"Thật trùng hợp, lại gặp em ở đây? Chúng ta thật là có duyên đúng không?"

Đeo một cặp kính mát, Phí Gia Lạc treo bảng hiệu nụ cười mê người, xem ra vẫn phong độ nhẹ nhàng như trước, tuấn tú đẹp đẽ, ánh mắt giấu phía sau tròng kính nhìn không ra tâm tình, khẳng định đang nghĩ cách đùa bỡn cô.

"Như thế nào? Thân thể em có khỏe không? Mấy ngày trước té xỉu không có đáng ngại chứ?"

Kỷ xảo thông minh nhất thế giới không phải là giết người vô hình, mà là mượn dao giết người( ném đá giấu tay).

Hắn vừa nói như thế, đám người bên cạnh lập tức nhớ tới, Ôn Nhu chính là người té xĩu ở hiện trường sân bay trực tiếp tin tức mấy ngày trước, kết quả là người may mắn được Phí Gia Lạc ôm vào phòng khách quý nghỉ ngơi.

Tức khắc, Ôn Nhu có thể cảm giác có cổ hơi thở đầy sát khí đang vô hình tiến tới gần, làm cho toàn bộ lông tơ của cô sợ hãi dựng thẳng lên.

Ô , phụ nữ ở đây cũng không ít, cô tin tưởng nếu ánh mắt có thể giết người, giờ phút này sợ rằng cô đã bị bầm ra thành từng mảnh nhỏ, có thể làm thành một nồi lẩu thịt bầm.

"Tôi rất khỏe, không phiền anh lo lắng." Cô căng thẳng nói ra một câu từ trong kẽ răng.

May mắn, cô và cây củ cải lăng nhăng Phí Gia Lạc này không có bất cứ quan hệ gì, nếu không khẳng định sẽ bị những ánh mắt này làm hại đến thương tích đầy mình.

Đem vẻ mặt đáng yêu đang tức giận lại không dám phát cáu của thu hết vào tầm mắt, trong lòng Phí Gia Lạc vui sướng ném ánh mắt về phía người đàn ông bên cạnh cô.

"Cùng bạn bè ăn cơm hả?" Ngữ khí của hắn không giống quan tâm, ngược lại giống như là chế giễu—— giễu cợt cô tràn ngập tình yêu lại không dám thổ lộ, chỉ có thể tìm người thay thế hắn trút hết buồn khổ.

Ôn Nhu nghe, trên đầu gần như bốc lên khói trắng, khó chịu đầy bụng đã nhảy lên tới điểm giới hạn.

"Đúng vậy, công việc bận rộn như vậy, khó được có thời gian cùng ‘ bạn trai ’ hẹn hò."

Cô mở ra nụ cười lúm đồng tiền như hoa, vô cùng thân thiết ôm cánh tay của Mai Nhân Lý, người phía sau là vẻ mặt kinh sợ cùng bất ngờ.

"Không, không phải vậy,tối nay là lần đầu tiên tôi cùng Ôn tiểu thư gặp mặt xem mắt." Mai Nhân Lý ngốc vù vù vội vàng lên tiếng giải thích.

Đầu óc người này quả thực là đần đồn không hơn không kém con ngỗng—— Ôn Nhu tức giận lướt qua Mai Nhân Lý một cái,thể diện của cô chưa từng bị ném đi triệt để như vậy.

Lần này tốt lắm, vốn là còn cho là hắn không đẹp mắt thì được ưa thích, không nghĩ tới vào lúc này lại là mình thất vọng trước, thể diện đều bị vứt xuống sàn nhà.

"Em tới xem mắt?"

Ánh mắt giống như hai cái đèn pha quét tới, Ôn Nhu bối rối đỏ lên mặt, cô thề mới vừa nảy trong mắt của hắn một chút đùa giỡn chợt lóe rồi biến mất.

"Không cần anh quan tâm." ‘Gà trống’ vô lễ !

Hai người đàn ông này khách sáo bắt tay rồi lại giống như cạnh tranh với nhau, Ôn Nhu một bên lại chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống, hận không được bốc hơi khỏi thế gian này.

Vốn là Mai Nhân Lý có điều kiện không kém, nhưng vừa đứng bên cạnh Phí Gia Lạc lập tức bị đẩy xuống, dung tục tầm thường làm cho người ta không muốn nhìn lại lần thứ hai, đừng nói là tướng mạo (vẻ ngoài), ngay cả khí thế cũng thua một bậc lớn.

Hôm nay Phí Gia Lạc mặc một chiếc áo cổ tròn màu vàng nhạt, quần dài màu nâu nhạt, áo khoác cùng màu vàng nhạt phóng khoáng khoác trên bả vai, buộc lại một nút thắt ở trước ngực, thoạt nhìn lịch sự tao nhã làm cho người ta nhìn không rời mắt.

Đột nhiên thu hồi ánh mắt nhìn về phía Ôn Nhu, Phí Gia Lạc gợi lên một chút nụ cười vô cùng tà ác, không lộ dấu vết nghiêng qua nói nhỏ ở bên tai cô.

"Như thế nào? Lần xem mắt này có hài lòng không?" Ngay cả Phí Gia Lạc cũng không có phát giác, tim đột nhiên có loại khẩn trương khó tả.

Hơi thở ấm áp phun tới bên lỗ tai nhạy cảm của cô, một cỗ run rẩy liền truyền khắp toàn thân,lực ảnh hưởng kinh người làm cho cổ họng của cô khô khan, giống như là bị người khác gắt gao siết chặc cái cổ, hoặc như là mới vừa nuốt quả nho vào bụng bị nghẹn đầy thượng ở cổ họng.

"Không. . . . . . Không liên quan anh. . . . . . Chuyện của anh." Ông trời cố ý đối nghịch cùng cô, làm cho cô lại lên cơn Cà Lăm.

"Em giở trò lừa gạt này, chẳng lẽ là muốn cho tôi nhìn thấy?" Không biết thế nào, cái ý nghĩ này làm cho tâm tình của hắn thật tốt.

Không để ý tới ở đây có hơn mười đôi mắt đang trợn lớn nhìn chằm chằm vào bọn họ, hắn cố ý thân thiết đứng sát vào cô, như có như không ở bên tai cô, phát ra cọ xát, gây ra một không gian mơ màng mập mờ.

Đầu của anh bị bài tiết dư thừa, con heo ngạo mạn này lúc ra cửa quên soi gương! Rõ ràng là muốn làm lại quỷ kế chin năm trước, hại cô bị quân đoàn người đẹp vây quét.

"Anh. . . . . . Anh ít đánh rắm đi!" Cái miệng nhỏ nhắn của cô run rẩy đến không ra dáng, càng muốn tỏ ra bình tĩnh thì lại càng Cà Lăm.

Cái này rất giống Trình Giảo Kim lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, biết rõ giờ phút này cô tình thế suy sụp cô đơn lẻ loi một mình, còn cố ý tới trêu chọc cô, làm cho cô bị mất mặt ở trước mặt mọi người —— thật là, tội nặng thêm một bậc!

"Em, vật nhỏ này lại ngoan cố ngượng ngùng." Phí Gia Lạc cười đến mức giống như Satan. "Phản ứng của em tuyệt đối không giống chán ghét tôi."

"Cách. . . . . . Cách xa tôi một chút!"

"Đừng nên ăn ở hai lòng, sẽ bị mặt trăng cắt đầu lưỡi!"

"Muốn cắt cũng cắt tên lừa đảo đi lừa gạt tình cảm của phụ nữ trước." Đặc biệt là "Nguồn gốc" tội ác nào đó.

Mai Nhân Lý ngẩn ngơ một bên, giờ phút này chân chính xứng với cái tên “Không ai để ý” , chỉ có thể há hốc mồm nhìn hai người cãi nhau, không ai nhường ai.

"Lạc, em thật đói bụng, chúng ta đi ăn cái gì đi!"

"Đúng vậy, không nên tranh cãi với một tiểu nha đầu (đứa con nít)."

Mấy người phụ nữ bên cạnh ăn mặc giống như sắp lên sân khấu không cam lòng bị lạnh nhạt, móng tay sơn màu đỏ nổi bật, giữ chặt hai bên cánh tay thép,thanh âm uốn éo oán giận nói.

"Thật xin lỗi, làm cho các người đói bụng."

Lời nói nhỏ nhẹ dụ dỗ bọn họ vang lên, Phí Gia Lạc ném cho cô một ánh mắt ra oai, xoay người liền kéo hai người phụ nữ đi ăn cơm.

Trợn mắt nhìn hắn giống như bậc đế vương cổ đại, trái ôm phải ấp mỗi bên một người, Ôn Nhu cũng không biết tại sao trong lòng rối loạn lại lan tràn ghen tuông.

Khá lắm Phí Gia Lạc, nếu so với bộ dáng kiêu ngạo thay bạn gái như thay quần áo thời học sinh, thì thủ đoạn bây giờ của hắn hiển nhiên càng cao hơn, một lần lại được cả hai người?

Ảo não khẽ cắn răng, bây giờ cô cực kỳ tức giận lưỡi của mình trong lúc quan trọng lại không nghe lời.

Ôn Nhu âm thầm hạ quyết định, cô nhất định phải mau chóng đi bệnh viện một chuyến.

"Ôn tiểu thư, cô còn muốn ăn không?" Mai Nhân Lý bị lạnh nhạt rất lâu, rốt cục không nhịn được lên tiếng nhắc nhở cô đã bỏ sót bữa cơm.

Quay đầu lại liếc nhìn người có đầu óc đần độn như con ngỗng không ai để ý, Ôn Nhu tức giận bỏ lại một câu:

"Muốn ăn thì anh ăn đi!"

Đạp lên giày thể thao, nắm túi xách lên, cô thở phì phò đi ra phòng ăn.

~~~

"b——p——m——" Trong phòng điều trị ngôn ngữ, truyền ra thanh âm gắng sức tập luyện.

Mang ống nghe vào, Ôn Nhu dùng hai tiếng đồng hồ nghiêm túc luyện tập phát âm, cố gắng muốn trong thời gian ngắn chữa khỏi cà lăm chết tiệt.

Năm đó từ lúc cô gặp gỡ Phí Gia Lạc, từ đó liền bị cà lăm, qua một số điều trị gần như thành công, Phí Gia Lạc tốt nghiệp rời khỏi cuộc sống của cô, từ đó cà lăm cũng không thuốc mà khỏi bệnh.

Lại không nghĩ rằng, chín năm sau gặp lại hắn, gợi lên đoạn ký ức những năm tháng cà lăm tối tăm—— Ôn Nhu thật sự cho là chứng bệnh mất mặt không tiện nói ra này đã sớm cách xa cô từ lâu.

Thân là một phóng viên chuyên nghiệp xuất sắc, dính vào loại bệnh cà lăm này, thì đồng nghĩa với là dính vào bệnh nan y, tuyên bố sinh mạng phóng viên của cô đã đến điểm kết thúc.

Cô không biết khi nào cà lăm sẽ đột nhiên bộc phát, trong quá trình phỏng vấn? Giữa lúc họp? Hay là một ngày trọng đại khi đang phát sóng trực tiếp —— nghĩ tới đây, toàn thân cô lập tức tức tuôn ra mồ hôi lạnh.

Vì làm phóng viên, biệt hiệu thần tiên mơ hồ của cô, được huấn luyện thành một thân bản lĩnh thông minh lão luyện, cô không cho phép bị một người đàn ông cùng cà lăm phá hư.

Làm xong luyện tập, treo ống nghe trở về, đứng dậy sửa sang lại áo sơ mi trên người, quần bò thoải mái, lòng tin cô đối với mình lại tăng thêm một chút.

“Lần sau, khi nào tôi lại đến?" Ôn Nhu đi ra phòng điều trị, hăng hái bừng bừng hướng chuyên gia điều trị hỏi.

Chuyên gia điều trị ngôn ngữ không trả lời vấn đề của cô, ngược lại cau mày nhìn chăm chú bảng đánh giá.

"Thật ra thì cô phát âm rất tốt, biểu đạt lưu loát, thực sự không cần điều trị ngôn ngữ, tôi đề nghị cô có thể dừng lại."

"Không được, tôi sẽ cà lăm." Cô kiên trì nói.

"Nhưng mà từ lúc nãy đến bây giờ, nghe cô nói chuyện rõ ràng lưu loát, không nghe thấy miệng cô nói lắp." Chuyên gia điều trị hoài nghi nhìn cô, ánh mắt giống như là cô đang giả bộ nửa điên nửa ngu.

"Cà lăm của tôi đột nhiên bộc phát." Mỗi khi đụng phải tên Phí Gia Lạc kia.

Chuyên gia điều trị cúi đầu, nghiêm túc viết một chuỗi dài Anh văn lên tài liệu điều trị.

"Cô có muốn đi gặp bác sĩ khoa tâm thần một chút hay không?” Chuyên gia điều trị cẩn thận đề nghị với cô.

Ý của bà ấy nói là?Đầu óc cô có vấn đề?Ôn Nhu ngạc nhiên nhìn chằm chằm chuyên gia điều trị, thật giống như trên đầu bà ấy đột nhiên thừa ra hai cái sừng.

"Đầu óc của tôi rất bình thường." Cô tức giận nói."Tôi thật sự cà lăm, bà cho rằng tôi đang gạt bà sao?"

"Nhưng mà, tôi thật không nhìn ra cô có chỗ nào khác thường." Ngay cả đánh giá ngôn ngữ cô cũng đạt được mức độ yêu cầu cao.

"Đây chính là chỗ tôi có vấn đề, cà lăm sẽ bộc phát không ổn định, điều này làm cho tôi rất bối rối." Ôn Nhu giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, cô chỉ còn dư nửa tiếng để trở về công ty.

"Nếu không thì thế này đi, tôi cùng cô đến khoa tâm thần để kiểm tra, đem bảng đánh giá ngôn ngữ và tài liệu điều trị cho bác sĩ xem, cô nói có được hay không?" Chuyên gia điều trị giống như đang dụ dỗ một đứa trẻ.

"Không tốt!" Ôn Nhu mới không phải đứa ngốc."Tôi còn phải trở về công ty, không rãnh." Nói xong, cô liền cầm túi xách lên hướng cửa ngoài đi.

"Ôn tiểu thư, cô hãy nghe tôi nói, tư vấn tinh thần sẽ không làm trể nãi bao nhiêu thời gian của cô, tôi nghĩ là cô rất cần”

Không sai, cô rất cần giúp đỡ, tốt nhất có thể giúp cô đem giọng nói và hình bóng của Phí Gia Lạc trục xuất ra khỏi đầu, tránh cho cô mỗi lần vừa đụng phải hắn liền không nhịn được mà cà lăm.

Nhưng cô hiểu, ai cũng không giúp được cô, chỉ có thể dựa vào bản thân, tự mình cố gắng, cố gắng điều trị vết thương trong lòng —— cô cho là khói mù đã sớm rời khỏi, khi Phí Gia Lạc vừa xuất hiện thì hoàn toàn bị phá hỏng.

Cô đoán rằng, Phí Gia Lạc nhất định là kẻ thù của cô ở kiếp trước,là chủ nợ, đời này mới có thể hết sức hành hạ cô như vậy.

Thở dài, Ôn Nhu mất hết ý chí cầm túi xách đi về hướng cửa chính bệnh viện, bản thân suy nghĩ quá chuyên tâm, thình lình lại đụng đầu vào một bóng dáng cao lớn.

Cô hết sức nhỏ nhắn lùi lại mấy bước, chẳng qua thở nhẹ một tiếng vì đau, không ngờ người cao lớn bên kia, ngược lại lại hét thảm lên.

"Thật xin lỗi." Ôn Nhu tự biết đuối lý,áy náy bưng chóp mũi đang đau vội vàng áy náy nói.

"Không sao."

Ôn Nhu nhìn cánh tay thô ráp bị băng bó như thần mộc(1) của người kia, không nhịn được nuốt một hơi, hi vọng cô đụng vào lần này, sẽ không hại cánh tay khác của người kia biến thành gốc cây thần mộc thứ hai.

Trong lòng nghĩ, cô bày ra dáng vẻ hỏi thăm, tràn đầy thành ý ngẩng đầu lên, tầm mắt cùng người kia đụng một cái——

"Hách Thế Gia?" Trong nháy mắt, ngực của nàng tràn đầy mùi vị chua xót.

"Ôn Nhu?" Hách Thế Gia lập tức nhận ra cô.

Ngoài mái tóc dài như cũ, là cổ hơi thở độc lập thành thục, cô vẫn trong sáng hơn người, trắng mịn giống như nữ sinh năm đó,áo sơ mi đơn giản, cùng quần bò cũng không che giấu được vẻ thông mình của cô.

"Sao em lại ở chỗ này?"

Anh quan sát cô từ trên xuống dưới, điều này làm cho Ôn Nhu buồn phiền chính mình tại sao không lấy bộ âu phục tốt nhất trong tủ ra mặc.

Ngoài ra, cô còn có một lo lắng : không biết có khả năng cô đột nhiên cà lăm, sẽ phá hư thời gian gặp lại đẹp đẽ này, hù dọa anh chạy mất?

"Em tới. . . . . . khám cảm mạo." Cô hít sâu một cái, bắt mình mỉm cười đối mặt với anh."Còn anh? Sao anh lại ở chỗ này."

Nói nhảm! Lời vừa ra khỏi miệng Ôn Nhu liền hối hận.

Thế nào mà sau chín năm gặp lại, cô lại biểu hiện như một người đầu óc ngu ngốc?

Nhìn cánh tay của anh băng bó lớn như vậy, cũng biết anh nhất định là đến gặp bác sĩ, khoa chỉnh hình của bệnh viện này rất nổi tiếng .

"Anh đến gặp bác sĩ, cánh tay chơi bóng nên bị thương." Hách Thế Gia cười cười, làm động tới vài nếp nhăn ở khóe mắt trên mặt khi cười, thoạt nhìn rất mê người.

Ngửa đầu quan sát anh, vẫn cường tráng cao lớn như trong trí nhớ, đầu tóc gọn gàn bằng phẳng, làn da màu đồng cổ, làm cho anh có một sức hấp dẫn cùng vẻ nam tính thành thục.

"Anh bây giờ vẫn còn chơi bóng?" Chín năm , kể từ khi Phí Gia Lạc làm Trình Giảo Kim phá hư chuyện tốt của cô, cô đối với Hách Thế Gia liền chết tâm, cũng không hỏi thăm về chuyện của anh.

"Ừ, đang quản lý(2) một đội bóng rổ."

"Rất tốt." Ôn Nhu mỉm cười gật đầu một cái, trong lòng lại buồn rầu muốn khóc.

Nếu không phải là tên Phí Gia Lạc kia phá hư chuyện, hiện tại cô chính là bà xã của cầu thủ bóng rỗ cao cấp.

Nhìn lồng ngực dày rộng "Nhất thân phương trạch"(3) vô duyên kia mà buồn phiền, đột nhiên cô muốn đi lên dính sát vào đó, là cách đền bù tâm nguyện tốt nhất——

"Em có khỏe không?" Hách Thế Gia cẩn thận liếc nhìn ánh mắt phức tạp và rối loạn của cô.

"Những lời này phải là em hỏi anh, tay của anh không sao chứ?" Phản ứng nhanh nhẹn là một trong những ưu điểm của phóng viên, loại phản ứng này người khác sẽ không nhận ra, dĩ nhiên không thể để anh phát hiện ra cô đang mơ mộng.

"Không có gì đáng ngại, bác sĩ nói xương bị nứt ra, cần phải nghĩ ngơi một khoảng thời gian." Hách Thế Gia hời hợt nhún nhún vai, hiển nhiên bị thương đã là chuyện thường như cơm bữa.

Ôn Nhu gật đầu nhẹ, rũ đầu xuống nhìn ngắm túi băng bó, cho đến một đạo ánh sáng đột nhiên hiện lên trong đầu.

Thật ngốc, cô thật là không đem cơ hội nắm chặt, ba mẹ cô làm sao lại sinh cho cô cái đầu đần độn chậm chạp toàn nước bùn như thế? Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở, cô không đem cơ hội này nắm thật chặt thì còn đợi khi nào?

Nói không chừng còn có cơ hội ngồi lên vị trí bà xã của ngôi sao cầu thủ bóng rỗ! Cô che giấu cười trộm, nâng khuôn mặt tươi cười lên.

"Đúng rồi, anh ở đâu?" Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, câu này lời lẽ rất chí lý, cô vẫn rất tin tưởng.

"Mới vừa trở về nước, tạm thời ở khách sạn."

"Anh đi đâu vậy? Du lịch?" Ôn Nhu vẻ mặt mê muội.

"Không, anh đánh bóng rổ ở nước ngoài, bởi vì bị thương nên trở về nước nghỉ ngơi một thời gian."

"Không phải là NBA chứ?" Cô cẩn thận hỏi, vừa mong đợi lại sợ bị tổn thương.

"Ừ." Hách Thế Gia gật đầu nhẹ.

Rút ra được hàm ý, lần này Ôn Nhu càng thêm xác định mình đã bỏ qua cái gì đó, là một người đàn ông có con đường tương lai vô cùng tốt.

Phí Gia Lạc đáng ghét, nếu không phải là bởi vì hắn, cô cũng không đến nổi dính vào cái chuyện xui xẻo này, để cho cô uổng phí bỏ lỡ một tình yêu.

Lần này, nói gì cô cũng phải nắm thật chặt cơ hội này, vì anh, vì tình yêu, thậm chí cô nguyện ý vứt bỏ tất cả, cùng anh đi qua đại dương ——

"Em làm sao vậy?"

"Anh yên tâm, em nguyện ý cùng với anh đi qua đại dương, cùng sống chết với anh cùng cho phép ——" ánh mắt say mê bắt gặp gỡ khuôn mặt tràn ngập nghi ngờ của anh, đột nhiên tỉnh táo lại."Ác, ý của em là nói, anh vừa mới ở xa trở về Đài Loan, vậy mà vô tình gặp được anh, thật là có duyên." Cô lúng túng đỏ mặt giải thích.

"Đúng vậy a ——" Hách Thế Gia liếc nhìn cô một cái thật sâu."Em cùng Phí Gia Lạc có khỏe không?" Ra khỏi nước chơi bóng nhiều năm như vậy, anh gần như đã mất đi liên lạc cùng với bạn học.

"Em cùng Phí Gia Lạc?" Đây là vấn đề gì?. ”Em cùng hắn có quan hệ gì?" Vừa nhắc tới cái tên này, sắc mặt Ôn Nhu bỗng nhiên rất khó coi.

"Em không phải là yêu thầm cậu ấy, còn đưa thơ tình. . . . . ."

"Đừng nói nữa !" Cô đè lại huyệt thái dương, tránh cho bởi vì nghe đến cái tên lại bắt đầu nhức đầu."Đó là một chuyện hiểu lầm, chuyện đã qua cũng đừng nhắc lại, chúng ta nên nhìn về tương lai." Cô hít sâu một hơi, cô nâng cặp mắt to trong sáng đầy thâm tình nhìn anh.

"Ách? Em nói đúng." Hách Thế Gia cũng lập tức nở ra nụ cười.

"Có thể cho em số điện thoại cùng địa chỉ khách sạn của anh hay không, như vậy sẽ dễ liên lạc hơn." Ôn Nhu xấu hổ hỏi.

Khi anh trở về Mĩ quốc, cô nhất định phải đem kẻ có cơ bắp không dễ dàng có được này một lần liền bắt giữ thành công.

Ngẩn người một chút, trên mặt Hách Thế Gia giương cao nụ cười thật sâu.

"Dĩ nhiên là không thành vấn đề."

Cầm lấy số điện thoại và địa chỉ của anh, Ôn Nhu cảm thấy giống như đã bắt được một tấm chi phiếu cho hạnh phúc tương lai của cô, trong lòng xúc động âm ỷ nóng lên.

~~~

"Đây là điềm báo tốt, mắt của mình nhảy nhảy, chẳng lẽ là sắp có chuyện vui."

Ôn Nhu ngồi ở trước máy vi tính, mười ngón tay nhẹ nhàng giống như chim nhỏ ở trên bàn phím gõ gõ, trong miệng còn ngân nga bài hát.

Phóng viên xã hội Lâm Y Tĩnh ngồi cách vách, cũng đã chịu đựng không khí quỷ dị mấy ngày qua , rốt cục không nhịn được mở miệng hỏi.

"Ôn Nhu, gần đây tâm tình của cô hình như rất tốt." So với lúc mới tới mỗi ngày mặt chau mày ủ, cô bây giờ giống như phật Di Lạc gặp người liền cười.

"Gần đây tin tức càng chạy càng vừa ý, công việc cũng đều vào quỹ đạo, tâm tình dĩ nhiên có nhiều vui vẻ!" Dĩ nhiên, còn có ở trong lòng phát sinh một ngọn lửa tình yêu nho nhỏ—— cô chăm chỉ vui vẻ âm thầm cười trộm.

"Cô là không phải là yêu chứ?" Lâm Y Tĩnh ung dung thản nhiên nói bóng nói gió.

Nhìn sắc mặt đỏ bừng của cô, đuôi lông mày nhảy lên vui vẻ, giống như vẻ mặt thẹn thùng của thiếu nữ đang yêu —— căn bản là đang yêu mới có dáng vẻ này.

Bị người khác phát hiện tâm sự, gương mặt Ôn Nhu ửng hồng lên giống như quả cà chua, nửa ngày cũng không dám mở miệng.

"Có phải Cao Thăng theo đuổi cô không?" Trong lòng Lâm Y Tĩnh bắt đầu có một vết nứt.

Hai người sớm chiều chung đụng, không có xảy ra tia lửa tình yêu mới kỳ quái.

"Cao Thăng?" Ôn Nhu ngẩn người một chút, ngay sau đó nhịn không được mà cười to.

"Xin cô, tôi cùng anh ta làm sao có thể?"

"Tôi nhiều lần thấy cô ngồi xe của anh ta lúc tan sở." Cho nên hại cô vì ghen tỵ mà mất ngủ chừng mấy ngày.

"Cao Thăng là người rất tốt, mỗi lần chờ xe buýt gặp phải anh ta, anh ta cũng nhiệt tình chở tôi một đoạn đường." Ôn Nhu cười híp mắt, làm cho người ta nhìn không ra là có cái gì không đúng.

"Là vậy sao?" Trong miệng nói như vậy, nhưng căn bản Lâm Y Tĩnh lại không tin.

Mỗi ngày tan sở cô đều canh giữ ở cửa lớn công ty, sao anh ta chưa từng có lòng tốt nói muốn chở cô một đoạn đường?

Uất ức cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng Lâm Y Tĩnh Tâm đau đến mức âm thầm khóc thảm, ai bảo cô không có can đảm cũng không có cơ hội, thầm thương Cao Thăng đã rất lâu lại chậm chạp không dám bày rỏ.

Không có phát hiện khuôn mặt đau thương đang cắn khăn tay phát tiết của Lâm Y Tỉnh, Ôn Nhu vẫn tính toán trong lòng, chờ một chút mua chút thức ăn gì đưa đi cho Hách Thế Gia.

Mấy ngày qua, sau khi cô tan sở ngày ngày đều tỉ mỉ chọn mua thức ăn đem đến khách sạn, có lúc cùng hắn ăn bữa tối, có lúc dẫn hắn ra bên ngoài đi dạo một chút, rất nhanh liền gần gũi quen thuộc hơn.

Cùng Hách Thế Gia gặp lại sau xa cách, hai người đơn giản như là ngọn lửa gặp củi khô —— không, là nhất kiến như cố(4), không chỗ nào không trò chuyện, càng làm cho Ôn Nhu có loại cảm giác oán hận khi gặp hắn quá trễ.

Không nhìn tới khuôn mặt giống như là ngày tận thế của Lâm Y Tĩnh, Ôn Nhu đã bắt đầu ảo tưởng tình cảnh lúc cùng Hách Thế Gia gặp mặt.

"Ôn Nhu, lập tức đến phòng làm việc của tôi!"

Dột nhiên truyền tới tiếng nổ lớn của Lôi công, cắt đứt mộng ban ngày của cô.

"Dạ" Nghe thanh âm này, Lôi công nhất định là chuẩn bị lôi cô ra khai đao.

Thần kinh căng thẳng, Ôn Nhu vội vàng chạy vào khu vực đang bắn lôi đạn , lại đối diện với cơn phẫn nộ oanh tạc địa lôi.

"Cô còn có cái đó thời gian rãnh rỗi nói chuyện phiếm cùng người khác, chuyên đề đâu?" Tiếng sấm có sức mạnh kinh người, thiếu chút nữa đánh vỡ màng nhĩ của cô.

"Báo cáo Lôi —— không, tổ trưởng, còn chưa có làm xong." Ôn Nhu chột dạ đến mức muốn tông cửa xông ra.

"Cái gì?" Lần này không chỉ là sét đánh, ngay cả mưa nước miếng cũng phun đầy trên mặt cô.

"Đã một tháng còn chưa có làm xong? Cô còn ở đây chậm trễ cái gì nửa?"

"Tổ trưởng, tôi không có chậm trễ, là thu thập tài liệu gặp khó khăn."

Cũng không biết là người nào quy định ? Loại chuyên đề "Tìm kiếm bí mật trung tâm thể hình" này thật sự quá hiếm thấy, bảo cô đi đâu mà tìm tài liệu?

"Ai muốn cô thu thập tài liệu, nơi này là nơi làm việc không phải là trường học, đừng cho tôi cái tài liệu lý luận gì đó, tôi muốn chính là tin tức —— tin tức, cô có hiểu không?"Gân xanh trên mặt Lôi Thạc Phong hung bạo nổi lên .

Tin tức? Chẳng lẽ hắn lại muốn cô đi làm Cẩu Tử(5), đi đào móc tin lá cải về trung tâm thể hình của người ta?

"Tôi hiểu." Ôn Nhu nuốt vào giọng nói, thành thạo tránh né cơn mưa nước miếng.

"Hạn cho cô trong vòng ba ngày đem đồ vật giao nộp trên bàn của tôi, nếu không cô đợi điều động đến bộ phận xã hội, đảm nhiệm làm tài liệu giết người!"

Một câu nói, làm cho Ôn Nhu phút chốc nín thinh.

Ở trong giới phóng viên, mỗi người đều xem tin tức xã hội là nơi cực kỳ nguy hiểm, nhất là "Tài liệu giết người" , phải ngày ngày đi xem nhiều loại xác chết để làm báo cáo, Lâm Y Tĩnh chính là đắc tội với Lôi công, mới bị điều đến bộ phận xã hội.

"Tôi biết." Cấp trên ra lệnh, cấp dưới có biện pháp nói không thể?

"Còn có. . . . . . Khoảng thời gian này sao lại không có tin tức của Phi Gia Lạc?" Gần đây Lôi công đối với cô rõ ràng là rất bất mãn.

“Đừng chỉ phỏng vấn mấy ngôi sao đang lên, hiện tại mọi người thích xem chính là Phí Gia Lạc, có hắn thì có xác suất xem đài, tôi muốn phỏng vấn hắn, những tin tức bí mật lớn nhỏ của hắn, nhỏ như bữa ăn sáng của hắn, ăn khuya sẽ ăn cái gì, toàn bộ đều phải moi ra, biết không?"

"Dạ" Sở thích bây giờ của người xem đã bị truyền thông bồi dưỡng, càng là tin lá cải lại càng thích xem, ngay cả bữa ăn sáng bữa ăn khuya người ta ăn cái gì đều có hứng thú, thật không biết đủ, cuộc sống quá nghèo túng, còn là phong trào tin lá cải nắm quyền.

"Thiệt là, bao nhiêu người mơ ước có thể chạy tin tức điện ảnh, mỗi ngày nhìn ngôi sao, nghe ngóng tin tức một chút, chỉ có cô là không vừa ý." Cơn giận Lôi công còn sót lại vẫn chưa tiêu hết thầm nói.

Dạ, phải . . . . . Cô may mắn có thể chạy tin tức điện ảnh đều là nhờ vào ơn huệ của hắn, để cho cô đường đường một thạc sĩ giống như cẩu tử mỗi ngày đi lật thùng rác của người ta, kiểm tra người ta ăn còn dư lại cái gì, tất cả đều là bởi vì lòng từ bi của hắn.

Ôn Nhu càng nói thầm, càng cảm giác mình rất đau xót.

"Cô còn ở chỗ này làm gì?" Đôi mắt như chuông đồng của Lôi công lấp lánh trợn nhìn cô.

"A?" Ôn Nhu ngỡ ngàng không hiểu.

"Còn không mau đi ra ngoài đào móc bí mật của trung tâm thể hình cho tôi!"

Tiếng sấm vừa vang lên, Ôn Nhu chạy trốn so với bay còn nhanh hơn, nắm lấy túi xách liền lao ra khỏi phòng làm việc như một làn khói .

~~~

(1) thần mộc : cây gỗ lớn thần kỳ

(2) quản lý : trong bảng conver ghi là đương chức mình nghĩ là quản lý.

(3) nhất thân phương trạch : Một thân bóng loáng ( đại khái ý là như vậy >"

(4) nhất kiến như cố : vừa gặp như đã quen rất lâu

(5) cẩu tử : con chó

Hết Chương 4

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương