Chủ Tử
-
Quyển 1 - Chương 1
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Hoàng thành nguy nga đã có hàng trăm năm lịch sử.
Các thần tử phủ phục dưới chân thoạt nhìn thì tưởng xa nhưng tiếng tung hô cũng đủ đinh tai nhức óc. Thanh âm này có khi truyền từ đại điện xa xôi đến tận ngoại thành không biết chừng.
Mùa thu lại tới rồi.
Người ngồi trên long ỷ hướng ánh mắt về khoảng trời nơi ngoại thành xanh xanh rồi lại yên lặng rũ tầm mắt xuống. “Các khanh bình thân”. Giọng nói Hoàng đế ôn hòa nhưng không kẻ nào dám khinh thường.
Không tồi, y là chúa tể của tứ phương, là Hoàng đế của ngàn vạn con dân và thần tử.
Mùa thu đã đến.
Không khí tiêu điều, sân đình vắng lặng.
Mùa thu cô tịch khiến người ta cảm thán, rốt cuộc lại đã đến.
“Hoàng Thượng?” Dưới bậc thang, Trương thừa tướng lão luyện biết lòng quân chủ không yên, cẩn thận gọi, “Hoàng Thượng?”
“Tại sao còn chưa nói?” Hoàng đế chuyển ánh mắt tới người cựu thần, môi hơi giương lên, “Trẫm vẫn đang nghe, Hà Nam vụ mùa bội thu, nói tiếp đi.”
Hoàng đế tuổi còn rất trẻ, diện mạo đoan chính.
Vị này trước đây là Nhị Vương gia thuở nhỏ nhận hết sủng ái của tiên hoàng, là người có khí độ bất phàm nhất trong các hoàng tử. Lúc này y khẽ mỉm cười, cả người tràn ngập vẻ cao quý, chúng thần tử nhìn thấy thế trong lòng liền run lên.
Chỉ là, trong lòng vướng bận nên tâm tư cũng khó lường.
Bất quá, những vị thiên tử đều có tâm tư khó lường, không phải sao?
“Vâng.” Trương thừa tướng kìm lòng không đặng khom lưng cung kính, hắng giọng nói tiếp, “Năm nay khí hậu tốt, không có hạn hán lụt lội, Hà Nam lương thực bội thu, tất cả đều nhờ hồng phúc của Hoàng Thượng.”
“Đây là phúc khí của dân chúng Hà Nam.” Hoàng đế cười nói. Tin vui mùa thu hoạch làm cho gương mặt y tươi tỉnh hơn một chút, nhưng vì đang ở đại điện nên chỉ một lát sau, ánh mắt y lại trở nên sắc bén, “Thế nhưng mùa trước cũng đã thu hoạch rất khá, xong lại bị thương nhân kiềm giá, nông dân thậm chí còn nghèo khổ hơn so với năm mất mùa. Năm nay không thể xảy ra chuyện như vậy nữa. Ngươi và các quan viên hãy bàn bạc thật kĩ, định ra một cái giá thu mua lương thực, không được để thương nhân nhân cơ hội độn ép giá. Kẻ nào không tuân thủ pháp lệnh, nghiêm khắc xử phạt!”
Ánh mắt lạnh lùng lướt qua, quần thần nhất thanh hô, “Tuân chỉ.”
Tấu xong về vụ thu hoạch ở Hà Nam, Tổng đốc Lưỡng Quảng đứng một bên chờ đợi đã lâu liền bước ra. Đã lâu nay mong chờ được sửa chế độ thuế thân ở Lưỡng Quảng, lần này nhân cơ hội diện thánh, hắn nhất định phải xin được thánh chỉ.
Hoàng đế trẻ tuổi sau khi yên lặng nghe bản trần thuật đã chuẩn bị từ lâu ngày liền nói ngay, “Tấu chương ngày hôm qua của Tổng đốc Lĩnh Nam cũng trùng hợp với ý của khanh. Thuế không thể sửa vội, mà trẫm cũng không thể thiên vị riêng về một phương. Hai ái khanh trước hết hãy cùng thương lượng, còn những điều luật lần trước trẫm phải xem kĩ lại đã. Nhớ kỹ, làm ẩu thì hỏng việc, các ngươi phải yêu dân như con, quốc khố không được để trống. Nếu không, lũ sông Hoàng Hà hoặc thiên tai xảy ra, Tổng đốc các ngươi lấy gì cứu tế dân chúng?”
Lời nói êm tai nhưng chứa đầy ẩn ý, lại ôn hòa đến độ thần tử không thể phản bác.
Hoàng đế qua loa nghe cho xong vài bản tấu chương. Việc triều chính thật giống như một ván cờ. Bỗng nhiên, trên đại điện truyền lên một tiếng tấu cao vút.
“Cửu vương gia đến!”
Các vị thần tử đều quay đầu nhìn về phía ngoài cửa. Một thân ảnh mạnh mẽ mà hấp tấp đang đi tới.Từ khi người kia bước vào, sắc thu tẻ nhạt, quạnh hiu bỗng như được thổi thêm một luồng khí ấm áp, vui tươi. Cả người đều toát lên vẻ cao hứng, mi mắt anh tuấn sáng bừng, vương gia mặc phục sức tím thẫm đứng dưới bậc hành lễ, “Thần đệ đáng chết, sáng nay dậy muộn, lỡ buổi lâm triều, nguyện chịu sự trách phạt của Hoàng Thượng.”
Thế nhưng trên mặt là vẻ hân hoan không gì kìm hãm được, làm sao lại có nửa phần dáng dấp của kẻ đang thỉnh tội.
Lời này của Cửu vương gia, đừng nói là Hoàng đế, ngay cả các đại thần cũng không tin.
Nhưng vị Cửu vương gia này các đại thần cũng đều biết, hắn chắc lại chơi trò gì hay ho cùng vị tiểu tổ tông ai-gặp-cũng-sợ kia của mình nên mặt mày mới hưng phấn thế.
Người tọa trên long ỷ cao cao kia không có biểu cảm gì, y nhíu nhíu mày, thản nhiên liếc mắt nhìn Cửu vương gia.
Cứ tiếp tục hồ nháo đi, chỉ cần một đầu ngón tay của trẫm cũng đủ để thu phục ngươi cùng tiểu tử kia.
Dưới ánh mắt cảnh cáo của Thiên tử, Cửu vương gia rùng mình một cái, vội thu lại biểu tình hớn hở, cúi đầu lui vào hàng ngũ triều thần.
Nhìn Cửu đệ tất cung tất kính lui vào trong hàng, ánh mắt uy nghiêm của Hoàng đế cũng thu về, “Lần này tạm thời trẫm không phạt, nhưng nếu còn tái phạm, trẫm phạt bù cả hai lần.”
“Vâng, thần đệ nhớ kĩ.” Cửu vương gia khom người, cẩn thận lên tiếng.
Trong lòng vốn có việc tính toán sẽ nói trên điện, thế nhưng mới bước chân vào đã khiến Hoàng đế mất hứng, hắn đành phải án binh bất động.
Nghe xong một hồi các loại tấu chương, cũng lại là một hồi mùa thu hoạch nhân khẩu tăng, cân nhắc chờ cho Hoàng đế Nhị ca tâm tình tốt hơn, Cửu vương gia mới lấy lại tinh thần, tách khỏi hàng ngũ quan lại đứng lên bẩm báo.
“Hoàng Thượng, về vấn đề sứ giả Khiết Đan thỉnh cầu yết kiến, thần đệ muốn Hoàng Thượng ra chỉ thị.”
“Sứ giả Khiết Đan?” Hoàng đế ngưng thần nghĩ ngợi. “Cũng đúng, bọn họ đến kinh thành đã được bảy ngày.”
“Vâng, vừa đúng bảy ngày.” Cửu vương gia phụ trách chiêu đãi đoàn sứ giả khổng lồ này khác hẳn với mọi khi cợt nhả cùng Ngọc Lang, hôm nay nói đâu ra đấy, “Mấy năm gần đây Khiết Đan vương chăm lo việc nước, mới mở quốc sách, súc binh dưỡng mã, thực lực đất nước tăng cường. Bởi vậy lần này đoàn sứ giả Khiết Đan đến kinh thành, thần đệ đã mệnh cho Lễ bộ dùng phương thức đón tiếp thượng đẳng. Bọn họ tới đây cũng đã bảy ngày, thần nghĩ, cũng nên cho bọn họ yết kiến Hoàng Thượng.”
“Việc này không cần phải vội, bọn họ đi đường xa, lại có ý kết thân với ta, gặp thì tất nhiên sẽ gặp, bất quá muốn làm cho thật tốt, Lễ bộ chắc cũng cần nhiều hơn hai ngày chuẩn bị. Khiết Đan tuy rằng những năm gần đây binh lực cường thịnh, nhưng dù sao cũng là quốc gia man tộc, ta nên cho bọn họ mở rộng kiến thức về uy nghi của Thiên triều thượng quốc.”
Hoàng đế không mặn không nhạt nói hai câu, gương mặt tuấn tú của Cửu vương gia liền lộ ra đôi phần lo lắng muốn nói lại thôi. Hoàng đế liếc mắt nhìn hắn.
Vị Hoàng đế trẻ tuổi lấy sự khôn khéo làm kinh sợ quần thần này đã biết tỏ tường Cửu đệ của mình, y đoán ra ngay được vài phần nội tình. Cười lạnh hai tiếng trong lòng, ngoắc ngoắc ngón tay, y mệnh nói, “Cửu đệ, ngươi đi lên đây.”
Cửu vương gia được triệu lên đứng bên cạnh Hoàng đế. “Nói đi.” hai chữ, rồi Hoàng đế tiếp nhận ôn trà từ thái giám, chậm rãi nhấp một ngụm.
Trong tất cả các huynh đệ, chỉ có Cửu vương gia là được Nhị ca sủng ái nhất, nhưng hắn cũng biết rõ vị Nhị ca này không hề dễ chọc.
Sắc mặt của Cửu vương gia thay đổi liên tục. Một hồi lâu sau, hắn mới khom lưng, cả gan thì thầm bên tai Hoàng đế, “Hoàng Thượng, không thể đợi thêm được, đoàn sứ giả kia đã thỉnh cầu rất nhiều ngày…”
“Thì sao?” Ánh mắt lợi hại quét khắp gương mặt Cửu vương gia.
Cửu vương gia biết luận về khôn khéo hắn không thể sánh bằng vị Nhị ca này. Khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ xấu hổ, hắn nhẹ giọng nói, “Kỳ thật là… Ngọc Lang đã khoe khoang đủ loại trước mặt người ta. Ôi, thần đệ cũng biết dẫn y cùng đi gặp mặt đoàn sứ giả là sai.”
Nhớ tới Ngọc Lang cái kẻ có thể gây ra đủ loại phiền toái, trong lòng Hoàng đế bỗng nổi lên đủ loại cảm xúc. Y lạnh lùng nói, “Ta nghĩ là do ngươi đã khoác lác cái gì với Ngọc Lang, đúng không?”
Chán nản, Cửu vương gia biết không thể tiếp tục lừa gạt được nữa, đành phải nói ra rõ ràng, “Thần đệ cũng không còn cách nào khác, Ngọc Lang đã nói khoác với đoàn sứ giả rằng hôm nay sẽ được diện thánh. Y nói quá nhanh, thần đệ đứng một bên ngăn cũng không kịp. Đoàn sứ giả bên kia có Khiết Đan vương tử tên là Thương Nặc có tài ăn nói, vài ba câu đã khiến Ngọc Lang nói năng lung tung. Hoàng Thượng cũng biết, Ngọc Lang là kẻ trọng sĩ diện, y đã thề, nếu không thực hiện được lời hứa để bị mất mặt, liền đến phòng Trần bá ngủ ba tháng.”
Hoàng đế thản nhiên nói, “Cứ để cho y như thế cũng tốt. Để y nếm trải ấm lạnh, mai sau sẽ biết đường mà ăn nói cho cẩn thận.”
Cửu vương gia sửng sốt, sốt ruột đến độ thiếu chút nữa thì vò đầu bứt tai, mày rậm suýt nữa thì nhăn chặt, “Hoàng Thượng, ôi chao, Nhị ca à, như vậy không phải là bằng ta chịu tội thay sao? Ba tháng, trăm triệu lần cũng không được. Nhị ca tốt bụng, cầu ngươi cho phép đi mà ~” Hắn thối lui, thở dài thật sâu, rồi không chịu nâng người lên nữa.
Hoàng đế khi còn là Vương gia có giao tình tốt nhất với vị Cửu đệ này. Y có thái độ lạnh lùng cao ngạo, lại thân cận với người Cửu đệ này nhất. Còn Ngọc Lang, kẻ trong Cửu vương phủ suốt ngày lộn xộn, thái độ làm người hồ đồ lại hay làm việc hoang đường, là tử huyệt của y.
Bá quan phía dưới đứng xa xa nghe không được Cửu vương gia và Hoàng Thượng đã nói những gì, lại thấy Cửu vương gia thở dài, đều đoán chắc hắn có thỉnh cầu gì đó.
“Cũng không phải là không được, nhưng nếu cứ tùy ý các ngươi, các ngươi mai sau chắc sẽ lại càng vô phép vô tắc.” Hoàng đế đã xem chán bộ dáng khó xử của Cửu đệ, vẻ mặt nghiêm khắc cũng dịu lại, y chậm rãi nói, “Nếu ngươi chịu giúp trẫm làm một chuyện phức tạp này, trẫm sẽ lập tức triệu kiến đoàn sứ giả Khiết Đan, còn giữ bọn họ lại dự tiệc tối nay.”
Cửu vương gia mừng rỡ, “Chuyện phức tạp gì? Hoàng Thượng xin cứ việc phân phó.”
“Tiệc tối nay trẫm muốn ngươi phải đưa Ngọc Lang tới.”
Sắc mặt Cửu vương gia cứng đờ. Ngọc Lang nhìn thấy Hoàng Thượng cũng sẽ tựa như nhìn thấy quỷ, muốn bắt y tiến cung cũng chẳng phải dễ. Hắn “ha ha” cười hai tiếng gượng gạo, “Hoàng Thượng, Người cũng biết là Ngọc Lang…”
Hoàng đế hừ nhẹ, “Ngươi còn muốn mặc cả với trẫm sao?”
Tiếng hừ lạnh này dù không lớn, nhưng lại lộ ra uy nghiêm từ trong xương cốt. Cửu vương gia cũng không phải người ngu ngốc, tin tức nếu đã chuyển tốt thì lập tức phải thu nhận, hắn tuân mệnh nói, “Thần đệ tuân chỉ.”
Kết thúc buổi lâm triều, quan viên Lễ bộ phải nghe một tin dữ: Hoàng đế dự định ngay buổi chiều nay sẽ tiếp kiến đoàn sứ giả Khiết Đan.
Mẹ ơi! Vậy chẳng phải là chỉ còn một, hai canh giờ để chuẩn bị thôi sao?
Đương lúc Lễ bộ lộn xộn hết sức thì một tin tức càng đáng sợ hơn lại truyền đến.
Tên tiểu tử họ Hạ tự Ngọc Lang tính tình loi choi lách chách của Cửu vương phủ cũng sẽ tiến cung dự yến!
Mẹ ơi! Lần trước tiến cung y vừa động tay động chân đã làm hỏng cái này cái nọ, giờ nghĩ lại vẫn còn thấy đau lòng mà…
Hoàng thành nguy nga đã có hàng trăm năm lịch sử.
Các thần tử phủ phục dưới chân thoạt nhìn thì tưởng xa nhưng tiếng tung hô cũng đủ đinh tai nhức óc. Thanh âm này có khi truyền từ đại điện xa xôi đến tận ngoại thành không biết chừng.
Mùa thu lại tới rồi.
Người ngồi trên long ỷ hướng ánh mắt về khoảng trời nơi ngoại thành xanh xanh rồi lại yên lặng rũ tầm mắt xuống. “Các khanh bình thân”. Giọng nói Hoàng đế ôn hòa nhưng không kẻ nào dám khinh thường.
Không tồi, y là chúa tể của tứ phương, là Hoàng đế của ngàn vạn con dân và thần tử.
Mùa thu đã đến.
Không khí tiêu điều, sân đình vắng lặng.
Mùa thu cô tịch khiến người ta cảm thán, rốt cuộc lại đã đến.
“Hoàng Thượng?” Dưới bậc thang, Trương thừa tướng lão luyện biết lòng quân chủ không yên, cẩn thận gọi, “Hoàng Thượng?”
“Tại sao còn chưa nói?” Hoàng đế chuyển ánh mắt tới người cựu thần, môi hơi giương lên, “Trẫm vẫn đang nghe, Hà Nam vụ mùa bội thu, nói tiếp đi.”
Hoàng đế tuổi còn rất trẻ, diện mạo đoan chính.
Vị này trước đây là Nhị Vương gia thuở nhỏ nhận hết sủng ái của tiên hoàng, là người có khí độ bất phàm nhất trong các hoàng tử. Lúc này y khẽ mỉm cười, cả người tràn ngập vẻ cao quý, chúng thần tử nhìn thấy thế trong lòng liền run lên.
Chỉ là, trong lòng vướng bận nên tâm tư cũng khó lường.
Bất quá, những vị thiên tử đều có tâm tư khó lường, không phải sao?
“Vâng.” Trương thừa tướng kìm lòng không đặng khom lưng cung kính, hắng giọng nói tiếp, “Năm nay khí hậu tốt, không có hạn hán lụt lội, Hà Nam lương thực bội thu, tất cả đều nhờ hồng phúc của Hoàng Thượng.”
“Đây là phúc khí của dân chúng Hà Nam.” Hoàng đế cười nói. Tin vui mùa thu hoạch làm cho gương mặt y tươi tỉnh hơn một chút, nhưng vì đang ở đại điện nên chỉ một lát sau, ánh mắt y lại trở nên sắc bén, “Thế nhưng mùa trước cũng đã thu hoạch rất khá, xong lại bị thương nhân kiềm giá, nông dân thậm chí còn nghèo khổ hơn so với năm mất mùa. Năm nay không thể xảy ra chuyện như vậy nữa. Ngươi và các quan viên hãy bàn bạc thật kĩ, định ra một cái giá thu mua lương thực, không được để thương nhân nhân cơ hội độn ép giá. Kẻ nào không tuân thủ pháp lệnh, nghiêm khắc xử phạt!”
Ánh mắt lạnh lùng lướt qua, quần thần nhất thanh hô, “Tuân chỉ.”
Tấu xong về vụ thu hoạch ở Hà Nam, Tổng đốc Lưỡng Quảng đứng một bên chờ đợi đã lâu liền bước ra. Đã lâu nay mong chờ được sửa chế độ thuế thân ở Lưỡng Quảng, lần này nhân cơ hội diện thánh, hắn nhất định phải xin được thánh chỉ.
Hoàng đế trẻ tuổi sau khi yên lặng nghe bản trần thuật đã chuẩn bị từ lâu ngày liền nói ngay, “Tấu chương ngày hôm qua của Tổng đốc Lĩnh Nam cũng trùng hợp với ý của khanh. Thuế không thể sửa vội, mà trẫm cũng không thể thiên vị riêng về một phương. Hai ái khanh trước hết hãy cùng thương lượng, còn những điều luật lần trước trẫm phải xem kĩ lại đã. Nhớ kỹ, làm ẩu thì hỏng việc, các ngươi phải yêu dân như con, quốc khố không được để trống. Nếu không, lũ sông Hoàng Hà hoặc thiên tai xảy ra, Tổng đốc các ngươi lấy gì cứu tế dân chúng?”
Lời nói êm tai nhưng chứa đầy ẩn ý, lại ôn hòa đến độ thần tử không thể phản bác.
Hoàng đế qua loa nghe cho xong vài bản tấu chương. Việc triều chính thật giống như một ván cờ. Bỗng nhiên, trên đại điện truyền lên một tiếng tấu cao vút.
“Cửu vương gia đến!”
Các vị thần tử đều quay đầu nhìn về phía ngoài cửa. Một thân ảnh mạnh mẽ mà hấp tấp đang đi tới.Từ khi người kia bước vào, sắc thu tẻ nhạt, quạnh hiu bỗng như được thổi thêm một luồng khí ấm áp, vui tươi. Cả người đều toát lên vẻ cao hứng, mi mắt anh tuấn sáng bừng, vương gia mặc phục sức tím thẫm đứng dưới bậc hành lễ, “Thần đệ đáng chết, sáng nay dậy muộn, lỡ buổi lâm triều, nguyện chịu sự trách phạt của Hoàng Thượng.”
Thế nhưng trên mặt là vẻ hân hoan không gì kìm hãm được, làm sao lại có nửa phần dáng dấp của kẻ đang thỉnh tội.
Lời này của Cửu vương gia, đừng nói là Hoàng đế, ngay cả các đại thần cũng không tin.
Nhưng vị Cửu vương gia này các đại thần cũng đều biết, hắn chắc lại chơi trò gì hay ho cùng vị tiểu tổ tông ai-gặp-cũng-sợ kia của mình nên mặt mày mới hưng phấn thế.
Người tọa trên long ỷ cao cao kia không có biểu cảm gì, y nhíu nhíu mày, thản nhiên liếc mắt nhìn Cửu vương gia.
Cứ tiếp tục hồ nháo đi, chỉ cần một đầu ngón tay của trẫm cũng đủ để thu phục ngươi cùng tiểu tử kia.
Dưới ánh mắt cảnh cáo của Thiên tử, Cửu vương gia rùng mình một cái, vội thu lại biểu tình hớn hở, cúi đầu lui vào hàng ngũ triều thần.
Nhìn Cửu đệ tất cung tất kính lui vào trong hàng, ánh mắt uy nghiêm của Hoàng đế cũng thu về, “Lần này tạm thời trẫm không phạt, nhưng nếu còn tái phạm, trẫm phạt bù cả hai lần.”
“Vâng, thần đệ nhớ kĩ.” Cửu vương gia khom người, cẩn thận lên tiếng.
Trong lòng vốn có việc tính toán sẽ nói trên điện, thế nhưng mới bước chân vào đã khiến Hoàng đế mất hứng, hắn đành phải án binh bất động.
Nghe xong một hồi các loại tấu chương, cũng lại là một hồi mùa thu hoạch nhân khẩu tăng, cân nhắc chờ cho Hoàng đế Nhị ca tâm tình tốt hơn, Cửu vương gia mới lấy lại tinh thần, tách khỏi hàng ngũ quan lại đứng lên bẩm báo.
“Hoàng Thượng, về vấn đề sứ giả Khiết Đan thỉnh cầu yết kiến, thần đệ muốn Hoàng Thượng ra chỉ thị.”
“Sứ giả Khiết Đan?” Hoàng đế ngưng thần nghĩ ngợi. “Cũng đúng, bọn họ đến kinh thành đã được bảy ngày.”
“Vâng, vừa đúng bảy ngày.” Cửu vương gia phụ trách chiêu đãi đoàn sứ giả khổng lồ này khác hẳn với mọi khi cợt nhả cùng Ngọc Lang, hôm nay nói đâu ra đấy, “Mấy năm gần đây Khiết Đan vương chăm lo việc nước, mới mở quốc sách, súc binh dưỡng mã, thực lực đất nước tăng cường. Bởi vậy lần này đoàn sứ giả Khiết Đan đến kinh thành, thần đệ đã mệnh cho Lễ bộ dùng phương thức đón tiếp thượng đẳng. Bọn họ tới đây cũng đã bảy ngày, thần nghĩ, cũng nên cho bọn họ yết kiến Hoàng Thượng.”
“Việc này không cần phải vội, bọn họ đi đường xa, lại có ý kết thân với ta, gặp thì tất nhiên sẽ gặp, bất quá muốn làm cho thật tốt, Lễ bộ chắc cũng cần nhiều hơn hai ngày chuẩn bị. Khiết Đan tuy rằng những năm gần đây binh lực cường thịnh, nhưng dù sao cũng là quốc gia man tộc, ta nên cho bọn họ mở rộng kiến thức về uy nghi của Thiên triều thượng quốc.”
Hoàng đế không mặn không nhạt nói hai câu, gương mặt tuấn tú của Cửu vương gia liền lộ ra đôi phần lo lắng muốn nói lại thôi. Hoàng đế liếc mắt nhìn hắn.
Vị Hoàng đế trẻ tuổi lấy sự khôn khéo làm kinh sợ quần thần này đã biết tỏ tường Cửu đệ của mình, y đoán ra ngay được vài phần nội tình. Cười lạnh hai tiếng trong lòng, ngoắc ngoắc ngón tay, y mệnh nói, “Cửu đệ, ngươi đi lên đây.”
Cửu vương gia được triệu lên đứng bên cạnh Hoàng đế. “Nói đi.” hai chữ, rồi Hoàng đế tiếp nhận ôn trà từ thái giám, chậm rãi nhấp một ngụm.
Trong tất cả các huynh đệ, chỉ có Cửu vương gia là được Nhị ca sủng ái nhất, nhưng hắn cũng biết rõ vị Nhị ca này không hề dễ chọc.
Sắc mặt của Cửu vương gia thay đổi liên tục. Một hồi lâu sau, hắn mới khom lưng, cả gan thì thầm bên tai Hoàng đế, “Hoàng Thượng, không thể đợi thêm được, đoàn sứ giả kia đã thỉnh cầu rất nhiều ngày…”
“Thì sao?” Ánh mắt lợi hại quét khắp gương mặt Cửu vương gia.
Cửu vương gia biết luận về khôn khéo hắn không thể sánh bằng vị Nhị ca này. Khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ xấu hổ, hắn nhẹ giọng nói, “Kỳ thật là… Ngọc Lang đã khoe khoang đủ loại trước mặt người ta. Ôi, thần đệ cũng biết dẫn y cùng đi gặp mặt đoàn sứ giả là sai.”
Nhớ tới Ngọc Lang cái kẻ có thể gây ra đủ loại phiền toái, trong lòng Hoàng đế bỗng nổi lên đủ loại cảm xúc. Y lạnh lùng nói, “Ta nghĩ là do ngươi đã khoác lác cái gì với Ngọc Lang, đúng không?”
Chán nản, Cửu vương gia biết không thể tiếp tục lừa gạt được nữa, đành phải nói ra rõ ràng, “Thần đệ cũng không còn cách nào khác, Ngọc Lang đã nói khoác với đoàn sứ giả rằng hôm nay sẽ được diện thánh. Y nói quá nhanh, thần đệ đứng một bên ngăn cũng không kịp. Đoàn sứ giả bên kia có Khiết Đan vương tử tên là Thương Nặc có tài ăn nói, vài ba câu đã khiến Ngọc Lang nói năng lung tung. Hoàng Thượng cũng biết, Ngọc Lang là kẻ trọng sĩ diện, y đã thề, nếu không thực hiện được lời hứa để bị mất mặt, liền đến phòng Trần bá ngủ ba tháng.”
Hoàng đế thản nhiên nói, “Cứ để cho y như thế cũng tốt. Để y nếm trải ấm lạnh, mai sau sẽ biết đường mà ăn nói cho cẩn thận.”
Cửu vương gia sửng sốt, sốt ruột đến độ thiếu chút nữa thì vò đầu bứt tai, mày rậm suýt nữa thì nhăn chặt, “Hoàng Thượng, ôi chao, Nhị ca à, như vậy không phải là bằng ta chịu tội thay sao? Ba tháng, trăm triệu lần cũng không được. Nhị ca tốt bụng, cầu ngươi cho phép đi mà ~” Hắn thối lui, thở dài thật sâu, rồi không chịu nâng người lên nữa.
Hoàng đế khi còn là Vương gia có giao tình tốt nhất với vị Cửu đệ này. Y có thái độ lạnh lùng cao ngạo, lại thân cận với người Cửu đệ này nhất. Còn Ngọc Lang, kẻ trong Cửu vương phủ suốt ngày lộn xộn, thái độ làm người hồ đồ lại hay làm việc hoang đường, là tử huyệt của y.
Bá quan phía dưới đứng xa xa nghe không được Cửu vương gia và Hoàng Thượng đã nói những gì, lại thấy Cửu vương gia thở dài, đều đoán chắc hắn có thỉnh cầu gì đó.
“Cũng không phải là không được, nhưng nếu cứ tùy ý các ngươi, các ngươi mai sau chắc sẽ lại càng vô phép vô tắc.” Hoàng đế đã xem chán bộ dáng khó xử của Cửu đệ, vẻ mặt nghiêm khắc cũng dịu lại, y chậm rãi nói, “Nếu ngươi chịu giúp trẫm làm một chuyện phức tạp này, trẫm sẽ lập tức triệu kiến đoàn sứ giả Khiết Đan, còn giữ bọn họ lại dự tiệc tối nay.”
Cửu vương gia mừng rỡ, “Chuyện phức tạp gì? Hoàng Thượng xin cứ việc phân phó.”
“Tiệc tối nay trẫm muốn ngươi phải đưa Ngọc Lang tới.”
Sắc mặt Cửu vương gia cứng đờ. Ngọc Lang nhìn thấy Hoàng Thượng cũng sẽ tựa như nhìn thấy quỷ, muốn bắt y tiến cung cũng chẳng phải dễ. Hắn “ha ha” cười hai tiếng gượng gạo, “Hoàng Thượng, Người cũng biết là Ngọc Lang…”
Hoàng đế hừ nhẹ, “Ngươi còn muốn mặc cả với trẫm sao?”
Tiếng hừ lạnh này dù không lớn, nhưng lại lộ ra uy nghiêm từ trong xương cốt. Cửu vương gia cũng không phải người ngu ngốc, tin tức nếu đã chuyển tốt thì lập tức phải thu nhận, hắn tuân mệnh nói, “Thần đệ tuân chỉ.”
Kết thúc buổi lâm triều, quan viên Lễ bộ phải nghe một tin dữ: Hoàng đế dự định ngay buổi chiều nay sẽ tiếp kiến đoàn sứ giả Khiết Đan.
Mẹ ơi! Vậy chẳng phải là chỉ còn một, hai canh giờ để chuẩn bị thôi sao?
Đương lúc Lễ bộ lộn xộn hết sức thì một tin tức càng đáng sợ hơn lại truyền đến.
Tên tiểu tử họ Hạ tự Ngọc Lang tính tình loi choi lách chách của Cửu vương phủ cũng sẽ tiến cung dự yến!
Mẹ ơi! Lần trước tiến cung y vừa động tay động chân đã làm hỏng cái này cái nọ, giờ nghĩ lại vẫn còn thấy đau lòng mà…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook