Chu Tước Ký
-
Quyển 1 - Chương 24: Thanh âm kia
Không biết Ngọc Hoàng đại đế có cho là ta hay hay không, bất quá..." Cổ lão thái gia cười hắc hắc nói: "Ông trời già cũng không giúp ta."
"Nàng gọi Lâm Dư Âm, là tiểu thư nhà quan lại, phụ thân là một cái uỷ viên chính phủ quốc dân, sau đó từ quan về quê cũ, không ngờ gia viên cũng chỉ một thoáng bị một cơn lũ lụt cuốn trôi sạch sẽ. Cô bé vừa không nhận ra cha mẹ bạn cũ, cho nên luân lạc tới ở vạn tùng viên sáp thảo tiêu. May sau đụng phải ta..." Cổ lão thái gia trên mặt toả sáng một loại thần thái kỳ dị, lộ ra vẻ kiêu ngạo vô cùng.
Dịch Thiên Hành thầm nghĩ: "Tiểu thư kia bị tên làm việc vặt như ngươi lừa thân thể, đây mới gọi là rời khỏi miệng hổ, lại tiến vào hang sói."
Cổ lão thái gia tự nhiên không biết hắn đang suy nghĩ gì, tiếp tục nhớ lại nói: "... Chúng ta ở tỉnh thành thuê gian phòng, vẫn trốn tới khi nước rút, sau đó dùng tiền trộm tới bắt đầu buôn bán nhỏ, khi đó quỷ tử cũng còn chưa đánh tới, cuộc sống thật đúng là hạnh phúc như mật ngọt." Thanh âm bỗng nhiên trầm xuống, "Nhưng cũng không lâu lắm, người giang hồ ở Cao Dương huyện tại tỉnh thành bắt đầu tìm chúng ta. Nên chúng ta bắt đầu trốn, có nhiều lần cũng suýt nữa bị bắt, chúng ta biết nếu như bị bắt, kết quả của ta còn đỡ, cùng lắm là chết, mà Dư Âm nếu như bị đám này bắt được..."
"Trốn tới trốn lui, tiền cũng dùng hết rồi, Cao Dương huyện đánh giết đuổi tới, hai chúng ta không có đường lui, sau đó quyết định tự sát." Cổ lão thái gia nói bình thản, Dịch Thiên Hành lại từ câu nói đơn giản như vậy nghe được năm đó một đôi thanh niên nam nữ này khó khăn chạy nạn, lòng mang tuyệt vọng cỡ nào.
"Nơi ta cùng Dư Âm quyết định tự sát, là trên vách đá bên ngoài Quy Nguyên tự ở phía ngoài tỉnh thành, chúng ta quyết định nhảy xuống, chết dứt khoát, chết sạch sẽ." Cổ lão thái gia từng chữ từng câu nói: "Sau khi hai người chúng ta nắm tay nhau nhảy xuống vách đá, chúng ta thậm chí còn có thời gian nhìn vào mắt đối phương."
Dịch Thiên Hành nghe chuyện xưa nghe đến bây giờ, rốt cục tâm tình có chút ảm nhiên.
"Nhưng rất kỳ quái, chúng ta không chết." Cổ lão thái gia cười cười, lấy tay sờ sờ mái tóc bạc của mình "Hẳn là có người đã cứu chúng ta sao? Lúc chúng ta tỉnh lại, liền nằm ở trong rừng rậm phía sau núi của Quy Nguyên tự. Từ nơi cao trăm trượng tung người nhảy xuống, trên người lông tóc không tổn hao gì. Ta cùng Dư Âm dĩ nhiên sẽ cảm thấy kỳ quái, nhưng lại có một loại hồi hộp cùng hưng phấn vì sống sót sau tai nạn. Vừa lúc đó, ta nghe thấy được một thanh âm."
Dịch Thiên Hành biết đây là điểm mấu chốt.
"Thanh âm kia rất hư ảo, ta cũng không rõ ràng lắm hai chữ hư ảo này hình dung có đúng hay không. Tóm lại thanh âm kia rất lớn, vang dội sơn cốc, phù phù đung đưa, cực kỳ giống tiếng chuông trong chùa, thanh tâm minh viễn. Nhưng kỳ dị nhất chính là, thanh âm kia giống như tiếng chuông, nhưng nghe lại có chút bén nhọn, lại có thể làm cho người ta lòng yên tĩnh an hòa, cho nên lúc đó ta vừa nghe thấy thanh âm này, cả người cũng ngây ra, như mình nghe được ngọc chỉ luân âm trên trời vậy."
Dịch Thiên Hành có chút gấp hỏi: "Thanh âm kia nói cái gì?"
Cổ lão thái gia nhớ lại nói: "Là một người đàn ông. Hắn nói: Nếu như chết có thể giải quyết vấn đề mà nói, hắn đã sớm chết rồi. Ta lúc ấy nghe được thanh âm rất cổ quái, liền biết người này không phải người bình thường, muốn cầu cứu hắn. Kết quả hắn hỏi ta còn muốn chết không? Ta cùng Dư Âm mới từ sinh tử quan khẩu đi một lần, lá gan lớn hơn nữa cũng không dám đi thử lại, hai người thật ra đến lúc đó mới thôi, chân vẫn còn mềm, ngồi liệt ở trong rừng, dùng sức hướng về phía sơn cốc hô, chúng ta không muốn chết."
"Sơn cốc phía sau núi Quy Nguyên tự rất u tĩnh, căn bản không nhận ra thanh âm kia là từ chỗ nào phát ra, cũng không biết người kia cách chúng ta bao xa. Chúng ta mặc dù dùng sức hô, so với loại thanh âm phiêu đãng trong thiên địa kia còn kém quá xa, cũng không biết hắn có thể nghe thấy hay không. Trong sơn cốc hoàn toàn yên tĩnh, ta cùng Dư Âm nhìn nhau một cái, ở trong mắt đối phương cũng thấy được không nỡ cùng mong ngóng. Cũng không biết yên lặng bao lâu, thanh âm kia rốt cục lại vang lên."
"Nhưng người nam nhân kia nói rất quái lạ, giống như bộ dáng rất đáng thương, cho tới bây giờ, ta cũng không hiểu rõ câu nói kia có ý gì. Hắn nói..." Cổ lão thái gia nhíu chặt chân mày, tựa như nhiều năm sau này vẫn cảm thấy rất nghi ngờ.
"Khổ a... Ám hành khổ hành quá mười năm, Chu Tước bay thẳng thượng tam thiên, muộn a..."
......................................................
Dịch Thiên Hành ánh mắt sáng ngời, đem thân thể hướng ghế mây nhích tới gần, khẽ lắc lắc cổ, đổi tư thế thoải mái hơn lẳng lặng chờ nghe đoạn sau... Không có ngờ không biết qua bao lâu, Cổ lão thái gia vẫn bộ dạng cau mày, tựa như không có ý định nói tiếp.
Hắn có chút không nhịn được, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó." Cổ lão thái gia đã tỉnh hồn lại.
Dịch Thiên Hành nóng nảy, hỏi tới: "Vậy năng lực thần bí trên người của ngươi, chính là loại cách không khống vật giết địch là do ai dạy?"
Cổ lão thái gia lắc lắc đầu nói: "Từ sau khi nghe thấy thanh âm kia đã có, sau đó ta giết mấy đả thủ Cao Dương, bắt đầu ở giang hồ trên tỉnh thành kiếm cơm ăn. Dựa vào bản lĩnh không biết làm sao mà có, vẫn sống đến bây giờ."
Không thể nào!
Dịch Thiên Hành theo bản năng lắc đầu, nhận được một cái đáp án như vậy đối với hắn mà nói rõ rang đối với thân thể của mình không có chút trợ giúp nào.
Cổ lão thái gia nhìn hắn, từ từ trên mặt hiện ra vẻ từ ái, nói: "Đừng nóng vội, ta tìm thanh âm kia tìm mấy chục năm rồi, thời gian của ngươi còn nhiều."
"Quả thật như thế." Dịch Thiên Hành suy nghĩ một chút, cũng cười, "Ngươi nhất định thật tò mò đối với chuyện này sao? Tự dưng được một loại năng lực, còn không biết là ai giao cho ngươi."
"Không sai." Cổ lão thái gia cũng cười, "Cho nên ta mới hỏi thăm khắp nơi xem thượng tam thiên là cái gì, mặc dù vẫn không gặp người của thượng tam thiên, nhưng ta tin tưởng nhất định là tồn tại. Bởi vì... loại hiện tượng khó tin này, quả thật từng phát sinh tại trên người của ta."
Dịch Thiên Hành cười khổ nói: "Ngươi ít nhất còn có duyên cớ tìm kiếm ngọn nguồn, ta thì thảm rồi."
Cổ lão thái gia nói: "Không cần rầu rỉ. Ta đây trong hơn mười năm cũng vẫn cảm thấy cô độc, muốn tìm đồng loại. Hôm nay không phải đã tìm được ngươi ư?"
Dịch Thiên Hành cười lắc đầu.
"Đạn cũng bắn không thủng ngươi, bản lãnh của ngươi rất lớn, ít nhất lớn hơn so với ta." Cổ lão thái gia chân thành nói: "Nói không chừng một ngày nào đó người của thượng tam thiên sẽ tới đem ngươi đón đi. Ta hôm nay tìm ngươi, một là muốn xem thật sự rõ ràng vị học sinh trung học đệ nhị cấp kim cương bất hoại, mặt khác chính là, nếu như một ngày nào đó ngươi thật có thể gặp được người của thượng tam thiên, mời nhất định phải giúp lão đầu tử ta một chuyện."
"Chuyện này trên căn bản cũng không có căn cứ, ta cũng không dám chắc. Bất quá có chuyện gì, mời ngài nói." Dịch Thiên Hành vốn tưởng rằng vị lão thái gia này là không cam lòng tuổi già sức yếu, vẫn không thể biết bí mật này, có chút không cam lòng, lại không ngờ Cổ lão thái gia nói một câu, để cho hắn sửng sốt.
"Mời tiểu huynh đệ ngươi cần phải đem hai câu nói ra hỏi người, sau đó giúp ta tìm chủ nhân thanh âm năm đó, hoặc là xin thế ngoại cao nhân truyền lời." Cổ lão thái gia vô cùng nghiêm túc quan sát hai mắt của hắn, "Giúp ta dập đầu với chủ nhân thanh âm kia, nói vợ chồng Cổ Dung Dư Âm hai người tạ ơn lão nhân gia ông ta cứu mạng."
"Ân cứu mạng, mấy chục năm cũng không thể báo, thậm chí ngay cả ân nhân là ai cũng không biết. Có lẽ qua mấy năm nữa ta sẽ chết, nếu không thể nói một lời tạ ơn cho vị lão nhân kia, ta xem thường chính mình." Vị lão giả năm đó Thanh bang hồng giang, hôm nay nắm nửa số giang hồ trong tỉnh thành trầm giọng nói.
Dịch Thiên Hành lẳng lặng nhìn hắn, gật đầu, trong lòng có một cỗ kính trọng đột nhiên sinh ra.
"Nàng gọi Lâm Dư Âm, là tiểu thư nhà quan lại, phụ thân là một cái uỷ viên chính phủ quốc dân, sau đó từ quan về quê cũ, không ngờ gia viên cũng chỉ một thoáng bị một cơn lũ lụt cuốn trôi sạch sẽ. Cô bé vừa không nhận ra cha mẹ bạn cũ, cho nên luân lạc tới ở vạn tùng viên sáp thảo tiêu. May sau đụng phải ta..." Cổ lão thái gia trên mặt toả sáng một loại thần thái kỳ dị, lộ ra vẻ kiêu ngạo vô cùng.
Dịch Thiên Hành thầm nghĩ: "Tiểu thư kia bị tên làm việc vặt như ngươi lừa thân thể, đây mới gọi là rời khỏi miệng hổ, lại tiến vào hang sói."
Cổ lão thái gia tự nhiên không biết hắn đang suy nghĩ gì, tiếp tục nhớ lại nói: "... Chúng ta ở tỉnh thành thuê gian phòng, vẫn trốn tới khi nước rút, sau đó dùng tiền trộm tới bắt đầu buôn bán nhỏ, khi đó quỷ tử cũng còn chưa đánh tới, cuộc sống thật đúng là hạnh phúc như mật ngọt." Thanh âm bỗng nhiên trầm xuống, "Nhưng cũng không lâu lắm, người giang hồ ở Cao Dương huyện tại tỉnh thành bắt đầu tìm chúng ta. Nên chúng ta bắt đầu trốn, có nhiều lần cũng suýt nữa bị bắt, chúng ta biết nếu như bị bắt, kết quả của ta còn đỡ, cùng lắm là chết, mà Dư Âm nếu như bị đám này bắt được..."
"Trốn tới trốn lui, tiền cũng dùng hết rồi, Cao Dương huyện đánh giết đuổi tới, hai chúng ta không có đường lui, sau đó quyết định tự sát." Cổ lão thái gia nói bình thản, Dịch Thiên Hành lại từ câu nói đơn giản như vậy nghe được năm đó một đôi thanh niên nam nữ này khó khăn chạy nạn, lòng mang tuyệt vọng cỡ nào.
"Nơi ta cùng Dư Âm quyết định tự sát, là trên vách đá bên ngoài Quy Nguyên tự ở phía ngoài tỉnh thành, chúng ta quyết định nhảy xuống, chết dứt khoát, chết sạch sẽ." Cổ lão thái gia từng chữ từng câu nói: "Sau khi hai người chúng ta nắm tay nhau nhảy xuống vách đá, chúng ta thậm chí còn có thời gian nhìn vào mắt đối phương."
Dịch Thiên Hành nghe chuyện xưa nghe đến bây giờ, rốt cục tâm tình có chút ảm nhiên.
"Nhưng rất kỳ quái, chúng ta không chết." Cổ lão thái gia cười cười, lấy tay sờ sờ mái tóc bạc của mình "Hẳn là có người đã cứu chúng ta sao? Lúc chúng ta tỉnh lại, liền nằm ở trong rừng rậm phía sau núi của Quy Nguyên tự. Từ nơi cao trăm trượng tung người nhảy xuống, trên người lông tóc không tổn hao gì. Ta cùng Dư Âm dĩ nhiên sẽ cảm thấy kỳ quái, nhưng lại có một loại hồi hộp cùng hưng phấn vì sống sót sau tai nạn. Vừa lúc đó, ta nghe thấy được một thanh âm."
Dịch Thiên Hành biết đây là điểm mấu chốt.
"Thanh âm kia rất hư ảo, ta cũng không rõ ràng lắm hai chữ hư ảo này hình dung có đúng hay không. Tóm lại thanh âm kia rất lớn, vang dội sơn cốc, phù phù đung đưa, cực kỳ giống tiếng chuông trong chùa, thanh tâm minh viễn. Nhưng kỳ dị nhất chính là, thanh âm kia giống như tiếng chuông, nhưng nghe lại có chút bén nhọn, lại có thể làm cho người ta lòng yên tĩnh an hòa, cho nên lúc đó ta vừa nghe thấy thanh âm này, cả người cũng ngây ra, như mình nghe được ngọc chỉ luân âm trên trời vậy."
Dịch Thiên Hành có chút gấp hỏi: "Thanh âm kia nói cái gì?"
Cổ lão thái gia nhớ lại nói: "Là một người đàn ông. Hắn nói: Nếu như chết có thể giải quyết vấn đề mà nói, hắn đã sớm chết rồi. Ta lúc ấy nghe được thanh âm rất cổ quái, liền biết người này không phải người bình thường, muốn cầu cứu hắn. Kết quả hắn hỏi ta còn muốn chết không? Ta cùng Dư Âm mới từ sinh tử quan khẩu đi một lần, lá gan lớn hơn nữa cũng không dám đi thử lại, hai người thật ra đến lúc đó mới thôi, chân vẫn còn mềm, ngồi liệt ở trong rừng, dùng sức hướng về phía sơn cốc hô, chúng ta không muốn chết."
"Sơn cốc phía sau núi Quy Nguyên tự rất u tĩnh, căn bản không nhận ra thanh âm kia là từ chỗ nào phát ra, cũng không biết người kia cách chúng ta bao xa. Chúng ta mặc dù dùng sức hô, so với loại thanh âm phiêu đãng trong thiên địa kia còn kém quá xa, cũng không biết hắn có thể nghe thấy hay không. Trong sơn cốc hoàn toàn yên tĩnh, ta cùng Dư Âm nhìn nhau một cái, ở trong mắt đối phương cũng thấy được không nỡ cùng mong ngóng. Cũng không biết yên lặng bao lâu, thanh âm kia rốt cục lại vang lên."
"Nhưng người nam nhân kia nói rất quái lạ, giống như bộ dáng rất đáng thương, cho tới bây giờ, ta cũng không hiểu rõ câu nói kia có ý gì. Hắn nói..." Cổ lão thái gia nhíu chặt chân mày, tựa như nhiều năm sau này vẫn cảm thấy rất nghi ngờ.
"Khổ a... Ám hành khổ hành quá mười năm, Chu Tước bay thẳng thượng tam thiên, muộn a..."
......................................................
Dịch Thiên Hành ánh mắt sáng ngời, đem thân thể hướng ghế mây nhích tới gần, khẽ lắc lắc cổ, đổi tư thế thoải mái hơn lẳng lặng chờ nghe đoạn sau... Không có ngờ không biết qua bao lâu, Cổ lão thái gia vẫn bộ dạng cau mày, tựa như không có ý định nói tiếp.
Hắn có chút không nhịn được, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó." Cổ lão thái gia đã tỉnh hồn lại.
Dịch Thiên Hành nóng nảy, hỏi tới: "Vậy năng lực thần bí trên người của ngươi, chính là loại cách không khống vật giết địch là do ai dạy?"
Cổ lão thái gia lắc lắc đầu nói: "Từ sau khi nghe thấy thanh âm kia đã có, sau đó ta giết mấy đả thủ Cao Dương, bắt đầu ở giang hồ trên tỉnh thành kiếm cơm ăn. Dựa vào bản lĩnh không biết làm sao mà có, vẫn sống đến bây giờ."
Không thể nào!
Dịch Thiên Hành theo bản năng lắc đầu, nhận được một cái đáp án như vậy đối với hắn mà nói rõ rang đối với thân thể của mình không có chút trợ giúp nào.
Cổ lão thái gia nhìn hắn, từ từ trên mặt hiện ra vẻ từ ái, nói: "Đừng nóng vội, ta tìm thanh âm kia tìm mấy chục năm rồi, thời gian của ngươi còn nhiều."
"Quả thật như thế." Dịch Thiên Hành suy nghĩ một chút, cũng cười, "Ngươi nhất định thật tò mò đối với chuyện này sao? Tự dưng được một loại năng lực, còn không biết là ai giao cho ngươi."
"Không sai." Cổ lão thái gia cũng cười, "Cho nên ta mới hỏi thăm khắp nơi xem thượng tam thiên là cái gì, mặc dù vẫn không gặp người của thượng tam thiên, nhưng ta tin tưởng nhất định là tồn tại. Bởi vì... loại hiện tượng khó tin này, quả thật từng phát sinh tại trên người của ta."
Dịch Thiên Hành cười khổ nói: "Ngươi ít nhất còn có duyên cớ tìm kiếm ngọn nguồn, ta thì thảm rồi."
Cổ lão thái gia nói: "Không cần rầu rỉ. Ta đây trong hơn mười năm cũng vẫn cảm thấy cô độc, muốn tìm đồng loại. Hôm nay không phải đã tìm được ngươi ư?"
Dịch Thiên Hành cười lắc đầu.
"Đạn cũng bắn không thủng ngươi, bản lãnh của ngươi rất lớn, ít nhất lớn hơn so với ta." Cổ lão thái gia chân thành nói: "Nói không chừng một ngày nào đó người của thượng tam thiên sẽ tới đem ngươi đón đi. Ta hôm nay tìm ngươi, một là muốn xem thật sự rõ ràng vị học sinh trung học đệ nhị cấp kim cương bất hoại, mặt khác chính là, nếu như một ngày nào đó ngươi thật có thể gặp được người của thượng tam thiên, mời nhất định phải giúp lão đầu tử ta một chuyện."
"Chuyện này trên căn bản cũng không có căn cứ, ta cũng không dám chắc. Bất quá có chuyện gì, mời ngài nói." Dịch Thiên Hành vốn tưởng rằng vị lão thái gia này là không cam lòng tuổi già sức yếu, vẫn không thể biết bí mật này, có chút không cam lòng, lại không ngờ Cổ lão thái gia nói một câu, để cho hắn sửng sốt.
"Mời tiểu huynh đệ ngươi cần phải đem hai câu nói ra hỏi người, sau đó giúp ta tìm chủ nhân thanh âm năm đó, hoặc là xin thế ngoại cao nhân truyền lời." Cổ lão thái gia vô cùng nghiêm túc quan sát hai mắt của hắn, "Giúp ta dập đầu với chủ nhân thanh âm kia, nói vợ chồng Cổ Dung Dư Âm hai người tạ ơn lão nhân gia ông ta cứu mạng."
"Ân cứu mạng, mấy chục năm cũng không thể báo, thậm chí ngay cả ân nhân là ai cũng không biết. Có lẽ qua mấy năm nữa ta sẽ chết, nếu không thể nói một lời tạ ơn cho vị lão nhân kia, ta xem thường chính mình." Vị lão giả năm đó Thanh bang hồng giang, hôm nay nắm nửa số giang hồ trong tỉnh thành trầm giọng nói.
Dịch Thiên Hành lẳng lặng nhìn hắn, gật đầu, trong lòng có một cỗ kính trọng đột nhiên sinh ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook