Chương 4
Cho đến khi linh hồn cô biến mất cô vẫn không nghe thấy anh nói yêu cô hay thích cô nhưng ánh mắt khi anh nhìn vào tấm ảnh của cô, đó là ánh mắt anh chưa từng nhìn bất cứ một người phụ nữ nào. Chỉ dành riêng cho cô. Dịu dàng, ôn nhu và đầy yêu thương.
Dù là yêu hay không thì cô cũng đã mãn nguyện, ít ra anh không ghét cô. Vậy đã đủ rồi. Kiếp này cô chết đi cũng không hối hận.
Hàm Hi Họa tỉnh dậy đã bị dọa sợ. Nhưng sau đó cho rằng chắc chắn là đang mơ màng, đang trên đường đến địa ngục.
Có điều… đầu cô lại đau như búa bổ. Giống như bị ai đánh cho một trận. Cô chưa từng nghĩ thuốc độc còn có triệu chứng này. Chẳng phải uống vào không đến ba mươi giây sẽ chết sao? Rồi linh hồn trước khi tan biến kia không phải cũng không còn tồn tại sao?
Cho đến khi có tiếng động, là tiếng cửa mở.
Hàm Hi Họa hoàn toàn chấn động, cô mở to mắt nhìn trân trân vào dì giúp việc quen thuộc khi cô còn là Nam phu nhân.
“Phu nhân, cô ăn miếng cháo nhé. Tôi vừa nấu xong vẫn còn nóng.” Trên mặt dì Mân hiện vẻ lo lắng, bà ngồi bên giường áp bàn tay khô ráp của mình lên trán Hàm Hi Họa. Cuối cùng vẻ lo lắng trên mặt bà cũng giảm dần. Bà thở phào giọng điệu dịu dàng nói với Hàm Hi Họa. “May quá, phu nhân rốt cuộc cũng hạ sốt.”
Hàm Hi Họa chẳng quan tâm tới việc mình sốt hay không, ai có thể giải thích cho cô biết hiện tại là thế nào không? Không phải cô đã bị một liều thuốc độc tử hình rồi sao? Chết rồi sao có thể mơ, còn là mơ về những ngày còn ở biệt thự Nam gia.
Sắc mặt của cô càng lúc càng tái mét khiến dì Mân hốt hoảng, bà luống cuống đặt bát cháo lên bàn quan sát cô. “Phu nhân, cô sao vậy? Có phải trong người khó chịu không?”
Hàm Hi Họa mặc kệ bà tông chạy vào nhà vệ sinh.
Trong gương là cô gái mười chín, hai mươi tuổi xinh đẹp khuynh đảo bất cứ người đàn ông nào. Da mặt mịn màng mà không phải đầy sẹo xấu xí. Từng centimet trên thân thể người con gái trong gương đều tươi trẻ, mơn mởn sắc xuân ngoại trừ có hơi tiều tụy thì không có chút khuyết điểm nào.
Tim cô đập thình thịch, cô siết chặt hai nắm tay, răng cắn vào đầu lưỡi. Sự đau đớn và mằn mặn trong miệng cuối cùng cũng khiến Hàm Hi Họa bừng tĩnh.
Cô sống lại. Sống lại vào khoảng thời gian còn chưa ly hôn với Nam Lãnh.
Chính xác là vào thời điểm cuộc hôn nhân của hai người mới qua một năm.
Hàm Hi Họa ngã ngồi xuống sàn, cô run rẩy ôm lấy thân thể yếu ớt, mảnh mai của chính mình. Rồi cô òa khóc nức nở. Sẽ không ai hiểu được niềm vui sướng của cô lúc này.
Mặc kệ tiếng đập cửa bên ngoài không ngừng, Hàm Hi Họa khóc càng lúc càng ghê gớm hơn. Cho đến khi rầm một tiếng. Cửa phòng tắm bị ai đó đạp đổ.
Hàm Hi Họa kinh ngạc nâng khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn người đã tự ý xông vào.
Vốn dĩ đã ngăn chặn được mạch nước đang không ngừng chảy ra, thì khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng đó, mọi uất ức và tủi nhục của kiếp trước dội về rồi phá vỡ bờ đê. Tiếng khóc của người con gái lần nữa vang lên, lần này còn lớn hơn cả lúc nãy khi anh đứng ở ngoài nghe thấy.
Khuôn mặt Nam Lãnh vốn băng lạnh giờ đây hiện lên vẻ xót xa, anh ngồi xuống trước mặt cô rồi nhẹ nhàng đặt bàn tay của mình lên tóc cô. “Em gặp chuyện gì?”
Giọng nói đã bao lâu rồi Hàm Hi Họa mới lại nghe lần nữa. Cảm nhận được sự ôn nhu từ bàn tay của anh ở đỉnh đầu, cuối cùng Hàm Hi Họa cũng cố gắng nuốt những giọt nước mắt vào trong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook