Chú Rồng Nhỏ Ăn Ma Pháp Sư
-
Chương 4: Không tình nguyện chia lìa
"Simon? Simon! Ô ô..."
Ma Pháp Sư đã hôn mê bất tỉnh, nhưng nhiệt độ trên người vẫn không ngừng tăng cao, Pháo Pháo ở bên cạnh Simon gấp gáp sử dụng chú chữa trị, song bệnh trạng của Simon không hề tốt lên chút nào. Ấu long dùng mọi cách mà vẫn không được, cuối cùng hoảng tới độ bật khóc chạy khắp nơi cầu cứu.
Đêm khuya, mọi người vốn đã ngủ tự bao giờ, nhưng hiện tại lại bị tiếng khóc của Pháo Pháo nháo đến tỉnh cả người, tưởng có chuyện lớn nên dồn dập rời giường đốt đèn kiểm tra, nhờ thế mà nhanh chóng phát hiện ra tình trạng nguy cấp của Simon. Bọn họ tới phòng của Ma Pháp Sư để xem thử thế nào, nhưng đối với bệnh tình của vị khách tha hương này đều lắc đầu bó tay.
"Ta nghĩ ngươi nên đi tìm Masoud đại nhân đi, pháp thuật của hắn thuộc loại thượng đẳng đấy, nhất định có thể cứu được vị tiểu huynh đệ này mà."
Chủ quán tốt bụng còn mang theo Pháo Pháo đến nơi tận nơi Masoud nơi dừng chân. Đêm khuya mà bị quấy rầy thế này, mặt Ma Pháp Sư đã lạnh đến âm độ rồi, nhưng vừa cúi đầu nhìn thấy Pháo Pháo, thì trong nháy mắt liền toét miệng cười rạng rỡ, trở nên hòa ái dễ gần hơn hẳn lúc đầu. Sau khi nghe tường thuật sơ lại tình hình, Masoud liền cấp tốc thu thập ít thứ nhanh chóng khởi hành đến khách điếm.
Masoud đi tới phòng Simon, việc đầu tiên làm là đem những người đến xem náo nhiệt toàn bộ đều đuổi đi, chỉ để lại một mình Pháo Pháo đang bấn loạn. Hắn đóng cửa lại sau đó đến trước giường, đưa tay phất phất trên người Simon mấy cái, vẻ mặt bình thản dần dần trở nên âm trầm.
"Simon thế nào rồi?" Pháo Pháo bất an hỏi.
"Tiểu Long tử, lời ta sắp nói có thể ngươi nghe không hiểu, nhưng trong tương lai chắc chắn ngươi sẽ rõ, ngươi hãy nhớ cho kỹ, cũng tuyệt đối không được để lộ với bất cứ ai, tất cả đều là vì bản thân ngươi và kẻ này." Ma Pháp Sư Masoud nhìn thẳng vào mắt Pháo Pháo, giọng điệu nghiêm nghị, giống như không phải đang cùng một nam hài bàn luận, mà là cùng người trưởng thành trò chuyện.
"Ngươi nói đi."
"Đây cũng không phải thứ bệnh nan y gì, đây là có kẻ đang cố ý gây chuyện với hắn, nhưng hắn lại không chịu khuất phục, đồng ý chịu khổ thay đổi thể chất bản thân cố gắng cầm cự, cuối cùng lại bị phản phệ, thành ra như thế này đây. Ta có thể giúp hắn tạm thời hóa giải bệnh trạng, kéo dài khoảng cách giữa các lần phát tác, nhưng nếu muốn trừ tận gốc thì... Chỉ có thể hy vọng ở ngươi, tiểu Long tử..."
Masoud nói xong, liền thi triển phép thuật lên người Simon, đồng thời đút cho hắn mấy bình nước thuốc, lưu lại một tấm da dê, sau đó nhanh chóng rời đi.
Nhìn Simon chậm rãi nhíu nhíu chân mày, nhiệt độ dọa người cũng từ từ hạ xuống, Pháo Pháo mới yên tâm một chút. Nó len lén chui vào lồng ngực Simon, tựa vào đó mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Một đêm dài qua đi, Simon rốt cục từ hôn mê tỉnh lại, Pháo Pháo lập tức nhào lên người hắn, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, chẳng khác nào thú nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.
"Pháo Pháo ngoan, ta không sao nữa rồi."
Simon phát hiện ra tấm da dê mà Masoud, bên trên là phương pháp phối dược, khá giống với loại nước thuốc hắn mang bên người, nhưng cái này đã được điều chỉnh một chút, phía dưới còn ghi thêm thù lao đã lấy, không cần hậu tạ. Simon vẫn muốn tìm Masoud nói tiếng cảm ơn, nhưng sau đó lại được báo rằng đối phương đã sớm rời khỏi nơi này, không ai rõ là đi đâu.
"Masoud đại Nhân là một pháp sư rất rất tốt bụng nha." Pháo Pháo nhận xét.
"Ừm. Có điều, cuối cùng thù lao ngươi trả cho Masoud đại nhân là cái gì thế?"
Pháo Pháo lắc lắc đầu, biểu thị hắn cũng không biết, Simon chỉ có thể bất đắc dĩ tự nén sự hiếu kỳ ở trong lòng.
Nghỉ ngơi thêm mấy ngày, Simon cùng Pháo Pháo tiếp tục cuộc hành trình về phương bắc.
Khoảng cách đến đế quốc Bắc Phương càng gần bao nhiêu, xung quanh càng hoang vu bấy nhiêu, quang cảnh chỉ toàn cây là cây. Mấy ngày này Simon chỉ toàn tìm đại một cái động nào đó để nghỉ ngơi cùng Pháo Pháo, cũng may loại nước thuốc của Mausoud thực sự có thể giúp hắn chống đỡ được lâu hơn, không còn đột ngột phát tác như lần trước nữa.
Tuy rằng đồ ăn cũng không phong phú hơn trước là mấy, nhưng đổi lại Pháo Pháo được ngủ cùng Simon yêu dấu, nên tâm trạng tốt cực kì.
Simon chính là thế giới của nó a.
Cho nên khi Long tộc xuất hiện, muốn chia rẽ nó cùng Simon thì, Pháo Pháo hoàn toàn không có cách nào chấp nhận được.
"Không muốn! Không muốn! Pháo Pháo không muốn! Simon! Simon!"
Simon yên lặng nhìn nó, dù rất muốn đem nó kéo lại, nhưng hắn lại không có quyền làm vậy.
Nam tử Long tộc tóc bạc nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của ấu long, nhíu mày công khai tỏ thái độ chán ghét.
" Khụ, ngươi yên chút nào... Simon tiên sinh, cảm tạ ngươi đã chăm sóc cho tiểu tử này trong những ngày qua. Long thần che chở ngươi..."
" Hứ, nói nhăng nói cuội. Ngươi mở to mắt ra mà nhìn, nhờ ơn của hắn nên tên oắt con này mới trở thành cái bộ dạng đáng hổ thẹn thế này này."
Pháo Pháo đang khóc nháo, nghe được nam tử tóc bạc kia nói xấu Simon, nó đột nhiên lao về phía đối phương muốn cắn vào chân gã một cái, ai ngờ chưa kịp động thủ đã bị gã dồn sức đá bay. Simon thấy thế hoảng hồn chạy tới nâng ấu long dậy. Hắn bắt đầu nghi ngờ liệu quyết định của mình có chính xác không, bọn họ đối với Pháo Pháo Tốt hung hãn thế này, không vì nó là trẻ con mà thủ hạ lưu tình.
"Simon, ngươi muốn đem vứt Pháo Pháo sao? Là bởi vì Pháo Pháo quá yếu ớt sao?"
"Đừng khóc, Pháo Pháo, ta vĩnh viễn yêu ngươi mà. Thế nhưng... Ngươi phải sống cùng với tộc của mình, học cách trở thành Rồng, ta chỉ là... Ta không cách nào dạy cho ngươi tất cả những thứ ngươi cần."
"Simon tiên sinh, lần thứ hai cảm tạ ngươi. Đúng rồi, tiểu tử... Ách... Pháo Pháo là do ngươi nuôi dưỡng, vì vậy hay là ngươi giúp nó lấy cái tên đi! Coi như quà cảm tạ."
"Herbert... Gọi ngươi là Herbert, được không?"
Pháo Pháo ngoan ngoãn để Simon giúp nó lau khô nước mắt, biết sự tình đã không thể vãn hồi, chỉ còn cách bất đắc dĩ rời đi cùng tộc nhân của mình.
Gió xoáy nổi lên, cuốn đi hình bóng Long Tộc. Simon đứng tại nơi bọn hắn chia lìa một hồi lâu, sau đó mới mang tâm trạng nặng nề xoay người ra về.
Ma Pháp Sư đã hôn mê bất tỉnh, nhưng nhiệt độ trên người vẫn không ngừng tăng cao, Pháo Pháo ở bên cạnh Simon gấp gáp sử dụng chú chữa trị, song bệnh trạng của Simon không hề tốt lên chút nào. Ấu long dùng mọi cách mà vẫn không được, cuối cùng hoảng tới độ bật khóc chạy khắp nơi cầu cứu.
Đêm khuya, mọi người vốn đã ngủ tự bao giờ, nhưng hiện tại lại bị tiếng khóc của Pháo Pháo nháo đến tỉnh cả người, tưởng có chuyện lớn nên dồn dập rời giường đốt đèn kiểm tra, nhờ thế mà nhanh chóng phát hiện ra tình trạng nguy cấp của Simon. Bọn họ tới phòng của Ma Pháp Sư để xem thử thế nào, nhưng đối với bệnh tình của vị khách tha hương này đều lắc đầu bó tay.
"Ta nghĩ ngươi nên đi tìm Masoud đại nhân đi, pháp thuật của hắn thuộc loại thượng đẳng đấy, nhất định có thể cứu được vị tiểu huynh đệ này mà."
Chủ quán tốt bụng còn mang theo Pháo Pháo đến nơi tận nơi Masoud nơi dừng chân. Đêm khuya mà bị quấy rầy thế này, mặt Ma Pháp Sư đã lạnh đến âm độ rồi, nhưng vừa cúi đầu nhìn thấy Pháo Pháo, thì trong nháy mắt liền toét miệng cười rạng rỡ, trở nên hòa ái dễ gần hơn hẳn lúc đầu. Sau khi nghe tường thuật sơ lại tình hình, Masoud liền cấp tốc thu thập ít thứ nhanh chóng khởi hành đến khách điếm.
Masoud đi tới phòng Simon, việc đầu tiên làm là đem những người đến xem náo nhiệt toàn bộ đều đuổi đi, chỉ để lại một mình Pháo Pháo đang bấn loạn. Hắn đóng cửa lại sau đó đến trước giường, đưa tay phất phất trên người Simon mấy cái, vẻ mặt bình thản dần dần trở nên âm trầm.
"Simon thế nào rồi?" Pháo Pháo bất an hỏi.
"Tiểu Long tử, lời ta sắp nói có thể ngươi nghe không hiểu, nhưng trong tương lai chắc chắn ngươi sẽ rõ, ngươi hãy nhớ cho kỹ, cũng tuyệt đối không được để lộ với bất cứ ai, tất cả đều là vì bản thân ngươi và kẻ này." Ma Pháp Sư Masoud nhìn thẳng vào mắt Pháo Pháo, giọng điệu nghiêm nghị, giống như không phải đang cùng một nam hài bàn luận, mà là cùng người trưởng thành trò chuyện.
"Ngươi nói đi."
"Đây cũng không phải thứ bệnh nan y gì, đây là có kẻ đang cố ý gây chuyện với hắn, nhưng hắn lại không chịu khuất phục, đồng ý chịu khổ thay đổi thể chất bản thân cố gắng cầm cự, cuối cùng lại bị phản phệ, thành ra như thế này đây. Ta có thể giúp hắn tạm thời hóa giải bệnh trạng, kéo dài khoảng cách giữa các lần phát tác, nhưng nếu muốn trừ tận gốc thì... Chỉ có thể hy vọng ở ngươi, tiểu Long tử..."
Masoud nói xong, liền thi triển phép thuật lên người Simon, đồng thời đút cho hắn mấy bình nước thuốc, lưu lại một tấm da dê, sau đó nhanh chóng rời đi.
Nhìn Simon chậm rãi nhíu nhíu chân mày, nhiệt độ dọa người cũng từ từ hạ xuống, Pháo Pháo mới yên tâm một chút. Nó len lén chui vào lồng ngực Simon, tựa vào đó mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Một đêm dài qua đi, Simon rốt cục từ hôn mê tỉnh lại, Pháo Pháo lập tức nhào lên người hắn, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, chẳng khác nào thú nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.
"Pháo Pháo ngoan, ta không sao nữa rồi."
Simon phát hiện ra tấm da dê mà Masoud, bên trên là phương pháp phối dược, khá giống với loại nước thuốc hắn mang bên người, nhưng cái này đã được điều chỉnh một chút, phía dưới còn ghi thêm thù lao đã lấy, không cần hậu tạ. Simon vẫn muốn tìm Masoud nói tiếng cảm ơn, nhưng sau đó lại được báo rằng đối phương đã sớm rời khỏi nơi này, không ai rõ là đi đâu.
"Masoud đại Nhân là một pháp sư rất rất tốt bụng nha." Pháo Pháo nhận xét.
"Ừm. Có điều, cuối cùng thù lao ngươi trả cho Masoud đại nhân là cái gì thế?"
Pháo Pháo lắc lắc đầu, biểu thị hắn cũng không biết, Simon chỉ có thể bất đắc dĩ tự nén sự hiếu kỳ ở trong lòng.
Nghỉ ngơi thêm mấy ngày, Simon cùng Pháo Pháo tiếp tục cuộc hành trình về phương bắc.
Khoảng cách đến đế quốc Bắc Phương càng gần bao nhiêu, xung quanh càng hoang vu bấy nhiêu, quang cảnh chỉ toàn cây là cây. Mấy ngày này Simon chỉ toàn tìm đại một cái động nào đó để nghỉ ngơi cùng Pháo Pháo, cũng may loại nước thuốc của Mausoud thực sự có thể giúp hắn chống đỡ được lâu hơn, không còn đột ngột phát tác như lần trước nữa.
Tuy rằng đồ ăn cũng không phong phú hơn trước là mấy, nhưng đổi lại Pháo Pháo được ngủ cùng Simon yêu dấu, nên tâm trạng tốt cực kì.
Simon chính là thế giới của nó a.
Cho nên khi Long tộc xuất hiện, muốn chia rẽ nó cùng Simon thì, Pháo Pháo hoàn toàn không có cách nào chấp nhận được.
"Không muốn! Không muốn! Pháo Pháo không muốn! Simon! Simon!"
Simon yên lặng nhìn nó, dù rất muốn đem nó kéo lại, nhưng hắn lại không có quyền làm vậy.
Nam tử Long tộc tóc bạc nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của ấu long, nhíu mày công khai tỏ thái độ chán ghét.
" Khụ, ngươi yên chút nào... Simon tiên sinh, cảm tạ ngươi đã chăm sóc cho tiểu tử này trong những ngày qua. Long thần che chở ngươi..."
" Hứ, nói nhăng nói cuội. Ngươi mở to mắt ra mà nhìn, nhờ ơn của hắn nên tên oắt con này mới trở thành cái bộ dạng đáng hổ thẹn thế này này."
Pháo Pháo đang khóc nháo, nghe được nam tử tóc bạc kia nói xấu Simon, nó đột nhiên lao về phía đối phương muốn cắn vào chân gã một cái, ai ngờ chưa kịp động thủ đã bị gã dồn sức đá bay. Simon thấy thế hoảng hồn chạy tới nâng ấu long dậy. Hắn bắt đầu nghi ngờ liệu quyết định của mình có chính xác không, bọn họ đối với Pháo Pháo Tốt hung hãn thế này, không vì nó là trẻ con mà thủ hạ lưu tình.
"Simon, ngươi muốn đem vứt Pháo Pháo sao? Là bởi vì Pháo Pháo quá yếu ớt sao?"
"Đừng khóc, Pháo Pháo, ta vĩnh viễn yêu ngươi mà. Thế nhưng... Ngươi phải sống cùng với tộc của mình, học cách trở thành Rồng, ta chỉ là... Ta không cách nào dạy cho ngươi tất cả những thứ ngươi cần."
"Simon tiên sinh, lần thứ hai cảm tạ ngươi. Đúng rồi, tiểu tử... Ách... Pháo Pháo là do ngươi nuôi dưỡng, vì vậy hay là ngươi giúp nó lấy cái tên đi! Coi như quà cảm tạ."
"Herbert... Gọi ngươi là Herbert, được không?"
Pháo Pháo ngoan ngoãn để Simon giúp nó lau khô nước mắt, biết sự tình đã không thể vãn hồi, chỉ còn cách bất đắc dĩ rời đi cùng tộc nhân của mình.
Gió xoáy nổi lên, cuốn đi hình bóng Long Tộc. Simon đứng tại nơi bọn hắn chia lìa một hồi lâu, sau đó mới mang tâm trạng nặng nề xoay người ra về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook