Chủ Thần Quật Khởi
-
Chương 34: Sách Cổ
- Tốt quá, xem ra lần thử nghiệm trước không có sai sót gì. Nếu như chưa từng trải qua thế giới nhiệm vụ, thời gian ở thế giới bên ngoài thực ra ngắn ngủi một cách khác thường, dường như chỉ là nháy mắt một cái!
Tia điện xẹt qua, đám cương thi bị đánh ngã hết ra đất, một luồng sấm sét to lớn như mãng xà nhắm thẳng vào Thanh Bình đạo nhân, lấy hắn làm mục tiêu chính mà giáng xuống.
Ngô Minh thấy vậy, trong mắt xẹt qua tinh quang.
Vừa rồi hắn đương nhiên đã quay về Chủ Thần Điện một chuyến, lại tiêu tốn điểm thành tích để lấy bùa Tiểu Chu Thiên Lôi ra.
Phí mang ra cộng thêm cái giá phải trả để có được bùa này quả thật hao tổn vốn liếng của hắn, đương nhiên còn đắt đỏ hơn việc tìm kiếm ở trong thế giới Đại Chu. Thế nhưng nguy hiểm cận kề, ai còn băn khoăn về vấn đề này nữa chứ?
Có thể giữ mạng còn giết luôn được kẻ địch mạnh, dù gì cũng thấy có lời lớn.
- Cương thi dù sao cũng là vật âm tà, nhất định rất sợ sấm sét!
Phong Hàn nhìn thấy đám cương thi đông đảo đã ngã vật ra đất co giật thì lập tức tiến lên phía trước, đao dài liên tiếp xẹt qua chặt hết từng cái đầu của chúng.
Xoạc!
Đồng thi giáp thi vốn dĩ cứng rắn vô cùng, đao thương bất nhập, lúc này xương thịt lại mục nát như cây khô mà đứt đoạn, chảy ra thứ máu hoặc đen đặc hoặc xanh thẫm tanh hôi nồng nặc.
- Thiếu gia, tên yêu đạo kia đã chết rồi!
Phong Hàn ra tay nhanh như gió, sau đó lại tiến tới chỗ Thanh Bình đạo nhân thì chỉ thấy một cỗ thi thể cháy sém, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
- Thanh Bình đạo nhân... chết rồi...
Lúc này Dư chấp sự hai chân đứt đến đầu gối ở một bên đang kinh ngạc không nói nên lời.
Hắn dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được, người tu đạo phong lưu tiêu sái như nhìn thấu sự tình nơi trần thế, sống thỏa thích theo ý mình lại bại bởi một tấm bùa sấm sét!
- Ngươi trông coi hắn cho kĩ!
Ngô Minh vừa chỉ vào Dư chấp sự, Phong Hàn lập tức hiểu ý, cười gằn tiến lên phía trước.
- Ngươi muốn làm gì... ta đây là...
Dư chấp sự có dự cảm không tốt, vội lết về phía sau hai bước, sau đó chỉ thấy một cái bóng đen bay tới đánh mạnh vào mặt khiến hắn nôn ra một ngụm đầy răng và máu tươi.
- Sao? Không giấu thuốc độc trong răng, xem ra không phải là tử sĩ!
Phong Hàn bóp cổ Dư chấp sự, tách hàm dưới của hắn ra rồi tỉ mỉ xem xét, giọng nói có chút thất vọng.
- Cầm máu cho hắn, chú ý đừng để hắn chết!
Ngô Minh căn dặn một câu rồi lập tức không thèm để ý đến kẻ này nữa mà đi đến chỗ Thanh Bình đạo nhân.
Uy lực của bùa Tiểu Chu Thiên Lôi vô cùng to lớn, tên đạo sĩ này giờ đã biến thành một cỗ thi thể cháy sém, xung quanh còn bốc lên ít khói xanh.
- Không hổ là lôi pháp có tính công phá mạnh nhất! Bùa Tiểu Chu Thiên Lôi đã vậy, không biết lôi pháp cao cấp chính hiệu còn có uy lực đến mức độ nào nữa!
Ngô Minh đưa tay sờ một cái, từng lớp từng lớp tro tàn cháy đen lập tức từ trên thi thể rơi xuống.
- Cháy thành thế này rồi... chỉ sợ cũng chẳng còn chiến lợi phẩm nào... ơ?
Lại khơi ra thêm mấy lần, một cái hộp sắt được bịt kín mít rơi xuống, vừa nhìn là biết đang giấu một vật quan trọng bên trong.
- Chà chà...
Hộp sắt trên tay mang đến cảm giác lạnh buốt, kín kẽ vô cùng, bùa sấm sét vừa rồi dường như không thể làm tổn hại đến nó một chút nào.
Con mắt khẽ động, Ngô Minh tìm một mảnh vải bọc vật này lại rồi nhìn về phía thôn Thanh Thạch đang mơ hồ nhốn nháo, lập tức nói với Phong Hàn: "Làm phiền Phong sư phụ tra xét tên Dư chấp sự này, nhất định phải tra ra được kẻ chủ mưu. Còn về kẻ tu đạo kia... quả là trách nhiệm ông trời bắt chúng ta phải gánh..."
- Minh thiếu gia!
Không lâu sau đó, vài tên gia đinh ở lại trong thôn đã mang theo thôn dũng chạy đến.
- Ừ... đây là một tên yêu đạo, án mạng ở Ngô gia lúc trước cũng là do kẻ này thi pháp hãm hại! Hiện giờ lại còn muốn làm hại ta, đã bị ta giết chết rồi!
Người chết không thể mở miệng bắt bẻ, Ngô Minh tha hồ đổ tiếng xấu lên đầu hắn.
- Quả nhiên là yêu nhân!
Đám thiết giáp, đồng giáp thi nằm ngổn ngang trên mặt đất lúc này chính là chứng cứ tốt nhất, lại cộng thêm “uy danh” của Ngô Minh, mọi người đương nhiên tin tưởng không nghi ngờ gì.
- Ây dà... Ngô thúc thúc và Ngô huynh nối gót mà đi, việc này quả thật khiến ta đau lòng không thôi. Ta thấy nên nhận một đứa con trai ở chi bên làm con thừa tự để còn kế thừa hương hỏa!
Ngô Minh liếc thôn chính một cái: "Nếu vậy... từ Ngô gia lấy ra mười mẫu đất, ta sẽ cho thêm mười mẫu để làm ruộng công của thôn, làm phiền các vị trưởng lão vất vả thêm lần nữa, lo liệu tang sự của Ngô gia! Tất cả các loại phí cần chi ra cứ đến ụ bảo vệ của Ngô gia để lãnh!
- Như vậy sao được chứ...
Thôn chính khách khí hai câu sau đó đồng ý, trong mắt hiện ra vẻ vui mừng. Hai người đều không cần nói mà hiểu ý nhau.
Ngô gia xảy ra loại chuyện tai tiếng này đương nhiên không thể để lộ ra ngoài. Ngô Minh muốn dàn xếp ổn thỏa, cho ra hai mươi mẫu đất làm ruộng công chính là để thu mua miệng lưỡi của dân chúng trong thôn.
Mà tất cả chi phí dùng cho tang sự lại càng là chỗ có thể giở không ít thủ đoạn.
Được chia nhiều lợi ích như vậy, nếu người dân trong thôn mà còn huyên náo om sòm thì thôn chính có thể trấn áp.
Càng không cần nói đến bản thân Ngô Minh cũng là một địa chủ lớn, không có mấy người dám mạo hiểm chọc vào hắn.
- Tốt lắm... có điều hai cha con Ngô gia bị yêu pháp hại chết, tên tu đạo này còn có thuật luyện thi, ta lo hai vị đó sau khi chết không được an ổn, lại phải nhờ cả vào thôn chính rồi!
Ngô Minh cười hì hì nói, ý của hắn chính là muốn thôn chính đốt luôn hai cỗ thi thể này đi, chỉ giữ lại tro xương để chôn, hủy thi diệt tích.
- Đương nhiên là vậy rồi...
Thôn chính trong lòng lạnh ngắt, nhìn thấy tia sáng lạnh lẽo trong mắt Ngô Minh thì không dám nói thêm gì nữa mà gật đầu luôn.
Hai người này thống nhất ý kiến với nhau xong, những việc tiếp theo trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Có chứng cứ rành rành trên mặt đất cộng đêm Ngô Minh và thôn chính hai miệng một lời, Thanh Bình đạo nhân lập tức bị biến thành yêu đạo, đến thi thể sau khi chết cũng phải ngâm hố phân. Tuy dân phong lúc này thành thật chất phác, thế nhưng lại hận thấu xương loại yêu nhân thao túng điều khiển thi thể, thậm chí còn vì sợ hãi mà dùng một mồi lửa đốt ngay trong đêm.
...
Ánh trăng như nước.
Bên trong ụ bảo vệ của Ngô gia, Ngô Minh đang ngồi trên vân sàng, nhìn chiến lợi phẩm ngày hôm nay đang đặt trên chiếc bàn gỗ đỏ mà lâm vào trầm tư.
- Xem ra... có kẻ muốn gây khó dễ cho Ngô Tinh tỷ! Mình lại trở thành điểm yếu sao...
Ngô Minh đưa tay lên đỡ trán, khóe miệng cười lạnh: "... vẫn bị xem như quả hồng nhũn thật rồi... Sức mạnh! Ta cần sức mạnh!
Khát vọng về sức mạnh lại càng cuộn trào trong lòng hắn.
Đại Chu sụp đổ, phiên trấn các nơi thi nhau nổi dậy. Chỉ là một cái huyện thành nho nhỏ mà tranh đấu đã kịch liệt như vậy, muốn ở trong loạn thế bồi dưỡng bản thân, cứu giúp dòng họ thì sao có thể không có sức mạnh chứ?
- Chỉ mới đạt đến Tiên Thiên... còn thiếu nhiều lắm...
Hộp sắt lúc này đã được kiểm tra qua vài lần, Ngô Minh cầm lấy rồi chầm chậm dùng tay nhấn lên cơ quan.
Răng rắc!
Sau khi âm thanh vàng sắt đập vào nhau, các bánh răng khớp lại vang lên, hộp sắt hơi lộ ra một khe hở. Ngô Minh mở ra, khóe mắt liếc thấy một vật màu xanh ngọc.
- Đây là... Ngân Triện Ngọc Thư?
Đồ vật bên trong hộp sắt không nhiều, chỉ có ba thứ viết chi chít những chữ cực nhỏ, một khối thư bản làm bằng ngọc, bên trên chi chít chữ triện màu bạc, kiểu chữ cổ xưa mang theo đạo vận khiến Ngô Minh lập tức nghĩ đến hoa văn trên bùa Tiểu Chu Thiên Lôi.
- Không nghĩ tới thứ này lại có thật... từng nghe Ngô Tinh tỷ nói, loại chất liệu này chỉ dùng để bảo tồn sách cổ cực kỳ quý giá, chẳng lẽ nhặt được bảo bối rồi?
Ngô Minh thầm kích động, sau đó lại phát hiện sách ngọc này chỉ có một trang, thậm chí phần cuối còn bị thiếu, không khỏi có chút tiếc nuối.
Sau khi lấy sách ngọc ra, bên dưới còn có một tấm sắt mặt trên cũng có chắc chữ giống vậy nhưng màu đỏ, tràn ngập khí tức dữ tợn khủng bố.
- “Thái Dương Luyện Thi pháp”?
Ngô Minh lật qua lật lại tấm sắt thì thấy mặt sau có một bức tranh dạ xoa phi thiên, luồng khí tà ác được vẽ sống động như thật, sắc mặt biến đổi: "Tà pháp! Có vẻ thiết giáp thi của tên Thanh Bình đạo nhân kia là từ đây mà ra?"
Trong hộp sắt, bên dưới nữa chỉ còn một vài tờ giấy màu vàng mỏng manh, ghi lại một ít hiểu biết khi đi du lịch và cả bút ký ngẫu nhiên, tuy nhiên cũng đủ để Ngô Minh hiểu rõ lai lịch của tên Thanh Bình đạo nhân này.
Dựa theo ghi chép viết tay của hắn, người này ban đầu cũng chỉ xuất thân từ một hộ săn bắn trong núi. Năm hắn hai mươi tuổi tình cờ nhìn thấy ánh sáng ngũ sắc tỏa ra ở ngọn núi phía sau nhà, khí màu đỏ bắn ra ba thước. Trong lòng biết là vật kỳ lạ, hắn bèn đào đất để tìm kiếm ánh sáng kia, đào sâu khoảng một trượng mới thấy được Ngân Triện Ngọc Thư.
Cuốn sách ngọc này tuy rằng tàn tạ thế nhưng phương pháp ghi chép trong đó lại vô cùng cao minh. Thanh Bình đạo nhân nhờ vào nó, lại mạnh mẽ luyện khí để nhập môn, tu pháp bước đầu thành công. Từ đó hắn đi du lịch khắp nơi, tìm kiếm cao nhân giúp đỡ tiện thể cũng muốn giải nghĩa sách ngọc, bổ sung đầy đủ phương pháp.
Trên đường đi đây đi đó hiểu biết của hắn cũng ngày một tăng, lại càng may mắn có được “Thái Dương Luyện Thi pháp”, như bắt được bảo bối quý giá mà từ từ tu luyện.
Phải biết rằng, Ngân Triện Ngọc Thư không chỉ khiếm khuyết mà còn có đạo không có thuật, bản “Thái Dương Luyện Thi pháp” này vừa vặn có thể bù đắp lại phần còn thiếu. Thanh Bình đạo nhân dựa vào nó mà công tích đức hạnh tăng nhanh, không chỉ năng lực đấu pháp mạnh mẽ lên rất nhiều mà còn có thể khởi động linh nhãn, không cần sư phụ cũng có thể tự hiểu về phong thủy huyền học. Hắn có thể cắt đứt phong thủy của mộ phần, tăng thêm vận số cho nhà ở, cuối cùng dựa vào bản lĩnh của mình mà được người khác cung phụng, áo cơm không lo.
Đáng tiếc hôm nay lại chết dưới tay Ngô Minh.
- Chà chà... không ngờ kẻ này lại là một thiên tài trong lĩnh vực huyền học đấy!
Ngô Minh tuy không hiểu, thế nhưng nhìn thấy sự kiêu ngạo trong con chữ của Thanh Bình đạo nhân thì hơi có chút kính phục: "Chỉ dựa vào một đoạn chắp vá nhặt được mà tự ngộ ra linh nhãn, sắp xếp được bố cục phong thủy, đáng tiếc... đụng phải ta cũng coi như ngươi xui xẻo!"
- Chủ Thần Điện!
Ngô Minh lòng vừa động, vội ôm hộp sắt vào trong ngực.
- Tra thấy yêu cầu của tông đồ Chủ Thần, quyền hạn thông qua, bắt đầu tiếp dẫn!
Trong tích tắc, Ngô Minh đã đi vào trong không gian Chủ Thần trống trải, hiện ra nơi tầng mây cao nhất là tòa Chủ Thần Điện to lớn hùng vỹ, giống như cung điện thần tiên trên thiên cung.
- Thế mà không thu phí đem vào... chẳng lẽ là bởi vì vật này không thể ngay lập tức gia tăng thực lực sao?
Hắn nhìn nhìn hộp sắt trên tay mình, lại như có chút suy tư: "Mau giám định!"
Hai cột sáng đáp xuống, bao trùm lấy tấm sắt và sách ngọc vào bên trong. Một lúc sau một màn sáng buông xuống.
- “Thái Dương Luyện Thi pháp” (bản thiếu): Phương pháp thuộc Luyện Thi tông, dùng khí nơi chín tầng địa ngục để tế luyện thi hài thành con rối, đao thương bất nhập, có thể bay lên trời chui xuống đất, không đâu không đến được. Tổng cộng phân thành năm cấp: Đồng thi, thiết thi, ngân thi, kim thi, dạ xoa phi thiên. Bản thiếu sót này cao nhất chỉ có phương pháp luyện ra ngân thi. Có thể bỏ ra năm mươi đại công để bổ sung! Có muốn bổ sung hay không?
- “Hoàng Đình Âm Phù kinh” (Bản của Pháp Sư): Xem xét đạo trời, cứ làm theo sự vận hành của trời. Cái đạo của tự nhiên thì yên tĩnh, cho nên trời đất vạn vật sinh sôi. Cái đạo của trời đất thấm nhuần khắp nơi, vì vậy âm dương hơn thua với nhau. Nhờ âm dương thúc đẩy lẫn nhau mà sự biến hóa được thuận – đạo pháp cơ bản, bước cơ bản để luyện thành Nhân Tiên. Bị khiếm khuyết, cần một trăm lẻ năm đại công để bổ sung hoàn toàn phần của Pháp Sư! Cần năm trăm đại công để bổ sung đầy đủ phần dành cho Chân Nhân! Cần một ngàn đại công để bổ sung đầy đủ phần dành cho Thiên Sư! Có muốn bổ sung hay không?
- Một cái là pháp, một cái là thuật?
Ngô Minh lật lật bảng trao đổi mà Chủ Thần Điện cung cấp, tìm được thông tin về “Thái Dương Luyện Thi pháp” và Luyện Thi tông nhưng cũng không thấy xúc động lắm. Vậy mà lúc lật đến “Hoàng Đình Âm Phù kinh”, khóe mắt hơi nheo lại.
- Hoàng Đình Âm Phù kinh – Cuốn dành cho Nhân Tiên: Xem xét đạo trời, cứ làm theo sự vận hành của trời, ghi chép tường tận về Nhân Tiên! Đạo pháp hoàn chỉnh, có thể tu luyện đến đỉnh Nhân Tiên! Yêu cầu trao đổi: hai trăm thiên công!
Tia điện xẹt qua, đám cương thi bị đánh ngã hết ra đất, một luồng sấm sét to lớn như mãng xà nhắm thẳng vào Thanh Bình đạo nhân, lấy hắn làm mục tiêu chính mà giáng xuống.
Ngô Minh thấy vậy, trong mắt xẹt qua tinh quang.
Vừa rồi hắn đương nhiên đã quay về Chủ Thần Điện một chuyến, lại tiêu tốn điểm thành tích để lấy bùa Tiểu Chu Thiên Lôi ra.
Phí mang ra cộng thêm cái giá phải trả để có được bùa này quả thật hao tổn vốn liếng của hắn, đương nhiên còn đắt đỏ hơn việc tìm kiếm ở trong thế giới Đại Chu. Thế nhưng nguy hiểm cận kề, ai còn băn khoăn về vấn đề này nữa chứ?
Có thể giữ mạng còn giết luôn được kẻ địch mạnh, dù gì cũng thấy có lời lớn.
- Cương thi dù sao cũng là vật âm tà, nhất định rất sợ sấm sét!
Phong Hàn nhìn thấy đám cương thi đông đảo đã ngã vật ra đất co giật thì lập tức tiến lên phía trước, đao dài liên tiếp xẹt qua chặt hết từng cái đầu của chúng.
Xoạc!
Đồng thi giáp thi vốn dĩ cứng rắn vô cùng, đao thương bất nhập, lúc này xương thịt lại mục nát như cây khô mà đứt đoạn, chảy ra thứ máu hoặc đen đặc hoặc xanh thẫm tanh hôi nồng nặc.
- Thiếu gia, tên yêu đạo kia đã chết rồi!
Phong Hàn ra tay nhanh như gió, sau đó lại tiến tới chỗ Thanh Bình đạo nhân thì chỉ thấy một cỗ thi thể cháy sém, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
- Thanh Bình đạo nhân... chết rồi...
Lúc này Dư chấp sự hai chân đứt đến đầu gối ở một bên đang kinh ngạc không nói nên lời.
Hắn dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được, người tu đạo phong lưu tiêu sái như nhìn thấu sự tình nơi trần thế, sống thỏa thích theo ý mình lại bại bởi một tấm bùa sấm sét!
- Ngươi trông coi hắn cho kĩ!
Ngô Minh vừa chỉ vào Dư chấp sự, Phong Hàn lập tức hiểu ý, cười gằn tiến lên phía trước.
- Ngươi muốn làm gì... ta đây là...
Dư chấp sự có dự cảm không tốt, vội lết về phía sau hai bước, sau đó chỉ thấy một cái bóng đen bay tới đánh mạnh vào mặt khiến hắn nôn ra một ngụm đầy răng và máu tươi.
- Sao? Không giấu thuốc độc trong răng, xem ra không phải là tử sĩ!
Phong Hàn bóp cổ Dư chấp sự, tách hàm dưới của hắn ra rồi tỉ mỉ xem xét, giọng nói có chút thất vọng.
- Cầm máu cho hắn, chú ý đừng để hắn chết!
Ngô Minh căn dặn một câu rồi lập tức không thèm để ý đến kẻ này nữa mà đi đến chỗ Thanh Bình đạo nhân.
Uy lực của bùa Tiểu Chu Thiên Lôi vô cùng to lớn, tên đạo sĩ này giờ đã biến thành một cỗ thi thể cháy sém, xung quanh còn bốc lên ít khói xanh.
- Không hổ là lôi pháp có tính công phá mạnh nhất! Bùa Tiểu Chu Thiên Lôi đã vậy, không biết lôi pháp cao cấp chính hiệu còn có uy lực đến mức độ nào nữa!
Ngô Minh đưa tay sờ một cái, từng lớp từng lớp tro tàn cháy đen lập tức từ trên thi thể rơi xuống.
- Cháy thành thế này rồi... chỉ sợ cũng chẳng còn chiến lợi phẩm nào... ơ?
Lại khơi ra thêm mấy lần, một cái hộp sắt được bịt kín mít rơi xuống, vừa nhìn là biết đang giấu một vật quan trọng bên trong.
- Chà chà...
Hộp sắt trên tay mang đến cảm giác lạnh buốt, kín kẽ vô cùng, bùa sấm sét vừa rồi dường như không thể làm tổn hại đến nó một chút nào.
Con mắt khẽ động, Ngô Minh tìm một mảnh vải bọc vật này lại rồi nhìn về phía thôn Thanh Thạch đang mơ hồ nhốn nháo, lập tức nói với Phong Hàn: "Làm phiền Phong sư phụ tra xét tên Dư chấp sự này, nhất định phải tra ra được kẻ chủ mưu. Còn về kẻ tu đạo kia... quả là trách nhiệm ông trời bắt chúng ta phải gánh..."
- Minh thiếu gia!
Không lâu sau đó, vài tên gia đinh ở lại trong thôn đã mang theo thôn dũng chạy đến.
- Ừ... đây là một tên yêu đạo, án mạng ở Ngô gia lúc trước cũng là do kẻ này thi pháp hãm hại! Hiện giờ lại còn muốn làm hại ta, đã bị ta giết chết rồi!
Người chết không thể mở miệng bắt bẻ, Ngô Minh tha hồ đổ tiếng xấu lên đầu hắn.
- Quả nhiên là yêu nhân!
Đám thiết giáp, đồng giáp thi nằm ngổn ngang trên mặt đất lúc này chính là chứng cứ tốt nhất, lại cộng thêm “uy danh” của Ngô Minh, mọi người đương nhiên tin tưởng không nghi ngờ gì.
- Ây dà... Ngô thúc thúc và Ngô huynh nối gót mà đi, việc này quả thật khiến ta đau lòng không thôi. Ta thấy nên nhận một đứa con trai ở chi bên làm con thừa tự để còn kế thừa hương hỏa!
Ngô Minh liếc thôn chính một cái: "Nếu vậy... từ Ngô gia lấy ra mười mẫu đất, ta sẽ cho thêm mười mẫu để làm ruộng công của thôn, làm phiền các vị trưởng lão vất vả thêm lần nữa, lo liệu tang sự của Ngô gia! Tất cả các loại phí cần chi ra cứ đến ụ bảo vệ của Ngô gia để lãnh!
- Như vậy sao được chứ...
Thôn chính khách khí hai câu sau đó đồng ý, trong mắt hiện ra vẻ vui mừng. Hai người đều không cần nói mà hiểu ý nhau.
Ngô gia xảy ra loại chuyện tai tiếng này đương nhiên không thể để lộ ra ngoài. Ngô Minh muốn dàn xếp ổn thỏa, cho ra hai mươi mẫu đất làm ruộng công chính là để thu mua miệng lưỡi của dân chúng trong thôn.
Mà tất cả chi phí dùng cho tang sự lại càng là chỗ có thể giở không ít thủ đoạn.
Được chia nhiều lợi ích như vậy, nếu người dân trong thôn mà còn huyên náo om sòm thì thôn chính có thể trấn áp.
Càng không cần nói đến bản thân Ngô Minh cũng là một địa chủ lớn, không có mấy người dám mạo hiểm chọc vào hắn.
- Tốt lắm... có điều hai cha con Ngô gia bị yêu pháp hại chết, tên tu đạo này còn có thuật luyện thi, ta lo hai vị đó sau khi chết không được an ổn, lại phải nhờ cả vào thôn chính rồi!
Ngô Minh cười hì hì nói, ý của hắn chính là muốn thôn chính đốt luôn hai cỗ thi thể này đi, chỉ giữ lại tro xương để chôn, hủy thi diệt tích.
- Đương nhiên là vậy rồi...
Thôn chính trong lòng lạnh ngắt, nhìn thấy tia sáng lạnh lẽo trong mắt Ngô Minh thì không dám nói thêm gì nữa mà gật đầu luôn.
Hai người này thống nhất ý kiến với nhau xong, những việc tiếp theo trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Có chứng cứ rành rành trên mặt đất cộng đêm Ngô Minh và thôn chính hai miệng một lời, Thanh Bình đạo nhân lập tức bị biến thành yêu đạo, đến thi thể sau khi chết cũng phải ngâm hố phân. Tuy dân phong lúc này thành thật chất phác, thế nhưng lại hận thấu xương loại yêu nhân thao túng điều khiển thi thể, thậm chí còn vì sợ hãi mà dùng một mồi lửa đốt ngay trong đêm.
...
Ánh trăng như nước.
Bên trong ụ bảo vệ của Ngô gia, Ngô Minh đang ngồi trên vân sàng, nhìn chiến lợi phẩm ngày hôm nay đang đặt trên chiếc bàn gỗ đỏ mà lâm vào trầm tư.
- Xem ra... có kẻ muốn gây khó dễ cho Ngô Tinh tỷ! Mình lại trở thành điểm yếu sao...
Ngô Minh đưa tay lên đỡ trán, khóe miệng cười lạnh: "... vẫn bị xem như quả hồng nhũn thật rồi... Sức mạnh! Ta cần sức mạnh!
Khát vọng về sức mạnh lại càng cuộn trào trong lòng hắn.
Đại Chu sụp đổ, phiên trấn các nơi thi nhau nổi dậy. Chỉ là một cái huyện thành nho nhỏ mà tranh đấu đã kịch liệt như vậy, muốn ở trong loạn thế bồi dưỡng bản thân, cứu giúp dòng họ thì sao có thể không có sức mạnh chứ?
- Chỉ mới đạt đến Tiên Thiên... còn thiếu nhiều lắm...
Hộp sắt lúc này đã được kiểm tra qua vài lần, Ngô Minh cầm lấy rồi chầm chậm dùng tay nhấn lên cơ quan.
Răng rắc!
Sau khi âm thanh vàng sắt đập vào nhau, các bánh răng khớp lại vang lên, hộp sắt hơi lộ ra một khe hở. Ngô Minh mở ra, khóe mắt liếc thấy một vật màu xanh ngọc.
- Đây là... Ngân Triện Ngọc Thư?
Đồ vật bên trong hộp sắt không nhiều, chỉ có ba thứ viết chi chít những chữ cực nhỏ, một khối thư bản làm bằng ngọc, bên trên chi chít chữ triện màu bạc, kiểu chữ cổ xưa mang theo đạo vận khiến Ngô Minh lập tức nghĩ đến hoa văn trên bùa Tiểu Chu Thiên Lôi.
- Không nghĩ tới thứ này lại có thật... từng nghe Ngô Tinh tỷ nói, loại chất liệu này chỉ dùng để bảo tồn sách cổ cực kỳ quý giá, chẳng lẽ nhặt được bảo bối rồi?
Ngô Minh thầm kích động, sau đó lại phát hiện sách ngọc này chỉ có một trang, thậm chí phần cuối còn bị thiếu, không khỏi có chút tiếc nuối.
Sau khi lấy sách ngọc ra, bên dưới còn có một tấm sắt mặt trên cũng có chắc chữ giống vậy nhưng màu đỏ, tràn ngập khí tức dữ tợn khủng bố.
- “Thái Dương Luyện Thi pháp”?
Ngô Minh lật qua lật lại tấm sắt thì thấy mặt sau có một bức tranh dạ xoa phi thiên, luồng khí tà ác được vẽ sống động như thật, sắc mặt biến đổi: "Tà pháp! Có vẻ thiết giáp thi của tên Thanh Bình đạo nhân kia là từ đây mà ra?"
Trong hộp sắt, bên dưới nữa chỉ còn một vài tờ giấy màu vàng mỏng manh, ghi lại một ít hiểu biết khi đi du lịch và cả bút ký ngẫu nhiên, tuy nhiên cũng đủ để Ngô Minh hiểu rõ lai lịch của tên Thanh Bình đạo nhân này.
Dựa theo ghi chép viết tay của hắn, người này ban đầu cũng chỉ xuất thân từ một hộ săn bắn trong núi. Năm hắn hai mươi tuổi tình cờ nhìn thấy ánh sáng ngũ sắc tỏa ra ở ngọn núi phía sau nhà, khí màu đỏ bắn ra ba thước. Trong lòng biết là vật kỳ lạ, hắn bèn đào đất để tìm kiếm ánh sáng kia, đào sâu khoảng một trượng mới thấy được Ngân Triện Ngọc Thư.
Cuốn sách ngọc này tuy rằng tàn tạ thế nhưng phương pháp ghi chép trong đó lại vô cùng cao minh. Thanh Bình đạo nhân nhờ vào nó, lại mạnh mẽ luyện khí để nhập môn, tu pháp bước đầu thành công. Từ đó hắn đi du lịch khắp nơi, tìm kiếm cao nhân giúp đỡ tiện thể cũng muốn giải nghĩa sách ngọc, bổ sung đầy đủ phương pháp.
Trên đường đi đây đi đó hiểu biết của hắn cũng ngày một tăng, lại càng may mắn có được “Thái Dương Luyện Thi pháp”, như bắt được bảo bối quý giá mà từ từ tu luyện.
Phải biết rằng, Ngân Triện Ngọc Thư không chỉ khiếm khuyết mà còn có đạo không có thuật, bản “Thái Dương Luyện Thi pháp” này vừa vặn có thể bù đắp lại phần còn thiếu. Thanh Bình đạo nhân dựa vào nó mà công tích đức hạnh tăng nhanh, không chỉ năng lực đấu pháp mạnh mẽ lên rất nhiều mà còn có thể khởi động linh nhãn, không cần sư phụ cũng có thể tự hiểu về phong thủy huyền học. Hắn có thể cắt đứt phong thủy của mộ phần, tăng thêm vận số cho nhà ở, cuối cùng dựa vào bản lĩnh của mình mà được người khác cung phụng, áo cơm không lo.
Đáng tiếc hôm nay lại chết dưới tay Ngô Minh.
- Chà chà... không ngờ kẻ này lại là một thiên tài trong lĩnh vực huyền học đấy!
Ngô Minh tuy không hiểu, thế nhưng nhìn thấy sự kiêu ngạo trong con chữ của Thanh Bình đạo nhân thì hơi có chút kính phục: "Chỉ dựa vào một đoạn chắp vá nhặt được mà tự ngộ ra linh nhãn, sắp xếp được bố cục phong thủy, đáng tiếc... đụng phải ta cũng coi như ngươi xui xẻo!"
- Chủ Thần Điện!
Ngô Minh lòng vừa động, vội ôm hộp sắt vào trong ngực.
- Tra thấy yêu cầu của tông đồ Chủ Thần, quyền hạn thông qua, bắt đầu tiếp dẫn!
Trong tích tắc, Ngô Minh đã đi vào trong không gian Chủ Thần trống trải, hiện ra nơi tầng mây cao nhất là tòa Chủ Thần Điện to lớn hùng vỹ, giống như cung điện thần tiên trên thiên cung.
- Thế mà không thu phí đem vào... chẳng lẽ là bởi vì vật này không thể ngay lập tức gia tăng thực lực sao?
Hắn nhìn nhìn hộp sắt trên tay mình, lại như có chút suy tư: "Mau giám định!"
Hai cột sáng đáp xuống, bao trùm lấy tấm sắt và sách ngọc vào bên trong. Một lúc sau một màn sáng buông xuống.
- “Thái Dương Luyện Thi pháp” (bản thiếu): Phương pháp thuộc Luyện Thi tông, dùng khí nơi chín tầng địa ngục để tế luyện thi hài thành con rối, đao thương bất nhập, có thể bay lên trời chui xuống đất, không đâu không đến được. Tổng cộng phân thành năm cấp: Đồng thi, thiết thi, ngân thi, kim thi, dạ xoa phi thiên. Bản thiếu sót này cao nhất chỉ có phương pháp luyện ra ngân thi. Có thể bỏ ra năm mươi đại công để bổ sung! Có muốn bổ sung hay không?
- “Hoàng Đình Âm Phù kinh” (Bản của Pháp Sư): Xem xét đạo trời, cứ làm theo sự vận hành của trời. Cái đạo của tự nhiên thì yên tĩnh, cho nên trời đất vạn vật sinh sôi. Cái đạo của trời đất thấm nhuần khắp nơi, vì vậy âm dương hơn thua với nhau. Nhờ âm dương thúc đẩy lẫn nhau mà sự biến hóa được thuận – đạo pháp cơ bản, bước cơ bản để luyện thành Nhân Tiên. Bị khiếm khuyết, cần một trăm lẻ năm đại công để bổ sung hoàn toàn phần của Pháp Sư! Cần năm trăm đại công để bổ sung đầy đủ phần dành cho Chân Nhân! Cần một ngàn đại công để bổ sung đầy đủ phần dành cho Thiên Sư! Có muốn bổ sung hay không?
- Một cái là pháp, một cái là thuật?
Ngô Minh lật lật bảng trao đổi mà Chủ Thần Điện cung cấp, tìm được thông tin về “Thái Dương Luyện Thi pháp” và Luyện Thi tông nhưng cũng không thấy xúc động lắm. Vậy mà lúc lật đến “Hoàng Đình Âm Phù kinh”, khóe mắt hơi nheo lại.
- Hoàng Đình Âm Phù kinh – Cuốn dành cho Nhân Tiên: Xem xét đạo trời, cứ làm theo sự vận hành của trời, ghi chép tường tận về Nhân Tiên! Đạo pháp hoàn chỉnh, có thể tu luyện đến đỉnh Nhân Tiên! Yêu cầu trao đổi: hai trăm thiên công!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook