Ngọ thiện được Chu Sa dùng trong nước mắt, bắt gặp các sư tỷ trừng trừng nhìn mình, liền cúi đầu nuốt nước mắt mà ăn cháo.

Ân Thần dù sao cũng là người biết thương hoa tiếc ngọc, gắp thức ăn vào bát cháo trắng của Chu Sa, ôn giọng: "Tiểu cửu, không khóc nữa, mau ăn đi."

"Khịt!!!" Chu Sa hít nước mũi, rồi cảm động nhìn Ân Thần: "Sư tỷ thật tốt."

"Ngoan, mau ăn đi."

Chu Sa cầm thìa múc một miếng cháo, ngậm ở trong miệng, ngay cả muỗng cũng không lấy ra, đột ngột đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

"Ngay cả cháo cũng không muốn ăn sao?" Úc Khuynh Tư liễm mắt: "Muốn nhịn đói đúng không?"

"Ách..."

Chu Sa ném muỗng xuống, từ trên lầu nhảy xuống.

Mọi người chấn kinh, mở lớn mắt, các nàng đang ở lầu hai a!!!

Dưới phố có một tiểu cô nương mặc y phục màu thiên thanh, tóc búi hai khỏa tròn, trên đầu có quấn một sợi chuông bạc, khi cử động sẽ khiến chuông bạc lanh canh lanh canh vang lên. Đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi lại cúi đầu ôm tiểu phúc oa oa, có chút thất vọng, lại có chút đáng thương.

"Chi Chi!"

Đứa nhỏ được gọi liền ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy một tiểu cô nương mặc y phục màu chu sa, đang hì hì cười nhìn mình.

"Diêm La!!"

Diệp Chi nhào đến ôm chặt lấy Chu Sa, ô ô khóc lớn: "Ngươi đi lâu quá, ta nhớ ngươi muốn chết."

"Không nên khóc, ngươi làm sao lại biết ta ở đây?"

Diệp Chi lau nước mắt, thút thít nói: "Là Linh đế cho ta biết ngươi đi lịch luyện, mà ta cũng đang cùng các sư tỷ đi lịch luyện, nhân tiện đến thăm ngươi."

"Thật là, ngươi làm sao đủ sức mà lịch luyện chứ?" Chu Sa nhăn mặt: "Sư phụ ngươi là ai, ta phải gặp mặt nói mới được."

"Không nên a, bởi vì biết ngươi đi lịch luyện nên ta mới xin sư phụ cho đi cùng, chủ yếu là muốn gặp ngươi thôi." Diệp Chi thút thít: "Gặp nhau lần cuối là lúc ta và ngươi đều còn ở trong trứng chu sa, chưa bao lâu thì ngươi bị Diêm Cư hậu duệ đưa đi, thật sự là nhớ ngươi muốn chết."

"Cái con phượng hoàng thích khóc nhè!" Chu Sa trêu chọc: "Hơn một vạn năm mà vẫn không bỏ."

"Ngươi còn nói ta!?" Diệp Chi oán hận nói: "Ngươi nên nhớ sau này ngươi phải lấy ta đó!"

Vừa vặn Úc Khuynh Tư cũng vừa từ tửu lâu bước ra, nghe xong thì sửng sốt, rồi lại oán hận nhìn con gà phong lưu nào đó.

"Ngươi nói bậy cái gì vậy?" Chu Sa trừng mắt: "Ngươi hình như nghe nhầm rồi, là ngươi gả cho biểu ca của ta, hắn là Diêm Triết."

"Nhưng ta muốn gả cho ngươi!" Diệp Chi nghẹn ngào: "Ngươi lẽ nào không muốn lấy ta?"

"Ừ."

Diệp Chi: "..."

"Gà nhỏ!"

Nghe sư phụ gọi, Chu Sa liền quay đầu lại, vội nói: "Sư phụ."

Úc Khuynh Tư nhăn mặt, hỏi: "Con gà kia là ai vậy?"

"A, nàng là Diêm Diệp Chi, hậu duệ không kế thừa của Phượng tộc."

Diệp Chi lại nói thêm: "Còn là hôn thê của Diêm La Phượng Hỏa!"

Chu Sa nhảy dựng lên: "Ngươi lại nói bậy cái gì vậy hả?!"

"Ngươi là muốn nuốt lời đi? Có ta rồi lại quất ngựa truy phong sao?"

Chu Sa khó chịu vặt lại: "Ta không có biết cưỡi ngựa!"

Úc Khuynh Tư: "..."

Diệp Chi: "..."

"Đủ rồi!" Úc Khuynh Tư buồn bực nói: "Loại chuyện này giữa đường lớn nói còn ra thể thống gì? Lên nhã gian rồi nói tiếp!"

Chu Sa liếc Diệp Chi một cái, rồi cùng Úc Khuynh Tư đi lên nhã gian, không ngừng suy nghĩ cách đuổi oa nhi phiền phức kia đi.

Mọi người đang bám ở cửa sổ xem trộm sự tình ở dưới lầu, thấy các nàng bước vào tửu lâu, lập tức trở về chỗ ngồi, giả vờ bình thản uống trà. Cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, Úc Khuynh Tư bước vào trước, rồi đến Chu Sa và oa nhi mặc thiên thanh y kia.

Diệp Chi có chút ngại nơi đông người, kéo lấy tay áo của Chu Sa, nói: "Diêm La, ngươi phải bảo vệ ta."

Chu Sa liếc trắng mắt: "Ở đây không có ai ức hiếp ngươi đâu."

"Nhưng bọn họ thật đáng sợ!"

"Có ngươi mới đáng sợ đó!"

Diệp Chi: "..."

"Tiểu cửu, kia là..."

"A, nàng là bằng hữu của ta." Chu Sa nói tiếp: "Ta cùng nàng bằng tuổi, nàng là tiểu hậu duệ của Phượng tộc."

Ân Thần nhăn mặt: "Sao sư tỷ lại không biết chuyện này?"

"Ách..." Chu Sa cười nói: "Tiểu cửu cũng không nhớ đến nàng nữa..."

Diệp Chi nghe xong liền uất ức lên án: "Ngươi như thế nào là quên thê tử của mình chứ."

Mọi người: Ò.Ó

"Ta đã nói là ngươi nghe nhầm rồi!" Chu Sa tức giận rống vào mặt của Diệp Chi: "Là biểu ca của ta lấy ngươi!!! Hắn tên là Diêm Triết!!!!"

Diệp Chi che mặt khóc to: "Ngươi muốn phụ bạc ta~"

Chu Sa tức giận thiếu điều muốn cùng Diệp Chi đánh một trận sống chết với nhau, nghẹn một bụng lửa giận không có chỗ xả, lại không thể đem Diệp Chi đánh chết được, không khỏi xoắn xuýt một phen.

"Ngươi còn nói bậy ta sẽ đánh ngươi!"

"Ta cứ nói đó! Là ngươi phụ ta! Diêm La ta ghét ngươi!"

Chu Sa không chút nể tình phất mạnh tay áo, khiến Diệp Chi bị đánh văng sang một góc. Mọi người kinh hãi trợn lớn mắt, không ai nghĩ Chu Sa sẽ thực sự ra tay với Diệp Chi, chưa kịp can ngăn thì oa nhi kia đã bị đánh văng vào tường. Ngay cả Diệp Chi cũng sững sờ, nằm sõng soài trên đất, há miệng muốn nói gì đó lại không nói được, cuối cùng là ôm mặt khóc to.

"Ngươi khóc cái gì!?" Chu Sa tức giận nói: "Bản trữ quân còn chưa đánh chết ngươi là may rồi, lần nữa mà nói bậy, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"

"Tại sao ngươi lại không lấy ta!?" Diệp Chi ôm mặt oa oa gào khóc: "Có phải ngươi thích trữ quân Long tộc không? Ta nghe Linh đế nói ngươi sẽ phải lấy nàng, ngươi nói đi có phải hay không?"

Chu Sa khoanh tay trước ngực, đi lòng vòng một chút, một mặt đăm chiêu suy nghĩ, nửa ngày mới phun ra được hai chữ.

"Không có."

Diệp Chi ngẩng đầu lên, quệt nước mắt: "Vậy ngươi sẽ lấy ta sao?"

"Cái đầu ngươi ấy!" Chu Sa trừng mắt: "Ta phải phụ trách cho sư phụ, không thể lấy ngươi, cũng không lấy trữ quân Long tộc!"

Úc Khuynh Tư đang uống trà ngồi một góc xem kịch hay, nghe Chu Sa nói xong liền phun hết trà ra ngoài.

Bát vị đồ đệ đưa mắt nhìn sư phụ tôn kính, rồi lại cúi đầu tặc lưỡi, ai~

"Ngươi thích cái lão bà bà đó sao?" Diệp Chi rống lên: "Nàng hơn ngươi mười vạn tuổi đó!!!! Là mười vạn tuổi chứ không phải một vạn tuổi!"

Chu Sa nghiêm mặt, nói: "Không đúng, hơn ta mười ba vạn ba trăm bảy mươi tuổi!"

Úc Khuynh Tư: "..."

Sao nàng lại có cảm giác bản thân rất già rồi nhỉ?

Diệp Chi rống lớn: "Vậy mà ngươi lấy nàng sao? Ta nói cho ngươi biết, Linh đế sẽ không chấp nhận đâu!"

Chu Sa ung dung nhún vai: "Ta sau này chính là Linh đế."

Diệp Chi: "..."

Úc Khuynh Tư cảm thấy có chút bất an, nói: "Đến đây được rồi, chuyện này các ngươi tự đóng cửa nói với nhau đi, vi sư không liên can."

Diệp Chi liền hung dữ quát: "Ngươi không liên can sao? Ngươi có biết tội dụ dỗ trữ quân là nặng thế nào không? Dù ngươi là thượng thần thì sao? Bản hậu duệ không sợ ngươi, bản hậu duệ muốn đánh với ngươi một trận!"

Úc Khuynh Tư: "..."

Bây giờ nàng còn phải cùng oa nhi giành tình nhân sao?

"Diệp Chi đủ rồi đó!" Chu Sa tức giận, mặt nghẹn đỏ bừng: "Thượng thần là người có thể để ngươi xúc phạm sao?"

"Ta mặc kệ, ta nói cho ngươi biết, ngươi không lấy ta thì đừng hòng nữ nhân nào chiếm được ngươi!" Diệp Chi chỉ tay vào mặt Chu Sa, rống lớn: "Đợi đó cho ta, ngươi đủ ba vạn tuổi, ta sẽ tìm mọi cách để gả cho ngươi!"

Chu Sa lặng lẽ rút ra cung tên bạc, kéo căng dây cung, nheo mắt lại...

Diệp Chi vội vàng biến thành phượng hoàng, đập cánh bay ra ngoài cửa sổ, còn văng vẳng tiếng nói.

"Diêm La ta tuyệt đối phải gả cho ngươi!"

Chu Sa buông dây cung, mũi tên bắn rụng mấy sợi lông đuôi của Diệp Chi...

Mọi người: ==|||||

Đào hoa mà cũng nỡ bắn rụng, ai, tiểu chủ nhân thiên địa quả có khác a~

...

"Ô ô ô, tỷ tỷ!"

Diêm Cư đang ở trong phòng đọc sách, nghe tiếng khóc của Diêm Diệp Chi liền đi ra xem thử, không ngờ thấy một tiểu oa nhi khóc lóc vô cùng đáng thương, chạy đến nắm lấy góc váy của nàng.

"Diêm Cư tỷ tỷ, Diêm La nàng... hức..."

"Diêm La biểu muội thế nào?" Diêm Cư giúp Diêm Diệp Chi lau nước mắt, ôn giọng: "Bình tĩnh nói cho tỷ tỷ nghe."

"Hức... nàng..." Diệp Chi ai oán kêu lên: "Nàng không muốn lấy Diệp Chi, nàng còn đòi lấy cái thượng thần lão bà bà kia."

"Thượng thần lão bà bà?" Diêm Cư nhăn mặt: "Muội nói lại đàng hoàng, thượng thần nào a?"

Diệp Chi uất ức nói: "Còn ai khác ngoài con sói xám đó?"

"Sói xám?" Diêm Cư thoáng ngẩn người, rồi hoảng sợ hét lên: "Là Úc Khuynh Tư sao?"

"Còn ai nữa!?" Diệp Chi uất hận giậm chân: "Đúng là tức chết ta mà, nàng như vậy mà lại yêu lão yêu tinh đó, ta... ta... hừ..."

"Thật sự là U Khuynh Lang Hàn thượng thần?"

"Thiên chân vạn xác!"

Diêm Cư giống như bị rút hết sức lực, lảo đảo lùi về sau, luôn miệng "không thể nào", ánh mắt tan rã.

"Diêm Cư tỷ tỷ ngươi làm sao vậy?"

Diêm Cư run lên một cái, nàng trào phúng cười, lẽ ra nàng phải cảm thấy kỳ quái ngay từ đầu rồi mới đúng. Làm sao trên đời lại có người tên giống tên, mà còn biết được cố sự năm đó, hóa ra Diêm La chính là quả trứng chu sa chen ngang tình kiếp của các nàng. Hóa ra bọn họ đã ngày đêm gần gũi ngay từ trước, chỉ có nàng là ngu ngốc không biết, vừa nhục nhã vừa oán ghét chính bản thân mình.

Diêm Diệp Chi thấy Diêm Cư suy sụp thì hoảng sợ, vội vàng chạy ra ngoài tìm người vào giúp tỷ tỷ.

Diêm Cư gượng ngồi dậy, cầm lấy Mệnh Bàn, móng tay cào vào mặt kính: "Diêm La... ta và ngươi... từ nay không đội trời chung!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương