Chủ Tịch! Anh Yêu Em, Người Con Gái Đời Anh
-
Chương 2: Đau lòng
Kiều Di Hân ngồi xuống ghế sofa được một lát, thì bác quản gia mời mọi người vào ăn tối.
Cô bước vào phòng ăn rồi ngồi xuống ghế cạnh anh. Ông quản gia thấy mọi người đã yên vị trên ghế ngồi của mình, liền kêu người hầu mang đồ ăn lên.
Lãnh Thiên Hàn thấy trên bàn có món mực mà cô thích ăn nhất, nhưng cô lại không thèm liếc một cái.
Anh còn nhớ hồi trước, lúc anh lần đầu vào bếp nấu ăn, mà lần đó anh lại làm lẩu mực, cô đã ăn hết hai chén, khen anh nấu ngon nữa, còn nói mình rất thích ăn mực nữa mà. Có lẽ là do ở đây nhiều món quá nên cô không nhìn thấy.
"Hân nhi, ở đây có lẩu mực mà em thích." Giọng anh vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong mắt anh lại không giấu được sự sủng nịnh giành cho cô. Anh cầm đũa gắp mực định bỏ vào trong chén của cô, nhưng lại bị bà Kiều ngăn cản.
"Con bé không ăn được."bà Kiều hét lên.
"Tại sao?" Lãnh Thiên Hàn nhíu mày nhìn bà Kiều, ông bà Lãnh cũng giật mình nhìn bà Kiều.
"Con bé bị dị ứng với mực. Ta nhớ có lần con bé bị dị ứng suýt chút nữa là mất mạng, lúc đó khiến chúng ta thật lo lắng và đau lòng." Giọng bà Kiều vang lên, trên khuôn mặt bà đầy đau lòng.
"Bị dị ứng?" Lãnh Thiên Hàn hỏi lại bà Kiều, anh không thể tin được chuyện này.
"Đúng vậy." như sợ anh không tin bà Kiều gật đầu nhìn anh.
Anh lại đem ánh mắt nhìn về phía Kiều Di Hân, cô cũng vô cảm nhìn anh gật đầu một cái như chứng minh lời bà Kiều là sự thật. Trong mắt ánh hiện lên sự đau lòng, nhưng Kiều Di Hân chỉ thấy trong mắt anh là sự thương hại. Anh vẫn chỉ coi cô như một đứa em gái, từ trước tới giờ vẫn như vậy, chưa bao giờ thay đổi. Trong mắt cô xẹt qua một tia bi thương, nhưng nhanh chóng bị cô che dấu.
Lãnh Thiên Hàn cúi mặt xuống bàn, vờ như bản thân không quan tâm, nhưng mà trong lòng lại nhói đau. Trong lòng anh cũng không ngừng vang lên câu hỏi. Tại sao cô lại không nói cho anh biết? Tại sao cô lại ăn món lẩu đó của anh, dù biết bản thân bị dị ứng với mực? Tại sao...? Anh thật không hiểu nỗi cô nữa rồi. Chẳng lẻ lời nói của Trần Lâm là đúng.
"Bởi vì con bé yêu cậu."
Không lẻ cô vì yêu anh mà cố gắng ăn, không sợ bản thân có thể mất mạng vì anh. Tâm tình anh tốt lên rất nhiều, nhưng rồi lại buồn bã, liệu bây giờ cô có còn yêu anh không. Anh cũng không hiểu nổi bản thân nữa, khi nghĩ tới chuyện cô sẽ không còn yêu anh, anh chợt cảm thấy mất mát.
Ông Kiều thấy bầu không khí không ổn liền lên tiếng.
"Ăn cơm thôi... đồ ăn cũng sắp nguội rồi đó."
Thấy ông Kiều lên tiếng, mọi người cũng bắt đầu ăn uống. Bữa ăn cũng được coi như là vui vẻ. Chỉ có điều, Cả Lãnh Thiên Hàn và Kiều Di Hân đều chìm trong thế giới riêng của mình.
Bữa ăn kết thúc, mọi người ra ngoài phòng khách thưởng thức trà. Kiều Di Hân vẫn ngồi cạnh anh, ngoài mặt cô vẫn thờ ơ nhưng có ai biết tim cô đang đập loạn nhịp. Tám năm trước hay tám năm sau, trái tim cô vẫn luôn đập vì anh. Chỉ là cô không dám thể hiện ra ngoài, cô sợ khi anh biết cô vẫn còn yêu anh, anh sẽ xa lánh cô.
"Con gái... con ở bên kia chắc hẳn là biết tập đoàn L thị chứ?"Giọng trầm thấp của ông Lãnh vang lên.
"Dạ....có ạ." Kiều Di Hân thu lại cảm xúc của bản thân, rồi bình tĩnh trả lời câu hỏi của ông Lãnh.
"Con có biết mặt chủ tịch của tập đoàn L thị không? Ta nghe nói chủ tịch của tập đoàn đó là phụ nữ." Ông Kiều cũng lên tiếng hỏi.
"Con biết. Con làm việc trong tập đoàn đó mà ba."
"À thì ra là vậy."
Sau đó thì Lãnh Thiên Hàn cùng ông kiều và ông lãnh nói về chuyện công việc, còn Kiều Di Hân cùng với bà Kiều và bà Lãnh nói về việc mua sắm.
Đến mười một giờ tối, ông bà Lãnh và Lãnh Thiên Hàn mới về.
Kiều Di Hân xin phép ông bà Lãnh lên phòng nghỉ ngơi. Sau khi tắm rửa cô liền lên giường nằm, trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh của anh. Anh bây giờ rất chững chạc, rất anh tuấn, rất lạnh lùng và yêu nghiệt hơn xưa rất nhiều. Anh bây giờ không còn là chàng trai mười chín tuổi, mà là một người đàn ông trưởng thành rồi.
Bây giờ lòng cô rất đau, đau lắm. Tại sao anh lại nhìn cô bằng ánh mắt thương hại? tại sao anh lại vờ như quan tâm cô? tại sao anh lại dùng khuôn mặt vô cảm để đối diện với cô?.... cô không cần... cô không cần... cô... thật...sự không...cần mà, thà anh không để ý tới cô, đừng để cho cô hy vọng, hy vọng anh sẽ yêu cô.
Trên gương mặt xinh đẹp ấy đầy nước mắt, có lẽ cô khóc mệt quá nên đã chìm vào trong giấc ngủ. Trong mơ, cô thấy bản thân quay lại thời điểm của mười lăm năm trước, lần đầu cô gặp anh.
/-L-/
Cô bước vào phòng ăn rồi ngồi xuống ghế cạnh anh. Ông quản gia thấy mọi người đã yên vị trên ghế ngồi của mình, liền kêu người hầu mang đồ ăn lên.
Lãnh Thiên Hàn thấy trên bàn có món mực mà cô thích ăn nhất, nhưng cô lại không thèm liếc một cái.
Anh còn nhớ hồi trước, lúc anh lần đầu vào bếp nấu ăn, mà lần đó anh lại làm lẩu mực, cô đã ăn hết hai chén, khen anh nấu ngon nữa, còn nói mình rất thích ăn mực nữa mà. Có lẽ là do ở đây nhiều món quá nên cô không nhìn thấy.
"Hân nhi, ở đây có lẩu mực mà em thích." Giọng anh vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong mắt anh lại không giấu được sự sủng nịnh giành cho cô. Anh cầm đũa gắp mực định bỏ vào trong chén của cô, nhưng lại bị bà Kiều ngăn cản.
"Con bé không ăn được."bà Kiều hét lên.
"Tại sao?" Lãnh Thiên Hàn nhíu mày nhìn bà Kiều, ông bà Lãnh cũng giật mình nhìn bà Kiều.
"Con bé bị dị ứng với mực. Ta nhớ có lần con bé bị dị ứng suýt chút nữa là mất mạng, lúc đó khiến chúng ta thật lo lắng và đau lòng." Giọng bà Kiều vang lên, trên khuôn mặt bà đầy đau lòng.
"Bị dị ứng?" Lãnh Thiên Hàn hỏi lại bà Kiều, anh không thể tin được chuyện này.
"Đúng vậy." như sợ anh không tin bà Kiều gật đầu nhìn anh.
Anh lại đem ánh mắt nhìn về phía Kiều Di Hân, cô cũng vô cảm nhìn anh gật đầu một cái như chứng minh lời bà Kiều là sự thật. Trong mắt ánh hiện lên sự đau lòng, nhưng Kiều Di Hân chỉ thấy trong mắt anh là sự thương hại. Anh vẫn chỉ coi cô như một đứa em gái, từ trước tới giờ vẫn như vậy, chưa bao giờ thay đổi. Trong mắt cô xẹt qua một tia bi thương, nhưng nhanh chóng bị cô che dấu.
Lãnh Thiên Hàn cúi mặt xuống bàn, vờ như bản thân không quan tâm, nhưng mà trong lòng lại nhói đau. Trong lòng anh cũng không ngừng vang lên câu hỏi. Tại sao cô lại không nói cho anh biết? Tại sao cô lại ăn món lẩu đó của anh, dù biết bản thân bị dị ứng với mực? Tại sao...? Anh thật không hiểu nỗi cô nữa rồi. Chẳng lẻ lời nói của Trần Lâm là đúng.
"Bởi vì con bé yêu cậu."
Không lẻ cô vì yêu anh mà cố gắng ăn, không sợ bản thân có thể mất mạng vì anh. Tâm tình anh tốt lên rất nhiều, nhưng rồi lại buồn bã, liệu bây giờ cô có còn yêu anh không. Anh cũng không hiểu nổi bản thân nữa, khi nghĩ tới chuyện cô sẽ không còn yêu anh, anh chợt cảm thấy mất mát.
Ông Kiều thấy bầu không khí không ổn liền lên tiếng.
"Ăn cơm thôi... đồ ăn cũng sắp nguội rồi đó."
Thấy ông Kiều lên tiếng, mọi người cũng bắt đầu ăn uống. Bữa ăn cũng được coi như là vui vẻ. Chỉ có điều, Cả Lãnh Thiên Hàn và Kiều Di Hân đều chìm trong thế giới riêng của mình.
Bữa ăn kết thúc, mọi người ra ngoài phòng khách thưởng thức trà. Kiều Di Hân vẫn ngồi cạnh anh, ngoài mặt cô vẫn thờ ơ nhưng có ai biết tim cô đang đập loạn nhịp. Tám năm trước hay tám năm sau, trái tim cô vẫn luôn đập vì anh. Chỉ là cô không dám thể hiện ra ngoài, cô sợ khi anh biết cô vẫn còn yêu anh, anh sẽ xa lánh cô.
"Con gái... con ở bên kia chắc hẳn là biết tập đoàn L thị chứ?"Giọng trầm thấp của ông Lãnh vang lên.
"Dạ....có ạ." Kiều Di Hân thu lại cảm xúc của bản thân, rồi bình tĩnh trả lời câu hỏi của ông Lãnh.
"Con có biết mặt chủ tịch của tập đoàn L thị không? Ta nghe nói chủ tịch của tập đoàn đó là phụ nữ." Ông Kiều cũng lên tiếng hỏi.
"Con biết. Con làm việc trong tập đoàn đó mà ba."
"À thì ra là vậy."
Sau đó thì Lãnh Thiên Hàn cùng ông kiều và ông lãnh nói về chuyện công việc, còn Kiều Di Hân cùng với bà Kiều và bà Lãnh nói về việc mua sắm.
Đến mười một giờ tối, ông bà Lãnh và Lãnh Thiên Hàn mới về.
Kiều Di Hân xin phép ông bà Lãnh lên phòng nghỉ ngơi. Sau khi tắm rửa cô liền lên giường nằm, trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh của anh. Anh bây giờ rất chững chạc, rất anh tuấn, rất lạnh lùng và yêu nghiệt hơn xưa rất nhiều. Anh bây giờ không còn là chàng trai mười chín tuổi, mà là một người đàn ông trưởng thành rồi.
Bây giờ lòng cô rất đau, đau lắm. Tại sao anh lại nhìn cô bằng ánh mắt thương hại? tại sao anh lại vờ như quan tâm cô? tại sao anh lại dùng khuôn mặt vô cảm để đối diện với cô?.... cô không cần... cô không cần... cô... thật...sự không...cần mà, thà anh không để ý tới cô, đừng để cho cô hy vọng, hy vọng anh sẽ yêu cô.
Trên gương mặt xinh đẹp ấy đầy nước mắt, có lẽ cô khóc mệt quá nên đã chìm vào trong giấc ngủ. Trong mơ, cô thấy bản thân quay lại thời điểm của mười lăm năm trước, lần đầu cô gặp anh.
/-L-/
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook