Chủ Tịch Phúc Hắc: Vợ À! Em Còn Không Mau Chịu Trách Nhiệm
-
Chương 31: Tô Viễn bám theo
Lục Dĩ Nhi cùng Trác Thiên Ái mãi mê đi chơi đến thời gian cũng không để ý. Đang ăn kem thì nhạc chuông điện thoại của Lục Dĩ Nhi vang lên, cô lau lau khóe miệng còn dính kem. Lấy điện thoại ra nghe máy là Trác Diệu gọi cho cô. Chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng nói bất mãn của người đàn ông ở bên kia.
"Sao đến lúc này em còn chưa trở về?" Giọng nói của Trác Diệu làm Lục Dĩ Nhi liên tưởng đến oán phụ, lắc lắc đầu một hồi, Trác Diệu đó làm sao mà giống oán phụ được a? Nhìn ra bên ngoài sắc trời đã tối, hôm nay đi chơi thật vui quên cả thời gian.
Trác Thiên Ái ngồi đối diện sắc mặt cũng tái đi một chút nhìn màn hình điện thoại, bây giờ đã hơn bảy giờ rồi a. Sao cô lại có thể quên thời gian chứ? Nếu trở về anh hai nhất định sẽ mắng cô.
"Có chuyện gì sao? Tôi đang ăn kem" Lục Dĩ Nhi bình tĩnh trả lời, khó lắm cô mới được ra ngoài mà về trễ một chút có sao đâu chứ? Bên kia im lặng, cô cứ nghĩ một lát nữa Trác Diệu sẽ nổi bão rống cô. Không ngờ trong điện thoại lại truyền đến hai chữ.
"Tôi đói" người phụ nữ đáng chết, hắn ở nhà đợi cô về ăn cơm cuối cùng cô lại ngồi ăn kem ở bên ngoài. Có phải muốn chọc hắn tức chết hay không.
Trác Thiên Ái dỏng tai lên nghe xem tình hình thế nào cũng bị sặc, cái đó là anh hai của cô hay sao? Chậc chậc, con người yêu vào liền thay đổi như vậy. Cô còn tưởng bản thân nghe lầm chứ.
"Hả? Tại sao anh không đi ăn đi?" Lục Dĩ Nhi đen mặt, hắn đói tại sao không đi ăn? Rõ ràng là một người đàn ông tay chân khỏe mạnh, đợi cô về bón cho hắn ăn sao hả?
"Em còn dám nói nữa, tôi đợi em về ăn" hắn đã rất cố gắng kiềm chế rồi, cô gái ngốc đó còn dám hỏi lại. Không phải vì cô hắn có cần ngồi đợi như vậy không. Từ sớm đã nói chỉ cho cô đi đến bảy giờ liền trở về, bây giờ đã là gần tám giờ. Có vệ sĩ đi theo thì sao? Khuya như vậy hắn không yên tâm.
Lục Dĩ Nhi khó khăn nuốt một ngụm nuốt bọt tiêu hóa những lời của Trác Diệu, đột nhiên cảm thấy bản thân có lỗi, cô cũng đâu biết được hắn đợi cô về. Khi nghe hắn nói đợi cô lại cảm thấy trong lòng dâng lên cảm xúc gì đó rất lạ. Nhẹ giọng nói một câu "Đợi một chút, tôi về ngay" liền cúp máy.
Trác Thiên Ái cũng đâu dám đi cùng Lục Dĩ Nhi trở lại đó, lúc này tốt nhất không nên gặp mặt anh trai đáng kính nhà cô nếu không chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận. Tạm biệt Lục Dĩ Nhi xong trực tiếp bắt taxi về Trác gia.
Lục Dĩ Nhi cũng nhanh chóng lên xe để vệ sĩ chở về. Vì bước đi rất nhanh cũng không chú ý đến bóng dáng quen thuộc ở đằng xa, người kia nhìn Lục Dĩ Nhi kinh ngạc bỏ lại người đẹp ở bên cạnh nhanh chóng lên xe đuổi theo. Người đẹp đó sắc mặt tức giận nhưng cũng không dám lên tiếng chỉ có thể nhìn người đàn ông đó lái xe đi. Không ngờ vẫn có thể gặp lại Lục Dĩ Nhi, đây không phải là có duyên hay sao?
Trên xe còn không quên lấy điện thoại ra sửa tên của Trác Diệu lại. Rồi lại cười hì hì cất điện thoại vào, đi chơi cả ngày cũng thật mệt mỏi. Cô chưa từng được mua sắm, ăn uống thoải mái như vậy. Tiểu Ái lại rất hòa đồng, rất đáng yêu không giống như những tiểu thư nhà giàu được nuông chiều kiêu ngạo, không xem ai ra gì. Là hai anh em ruột sao lại có sự khác biệt lớn như vậy? Trác Diệu chẳng đáng yêu như Tiểu Ái tí nào.
Lục Dĩ Nhi ngồi suy nghĩ đến ngày hôm nay, lại luôn lẩm bẩm trong miệng mắng Trác Diệu. Không hề để ý đến xe chạy vòng quanh một lúc rồi mới trở về biệt thự. Lục Dĩ Nhi mở cửa xe nhanh chân chạy vào trong gọi vị thiếu gia nào đó.
"Trác Diệu, tôi về rồi" Dạo này Lục Dĩ Nhi đều gọi cả tên lẫn họ của hắn cũng thành quen rồi, dù sao không còn ở công ty gọi là chủ tịch thì rất kì lạ. Mà Trác Diệu lại không có ý kiến gì, hắn cũng thích cô gọi tên mình hơn là chủ tịch.
Chỉ thấy vị thiếu gia nào đó ngồi ở sofa mặt mũi nhăn thành một đóng khẽ xoay đầu nhìn Lục Dĩ Nhi cao hứng đến nụ cười nơi khóe môi còn chưa tắt, tay phải còn xách một túi thức ăn vặt, đi ra ngoài có một hôm thôi liền vui vẻ như vậy thật giống trẻ con. Thấy Lục Dĩ Nhi tươi cười sáng lạn tức giận trong người Trác Diệu giảm đi không ít nhưng vẫn làm mặt lạnh quay đầu hừ một tiếng.
Lục Dĩ Nhi nhìn hành động của Trác Diệu cũng chẳng biết nên nói cái gì dứt khoát đi lên phòng tắm trước. Khi hắn nhìn lại đã không thấy bóng dáng của cô đâu. Vệ sĩ hôm nay đưa Lục Dĩ Nhi đi hôm nay thấy không còn cô ở đó liền đi vào.
"Thiếu gia, lúc ra về Tô Viễn thiếu gia Tô Thị lại xe bám theo Lục tiểu thư. Nhưng đã bị tôi cắt đuôi, Lục tiểu thư cũng không phát hiện" vệ sĩ báo cáo, trên trán lúc này toàn mồ hôi lạnh.
Trác Diệu nghe xong sắc mặt thâm trầm, lạnh lẽo, mày đẹp nhíu lại. "Đi điều tra quan hệ của họ cho tôi"
Vệ sĩ nghe xong liền lập tức cúi đầu vâng một tiếng rồi trở ra ngoài. Sắc mặt thiếu gia lúc nãy thật quá đáng sợ, đây là lần đấu hắn thấy thiếu gia vì một người phụ nữ mà tức giận.
Trác Diệu dựa người vào sofa, Tô Viễn tại sao lại bám theo Lục Dĩ Nhi? Hắn có ý đồ gì? Quan hệ của họ là như thế nào? Tô Viễn này không phải hạng người tốt lành gì, cô gái ngốc đó với Tô Viễn sao có thể quen biết. Không biết Tô Viễn vì lí do gì mà đi theo Lục Dĩ Nhi nhưng nếu hắn ta dám đụng đến cô thì đừng hòng. Người phụ nữ của Trác Diệu hắn mà cũng muốn cướp, người đó chắc chắn là đang chê cuộc sống hiện tại quá nhàm chán. Hừ, tốt nhất Tô Viễn đừng có cái ý nghĩ đó nếu không hắn nhất định cho hắn ta hiểu thế nào là sống không bằng chết.
Trác Diệu mãi suy nghĩ đến cả Lục Dĩ Nhi đã đứng ở cạnh mình mà cũng chẳng hay biết. Trên người cô lúc này là bộ váy ngủ thường ngày. Cô nhìn sắc mặt của hắn hình như là có chuyện gì thì phải, ngay cả cô xuống cả buổi cũng không để ý. Là chuyện gì mà suy nghĩ đến nhập tâm như vậy? Lục Dĩ Nhi đứng ở phía sau hắn cúi người xuống chống tay lên sofa định gọi hắn, ai mà biết được khi cô vừa cúi người xuống hắn lại khi không xoay đầu qua. Hai gương mặt gần sát bên, chóp mũi chạm vào nhau. Vì Lục Dĩ Nhi cúi người cho nên mọi thứ bên trong áo liền lộ ra hết. Trác Diệu trong lòng thầm mắng một câu.
Trác Diệu mắt sâu nhìn Lục Dĩ Nhi không chớp, như muốn nhìn thấu từng tấc da thịt trên người cô. Lục Dĩ Nhi hai má hồng nhuận, xấu hổ muốn đứng thẳng dậy lại bị Trác Diệu dùng tay kéo một cái liền ở phía sau sofa ngã về trước nằm trên người của hắn. Lục Dĩ Nhi chợt kinh hãi.
"Tiểu yêu tinh" Trác Diệu nói một câu liền nâng Lục Dĩ Nhi ngồi lại trên đùi mình, mặt hơi nghiêng qua đem môi ấm nóng dán lên môi cô. Xinh đẹp như vậy làm gì chứ? Chưa hoàn toàn thu thập được cô đã xuất hiện tình địch, thật đáng chết.
Lục Dĩ Nhi căng thẳng, trợn trừng mắt nhìn hắn. Cái tên biến thái này bị cuồng hôn sao? Suốt ngày đụng một chút là cưỡng hôn cô, Lục Dĩ Nhi đưa tay đánh đánh vào lồng ngực Trác Diệu, hắn vẫn không có phản ứng gì. Tay trắng noãn của cô của từ từ đánh chậm lại rồi dừng hẳn đi, bàn tay bất giác đặt trên vai hắn.
Hai người tiếp tục dây dưa, Trác Diệu hung hăng cắn mút một hồi mới buông ra, vẫn ôm cô ở trong lòng. Lục Dĩ Nhi như bị hút hết khí lực xụi lơ trong lòng hắn, cả người nóng bừng.
"Anh chẳng phải đói sao? Mau... A" Lục Dĩ Nhi nhẹ giọng nói lại bị người đàn ông bế lên lơ lửng làm cô hoảng sợ, Trác Diệu trực tiếp xoay người ôm cô đi vào phòng mình. Giọng nói khàn khàn nói ra một câu.
"Đói rồi, muốn ăn em" câu nói ái muội làm tim cô trong lồng ngực thình thịch muốn nhảy ra ngoài.
"Anh... Biến thái, mau thả tôi ra, thả tôi ra"
"Thả ra? Em khẳng định muốn tôi đứng trên cần thang này bỏ em xuống à" Trác Diệu nhếch môi hừ hừ mũi, hắn biến thái đấy cô có thể làm gì?
Lục Dĩ Nhi lập tức im lặng, cô không biết nên nói gì nữa rồi, mãi vẫn không cãi lại hắn chỉ có thể trong lòng thầm chửi hắn vô sỉ. Lại nghe giọng hắn truyền đến.
"Trong lòng đang mắng tôi?" chắc chắn hỏi một câu làm Lục Dĩ Nhi chột dạ cúi đầu, không dám suy nghĩ đến hắn mắng nữa. Đến cả quyền mắng hắn trong lòng thôi mà cô cũng không có, xã hội này thật sự quá bất công.
Vào phòng đóng cửa lại, hắn bế cô đi đến bên giường. Lục Dĩ Nhi cảm giác mình sắp xong rồi, không phải hắn thật sự muốn ăn cô chứ, tên đại biến thái này.
Môi mỏng tà mị nhếch lên một lần nữa dán vào Lục Dĩ Nhi, quấn lấy lưỡi đinh hương của cô dây dưa không dứt. Tay luồn vào trong áo của cô, khẽ di chuyển. Mặt Lục Dĩ Nhi nóng bừng, nếu bây giờ lấy một cái trứng đập ra để ở trên mặt cô không chừng sẽ chín luôn đấy. Tay chân muốn chống cự nhưng đề bị hắn đè lại, hắn nhẫn nhịn lâu như vậy lần trước còn phải tắm nước lạnh hôm nay đâu thể bỏ qua cho cô. Cũng đều tại cô quyến rũ không liên quan đến hắn a.
Lục Dĩ Nhi mặt mày đỏ hồng, cơ thể dâng lên một cỗ nóng bức. Đại biến thái, lưu manh, vô sỉ. Khí lực trên người Lục Dĩ Nhi cạn kiệt cũng dần không chống cự nữa. Chỉ có thể khóc ròng trong lòng.
Trong phòng, nhiệt độ ngày càng cao. Tràn ngập hơi thở cùng tiếng kêu ái muội. Thời gian dần trôi đi không biết bao giờ hai người mới chấm dứt, mệt mỏi đi vào giấc ngủ.
"Sao đến lúc này em còn chưa trở về?" Giọng nói của Trác Diệu làm Lục Dĩ Nhi liên tưởng đến oán phụ, lắc lắc đầu một hồi, Trác Diệu đó làm sao mà giống oán phụ được a? Nhìn ra bên ngoài sắc trời đã tối, hôm nay đi chơi thật vui quên cả thời gian.
Trác Thiên Ái ngồi đối diện sắc mặt cũng tái đi một chút nhìn màn hình điện thoại, bây giờ đã hơn bảy giờ rồi a. Sao cô lại có thể quên thời gian chứ? Nếu trở về anh hai nhất định sẽ mắng cô.
"Có chuyện gì sao? Tôi đang ăn kem" Lục Dĩ Nhi bình tĩnh trả lời, khó lắm cô mới được ra ngoài mà về trễ một chút có sao đâu chứ? Bên kia im lặng, cô cứ nghĩ một lát nữa Trác Diệu sẽ nổi bão rống cô. Không ngờ trong điện thoại lại truyền đến hai chữ.
"Tôi đói" người phụ nữ đáng chết, hắn ở nhà đợi cô về ăn cơm cuối cùng cô lại ngồi ăn kem ở bên ngoài. Có phải muốn chọc hắn tức chết hay không.
Trác Thiên Ái dỏng tai lên nghe xem tình hình thế nào cũng bị sặc, cái đó là anh hai của cô hay sao? Chậc chậc, con người yêu vào liền thay đổi như vậy. Cô còn tưởng bản thân nghe lầm chứ.
"Hả? Tại sao anh không đi ăn đi?" Lục Dĩ Nhi đen mặt, hắn đói tại sao không đi ăn? Rõ ràng là một người đàn ông tay chân khỏe mạnh, đợi cô về bón cho hắn ăn sao hả?
"Em còn dám nói nữa, tôi đợi em về ăn" hắn đã rất cố gắng kiềm chế rồi, cô gái ngốc đó còn dám hỏi lại. Không phải vì cô hắn có cần ngồi đợi như vậy không. Từ sớm đã nói chỉ cho cô đi đến bảy giờ liền trở về, bây giờ đã là gần tám giờ. Có vệ sĩ đi theo thì sao? Khuya như vậy hắn không yên tâm.
Lục Dĩ Nhi khó khăn nuốt một ngụm nuốt bọt tiêu hóa những lời của Trác Diệu, đột nhiên cảm thấy bản thân có lỗi, cô cũng đâu biết được hắn đợi cô về. Khi nghe hắn nói đợi cô lại cảm thấy trong lòng dâng lên cảm xúc gì đó rất lạ. Nhẹ giọng nói một câu "Đợi một chút, tôi về ngay" liền cúp máy.
Trác Thiên Ái cũng đâu dám đi cùng Lục Dĩ Nhi trở lại đó, lúc này tốt nhất không nên gặp mặt anh trai đáng kính nhà cô nếu không chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận. Tạm biệt Lục Dĩ Nhi xong trực tiếp bắt taxi về Trác gia.
Lục Dĩ Nhi cũng nhanh chóng lên xe để vệ sĩ chở về. Vì bước đi rất nhanh cũng không chú ý đến bóng dáng quen thuộc ở đằng xa, người kia nhìn Lục Dĩ Nhi kinh ngạc bỏ lại người đẹp ở bên cạnh nhanh chóng lên xe đuổi theo. Người đẹp đó sắc mặt tức giận nhưng cũng không dám lên tiếng chỉ có thể nhìn người đàn ông đó lái xe đi. Không ngờ vẫn có thể gặp lại Lục Dĩ Nhi, đây không phải là có duyên hay sao?
Trên xe còn không quên lấy điện thoại ra sửa tên của Trác Diệu lại. Rồi lại cười hì hì cất điện thoại vào, đi chơi cả ngày cũng thật mệt mỏi. Cô chưa từng được mua sắm, ăn uống thoải mái như vậy. Tiểu Ái lại rất hòa đồng, rất đáng yêu không giống như những tiểu thư nhà giàu được nuông chiều kiêu ngạo, không xem ai ra gì. Là hai anh em ruột sao lại có sự khác biệt lớn như vậy? Trác Diệu chẳng đáng yêu như Tiểu Ái tí nào.
Lục Dĩ Nhi ngồi suy nghĩ đến ngày hôm nay, lại luôn lẩm bẩm trong miệng mắng Trác Diệu. Không hề để ý đến xe chạy vòng quanh một lúc rồi mới trở về biệt thự. Lục Dĩ Nhi mở cửa xe nhanh chân chạy vào trong gọi vị thiếu gia nào đó.
"Trác Diệu, tôi về rồi" Dạo này Lục Dĩ Nhi đều gọi cả tên lẫn họ của hắn cũng thành quen rồi, dù sao không còn ở công ty gọi là chủ tịch thì rất kì lạ. Mà Trác Diệu lại không có ý kiến gì, hắn cũng thích cô gọi tên mình hơn là chủ tịch.
Chỉ thấy vị thiếu gia nào đó ngồi ở sofa mặt mũi nhăn thành một đóng khẽ xoay đầu nhìn Lục Dĩ Nhi cao hứng đến nụ cười nơi khóe môi còn chưa tắt, tay phải còn xách một túi thức ăn vặt, đi ra ngoài có một hôm thôi liền vui vẻ như vậy thật giống trẻ con. Thấy Lục Dĩ Nhi tươi cười sáng lạn tức giận trong người Trác Diệu giảm đi không ít nhưng vẫn làm mặt lạnh quay đầu hừ một tiếng.
Lục Dĩ Nhi nhìn hành động của Trác Diệu cũng chẳng biết nên nói cái gì dứt khoát đi lên phòng tắm trước. Khi hắn nhìn lại đã không thấy bóng dáng của cô đâu. Vệ sĩ hôm nay đưa Lục Dĩ Nhi đi hôm nay thấy không còn cô ở đó liền đi vào.
"Thiếu gia, lúc ra về Tô Viễn thiếu gia Tô Thị lại xe bám theo Lục tiểu thư. Nhưng đã bị tôi cắt đuôi, Lục tiểu thư cũng không phát hiện" vệ sĩ báo cáo, trên trán lúc này toàn mồ hôi lạnh.
Trác Diệu nghe xong sắc mặt thâm trầm, lạnh lẽo, mày đẹp nhíu lại. "Đi điều tra quan hệ của họ cho tôi"
Vệ sĩ nghe xong liền lập tức cúi đầu vâng một tiếng rồi trở ra ngoài. Sắc mặt thiếu gia lúc nãy thật quá đáng sợ, đây là lần đấu hắn thấy thiếu gia vì một người phụ nữ mà tức giận.
Trác Diệu dựa người vào sofa, Tô Viễn tại sao lại bám theo Lục Dĩ Nhi? Hắn có ý đồ gì? Quan hệ của họ là như thế nào? Tô Viễn này không phải hạng người tốt lành gì, cô gái ngốc đó với Tô Viễn sao có thể quen biết. Không biết Tô Viễn vì lí do gì mà đi theo Lục Dĩ Nhi nhưng nếu hắn ta dám đụng đến cô thì đừng hòng. Người phụ nữ của Trác Diệu hắn mà cũng muốn cướp, người đó chắc chắn là đang chê cuộc sống hiện tại quá nhàm chán. Hừ, tốt nhất Tô Viễn đừng có cái ý nghĩ đó nếu không hắn nhất định cho hắn ta hiểu thế nào là sống không bằng chết.
Trác Diệu mãi suy nghĩ đến cả Lục Dĩ Nhi đã đứng ở cạnh mình mà cũng chẳng hay biết. Trên người cô lúc này là bộ váy ngủ thường ngày. Cô nhìn sắc mặt của hắn hình như là có chuyện gì thì phải, ngay cả cô xuống cả buổi cũng không để ý. Là chuyện gì mà suy nghĩ đến nhập tâm như vậy? Lục Dĩ Nhi đứng ở phía sau hắn cúi người xuống chống tay lên sofa định gọi hắn, ai mà biết được khi cô vừa cúi người xuống hắn lại khi không xoay đầu qua. Hai gương mặt gần sát bên, chóp mũi chạm vào nhau. Vì Lục Dĩ Nhi cúi người cho nên mọi thứ bên trong áo liền lộ ra hết. Trác Diệu trong lòng thầm mắng một câu.
Trác Diệu mắt sâu nhìn Lục Dĩ Nhi không chớp, như muốn nhìn thấu từng tấc da thịt trên người cô. Lục Dĩ Nhi hai má hồng nhuận, xấu hổ muốn đứng thẳng dậy lại bị Trác Diệu dùng tay kéo một cái liền ở phía sau sofa ngã về trước nằm trên người của hắn. Lục Dĩ Nhi chợt kinh hãi.
"Tiểu yêu tinh" Trác Diệu nói một câu liền nâng Lục Dĩ Nhi ngồi lại trên đùi mình, mặt hơi nghiêng qua đem môi ấm nóng dán lên môi cô. Xinh đẹp như vậy làm gì chứ? Chưa hoàn toàn thu thập được cô đã xuất hiện tình địch, thật đáng chết.
Lục Dĩ Nhi căng thẳng, trợn trừng mắt nhìn hắn. Cái tên biến thái này bị cuồng hôn sao? Suốt ngày đụng một chút là cưỡng hôn cô, Lục Dĩ Nhi đưa tay đánh đánh vào lồng ngực Trác Diệu, hắn vẫn không có phản ứng gì. Tay trắng noãn của cô của từ từ đánh chậm lại rồi dừng hẳn đi, bàn tay bất giác đặt trên vai hắn.
Hai người tiếp tục dây dưa, Trác Diệu hung hăng cắn mút một hồi mới buông ra, vẫn ôm cô ở trong lòng. Lục Dĩ Nhi như bị hút hết khí lực xụi lơ trong lòng hắn, cả người nóng bừng.
"Anh chẳng phải đói sao? Mau... A" Lục Dĩ Nhi nhẹ giọng nói lại bị người đàn ông bế lên lơ lửng làm cô hoảng sợ, Trác Diệu trực tiếp xoay người ôm cô đi vào phòng mình. Giọng nói khàn khàn nói ra một câu.
"Đói rồi, muốn ăn em" câu nói ái muội làm tim cô trong lồng ngực thình thịch muốn nhảy ra ngoài.
"Anh... Biến thái, mau thả tôi ra, thả tôi ra"
"Thả ra? Em khẳng định muốn tôi đứng trên cần thang này bỏ em xuống à" Trác Diệu nhếch môi hừ hừ mũi, hắn biến thái đấy cô có thể làm gì?
Lục Dĩ Nhi lập tức im lặng, cô không biết nên nói gì nữa rồi, mãi vẫn không cãi lại hắn chỉ có thể trong lòng thầm chửi hắn vô sỉ. Lại nghe giọng hắn truyền đến.
"Trong lòng đang mắng tôi?" chắc chắn hỏi một câu làm Lục Dĩ Nhi chột dạ cúi đầu, không dám suy nghĩ đến hắn mắng nữa. Đến cả quyền mắng hắn trong lòng thôi mà cô cũng không có, xã hội này thật sự quá bất công.
Vào phòng đóng cửa lại, hắn bế cô đi đến bên giường. Lục Dĩ Nhi cảm giác mình sắp xong rồi, không phải hắn thật sự muốn ăn cô chứ, tên đại biến thái này.
Môi mỏng tà mị nhếch lên một lần nữa dán vào Lục Dĩ Nhi, quấn lấy lưỡi đinh hương của cô dây dưa không dứt. Tay luồn vào trong áo của cô, khẽ di chuyển. Mặt Lục Dĩ Nhi nóng bừng, nếu bây giờ lấy một cái trứng đập ra để ở trên mặt cô không chừng sẽ chín luôn đấy. Tay chân muốn chống cự nhưng đề bị hắn đè lại, hắn nhẫn nhịn lâu như vậy lần trước còn phải tắm nước lạnh hôm nay đâu thể bỏ qua cho cô. Cũng đều tại cô quyến rũ không liên quan đến hắn a.
Lục Dĩ Nhi mặt mày đỏ hồng, cơ thể dâng lên một cỗ nóng bức. Đại biến thái, lưu manh, vô sỉ. Khí lực trên người Lục Dĩ Nhi cạn kiệt cũng dần không chống cự nữa. Chỉ có thể khóc ròng trong lòng.
Trong phòng, nhiệt độ ngày càng cao. Tràn ngập hơi thở cùng tiếng kêu ái muội. Thời gian dần trôi đi không biết bao giờ hai người mới chấm dứt, mệt mỏi đi vào giấc ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook