Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành
-
Chương 153
Chương 153
Sa Nhật bắt chéo chân, lại lần nữa nghiêng đầu quan sát cậu nhóc. Chỉ là sườn mặt thôi, các nét không quá xuất sắc như chị của cậu, tất cả đều thanh tú, như một dòng nước không gợn sóng. Sa Nhật nhàn nhạt cười thôi ngắm cậu, vì anh phát hiện tai của Hàm Gia Gia đã đỏ ửng lên rồi.
“Cậu tên gì?” Sa Nhật hỏi, nói đúng hơn là bắt chuyện.
Hàm Gia Gia ngẫm nghĩ xem có nên báo danh tính không nhưng đây là Thái tử gia của Sa Hoàng lại còn biết chị họ của cậu thì việc biết cậu hay không cũng đâu có gì nguy hiểm đúng không.
Nghĩ vậy cậu đáp: “Hàm Gia Gia.”
“Mười bảy tuổi?” Gia Gia, đúng là đến cả cái tên cũng đáng yêu như vậy. Sa Nhật mỉm cười nghĩ thầm.
Hàm Gia Gia phản bác ngay lập tức: “Tôi đã đủ mười tám.” Cậu nhăn mặt nhấn mạnh tuổi tác của mình, cậu ghét ai nói cậu còn nhỏ. Cậu muốn lớn, muốn trưởng thành thật nhanh để trở nên quyền lực và thành công như anh rể.
Sa Nhật bật cười, anh nhìn cậu gật gù đầu: “Ừ, mười tám tuổi. Đã trưởng thành.” Anh thích sự “đủ mười tám” của cậu.
Hàm Gia Gia mím môi không lên tiếng nữa, khi nãy cậu làm gì mà phản bác liền vậy chứ, đối với cậu nó to tác nhưng với người khác lại như một đứa trẻ đòi ăn kẹo vậy.
“Cậu thân với cô Hàm nhỉ?”
Chủ đề này rất đúng ý Hàm Gia Gia. “Đúng vậy, chị ấy không phải chị ruột của tôi nhưng tôi quý chị ấy lắm.”
“Liệu một mình cô ấy có giải quyết họ Hạ kia được không?” Sa Nhật lại chuyển chủ đề, anh vốn muốn biết hai người cất công đi tìm Hạ Nghi Lạp để làm gì nhưng đây là chuyện riêng tư của họ, anh không tiện hỏi.
Hàm Gia Gia khẳng định: “Họ Hạ kia không dám làm gì chị đâu.”
Sa Nhật cười ừm một tiếng. Anh lại đổi chủ đề: “Cậu đã lên đại học rồi?”
Hàm Gia Gia gật đầu. Thật kỳ lạ, ban đầu còn cảm thấy áp lực khi tiếp xúc với Sa Nhật nhưng nói chuyện một lúc cậu lại thấy anh cũng không quá nguy hiểm, thậm chí còn cảm thấy khá dễ trò chuyện.
“Đại học gì?” Biết là hỏi như vậy hơi nhiều rồi nhưng Sa Nhật vẫn muốn biết. Vốn chỉ cần biết một chút thông tin của cậu thôi thì anh đã điều tra ra ngọn nguồn cậu có mặt trên đời này, có điều anh vẫn muốn hỏi cậu trực tiếp. Đã bao lâu rồi anh không có cảm giác thế này với một người con trai? Cũng ba, bốn năm rồi. Hóa ra đã lâu như vậy.
Hàm Gia Gia cắn cắn môi hơi nghiêng đầu lén nhìn Sa Nhật một chút, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị người ta bắt tại trận nhìn trộm. Hàm Gia Gia giật mình quay phắt đầu đi, giọng cũng lớn hơn bình thường: “Đại học S.”
Tiếng cười khẽ của người bên cạnh khiến cậu ngứa ngáy, khó chịu như thể người ta nhìn thấu cậu vậy.
Mới vừa còn hô hào lắm giờ lại ỉu xìu cúi đầu nhìn tay mình.
Sa Nhật vô ý mà gõ nhẹ đầu cậu một cái: “Một cậu nhóc đáng yêu.”
Hàm Gia Gia kêu lên nhăn mặt lườm Sa Nhật chiếm tiện nghi của mình. Đang tính lấy lại uy nghiêm thì thấy Hàm Hi Họa ra khỏi biệt thự họ Hạ.
“Chị…”
Hàm Hi Họa nhíu mày quan sát người đàn ông xuất hiện lần nữa trong ngày. Chẳng rõ tại sao anh lại ở đây.
“Đã giải quyết xong rồi?” Sa Nhật lên tiếng mang hướng chào hỏi, ngoài ra không có ý nhiều chuyện muốn biết.
Hàm Hi Họa miễn cưỡng đáp một tiếng. “Vậy tôi với Gia Gia đi trước.”
“Khoan đã.” Cả hai còn chưa kịp đi được mấy bước thì người nọ đã gọi giật lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook