Chú Rồng Nhỏ Ăn Ma Pháp Sư
-
Chương 11: Mang thai bên trong đùng đùng đùng
Để đảm bảo Simon có thể mang thai an toàn, Herbert lập tức bay đi tìm Masoud, đem hắn trực tiếp xách tới phòng nhỏ giữa thung lũng, để hắn vừa chăm sóc Simon, vừa tiện tay điều chế thêm chút thuốc bổ sung thể lực.
"Chúc mừng các ngươi." Masoud cũng không ngờ mới nhiêu đó thời gian mà Herbert đã làm Simon mang thai, hắn vừa kiểm tra vừa cười cười thông báo.
Sau đó Masoud nói cần vài nguyên liệu, bảo Herbert vào thành mua giúp hắn. Đúng lúc Herbert đang cầm tờ giấy hắn đưa cho lượn qua lượn lại trước mấy cửa hàng, lại bất ngờ đụng phải Erickel. Có điều bây giờ nhìn gã thảm không chịu nổi, lăn lộn khắp nơi làm thuê làm mướn, tích cóp từng đồng từng cắc để sửa lại bộ khôi giáp đã bị "ai kia" đốt trụi của mình. Erickel nhìn thấy y liền như thấy quỷ, quay đầu chạy tuốt, có điều vẫn không thoát khỏi móng vuốt của Herbert.
"Tha cho ta đi! Ta biết lỗi rồi!" Erickel chắp hai tay trước ngực hoảng hốt tuôn một tràng.
Thấy gã thức thời như thế, cộng thêm gần đây tinh thần đang thoải mái, Herbert liền hào phóng tạm thời tha cho gã.
"Khụ, Simon đang mang thai, ngươi muốn đi thăm hắn không?"
"... Hả? Cái gì!?"
Lời nói của Herbert như sấm giữa trời quang, đánh đến độ đầu óc Erickel nhũn thành một đống bùn nhão, hóa đá ngay tắp lự. Herbert nhíu mày, kẻ này đầu óc có vấn đề, hay lỗ tai có vấn đề đây? Cũng có thể là cả hai...
"Cùng người khác tán gẫu có thể giúp hắn thoải mái, ta cho phép ngươi đến chơi với hắn. Nhớ, quản cho tốt tay chân của mình, đợi đến khi bảo bảo của chúng ta ra đời bình an, ta có thể niệm tình cũ mà cho ngươi một chút kim tệ." Herbert nói xong liền tiếp tục công việc mua sắm của mình, hoàn toàn mặc kệ cái bức tượng đá hình người là Erickel, kẻ vẫn chưa tiêu hóa được tin tức vừa rồi.
Đến tận khi Herbert đủng đỉnh xách chai nọ lọ kia về đến nhà, gã mới hoàn hồn lại, vội vội vàng vàng chạy tới thăm, có điều người mở cửa lại là một vị Ma Pháp Sư lạ hoắc lạ hươ: "Xin chào, ngài đến thăm Simon sao?"
Erickel gật đầu, theo chân Masoud vào phòng ngủ của Simon. Đúng lúc Simon đang tựa vào gối nghỉ ngơi, bờ mi khép hờ khẽ rung động.
"Simon."
Simon chậm rãi mở mắt ra, có chút lười biếng nở nụ cười, "Erickel, là ngươi à."
Erickel nhìn nụ cười của Simon đến ngẩn ngơ, tâm trí có chút không nhịn được muốn hôn hôn môi hắn, bên cạnh đột nhiên vang lên giọng của Masoud, thành công đem gã từ mộng ảo kéo về thực tại.
"Các ngươi cứ thoải mái nói chuyện đi."
Lúc Masoud rời đi có kín đáo liếc gã một cái, ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập ý vị cảnh cáo, y như một chậu nước lạnh có bỏ vài cục băng rót từ đầu đến chân gã.
Gã làm sao mà quên được, vị khiến Simon mang thai kia chính là Long Tộc! Nếu như khiến y nổi giận, gã dù có chín cái mạng cũng chết không đủ... Nghĩ đến chút kim tệ Herbert hứa hẹn lúc nãy cùng cái mạng nhỏ của mình, Herbert đành nghẹn ngào thu lại tâm tư, ngoan ngoãn bồi Simon tán gẫu.
Erickel cùng Masoud thay phiên nhau làm "ca sáng", còn "ca tối" tất nhiên là phần của Herbert rồi.
Vì bận tâm đến mấy cái trứng trong bụng Simon, Herbert đành để Simon nằm nghiêng, lưng quay về phía y, một chân hắn treo ở trên khuỷu tay y. Hắc Long xâm nhập từ phía sau, cẩn thận đẩy vào từng chút một.
"Ưm... Ân..."
"Simon, thoải mái không?" Herbert thì thầm bên tai Simon, lại liếm cắn vành tai nhọn nhọn đỏ chót của hắn, đầu lưỡi dần trượt đến bên gáy.
"Ha a..."
Không dừng lại ở đó, Herbert còn thò tay vào y phục hắn, vừa an ủi hai thực quả đã sớm sung huyết trước ngực vừa làm càn ở phần bụng hơi nhô lên của hắn.
"Simon, ta tự hỏi... Mấy quả trứng bên trong có biết chúng ta đang làm gì không nhỉ?"
Simon nghe y nói xong liền xấu hổ không chịu được, phía sau xoắn chặt, nuốt thứ của Herbert vào càng sâu. Hắn cố hết sức kiềm chế âm thanh, nhưng tiếng rên rỉ vẫn cứ liên tiếp tràn ra.
"... Ân..."
Hai cái tay hạnh kiểm xấu của Herbert tiếp tục trượt xuống dưới, bao lấy tính khí Simon, vừa ma sát vừa tiếp tục trêu đùa hắn, "Cái của Simon thật đẹp, rất giống chủ nhân của nó. Nhìn này, ta mới "đâm" một chút nó đã "khóc" thành như vậy rồi." Ngón tay đầy kỹ xảo của y sượt qua đỉnh phân thân, lau đi mặt chất dịch rỉ ra không ngừng.
"A... A..."
Simon bị Herbert đỉnh đến mức nhịn không được bắn ra, Herbert chớp thời cơ dịu dàng hôn lên khóe mắt đẫm nước của hắn, tốc độ dưới thân tăng nhanh một chút. Lúc Simon cảm giác mình sắp bị khoái cảm nhấn chìm, rốt cục y cũng bắn vào trong.
Tình sự triền miên kết thúc, Simon rất nhanh liền cảm thấy buồn ngủ. Herbert nhạy bén nhận ra điều này, y xoay người hắn lại, tình cảm dạt dào hôn lấy hôn để.
"Ta vẫn còn muốn... Nhưng Simon cần nghỉ ngơi, nên lần này cứ ghi nợ đi, sau khi sinh trứng xong ta sẽ đòi cả gốc lẫn lãi."
Simon nghe xong, muốn mắng hắn vài câu nhưng âm thanh cứ nghẹn ở cuống họng, vừa tức vừa thẹn khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn trướng hồng lên, Herbert nhìn thấy lại nhào đến hôn, sau đó còn không nhịn được cắn mũi hắn một cái rõ sâu, còn lưu lại cả dấu răng.
Tên này!... Lúc còn nhỏ nó đâu có như vậy đâu! Tộc trưởng kia... Cả những kẻ trong Long tộc nữa, rốt cuộc đã dạy dỗ Pháo Pháo ngây thơ trong sáng của hắn cái thứ quỷ quái gì vậy?!
"Chúc mừng các ngươi." Masoud cũng không ngờ mới nhiêu đó thời gian mà Herbert đã làm Simon mang thai, hắn vừa kiểm tra vừa cười cười thông báo.
Sau đó Masoud nói cần vài nguyên liệu, bảo Herbert vào thành mua giúp hắn. Đúng lúc Herbert đang cầm tờ giấy hắn đưa cho lượn qua lượn lại trước mấy cửa hàng, lại bất ngờ đụng phải Erickel. Có điều bây giờ nhìn gã thảm không chịu nổi, lăn lộn khắp nơi làm thuê làm mướn, tích cóp từng đồng từng cắc để sửa lại bộ khôi giáp đã bị "ai kia" đốt trụi của mình. Erickel nhìn thấy y liền như thấy quỷ, quay đầu chạy tuốt, có điều vẫn không thoát khỏi móng vuốt của Herbert.
"Tha cho ta đi! Ta biết lỗi rồi!" Erickel chắp hai tay trước ngực hoảng hốt tuôn một tràng.
Thấy gã thức thời như thế, cộng thêm gần đây tinh thần đang thoải mái, Herbert liền hào phóng tạm thời tha cho gã.
"Khụ, Simon đang mang thai, ngươi muốn đi thăm hắn không?"
"... Hả? Cái gì!?"
Lời nói của Herbert như sấm giữa trời quang, đánh đến độ đầu óc Erickel nhũn thành một đống bùn nhão, hóa đá ngay tắp lự. Herbert nhíu mày, kẻ này đầu óc có vấn đề, hay lỗ tai có vấn đề đây? Cũng có thể là cả hai...
"Cùng người khác tán gẫu có thể giúp hắn thoải mái, ta cho phép ngươi đến chơi với hắn. Nhớ, quản cho tốt tay chân của mình, đợi đến khi bảo bảo của chúng ta ra đời bình an, ta có thể niệm tình cũ mà cho ngươi một chút kim tệ." Herbert nói xong liền tiếp tục công việc mua sắm của mình, hoàn toàn mặc kệ cái bức tượng đá hình người là Erickel, kẻ vẫn chưa tiêu hóa được tin tức vừa rồi.
Đến tận khi Herbert đủng đỉnh xách chai nọ lọ kia về đến nhà, gã mới hoàn hồn lại, vội vội vàng vàng chạy tới thăm, có điều người mở cửa lại là một vị Ma Pháp Sư lạ hoắc lạ hươ: "Xin chào, ngài đến thăm Simon sao?"
Erickel gật đầu, theo chân Masoud vào phòng ngủ của Simon. Đúng lúc Simon đang tựa vào gối nghỉ ngơi, bờ mi khép hờ khẽ rung động.
"Simon."
Simon chậm rãi mở mắt ra, có chút lười biếng nở nụ cười, "Erickel, là ngươi à."
Erickel nhìn nụ cười của Simon đến ngẩn ngơ, tâm trí có chút không nhịn được muốn hôn hôn môi hắn, bên cạnh đột nhiên vang lên giọng của Masoud, thành công đem gã từ mộng ảo kéo về thực tại.
"Các ngươi cứ thoải mái nói chuyện đi."
Lúc Masoud rời đi có kín đáo liếc gã một cái, ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập ý vị cảnh cáo, y như một chậu nước lạnh có bỏ vài cục băng rót từ đầu đến chân gã.
Gã làm sao mà quên được, vị khiến Simon mang thai kia chính là Long Tộc! Nếu như khiến y nổi giận, gã dù có chín cái mạng cũng chết không đủ... Nghĩ đến chút kim tệ Herbert hứa hẹn lúc nãy cùng cái mạng nhỏ của mình, Herbert đành nghẹn ngào thu lại tâm tư, ngoan ngoãn bồi Simon tán gẫu.
Erickel cùng Masoud thay phiên nhau làm "ca sáng", còn "ca tối" tất nhiên là phần của Herbert rồi.
Vì bận tâm đến mấy cái trứng trong bụng Simon, Herbert đành để Simon nằm nghiêng, lưng quay về phía y, một chân hắn treo ở trên khuỷu tay y. Hắc Long xâm nhập từ phía sau, cẩn thận đẩy vào từng chút một.
"Ưm... Ân..."
"Simon, thoải mái không?" Herbert thì thầm bên tai Simon, lại liếm cắn vành tai nhọn nhọn đỏ chót của hắn, đầu lưỡi dần trượt đến bên gáy.
"Ha a..."
Không dừng lại ở đó, Herbert còn thò tay vào y phục hắn, vừa an ủi hai thực quả đã sớm sung huyết trước ngực vừa làm càn ở phần bụng hơi nhô lên của hắn.
"Simon, ta tự hỏi... Mấy quả trứng bên trong có biết chúng ta đang làm gì không nhỉ?"
Simon nghe y nói xong liền xấu hổ không chịu được, phía sau xoắn chặt, nuốt thứ của Herbert vào càng sâu. Hắn cố hết sức kiềm chế âm thanh, nhưng tiếng rên rỉ vẫn cứ liên tiếp tràn ra.
"... Ân..."
Hai cái tay hạnh kiểm xấu của Herbert tiếp tục trượt xuống dưới, bao lấy tính khí Simon, vừa ma sát vừa tiếp tục trêu đùa hắn, "Cái của Simon thật đẹp, rất giống chủ nhân của nó. Nhìn này, ta mới "đâm" một chút nó đã "khóc" thành như vậy rồi." Ngón tay đầy kỹ xảo của y sượt qua đỉnh phân thân, lau đi mặt chất dịch rỉ ra không ngừng.
"A... A..."
Simon bị Herbert đỉnh đến mức nhịn không được bắn ra, Herbert chớp thời cơ dịu dàng hôn lên khóe mắt đẫm nước của hắn, tốc độ dưới thân tăng nhanh một chút. Lúc Simon cảm giác mình sắp bị khoái cảm nhấn chìm, rốt cục y cũng bắn vào trong.
Tình sự triền miên kết thúc, Simon rất nhanh liền cảm thấy buồn ngủ. Herbert nhạy bén nhận ra điều này, y xoay người hắn lại, tình cảm dạt dào hôn lấy hôn để.
"Ta vẫn còn muốn... Nhưng Simon cần nghỉ ngơi, nên lần này cứ ghi nợ đi, sau khi sinh trứng xong ta sẽ đòi cả gốc lẫn lãi."
Simon nghe xong, muốn mắng hắn vài câu nhưng âm thanh cứ nghẹn ở cuống họng, vừa tức vừa thẹn khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn trướng hồng lên, Herbert nhìn thấy lại nhào đến hôn, sau đó còn không nhịn được cắn mũi hắn một cái rõ sâu, còn lưu lại cả dấu răng.
Tên này!... Lúc còn nhỏ nó đâu có như vậy đâu! Tộc trưởng kia... Cả những kẻ trong Long tộc nữa, rốt cuộc đã dạy dỗ Pháo Pháo ngây thơ trong sáng của hắn cái thứ quỷ quái gì vậy?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook