Chủ Tử Xấu Xa
-
Chương 17
Đêm dài yên tĩnh, dưới ánh trăng sâu lắng, một bóng hình nhỏ xinh âm thầm bất lực ngồi xổm ở hành lang bên ngoài vườn hoa nhỏ, đối mặt với Tiểu Bạch hoa đang nở rộ mà khóc nức nở.
“Không phải ngươi đang khóc đó chứ?”
Hồng Liên ngẩng đầu, phát hiện một nữ tử thân mình thập phần nhỏ xinh đang nhăn mặt nhíu mày nhìn nàng, trên khuôn mặt xinh đẹp phủ đầy nét lo lắng.
“Ngươi là......” Hồng Liên nghi hoặc hỏi.
“Ta là Ngải Mộ Quân, ta......”
“Nàng là vị hôn thê của ta, tháng sau chúng ta sẽ cử hành hôn lễ.”
Thanh âm lạnh như băng của Nguyệt Hiên Hoa vang lên ở phía sau hai người. Hồng Liên không khỏi mở to hai mắt, nhìn nam nhân mặt không mang một biểu cảm gì trước mắt mà không thể tin được.
“Vị hôn thê?”
“Đúng vậy, sau này nàng chính là nữ chủ nhân của ngươi, ngươi nên hầu hạ nàng giống như là hầu hạ ta vậy, biết không?” hắn nhìn chăm chú vào sắc mặt tái nhợt của Hồng Liên, trong lòng cũng muốn mở miệng hỏi nàng vì sao mà ngồi đây khóc?
Chẳng qua khi nhìn thấy nàng vốn dĩ đang nước mắt lưng tròng, trong mắt giờ lại lóe lên ánh tổn thương cùng phẫn nộ, hắn chờ đợi nàng đầu hàng, chờ đợi nàng hối hận, chờ đợi nàng hiểu được rằng nàng sẽ sắp mất hắn.
Hắn lẳng lặng chờ đợi.
“Dạ.”
Hồng Liên cung kính lễ độ trả lời làm hắn sửng sốt một chút, rồi mới cảm giác được một sự phẫn nộ mà từ trước tới nay chưa từng có, hắn nheo lại con mắt đen sâu thẳm, bắt lấy bả vai của nàng lôi về hướng mình, “Ngươi -”
“Thiếu gia, sau này ta sẽ nhất nhất nghe lời ngài, bây giờ xin ngài buông tay, ta còn có rất nhiều việc cần làm.” Hồng Liên lạnh lùng cắt ngang lời hắn.
“Chờ một chút, giúp vị hôn thê của ta chuẩn bị nước tắm rửa cho tốt, nhớ rõ là phải dùng mùi hoa tốt nhất, bởi vì ta thích nữ nhân của ta người thơm ngào ngạt.”
Một câu cuối cùng của hắn rốt cuộc cũng làm cho Hồng Liên muốn giết hắn chết ngay lập tức, nếu hắn muốn nhục nhã nàng, muốn đả kích nàng như vậy, nàng sẽ không để hắn thực hiện được mong muốn.
“Được, ta sẽ sắp xếp mọi việc thật hoàn mỹ.” Hồng Liên nhẹ nhàng thoát khỏi bàn tay to của hắn đang bắt lấy bả vai mình, mặt không chút thay đổi mà xoay người rời đi, để lại phía sau Nguyệt Hiên Hoa sắc mặt xanh mét và Mộ Quân mang vẻ mặt hoang mang.
“Oa! Sao lại thế này?” Mộ Quân dáng vẻ vô cùng hưng phấn hỏi tới, cực kỳ giống mấy bà tám đang muốn biết chuyện tán nhảm đang lưu truyền bá tánh.
Đương nhiên thái độ này là do đang ở trước mặt người quen biết thì nàng mới có thể bộc lộ một bộ mặt rất không khí chất như vậy, chứ nếu mà đang ở trước mặt người ngoài thì không ai là không bị khí chất cao nhã hiền thục của nàng mê hoặc.
“Chuyện không liên quan đến ngươi.”
Nguyệt Hiên Hoa tự đi trước, Mộ Quân lẽo đẽo theo sát không tha phía sau.
“Ta nghe nói nửa năm trước ngươi cứu một cô gái, rồi liền kéo nàng đến sống ở cái nơi núi cao chó ăn đá gà ăn sỏi này, sống cuộc sống một túp lều tranh hai trái tim vàng*. Dáng vẻ cô gái vừa mới rồi xinh đẹp như vậy, ta khẳng định là nàng đã làm cho Nguyệt đại công tử của chúng ta động phàm tâm rồi nha.”
* Nguyên văn: ‘điểu không sinh đản núi cao lý, quá trứ chích tiện uyên ương không tiện tiên ngày’ nghĩa là “vùng núi cao chim không đẻ trứng, sống những ngày chỉ muốn làm đôi uyên ương không muốn thành tiên”.
“Không liên quan đến chuyện của ngươi.”
Hắn di chuyển qua đường vòng khác, nàng cũng tò tò đi theo.
“Hơn nữa, ngươi có biết không? Vẻ mặt của ngươi khi vừa nhìn thấy nàng giống y như là lão hổ già nhìn thỏ trắng tươi non vậy, căn bản là đã muốn xông lên hỏi người ta hết cái nọ đến cái kia, ta nghĩ......” Nàng cười xấu xa, “hẳn là đã muốn như thế nọ như thế kia nữa kìa!”
“Không liên quan đến chuyện của ngươi.” Lần này Nguyệt Hiên Hoa gầm nhẹ mang đầy ý tứ hàm xúc ngượng quá hóa giận.
“Rõ ràng ngươi cũng rất thích nàng, vì sao còn muốn cố ý bắt nạt nàng như vậy?” Mộ Quân thông minh lanh lợi, sao lại không nhìn ra đây là một đôi nam nữ đang ở trong giai đoạn thử nghiệm độ mẫn cảm của người mình yêu.
“Lần này đổi câu khác đi!” Trước tiên nàng phải ngăn cản hắn lại rống ra cái câu “Không liên quan đến chuyện của ngươi” này đã nha, nhàm chán.
Hắn tạm dừng một chút, mới nhỏ giọng nói: “Ta không có thích nàng.”
“Nói bậy, trên mặt của ngươi đã viết cái chữ to đùng ‘ta rất thích nàng’ rồi, ở đó mà cãi.”
“Nàng chính là nô lệ của ta.”
“Chuyện nam nhân thích làm nhất là đem nữ nhân làm nô lệ, nhất là nữ nhân mà mình yêu thích nhất mới kỳ quái chứ, cho dù là trước mặt hay sau lưng người khác, đều là để có thể thỏa mãn lòng tự trọng nam nhân.”
“Ngươi đừng tưởng rằng vì ngươi đã cứu ta một mạng là có thể cưỡi đầu cưỡi cổ ta muốn làm gì thì làm à nha.” Nguyệt Hiên Hoa nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo nàng.
“Ai muốn làm gì thì làm với ngươi hồi nào! Ta đâu có giống ngươi, bắt buộc con người ta lấy thân báo đáp đâu. Ta đây thật là nhân từ đó nha, chỉ yêu cầu những chuyện trong tầm năng lực của ngươi làm được, chỉ thế mà thôi.” Kể ra, số người mà nàng đã cứu thật đúng là nhiều đến nỗi nàng có muốn cũng không đếm được, cũng không thua kém hắn chút nào, chẳng qua cái đầu bạc trắng này thật sự làm cho người ta khó quên.
Mộ Quân thật sự cũng không thích tình trạng như vầy, đang yên lành sung sướng sống trong khách sạn gia truyền do phụ thân để lại, thế mà hiện tại phải sống nhờ ở trong nhà người ta, còn phải chịu đựng cái tên nam nhân kỳ dị này nữa.
Xem ra cái tên này cũng chỉ có nữ tử Hồng Liên kia là có thể chịu đựng được hắn mà thôi!
Nhưng mà, Mộ Quân sống từ nhỏ đến lớn trong một khách sạn luôn luôn có người đến kẻ đi, việc nhận thức một người coi như là sâu sắc hạng nhất, tuy rằng cô gái mảnh mai vừa mới đây kia bày ra dáng vẻ tuyệt đối nghe theo lời Nguyệt, nhưng mà ai nghe lời ai cũng còn chưa biết được đâu à!
“Muốn ta phối hợp với ngươi để diễn vở tuồng này, cũng có thể.” Mộ Quân chậm rãi vươn ra bàn tay nhỏ bé trắng nõn.
Nguyệt Hiên Hoa lạnh lùng trừng mắt nhìn cánh tay mảnh khảnh kia, không nói gì.
Mộ Quân mỉm cười, vẻ mặt xinh đẹp tràn ngập biểu hiện ngửi thấy hơi tiền, chết cũng phải đòi cho bằng được.
“Mệt ngươi quá, là nữ nhi con nhà mà lại yêu tiền như vậy!” Hắn cười nhạt nói.
Mộ Quân lơ đễnh, nhìn hắn đưa ra một đĩnh vàng nho nhỏ, mặt hơi xụ xuống một chút, nhưng mà sắc mặt Nguyệt Hiên Hoa so với nàng còn càng cau có hơn, sau hắn lại đổi một cái đĩnh vàng lớn hơn nữa, có thế mới nhìn thấy mặt nàng lộ ra vẻ tươi cười ngọt ngào vô cùng.
Thật tốt quá! Đi chạy nạn còn có thể kiếm được cục tiền lớn, đôi khi mình thật bội phục chính mình nha. Mộ Quân trong lòng tự tán thưởng.
“Thích đùa đến cỡ mấy phần mười?”
“Mấy phần?” Nguyệt Hiên Hoa khó hiểu hỏi dò.
“Đúng vậy! Chẳng qua, ta khuyên ngươi không nên dùng cái loại phương pháp ngây thơ thế này để khảo nghiệm tầm quan trọng của mình với đối phương, bởi vì kiểu này căn bản là đùa với lửa có ngày sẽ tự thiêu, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa bất chấp tất cả. Đây là kinh nghiệm của lão nhân gia truyền đạt, đừng coi thường a!” Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Nguyệt Hiên Hoa, buông một lời vô cùng thấm thía.
“Là ngươi lăn xả vào hắn, hay là hắn lăn vào ngươi?” hắn tức giận hỏi.
Mộ Quân thần bí cười hề hề, “Cái này mà còn phải hỏi sao? Đương nhiên là hắn lăn xả vào ta rồi, nhưng lại dùng kỹ xảo thật là hư hỏng nha.”
Dùng một chiêu ghen tuông kia không hề vô dụng chút nào, nàng không hề để cho mình bị xoay mòng mòng, vậy mà chả biết vô tình hay cố ý mà cái tên nam nhân ngu ngốc kia không biết đi nơi nào lại nghe được cái chiêu hư hỏng đến độ này, làm nàng tức muốn chết.
Nguyệt Hiên Hoa trầm tư cân nhắc xem có muốn tiếp tục cái phương pháp mà tên kia dạy hắn hay không...... Có phải thật sự là thực hữu dụng hay không?
Ngay sau đó, ánh mắt hắn trông thấy một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh vô cùng quen thuộc đang chậm rãi đi về hướng bọn họ.
“Thiếu gia, phòng của vị hôn thê ngài đã chuẩn bị tốt rồi.” Hồng Liên lẳng lặng nói.
“Ngươi kêu là Hồng Liên đúng không? Ngươi đem hành lý của ta đến để ở phòng của môn chủ đi.” Mộ Quân mỉm cười nói với Hồng Liên.
Nếu trong lòng Hồng Liên có chút gì khiếp sợ thì cũng được che dấu rất nhanh, không hiển hiện trên mặt.
Thì ra quan hệ của bọn họ đã tới mức này......
Hồng Liên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nguyệt Hiên Hoa một cái, chỉ thấy hắn nãy giờ vẫn chăm chú nhìn nàng không chớp mắt.
Sao thế? Bộ hắn không tin là nàng có thể bình tĩnh khi thấy hắn có một nữ nhân khác hay sao? Cho dù có đau lòng đến chết đi sống lại, nàng cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
“Đúng vậy.” Hồng Liên gật nhẹ đầu, tựa như nàng thật sự là một nha đầu chuyên hầu hạ bên cạnh chủ nhân, rồi liền đi trước dẫn Mộ Quân đi vào bên trong.
Ngoại trừ vẻ mặt tươi cười nghênh ngang đầy khoa trương của Mộ Quân đến nỗi làm người ta rất muốn cú đầu nàng, Nguyệt Hiên Hoa không đoạt được cái phản ứng mà hắn muốn thấy từ người nào đó.
Thực sự khó khăn a, chẳng lẽ Hồng Liên thật sự tuyệt đối không hề để ý?
Không biết vì cái gì, một ý niệm như vậy vừa hiện lên trong đầu là hắn liền lập tức có một cỗ xúc động muốn giết người.
“Không phải ngươi đang khóc đó chứ?”
Hồng Liên ngẩng đầu, phát hiện một nữ tử thân mình thập phần nhỏ xinh đang nhăn mặt nhíu mày nhìn nàng, trên khuôn mặt xinh đẹp phủ đầy nét lo lắng.
“Ngươi là......” Hồng Liên nghi hoặc hỏi.
“Ta là Ngải Mộ Quân, ta......”
“Nàng là vị hôn thê của ta, tháng sau chúng ta sẽ cử hành hôn lễ.”
Thanh âm lạnh như băng của Nguyệt Hiên Hoa vang lên ở phía sau hai người. Hồng Liên không khỏi mở to hai mắt, nhìn nam nhân mặt không mang một biểu cảm gì trước mắt mà không thể tin được.
“Vị hôn thê?”
“Đúng vậy, sau này nàng chính là nữ chủ nhân của ngươi, ngươi nên hầu hạ nàng giống như là hầu hạ ta vậy, biết không?” hắn nhìn chăm chú vào sắc mặt tái nhợt của Hồng Liên, trong lòng cũng muốn mở miệng hỏi nàng vì sao mà ngồi đây khóc?
Chẳng qua khi nhìn thấy nàng vốn dĩ đang nước mắt lưng tròng, trong mắt giờ lại lóe lên ánh tổn thương cùng phẫn nộ, hắn chờ đợi nàng đầu hàng, chờ đợi nàng hối hận, chờ đợi nàng hiểu được rằng nàng sẽ sắp mất hắn.
Hắn lẳng lặng chờ đợi.
“Dạ.”
Hồng Liên cung kính lễ độ trả lời làm hắn sửng sốt một chút, rồi mới cảm giác được một sự phẫn nộ mà từ trước tới nay chưa từng có, hắn nheo lại con mắt đen sâu thẳm, bắt lấy bả vai của nàng lôi về hướng mình, “Ngươi -”
“Thiếu gia, sau này ta sẽ nhất nhất nghe lời ngài, bây giờ xin ngài buông tay, ta còn có rất nhiều việc cần làm.” Hồng Liên lạnh lùng cắt ngang lời hắn.
“Chờ một chút, giúp vị hôn thê của ta chuẩn bị nước tắm rửa cho tốt, nhớ rõ là phải dùng mùi hoa tốt nhất, bởi vì ta thích nữ nhân của ta người thơm ngào ngạt.”
Một câu cuối cùng của hắn rốt cuộc cũng làm cho Hồng Liên muốn giết hắn chết ngay lập tức, nếu hắn muốn nhục nhã nàng, muốn đả kích nàng như vậy, nàng sẽ không để hắn thực hiện được mong muốn.
“Được, ta sẽ sắp xếp mọi việc thật hoàn mỹ.” Hồng Liên nhẹ nhàng thoát khỏi bàn tay to của hắn đang bắt lấy bả vai mình, mặt không chút thay đổi mà xoay người rời đi, để lại phía sau Nguyệt Hiên Hoa sắc mặt xanh mét và Mộ Quân mang vẻ mặt hoang mang.
“Oa! Sao lại thế này?” Mộ Quân dáng vẻ vô cùng hưng phấn hỏi tới, cực kỳ giống mấy bà tám đang muốn biết chuyện tán nhảm đang lưu truyền bá tánh.
Đương nhiên thái độ này là do đang ở trước mặt người quen biết thì nàng mới có thể bộc lộ một bộ mặt rất không khí chất như vậy, chứ nếu mà đang ở trước mặt người ngoài thì không ai là không bị khí chất cao nhã hiền thục của nàng mê hoặc.
“Chuyện không liên quan đến ngươi.”
Nguyệt Hiên Hoa tự đi trước, Mộ Quân lẽo đẽo theo sát không tha phía sau.
“Ta nghe nói nửa năm trước ngươi cứu một cô gái, rồi liền kéo nàng đến sống ở cái nơi núi cao chó ăn đá gà ăn sỏi này, sống cuộc sống một túp lều tranh hai trái tim vàng*. Dáng vẻ cô gái vừa mới rồi xinh đẹp như vậy, ta khẳng định là nàng đã làm cho Nguyệt đại công tử của chúng ta động phàm tâm rồi nha.”
* Nguyên văn: ‘điểu không sinh đản núi cao lý, quá trứ chích tiện uyên ương không tiện tiên ngày’ nghĩa là “vùng núi cao chim không đẻ trứng, sống những ngày chỉ muốn làm đôi uyên ương không muốn thành tiên”.
“Không liên quan đến chuyện của ngươi.”
Hắn di chuyển qua đường vòng khác, nàng cũng tò tò đi theo.
“Hơn nữa, ngươi có biết không? Vẻ mặt của ngươi khi vừa nhìn thấy nàng giống y như là lão hổ già nhìn thỏ trắng tươi non vậy, căn bản là đã muốn xông lên hỏi người ta hết cái nọ đến cái kia, ta nghĩ......” Nàng cười xấu xa, “hẳn là đã muốn như thế nọ như thế kia nữa kìa!”
“Không liên quan đến chuyện của ngươi.” Lần này Nguyệt Hiên Hoa gầm nhẹ mang đầy ý tứ hàm xúc ngượng quá hóa giận.
“Rõ ràng ngươi cũng rất thích nàng, vì sao còn muốn cố ý bắt nạt nàng như vậy?” Mộ Quân thông minh lanh lợi, sao lại không nhìn ra đây là một đôi nam nữ đang ở trong giai đoạn thử nghiệm độ mẫn cảm của người mình yêu.
“Lần này đổi câu khác đi!” Trước tiên nàng phải ngăn cản hắn lại rống ra cái câu “Không liên quan đến chuyện của ngươi” này đã nha, nhàm chán.
Hắn tạm dừng một chút, mới nhỏ giọng nói: “Ta không có thích nàng.”
“Nói bậy, trên mặt của ngươi đã viết cái chữ to đùng ‘ta rất thích nàng’ rồi, ở đó mà cãi.”
“Nàng chính là nô lệ của ta.”
“Chuyện nam nhân thích làm nhất là đem nữ nhân làm nô lệ, nhất là nữ nhân mà mình yêu thích nhất mới kỳ quái chứ, cho dù là trước mặt hay sau lưng người khác, đều là để có thể thỏa mãn lòng tự trọng nam nhân.”
“Ngươi đừng tưởng rằng vì ngươi đã cứu ta một mạng là có thể cưỡi đầu cưỡi cổ ta muốn làm gì thì làm à nha.” Nguyệt Hiên Hoa nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo nàng.
“Ai muốn làm gì thì làm với ngươi hồi nào! Ta đâu có giống ngươi, bắt buộc con người ta lấy thân báo đáp đâu. Ta đây thật là nhân từ đó nha, chỉ yêu cầu những chuyện trong tầm năng lực của ngươi làm được, chỉ thế mà thôi.” Kể ra, số người mà nàng đã cứu thật đúng là nhiều đến nỗi nàng có muốn cũng không đếm được, cũng không thua kém hắn chút nào, chẳng qua cái đầu bạc trắng này thật sự làm cho người ta khó quên.
Mộ Quân thật sự cũng không thích tình trạng như vầy, đang yên lành sung sướng sống trong khách sạn gia truyền do phụ thân để lại, thế mà hiện tại phải sống nhờ ở trong nhà người ta, còn phải chịu đựng cái tên nam nhân kỳ dị này nữa.
Xem ra cái tên này cũng chỉ có nữ tử Hồng Liên kia là có thể chịu đựng được hắn mà thôi!
Nhưng mà, Mộ Quân sống từ nhỏ đến lớn trong một khách sạn luôn luôn có người đến kẻ đi, việc nhận thức một người coi như là sâu sắc hạng nhất, tuy rằng cô gái mảnh mai vừa mới đây kia bày ra dáng vẻ tuyệt đối nghe theo lời Nguyệt, nhưng mà ai nghe lời ai cũng còn chưa biết được đâu à!
“Muốn ta phối hợp với ngươi để diễn vở tuồng này, cũng có thể.” Mộ Quân chậm rãi vươn ra bàn tay nhỏ bé trắng nõn.
Nguyệt Hiên Hoa lạnh lùng trừng mắt nhìn cánh tay mảnh khảnh kia, không nói gì.
Mộ Quân mỉm cười, vẻ mặt xinh đẹp tràn ngập biểu hiện ngửi thấy hơi tiền, chết cũng phải đòi cho bằng được.
“Mệt ngươi quá, là nữ nhi con nhà mà lại yêu tiền như vậy!” Hắn cười nhạt nói.
Mộ Quân lơ đễnh, nhìn hắn đưa ra một đĩnh vàng nho nhỏ, mặt hơi xụ xuống một chút, nhưng mà sắc mặt Nguyệt Hiên Hoa so với nàng còn càng cau có hơn, sau hắn lại đổi một cái đĩnh vàng lớn hơn nữa, có thế mới nhìn thấy mặt nàng lộ ra vẻ tươi cười ngọt ngào vô cùng.
Thật tốt quá! Đi chạy nạn còn có thể kiếm được cục tiền lớn, đôi khi mình thật bội phục chính mình nha. Mộ Quân trong lòng tự tán thưởng.
“Thích đùa đến cỡ mấy phần mười?”
“Mấy phần?” Nguyệt Hiên Hoa khó hiểu hỏi dò.
“Đúng vậy! Chẳng qua, ta khuyên ngươi không nên dùng cái loại phương pháp ngây thơ thế này để khảo nghiệm tầm quan trọng của mình với đối phương, bởi vì kiểu này căn bản là đùa với lửa có ngày sẽ tự thiêu, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa bất chấp tất cả. Đây là kinh nghiệm của lão nhân gia truyền đạt, đừng coi thường a!” Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Nguyệt Hiên Hoa, buông một lời vô cùng thấm thía.
“Là ngươi lăn xả vào hắn, hay là hắn lăn vào ngươi?” hắn tức giận hỏi.
Mộ Quân thần bí cười hề hề, “Cái này mà còn phải hỏi sao? Đương nhiên là hắn lăn xả vào ta rồi, nhưng lại dùng kỹ xảo thật là hư hỏng nha.”
Dùng một chiêu ghen tuông kia không hề vô dụng chút nào, nàng không hề để cho mình bị xoay mòng mòng, vậy mà chả biết vô tình hay cố ý mà cái tên nam nhân ngu ngốc kia không biết đi nơi nào lại nghe được cái chiêu hư hỏng đến độ này, làm nàng tức muốn chết.
Nguyệt Hiên Hoa trầm tư cân nhắc xem có muốn tiếp tục cái phương pháp mà tên kia dạy hắn hay không...... Có phải thật sự là thực hữu dụng hay không?
Ngay sau đó, ánh mắt hắn trông thấy một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh vô cùng quen thuộc đang chậm rãi đi về hướng bọn họ.
“Thiếu gia, phòng của vị hôn thê ngài đã chuẩn bị tốt rồi.” Hồng Liên lẳng lặng nói.
“Ngươi kêu là Hồng Liên đúng không? Ngươi đem hành lý của ta đến để ở phòng của môn chủ đi.” Mộ Quân mỉm cười nói với Hồng Liên.
Nếu trong lòng Hồng Liên có chút gì khiếp sợ thì cũng được che dấu rất nhanh, không hiển hiện trên mặt.
Thì ra quan hệ của bọn họ đã tới mức này......
Hồng Liên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nguyệt Hiên Hoa một cái, chỉ thấy hắn nãy giờ vẫn chăm chú nhìn nàng không chớp mắt.
Sao thế? Bộ hắn không tin là nàng có thể bình tĩnh khi thấy hắn có một nữ nhân khác hay sao? Cho dù có đau lòng đến chết đi sống lại, nàng cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
“Đúng vậy.” Hồng Liên gật nhẹ đầu, tựa như nàng thật sự là một nha đầu chuyên hầu hạ bên cạnh chủ nhân, rồi liền đi trước dẫn Mộ Quân đi vào bên trong.
Ngoại trừ vẻ mặt tươi cười nghênh ngang đầy khoa trương của Mộ Quân đến nỗi làm người ta rất muốn cú đầu nàng, Nguyệt Hiên Hoa không đoạt được cái phản ứng mà hắn muốn thấy từ người nào đó.
Thực sự khó khăn a, chẳng lẽ Hồng Liên thật sự tuyệt đối không hề để ý?
Không biết vì cái gì, một ý niệm như vậy vừa hiện lên trong đầu là hắn liền lập tức có một cỗ xúc động muốn giết người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook