẹ dán lên rồi.
Mẹ vẫn còn hơi đau đầu. Đặt chân xuống đất mới phát hiện có chậu nước và khăn mặt của mẹ vắt ở đó, trên tủ còn có một quả dừa đã đục sẵn rồi.
- Gì nữa đây?_ Mẹ Won giật tờ giấy nhớ đính trên đó xuống.
" Vợ ơi tỉnh dậy nhớ uống hết nước dừa nha. Anh hỏi chị Choi rồi khôngn uống được thuốc thì uống nước dừa cũng hạ sốt đó. Anh đi công chuyện xíu, vợ đợi anh về <3 "
- Xì, lại còn trái tim. Nhắn tin là được rồi, toàn làm ba cái trò trẩu.
Nói xong mẹ lại gắn cái tờ giấy nhớ lên đầu giường, yên lặng uống hết sạch nước dừa.
Chắc bố em Kookie cho bác Choi nghỉ nên thành ra còn mỗi mình mẹ ở nhà. Mẹ xuống nhà bật hết đèn phòng khách phòng bếp lên, thấy trên bàn ăn có hai hộp giữ nhiệt, bên trên cũng có tờ giấy nhớ luôn.
" Vợ ngủ dậy thì ăn tạm sủi cảo nhé, anh mua súp hải sản cho vợ ăn tối, vợ đợi anh về <3 "
Khi mẹ còn chưa kịp bỏ sủi cảo ra hâm nóng lại thì bố Bin đã ồn ào mở cửa. Không ổn rồi...
- Vợ làm gì đó? Ơ sao sủi cảo vẫn còn? Vợ ngủ đến giờ này đấy hả? Mệt mấy thì cũng phải dậy ăn đã chứ? Đã ốm sốt thế rồi còn không ăn không uống rồi mê man mãi thì sao? Thôi thôi đáng lẽ anh không nên ra ngoài, vợ ngồi yên đấy anh mua súp hải sản cho vợ rồi, bỏ mấy cái sủi cảo đó đi. Anh mua cả cháo bào ngư, có canh đậu hũ nữa. Vợ ngồi xuống đi sao đứng mãi? Mà từ từ vợ lại đây anh dán miếng hạ sốt khác cho.
Bố Bin tụng kinh chán thì lật đật mở tủ lạnh lấy gói dán hạ sốt ra, cẩn thận bóc miếng cũ trên trán vợ rồi dán miếng mới lên, lại còn thổi thổi.
Ôi ông chồng của mẹ, cứ động chuyện có liên quan đến mẹ là ngốc hẳn đi.
Hai vợ chồng ăn tối xong, bố Bin để bát đũa ở đấy, dắt mẹ ra phòng khách bắt đắp chăn ngồi im. Còn bố lục đục trong bếp một hồi lâu rồi bưng ra một chậu nước gừng nóng.
- Vợ ơi vợ ngâm chân này.
Mẹ Won không nói gì, yên lặng để cho chồng vừa phục vụ mình ngâm chân vừa lải nhải mẹ ăn mặc phong phanh. Ông chồng này của mẹ, cứ chẳng chú ý gì như vậy bảo sao người ta bám riết không chịu buông.
- Chồng này.
- Ừ?
- Anh có biết anh sai ở đâu không?
- Anh biết, chỗ nào anh cũng sai.
- Lỗi lớn nhất của anh là anh giấu em. Anh giấu em sự xuất hiện của cô ta.
- Anh không cố ý đâu, vợ...
- Nếu như ngay từ đầu anh nói với em, thì em rất sẵn sàng giúp đỡ cô ta, mỗi lần anh ra ngoài không cần phải nói dối là có công việc. Nhà cô ta ở, trường con cô ta học, cả công việc của cô ta hiện tại, một tuần qua anh đều bận rộn sắp xếp. Em đều biết.
- Lời nói dối một khi nói ra thì sẽ phải có rất nhiều lời nói dối khác để che đậy và duy trì, anh hiểu không?
Tay bố Bin siết chặt, trong mắt vừa hoảng hốt vừa chột dạ, trong phút chốc không biết phải đối mặt với vợ mình như thế nào.
_______
Tôi đang in the mood lắm các cô đợi thêm tí khéo có khi có chap nữa đó =)))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook