Lục Dĩ Nhi nằm trên chiếc giường lớn lăn qua lăn lại chán nản. Bây giờ Trác Diệu đã trở lại công ty cô chỉ có thể ở đây không thể rời đi. Đến chiều có người hầu gọi cô xuống ăn cơm, Lục Dĩ Nhi lại không thấy đói chỉ ăn một chút liền bỏ đũa xuống, bắt đầu đi dạo xung quanh. Biệt thự của quỷ keo kiệt này đúng thật là rộng lớn, bên ngoài vệ sĩ canh giữ, trong nhà cũng không nhiều người hầu như cô tưởng tượng, chỉ có vài người dọn dẹp biệt thự và nấu ăn. Cô đi dạo xung quanh vườn một lát lại đi trở vào ngồi trên sofa xem phim.

Đến tối khi Trác Diệu trở về, vừa bước vào trong đã thấy bộ dáng nhỏ nhắn của Lục Dĩ Nhi vùi trên sofa xem phim hoạt hình, thật trẻ con. Khóe môi bất giác cong lên, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Lại nhìn xung quanh, người hầu trong nhà lúc này vừa vặn nấu xong bữa ăn tối chuẩn bị về. Ngày thường Trác Diệu cũng không có ăn khuya, chỉ là hôm nay Lục Dĩ Nhi cơm chiều chỉ ăn có mấy đũa, hắn điện thoại về nghe người hầu nói như vậy sợ đến tối cô lại đói nên dặn dò người hậu làm cơm tối.

Trác Diệu không giống như thường lệ đi thẳng lên phòng mà lại đi đến sofa ngồi cạnh Lục Dĩ Nhi. Lục Dĩ Nhi xoay đầu liền bắt gặp dáng người cao lớn của Trác Diệu.

"Em đã bao nhiêu tuổi còn xem loại phim này?" Trác Diệu ghét bỏ nồng đậm nhìn Lục Dĩ Nhi.

"Luật pháp đâu có cấm lớn rồi không được xem phim hoạt hình. Ở đây chán như vậy, anh còn không trở về tôi sẽ chán chết a" Lục Dĩ Nhi bộ dáng ủy khuất nhìn Trác Diệu, nhìn gương mặt nhỏ của cô hắn cũng không nhẫn tâm tiếp tục khi dễ. Lúc ở công viên giải trí đột nhiên bị hắn đem đi cả điện thoại cô cũng không có đem theo, người hầu thì bận rộn làm việc chẳng ai nói chuyện với cô, cô cũng không thể đi đến làm chậm trễ công việc của người khác. Còn đám vệ sĩ thì thôi đi mặt người nào cũng lạnh băng, vô cùng nghiêm túc cô cũng không hi vọng bọn họ sẽ đi đến ngồi nói chuyện phiếm với cô, lúc đó chỉ sợ cô bị dọa cho sợ chết.

Mà lúc này bụng Lục Dĩ Nhi lại ùng ục vang lên, hai má Lục Dĩ Nhi đỏ hồng. Lúc chiều cô chỉ ăn có một ít liền nằm xem phim quên mất cả thời gian, lúc này đói muốn chết.

"Được rồi, đợi tôi tắm xong cùng nhau ăn cơm" độ cong nơi khóe môi càng nâng cao hơn, nhìn gương mặt đáng yêu của cô sủng nịnh xoa đầu một cái liền đi lên lầu.

Lục Dĩ Nhi thất thần đến khi Trác Diệu đi khuất, gương mắt nóng bừng. Động tác vừa rồi giống như một đôi tình nhân thân mật vậy, lại suy nghĩ lung tung rồi. Cô đói đến điên rồi, đúng vậy nhanh đi ăn thôi.

Đợi một lúc, Trác Diệu từ trên lầu đi xuống. Trên người là một bộ áo ngủ lộ ra lồng ngực màu mật ong, mái tóc còn ướt dán vào. Bộ dáng lười biếng không giống lúc làm việc hàng ngày. Lục Dĩ Nhi thật sâu sắc cảm thấy bản thân không có tiền đồ, cô có thể nhìn Trác Diệu đến đỏ mặt. Đều là lỗi của hắn, lớn lên yêu nghiệt như vậy làm gì chứ?

Lúc bình tĩnh lại đã thấy hắn ngồi cạnh cô, gắp thức ăn vào chén cho cô. Lục Dĩ Nhi lúc này mới nâng đũa lên bắt đầu ăn. Trên bàn ăn, Trác Diệu cứ ăn một chút lại gắp thức ăn cho cô. Lục Dĩ Nhi chỉ không gặp một tuần đã gầy đi, hắn là đang muốn dỗ béo cô.

Ăn cơm xong Lục Dĩ Nhi dọn dẹp bát đem đi rửa. Trác Diệu im lặng nhìn Lục Dĩ Nhi thu dọn.

"Em làm gì vậy?"

Lục Dĩ Nhi đầu chảy đầy hắc tuyến, hắn có mắt mà không thấy cô đang đem bát đi rửa sao? Dù sao cũng không thể ở nhà người ta ăn không ngồi rồi.

"Rửa bát"

Trác Diệu gật gật đầu đi ra ngoài, lúc Lục Dĩ Nhi rửa bát xong cứ nghĩ là hắn đã lên phòng rồi không ngờ lại thấy hắn ngồi ở phòng khách. Lục Dĩ Nhi nhanh chóng chạy đến trước mặt hắn.

"Dây chuyền đâu?"

Trác Diệu nhướng mày nhìn Lục Dĩ Nhi, đưa tay kéo Lục Dĩ Nhi để cô ngồi trên đùi mình. Lục Dĩ Nhi muốn hét lên lại thấy hắn nghiêng đầu đem dây chuyền đeo lên cổ cô. Lục Dĩ Nhi hai má ửng hồng nhìn một bên mặt của hắn, chỉ có thể cảm thán. Tên này thật không phải người là yêu nghiệt, một đại nam nhân lớn lên có thể đẹp trai như vậy, cả cô cũng cảm thấy ghen tị. Người như vậy làm cho Hướng Ngọc đanh đá kia thích là chuyện hết sức bình thường.

Đến khi hắn đeo xong, Lục Dĩ Nhi cúi đầu nhìn mặt dây chuyền trên ngực mình một chút. Khóe môi nâng cao, hai lúm đồng tiền ẩn hiện đáng yêu. Muốn đi xuống khỏi người Trác Diệu lại bị hắn siết chặt hơn. Lục Dĩ Nhi nhăn mặt bất đắc dĩ ngồi trên người hắn mở miệng.

"Khi nào tôi có thể trở về nhà?"

"Em ở đây không được đi. Đừng quên lời em hứa với tôi" Trác Diệu nhàn nhạt trả lời, hắn không yên tâm để cô trở về, hắn chỉ sợ cô lại chạy đi.

Lục Dĩ Nhi khóc không ra nước mắt, cô phải ở đây với hắn làm gì chứ? Cô chạy cũng không thoát khỏi hắn, hừ, đáng ghét.

"Tôi đi ngủ... A" Lục Dĩ Nhi đứng lên cánh tay bỗng dưng bị lực đạo kéo lại, một lần nữa ngã vào lòng hắn. Một cánh tay Trác Diệu đặt sau gáy cô, cúi đầu dán vào môi anh đào của cô càn rỡ. Không khí nhất thời tăng cao vô cùng ái muội.

"Ô...ô" Lục Dĩ Nhi hai tay gắt gao chống đỡ trước ngực cứng rắn của hắn, cả người cảm thấy khô khốc. Chỉ thấy Trác Diệu tay còn lại xoa xoa eo nhỏ Lục Dĩ Nhi, chiếc lưỡi linh hoạt tham lam cắn mút, ra sức chiếm hết mật ngọt của cô, đến khi cảm thấy cô thiếu không khí thì mới buông ra. Thản nhiên nói với cô một câu "Ngủ ngon"

Lục Dĩ Nhi gương mặt đỏ bừng vì ngượng và thiếu không khí ôm ngực thở dốc ai oán nhìn Trác Diệu, đây là lần thứ ba cô bị cưỡng hôn a. Tên hỗn đản này, ngủ ngon em gái nhà hắn ấy. Tức giận hừ một tiếng, chân nhỏ thon dài lập tức di chuyển nhanh chạy lên lầu.

Trác Diệu nhìn theo bóng lưng Lục Dĩ Nhi cười khổ chỉ có thể đi vào phòng tắm nước lạnh. Người phụ nữ này da mặt luôn mỏng như vậy. Muốn chống đối hắn đâu có dễ như vậy. Để xem, sau này hắn từ từ thu thập cô.

Đến tối khuya, Trác Diệu vẫn còn đang ở phòng làm việc, giải quyết một số hợp đồng của công ty. Nhìn lại thì đã gần mười một giờ, không biết Lục Dĩ Nhi có ngủ hay chưa? Dọn dẹp giấy tờ trên bàn sang một bên gọn gàng liền đi sang phòng của cô.

"Cạch" mở cửa ra chỉ thấy Lục Dĩ Nhi dáng người nhỏ nhắn hơi thở đều đều, nằm ngoan ngoãn ngủ ở trên giường. Mái tóc dài rũ xuống. Gương mặt xinh đẹp lúc này nhăn lại, nức nở gọi một tiếng "Mẹ"

Trác Diệu tâm chợt như bị ai bóp nghẹn, đưa tay vén sợi tóc trên mặt cô. Cuộc sống lúc trước của cô chắc không dễ dàng gì? Trác Diệu nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Lục Dĩ Nhi ôm cô vào lòng, cảm nhận được ấm áp gương mặt cô giãn ra đôi phần. Mà Trác Diệu ôm "bảo bối " trong ngực rất nhanh cũng chìm vào giấc ngủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương