Chu Sa - Nhất Bán Công Tử
-
Chương 10
Thiên a!? nàng phải nhận một quả trứng làm đồ đệ sao? người ta sẽ cười vào mặt nàng a? nói nàng thiếu đồ đệ đến mức nhận một quả trứng!?
Nhưng hai người trước mặt là ai?
Là Linh đế Linh hậu a, là thiên hạ chi chủ a, nàng có mười cái mạng cũng không đủ cho bọn họ đánh chết nữa a!!!
"Ách... được nhận tiểu trữ quân làm đồ đệ... ách... là phúc của ta..."
"Không bằng hôm nay làm lễ bái sư đi."
Úc Khuynh Tư: "..."
Cứ như vậy, đường đường là Lang vương, một trong hai mươi bốn vị nhị đẳng linh thú trong thiên địa, bây giờ lại phải nhận một quả trứng là đồ đệ, nhục nhã a!!!
Trứng chu sa trên đầu đội chén trà, lắc lư bay đến chỗ Úc Khuynh Tư: "Sư phụ."
Úc Khuynh Tư sầu thảm nhận lấy chén trà, uống trong đau khổ, gật gật: "Được rồi, từ bây giờ ngươi sẽ là đồ đệ thứ chín của núi U Nham."
"Sư phụ, ngài cho ta một cái tên đi." Trứng chu sa nói tiếp: "Ở U Nham sơn ta không phải là hậu duệ Phượng tộc, chỉ là đồ đệ của U Khuynh Lang Hàn thượng thần thôi."
"Vậy..." Úc Khuynh Tư nghĩ mãi cũng không ra một cái tên hay, liền nói: "Ngươi sinh ra từ trong trứng chu sa, vậy gọi ngươi là Chu Sa đi."
Trứng chu sa vội nằm xuống đất hành lễ: "Tạ ơn sư phụ ban tên."
Diêm Tống Bình thấy con gái trưởng thành, lấy tay áo Thiên Văn Cẩm lau nước mắt: "Văn Cẩm người xem, con gái của chúng ta cũng đã biết bái sư rồi, sau này... hức... lại phải nhìn con gái xa rời chúng ta..."
Thiên Văn Cẩm cũng sụt sịt: "Phải a, phải a, thật là thương tâm mà."
Úc Khuynh Tư trợn trắng mắt, cái màn phu xướng phụ tùy này có thể nào nhàm chán hơn nữa không!?
Phu thê Linh đế lưu lại trong U Nham sơn đến trưa, dù gì cũng một vạn năm mới có thể thăm con một lần, làm sao nỡ rời đi sớm chứ!?
Đồ đệ trên dưới U Nham sơn đều có mặt, nhìn thấy tận mắt Linh đế và Linh hậu lần thứ hai rồi nhưng vẫn có cảm giác không chân thật, hôm nay lại còn có thể ngồi cùng một bàn ăn.
Diêm Tống Bình quên mất con mình chỉ là một quả trứng, không ngừng gắp thức ăn vào cái bát: "Tiểu Diêm La, con mau ăn đi a, nương gắp cho con nhiều như vậy, con cũng không động đũa."
Chu Sa: "..."
Thiên Văn Cẩm thở dài, nói: "A Bình, nàng xem con của chúng ta chưa thành hình thành dạng, lấy tay đâu mà ăn a?"
Diêm Tống Bình: "Vậy con chúng ta phải ăn cái gì a?"
"Lúc này nó đang dưỡng nguyên thần, không cần ăn gì vẫn có thể sống a."
"Nhưng mà thiếp xót con quá." Diêm Tống Bình lại lấy khăn tay lau nước mắt: "Tại sao con thiếp phải chịu khổ thế này?"
Mọi người: "..."
Linh hậu a, bất cứ linh đản nào cũng phải chịu cảnh này a, đâu phải chỉ có con của ngài, có cần khoa trương như vậy không?
Chu Sa lại hiếu thuận nói: "Nương đừng khóc, đợi qua một khoảng thời gian nữa, khi chu sa thành hình thành dạng rồi, nhất định sẽ ăn thức ăn của nương gắp mà."
"Nàng xem, lại khiến cho con gái lo lắng rồi." Thiên Văn Cẩm gắp thức ăn vào bát của Diêm Tống Bình, nói: "Mau ăn đi, đừng có khóc nữa."
Thế nhưng Linh hậu vẫn cứ sụt sùi không ngừng, đem Chu Sa ôm ở trong lòng, không nỡ rời tay.
Dùng cơm xong, Linh hậu lại mang Chu Sa ra hồ đi dạo một chút, mỏi chân thì nghỉ lại ở bên hồ sen tím. Đôi cá chép trong hồ cảm nhận được khí tức của Diêm Tống Bình, quẫy mạnh đuôi cá, tạo ra một lớp sóng trùng trùng điệp điệp.
"Ngươi xem, kia là Linh hậu, nếu chúng ta hút được linh khí của nàng, nhất định sẽ có thể thoát khỏi kiếp súc sinh."
"Ngươi nói đúng, ta mang hình hài này mười vạn năm rồi, ta muốn trở về như lúc trước!"
"Vậy gϊếŧ nàng ta đi!"
"Hảo!"
Lúc này Diêm Tống Bình vẫn không biết mình cùng nhi nữ sắp gặp nguy hiểm, vẫn ung dung giúp con gái chỉnh lại đoạn dây đỏ quấn quanh thân quả trứng.
"Tiểu Diêm La, con ở đây chắc chịu không ít khổ đi, đừng lo, khi con thành hình thành dạng rồi, nương sẽ đưa con về Phượng tộc."
"Ở đây con cũng không có chịu khổ, nương cũng không cần lo lắng, nhìn ngài khóc Diêm La cũng đau lòng."
"Hảo, hảo, nương không khóc."
Diêm Tống Bình ôm con gái vào lòng, sụt sùi: "Một vạn năm rồi mẫu tử chúng ta mới có thể gặp nhau, nghĩ đến xa cách, nương không đành lòng."
"Diêm La cũng nhớ nương, nhưng Diêm La phải ở đây học đạo, hấp thu hỏa tính để sớm thành hình thành dạng, còn trở về với nương."
"Hảo, nhi nữ ngoan của nương."
Còn định nói tiếp, lại nghe phía sau có tiếng nước vỗ mạnh, Diêm Tống Bình giật mình lùi về sau, trên tay trái liền xuất hiện một thanh cổ cầm.
"Súc sinh, các ngươi dám tấn công bản cung?"
Hai con cá chép lắc mình biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ, đôi mắt lớn long lên sòng sọc lồi ra ngoài, hung hãn vô cùng.
"Linh hậu, nơi này cách biệt U Nham, bọn ta phong tỏa nơi này rồi, dù cho nơi này máu đổ thành sông, ngoài kia vẫn không ai hay biết, ngươi hảo hảo nạp mạng đi!"
Nói xong, hai con cá chép đồng loạt phóng về phía Diêm Tống Bình.
"Ngươi nghĩ bản cung chỉ có hư danh sao?"
Diêm Tống Bình đem nhi nữ đặt vào tay áo, sau đó nâng cổ cầm, ngón tay đè mạnh lên dây đàn, bảy đạo băng lôi ì oành phóng xuống.
Hai con cá chép thân thủ mau lẹ tránh được, há miệng lớn, phóng về phía Diêm Tống Bình.
"Hô!"
Diêm Tống Bình bị tấn công bất ngờ, lập tức ngã xuống đất, cổ cầm văng xa một góc.
"Linh hậu, ngươi nghĩ bản thân ngươi tài giỏi sao?" Cá chép lớn cười ha hả: "Là nhờ có Linh đế bảo vệ ngươi thôi, mười vạn năm qua ngươi kiêu căng vì cái gì a?"
Diêm Tống Bình hoảng trương lùi về một chút, sắc mặt tái nhợt, không có Thiên Văn Cẩm ở đây, nàng không cách nào thắng được bọn chúng. Càng nghĩ càng thấy bản thân vô dụng, rõ ràng là Linh hậu, thế nhưng cả hai tiểu súc sinh cũng đánh không lại, đúng là làm xấu mặt Phượng tộc và Thiên Văn Cẩm mà.
Cá chép lớn phóng về phía Diêm Tống Bình, hàm răng nhọn hoắt, vô cùng đáng sợ.
Diêm Tống Bình vội nâng tay lên đỡ, hoảng sợ đến cả người run rẩy.
Đột nhiên tay áo phát ra một đợt hàn quang màu đỏ tía, đạo bóng trắng bay ra ngoài, xoay tròn trong không trung, bảy vạn đạo băng thiết bắn ra, ghim cá chép tinh thành nhím.
"Hỗn xược, ngay cả Linh hậu cũng dám tấn công, hôm nay Diêm La Phượng Hỏa ta sẽ trừng trị các ngươi!"
Con cá chép đau đớn kêu gào thảm thiết, lại phóng lên chỗ của Chu Sa, quật mạnh đuôi vào quả trứng.
"Tiểu Diêm La!"
Diêm Tống Bình sợ đến hoa dung thất sắc, vội chạy đến đỡ cho Chu Sa, nào ngờ bị cá chép tinh phát hiện đem nàng hất văng đến một góc, kịch liệt ho ra một ngụm máu.
"Nương!"
Chu Sa tức giận vô cùng, lại xoay người, lập tức thiên lôi giáng xuống, đánh cho hai con cá chép cháy đen. Ngay cả kết giới bao bọc xung quanh cũng bị thiên lôi đánh tan nát, quỷ khí tràn ra bên ngoài, thu hút sự chú ý của Thiên Văn Cẩm và Úc Khuynh Tư.
"Là gà nhỏ!"
Úc Khuynh Tư hô lên một tiếng, lập tức thi triển pháp lực, chạy về phía nơi phát ra quỷ khí. Thiên Văn Cẩm cũng cảm nhận có điều không lành, xuất ra thanh Diệt Hỏa Tinh cầm, đuổi theo phía sau Úc Khuynh Tư.
Đến nơi thì thấy trên đất đầy máu, hai con cá chép điên cuồng giãy dụa, liên tục tấn công quả trứng chu sa đang treo mình giữa không trung. Ở cách đó không xa, Diêm Tống Bình ôm ngực ho ra máu, vài vết thương trên người vẫn đang cố gắng lành lại.
"Súc sinh còn dám cả gan đả thương Linh hậu và trữ quân!?"
Thiên Văn Cẩm giận dữ không thôi, lập tức đè ngón tay trên dây đàn, những quả cầu lửa có linh tính tấn công về phía hai con cá chép tinh.
Chúng tê rống một trận, rồi lại rơi xuống đất, máu chảy đầm đìa.
Chu Sa tức giận nói: "Còn uổng công ta xem các ngươi là bằng hữu, vậy mà các ngươi lại đả thương nương ta!"
Thiên Văn Cẩm vội chạy đến đỡ lấy Diêm Tống Bình, lau vội máu trên khóe môi nàng, lo lắng hỏi: "Nàng có sao không?"
"Không sao, xem nhi nữ trước đã."
Vừa dứt lời, Chu Sa liền từ trên không rơi xuống, ngay lập tức Úc Khuynh Tư bay đến, hoàn hảo đón được.
Úc Khuynh Tư nhìn quả trứng nhỏ trong lòng mình, nói: "Linh hậu không cần lo, chắc do lần đầu dùng nhiều pháp thuật như vậy, cho nên mệt mỏi ngất đi thôi."
Diêm Tống Bình hơi cúi đầu xuống, nức nở khóc: "Là do ta vô dụng, ngay cả nhi nữ của mình cũng bảo vệ không được, vậy mà lại luôn nói bảo vệ nó... ta..."
"A Bình, đừng tự trách mình như vậy, năm đó là nàng mặc kệ bản thân với tiểu Diêm La hàn hỏa xung khắc nhau, vẫn cố sống cố chết giữ lại tiểu Diêm La cho nên pháp lực mới bị mất đi, không phải là do nàng vô dụng."
"Nhưng mà... ta rất đau lòng... nhi nữ của ta..."
"Thôi nào, không nên khóc." Thiên Văn Cẩm nhẹ nhàng an ủi: "Ta đưa nàng về Ức Luân dưỡng thương trước, lúc này tiểu Diêm La cũng cần nghỉ ngơi."
"Ân, nhưng thiếp muốn ôm con một chút."
Úc Khuynh Tư vội nhấc chân đến, đưa quả trứng chu sa cho Diêm Tống Bình ôm một chút. Trong mắt Diêm Tống Bình ngập tràn lệ quang, vuốt ve cái chuông nhỏ, rồi lại không nỡ rời tay.
"A Bình, không nên như vậy, ta đưa nàng đi."
Diêm Tống Bình xót xa đưa Chu Sa cho Úc Khuynh Tư, rồi cùng Thiên Văn Cẩm rời đi, hóa thành làn khói, đi không ai hay, đến không ai biết.
...
Một đợt ánh sáng ấm áp phủ lên người khiến Chu Sa thoải mái cựa quậy, rất lâu rồi mới có thể cảm nhận được sự ấm áp này, có lẽ là do pháp lực bảo bọc cho nên mới vạn phần thoải mái.
"Tỉnh rồi sao?"
Chu Sa nhìn sang bên cạnh, lại thấy hôi mao bao phủ lên người mình, không cần hỏi cũng biết là sư phụ đang dùng nguyên thân ủ ấm nàng.
"Sư phụ, Chu Sa ngủ bao lâu rồi?"
"Cũng bảy ngày rồi."
"A? Vậy còn nương ta đâu?"
"Nàng về rồi, sợ thấy ngươi lại không nỡ đi, hơn nữa mẫu tử các ngươi hỏa hàn xung khắc, không thể ở gần nhau."
"Ân..." Chu Sa yếu ớt phát ra tiếng nói, rồi lại cuộn mình ở trong lòng Úc Khuynh Tư, nói: "Sư phụ, ngài ôm Chu Sa bảy ngày liền sao?"
"Còn có cách nào khác sao?" Úc Khuynh Tư thở dài, nói: "Ngươi bị lạnh sẽ không chịu nằm yên, cứ nhắm vào ngực ta mà đâm vào, chỉ có thể ôm ngươi như vậy thôi."
Chu Sa hì hì cười, rồi lại nói: "Sư phụ, cảm ơn ngài."
"Cũng biết nói cảm ơn sao?"
Chu Sa bất mãn lăn qua lăn lại: "Người ta làm sao không biết nói cảm ơn được? là do lúc đó chưa biết nói thôi."
"Biết được vậy thì tốt rồi, ngủ tiếp đi, dù gì cũng đang là ban đêm."
"Ân, sư phụ."
Chu Sa tìm một chỗ thoải mái trong lòng Úc Khuynh Tư, rồi ra lệnh: "Sư phụ, đuôi của ngài đâu, Chu Sa cần nó làm cái chăn."
Úc Khuynh Tư trợn trắng mắt, nhưng cũng nhấc đuôi phủ lên quả trứng chu sa, nói: "Con gà lắm chuyện."
"Sư phụ! Chu Sa là Phượng hỏa đó!!!"
"Ngủ đi, làm gà mà nói chuyện quá sẽ bị rụng đuôi đó."
"Sư phụ!!!"
Nhưng hai người trước mặt là ai?
Là Linh đế Linh hậu a, là thiên hạ chi chủ a, nàng có mười cái mạng cũng không đủ cho bọn họ đánh chết nữa a!!!
"Ách... được nhận tiểu trữ quân làm đồ đệ... ách... là phúc của ta..."
"Không bằng hôm nay làm lễ bái sư đi."
Úc Khuynh Tư: "..."
Cứ như vậy, đường đường là Lang vương, một trong hai mươi bốn vị nhị đẳng linh thú trong thiên địa, bây giờ lại phải nhận một quả trứng là đồ đệ, nhục nhã a!!!
Trứng chu sa trên đầu đội chén trà, lắc lư bay đến chỗ Úc Khuynh Tư: "Sư phụ."
Úc Khuynh Tư sầu thảm nhận lấy chén trà, uống trong đau khổ, gật gật: "Được rồi, từ bây giờ ngươi sẽ là đồ đệ thứ chín của núi U Nham."
"Sư phụ, ngài cho ta một cái tên đi." Trứng chu sa nói tiếp: "Ở U Nham sơn ta không phải là hậu duệ Phượng tộc, chỉ là đồ đệ của U Khuynh Lang Hàn thượng thần thôi."
"Vậy..." Úc Khuynh Tư nghĩ mãi cũng không ra một cái tên hay, liền nói: "Ngươi sinh ra từ trong trứng chu sa, vậy gọi ngươi là Chu Sa đi."
Trứng chu sa vội nằm xuống đất hành lễ: "Tạ ơn sư phụ ban tên."
Diêm Tống Bình thấy con gái trưởng thành, lấy tay áo Thiên Văn Cẩm lau nước mắt: "Văn Cẩm người xem, con gái của chúng ta cũng đã biết bái sư rồi, sau này... hức... lại phải nhìn con gái xa rời chúng ta..."
Thiên Văn Cẩm cũng sụt sịt: "Phải a, phải a, thật là thương tâm mà."
Úc Khuynh Tư trợn trắng mắt, cái màn phu xướng phụ tùy này có thể nào nhàm chán hơn nữa không!?
Phu thê Linh đế lưu lại trong U Nham sơn đến trưa, dù gì cũng một vạn năm mới có thể thăm con một lần, làm sao nỡ rời đi sớm chứ!?
Đồ đệ trên dưới U Nham sơn đều có mặt, nhìn thấy tận mắt Linh đế và Linh hậu lần thứ hai rồi nhưng vẫn có cảm giác không chân thật, hôm nay lại còn có thể ngồi cùng một bàn ăn.
Diêm Tống Bình quên mất con mình chỉ là một quả trứng, không ngừng gắp thức ăn vào cái bát: "Tiểu Diêm La, con mau ăn đi a, nương gắp cho con nhiều như vậy, con cũng không động đũa."
Chu Sa: "..."
Thiên Văn Cẩm thở dài, nói: "A Bình, nàng xem con của chúng ta chưa thành hình thành dạng, lấy tay đâu mà ăn a?"
Diêm Tống Bình: "Vậy con chúng ta phải ăn cái gì a?"
"Lúc này nó đang dưỡng nguyên thần, không cần ăn gì vẫn có thể sống a."
"Nhưng mà thiếp xót con quá." Diêm Tống Bình lại lấy khăn tay lau nước mắt: "Tại sao con thiếp phải chịu khổ thế này?"
Mọi người: "..."
Linh hậu a, bất cứ linh đản nào cũng phải chịu cảnh này a, đâu phải chỉ có con của ngài, có cần khoa trương như vậy không?
Chu Sa lại hiếu thuận nói: "Nương đừng khóc, đợi qua một khoảng thời gian nữa, khi chu sa thành hình thành dạng rồi, nhất định sẽ ăn thức ăn của nương gắp mà."
"Nàng xem, lại khiến cho con gái lo lắng rồi." Thiên Văn Cẩm gắp thức ăn vào bát của Diêm Tống Bình, nói: "Mau ăn đi, đừng có khóc nữa."
Thế nhưng Linh hậu vẫn cứ sụt sùi không ngừng, đem Chu Sa ôm ở trong lòng, không nỡ rời tay.
Dùng cơm xong, Linh hậu lại mang Chu Sa ra hồ đi dạo một chút, mỏi chân thì nghỉ lại ở bên hồ sen tím. Đôi cá chép trong hồ cảm nhận được khí tức của Diêm Tống Bình, quẫy mạnh đuôi cá, tạo ra một lớp sóng trùng trùng điệp điệp.
"Ngươi xem, kia là Linh hậu, nếu chúng ta hút được linh khí của nàng, nhất định sẽ có thể thoát khỏi kiếp súc sinh."
"Ngươi nói đúng, ta mang hình hài này mười vạn năm rồi, ta muốn trở về như lúc trước!"
"Vậy gϊếŧ nàng ta đi!"
"Hảo!"
Lúc này Diêm Tống Bình vẫn không biết mình cùng nhi nữ sắp gặp nguy hiểm, vẫn ung dung giúp con gái chỉnh lại đoạn dây đỏ quấn quanh thân quả trứng.
"Tiểu Diêm La, con ở đây chắc chịu không ít khổ đi, đừng lo, khi con thành hình thành dạng rồi, nương sẽ đưa con về Phượng tộc."
"Ở đây con cũng không có chịu khổ, nương cũng không cần lo lắng, nhìn ngài khóc Diêm La cũng đau lòng."
"Hảo, hảo, nương không khóc."
Diêm Tống Bình ôm con gái vào lòng, sụt sùi: "Một vạn năm rồi mẫu tử chúng ta mới có thể gặp nhau, nghĩ đến xa cách, nương không đành lòng."
"Diêm La cũng nhớ nương, nhưng Diêm La phải ở đây học đạo, hấp thu hỏa tính để sớm thành hình thành dạng, còn trở về với nương."
"Hảo, nhi nữ ngoan của nương."
Còn định nói tiếp, lại nghe phía sau có tiếng nước vỗ mạnh, Diêm Tống Bình giật mình lùi về sau, trên tay trái liền xuất hiện một thanh cổ cầm.
"Súc sinh, các ngươi dám tấn công bản cung?"
Hai con cá chép lắc mình biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ, đôi mắt lớn long lên sòng sọc lồi ra ngoài, hung hãn vô cùng.
"Linh hậu, nơi này cách biệt U Nham, bọn ta phong tỏa nơi này rồi, dù cho nơi này máu đổ thành sông, ngoài kia vẫn không ai hay biết, ngươi hảo hảo nạp mạng đi!"
Nói xong, hai con cá chép đồng loạt phóng về phía Diêm Tống Bình.
"Ngươi nghĩ bản cung chỉ có hư danh sao?"
Diêm Tống Bình đem nhi nữ đặt vào tay áo, sau đó nâng cổ cầm, ngón tay đè mạnh lên dây đàn, bảy đạo băng lôi ì oành phóng xuống.
Hai con cá chép thân thủ mau lẹ tránh được, há miệng lớn, phóng về phía Diêm Tống Bình.
"Hô!"
Diêm Tống Bình bị tấn công bất ngờ, lập tức ngã xuống đất, cổ cầm văng xa một góc.
"Linh hậu, ngươi nghĩ bản thân ngươi tài giỏi sao?" Cá chép lớn cười ha hả: "Là nhờ có Linh đế bảo vệ ngươi thôi, mười vạn năm qua ngươi kiêu căng vì cái gì a?"
Diêm Tống Bình hoảng trương lùi về một chút, sắc mặt tái nhợt, không có Thiên Văn Cẩm ở đây, nàng không cách nào thắng được bọn chúng. Càng nghĩ càng thấy bản thân vô dụng, rõ ràng là Linh hậu, thế nhưng cả hai tiểu súc sinh cũng đánh không lại, đúng là làm xấu mặt Phượng tộc và Thiên Văn Cẩm mà.
Cá chép lớn phóng về phía Diêm Tống Bình, hàm răng nhọn hoắt, vô cùng đáng sợ.
Diêm Tống Bình vội nâng tay lên đỡ, hoảng sợ đến cả người run rẩy.
Đột nhiên tay áo phát ra một đợt hàn quang màu đỏ tía, đạo bóng trắng bay ra ngoài, xoay tròn trong không trung, bảy vạn đạo băng thiết bắn ra, ghim cá chép tinh thành nhím.
"Hỗn xược, ngay cả Linh hậu cũng dám tấn công, hôm nay Diêm La Phượng Hỏa ta sẽ trừng trị các ngươi!"
Con cá chép đau đớn kêu gào thảm thiết, lại phóng lên chỗ của Chu Sa, quật mạnh đuôi vào quả trứng.
"Tiểu Diêm La!"
Diêm Tống Bình sợ đến hoa dung thất sắc, vội chạy đến đỡ cho Chu Sa, nào ngờ bị cá chép tinh phát hiện đem nàng hất văng đến một góc, kịch liệt ho ra một ngụm máu.
"Nương!"
Chu Sa tức giận vô cùng, lại xoay người, lập tức thiên lôi giáng xuống, đánh cho hai con cá chép cháy đen. Ngay cả kết giới bao bọc xung quanh cũng bị thiên lôi đánh tan nát, quỷ khí tràn ra bên ngoài, thu hút sự chú ý của Thiên Văn Cẩm và Úc Khuynh Tư.
"Là gà nhỏ!"
Úc Khuynh Tư hô lên một tiếng, lập tức thi triển pháp lực, chạy về phía nơi phát ra quỷ khí. Thiên Văn Cẩm cũng cảm nhận có điều không lành, xuất ra thanh Diệt Hỏa Tinh cầm, đuổi theo phía sau Úc Khuynh Tư.
Đến nơi thì thấy trên đất đầy máu, hai con cá chép điên cuồng giãy dụa, liên tục tấn công quả trứng chu sa đang treo mình giữa không trung. Ở cách đó không xa, Diêm Tống Bình ôm ngực ho ra máu, vài vết thương trên người vẫn đang cố gắng lành lại.
"Súc sinh còn dám cả gan đả thương Linh hậu và trữ quân!?"
Thiên Văn Cẩm giận dữ không thôi, lập tức đè ngón tay trên dây đàn, những quả cầu lửa có linh tính tấn công về phía hai con cá chép tinh.
Chúng tê rống một trận, rồi lại rơi xuống đất, máu chảy đầm đìa.
Chu Sa tức giận nói: "Còn uổng công ta xem các ngươi là bằng hữu, vậy mà các ngươi lại đả thương nương ta!"
Thiên Văn Cẩm vội chạy đến đỡ lấy Diêm Tống Bình, lau vội máu trên khóe môi nàng, lo lắng hỏi: "Nàng có sao không?"
"Không sao, xem nhi nữ trước đã."
Vừa dứt lời, Chu Sa liền từ trên không rơi xuống, ngay lập tức Úc Khuynh Tư bay đến, hoàn hảo đón được.
Úc Khuynh Tư nhìn quả trứng nhỏ trong lòng mình, nói: "Linh hậu không cần lo, chắc do lần đầu dùng nhiều pháp thuật như vậy, cho nên mệt mỏi ngất đi thôi."
Diêm Tống Bình hơi cúi đầu xuống, nức nở khóc: "Là do ta vô dụng, ngay cả nhi nữ của mình cũng bảo vệ không được, vậy mà lại luôn nói bảo vệ nó... ta..."
"A Bình, đừng tự trách mình như vậy, năm đó là nàng mặc kệ bản thân với tiểu Diêm La hàn hỏa xung khắc nhau, vẫn cố sống cố chết giữ lại tiểu Diêm La cho nên pháp lực mới bị mất đi, không phải là do nàng vô dụng."
"Nhưng mà... ta rất đau lòng... nhi nữ của ta..."
"Thôi nào, không nên khóc." Thiên Văn Cẩm nhẹ nhàng an ủi: "Ta đưa nàng về Ức Luân dưỡng thương trước, lúc này tiểu Diêm La cũng cần nghỉ ngơi."
"Ân, nhưng thiếp muốn ôm con một chút."
Úc Khuynh Tư vội nhấc chân đến, đưa quả trứng chu sa cho Diêm Tống Bình ôm một chút. Trong mắt Diêm Tống Bình ngập tràn lệ quang, vuốt ve cái chuông nhỏ, rồi lại không nỡ rời tay.
"A Bình, không nên như vậy, ta đưa nàng đi."
Diêm Tống Bình xót xa đưa Chu Sa cho Úc Khuynh Tư, rồi cùng Thiên Văn Cẩm rời đi, hóa thành làn khói, đi không ai hay, đến không ai biết.
...
Một đợt ánh sáng ấm áp phủ lên người khiến Chu Sa thoải mái cựa quậy, rất lâu rồi mới có thể cảm nhận được sự ấm áp này, có lẽ là do pháp lực bảo bọc cho nên mới vạn phần thoải mái.
"Tỉnh rồi sao?"
Chu Sa nhìn sang bên cạnh, lại thấy hôi mao bao phủ lên người mình, không cần hỏi cũng biết là sư phụ đang dùng nguyên thân ủ ấm nàng.
"Sư phụ, Chu Sa ngủ bao lâu rồi?"
"Cũng bảy ngày rồi."
"A? Vậy còn nương ta đâu?"
"Nàng về rồi, sợ thấy ngươi lại không nỡ đi, hơn nữa mẫu tử các ngươi hỏa hàn xung khắc, không thể ở gần nhau."
"Ân..." Chu Sa yếu ớt phát ra tiếng nói, rồi lại cuộn mình ở trong lòng Úc Khuynh Tư, nói: "Sư phụ, ngài ôm Chu Sa bảy ngày liền sao?"
"Còn có cách nào khác sao?" Úc Khuynh Tư thở dài, nói: "Ngươi bị lạnh sẽ không chịu nằm yên, cứ nhắm vào ngực ta mà đâm vào, chỉ có thể ôm ngươi như vậy thôi."
Chu Sa hì hì cười, rồi lại nói: "Sư phụ, cảm ơn ngài."
"Cũng biết nói cảm ơn sao?"
Chu Sa bất mãn lăn qua lăn lại: "Người ta làm sao không biết nói cảm ơn được? là do lúc đó chưa biết nói thôi."
"Biết được vậy thì tốt rồi, ngủ tiếp đi, dù gì cũng đang là ban đêm."
"Ân, sư phụ."
Chu Sa tìm một chỗ thoải mái trong lòng Úc Khuynh Tư, rồi ra lệnh: "Sư phụ, đuôi của ngài đâu, Chu Sa cần nó làm cái chăn."
Úc Khuynh Tư trợn trắng mắt, nhưng cũng nhấc đuôi phủ lên quả trứng chu sa, nói: "Con gà lắm chuyện."
"Sư phụ! Chu Sa là Phượng hỏa đó!!!"
"Ngủ đi, làm gà mà nói chuyện quá sẽ bị rụng đuôi đó."
"Sư phụ!!!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook