Chủ Tịch! Anh Yêu Em, Người Con Gái Đời Anh
-
Chương 8: Tiệc tẩy trần
Nhà hàng Thanh Lam là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố A, thuộc quyền sở hữu của Hàn thị. Nhà hàng này mang theo phong cách châu Âu, khiến cho người ta cảm thấy thanh lịch và nhã nhặn hơn.
Nhà hàng này gồm có ba tầng, tầng một dành cho thường khách, tầng hai là dành cho giới thượng lưu và tầng ba mới là dành cho khách Vip. Khách Vip của nhà hàng chủ yếu là bạn bè hoặc người quen của ông chủ nhà hàng này và cũng là chủ tịch của tập đoàn Hàn thị, Hàn Triệt. Nhà hàng này chưa từng đóng cửa bao giờ, nhưng hôm nay lại ngoại lệ thông báo không mở cửa.
"Tiểu Ngọc, cậu... cảm thấy hai vị tổ tông kia tối nay có tới không."
Người đàn ông đứng trước mặt Thanh Ngọc sờ sờ mũi hỏi, giọng nói mang vài phần không chắc chắn.
"Tôi thật nghi ngờ cậu có phải là bản sao của cái tên mặt lạnh ở trên thương trường không đây?"
"Phải mà..."
Hắn chớp mắt đáng thương nhìn cô, nhưng lại bị cô lơ đẹp, rồi cô mỉa mai nhìn người đàn ông yêu nghiệt trước mặt, cô phải công nhận là hắn rất đẹp trai, chỉ là không đẹp bằng Lãnh Thiên Hàn thôi. Môi mỏng bạc tình, con ngươi xanh thẳm, mũi cao, thân hình cao ráo, mái tóc xoăn vàng tự nhiên, điển hình của một đứa con lai. Điểm khiến cô yêu thích nhất về con người này là tóc xoăn của hắn, khi vuốt lên mái tóc hắn thật mềm mại giống như đang vuốt một con cún vậy. Hình tượng của hắn trong lòng cô chỉ là một cậu nhóc thích làm nũng, đôi lúc ngu hết chỗ nói, thật khác với một Hàn Triệt mưu mô, xảo trá, tàn nhẫn trên thương trường.
Hàn Triệt ngắm nhìn cô gái trước mặt mình, thấy cô cười hắn cũng cười theo, nhưng nếu hắn biết được trong đầu cô đang nghĩ gì có lẽ hắn đã tức ói máu mà chết.
******
Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng lẻn vào căn phòng ngập tràn màu xanh da trời, càng làm căn phòng trở nên tươi sáng hơn. Trên chiếc giường kingsize màu trắng, có một mỹ nhân xinh đẹp đang nằm ngủ, gương mặt của cô hoàn hảo trên từng centimet, không một góc chết. Mày liễu xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng xinh xắn khiến người khác muốn chà đạp, sống mũi nhỏ cao cùng với làn da mịn màng trắng không tì vết. Nhìn mỹ nhân trên giường kia, thật khiến người khác liên tưởng đến nàng công chúa ngủ trong rừng, đang chờ đợi nụ hôn của chàng hoàng tử giúp nàng thoát khỏi giấc ngủ ngàn năm vậy. Đôi mắt đang nhắm chặt kia chầm chậm mở ra, đôi con ngươi xám tro mang một chút mơ màng của người chưa tỉnh ngủ.
Di Hân ngồi trên giường một lúc rồi mới chậm chạm bò ra khỏi giường vào phòng vệ sinh cá nhân. Cô bước ra khỏi phòng, chọn cho mình một chiếc váy trắng đơn giản, nhìn cô bây giờ không khác gì thiên thần.
Nơi này là biệt thự tư nhân của cô, nơi này nằm ở ngoại ô thành phố, nằm cách biệt với nơi đô thị ồn ào, cô không thích bị người khác làm phiền nên đã không cho người xây một căn biệt thự mà theo cô nghĩ là nhỏ. An ninh nơi này rất tốt, bên trong có ba mươi vệ sĩ canh gác, xung quanh khu biệt thự có khoảng hai mươi mấy người, cho nên mới nói nơi này canh phòng rất nghiêm ngặt.
Di Hân ở trong biệt thự Kiều gia một ngày liền chuyển qua đây ở, cô muốn ở một mình không muốn ai làm phiền nên liền qua đây ở luôn. Tuy gặp một ít rắc rối nhẹ với mẹ nhưng cũng ổn, dùng nước mắt là giải quyết ổn thỏa ngay.
Di Hân bước vào phòng ăn, tao nhã dùng bữa sáng của mình, cô bây giờ không còn dáng vẻ mơ màng của hồi nãy nữa mà thay vào đó là dáng vẻ âm trầm, có chút xa cách và quyến rũ hơn.
Ăn bữa sáng xong, cô đi vào thư phòng giải quyết một số tài liệu quan trọng của công ti. Nhưng mà cô lại không thể tập trung vào làm việc được, tâm trí của cô bây giờ đã bay tới tiệc tẩy trần tối nay rồi. Cô chỉ mong tối nay anh không tới, nhưng cũng mong anh tới, cô biết hai cái suy nghĩ này của cô rất mâu thuẫn.
Di Hân gấp lại văn kiện ném qua một bên, cô ngả lưng ra sau ghế sofa, day day huyệt thái dương. Cô không biết lựa chọn nghe theo lời mẹ quay về nước có phải đúng hay không nữa, cô mong mình sẽ không phải hối hận với lựa chọn này.
Cô đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước mặt một bức tường bằng kính trong suốt, cô lặng lẽ đứng ở đó. Nhìn bóng dáng cô đơn của cô thật khiến người khác đau lòng, khiến người ta muốn nâng niu, cưng chìu, bảo vệ cô dưới đôi cánh của mình. Ánh mắt cô nhìn xa xăm phía trước không một tiêu cự, nhìn cô như đang chìm đắm trong nỗi bi thương đến tột cùng. Rốt cục một cô gái thành đạt như thế, xinh đẹp, giàu có, được gia đình, bạn bè yêu thương, được mọi người tôn trọng như vậy, cuộc sống đã hoàn hảo đến thế mà lại biến cô ngập tràn trong đau khổ như vậy.
Nhà hàng này gồm có ba tầng, tầng một dành cho thường khách, tầng hai là dành cho giới thượng lưu và tầng ba mới là dành cho khách Vip. Khách Vip của nhà hàng chủ yếu là bạn bè hoặc người quen của ông chủ nhà hàng này và cũng là chủ tịch của tập đoàn Hàn thị, Hàn Triệt. Nhà hàng này chưa từng đóng cửa bao giờ, nhưng hôm nay lại ngoại lệ thông báo không mở cửa.
"Tiểu Ngọc, cậu... cảm thấy hai vị tổ tông kia tối nay có tới không."
Người đàn ông đứng trước mặt Thanh Ngọc sờ sờ mũi hỏi, giọng nói mang vài phần không chắc chắn.
"Tôi thật nghi ngờ cậu có phải là bản sao của cái tên mặt lạnh ở trên thương trường không đây?"
"Phải mà..."
Hắn chớp mắt đáng thương nhìn cô, nhưng lại bị cô lơ đẹp, rồi cô mỉa mai nhìn người đàn ông yêu nghiệt trước mặt, cô phải công nhận là hắn rất đẹp trai, chỉ là không đẹp bằng Lãnh Thiên Hàn thôi. Môi mỏng bạc tình, con ngươi xanh thẳm, mũi cao, thân hình cao ráo, mái tóc xoăn vàng tự nhiên, điển hình của một đứa con lai. Điểm khiến cô yêu thích nhất về con người này là tóc xoăn của hắn, khi vuốt lên mái tóc hắn thật mềm mại giống như đang vuốt một con cún vậy. Hình tượng của hắn trong lòng cô chỉ là một cậu nhóc thích làm nũng, đôi lúc ngu hết chỗ nói, thật khác với một Hàn Triệt mưu mô, xảo trá, tàn nhẫn trên thương trường.
Hàn Triệt ngắm nhìn cô gái trước mặt mình, thấy cô cười hắn cũng cười theo, nhưng nếu hắn biết được trong đầu cô đang nghĩ gì có lẽ hắn đã tức ói máu mà chết.
******
Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng lẻn vào căn phòng ngập tràn màu xanh da trời, càng làm căn phòng trở nên tươi sáng hơn. Trên chiếc giường kingsize màu trắng, có một mỹ nhân xinh đẹp đang nằm ngủ, gương mặt của cô hoàn hảo trên từng centimet, không một góc chết. Mày liễu xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng xinh xắn khiến người khác muốn chà đạp, sống mũi nhỏ cao cùng với làn da mịn màng trắng không tì vết. Nhìn mỹ nhân trên giường kia, thật khiến người khác liên tưởng đến nàng công chúa ngủ trong rừng, đang chờ đợi nụ hôn của chàng hoàng tử giúp nàng thoát khỏi giấc ngủ ngàn năm vậy. Đôi mắt đang nhắm chặt kia chầm chậm mở ra, đôi con ngươi xám tro mang một chút mơ màng của người chưa tỉnh ngủ.
Di Hân ngồi trên giường một lúc rồi mới chậm chạm bò ra khỏi giường vào phòng vệ sinh cá nhân. Cô bước ra khỏi phòng, chọn cho mình một chiếc váy trắng đơn giản, nhìn cô bây giờ không khác gì thiên thần.
Nơi này là biệt thự tư nhân của cô, nơi này nằm ở ngoại ô thành phố, nằm cách biệt với nơi đô thị ồn ào, cô không thích bị người khác làm phiền nên đã không cho người xây một căn biệt thự mà theo cô nghĩ là nhỏ. An ninh nơi này rất tốt, bên trong có ba mươi vệ sĩ canh gác, xung quanh khu biệt thự có khoảng hai mươi mấy người, cho nên mới nói nơi này canh phòng rất nghiêm ngặt.
Di Hân ở trong biệt thự Kiều gia một ngày liền chuyển qua đây ở, cô muốn ở một mình không muốn ai làm phiền nên liền qua đây ở luôn. Tuy gặp một ít rắc rối nhẹ với mẹ nhưng cũng ổn, dùng nước mắt là giải quyết ổn thỏa ngay.
Di Hân bước vào phòng ăn, tao nhã dùng bữa sáng của mình, cô bây giờ không còn dáng vẻ mơ màng của hồi nãy nữa mà thay vào đó là dáng vẻ âm trầm, có chút xa cách và quyến rũ hơn.
Ăn bữa sáng xong, cô đi vào thư phòng giải quyết một số tài liệu quan trọng của công ti. Nhưng mà cô lại không thể tập trung vào làm việc được, tâm trí của cô bây giờ đã bay tới tiệc tẩy trần tối nay rồi. Cô chỉ mong tối nay anh không tới, nhưng cũng mong anh tới, cô biết hai cái suy nghĩ này của cô rất mâu thuẫn.
Di Hân gấp lại văn kiện ném qua một bên, cô ngả lưng ra sau ghế sofa, day day huyệt thái dương. Cô không biết lựa chọn nghe theo lời mẹ quay về nước có phải đúng hay không nữa, cô mong mình sẽ không phải hối hận với lựa chọn này.
Cô đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước mặt một bức tường bằng kính trong suốt, cô lặng lẽ đứng ở đó. Nhìn bóng dáng cô đơn của cô thật khiến người khác đau lòng, khiến người ta muốn nâng niu, cưng chìu, bảo vệ cô dưới đôi cánh của mình. Ánh mắt cô nhìn xa xăm phía trước không một tiêu cự, nhìn cô như đang chìm đắm trong nỗi bi thương đến tột cùng. Rốt cục một cô gái thành đạt như thế, xinh đẹp, giàu có, được gia đình, bạn bè yêu thương, được mọi người tôn trọng như vậy, cuộc sống đã hoàn hảo đến thế mà lại biến cô ngập tràn trong đau khổ như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook