Chư Thiên Luân Hồi: Triệu Hoán Thiên Cổ Quần Hùng
-
Chương 45: Trấn Đồng Sơn(2)
Tiếng cười Lâm Trạch Dương sáng trong, nhẹ nhàng lắc đầu giống như đang cảm thán mình đã già đi, thiên hạ bây giờ là của người trẻ tuổi.
“Quận trưởng đại nhân quá khen, nói tới thủ đoạn, sao Bắc Thần có thể so với Lâm thành chủ được?”
Lý Bắc Thần nhẹ nhàng cười, vô cùng dương quang, giống như một vị công tử nhẹ nhàng dưới trần thế, ưu nhã tuấn tú.
“Lý thành chủ khiêm tốn, mời vào.”
Nụ cười của Lâm Trạch Dương vẫn không hề thay đổi. Hắn mỉm cười, thân hình hơi hiện lên vẻ phúc hậu. Trên eo đeo một thanh trường kiếm được khảm mấy viên đá quý, lóng lánh rực rỡ.
Lý Bắc Thần gật đầu, ba người giao ngựa cho người hầu đang đứng bên cạnh rồi chậm rãi đi tới trung tâm của trấn Đồng Sơn. Nơi đó có một lộ đài đã dựng sẵn.
“Thế nào?”
Lâm Trạch Dương thu lại nụ cười, khuôn mặt trở nên hơi âm trầm. Năm đó, dưới sự dẫn dắt của Lý Chiến, Lý Bắc Thần đi tới bái kiến hắn, hắn còn không để ý lắm. Không ngờ lại là người khó giải quyết như vậy!
“Đại nhân, người này vô cùng khôn ngoan, tâm tư kín đáo, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Sau lưng hắn, một nam tử trung niên mặc quần áo người hầu nhưng khí chất không tầm thường khẽ vuốt chòm râu dài, nhẹ nhàng nói.
“Thật sự phải để ý! Người này không thể khinh thường. Ngươi có biết hai người đi theo hắn, ngoài Tông Sư Hoa Hùng ra thì người còn lại là ai không?”
Hắn nhìn bóng dáng ba người Lý Bắc Thần đi xa mà khẽ nhíu mày. Chuyện lần này liên quan tới sống chết của Lâm gia, không thể xảy ra sai sót!
“Căn cứ vào tình báo có được, khoảng thời gian trước Lý gia đã mời chào một đại cao thủ cảnh giới Thần Phủ.” Nam tử trung niên bẩm báo.
“Cao thủ Thần Phủ? Vậy thì không sao! Hừ, cho rằng chỉ dựa vào một mình Hoa Hùng là có thể bảo vệ được ngươi trong phủ Bắc Xuyên này sao? Đúng là suy nghĩ hão huyền!”
Lâm Trạch Dương hừ lạnh, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo, lập lòe sát khí.
“Chủ công, theo tình báo, tu vi của Lâm Trạch Dương hẳn là ở Thần Phủ tứ trọng, nhưng bây giờ lại là Thần Phủ cửu trọng. Hơn nữa, mấy người đi theo sau hắn đều là cảnh giới Thần Phủ. Chủ công cần phải cẩn thận.”
Đột nhiên, một truyền âm khàn khàn vang lên bên tai Lý Bắc Thần, làm bước chân của hắn hơi dừng lại, chỉ nhẹ đến nỗi không thể phát hiện ra, con ngươi hơi co rút lại.
Thần Phủ cửu trọng?
Mấy người hầu kia là cảnh giới Thần Phủ?
“Cẩn thật một chút, xem ra vì đối phó với chúng ta mà Lâm gia đã làm đủ chuẩn bị.”
Hắn nhẹ nhàng nói với Hoa Hùng và Hàn Cầm Hổ phía sau. Giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường, không hề thay đổi chút nào.
Lẳng lặng tìm chỗ ngồi của thành Vĩnh An, Lý Bắc Thần không chút để ý tới những vẻ mặt ngạc nhiên và nghi ngờ của các thế lực khắp nơi, hoặc xa hoặc gần đang nhìn ba người bọn họ.
Lộ đài làm thành một hình tròn, ở giữa để lại một bãi đất trống khoảng mấy chục trượng, mà ghế ngồi của các thế lực hai mươi lăm thành lại ở quanh khu đất trống đó.
“Xem ra, lần này không thể không xuống tay.”
Lý Bắc Thần khẽ cười một tiếng, ba người ngồi xuống. Hắn quét mắt nhìn thế lực của các thành lớn xung quanh, lại nhìn về phía khu đất cố ý để trống kia.
Quá rõ ràng, khu đất này dùng để chuẩn bị cho cuộc chiến lát nữa có thể sẽ xảy ra.
Lúc này, ba vị nam tử trung niên quần áo đẹp đẽ quý giá, nhưng vẻ mặt toàn là sầu khổ không thôi nhanh chóng bước tới, cúi gập người xuống chào Lý Bắc Thần: “Tại hạ Trần Khai Ngạn, thành chủ thành Văn Nam quận Tuần Sơn.”
“Trương Đồng Tế, thành chủ thành Lăng Bình quận Tuần Sơn.”
“Đỗ Hoài An, thành chủ thành Đại Cống quận Liên Hà.”
“Tham kiến Lý thành chủ.”
Lý Bắc Thần có hơi ngạc nhiên nhìn ba người đang cúi người trước mặt, không rõ ý đồ của ba người này khi đến đây là gì.
Nhưng hắn vẫn vội vàng duỗi tay đỡ ba người họ dậy: “Ba vị đều là thành chủ của một thành, Lý mỗ có tài đức gì mà có thể nhận lễ trọng này của ba vị? Xin hãy đứng lên!”
Sau khi nói chuyện với nhau vài câu, Trần Khai Ngạn – thành chủ thành Văn Nam mới thở dài một tiếng, khuôn mặt đầy u sầu: “Lý thành chủ, ngươi không biết đấy thôi, Minh Hội lần này rất là nguy hiểm. Dựa vào tin tức mà ta có được, Minh Hội lần này căn bản chính là do Lâm gia cố ý tổ chức để ngầm chiếm đoạt toàn bộ phủ Bắc Xuyên.”
Nói xong, nam tử không cầm lòng được mà rơi vài giọt nước mắt. Hắn lấy tay áo lau đi, thở ngắn than dài.
“Đúng vậy, chúng ta cũng vừa mới biết được chuyện này. Lâm gia lòng muông dạ thú, không tôn trọng lệnh vua, rõ ràng chính là muốn chia cắt vương triều Đại Võ ta!”
Khuôn mặt Trương Đồng Tế đầy tức giận nhưng lại vô cùng bất đắc dĩ, không có thực lực thì có thể làm gì đây?
Ba nhà bọn họ đều là người trung thành với vương triều, mà Lý Bắc Thần lại đại biểu cho toàn bộ thành Vĩnh An. Mặt ngoài, cũng đều trung thành, trung tâm.
Vậy nên khi ba nhà đối mặt với tình thế nguy hiểm như vậy, tự nhiên phải đi tới tìm kiếm thành Vĩnh An có thực lực cường đại nhất, lấy ứng uy danh vương triều.
“Ồ? Vậy không biết Liêu gia thành Tuần Sơn và Trịnh gia thành Liên Hà có phản ứng gì?”
Lý Bắc Thần giật mình.
“Có thể có phản ứng gì? Cá mè một lứa! Bây giờ sớm đã thần phục Lâm gia, hừ!”
“Quận trưởng đại nhân quá khen, nói tới thủ đoạn, sao Bắc Thần có thể so với Lâm thành chủ được?”
Lý Bắc Thần nhẹ nhàng cười, vô cùng dương quang, giống như một vị công tử nhẹ nhàng dưới trần thế, ưu nhã tuấn tú.
“Lý thành chủ khiêm tốn, mời vào.”
Nụ cười của Lâm Trạch Dương vẫn không hề thay đổi. Hắn mỉm cười, thân hình hơi hiện lên vẻ phúc hậu. Trên eo đeo một thanh trường kiếm được khảm mấy viên đá quý, lóng lánh rực rỡ.
Lý Bắc Thần gật đầu, ba người giao ngựa cho người hầu đang đứng bên cạnh rồi chậm rãi đi tới trung tâm của trấn Đồng Sơn. Nơi đó có một lộ đài đã dựng sẵn.
“Thế nào?”
Lâm Trạch Dương thu lại nụ cười, khuôn mặt trở nên hơi âm trầm. Năm đó, dưới sự dẫn dắt của Lý Chiến, Lý Bắc Thần đi tới bái kiến hắn, hắn còn không để ý lắm. Không ngờ lại là người khó giải quyết như vậy!
“Đại nhân, người này vô cùng khôn ngoan, tâm tư kín đáo, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Sau lưng hắn, một nam tử trung niên mặc quần áo người hầu nhưng khí chất không tầm thường khẽ vuốt chòm râu dài, nhẹ nhàng nói.
“Thật sự phải để ý! Người này không thể khinh thường. Ngươi có biết hai người đi theo hắn, ngoài Tông Sư Hoa Hùng ra thì người còn lại là ai không?”
Hắn nhìn bóng dáng ba người Lý Bắc Thần đi xa mà khẽ nhíu mày. Chuyện lần này liên quan tới sống chết của Lâm gia, không thể xảy ra sai sót!
“Căn cứ vào tình báo có được, khoảng thời gian trước Lý gia đã mời chào một đại cao thủ cảnh giới Thần Phủ.” Nam tử trung niên bẩm báo.
“Cao thủ Thần Phủ? Vậy thì không sao! Hừ, cho rằng chỉ dựa vào một mình Hoa Hùng là có thể bảo vệ được ngươi trong phủ Bắc Xuyên này sao? Đúng là suy nghĩ hão huyền!”
Lâm Trạch Dương hừ lạnh, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo, lập lòe sát khí.
“Chủ công, theo tình báo, tu vi của Lâm Trạch Dương hẳn là ở Thần Phủ tứ trọng, nhưng bây giờ lại là Thần Phủ cửu trọng. Hơn nữa, mấy người đi theo sau hắn đều là cảnh giới Thần Phủ. Chủ công cần phải cẩn thận.”
Đột nhiên, một truyền âm khàn khàn vang lên bên tai Lý Bắc Thần, làm bước chân của hắn hơi dừng lại, chỉ nhẹ đến nỗi không thể phát hiện ra, con ngươi hơi co rút lại.
Thần Phủ cửu trọng?
Mấy người hầu kia là cảnh giới Thần Phủ?
“Cẩn thật một chút, xem ra vì đối phó với chúng ta mà Lâm gia đã làm đủ chuẩn bị.”
Hắn nhẹ nhàng nói với Hoa Hùng và Hàn Cầm Hổ phía sau. Giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường, không hề thay đổi chút nào.
Lẳng lặng tìm chỗ ngồi của thành Vĩnh An, Lý Bắc Thần không chút để ý tới những vẻ mặt ngạc nhiên và nghi ngờ của các thế lực khắp nơi, hoặc xa hoặc gần đang nhìn ba người bọn họ.
Lộ đài làm thành một hình tròn, ở giữa để lại một bãi đất trống khoảng mấy chục trượng, mà ghế ngồi của các thế lực hai mươi lăm thành lại ở quanh khu đất trống đó.
“Xem ra, lần này không thể không xuống tay.”
Lý Bắc Thần khẽ cười một tiếng, ba người ngồi xuống. Hắn quét mắt nhìn thế lực của các thành lớn xung quanh, lại nhìn về phía khu đất cố ý để trống kia.
Quá rõ ràng, khu đất này dùng để chuẩn bị cho cuộc chiến lát nữa có thể sẽ xảy ra.
Lúc này, ba vị nam tử trung niên quần áo đẹp đẽ quý giá, nhưng vẻ mặt toàn là sầu khổ không thôi nhanh chóng bước tới, cúi gập người xuống chào Lý Bắc Thần: “Tại hạ Trần Khai Ngạn, thành chủ thành Văn Nam quận Tuần Sơn.”
“Trương Đồng Tế, thành chủ thành Lăng Bình quận Tuần Sơn.”
“Đỗ Hoài An, thành chủ thành Đại Cống quận Liên Hà.”
“Tham kiến Lý thành chủ.”
Lý Bắc Thần có hơi ngạc nhiên nhìn ba người đang cúi người trước mặt, không rõ ý đồ của ba người này khi đến đây là gì.
Nhưng hắn vẫn vội vàng duỗi tay đỡ ba người họ dậy: “Ba vị đều là thành chủ của một thành, Lý mỗ có tài đức gì mà có thể nhận lễ trọng này của ba vị? Xin hãy đứng lên!”
Sau khi nói chuyện với nhau vài câu, Trần Khai Ngạn – thành chủ thành Văn Nam mới thở dài một tiếng, khuôn mặt đầy u sầu: “Lý thành chủ, ngươi không biết đấy thôi, Minh Hội lần này rất là nguy hiểm. Dựa vào tin tức mà ta có được, Minh Hội lần này căn bản chính là do Lâm gia cố ý tổ chức để ngầm chiếm đoạt toàn bộ phủ Bắc Xuyên.”
Nói xong, nam tử không cầm lòng được mà rơi vài giọt nước mắt. Hắn lấy tay áo lau đi, thở ngắn than dài.
“Đúng vậy, chúng ta cũng vừa mới biết được chuyện này. Lâm gia lòng muông dạ thú, không tôn trọng lệnh vua, rõ ràng chính là muốn chia cắt vương triều Đại Võ ta!”
Khuôn mặt Trương Đồng Tế đầy tức giận nhưng lại vô cùng bất đắc dĩ, không có thực lực thì có thể làm gì đây?
Ba nhà bọn họ đều là người trung thành với vương triều, mà Lý Bắc Thần lại đại biểu cho toàn bộ thành Vĩnh An. Mặt ngoài, cũng đều trung thành, trung tâm.
Vậy nên khi ba nhà đối mặt với tình thế nguy hiểm như vậy, tự nhiên phải đi tới tìm kiếm thành Vĩnh An có thực lực cường đại nhất, lấy ứng uy danh vương triều.
“Ồ? Vậy không biết Liêu gia thành Tuần Sơn và Trịnh gia thành Liên Hà có phản ứng gì?”
Lý Bắc Thần giật mình.
“Có thể có phản ứng gì? Cá mè một lứa! Bây giờ sớm đã thần phục Lâm gia, hừ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook