Chư Thiên Luân Hồi: Triệu Hoán Thiên Cổ Quần Hùng
-
Chương 27: Hàn Cầm Hổ Đã Tới
Người nào đáng để Thiếu thành chủ tự mình đi tiếp đón vậy?!
Hắn nhớ một thời gian trước, Trần Quý cảnh giới Thần Phủ nhị trọng đến đầu quân, Thiếu thành chủ cũng không nghênh đón thân thiết cỡ này, vô cùng lãnh đạm, chỉ để tướng quân Hoa Hùng thay mình động viên.
Nhưng hôm nay nhìn vẻ mặt của Thiếu thành chủ thì rõ ràng là rất kích động, rốt cuộc là cao nhân phương nào?!
Lâm Túc không khỏi mong đợi.
Vừa bước ra khỏi cổng phủ, hai mắt Lý Bắc Thần sáng lên ngay lập tức, đúng là một nam tử cao to!
Ánh mắt của hắn ngay lập tức bị thu hút bởi hình thể cao to bên ngoài phủ.
Thân hình vô cùng vạm vỡ, lẳng lặng, bất động, giống như một sơn thần sừng sững trấn áp thiên địa!
Sống lưng thẳng tắp như thiên long đang cố thủ, gầm thét dữ tợn, thân hình uy vũ mà hùng tráng, mặc một bộ chiến giáp màu bạc, trên đầu đội mũ náo long màu bạc.
Hai mắt tràn ngập huyết quang, sát khí vô hình tản ra bốn phía khiến người ta run sợ!
Năm sợi râu dưới cằm như kim thép, vẻ mặt lãnh đạm, trong tay phải cầm một đại đao màu đen, giống như một bức tượng ma, đứng sừng sững.
Vẻ mặt Hoa Hùng ngưng trọng trong giây lát, tinh thần chiến đấu hừng hực như lửa nóng đang cuộn trào mãnh liệt, quang mang trong mắt tăng vọt, hắn cảm giác được hơi thở kinh người từ người trước mặt này!
Nam tử khẽ liếc nhìn Hoa Hùng, chiến ý ngập trời chợt lóe lên trong mắt. Hắn cũng cảm nhận được huyết khí và sát khí mạnh mẽ ẩn chứa trong người Hoa Hùng!
“Mạt tướng Hàn Cầm Hổ bái kiến chủ công!”
Hắn khe khẽ nhấc chân, đi đến chỗ Lý Bắc Thần rồi đột nhiên khuỵu một gối xuống, cung kính bái lạy
Trong mắt Hoa Hùng lóe lên tinh mang, hắn lập tức cảm nhận được một cỗ khí cơ đồng huyết đồng nguyên, đồng tổ đồng mạch thâm hậu!
Đây là máu Viêm Hoàng, Hoa Hạ nhất mạch!
“Tử Thông, mau mau đứng lên đi!”
Lý Bắc Thần cười to, hắn vội vàng đưa tay nâng Hàn Cầm Hổ dậy. Đây nhất định là một mãnh tướng dũng mãnh vô song!
Cho dù là trong số nhiều nhân kiệt nhất lưu, thì hắn chắc chắn cũng phải đứng đầu!
Có bao nhiêu hào kiệt Đại Tùy khiếp sợ trước uy danh của Hàn Cầm Hổ?
Hắn không có lý do gì để không vui, sự xuất hiện của Hàn Cầm Hổ chính là một sự giúp đỡ rất lớn đối với hắn.
“Tạ ơn chủ công.”
Hàn Cầm Hổ đứng lên, hình thể cường tráng, mặt hắn có chút kích động, có thể được sống lại ở Dị Giới làm nhiệt huyết cả người hắn đều sôi trào nóng bỏng.
Kiếp này đi theo chủ công, lại một lần nữa được tung hoành chiến trường, để cho cái tên Hàn Cầm Hổ này chấn động thời xanh!
“Có Tử Thông tương trợ, thật sự là như hổ thêm cánh.”
Lý Bắc Thần vui mừng, chỉ cần một người cũng đủ chống lại thiên quân vạn mã!
Hàn Cầm Hổ ôm quyền, giọng nói vô cùng có lực: “Chủ công khen lầm rồi.”
Lâm Túc đứng bên cạnh Lý Bắc Thần, thân thể có chút cứng ngắc, đồng tử co rút kịch liệt, bản năng của cao thủ cảnh giới Thần Phủ đang điên cuồng mách bảo hắn phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này!!
Cách xa nam tử này!
Càng xa càng tốt!
Mặc dù từ đầu đến cuối nam tử với thân hình cao lớn, oai phong lẫm liệt này cũng không hề chú ý đến hắn, nhưng Lâm Túc vẫn cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân ớn lạnh, giống như lúc này hắn đang trơ trọi một mình đứng ở bên cạnh một con mãnh thú tuyệt thế!
Loại cảm giác này đáng sợ quá chừng!
Cho dù năm đó hắn có theo chân tướng quân trong những trận chiến sinh tử khắp nơi, thì hắn cũng chưa từng gặp phải sự tồn tại nào đáng sợ như vậy!
Sát khí kia mạnh mẽ đến đáng sợ, đương nhiên người thường không có khả năng cảm nhận được, nhưng đối với một lão binh có tu vi đạt tới cảnh giới Thần Phủ như hắn thì giống như đèn sáng trong đêm, chói lóa mắt!
Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân khiến cho Hàn Cầm Hổ chưa thu lại khí cơ trên người
Không lâu sau, dưới sự dẫn dắt của Lý Bắc Thần, Hàn Cầm Hổ đã bước chân vào Lý phủ.
Mà xung quanh đã có rất nhiều quần chúng vây xem đang bùng nổ.
Khi Hàn Cầm Hổ vừa đứng ở ngoài Lý phủ đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Dù sao thì một thân giáp bạc, thân hình cao to, đại đao dọa người kia đều khiến người ta vô cùng chấn động.
“Vị này hẳn là đại cao thủ cảnh giới Thần Phủ đúng không?”
Có người lên tiếng, chậc chậc cảm thán, nhưng khuôn mặt của họ tràn ngập vui sướng, thậm chí có chút tự hào. Lý phủ càng mạnh thì bách tính sinh sống ở thành Vĩnh An cũng càng an toàn!
“Còn cần phải nói sao? Người này vừa đứng ở chỗ này, ta liền cảm thấy toàn thân ớn lạnh, cũng không dám ho he gì luôn.”
Một người khác nói, sắc mặt vẫn tái nhợt, hiển nhiên là đã bị kinh sợ.
“Lúc trước cũng có một vị đại cao thủ của Thần Phủ, mới bao lâu đâu chứ? Lý phủ đã càng ngày càng mạnh rồi.”
Mọi người hai bên đều cảm khái, nhìn đại viện Lý phủ, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Vào ngày thành Vĩnh An thiếu chút nữa là bị phá, chuyện Lý Bắc Thần thề sống chết không rút lui, đã được lan truyền ra bên ngoài, được dân chúng khắp thành đều tôn kính.
“Lý phủ?”
Bên ngoài đám người, Lâm Chính Hà lẩm bẩm, vẻ mặt vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt. Hắn có thể chắc chắn nam tử kia nhất định có sức mạnh cấp Tông Sư!
Vậy mà lại có Tông Sư chủ động đầu quân, hơn nữa còn hành một đại lễ như vậy cho Lý Bắc Thần?
Hắn nhớ một thời gian trước, Trần Quý cảnh giới Thần Phủ nhị trọng đến đầu quân, Thiếu thành chủ cũng không nghênh đón thân thiết cỡ này, vô cùng lãnh đạm, chỉ để tướng quân Hoa Hùng thay mình động viên.
Nhưng hôm nay nhìn vẻ mặt của Thiếu thành chủ thì rõ ràng là rất kích động, rốt cuộc là cao nhân phương nào?!
Lâm Túc không khỏi mong đợi.
Vừa bước ra khỏi cổng phủ, hai mắt Lý Bắc Thần sáng lên ngay lập tức, đúng là một nam tử cao to!
Ánh mắt của hắn ngay lập tức bị thu hút bởi hình thể cao to bên ngoài phủ.
Thân hình vô cùng vạm vỡ, lẳng lặng, bất động, giống như một sơn thần sừng sững trấn áp thiên địa!
Sống lưng thẳng tắp như thiên long đang cố thủ, gầm thét dữ tợn, thân hình uy vũ mà hùng tráng, mặc một bộ chiến giáp màu bạc, trên đầu đội mũ náo long màu bạc.
Hai mắt tràn ngập huyết quang, sát khí vô hình tản ra bốn phía khiến người ta run sợ!
Năm sợi râu dưới cằm như kim thép, vẻ mặt lãnh đạm, trong tay phải cầm một đại đao màu đen, giống như một bức tượng ma, đứng sừng sững.
Vẻ mặt Hoa Hùng ngưng trọng trong giây lát, tinh thần chiến đấu hừng hực như lửa nóng đang cuộn trào mãnh liệt, quang mang trong mắt tăng vọt, hắn cảm giác được hơi thở kinh người từ người trước mặt này!
Nam tử khẽ liếc nhìn Hoa Hùng, chiến ý ngập trời chợt lóe lên trong mắt. Hắn cũng cảm nhận được huyết khí và sát khí mạnh mẽ ẩn chứa trong người Hoa Hùng!
“Mạt tướng Hàn Cầm Hổ bái kiến chủ công!”
Hắn khe khẽ nhấc chân, đi đến chỗ Lý Bắc Thần rồi đột nhiên khuỵu một gối xuống, cung kính bái lạy
Trong mắt Hoa Hùng lóe lên tinh mang, hắn lập tức cảm nhận được một cỗ khí cơ đồng huyết đồng nguyên, đồng tổ đồng mạch thâm hậu!
Đây là máu Viêm Hoàng, Hoa Hạ nhất mạch!
“Tử Thông, mau mau đứng lên đi!”
Lý Bắc Thần cười to, hắn vội vàng đưa tay nâng Hàn Cầm Hổ dậy. Đây nhất định là một mãnh tướng dũng mãnh vô song!
Cho dù là trong số nhiều nhân kiệt nhất lưu, thì hắn chắc chắn cũng phải đứng đầu!
Có bao nhiêu hào kiệt Đại Tùy khiếp sợ trước uy danh của Hàn Cầm Hổ?
Hắn không có lý do gì để không vui, sự xuất hiện của Hàn Cầm Hổ chính là một sự giúp đỡ rất lớn đối với hắn.
“Tạ ơn chủ công.”
Hàn Cầm Hổ đứng lên, hình thể cường tráng, mặt hắn có chút kích động, có thể được sống lại ở Dị Giới làm nhiệt huyết cả người hắn đều sôi trào nóng bỏng.
Kiếp này đi theo chủ công, lại một lần nữa được tung hoành chiến trường, để cho cái tên Hàn Cầm Hổ này chấn động thời xanh!
“Có Tử Thông tương trợ, thật sự là như hổ thêm cánh.”
Lý Bắc Thần vui mừng, chỉ cần một người cũng đủ chống lại thiên quân vạn mã!
Hàn Cầm Hổ ôm quyền, giọng nói vô cùng có lực: “Chủ công khen lầm rồi.”
Lâm Túc đứng bên cạnh Lý Bắc Thần, thân thể có chút cứng ngắc, đồng tử co rút kịch liệt, bản năng của cao thủ cảnh giới Thần Phủ đang điên cuồng mách bảo hắn phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này!!
Cách xa nam tử này!
Càng xa càng tốt!
Mặc dù từ đầu đến cuối nam tử với thân hình cao lớn, oai phong lẫm liệt này cũng không hề chú ý đến hắn, nhưng Lâm Túc vẫn cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân ớn lạnh, giống như lúc này hắn đang trơ trọi một mình đứng ở bên cạnh một con mãnh thú tuyệt thế!
Loại cảm giác này đáng sợ quá chừng!
Cho dù năm đó hắn có theo chân tướng quân trong những trận chiến sinh tử khắp nơi, thì hắn cũng chưa từng gặp phải sự tồn tại nào đáng sợ như vậy!
Sát khí kia mạnh mẽ đến đáng sợ, đương nhiên người thường không có khả năng cảm nhận được, nhưng đối với một lão binh có tu vi đạt tới cảnh giới Thần Phủ như hắn thì giống như đèn sáng trong đêm, chói lóa mắt!
Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân khiến cho Hàn Cầm Hổ chưa thu lại khí cơ trên người
Không lâu sau, dưới sự dẫn dắt của Lý Bắc Thần, Hàn Cầm Hổ đã bước chân vào Lý phủ.
Mà xung quanh đã có rất nhiều quần chúng vây xem đang bùng nổ.
Khi Hàn Cầm Hổ vừa đứng ở ngoài Lý phủ đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Dù sao thì một thân giáp bạc, thân hình cao to, đại đao dọa người kia đều khiến người ta vô cùng chấn động.
“Vị này hẳn là đại cao thủ cảnh giới Thần Phủ đúng không?”
Có người lên tiếng, chậc chậc cảm thán, nhưng khuôn mặt của họ tràn ngập vui sướng, thậm chí có chút tự hào. Lý phủ càng mạnh thì bách tính sinh sống ở thành Vĩnh An cũng càng an toàn!
“Còn cần phải nói sao? Người này vừa đứng ở chỗ này, ta liền cảm thấy toàn thân ớn lạnh, cũng không dám ho he gì luôn.”
Một người khác nói, sắc mặt vẫn tái nhợt, hiển nhiên là đã bị kinh sợ.
“Lúc trước cũng có một vị đại cao thủ của Thần Phủ, mới bao lâu đâu chứ? Lý phủ đã càng ngày càng mạnh rồi.”
Mọi người hai bên đều cảm khái, nhìn đại viện Lý phủ, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Vào ngày thành Vĩnh An thiếu chút nữa là bị phá, chuyện Lý Bắc Thần thề sống chết không rút lui, đã được lan truyền ra bên ngoài, được dân chúng khắp thành đều tôn kính.
“Lý phủ?”
Bên ngoài đám người, Lâm Chính Hà lẩm bẩm, vẻ mặt vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt. Hắn có thể chắc chắn nam tử kia nhất định có sức mạnh cấp Tông Sư!
Vậy mà lại có Tông Sư chủ động đầu quân, hơn nữa còn hành một đại lễ như vậy cho Lý Bắc Thần?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook