Chủ Tử
Quyển 2 - Chương 14

Đêm được ánh trăng trong sáng bao phủ trở nên ấm áp.

Cảm giác thoải mái không biết từ đâu dào dạt thâm nhập vào người, thông qua cả lục phủ ngũ tạng.

Tất thảy côn trùng trong ngự hoa viên và hồ nước nơi ngoại viện đều thấp giọng, im lặng mà hân hoan.

Nỗi bi thống, thất vọng của ban ngày được sự yên tĩnh, an tường nơi này cọ rửa hoàn toàn sạch sẽ.

Hoàng đế nặng nề đi vào giấc ngủ. Khi đang chìm đắm trong giấc ngủ an ổn lại ngọt ngào, y bỗng nhiên bị đánh thức.

“Chủ tử? Chủ tử!” Tiểu Phúc Tử hạ giọng gọi ngoài cửa, đợi một chút không có trả lời, hắn lại cao giọng hơn, “Chủ tử?” Hắn còn cẩn thận gõ lên cánh cửa hai cái.

“Ưm… Ừm?” Hoàng đế giật mình bừng tỉnh từ trong mộng, thân mình còn chưa thanh tỉnh khẽ động đậy, “Sao vậy?” Y muốn ngồi dậy lại bị vật gì ngăn trở.

Một cánh tay vòng qua ôm sát lấy thắt lưng y. Lúc này, y mới phát hiện thứ mình dựa vào vừa mềm mại lại rắn chắc, khác hẳn gối hay ván giường mọi khi.

À, là Thương Nặc…

Hoàng đế nhớ ra, trước khi ngủ… Quên đi, đừng có nghĩ lại nữa…

Hắn ôm lấy y…

Thảo nào lại ấm áp đến như vậy.

Giọng nói của Tiểu Phúc Tử pha chút lo lắng, “Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng hậu lâm bệnh.”

“Lâm bệnh? Sao lại thế?”  Hoàng đế giật mình.

“Hình như… Là do tối hôm qua cửa sổ không được đóng cẩn thận, gió thổi lạnh, qua nửa đêm, Hoàng hậu liền phát sốt. Thái y đã lập tức tới kiểm tra kê dược, nhưng Hoàng hậu có uống thuốc cũng vô dụng, đã hôn mê tới tận bây giờ. Lúc trước, Hoàng hậu đã phân phó không được kinh động tới Thái hậu và Hoàng Thượng, nhưng với tình trạng bây giờ, chúng nô tài không dám giấu diếm nữa…”

“Được rồi, ít nói nhảm đi. Thái hậu đã biết chưa?”

“Thái hậu đã đến bên đó rồi, các phi tử sau khi nhận được tin tức cũng đã tới thỉnh an.”

“Trẫm đi ngay bây giờ.” Hoàng đế vừa nói, một bên muốn đẩy cánh tay đang ôm chặt thắt lưng của mình ra, “Chờ một chút, để trẫm mặc xiêm y.”

Người này đang ngủ lại có thể ôm chặt như vậy? Y quay đầu lại, bỗng nhiên nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời hữu thần. Thương Nặc đã tỉnh, trên mặt không có chút buồn ngủ nào.

“Buông ra.” Hoàng đế thấp giọng nói.

“Ta thấy Hoàng hậu kia còn khỏe mạnh hơn ngươi, nàng chả chết được đâu. Ngươi không phải là thái y, qua thăm thì có tác dụng gì?” Thương Nặc cười cười, “Biết không, vừa nãy ngươi ngủ thật ngon.”

“Buông tay.” Không muốn dây dưa với hắn, Hoàng đế giận tái mặt, “Nàng là Hoàng hậu của trẫm, là quốc mẫu của thiên hạ.” Nhìn biểu tình không tán thành của Thương Nặc, y dường như đoán được Thương Nặc đang thầm nghĩ cái gì. Hoàng đế chần chờ một chút rồi hít một hơi, cúi đầu giải thích, “Thân nhân của nàng có thế lực lớn. Kỳ thật nàng không sai, chuyện ngày hôm nay không đổ lên đầu nàng được.”

“Vậy phải trách ai?”

Trách ai ư? Hoàng đế không lên tiếng.

Thái hậu sao?

Thái hậu cũng đúng mà. Những điều bà nói, có câu nào không phải là lời vàng ý ngọc?

Vẻ cô đơn xuất hiện trên khuôn mặt Hoàng đế.

Thương Nặc không cần đợi y mở miệng lần nữa đã thức thời buông lỏng tay ra. Hắn nhìn thấy Hoàng đế bước xuống giường, phía dưới áo lụa trắng lộ ra hai bên đùi trắng nõn xinh đẹp. Ánh mắt hắn bị hấp dẫn đến không nỡ rời đi.

“Ta giúp ngươi.” Nhìn Hoàng đế cầm lấy long bào tự mặc vào, Thương Nặc nhảy xuống giường, chạy tới giúp một tay.

“Ngươi?”

Đêm dài yên tĩnh lại thêm Tiểu Phúc Tử đang đứng bên ngoài, hai người khi nói chuyện đều thầm thì nói nhỏ. Khi mở miệng, nhiệt khí phả cả vào bên mặt bên tai đối phương.

Y dù biết rõ là tình thế cấp bách, thế nhưng cảm giác kích thích như đang cùng ai yêu đương vụng trộm lại nảy sinh. Ngay cả khi chỉ nghe thấy một âm thanh đơn giản của đối phương, trong lòng cũng trở nên ngứa ngáy.

“Ngươi không phải là Hoàng đế, là cửu ngũ chí tôn sao? Để Khiết Đan vương tử ta đây hầu hạ ngươi mặc xiêm y, chẳng phải là càng thêm thể diện?”

Hoàng đế hoài nghi đánh giá hắn, “Ngươi biết cách mặc loại y phục này sao?”

“Cũng không khác vương bào của Khiết Đan là bao nhiêu, chỉ nhiều hơn mấy lớp thôi.”

Hắn không nghĩ rằng Hoàng đế da mặt mỏng sẽ nhận lời, nhưng không ngờ, y cũng không cự tuyệt.

Hoàng đế không lên tiếng, cứ thế đứng thẳng ở trong phòng.

Thương Nặc vui mừng quá đỗi.

Hắn cầm lấy nội y khoác vào cho Hoàng đế.

Long bào của Thiên triều Hoàng đế cũng rắc rối y như lễ nghi của Thiên triều. Hắn cầm từng cái lên, cân nhắc tự hỏi nên giúp Tranh Nhi mặc như thế nào. Nếu như hắn mặc nhầm, Tranh Nhi sẽ nhúc nhích, hoặc là ho nhẹ một cái, hoặc là xoay xoay thân mình, hay thậm chí là nhíu mi. Khi đó, hắn sẽ biết là mình sai, nhanh chóng khoác lên một lớp nội y khác.

Động tác của hắn vô cùng mềm nhẹ, ẩn trong đó là sự cẩn thận đến không nói nên lời. Hoàng đế nửa tỉnh nửa mê nhưng hình như cũng nhận ra.

Y đứng tới ngẩn người. Mình đồng da sắt, thiên tử uy nghiêm ngày thường y tự luyện cho mình cũng không biết đã bay đi nơi nào. Y chỉ mơ hồ nhớ, một lần nọ ngoại quốc tiến cống trân bảo, có một thứ cực hiếm lạ, cực khiến người ta yêu thích. Lúc đó, y cầm lên, tinh tế nhẹ nhàng thưởng thức, hình như cũng cẩn thận như vậy.

Hiện tại, y trở thành một thứ bảo vật như thế.

Khiết Đan vương tử đứng ở phía sau mặc giúp y phục, hơi thở nóng hổi phả vào bên tai Hoàng đế.

Hoàng đế dường như thấy ngưa ngứa. Con ngươi đen nhánh nửa khép, y trông như một con miêu quật ngạo nhưng lúc này lại không hề phòng bị. Ngôi cửu ngũ tựa như vẫn còn buồn ngủ, y chậm rãi ngả người dựa sát về phía sau. Y tựa như biết phía sau có người sẽ tùy thời chống đỡ, trở thành một chỗ dựa vững chắc cho mình.

Động tác khó có thể nhận ra như vậy, thân thể cũng chỉ do dự trong thoáng chốc nhưng cũng đủ để thiên thần trong lòng Thương Nặc lớn tiếng xướng ca.

Hân hoan vô cùng.

Hết thảy đều ăn ý một cách thật tự nhiên. Hắn đoán được sắc mặt của Tranh Nhi, Tranh Nhi hiểu được suy nghĩ của hắn.

Thanh âm côn trùng vui vẻ kêu vang từ phía xa truyền đến theo lối cửa sổ, tất cả lại bị sự yên lặng an tường của bóng đêm bao phủ.

Khiến người ta cực kỳ thoải mái.

Hoàng đế lẳng lặng đứng đó, nhận lấy sự hầu hạ của Khiết Đan vương tử, gương mặt tuấn mỹ bất phàm không chút biểu cảm.

Y vốn là một vị thần đẹp đẽ mà cao quý.

Thương Nặc toàn tâm toàn ý hầu hạ.

Qua đôi bàn tay thô ráp của hắn, thứ tơ lụa phát ra ánh sáng xinh đẹp nhẹ nhàng dần bao phủ lên người Hoàng đế.

Mỗi phút mỗi giây đều lóe lên quang mang trân quý.

Nhớ tới thái độ ngày hôm qua của Tranh Nhi đối với mình, Thương Nặc quá mức hạnh phúc. Trong giây lát, hắn vẫn không thể tin được một chuyện tốt đẹp như vậy sẽ xảy ra với mình.

Thế nhưng, đây lại là sự thật. Hoàng đế có dây thần kinh còn mảnh mai hơn thân thể đang thực sự đứng trước mặt hắn.

Hắn dùng tay nhẹ nhàng và cẩn thận chạm vào y. Tâm trạng này cũng giống như cảm giác của một đứa trẻ được vươn tay chạm tới cầu vồng.

Áo lót, áo trong, quần, áo dài, áo bào thêu hình ngũ long kỳ lạ, rồi tới thắt lưng, ngọc bội, da cổ áo… rốt cục đều đã được mặc cẩn thận. Thương Nặc đẩy Hoàng đế ngồi xuống ghế.

Hắn quỳ gối, một tay nâng chân Hoàng đế lên, một tay khác cầm lấy long hài được thêu long văn.

Làn da chân gần như trong suốt, lúc này, dường như phát ra tất thảy kiều diễm nhu tình, toàn bộ quang mang dâm mỹ.

Chụt…

Thương Nặc không kìm lòng được cúi đầu, hôn một cái thật mạnh lên mu bàn chân Hoàng đế.

Hoàng đế vẫn đang phối hợp bỗng bừng tỉnh bởi cái thứ hành động cuồng vọng này. Y nhất thời kinh hãi. Con sâu ngủ bị đánh bay, quy củ của thiên tử từng điều từng điều ập vào não. Hoàng đế rụt mạnh chân về, khẽ quát một tiếng “Lớn mật!”. Bản thân y cũng hoảng hồn.

“Dạ! Dạ! Nô tài không dám lớn mật! Chủ tử, nô tài cũng không có can đảm thúc giục chủ tử, nhưng… Nhưng Thái hậu lại phái người tới hỏi tại sao chủ tử còn chưa tới. Chủ tử, không bằng… Để nô tài tiến vào hầu hạ Người mặc xiêm y. Cùng lắm, nô tài sẽ nhắm mắt mà hầu hạ…” Tiểu Phúc Tử đứng bên ngoài nơm nớp lo sợ dập đầu bẩm báo.

Lời nói của Tiểu Phúc Tử lập tức đưa Hoàng đế trở về với bầu không khí quen thuộc. Hoàng đế nghe xong bất giác tỉnh táo lại, y mỉm cười, “Ngươi nhắm mắt lại thì còn hầu hạ được cái nỗi gì? Đợi thêm một lát, trẫm sẽ ra.” Y đảo mắt, sắc mặt lại sầm xuống, thanh âm cũng theo thế mà trầm lại. Y nhìn chằm chằm Thương Nặc, “Đừng tưởng rằng vì chuyện ngày hôm qua mà trẫm sẽ bị ngươi quản chế. Đó là do trong lòng không vui, trẫm mới hạ chỉ để ngươi hầu hạ khiến trẫm thoải mái một lúc. Ngươi nghe cho rõ ràng, chuyện ngày hôm qua là chuyện ngày hôm qua, từ nay về sau, trẫm không phải là người ngươi thích là có thể chạm vào.”

Nói xong, y lại đứng yên.

Thương Nặc yên lặng lắng nghe, vẻ mặt điềm nhiên.

Khi Hoàng đế đi ngang qua, hắn bỗng nhiên vươn cả hai tay ôm người kia vào lòng. Hoàng đế giật mình thiếu chút nữa thì kinh hô, đứng còn không vững, bóng ma đã ập tới quanh thân. Đôi môi nóng bừng, phế phủ nhất thời vận khí không thông. Y vừa sợ hãi lại vừa tức giận nhìn trừng trừng.

Sau một hồi lâu, Thương Nặc dường như đã thấy hài lòng buông y ra, lùi một bước. Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng “bốp!” vang lên thật lớn, mặt hắn đã trúng một cái tát không chút lưu tình của Hoàng đế.

Tiếng động này vang lên khắp phòng, ngay cả Tiểu Phúc Tử ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy.

Nhưng hôm nay vừa bị Hoàng đế cảnh cáo, hắn cũng chỉ có một cái đầu, hiện tại dù trong phòng có vang lên tiếng kêu cứu đi nữa, hắn cũng chẳng dám quản. Hắn đành quỳ trước cửa phòng, làm như cái gì cũng chưa nghe thấy.

Hoàng đế dùng toàn lực tát một cái, ngay cả tay cũng âm ỉ đau. Trừng mắt nhìn một bên má sưng lên lưu lại năm vệt hồng hồng của Thương Nặc, y lạnh lùng nói, “Lời trẫm nói, ngươi nghe tai này ra tai kia sao?”

“Không, ta đều nghe rõ cả.” Thương Nặc xoa xoa mặt mình. Thấy trong miệng tanh tanh, hắn vươn tay quệt miệng, quả nhiên chỗ này đã bị đánh nứt ra rồi. Chẳng hề để ý tới bàn tay dính máu, vẻ mặt hắn lại biến thành cái vẻ vô lại mà Hoàng đế thống hận nhất. Ánh mắt lóe sáng, hắn khẽ nhếch khóe môi cười như không cười “Đây là nơi ở của ngươi, muốn đánh muốn giết muốn lăng trì gì thì tùy ngươi. Nhưng trong lòng ta, muốn ôm muốn sờ muốn thân cận ngươi, không ai có thể ngăn trở được.”

Hoàng đế dùng ánh mắt giận dữ quan sát hắn.

Thương Nặc không chút nào nhượng bộ mà trừng lại, “Đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, thích chính là thích. Ta không phải là người Thiên triều, không hiểu mấy thứ  giả bộ dối trá của các ngươi.”

Hoàng đế nén giận, kinh luân đầy bụng lại nhất thời không thể tìm được một câu phản bác tên hỗn đản kia. Y run run nắm chặt bàn tay, nửa ngày sau mới cáu giận nói, “Ngươi… Vô lễ!” Giậm chân thật mạnh một cái, y đẩy cửa phòng bước ra.

Tiểu Phúc Tử đang quỳ gối ở cửa cúi đầu nhắm mắt thì nghe thấy thanh âm Hoàng đế hung tợn truyền tới, “Tiểu Phúc Tử, còn không mau đi!”

“Vâng! Vâng, chủ tử.”

Hắn vội vàng đứng lên. Hoàng đế bước thật nhanh, thoáng cái đã đi tới đầu kia hành lang.

Hoàng đế ra khỏi Bàn Long Điện, ngửa đầu lên trời quan sát vị trí mặt trăng mới biết ngày mới kỳ thật cũng sắp tới rồi.

Tối hôm qua không gặp ác mộng, y thoải mái ngủ tới tận bây giờ.

Nếu không có chuyện của Hoàng hậu, nói không chừng y còn có thể ngủ say hơn…

Y vội vàng đi theo ánh lửa dẫn đường tới tẩm cung của Hoàng hậu, nhớ tới Hoàng hậu, tâm tình đang thoải mái lại trở nên nặng nề.

Qua đấy, tất sẽ lại phải chịu tội thôi.

Những cái khác không nói, trước tiên y sẽ phải nhìn thấy sắc mặt khó coi của Thái hậu. Nếu Thái hậu hỏi chuyện về cái loại thuốc kia, hỏi vì sao tối hôm qua không tới gặp Hoàng hậu, mình có khi nào sẽ chẳng khống chế được mà làm ra chuyện bất kính không?

Cũng khó nói.

“Chủ tử, Người chú ý đường đi.” Tiểu Phúc Tử cẩn thận khuyên. Vị chủ tử này của hắn gần đây hỉ nộ vô thường, càng đi tới gần tẩm cung của Hoàng hậu, tần suất thở dài lại càng tăng lên.

Chuyện Hoàng hậu lâm bệnh cũng khiến Hoàng Thượng lo lắng quá.

Chỉ là chủ tử… sao thời gian thay y phục lại lâu hơn bình thường nhiều đến thế…

Hoàng đế không để ý tới hắn, nhanh chóng bước về phía trước. Thấy mái hiên khắc phượng văn ở phía trước, y mới chậm rãi ngừng lại.

Tới tẩm cung của Hoàng hậu rồi.

Thôi, làm Hoàng đế là phải chịu tra tấn.

Chịu bang giao tra tấn, chịu thiên tai nhân họa tra tấn, chịu các đại thần tra tấn, cũng chịu luôn cả sự tra tấn của nữ nhân ở hậu cung.

Y lấy tinh thần, bình tĩnh tiến vào trong điện.

Tiểu Phúc Tử đứng phía sau hắng giọng hô một tiếng, “Hoàng Thượng giá lâm!”

Một đám phụ nhân ăn mặc lòe loẹt đi ra từ bên trong, ngay cả hai cung nữ đêm qua lựa lời từ chối cũng ở đây. Tất cả luống cuống tay chân quỳ xuống nghênh giá.

Hoàng đế không để ý tới các nàng mà bước thẳng vào trong. Bọn thái giám vội vàng vén rèm. Y đi thêm hai bước thì đến tẩm thất của Hoàng hậu. Người bệnh sợ ồn ào, người hầu hạ bên cạnh cũng không có nhiều. Không khí lặng ngắt như tờ. Màn giường đang buông xuống.

“Hoàng Thượng…”

“Vạn tuế…”

Ngự y đang ở bên giường cách mành xem mạch cũng nhanh chóng quì xuống. Đứng ở cạnh bên là một vài phi tử cũng đều hành lễ. Hoàng đế khẽ lên tiếng, gật gật đầu, ánh mắt nhìn đến Thục phi đang mang long thai đứng ở bên trong. Thái hậu ngồi trên ghế tựa lưng điêu khắc hình hoa hồng kê cạnh bên giường. Hoàng đế bước thong thả về phía trước, nhẹ nhàng nói với Thái hậu một câu, “Ngạch nương, người cũng tới?”

Sắc mặt không mấy tự nhiên, Thái hậu đáp nhẹ đến nỗi người ta không thể nghe thấy. Vì không nên lãnh đạm với Hoàng đế, bà đành phải mở miệng, “Hoàng Thượng cũng nên đến đây.”

Người sống trong cung ít nhiều đều rất thông minh, có ai nghe mà không hiểu cái loại giọng nói này? Hoàng đế bị nói như vậy trước mặt nhiều người, y tuy cảm thấy khó chịu nhưng lại e ngại thể diện của Thái hậu nên đành nén giận. Y chỉ có thể quay đầu khiển trách Tiểu Phúc Tử đứng phía sau, “Các ngươi cũng quá vô ý. Hoàng hậu bị bệnh, sao giờ này mới bẩm báo? Trẫm ở ngay tại Bàn Long Điện, đi bẩm báo một chuyến có thể mệt chết các ngươi sao?”

Bọn hạ nhân biết chủ tử trở tính nên ai nấy đều câm như hến, không dám đáp lại.

Phi tần ngươi nhìn ta một cái, ta coi ngươi một cái, không ai dám nói chuyện.

Sắc mặt Thái hậu lại càng trầm xuống. Bà cẩn trọng ngồi thẳng người, không mở lời.

Hoàng đế mới từ Bàn Long Điện tới, cảnh tượng như trong mộng vẫn còn tồn tại trong trí nhớ kia đành phải xếp vào một góc. Vây quanh y giờ là bầu không khí lạnh như băng. Hoàng đế tựa như rơi vào địa ngục hoa lệ mà lạnh lẽo, trong lòng tràn đầy khó chịu.

Y đứng đó, quét mắt một lượt khắp phòng, “Ngươi, lại đây”. Tự tìm cho mình một cái ghế dựa để ngồi xuống, Hoàng đế hỏi ngự y, “Bệnh của Hoàng hậu rốt cục là thế nào?”

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng hậu vốn là bị cảm lạnh, mặt khác, trong lòng tích tụ…”

“Đã kê thuốc chưa?

“Thưa, đã kê rồi. Hoàng hậu thân thể ngàn vàng, vi thần không dám dùng dược mạnh, chỉ dám dùng phương pháp trung hoà, trần bì (vỏ quýt) ba phần, hương quế một phần…”

“Đã sắc thuốc chưa?”

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng hậu đã uống ngay rồi. Vừa rồi lúc Hoàng Thượng tiến vào, vi thần còn chưa kịp thăm mạch của nương nương, nhưng mạch đập đã ổn định…”

Hoàng đế giơ tay lên lệnh cho ngự y im lặng. Y quay đầu, ánh mắt dừng lại trên người Thục phi, “Ngươi đang mang thai, không cần giữ mấy thứ quy củ này, mau ngồi xuống đi.”

Thục phi được coi trọng nên gương mặt liền rạng rỡ, nhưng giáo huấn cách đây không lâu còn chưa quên, nàng đành ngượng ngùng hành lễ cảm tạ long ân. Nàng vừa mới ngồi xuống ghế, còn chưa kịp thẳng lưng, bên tai đã nghe thấy tiếng ho khan không thoải mái của Thái hậu. Thục phi sợ tới mức vội vàng bật dậy, bất an nhìn Thái hậu.

“Sợ cái gì, ngồi xuống đi.” Hoàng đế dịu giọng nói.

Thục phi còn đang không biết làm như thế nào cho phải, Thái hậu đã lên tiếng, “Nếu bệnh tình Hoàng hậu đã chuyển an thì không cần hầu hạ nữa, tất cả đi xuống đi.” Thanh âm Thái hậu đều đều, không lên cao không xuống thấp, “Để Hoàng hậu tĩnh tâm dưỡng bệnh, phi tử cũng không cần hầu hạ. Các ngươi lui hết đi. Ngự y trông chừng ở cạnh bên là được rồi.”

Thái hậu đã nói, ai lại không vâng theo? Nhất thời tất cả hành lễ, lặng lẽ lui ra.

Chốc lát, tẩm cung to lớn như vậy chỉ còn lại có mẫu tử hai người và Hoàng hậu đang nằm phía sau bức mành.

Lúc này, Thái hậu mới ho nhẹ một tiếng, “Hoàng Thượng, ngươi định trình vẻ mặt này cho ta xem sao?”

Hoàng đế nhếch khóe miệng cười, “Ngạch nương đừng nghi ngờ như vậy. Sao nhi thần có thể bày ra vẻ mặt nào cho ngạch nương xem?”

“Tại sao đêm nay ngươi lại nghỉ ở Bàn Long Điện?”

Hoàng đế trầm mặc.

Thái hậu đợi một lúc, sau đó thở dài, “Chắc ngươi cũng đã tặng thuốc kia cho nữ nhân ở Bàn Long Điện rồi?”

Hoàng đế làm sao có thể tiết lộ chuyện tối qua cho Thái hậu? Nhấp đôi môi mỏng trang nghiêm, y không nói được lời nào. Đôi mắt nhìn chằm chằm màn giường đang rũ xuống như muốn xem thấu một nơi nào đó.

“Chuyện Hoàng hậu, Hoàng Thượng định thế nào?” Thái hậu lại hỏi.

Hoàng đế hỏi lại, “Cái gì làm thế nào?”

“Ngươi còn hỏi ai gia?” Thái hậu lạnh lùng nói, “Hoàng hậu sao lại nhiễm bệnh? Một người khỏe mạnh như thế, sao có thể bị cảm lạnh? Thế nào lại là do lo nghĩ quá nhiều? Tất cả đều phải hỏi Hoàng Thượng. Bị trượng phu bỏ mặc, người làm thê tử như nàng thật là…”

“Trẫm sẽ không đồng sàng với nữ nhân này!” Hoàng đế gầm nhẹ một câu.

Lời vừa nói xong, chẳng những Thái hậu, ngay cả Hoàng đế cũng có chút ngơ ngẩn. Xấu hổ và trầm mặc mỗi tấc lại mỗi tấc lấp đầy gian phòng.

Hơn nửa ngày, Thái hậu thấp giọng kinh ngạc hỏi, “Hoàng Thượng, ngươi đang nói cái gì vậy?”

“Trẫm, không đồng sàng với nữ nhân này.” Lồng ngực Hoàng đế phập phồng, quang mang chợt lóe lên trong mắt. Rồi, y dần dần tỉnh táo lại, ngữ điệu cũng thong dong, “Trẫm là thiên tử, giang sơn vạn lý này là phụ hoàng đã phó thác cho trẫm. Trẫm không tin thiếu đi một Hoàng hậu, hạ nhân lại dám tạo phản.”

“Hoang đường!” Thái hậu gầm lên một tiếng, hiển nhiên cũng đã nổi giận. Thở hổn hển vài cái, bà mới trầm trọng nói, “Đây là chuyện của một mình Hoàng hậu sao? Nếu như chỉ là vấn đề của riêng Hoàng hậu, ai gia làm gì phải hỏi đến? Ngươi là Hoàng đế, làm gì cũng bứt dây động rừng. Ngươi chỉ cần giơ tay nhấc chân, biết bao nhiêu thần tử dân chúng nhìn ngươi? Ngươi là vua, nàng là hậu, sự hòa thuận của Đế – Hậu là phước lành của quốc gia. Ngươi ngẫm lại xem, một vị Hoàng đế mà lại giận dỗi với Hoàng hậu thì sẽ thành cái thể thống gì? Hoàng gia uy nghiêm ở tại chỗ nào? Nếu truyền ra ngoài…”

“Cứ để cho người ngoài bàn tán.” Hoàng đế cười lạnh một tiếng. Chẳng biết tại sao, hôm nay y vô cùng không có kiên nhẫn nghe Thái hậu nói chuyện. Nét mặt coi như cung kính, ngữ khí lại là phẫn nộ, “Thiên hạ không có con người toàn vẹn, trẫm cũng không tính làm con người vẹn toàn. Nàng muốn làm hiền thê thì cứ việc làm đi, trẫm không theo hầu, trẫm muốn…”

Thái hậu tức giận đến run cả tay, nghiêng đầu nhìn Hoàng đế, “Ngươi muốn gì?”

Hoàng đế khinh thường liếc mắt một cái qua đầu giường, “Trẫm cần người phải thực lòng suy nghĩ cho trẫm, thay trẫm vui mừng, vì trẫm phân ưu.”

“Có ai không thực lòng suy nghĩ cho ngươi? Ai lại không thay ngươi vui mừng, vì ngươi phân ưu? Ngươi đang ám chỉ ai gia sao? Hay là đang ám chỉ Hoàng hậu?”

“Trẫm không có ý này.”

“Vậy có ý gì?”

“Ngạch nương…”

Thái hậu cao giọng, “Ngươi có ý gì?!”

Từ trước đến nay Thái hậu luôn ung dung đoan trang, lúc này, thanh âm bỗng nhiên cất cao. Biết mình đã mất hết thể thống, nhất thời, bà dừng lại.

Thoáng chốc, tẩm phòng lại chìm trong trầm mặc khó chịu.

“Ngạch nương,” Thật lâu sau, Hoàng đế mới thấp giọng nói, “Hoàng hậu nhìn thì hiền tuệ, kỳ thật lại không phải vậy, người trong lòng cũng đã biết rõ. Trẫm cũng có lúc mệt mỏi, cũng có phiền lòng, khổ sở, có thời điểm cần được khuyên giải an ủi… nên… muốn tìm kiếm… tìm kiếm một người…” Tựa hồ trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tìm ra từ thích hợp, y ngừng một chút rồi mới tiếp tục hạ giọng nói, “Có thể cùng trẫm sóng vai, để trẫm đôi khi có thể dựa vào, một người có thể giúp trẫm bình tâm trở lại. Hoàng hậu không phải nên là người như vậy sao?”

Lời đã nói ra, trong lòng lập tức thoải mái. Y xúc động thở dài một hơi, cảm thấy vừa vui vừa buồn.

Thái hậu nghe xong nửa ngày cũng không hé răng. Khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận đến mức trơn nhẵn, mềm mại không chút biểu cảm.

Ngoài cửa sổ, từng luồng bạch quang loáng thoáng tiến vào.

Trời sáng mau quá.

“Hoàng Thượng vẫn còn nhớ long ỷ chứ?” Thái hậu hé môi, giọng nói khô khốc, “Chiếc ghế quý giá nhất trong thiên hạ chính là long ỷ của thiên tử. Kỳ thật, khi đã ngồi lên, bốn bề trống trải, tuyệt không thoải mái… Ngươi cần người giúp đỡ, cần người dựa dẫm? Dựa vào ai đây? Ngươi không thể dựa dẫm vào ai, ai cũng không thể dựa vào.”

Thái hậu chậm rãi lắc đầu, khuôn mặt nặng trĩu bi ai, “Hoàng đế là chỗ dựa vững chắc nhất của thiên hạ. Tất cả mọi người đều dựa vào y. Khi đã là Hoàng đế, ngươi không thể dựa vào người khác. Cũng giống như sông chứa đựng suối, sông lớn lại chứa đựng sông nhỏ, hồ cất chứa sông, đại dương chứa biển. Chính là, không có vật nào có thể chứa đựng đại dương, bởi vì nếu cứ tiếp tục như vậy, thiên hạ sẽ đều bị nước bao phủ. Ngươi là thiên tử, có hiểu không?”

Người này là phụ nhân mà thiên hạ tôn quý nhất. Thế sự thế nào, bà đã đều nhìn thấu. Hoàng đế tâm vẫn sinh oán hận nhưng cũng dần bình tĩnh trở lại.

“Trẫm hiểu, trẫm là thiên tử.” Hoàng đế thấp giọng đáp.

“Thiên tử có thể sai khiến người khác, truyền lệnh cho người khác, yêu mến người khác, cưng chiều người khác. Trảo phóng thăng biếm, khen ngợi trừng phạt, giận dữ ban ơn, tất cả đều là ân trạch của bậc quân vương. Nhưng ngươi lại không thể… ” Lời nói của Thái hậu thấm thía, “Không thể bị người khác sai khiến, bị người khác ra lệnh, bị người khác yêu mến, bị người khác cưng chiều. Ngươi đã đứng ở nơi cao nhất, ngươi là người cao quý nhất thế gian, không ai có thể chạm tới cái gáy của ngươi, khuyên ngươi đừng sợ hãi, đừng lo lắng, đừng sầu bi. Ngươi… có hiểu không?”

“…”

“Hoàng Thượng?”

“Ngươi là chủ tử của thiên hạ này, kiền cương độc đoán, thánh tâm độc tài (chỉ bậc đế vương thời kì phong kiến chuyên quyền độc đoán). Ngươi là người duy nhất, không ai có thể sóng vai cùng ngươi. Cho dù là Hoàng hậu, nàng cũng sẽ lui nửa bước, quỳ xuống hành lễ với ngươi.” Thanh âm Thái hậu giống như ở một nơi rất xa, nặng nề mà mông lung truyền đến, “Hoàng Thượng, ngươi hiểu chưa?”

“Trẫm… minh bạch.”

Sau khi từ biệt, khuôn mặt tuấn tú của Hoàng đế hiện ra một nụ cười thản nhiên.

Trẫm hiểu rồi.

Kiền cương độc đoán, thánh tâm độc tài.

Chuyện của Thiên tử, kẻ nào cũng không thể xen vào.

Thương Nặc kia…

Cũng có thể xử trí như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương