Đây là quyết định can đảm lớn nhất cuộc đời Ôn Nhu!

Gió lạnh thổi ngoài cửa sổ không làm tan lửa nóng trên gò má nóng hổi của Ôn Nhu , được một bàn tay bảo vệ, dò thám tấn công eo cô, sau lưng còn kề sát lồng ngực tráng kiện rộng rãi ấm áp, khiến cho người ta miệng đắng lưỡi khô.

Một tiếng trước, bọn họ còn là hai phe thù địch, nhưng bây giờ bọn họ lại dựa sát vào nhau, thân mật giống như người yêu, chìm đắm trong hơi thở và ôm ấp

Để cằm tựa lên mái tóc nhàn nhạt mùi hương của táo, Phí Gia Lạc ngửi đến gần như bị mê hoặc, đó không giống là một loại mùi hương trưởng thành như trước kia, mà là một loại hơi thở dung hợp giữa hồn nhiên và tươi mát, giống như chủ nhân của nó.

Thân thể mềm mại ôm trong ngực vô ý ngọa nguậy, giống như là vì mất ngủ mà muốn tìm một vị trí thoải mái, hắn biết, bọn họ ai cũng ngủ không được.

Đột nhiên, Phí Gia Lạc cảm thấy vô lý mà không thể hiểu được.

Lần đầu tiên, hắn ôm một phụ nữ ở trên giường lại không xảy ra chuyện gì, chẳng qua là đắp chăn bông nói chuyện phiếm, nói ra khẳng định sẽ không có ai tin.

"Sao. . . . . . Sao thế?" Giọng nói thật nhỏ thật thấp từ trong ngực truyền đến.

Hắn suy nghĩ, đột nhiên phát hiện cô cà lăm là vì căng thẳng.

"Tại sao hỏi?" Môi của hắn không tự chủ được dán lên bên gáy trơn bóng của cô, chậm rãi vuốt nhẹ.

"Anh than thở."

Ác, không sai, dĩ nhiên là hắn phải than thở, rõ ràng hắn khát vọng một người phụ nữ, cũng không dám hành động, bởi vì hắn không muốn để cho cô cảm thấy hắn thừa dịp yếu mà tấn công.

"Tôi nghĩ muốn em." Hắn thở dài, thành thật mà nói.

Phút chốc, hắn cảm giác được nhiệt độ của thân thể trong ngực nhanh chóng tăng cao, nếu như không có đoán sai, gương mặt của cô nhất định là hồng giống như một quả táo.

"Anh. . . . . . Anh không thể tùy tiện làm loạn!" Giọng nói từ trong ngực mang theo một ít run rẩy.

"Tôi là công tử lăng nhăng, nhưng không phải là sắc lang." Hắn cảm thấy buồn cười. Cô cho là hắn nhìn thấy phụ nữ liền nhào tới sao?

"Tôi không có nói như vậy, chẳng qua là nhắc nhở anh, không nên tùy tiện phá hư trong sạch của một cô gái trong sáng." Thân thể mềm mại trong ngực buồn buồn phát ra âm thanh.

Cô gái trong sáng? Phí Gia Lạc nhịn không được cười lên, cô rõ ràng khẩn căng thẳng muốn chết, vẫn còn có tâm trạng nói chuyện cười.

"Công tử lăng nhăng không tùy tiện cướp lấy trong sạch của một cô gái trong sáng, cũng không có nói sẽ dễ dàng bỏ qua cho những lợi ích khác."

Còn không đợi cô hiểu, thân thể Ôn Nhu đã đột nhiên bị đè ở trên giường, cánh môi bị hôn chặt chẽ vừa mãnh liệt lại vừa dịu dàng.

Nụ hôn này, giống như là một thứ đã chờ đợi lâu, giống như một thanh củi bốc cháy lên hai người, môi hai người dây dưa với nhau, ma sát nhau, không phân rõ ai là ai , tiếng thở dốc nồng đậm cùng tiếng than nhẹ mềm mại xen lẫn nhau, giống như một khúc nhạc giao hưởng động lòng người, vốn là một tình huống đơn giản có thể tùy ý khống chế được.

Ôn Nhu biết, nếu Phí Gia lạc muốn tiến thêm một bước, cô tuyệt đối không có sức chống cự. Giờ phút này đầu óc của cô là một mảnh mờ mịt, cả người nóng bỏng giống như muốn hòa tan, khi hắn hôn , trong ngực của hắn, đã hoàn toàn mất phương hướng.

Môi của cô, là đôi môi mềm mại ngọt ngào nhất mà Phí Gia Lạc nếm trải, hắn giống như một lữ khách đã đói bụng rất lâu, tham lam lần nữa đòi hỏi hương thơm mềm mại và ngọt ngào, muốn ngừng mà không được.

Nhưng hắn biết, nếu như hắn thông minh nên lập tức dừng lại, nếu không tình huống sẽ càng rối ren, hắn so với bất cứ ai đều biết rõ người trong lòng cô là ai, hắn không muốn làm cho cô hối hận.

Cố gắng rời khỏi môi cô, sau khi kết thúc nụ hôn này cả hai đều đã mất hết lý trí.

Hai người thở dốc kịch liệt, đều gắng sức muốn hồi phục tâm tình từ nụ hôn làm người ta rung động .

"Việc này là không đúng !" Ôn Nhu thở nhẹ nói.

Cô biết rõ Phí Gia Lạc sẽ không vì một đóa hoa mà buông tha cho cả vườn hoa, thậm chí cô còn hoài nghi hắn không hiểu tình yêu là gì. . . . . . Nhưng vì sao cô vẫn cảm thấy đau lòng?

Cô không nên có bất kỳ ảo tưởng gì với hắn, đó chỉ là tự hành hạ mình thôi!

"Em nói đúng." Phí Gia Lạc không thể không thừa nhận, đây là lần đầu tiên hắn vừa muốn lại vừa không thể muốn một phụ nữ, không phải là chán nản, mà là đau khổ.

Trong cuộc đời của hắn, không phải là lúc nào cũng dễ dàng đạt được tất cả mong muốn? Tiền tài, sự nghiệp, cùng với phụ nữ đều nắm trong lòng bàn tay hắn, hắn tài tình sắp xếp mỗi một vị trí và ranh giới cho từng loại người, cũng sẽ không làm cho bọn họ quấy rối lẫn nhau, ảnh hưởng đến tầm quan trọng của mình.

Nhưng ở trước mặt Ôn Nhu, càng ngày lại càng cảm thấy hắn mất đi năng lực nắm giữ tất cả, chỉ còn lại mâu thuẫn và phức tạp đang chi phối tâm tình hắn, thao túng hắn.

Nhưng, hắn muốn biết, khi cuộc đời hắn gần như là kết quả đã định, thì còn có thể vượt qua hay không, cô không phải là người phụ nữ thay đổi tương lai của hắn.

"Ôn Nhu, anh muốn em thẳng thắn nói cho anh biết, em ghét anh sao?"

Ôn Nhu đem mặt chôn ở trước ngực hắn, rất lâu không có mở miệng, hình như im lặng là việc duy nhất mà cô có thể làm hiện tại.

Cô — là thừa nhận? Phí Gia Lạc nắm chặt quả đấm, bất giác nỗi đau lan tràn.

"Vậy tại sao lại để cho anh hôn em?" Cô có cơ hội cự tuyệt hắn, nhưng cô không có.

Trong phòng lớn như thế, bóng tối và yên tĩnh không bờ bến lan tràn, chỉ có âm thanh của tiếng gió nhẹ thổi qua ngọn cây ngoài cửa sổ truyền đến, làm cho người ta khó có thể bình tĩnh, giống như là hai người giờ phút này đang rơi vào cuộc chiến nội tâm.

"Nếu như em nói, đó là bởi vì em đối với anh động lòng thì sao?"

"Nói rõ hơn một chút." Bỗng chốc, tim Phí Gia Lạc xẹt qua rung động.

Hắn vươn tay nâng gương mặt của cô lên, ép buộc cô thành thực đối mặt với hắn, cho hắn một đáp án rõ ràng.

Nhưng, Ôn Nhu lại lựa chọn nhắm hai mắt lại, cự tuyệt mang một chút thật lòng giao ra.

Nhìn khuôn mặt cô cố chấp mà xinh đẹp, lần đầu tiên Phí Gia Lạc không biết làm như thế nào để thu dọn cảm xúc hỗn loạn dạt dào, không biết nên làm thế nào đối mặt với người phụ nữ cự tuyệt mở rộng trái tim.

Thầm thở dài, hắn đưa tay ôm lấy thân thể mềm nho nhỏ trở về trước ngực lần nửa, để cho ấm áp cùng hơi thở dày đặc của mình liên tục bao quanh cô.

Người trong ngực không có né ra, chẳng qua là cứng ngắc hồi lâu, ngay sau đó giống như là thuyết phục bản thân dứt khoát phóng túng như vậy một lần, liền mềm mại mà dính vào ngực của hắn, giống như con mèo nhỏ muốn chủ nhân che chở cưng chiều.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào cả phòng, dưới ánh trăng, bọn họ đang chìm đắm trong tình cảm kì diệu mà yên bình hiếm có.

Sáng sớm Ôn Nhu vừa bước vào phòng làm việc, lập tức cảm giác được ánh mắt sửng sốt và khó tin của các đồng nghiệp.

Nhất là đám người luôn luôn tụ tập lại để xì xào bàn tán sau lưng, khiến cho cô rất không thoải mái, giống như cô làm cái chuyện gì không thể để người khác biết được.

Hôm qua mới từ Hồng Kông về, cô còn có vẻ có chút không yên lòng, giống như đem cả trái tim, cả người toàn bộ đều ở lại trong ngực Phí Gia Lạc.

Vậy tại sao lại để cho anh hôn em?

Giọng nói của Phí Gia Lạc lại vang lên lần nửa, làm cho tim của cô lại đau thắt.

Trải qua đêm hôm đó, cô rốt cuộc tìm được đáp án, phát hiện sự thật ngay cả cô cũng không dám tin —— cô yêu hắn!

Nghe vô lý, từ trước đến nay theo đuổi tình yêu hoàn mỹ, tất cả mọi thứ cô đều muốn tốt, trước sau kiên trì như vậy thà làm ngọc vỡ, cũng không làm ngói lành, làm sao có thể sẽ yêu một nhân vật cấm kỵ, một công tử lăng nhăng không thật lòng?

Khi cô đối mặt với hắn, loại đó cảm xúc rối rắm và khát vọng mãnh liệt đó, cũng làm cho cô không thể không thành thật đối mặt với mình. Cái loại tưởng niệm(nhớ) và mất mát kín đáo đó, không thể lừa được mình, mức độ cô quan tâm hắn đã vượt xa qua mình có thể tưởng tượng.

Những thứ mâu thuẫn đang giãy giụa này, đạo đức giao chiến với lý trí, gần như khiến cho cô mỗi ngày đều mất ngủ, một công tử lăng nhăng

Mất đi mục tiêu, đã vượt xa quá yêu cầu của cô đối với tình yêu chân thực.

Biết rõ là không thể nào, biết rõ nên phóng khoáng buông tay, nhưng dù cho cô ngốc cũng không cách nào vui vẻ mà dứt bỏ.

Thất hồn lạc phách ngẩng đầu lên, phát hiện Cao Thăng cũng dùng một ánh mắt kỳ lạ quan sát nàng cô.

"Hôm nay tất cả mọi người làm sao thế? Trên đầu tôi dài ra hai cái sừng sao?" Vì chứng thực, Ôn Nhu còn rất cẩn thận sờ sờ kiểm tra trên đỉnh đầu mình.

"Ách? Ôn Nhu, cô bị đưa lên tạp chí lá cải." Cao Thăng muốn nói lại thôi, mang một chút không đành lòng và đồng tình.

Cô cũng không phải là ngôi sao, biểu hiện công việc cũng không xuất sắc không nên khen ngợi ở nơi cày cấy đó.

"Tạp chí viết gì?" Ôn Nhu cảm giác lỗ chân lông toàn thân nhanh chóng giãn nở.

"Chính cô xem đi!" Cao Thăng thở dài, đem một quyển tạp chí trong túi xách đưa cho cô.

Ôn Nhu nhận lấy, nổi bật trên bìa mặt cuốn tạp chí chính là cô cùng Phí Gia Lạc, là lúc sinh nhật hắn cô bị rơi xuống nước, hình ảnh lúc được hắn cứu lên.

Trong hìn hắn anh tuấn cao ngất, ngay cả nét mặt lo lắng cũng nhìn hấp dẫn như vậy —— gần như là cô nhìn hình đến ngây ngẩn, lúc này mới phát hiện lúc cứu cô lên, trên mặt hắn lại có lo lắng.

Bỗng chốc tim cứng lại, cô chỉ có thể ép mình tin tưởng, phản ứng của hắn chẳng qua là xuất phát từ sự quan tâm của chủ nhà.

Mở tạp chí ra, bên trong còn ghi lại cặn kẽ thời gian hai người tiếp xúc, sinh động như thật, viết ra không ít quan hệ của bọn họ, ngay cả ở khách sạn đêm đó, hình ảnh cô bị Phí Gia Lạc kéo trở về phòng cũng bị chụp lại rõ ràng.

Phần sau tạp chí, vậy mà lại phân tích về cô, đem cuộc sống bình thường của cô viết ra còn muốn đặc sắc hơn nhân vật chính trị, nhìn quyển tạp chí này, ngay cả cô cũng không biết là mình.

"Cho nên đây là?" Ôn Nhu ngẩng đầu nhìn Cao Thăng.

"Cô không ngại?" Cao Thăng vừa kinh ngạc vừa lo lắng, sợ cô bị đả kích quá lớn.

Ôn Nhu thản nhiên cười cười.

Nếu là trước kia, cô nhảy dựng lên khẩn cấp mắng chửi, nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy không sao cả, trừ một câu nói hai người là người yêu kia ra, những chuyện khác đều là sự thật, bọn họ đúng là thường xuyên có tiếp xúc, quan hệ mập mờ không rõ.

Ngay cả cô, cũng giống như tạp chí lá cải này, muốn biết rõ ràng mình và Phí Gia Lạc rốt cuộc là có quan hệ gì!

"Được rồi, làm việc!"

Đưa tạp chí lá cải trả lại cho Cao Thăng, Ôn Nhu bình tĩnh cười một tiếng, nhưng chỉ có chính cô mới biết nụ cười này hàm chứa loại chua xót cùng đau lòng gì.

Hoặc là, đối với tạp chí viết như vậy, sẵn tiện có thể làm cho danh xưng hoàng tử của hắn được nổi tiếng? Không làm được cũng là khác ( câu này hông hiểu lắm >”

Lần này không ảnh hưởng mà còn giúp hắn có cơ hội nổi tiếng.

Chẳng qua là từ Hồng Kông trở về Đài Loan, tạp chí nhốn nháo viết bọn họ có quan hệ mập mờ không rõ, Phí Gia Lạc lại như cũ yên lặng không có tin tức, giống như là đột nhiên bốc hơi khỏi trái đất.

Vốn là đang phát triển trong giới nghệ thuật, gần như tin tức mỗi ngày đều có Phí Gia Lạc, lại không hiểu sao hoàn toàn không có tin tức, việc này không chỉ làm cho nhiều người hâm mộ mất mác, càng làm cho tất cả đài truyền hình về tin tức lá cải dựa vào hắn đều mặt ủ mày chau.

Nhưng mặt ủ mày cau tuyệt đối không chỉ là các đài truyền hình cùng người hâm mộ Đài Loan, không cẩn thận còn bao gồm người để sót lại trái tim trên người hắn—— Ôn Nhu.

Thở dài một cái, không biết là hôm nay đã thở dài mấy lần. Ôn Nhu ngồi một buổi chiều, màn hình máy vi tính trước mặt vẫn là một mảnh trống không như cũ.

"Số báo đặc biệt, số báo đặc biệt!"

Trong lúc bất chợt, giọng nói hoảng sợ cao vút của em gái phòng văn thư truyền đến.

"Số báo đặc biệt gì?"

"Lâu rồi chúng ta không tin tức lớn ——"

Ôn Nhu ngẩng đầu nhìn lướt qua em gái phòng văn thu lập tức thu hút mọi người vây quanh, không có hứng thú lấy ra tài liệu phỏng vấn chuẩn bị sửa lại bản thảo.

"Phí Gia Lạc tuyên bố rút khỏi giới nghệ thuật!"

Một câu nói, giống như bom nổ dưới nước, khiến Ôn Nhu vốn là nhìn bình tĩnh như hồ nước hoàn toàn bị lật nghiêng.

"Tại sao?"

"Đúng vậy, quá đột nhiên?"

Một đám người luôn miệng hỏi, ngay cả Ôn Nhu cũng kinh ngạc, rất lâu không có cách nào phục hồi tinh thần lại.

"Trên công văn của công ty quản lý viết là, anh ấy muốn đem chuyên tâm lên kế hoạch cho việc trọng đại cuộc đời trong tương lai, còn lại cũng chưa có giải thích rõ ràng."

"Trời ạ, anh ấy nhất định là muốn kết hôn."

"Đúng vậy, người phụ nữ nào lại may mắn như vậy?"

Một đám phụ nữ vừa là hâm mộ vừa thất vọng than vãn, cho đến khi ý thức được sự có mặt của Ôn Nhu, mới rối rít hạ thấp giọng nói trên lỗ tai.

Hắn muốn rút khỏi giới nghệ thuật? Bởi vì hắn chuẩn bị kết hôn?

Ôn Nhu cho là mình có thể cười, nhưng giờ phút này, cô lại phát hiện ngực bị kéo căng ngay cả mở miệng thở cũng không được.

Cô nghĩ muốn không sao cả để cười một chút cũng rất khó khăn.

Cô hi vọng có thể dùng khả năng diễn kịch của mình để che giấu sự bất thường của mình, nhưng không biết tại sao, ngực của cô giống như bị người khoét một lỗ lớn, trống rỗng làm cho cô cảm thấy hoang mang.

Hắn muốn kết hôn? Cô cho là, hắn là một kẻ phong lưu sẽ không vì một người phụ nữ mà dừng bước chân, nhưng, cô đã đánh giá thấp sức mạnh của tình yêu .

Hắn cuối cùng đã tìm được đóa hoa đặc có ý nghĩa nhất trong vườn, vì cô ấy mà vứt bỏ tất cả đóa hoa có hương thơm khác.

Hốc mắt nóng lên, đau đớn che đậy vết thương.

Trong đầu óc của cô hoàn toàn không có suy nghĩ, cả người chỉ còn lại một khoảng trống rỗng, giống như là bị hút cạn linh hồn, chỉ để lại mất mát và đau lòng.

Thì ra là, ngay từ lúc phát hiện, cô đã hãm sâu trong tình yêu khó mà tự thoát khỏi.

Lần đầu tiên, lần đầu tiên Ôn Nhu đi vào quán bar này.

Cô không phải là muốn đày đọa mình, cũng không phải là muốn sa vào trụy lạc, chỉ là muốn tạm thời né đau thương trong lòng mình, để cho trái tim đã bị đau đớn hành hạ đến không thở nổi nghĩ ngơi một chút.

Giúp mình lấy một ly rượu mà người pha rượu nói uống sẽ say, cô thành khẩn hoan nghênh nó tiến vào chiếm giữ, hoặc giả, rượu cồn có thể có tác dụng làm tê liệt trái tim.

Đổ ly rượu màu hồng nhạt đắng chát chua cay vào cái miệng nhỏ, cô lại cảm thấy trái tim vẫn khắc sâu rõ ràng như vậy. Lúc này cô nên ăn mừng bản thân thoát khỏi tên công tử lăng nhăng kia, vậy mà lại ở đây đau lòng uống rượu giải sầu, để cho nước mắt giống như vòi nước chảy ra không ngừng.

Nước mắt? Ôn Nhu sờ sờ ẩm ướt trên mặt mình, phát hiện toàn bộ rượu mới vừa uống vào đều từ trong mắt chảy xuống. Chẳng qua, vị mặn nước mắt này làm người ta tan nát cõi lòng.

Rượu sẽ chảy ra từ mắt? Ôn Nhu dùng sức lau sạch nước mắt, cười đến bất lực.

Cô thực sự đã say!

Chẳng qua là cô không hiểu, ở thời khắc cô tan nát cõi lòng như vậy, vì sao xung quanh mình lại vui vẻ uống rượu , khiêu vũ mua vui có thể vui vẻ như vậy? Chẳng lẽ bọn họ không biết, tan nát cõi lòng là mùi vị gì, không biết trò chuyện tỏ ra đồng cảm, để cho cô khá hơn một chút sao?

Lấy tiền mặt từ trong bóp ra cũng không biết là một ngàn hay một trăm ném lên bàn, Ôn Nhu ngơ ngẩn đi ra khỏi quán bar.

Đi tắc xi về đến nhà, vừa vào cửa nhà lập tức gặp phải mẹ đang oán giận.

"Tiểu nhu à, làm gi mà đến bây giờ con mới trở về?"

Cô làm thêm giờ càng ngày càng hơn muộn đã là chuyện thường như cơm bữa, mẹ hỏi như thế nhất định là có mờ ám.

"Chuyện gì?" Ánh mắt của cô đầy sương mù, hoàn toàn không tìm thấy tiêu cự.

"Có một người họ Phí đã chờ con suốt buổi tối!"

Người họ Phí nào? Phế nhân, phế vật hay là phế ngũ kim? (Hình như chữ Phí với chữ Phế đồng âm)

Kể từ khi đi ra quán bar, cô vẫn bày ra loại tình trạng thất tâm phong(bị điên) này.

Ngay cả tài xế tắc xi cũng nói hắn gặp phải kẻ điên.

"Ác!" Hoảng hoảng hốt hốt đi vào phòng khách, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi ở trên ghế sa lon, nét mặt đúng đắn giống như muốn được chấp nhận hẹn gặp ở phủ tổng thống.

"Ôn Nhu." Phí Galo tiêu sái địa đứng dậy hướng nàng đi tới.

"Phí Gia ‘Nhạc’?" Cô đột nhiên biến thành người nói ngọng."Anh tới đây làm cái gì?" Cô quá kinh ngạc, thậm chí không nhớ mình là một cô gái được giáo dục tốt, không nên dùng vẻ mặt giống như khát vọng nhìn chằm chằm một người đàn ông.

"Tới thăm em một chút." Hắn cười —— rất không tầm thường, nghiêm chỉnh mà nói là rất quỷ dị.

Hình như là —— có chuẩn bị mà đến.

Có chuẩn bị mà đến? Ôn Nhu dùng sức lắc lắc đầu óc mơ màng, cô đang suy nghĩ lung tung cái gì? Hắn không phải là dứt khoát rút khỏi giới nghệ thuật, chuẩn bị kết hôn hay sao?

Đột nhiên, Ôn Nhu giống như là hiểu được cái gì, chợt hít vào một hơi, chẳng lẽ hắn tới —— là đưa thiệp mừng .

Ôn Nhu không thể tin được, tại sao người này có thể vô tâm đến đến mức này, vậy mà muốn đem tin tức hắn muốn kết hôn với người phụ nữ khác đến trước mặt cô.

"Anh đi ra ngoài!"

Đột nhiên Ôn Nhu giống như là say mèm, liều chết kéo quần áo Phí Gia Lạc đẩy hắn đi ra ngoài.

"Ôn Nhu, em làm sao vậy?"

Cô làm sao? Chỉ mong chính cô sẽ biết!

Kèm theo sự lên men của rượu, nổi đau trong lòng cô, ghen tỵ và mất mác, đều giống như là đang tăng thêm gấp đôi.

Là ai nói rượu có thể giải sầu? Hiện tại cô có thể chứng minh, đây tuyệt đối là một câu nói dối lớn nhất thế kỷ.

"Tiểu nhu, con điên à! Sao lại đuổi người ta ra cửa thiếu lễ phép như vậy?"

"Mẹ, mau giúp con đuổi anh ta ra ngoài, anh ta muốn kết hôn, chúng ta đừng làm chậm trễ người ta. . . . . ." Ôn Nhu định tìm mẹ giúp.

"Người ta muốn kết hôn là chuyện tốt, làm gì đuổi người ta ra cửa, sao mẹ lại dạy ra loại con gái như con?" Mẹ của Ôn Nhu vừa xấu hổ vừa giận, lộ ra nét mặt già nua không biết nên làm sao mới tốt.

Hết lần này tới lần khác chồng cùng với con trai, một người đi làm, một người chơi đùa, bà làm gì có người giúp một tay?

"Bác Ôn, không sao, con và Ôn Nhu là bạn tốt, sẽ không để ý ."

Bạn tốt? Cô mới không cần làm bạn tốt của hắn — Ôn Nhu nghĩ, không hiểu sao chóp mũi lại ê ẩm.

Phí Gia Lạc nhíu mày, nhìn bước chân trước mắt không yên, ánh mắt tan rả sự dịu dàng, cuối cùng hiểu được là đã xảy ra chuyện gì.

"Bác gái, con muốn cùng Ôn Nhu nói chuyện riêng một chút, có được không?" Phí Gia Lạc lễ phép yêu cầu nói.

"Có thể, có thể." Ôn mẹ gật đầu như đảo tỏi.

Hận không được lập tức đem con gái ế đưa cho người tuấn tú lịch sự này, đẹp trai tác phong cử chỉ nhẹ nhàng.

Chỉ tiếc, nhìn dáng vẻ con gái đần độn, vừa rồi còn hung thần ác sát muốn đuổi người ta ra cửa, chỉ sợ rằng sẽ bị loại.

Mang Ôn Nhu trở về phòng của cô, vừa vào cửa, Ôn Nhu lập tức hất hắn ra.

"Cám ơn gà mẹ, anh có thể trở về đi cùng. . . . . . Cùng vợ tương lai của anh !" Ôn Nhu rõ ràng là uống rượu, nói tới nói lui lại có chua.

"Ôn Nhu, em uống rượu ?" Người phụ này ngoan này chưa bao giờ xông qua đèn xanh đèn đỏ, vậy mà lại chạy đi uống rượu?

"Phải. . . . . . Ai cần anh lo, cách ——" Ôn Nhu không chỉ nói ngọng, còn bắt đầu ợ lên mùi rượu.

"Sau này bất kể như thế nào, anh không cho em đến nơi đó nửa, nếu không anh liền đánh cái mông của em." Vẻ mặt Phí Gia Lạc ít thấy nghiêm túc lên.

Tức giận trợn mắt nhìn hắn, nhưng Ôn Nhu lại không có chú ý tới trong giọng nói của hắn có dục vọng chiếm giữ, chỉ cảm thấy hắn vừa khó ưa lại gà mẹ, rõ ràng muốn kết hôn, còn nhiều chuyện chạy đến nhà cô để giáo huấn nàng.

"Tôi mới không cần anh quan tâm !" Ghét Phí Gia Lạc, chính là loại chán ghét giống như chín năm trước!

"Em ——" Phí Gia Lạc nổi giận trừng mắt nhìn cô, nếu không phải là có tự chủ mạnh mẽ, hắn đã sớm đặt cô lên trên đầu gối đánh vào cái mông một trận.

"Mời về, tôi muốn. . . . . . Muốn ngủ. . . . . . cảm thấy . . . . . ."

Mang theo hỗn loạn dùng sức vùi mình lên trên giường mềm mại, Ôn Nhu hi vọng mang theo cõi lòng tan nát, cùng đau khổ chôn giấu vào giấc mộng, để cho mình vĩnh viễn có thể không bị hành hạ nữa.

Nhìn cái bóng dáng rõ ràng bị đả kích đến tan nát cõi lòng, bỗng chốc lòng Phí Gia Lạc lại căng thẳng, càng thêm xác định cô không phải là hoàn toàn không có cảm giác với hắn.

"Ôn Nhu, hãy nghe anh nói!" Hắn ngồi bên người cô, dịu dàng nói."Thật ra thì, anh quyết định rút khỏi giới nghệ thuật là vì em."

Yên tĩnh suy nghĩ một thời gian dài, hắn quyết định thành thật đối với tình cảm của mình.

Sau này, hắn chỉ yêu một người phụ nữ, duy nhất một người.

"Ừ. . . . . ." Người nằm lỳ ở trên giường phát ra lời mê sảng mơ hồ.

"Bởi vì —— anh phát hiện anh yêu em!"

Người trên giường vẫn không có động đậy, Phí Gia Lạc nghi ngờ ghé đầu vừa nhìn ——

Cô, đã sớm nhắm mắt ngủ say.

Hết chương 9

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương