Chư Thiên Luân Hồi: Triệu Hoán Thiên Cổ Quần Hùng
-
Chương 39: Nhị Tiểu Thư Tuyết Gia
“Chủ công, trái lại phía bắc đã có tin tức truyền đến, căn cứ vào lời đồn của địa phương, có lẽ ít nhất hơn nghìn năm trước kia, nơi đó đã xảy ra một trận đại chiến, có nhân vật khủng bố giao thủ trong hư không, sông núi sụp đổ, dòng sông đổi mình!”
Hàn Cầm Hổ trịnh trọng lên tiếng, sắc mặt cực kì nghiêm túc, sự tồn tại mạnh mẽ như thế, lấy thực lực hôm nay của bọn họ, căn bản không cản được một đòn!
Lý Bắc Thần trợn mắt há mồm, sắc mặt có chút kinh ngạc, hư không giao thủ? Sông núi sụp đổ, dòng sông đổi mình?
Đó là nhân vật đáng sợ thế nào?
Không hề nghi ngờ, tuyệt đối đã vượt ra khỏi chiến lực cao cường nhất hiện nay của vương triều Đại Võ!
“Có thể xác định?”
Lông mày hắn nhíu lại, tin tức này với hắn cũng không phải là tin tức tốt gì.
Hàn Cầm Hổ gật đầu, ánh mắt trịnh trọng: “Cơ bản xác định, chúng ta đã tìm được một vài cuốn sách cổ và bích hoạ, đều là những thứ ghi chép tình cảnh lúc đó, trận chiến kia, được gọi là “Trận chiến Phong Ma”!”
“Phong Ma?”
Lý Bắc Thần lẩm nhẩm, chắc là mục đích của “Hắc Liên Giáo”, chính là ma bị phong ấn này?
Thế nhưng thời gian dài như vậy trôi qua, sắt thép cũng sắp mục nát rồi, sự tồn tại của loại gì có thể còn sống sót đến nay?
Ánh mắt Lý Bắc Thần thay đổi, tin tức mà hắn đều có thể tra được, chắc hẳn ở trong vương triều cũng không phải là bí mật to lớn gì.
......
“Lâm công tử, đây là lần thứ năm chúng ta gặp mặt rồi nhỉ.”
Trong phòng khách quý “Trân Bảo Các”, giọng của một nữ tử rất dễ nghe vang lên, như chim sơn ca ca hát, thanh thúy êm tai.
“Tuyết cô nương, mỗi lần đều được nghênh đón nồng nhiệt, Lâm mỗ hết sức vinh hạnh.”
Lâm Chính Hà nói khẽ, ánh mắt bình tĩnh, không hề bận tâm, lạnh lùng nhìn nữ tử với khuôn mặt tinh xảo, cơ thể hoàn mỹ ở đối diện.
Đúng là hắn gặp nữ tử họ Tuyết này lần năm rồi, nhưng có liên quan gì tới hắn?
“Lâm công tử, bốn lần trước tiểu nữ trịnh trọng kính mời, công tử đều là trực tiếp từ chối, không biết lần này công tử có thể đồng ý? Có yêu cầu gì, đều tùy ý công tử đưa ra.”
Cô gái che miệng cười khẽ, bàn tay trắng nõn như ngọc, ba búi tóc đen thoáng co lại, dung mạo tuyệt mỹ.
Lâm Chính Hà nhẹ nhàng lắc đầu, cho dù lai lịch đối phương rất lớn, thế lực sau lưng hùng hậu, nhưng điều này không liên quan gì với hắn.
Chuyện Lâm Chính Hà hắn không muốn làm, người nào có thể miễn cưỡng?
“Đa tạ cô nương nâng đỡ, nhưng Lâm mỗ không muốn làm quan, cô nương vẫn là nên nhờ người khác làm.”
Hắn nói chuyện vô cùng trực tiếp, không có một chút uyển chuyển, nói rõ lời từ chối.
“Công tử trước tiên chớ vội từ chối, nghe nói công tử vẫn luôn đang tìm kiếm “Thiên Trọng Hoa”, trong tay tiểu nữ vừa khéo tìm được một gốc.”
Cô gái với ý cười nhẹ nhàng, lông mi cong cong, mũi ngọc tinh xảo mà thanh tú, bất luận kẻ nào gặp, đều phải tán thưởng dung nhan tuyệt mỹ, như hoa như ngọc.
Lần này nàng trăm phương ngàn kế tìm tới “Thiên Trọng Hoa”, chính là vì mời chào Lâm Chính Hà, hơn nửa năm trước thì nàng đã biết được, Lâm Chính Hà tìm kiếm vật này ở khắp nơi, cũng đã đến ‘Trân Bảo Các’ hỏi nhiều lần.
Mặc dù trước đó chỉ gặp Lâm Chính Hà bốn lần, nhưng khi lần thứ nhất gặp mặt, thông qua vài câu trò chuyện lác đác, thì nàng có thể cảm nhận được, Lâm Chính Hà tuyệt không phải bình thường!
Cho nên nhiều lần chiêu mộ.
Tiếp xúc càng nhiều, thì nàng càng có cảm giác, sự sáng suốt của Lâm Chính Hà, cực kì uyên bác, chính là người đại tài.
Bởi vậy bốn lần bị từ chối, cũng không chút nào nản chí, người đại tài đều có sự ngông nghênh, nàng đương nhiên biết được.
“Cô nương, mặc dù ta cần “Thiên Trọng Hoa”, nhưng lại không phải vật nhất định phải có, cô nương nhọc lòng rồi.”
Sắc mặt Lâm Chính Hà bình tĩnh, lạnh lùng mở miệng, “Thiên Trọng Hoa” đối với hắn chỉ là một môi giới giúp hắn tu luyện thuật pháp, có thể có được đương nhiên tốt nhất, coi như thu thập không được, hắn cũng không quá để ý.
Không định chờ lâu nữa, Lâm Chính Hà đứng dậy ôm quyền, nhẹ lướt đi.
Cô gái nhìn bóng lưng không chút do dự rời đi của Lâm Chính Hà, lông mày cau lại.
“Tiểu thư, kẻ này không biết điều, năm lần từ chối, lão bộc đi bắt hắn, tùy ý tiểu thư xử lý!”
Ở sau lưng nàng, một ông già hơi khom lưng, bình thường vô cùng lại đột nhiên thân thể đứng thẳng, mắt bắn ra hàn quang, lạnh lùng lên tiếng, khí thế mạnh mẽ, tựa như một ngọn núi cao!
Tiểu thư nhà hắn là ai?
Nhị tiểu thư Tuyết gia, Tuyết Minh Khê!
Kẻ này thế mà năm lần bảy lượt từ chối, thực sự không biết tốt xấu!
“Không cần, mặc dù kẻ này bề ngoài tính cách bình thản, nhưng bên trong thực chất lại rất kiêu ngạo, ánh mắt từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, không có gợn sóng, rõ ràng không để người trong thiên hạ ở trong mắt, cả người tài trí, cực kì uyên bác, đằng sau tất nhiên có cao nhân tồn tại, không thể manh động.”
Nụ cười của Tuyết Minh Khê vụt tắt, biểu cảm bình tĩnh, thản nhiên đi ra cửa, vô cùng tự tin.
“Vâng, tiểu thư.”
Khí thế ông già thu hồi, rất là cung kính, lần nữa khôi phục thành bộ dạng tầm thường kia.
“Trần chưởng quỹ.”
Lời nói thản nhiên vang lên, truyền ra bên ngoài phòng khách quý.
“Tiểu thư.”
Rất nhanh, Trần Chưởng quỹ thận trọng bước vào gian phòng, khom người đứng ở một bên.
Hàn Cầm Hổ trịnh trọng lên tiếng, sắc mặt cực kì nghiêm túc, sự tồn tại mạnh mẽ như thế, lấy thực lực hôm nay của bọn họ, căn bản không cản được một đòn!
Lý Bắc Thần trợn mắt há mồm, sắc mặt có chút kinh ngạc, hư không giao thủ? Sông núi sụp đổ, dòng sông đổi mình?
Đó là nhân vật đáng sợ thế nào?
Không hề nghi ngờ, tuyệt đối đã vượt ra khỏi chiến lực cao cường nhất hiện nay của vương triều Đại Võ!
“Có thể xác định?”
Lông mày hắn nhíu lại, tin tức này với hắn cũng không phải là tin tức tốt gì.
Hàn Cầm Hổ gật đầu, ánh mắt trịnh trọng: “Cơ bản xác định, chúng ta đã tìm được một vài cuốn sách cổ và bích hoạ, đều là những thứ ghi chép tình cảnh lúc đó, trận chiến kia, được gọi là “Trận chiến Phong Ma”!”
“Phong Ma?”
Lý Bắc Thần lẩm nhẩm, chắc là mục đích của “Hắc Liên Giáo”, chính là ma bị phong ấn này?
Thế nhưng thời gian dài như vậy trôi qua, sắt thép cũng sắp mục nát rồi, sự tồn tại của loại gì có thể còn sống sót đến nay?
Ánh mắt Lý Bắc Thần thay đổi, tin tức mà hắn đều có thể tra được, chắc hẳn ở trong vương triều cũng không phải là bí mật to lớn gì.
......
“Lâm công tử, đây là lần thứ năm chúng ta gặp mặt rồi nhỉ.”
Trong phòng khách quý “Trân Bảo Các”, giọng của một nữ tử rất dễ nghe vang lên, như chim sơn ca ca hát, thanh thúy êm tai.
“Tuyết cô nương, mỗi lần đều được nghênh đón nồng nhiệt, Lâm mỗ hết sức vinh hạnh.”
Lâm Chính Hà nói khẽ, ánh mắt bình tĩnh, không hề bận tâm, lạnh lùng nhìn nữ tử với khuôn mặt tinh xảo, cơ thể hoàn mỹ ở đối diện.
Đúng là hắn gặp nữ tử họ Tuyết này lần năm rồi, nhưng có liên quan gì tới hắn?
“Lâm công tử, bốn lần trước tiểu nữ trịnh trọng kính mời, công tử đều là trực tiếp từ chối, không biết lần này công tử có thể đồng ý? Có yêu cầu gì, đều tùy ý công tử đưa ra.”
Cô gái che miệng cười khẽ, bàn tay trắng nõn như ngọc, ba búi tóc đen thoáng co lại, dung mạo tuyệt mỹ.
Lâm Chính Hà nhẹ nhàng lắc đầu, cho dù lai lịch đối phương rất lớn, thế lực sau lưng hùng hậu, nhưng điều này không liên quan gì với hắn.
Chuyện Lâm Chính Hà hắn không muốn làm, người nào có thể miễn cưỡng?
“Đa tạ cô nương nâng đỡ, nhưng Lâm mỗ không muốn làm quan, cô nương vẫn là nên nhờ người khác làm.”
Hắn nói chuyện vô cùng trực tiếp, không có một chút uyển chuyển, nói rõ lời từ chối.
“Công tử trước tiên chớ vội từ chối, nghe nói công tử vẫn luôn đang tìm kiếm “Thiên Trọng Hoa”, trong tay tiểu nữ vừa khéo tìm được một gốc.”
Cô gái với ý cười nhẹ nhàng, lông mi cong cong, mũi ngọc tinh xảo mà thanh tú, bất luận kẻ nào gặp, đều phải tán thưởng dung nhan tuyệt mỹ, như hoa như ngọc.
Lần này nàng trăm phương ngàn kế tìm tới “Thiên Trọng Hoa”, chính là vì mời chào Lâm Chính Hà, hơn nửa năm trước thì nàng đã biết được, Lâm Chính Hà tìm kiếm vật này ở khắp nơi, cũng đã đến ‘Trân Bảo Các’ hỏi nhiều lần.
Mặc dù trước đó chỉ gặp Lâm Chính Hà bốn lần, nhưng khi lần thứ nhất gặp mặt, thông qua vài câu trò chuyện lác đác, thì nàng có thể cảm nhận được, Lâm Chính Hà tuyệt không phải bình thường!
Cho nên nhiều lần chiêu mộ.
Tiếp xúc càng nhiều, thì nàng càng có cảm giác, sự sáng suốt của Lâm Chính Hà, cực kì uyên bác, chính là người đại tài.
Bởi vậy bốn lần bị từ chối, cũng không chút nào nản chí, người đại tài đều có sự ngông nghênh, nàng đương nhiên biết được.
“Cô nương, mặc dù ta cần “Thiên Trọng Hoa”, nhưng lại không phải vật nhất định phải có, cô nương nhọc lòng rồi.”
Sắc mặt Lâm Chính Hà bình tĩnh, lạnh lùng mở miệng, “Thiên Trọng Hoa” đối với hắn chỉ là một môi giới giúp hắn tu luyện thuật pháp, có thể có được đương nhiên tốt nhất, coi như thu thập không được, hắn cũng không quá để ý.
Không định chờ lâu nữa, Lâm Chính Hà đứng dậy ôm quyền, nhẹ lướt đi.
Cô gái nhìn bóng lưng không chút do dự rời đi của Lâm Chính Hà, lông mày cau lại.
“Tiểu thư, kẻ này không biết điều, năm lần từ chối, lão bộc đi bắt hắn, tùy ý tiểu thư xử lý!”
Ở sau lưng nàng, một ông già hơi khom lưng, bình thường vô cùng lại đột nhiên thân thể đứng thẳng, mắt bắn ra hàn quang, lạnh lùng lên tiếng, khí thế mạnh mẽ, tựa như một ngọn núi cao!
Tiểu thư nhà hắn là ai?
Nhị tiểu thư Tuyết gia, Tuyết Minh Khê!
Kẻ này thế mà năm lần bảy lượt từ chối, thực sự không biết tốt xấu!
“Không cần, mặc dù kẻ này bề ngoài tính cách bình thản, nhưng bên trong thực chất lại rất kiêu ngạo, ánh mắt từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, không có gợn sóng, rõ ràng không để người trong thiên hạ ở trong mắt, cả người tài trí, cực kì uyên bác, đằng sau tất nhiên có cao nhân tồn tại, không thể manh động.”
Nụ cười của Tuyết Minh Khê vụt tắt, biểu cảm bình tĩnh, thản nhiên đi ra cửa, vô cùng tự tin.
“Vâng, tiểu thư.”
Khí thế ông già thu hồi, rất là cung kính, lần nữa khôi phục thành bộ dạng tầm thường kia.
“Trần chưởng quỹ.”
Lời nói thản nhiên vang lên, truyền ra bên ngoài phòng khách quý.
“Tiểu thư.”
Rất nhanh, Trần Chưởng quỹ thận trọng bước vào gian phòng, khom người đứng ở một bên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook