Chu Sa - Nhất Bán Công Tử
-
Chương 23
"Quỳ hai canh giờ đi."
Tiếng nói không nhanh không chậm, không mặn không nhạt, hoàn toàn không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
Từ Ngạn ủy ủy khuất khuất dùng hai tay nâng kiếm lên, quỳ trên nền đất vừa lạnh vừa cứng, bắt đầu uốn éo muốn ngồi.
Úc Khuynh Tư mở nắp nồi ra, vừa vặn nhìn thấy con phượng hoàng nào đó đang ngâm mình trong nước canh nhân sâm, trong miệng còn đang nhai một ít táo đỏ.
Chu Sa nhìn thấy Úc Khuynh Tư liền cười, cầm lên một quả nhân sâm đưa đến trước mặt Úc Khuynh Tư: "Sư phụ, ngài mau ăn đi a."
"Con gà ngốc, ngươi vừa bị đem đi hầm vẫn không biết à?"
"Biết chứ." Chu Sa hì hì cười: "Chỉ là Chu Sa là phượng hỏa, bị hầm cũng có vấn đề gì đâu, nằm trong này còn được ăn nhân sâm với táo đỏ."
Úc Khuynh Tư cầm lấy cái muôi lớn, trực tiếp múc con phượng hoàng nào đó từ trong nồi nhân sâm táo đỏ ra, rồi đưa qua cho Ân Thần.
"Đem nó đi tắm đi, cả người đều là dầu mỡ."
"Ách... vâng..."
Ân Thần nhìn tiểu phượng hoàng đang bắt chéo chân ăn táo đỏ, thở dài một tiếng. Từ khi khỏi bệnh, Chu Sa bắt đầu nghịch ngợm hơn hẳn, cũng vui vẻ hơn, không biết đã có chuyện gì xảy ra, khiến một con gà nhỏ suốt ngày ủ rũ lại vui vẻ trở lại.
Thật ra là do Úc Khuynh Tư đáp ứng không bắt Chu Sa uống vong tình thủy, cho nên Chu Sa mới vui vẻ như vậy, trở thành con phượng hoàng thích nháo sự. Sáng sớm bị Từ Ngạn bắt cóc cũng vui vẻ hợp tác chui vào trong nồi nhân sâm, vừa nằm trong nồi vừa ăn vụng, nhân sinh thế này thật tốt đẹp a~
Từ Ngạn trừng trừng nhìn Chu Sa, rồi lại bị Ân Thần liếc đến cháy mặt, vội vàng cúi đầu xuống.
Ân Thần dùng gõ tay gõ gõ vào đầu Chu Sa, nói: "Nghịch ngợm."
"Hì."
"Được rồi, ta đưa muội đi tắm."
Chu Sa nằm dài trong cái muôi canh lớn, để đại sư tỷ vác đi tắm, trong tay còn cầm hai quả táo đỏ, cắn kêu rộp rộp.
Về đến phòng, Ân Thần đem Chu Sa đặt vào trong bồn tắm, xoa cằm nói: "Vết dầu mỡ này lấy gì để rửa sạch đây?"
Chu Sa cắn một ngụm táo, sau đó nói: "Không sao, tiểu cửu giũ người một cái là tự động dầu vỡ trên người văng đi hết thôi."
"Nếu vậy thì ngâm sạch sẽ trước đi, để sư tỷ đi tìm chút hương liệu cho muội ngâm mình."
"Cảm ơn sư tỷ."
Ân Thần mỉm cười, gõ vào trán Chu Sa một cái, rồi nhanh chóng rời đi, không quên đem cửa đóng lại.
Ở trong bồn tắm, Chu Sa lắc người vài cái, dầu mỡ liền văng khắp thành bồn, sau đó thì vận pháp thuật làm sạch dầu mỡ trong nước, thoải mái ngâm mình một phen. Ân Thần trở về mang theo hương liệu đặt trong một cái bát trắng, nhìn thấy Chu Sa sạch sẽ không còn bóng dầu, nàng mới hài lòng gật đầu, đem đổ hương liệu vào trong bồn tắm.
"Sư tỷ, cái này là hương liệu gì vậy?"
"Hương liệu này là Cô Quang thượng thần tặng ta vì ta mang nhân sâm đến cho ngài ấy, nghe nói là tinh dầu hoa đào, cũng là lấy từ tiểu đào yêu ở chỗ Cô Quang thượng thần."
"Thơm quá." Chu Sa hít một hơi thật sâu, trong phổi tràn ngập tinh dầu hoa đào này, sau đó nói: "Sư tỷ, tỷ cho muội một ít tinh dầu này đi."
"Để làm gì a?"
"Ừm... muội muốn mang cho sư phụ dùng."
Ân Thần có chút ghen tỵ, nhăn mặt: "Được rồi, được rồi, một lát đưa cho muội một ít."
"Hì hì, cảm ơn sư tỷ."
Chu Sa ngâm mình trong bồn tắm một lúc, cảm thấy cả người đều khoan khoái, còn có hương hoa đào thơm mát, lập tức muốn chạy đi đến chỗ sư phụ.
Thấy Chu Sa muốn đi, Ân Thần liền nói: "Khoan đã, tỷ muội chúng ta lâu rồi chưa nói chuyện, hay là cùng sư tỷ nói chuyện đi."
"Bữa khác đi, tiểu cửu phải mang hương liệu đến cho sư phụ."
Ân Thần thở dài, che giấu thất vọng trong mắt: "Thôi được rồi, cầm lấy đi."
Vừa nói Ân Thần vừa lấy trong tay áo một bình sứ đưa cho Chu Sa.
"Cảm ơn sư tỷ!"
Chu Sa cầm lấy bình sứ, nhấc chân béo chạy ra khỏi phòng của đại sư tỷ.
Ân Thần nhìn theo, hơi rũ mi, dường như tiểu cửu đã chẳng còn là tiểu cửu của nàng nữa rồi...
Lại nói đến Chu Sa, một đường chạy về U Minh cung, không còn tay liền dùng chân đá vào cửa. Úc Khuynh Tư đang ngồi xem sách, phát hiện con gà nào đó đá cửa phòng nàng, liền nhăn mặt nhíu mày.
"Định làm phản sao?"
Chu Sa hì hì cười, nhấc chân béo chạy đến chỗ Úc Khuynh Tư, đập cánh hai cái, đưa ra một tiểu bình sứ.
"Sư phụ xem."
Úc Khuynh Tư cầm lấy bình sứ, mở nắp ra, hương hoa đào liền tràn ngập khắp phòng.
"Cái này là tinh dầu hoa đào?"
"Phải a, Chu Sa cố tình mang một ít đến cho sư phụ."
"Ta cũng không dùng loại tinh dầu này." Úc Khuynh Tư đưa lại cho Chu Sa: "Ngươi giữ lấy mà dùng đi."
Chu Sa bĩu môi, lập tức bước đến, nói: "Sư phụ ngửi thử xem, rất thơm đó nha."
Lớp lông màu chu sa xinh đẹp bóng loáng, đôi mắt hổ phách linh động, ý cười đọng lại trong mắt, không gian phảng phất hương hoa đào thanh thoát. Có chút hít thở không thông, Úc Khuynh Tư đẩy Chu Sa ra một chút, rồi lại nhăn mặt nhíu mày.
"Ta không thích mùi hương này."
Chu Sa ũ rũ cúi đầu, cầm lấy bình sứ, nói: "Vậy Chu Sa cũng không dùng nữa, nếu không tối ngủ lại bị sư phụ đá xuống giường."
Úc Khuynh Tư liếc nhìn Chu Sa, đưa tay đặt dưới môi, hắng giọng ho: "Cũng không phải không thơm, ngươi dùng nó cũng được."
"Nhưng sư phụ nói không thích mà."
"Ta nói ta không thích dùng mùi hương này."
"À, vậy sư phụ thích dùng loại hương liệu nào?"
"Tùy tiện thôi."
Chu Sa tròn mắt, nói: "Có loại hương liệu gọi là tùy tiện sao? nghe tên thật phóng túng a."
Khóe môi Úc Khuynh Tư co giật, nâng chân đá vào mông Chu Sa hai cái: "Hàm hồ, lo đi luyện kiếm đi."
"Vâng~"
Chu Sa lắc lư rời đi, đột nhiên dừng lại, nhìn qua Úc Khuynh Tư hì hì cười.
Úc Khuynh Tư lạnh sống lưng: "Làm sao thế?"
Chu Sa chớp mắt, nói: "Sư phụ mặc y phục màu xanh rất đẹp."
Nói xong, Chu Sa tiếp tục lắc mông rời đi, không quên đem cửa đóng lại.
Úc Khuynh Tư lập tức đứng dậy, phất tay tạo ra một linh kính, đưa mắt nhìn mình trong linh kính.
Nếu như con gà đó nói đẹp, hẳn là đẹp đi~
"Sau này liền mặc màu xanh..."
...
Công việc nhàm chán nhất trong học đạo chính là ngồi đếm đậu đỏ, sư phụ bảo là tập tính kiên nhẫn gì đó, nhưng Chu Sa không duy trì nổi qua ba khắc, cứ vài lần lại gục lên gục xuống ngủ gật.
Chát!
Chu Sa ôm mông kêu thảm một tiếng, hai mắt ứa nước, ủy khuất nhìn người vừa đánh mình.
Úc Khuynh Tư vừa uống trà vừa thản nhiên nói: "Con gà lười, mau đếm đậu đi."
Chu Sa nhìn thố đậu của mình, rồi nhìn thố đậu gần hết của đại sư tỷ, liền hì hì cười.
Ân Thần biết Chu Sa muốn nói cái gì, liền nói: "Tỷ đếm được hai vạn ba trăm bảy mươi tám hạt rồi, còn lại muội đếm tiếp đi."
"Cảm ơn sư tỷ."
Chu Sa định lấy thố đậu của Ân Thần thì lại bị roi da đánh vào mông, lập tức ôm mông khóc la một trận.
Úc Khuynh Tư nheo mắt: "Đừng tưởng vi sư không biết các ngươi định làm gì, đại nhị tam tứ ngũ lục thất bát đều đưa đậu cho con gà đó đếm đi, còn các ngươi thì về phòng nghỉ."
"A?!"
Chu Sa nằm lăn trên sàn nhà ăn vạ: "Không muốn! Không muốn! Chu Sa muốn nghỉ ngơi, không muốn đếm đậu đâu!"
Ân Thần định mở miệng nói đỡ cho Chu Sa lại bị Úc Khuynh Tư lên tiếng trước: "Các ngươi nếu ai nói đỡ cho con gà đó thì thu dọn hành lý rời khỏi U Nham sơn đi."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chỉ đành đứng dậy đem thố đậu của mình đổ xuống bên cạnh Chu Sa, vẻ mặt ai cũng tràn ngập áy náy. Chu Sa há hốc mồm, trợn lớn mắt, số đậu phải đếm nhiều đến mức đổ xuống đè bẹp con gà nào đó.
"Tiểu cửu, các sư tỷ không phải cố ý, ủy khuất muội rồi."
Chu Sa bị đậu đỏ đè, khóc la một trận: "Ô ô ô, tại sao lại phải đếm đậu chứ?"
Úc Khuynh Tư nhàn nhã ngồi chơi cờ: "Lo đếm đi, vi sư ngồi ở đây canh chừng ngươi."
Mọi người được lệnh đều lui xuống hết, để lại Chu Sa bị đậu đỏ đè, đang cố vùng vẫy thoát ra.
"Sư phụ ô!!!"
Úc Khuynh Tư liếc nhìn Chu Sa, rồi phất tay áo, số đậu rơi vãi bên ngoài lần lượt từng hạt rơi vào đầu của con gà nhỏ nào đó.
"Ô!!! Sư phụ ngài xấu tính quá!!!!"
Chu Sa đập cánh vài cái, từ trong đống đậu đỏ thoát ra ngoài, ủy khuất lên án Úc Khuynh Tư.
"Lo đếm đi, đếm không xong thì mai đừng mong ăn cơm."
"Ách..."
Chu Sa nhìn số đậu trước mắt, nghĩ ngợi một chút, liền đập cánh vài cái, khiến tất cả đậu bay về một thố lớn, còn nàng thì cõng thố đậu đó chạy đi.
Úc Khuynh Tư nhấc mắt lên nhìn, định đi phi tang chứng cứ à?
Đặt con cờ xuống bàn, Úc Khuynh Tư đứng dậy, đi theo con gà nhỏ.
Nào ngờ Chu Sa chạy vào trong bếp, đem hết số đậu đỏ đổ vào trong nồi lớn, rồi đổ nước nóng vào, sẵn tiện cho một đốm lửa Diêm La vào trong củi, lập tức củi liền bùng cháy.
Chu Sa quay lại hỏi: "Sư phụ muốn ăn chè đậu đỏ ít ngọt hay thật ngọt a?"
Úc Khuynh Tư dựa cửa, nói: "Muốn ăn đậu đỏ hầm phượng hoàng."
Chu Sa: "..."
Tiếng nói không nhanh không chậm, không mặn không nhạt, hoàn toàn không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
Từ Ngạn ủy ủy khuất khuất dùng hai tay nâng kiếm lên, quỳ trên nền đất vừa lạnh vừa cứng, bắt đầu uốn éo muốn ngồi.
Úc Khuynh Tư mở nắp nồi ra, vừa vặn nhìn thấy con phượng hoàng nào đó đang ngâm mình trong nước canh nhân sâm, trong miệng còn đang nhai một ít táo đỏ.
Chu Sa nhìn thấy Úc Khuynh Tư liền cười, cầm lên một quả nhân sâm đưa đến trước mặt Úc Khuynh Tư: "Sư phụ, ngài mau ăn đi a."
"Con gà ngốc, ngươi vừa bị đem đi hầm vẫn không biết à?"
"Biết chứ." Chu Sa hì hì cười: "Chỉ là Chu Sa là phượng hỏa, bị hầm cũng có vấn đề gì đâu, nằm trong này còn được ăn nhân sâm với táo đỏ."
Úc Khuynh Tư cầm lấy cái muôi lớn, trực tiếp múc con phượng hoàng nào đó từ trong nồi nhân sâm táo đỏ ra, rồi đưa qua cho Ân Thần.
"Đem nó đi tắm đi, cả người đều là dầu mỡ."
"Ách... vâng..."
Ân Thần nhìn tiểu phượng hoàng đang bắt chéo chân ăn táo đỏ, thở dài một tiếng. Từ khi khỏi bệnh, Chu Sa bắt đầu nghịch ngợm hơn hẳn, cũng vui vẻ hơn, không biết đã có chuyện gì xảy ra, khiến một con gà nhỏ suốt ngày ủ rũ lại vui vẻ trở lại.
Thật ra là do Úc Khuynh Tư đáp ứng không bắt Chu Sa uống vong tình thủy, cho nên Chu Sa mới vui vẻ như vậy, trở thành con phượng hoàng thích nháo sự. Sáng sớm bị Từ Ngạn bắt cóc cũng vui vẻ hợp tác chui vào trong nồi nhân sâm, vừa nằm trong nồi vừa ăn vụng, nhân sinh thế này thật tốt đẹp a~
Từ Ngạn trừng trừng nhìn Chu Sa, rồi lại bị Ân Thần liếc đến cháy mặt, vội vàng cúi đầu xuống.
Ân Thần dùng gõ tay gõ gõ vào đầu Chu Sa, nói: "Nghịch ngợm."
"Hì."
"Được rồi, ta đưa muội đi tắm."
Chu Sa nằm dài trong cái muôi canh lớn, để đại sư tỷ vác đi tắm, trong tay còn cầm hai quả táo đỏ, cắn kêu rộp rộp.
Về đến phòng, Ân Thần đem Chu Sa đặt vào trong bồn tắm, xoa cằm nói: "Vết dầu mỡ này lấy gì để rửa sạch đây?"
Chu Sa cắn một ngụm táo, sau đó nói: "Không sao, tiểu cửu giũ người một cái là tự động dầu vỡ trên người văng đi hết thôi."
"Nếu vậy thì ngâm sạch sẽ trước đi, để sư tỷ đi tìm chút hương liệu cho muội ngâm mình."
"Cảm ơn sư tỷ."
Ân Thần mỉm cười, gõ vào trán Chu Sa một cái, rồi nhanh chóng rời đi, không quên đem cửa đóng lại.
Ở trong bồn tắm, Chu Sa lắc người vài cái, dầu mỡ liền văng khắp thành bồn, sau đó thì vận pháp thuật làm sạch dầu mỡ trong nước, thoải mái ngâm mình một phen. Ân Thần trở về mang theo hương liệu đặt trong một cái bát trắng, nhìn thấy Chu Sa sạch sẽ không còn bóng dầu, nàng mới hài lòng gật đầu, đem đổ hương liệu vào trong bồn tắm.
"Sư tỷ, cái này là hương liệu gì vậy?"
"Hương liệu này là Cô Quang thượng thần tặng ta vì ta mang nhân sâm đến cho ngài ấy, nghe nói là tinh dầu hoa đào, cũng là lấy từ tiểu đào yêu ở chỗ Cô Quang thượng thần."
"Thơm quá." Chu Sa hít một hơi thật sâu, trong phổi tràn ngập tinh dầu hoa đào này, sau đó nói: "Sư tỷ, tỷ cho muội một ít tinh dầu này đi."
"Để làm gì a?"
"Ừm... muội muốn mang cho sư phụ dùng."
Ân Thần có chút ghen tỵ, nhăn mặt: "Được rồi, được rồi, một lát đưa cho muội một ít."
"Hì hì, cảm ơn sư tỷ."
Chu Sa ngâm mình trong bồn tắm một lúc, cảm thấy cả người đều khoan khoái, còn có hương hoa đào thơm mát, lập tức muốn chạy đi đến chỗ sư phụ.
Thấy Chu Sa muốn đi, Ân Thần liền nói: "Khoan đã, tỷ muội chúng ta lâu rồi chưa nói chuyện, hay là cùng sư tỷ nói chuyện đi."
"Bữa khác đi, tiểu cửu phải mang hương liệu đến cho sư phụ."
Ân Thần thở dài, che giấu thất vọng trong mắt: "Thôi được rồi, cầm lấy đi."
Vừa nói Ân Thần vừa lấy trong tay áo một bình sứ đưa cho Chu Sa.
"Cảm ơn sư tỷ!"
Chu Sa cầm lấy bình sứ, nhấc chân béo chạy ra khỏi phòng của đại sư tỷ.
Ân Thần nhìn theo, hơi rũ mi, dường như tiểu cửu đã chẳng còn là tiểu cửu của nàng nữa rồi...
Lại nói đến Chu Sa, một đường chạy về U Minh cung, không còn tay liền dùng chân đá vào cửa. Úc Khuynh Tư đang ngồi xem sách, phát hiện con gà nào đó đá cửa phòng nàng, liền nhăn mặt nhíu mày.
"Định làm phản sao?"
Chu Sa hì hì cười, nhấc chân béo chạy đến chỗ Úc Khuynh Tư, đập cánh hai cái, đưa ra một tiểu bình sứ.
"Sư phụ xem."
Úc Khuynh Tư cầm lấy bình sứ, mở nắp ra, hương hoa đào liền tràn ngập khắp phòng.
"Cái này là tinh dầu hoa đào?"
"Phải a, Chu Sa cố tình mang một ít đến cho sư phụ."
"Ta cũng không dùng loại tinh dầu này." Úc Khuynh Tư đưa lại cho Chu Sa: "Ngươi giữ lấy mà dùng đi."
Chu Sa bĩu môi, lập tức bước đến, nói: "Sư phụ ngửi thử xem, rất thơm đó nha."
Lớp lông màu chu sa xinh đẹp bóng loáng, đôi mắt hổ phách linh động, ý cười đọng lại trong mắt, không gian phảng phất hương hoa đào thanh thoát. Có chút hít thở không thông, Úc Khuynh Tư đẩy Chu Sa ra một chút, rồi lại nhăn mặt nhíu mày.
"Ta không thích mùi hương này."
Chu Sa ũ rũ cúi đầu, cầm lấy bình sứ, nói: "Vậy Chu Sa cũng không dùng nữa, nếu không tối ngủ lại bị sư phụ đá xuống giường."
Úc Khuynh Tư liếc nhìn Chu Sa, đưa tay đặt dưới môi, hắng giọng ho: "Cũng không phải không thơm, ngươi dùng nó cũng được."
"Nhưng sư phụ nói không thích mà."
"Ta nói ta không thích dùng mùi hương này."
"À, vậy sư phụ thích dùng loại hương liệu nào?"
"Tùy tiện thôi."
Chu Sa tròn mắt, nói: "Có loại hương liệu gọi là tùy tiện sao? nghe tên thật phóng túng a."
Khóe môi Úc Khuynh Tư co giật, nâng chân đá vào mông Chu Sa hai cái: "Hàm hồ, lo đi luyện kiếm đi."
"Vâng~"
Chu Sa lắc lư rời đi, đột nhiên dừng lại, nhìn qua Úc Khuynh Tư hì hì cười.
Úc Khuynh Tư lạnh sống lưng: "Làm sao thế?"
Chu Sa chớp mắt, nói: "Sư phụ mặc y phục màu xanh rất đẹp."
Nói xong, Chu Sa tiếp tục lắc mông rời đi, không quên đem cửa đóng lại.
Úc Khuynh Tư lập tức đứng dậy, phất tay tạo ra một linh kính, đưa mắt nhìn mình trong linh kính.
Nếu như con gà đó nói đẹp, hẳn là đẹp đi~
"Sau này liền mặc màu xanh..."
...
Công việc nhàm chán nhất trong học đạo chính là ngồi đếm đậu đỏ, sư phụ bảo là tập tính kiên nhẫn gì đó, nhưng Chu Sa không duy trì nổi qua ba khắc, cứ vài lần lại gục lên gục xuống ngủ gật.
Chát!
Chu Sa ôm mông kêu thảm một tiếng, hai mắt ứa nước, ủy khuất nhìn người vừa đánh mình.
Úc Khuynh Tư vừa uống trà vừa thản nhiên nói: "Con gà lười, mau đếm đậu đi."
Chu Sa nhìn thố đậu của mình, rồi nhìn thố đậu gần hết của đại sư tỷ, liền hì hì cười.
Ân Thần biết Chu Sa muốn nói cái gì, liền nói: "Tỷ đếm được hai vạn ba trăm bảy mươi tám hạt rồi, còn lại muội đếm tiếp đi."
"Cảm ơn sư tỷ."
Chu Sa định lấy thố đậu của Ân Thần thì lại bị roi da đánh vào mông, lập tức ôm mông khóc la một trận.
Úc Khuynh Tư nheo mắt: "Đừng tưởng vi sư không biết các ngươi định làm gì, đại nhị tam tứ ngũ lục thất bát đều đưa đậu cho con gà đó đếm đi, còn các ngươi thì về phòng nghỉ."
"A?!"
Chu Sa nằm lăn trên sàn nhà ăn vạ: "Không muốn! Không muốn! Chu Sa muốn nghỉ ngơi, không muốn đếm đậu đâu!"
Ân Thần định mở miệng nói đỡ cho Chu Sa lại bị Úc Khuynh Tư lên tiếng trước: "Các ngươi nếu ai nói đỡ cho con gà đó thì thu dọn hành lý rời khỏi U Nham sơn đi."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chỉ đành đứng dậy đem thố đậu của mình đổ xuống bên cạnh Chu Sa, vẻ mặt ai cũng tràn ngập áy náy. Chu Sa há hốc mồm, trợn lớn mắt, số đậu phải đếm nhiều đến mức đổ xuống đè bẹp con gà nào đó.
"Tiểu cửu, các sư tỷ không phải cố ý, ủy khuất muội rồi."
Chu Sa bị đậu đỏ đè, khóc la một trận: "Ô ô ô, tại sao lại phải đếm đậu chứ?"
Úc Khuynh Tư nhàn nhã ngồi chơi cờ: "Lo đếm đi, vi sư ngồi ở đây canh chừng ngươi."
Mọi người được lệnh đều lui xuống hết, để lại Chu Sa bị đậu đỏ đè, đang cố vùng vẫy thoát ra.
"Sư phụ ô!!!"
Úc Khuynh Tư liếc nhìn Chu Sa, rồi phất tay áo, số đậu rơi vãi bên ngoài lần lượt từng hạt rơi vào đầu của con gà nhỏ nào đó.
"Ô!!! Sư phụ ngài xấu tính quá!!!!"
Chu Sa đập cánh vài cái, từ trong đống đậu đỏ thoát ra ngoài, ủy khuất lên án Úc Khuynh Tư.
"Lo đếm đi, đếm không xong thì mai đừng mong ăn cơm."
"Ách..."
Chu Sa nhìn số đậu trước mắt, nghĩ ngợi một chút, liền đập cánh vài cái, khiến tất cả đậu bay về một thố lớn, còn nàng thì cõng thố đậu đó chạy đi.
Úc Khuynh Tư nhấc mắt lên nhìn, định đi phi tang chứng cứ à?
Đặt con cờ xuống bàn, Úc Khuynh Tư đứng dậy, đi theo con gà nhỏ.
Nào ngờ Chu Sa chạy vào trong bếp, đem hết số đậu đỏ đổ vào trong nồi lớn, rồi đổ nước nóng vào, sẵn tiện cho một đốm lửa Diêm La vào trong củi, lập tức củi liền bùng cháy.
Chu Sa quay lại hỏi: "Sư phụ muốn ăn chè đậu đỏ ít ngọt hay thật ngọt a?"
Úc Khuynh Tư dựa cửa, nói: "Muốn ăn đậu đỏ hầm phượng hoàng."
Chu Sa: "..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook