Chú Rồng Nhỏ Ăn Ma Pháp Sư
-
Chương 1: Nhặt được một con pháo long
Simon đi lữ hành lần này thu hoạch được khá nhiều, đặc biệt nhất là con ấu Long giống đực hắn nhặt được trên đường về. Lúc hắn bắt gặp, con ấu long này vẫn còn nằm trong trứng, nhưng chẳng hiểu sao vỏ đã bị thứ gì đó làm vỡ ra. Long là sinh vật cao quý, hung mãnh nhưng đồng thời cũng là loài có lòng bảo hộ con cực lớn, nhưng cái trứng rồng này, lại bị bỏ rơi một mình ở nơi khỉ ho cò gáy, ấu long chưa trưởng thành bên trong cũng bị lộ ra ngoài, sinh mạng chỉ còn như đèn treo trước gió.
Ấu long vảy chưa cứng cáp, toàn thân phấn phấn mềm mại, nếu không phải do có mùi đặc trưng của loài rồng, có lẽ nó sớm đã bị những kẻ săn mồi khác chén sạch rồi. Nhưng nói gì thì nói, tình hình hiện tại của ấu long cũng không mấy lạc quan.
Simon cẩn thận tách ấu long ra khỏi những mảnh vỡ còn sót lại của vỏ trứng, nhẹ nhàng ôm nó vào trong lồng ngực, miệng thầm đọc chú ngữ chữa trị. Tuy rằng hắn không biết ma pháp của mình có thể tác dụng với thân thể Long Tộc vốn trời sinh kháng ma pháp hay không, hắn vẫn muốn thử một lần.
Simon liên tục triển khai lượng lớn ma pháp chữa trị, nhưng trái với mong đợi của hắn, ấu long vẫn không phản ứng chút nào. Lòng Simon ngày càng nặng trĩu. Ngay thời điểm hắn muốn bỏ cuộc, thân thể bé nhỏ trong tay bỗng nhiên động đậy, sau đó nó hướng cái mũi ươn ướt ngửi ngửi thân thể Simon một chút, kêu lên mấy tiếng ư ử.
Ma pháp đã phát huy hiệu quả, tâm tình căng thẳng của Simon cuối cùng cũng được thả lỏng. Hắn đem vỏ trứng bị phá nát trên mặt đất cẩn thận thu thập, rồi bỏ vào túi không gian, đem ấu long ôm kỹ vào trong ngực, trở về nhà.
Simon đem gậy giữ ấm cùng một đống vải vóc mềm mại có tác dụng chữa bệnh làm thành một cái ổ nhỏ cho ấu long ngay trên giường của mình, tiếp theo hắn lấy bánh gatô thấm ướt cẩn thận mớm ấu long ăn. Ấu long đến mắt còn không mở ra được, chỉ có thể theo bản năng mà lè lưỡi chậm chạp liếm từng chút một, vừa ăn vừa rên khẽ.
Con ấu long trắng trắng mềm mềm thoạt nhìn y như bánh bột lọc dưới sự chăm sóc của Simon, trưởng thành cực kỳ chậm chạp. Vì da thiếu vảy nên nó phi thường sợ lạnh, Simon ban ngày phải đem ấu long ủ ở trên người, để nó dán vào thân thể của mình, trốn trong tầng tầng lớp lớp quần áo, tối lại ̣biến thành thú hình, cho ấu long tựa trên lớp lông xù mềm nhũn lại ấm áp nơi bụng hắn mà ngủ.
Nhờ công Simon tỉ mỉ săn sóc, vảy rồng trên thân ấu long cũng từ từ cứng lại, màu sắc chuyển sang đen sạm, không cần Simon ủ ấm vẫn có thể an an ổn ổn ngủ cả ngày cảm giác. Mọi thứ đều khởi sắc, duy chỉ có trên hai cánh trên lưng nó vẫn không có dấu hiệu trưởng thành.
Một ngày nọ, Simon trở về liền phát hiện ấu long đã mở mắt, còn từ trên giường lăn xuống trên đất, đang say sưa vỗ vỗ đôi cánh xíu xiu bò loạn khắp, khiến cho cả căn phòng đều là dấu vết chứng tỏ nó đã "đi ngang qua". Ấu long ngửi được mùi của Simon liền ngẩng đầu lên, một bên hưng phấn hừ hừ mấy tiếng, một bên vừa bò vừa lăn đến bên chân hắn, sau đó ngước nhìn hắn liều mạng vung cánh, tựa hồ hi vọng mình có thể bay vào lòng người kia, đáng tiếc hai cái mảnh thịt yếu ớt của nó chỉ có thể phiến ra chút gió.
Simon vui vẻ ôm ấu long lên, ấu long liền hưng phấn cọ tới cọ lui thân thể hắn, cái lưỡi nho nhỏ liếm qua liếm lại, liếm đến cổ hắn một mảnh ẩm ướt.
"Ngoan, tối nay sẽ cho ngươi ăn thịt."
Mấy ngày nay Simon toàn cho ấu long ăn bánh gatô, nghĩ cũng tội nên hắn mới đặc biệt đi vào thành mua thật nhiều thịt về.
Simon đến nhà bếp thả thịt xuống, bắt đầu phối hương liệu cùng khuẩn cô, nhưng lúc xoay người lại thì phát hiện khối thịt đã không cánh mà bay vào miệng ấu long. Ấu long thấy hắn quay đầu thì hoảng hốt đem phần thịt còn lộ bên ngoài "Ực" một tiếng nuốt hết.
"... Gào." Nó mở to mắt vô tội kêu một tiếng, liền nhanh chong chuồn ra khỏi nhà bếp.
Buổi tối đó ấu long liền đau bụng nghiêm trọng. Đối với ấu long đã sinh non lại còn suy yếu mà nói, cho dù trời sinh là loài ăn thịt, nhưng nếu muốn cùng một lúc mà tiêu hóa một lượng lớn thức ăn như thế thì cũng rất miễn cưỡng. Ấu long khó chịu ôm bụng ở trên giường lăn lộn khóc nháo, Simon vừa đau lòng vừa đau đầu suốt đêm điều chế thuốc tiêu cơm cho nó, sau đó bắt ép nó uống, uống xong cơn đau mới giảm bớt phần nào. Sau sự cố này, ấu long không dám cả gan ăn vụng nữa, lần nào cũng đều ngoan ngoãn chờ Simon đem khối thịt cắt nhỏ, dầm đến mềm nát rồi mới ăn.
Ấu long được ăn thịt, tốc độ trưởng thành theo đó tăng lên đáng kể, cánh trên lưng đã có thể bay, đó là chuyện tốt, nhưng đối nơi ở của Simon, chỉ có thể tóm tắt bằng một từ: đại họa. Chỉ cần Simon chân trước vừa ra ngoài, chân sau ấu long đã oanh tạc triệt để căn phòng, nom chẳng khác gì vừa mới có một đàn quái thú chạy qua. Lúc đầu ấu long không dám làm lớn, nhưng từ khi thấy Simon có thể sử dụng phép thuật đem "bãi chiến trường" dọn dẹp trong nháy mắt, nó càng thêm yên tâm mà chơi tới bến.
"Sau này chắc ta phải gọi ngươi là Pháo Pháo. Sức công phá không thua gì một viên pháo nhỏ." Simon nhíu mày nhìn nóc nhà đáng thuơng bị phá ra một lỗ to đùng, kẻ gây hoa Pháo Pháo thấy thế liền lon ton chạy tới, lấy lòng liếm liếm lòng bàn tay hắn.
Ấu long vảy chưa cứng cáp, toàn thân phấn phấn mềm mại, nếu không phải do có mùi đặc trưng của loài rồng, có lẽ nó sớm đã bị những kẻ săn mồi khác chén sạch rồi. Nhưng nói gì thì nói, tình hình hiện tại của ấu long cũng không mấy lạc quan.
Simon cẩn thận tách ấu long ra khỏi những mảnh vỡ còn sót lại của vỏ trứng, nhẹ nhàng ôm nó vào trong lồng ngực, miệng thầm đọc chú ngữ chữa trị. Tuy rằng hắn không biết ma pháp của mình có thể tác dụng với thân thể Long Tộc vốn trời sinh kháng ma pháp hay không, hắn vẫn muốn thử một lần.
Simon liên tục triển khai lượng lớn ma pháp chữa trị, nhưng trái với mong đợi của hắn, ấu long vẫn không phản ứng chút nào. Lòng Simon ngày càng nặng trĩu. Ngay thời điểm hắn muốn bỏ cuộc, thân thể bé nhỏ trong tay bỗng nhiên động đậy, sau đó nó hướng cái mũi ươn ướt ngửi ngửi thân thể Simon một chút, kêu lên mấy tiếng ư ử.
Ma pháp đã phát huy hiệu quả, tâm tình căng thẳng của Simon cuối cùng cũng được thả lỏng. Hắn đem vỏ trứng bị phá nát trên mặt đất cẩn thận thu thập, rồi bỏ vào túi không gian, đem ấu long ôm kỹ vào trong ngực, trở về nhà.
Simon đem gậy giữ ấm cùng một đống vải vóc mềm mại có tác dụng chữa bệnh làm thành một cái ổ nhỏ cho ấu long ngay trên giường của mình, tiếp theo hắn lấy bánh gatô thấm ướt cẩn thận mớm ấu long ăn. Ấu long đến mắt còn không mở ra được, chỉ có thể theo bản năng mà lè lưỡi chậm chạp liếm từng chút một, vừa ăn vừa rên khẽ.
Con ấu long trắng trắng mềm mềm thoạt nhìn y như bánh bột lọc dưới sự chăm sóc của Simon, trưởng thành cực kỳ chậm chạp. Vì da thiếu vảy nên nó phi thường sợ lạnh, Simon ban ngày phải đem ấu long ủ ở trên người, để nó dán vào thân thể của mình, trốn trong tầng tầng lớp lớp quần áo, tối lại ̣biến thành thú hình, cho ấu long tựa trên lớp lông xù mềm nhũn lại ấm áp nơi bụng hắn mà ngủ.
Nhờ công Simon tỉ mỉ săn sóc, vảy rồng trên thân ấu long cũng từ từ cứng lại, màu sắc chuyển sang đen sạm, không cần Simon ủ ấm vẫn có thể an an ổn ổn ngủ cả ngày cảm giác. Mọi thứ đều khởi sắc, duy chỉ có trên hai cánh trên lưng nó vẫn không có dấu hiệu trưởng thành.
Một ngày nọ, Simon trở về liền phát hiện ấu long đã mở mắt, còn từ trên giường lăn xuống trên đất, đang say sưa vỗ vỗ đôi cánh xíu xiu bò loạn khắp, khiến cho cả căn phòng đều là dấu vết chứng tỏ nó đã "đi ngang qua". Ấu long ngửi được mùi của Simon liền ngẩng đầu lên, một bên hưng phấn hừ hừ mấy tiếng, một bên vừa bò vừa lăn đến bên chân hắn, sau đó ngước nhìn hắn liều mạng vung cánh, tựa hồ hi vọng mình có thể bay vào lòng người kia, đáng tiếc hai cái mảnh thịt yếu ớt của nó chỉ có thể phiến ra chút gió.
Simon vui vẻ ôm ấu long lên, ấu long liền hưng phấn cọ tới cọ lui thân thể hắn, cái lưỡi nho nhỏ liếm qua liếm lại, liếm đến cổ hắn một mảnh ẩm ướt.
"Ngoan, tối nay sẽ cho ngươi ăn thịt."
Mấy ngày nay Simon toàn cho ấu long ăn bánh gatô, nghĩ cũng tội nên hắn mới đặc biệt đi vào thành mua thật nhiều thịt về.
Simon đến nhà bếp thả thịt xuống, bắt đầu phối hương liệu cùng khuẩn cô, nhưng lúc xoay người lại thì phát hiện khối thịt đã không cánh mà bay vào miệng ấu long. Ấu long thấy hắn quay đầu thì hoảng hốt đem phần thịt còn lộ bên ngoài "Ực" một tiếng nuốt hết.
"... Gào." Nó mở to mắt vô tội kêu một tiếng, liền nhanh chong chuồn ra khỏi nhà bếp.
Buổi tối đó ấu long liền đau bụng nghiêm trọng. Đối với ấu long đã sinh non lại còn suy yếu mà nói, cho dù trời sinh là loài ăn thịt, nhưng nếu muốn cùng một lúc mà tiêu hóa một lượng lớn thức ăn như thế thì cũng rất miễn cưỡng. Ấu long khó chịu ôm bụng ở trên giường lăn lộn khóc nháo, Simon vừa đau lòng vừa đau đầu suốt đêm điều chế thuốc tiêu cơm cho nó, sau đó bắt ép nó uống, uống xong cơn đau mới giảm bớt phần nào. Sau sự cố này, ấu long không dám cả gan ăn vụng nữa, lần nào cũng đều ngoan ngoãn chờ Simon đem khối thịt cắt nhỏ, dầm đến mềm nát rồi mới ăn.
Ấu long được ăn thịt, tốc độ trưởng thành theo đó tăng lên đáng kể, cánh trên lưng đã có thể bay, đó là chuyện tốt, nhưng đối nơi ở của Simon, chỉ có thể tóm tắt bằng một từ: đại họa. Chỉ cần Simon chân trước vừa ra ngoài, chân sau ấu long đã oanh tạc triệt để căn phòng, nom chẳng khác gì vừa mới có một đàn quái thú chạy qua. Lúc đầu ấu long không dám làm lớn, nhưng từ khi thấy Simon có thể sử dụng phép thuật đem "bãi chiến trường" dọn dẹp trong nháy mắt, nó càng thêm yên tâm mà chơi tới bến.
"Sau này chắc ta phải gọi ngươi là Pháo Pháo. Sức công phá không thua gì một viên pháo nhỏ." Simon nhíu mày nhìn nóc nhà đáng thuơng bị phá ra một lỗ to đùng, kẻ gây hoa Pháo Pháo thấy thế liền lon ton chạy tới, lấy lòng liếm liếm lòng bàn tay hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook