Chú Ơi! Em Yêu Anh.... Anh Có Yêu Em Không?
-
Chương 9
- Bác Trương đi lại gần bàn ăn.Mặt thì nhìn thẳng về phía Lan Nhi.Đúng là bác đã không có tình cảm với con người kiêu ngạo như Lan Nhi.Mặc dù Ái Nha nhiều lúc cũng quá đáng.Nhưng Ái Nha không kiêu ngạo và xem thường người khác như Lan Nhi.Lúc nào nhìn người khác cũng bằng phân nửa con mắt.Với vẻ khinh thường người khác của Lan Nhi làm cho bác Trương không có tình cảm đặc biệt với cô ta.Bác nhẹ nhàng nói_An An không ăn cơm đâu cậu.Con bé bảo cậu cứ ăn trước đi.Tí cô bé sẽ ăn sao_Nói xong bác Trương cũng bước đi vào trong bếp.Bác không để vào mắt mình hình ảnh của Lan Nhi.
_Trần Viễn thở dài và lắc đầu.Đầu đuôi mọi chuyện anh cũng không hiểu nguyên nhân tại sao.Nhưng việc mời khách ăn cơm là tốt nhất.Anh cho cô ấy ở nhờ,cũng vì ở đây cô ấy không có người thân.Nên anh đành cho cô ta ở tạm_Thôi em cứ ăn đi.Đừng ngại nhen em.
_Lan Nhi ra vẻ e ngại nhìn về hướng Trần Viễn_Nhưng em ấy thì sao?
_Trần Viễn cũng hiểu ý của Lan Nhi nên vội trấn an kêu cô ấy ăn_Thôi ăn đi không sao đâu em.Tí con bé nó đối rồi xuống ăn.Chúng ta ăn đi nào.
Cô ta cười nhẹ rồi cũng cùng Trần Viễn ăn cơm.
An an nằm trên giường cảm thấy ấm ức vô cùng,.Cô bé nắm chặt cái gối lại.Như muốn xé nát nó ra thành từng những miếng nhỏ vậy.Đúng là khó tin thật,An An lắc đầu chế dĩu chính bản thân mình.Tại sao lại có một cảm giác mất mát vô cùng?.Tâm trí cô như đang ngự trị vài điều không hay về sự thật lúc này.Vì sự thật rằng cô bé đang ghét và đang giận dỗi.Cô bé như không tin được rằng chú lại lạnh nhạt với bản thân mình như thế.?Chỉ mới 2 tuần thôi chú đã thay đổi không cần bản thân mình nữa.?Dù một câu nói xin lỗi hay năn nĩ rằng::chú đã bỏ rơi An An gần 2 tuần nay cũng không có.Theo suy nghĩ của An An là người đàn bà kia đã chiếm một phần nào ngự trị trong trái tim của chú rồi sao?Vì thế chú lại lạnh nhạt với An An như vậy àh?.An An cảm giác lòng mì như thắt lại.Cơ thể như bị mất mát một thứ gì đó rất lớn vô cùng.Cô bé ôm chặc cái gối.Những cơn phẫn nộ đột nhiên vô cùng mạnh mẽ.Những cái gối và gấu bong vô tội trên giường.Điều vì cơn phẫn nộ của An An đánh vào chúng.Từ trên giường bay tung toé khắp sàn nhà.Sàn nhà trong phòng An An như một trận cuồng phong mới vừa đi qua vậy.Mọi thứ điều đảo lộn lên.
Ở một ngôi nhà biệt thự khác cũng có một cậu con trai nằm trên giường suy nghĩ về hình ảnh cô bạn ngồi cùng bàn lên xe một người con trai khác. Người đó không ai khác chính là Hoàng Nhật.Cậu ta nằm gát tay lên trán.Trầm tư suy nghĩ.Hình ảnh An An cứ quây quẩn trong đầu cậu.Hình ảnh An An cùng Trần Viễn thân mặc nắm tay nhau bước vào trong xe.ự nhiêm trái tim của Hoàng Nhậtcó một cảm giác nhói lên từng cơn.Hoàng Nhật tự hỏi mình_Anh ta là ai chứ sao An An lại đi cùng anh ta chứ,_Ôi cái lão đó mình phải điều tra xem.
Hoàng Nhật cứ nằm nhìn lên trần nhà từ lúc nhìn thấy cảnh đó tâm trạng anh không tốt chút nào, trong lòng rất buồn bực. Không biết vì sao từ khi gặp cô bạn ngồi bên cạnh anh đã có ấn tượng mạnh và gần như cô bạn đang dần chiếm một chổ trống trong lòng anh._Aaaaaaaaaa! Mình đang nghĩ cái gì thế này không đúng không đúng chỉ mới có mấy ngày sao lại vậy được.Một cái la thất thanh của Hoàng Nhất,làm cho căn phòng rung chuyển.Mai mắn sao mọi người ở ngoài phong anh điều không nghe.Vì đây là tường cách âm nên tiếng hét của Hoàng Nhất không đáng kể.
Ngày hôm sau Ái Nha đi vào nhà Trần Viễn.Lấy một chút đồ gì đó của cô ta.Cô ta cũng đã nghe sơ qua về người ở cùng Trần Viễn từ Pháp trở về chung.Trong lòng cô ta đột nhiên như mình đang ăn phải giắm chua vậy.Từ từ bước vào trong nàh.Ái Nha nhẹ nhàng quan sát đảo đôi mắt của mình nhìn xung quanh căn nhà.Tìm kiếm bóng dáng của một người lạ.Mãi cô ta mới dừng mắt lại trên ghế sofa.Một người con gai với đôi mắt đen sâu khó đón và đôi chân dài.Cùng với mái tóc ngan vai,thêm phần sắc sảo hơn cho vẻ đẹp của Lan Nhi.
_Lan Nhi như phát hiện ra đang có người nhìn mình ở phía sau.Một cảm giác không tốt gì là mấy.Cô ta biết giờ này An An đã đi học Trần Viễn lại đi làm.Vậy ai cả gan dám nhìn cô ta từ phía sau.Lan Nhi bắt đầu quay ngược đầu lại.Châm châm nhìn Ái Nha_Cô làm gì nhìn tôi hảh?_Gịong nói không chúc thiện cảm_Mà cô làm gì ở đây._Lan Nhi liếc mắt nhìn Ái Nha,mặt thì cằm thì ngẩng lên cao.
_Ái Nha không có động tỉnh,dò xét từ trên xuống dưới người cô ta chặm rãi nói_Thế cô là ai lại ở đây.Câu hỏi này đáng lí tôi phải hỏi cô mới đúng._Ái Nha dùng hết sức bình tĩnh của mình vốn có để nói chuyện với Lan Nhi.
_Trên đầu Lan Nhi như có khói bóc lên.Hai con mắt cô ta đỏ lên.Nhưng đó chỉ là giây lác,rồi cô ta tiếp tục khuyên khích_Tôi là người tình của Trần Tiên sinh được không._Mặt Lan Nhi nghênh lên đầy vẻ đắc ý.
_Cô...cô nói cái gì_Ái Nha cảm giác được rằng lời nói đầy tự tin từ cô ta điều là sự thật.Cô không còn có lý nào để cải.Nhưng với tính kiêu ngạo không kém gì Lan Nhi.Ái Nha nhất định không chịu thua cuộc_ Thế cô có xem tờ báo Đài chưa hả?Cô có phát hiện người nào được đăng thường xuyên trên báo cùng anh Viễn không?_Ái Nha như lấy thêm tự tin.Cô nhìn châm châm vào khuôn mặt đang chuẩn bị biến sắc của Lan Nhi.Ái Nha lại tiếp tục nói_Không dấu gì cô.Người tôi nói không ai khác chính là tôi.Cô nghĩ sao lại chen chân vào cuộc tình của chúng tôi hả?_Ái Nha dùng con mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lan Nhi.
_Lan Nhi cảm thấy hê rung sợ,chóc lác thấy mất mát vô cùng._Cô nghĩ mình là ai mà có thể tự tin như vậy.Haha cô chỉ là người tìn thôi.Nên không bao giờ được tiến hơn xa đâu._Lan nhi cười đắc ý.Cô ta quá hiểu bản tính của Ái Nha.Trước khi về nước cô ta cũng biết nhiều về các tờ báo có liên quan đến Ái Nha và Trần Viễn rồi.Nhưng không ngờ trước mặt cô là một con người cũng rất đối phó và nham hiễm như vậy.Nhưng không đâu Lan Nhi này không phải là hạng người vừa để cô dễ bắt nạt đâu.Tôi là Lan Nhi mà,cô nghênh thẳng mặt lên.
An An bước vào nhà tâm trạng liền không vui khi thấy hai người đang ngồi trên ghế.Tai Trần Viễn cầm lấy chân của Lan nhi.Cô bé định đi thẳng lên lầu nhưng lại nghe tiếng Trần Viễn giọng ra
_Trần Viễn giọng nói đầy hỏi thăm và thâm trầm_An An về àh!_Anh liếc nhìn qua An An một chút rồi lại.Xoa xoa cái chân cho Lan Nhi.
_Vâng_Cô bé đi thẳng một mạch lên lầu.An An không quay đầu lại nhìn thêm một lần nữa.
_Trần Viễn thở dài và lắc đầu.Đầu đuôi mọi chuyện anh cũng không hiểu nguyên nhân tại sao.Nhưng việc mời khách ăn cơm là tốt nhất.Anh cho cô ấy ở nhờ,cũng vì ở đây cô ấy không có người thân.Nên anh đành cho cô ta ở tạm_Thôi em cứ ăn đi.Đừng ngại nhen em.
_Lan Nhi ra vẻ e ngại nhìn về hướng Trần Viễn_Nhưng em ấy thì sao?
_Trần Viễn cũng hiểu ý của Lan Nhi nên vội trấn an kêu cô ấy ăn_Thôi ăn đi không sao đâu em.Tí con bé nó đối rồi xuống ăn.Chúng ta ăn đi nào.
Cô ta cười nhẹ rồi cũng cùng Trần Viễn ăn cơm.
An an nằm trên giường cảm thấy ấm ức vô cùng,.Cô bé nắm chặt cái gối lại.Như muốn xé nát nó ra thành từng những miếng nhỏ vậy.Đúng là khó tin thật,An An lắc đầu chế dĩu chính bản thân mình.Tại sao lại có một cảm giác mất mát vô cùng?.Tâm trí cô như đang ngự trị vài điều không hay về sự thật lúc này.Vì sự thật rằng cô bé đang ghét và đang giận dỗi.Cô bé như không tin được rằng chú lại lạnh nhạt với bản thân mình như thế.?Chỉ mới 2 tuần thôi chú đã thay đổi không cần bản thân mình nữa.?Dù một câu nói xin lỗi hay năn nĩ rằng::chú đã bỏ rơi An An gần 2 tuần nay cũng không có.Theo suy nghĩ của An An là người đàn bà kia đã chiếm một phần nào ngự trị trong trái tim của chú rồi sao?Vì thế chú lại lạnh nhạt với An An như vậy àh?.An An cảm giác lòng mì như thắt lại.Cơ thể như bị mất mát một thứ gì đó rất lớn vô cùng.Cô bé ôm chặc cái gối.Những cơn phẫn nộ đột nhiên vô cùng mạnh mẽ.Những cái gối và gấu bong vô tội trên giường.Điều vì cơn phẫn nộ của An An đánh vào chúng.Từ trên giường bay tung toé khắp sàn nhà.Sàn nhà trong phòng An An như một trận cuồng phong mới vừa đi qua vậy.Mọi thứ điều đảo lộn lên.
Ở một ngôi nhà biệt thự khác cũng có một cậu con trai nằm trên giường suy nghĩ về hình ảnh cô bạn ngồi cùng bàn lên xe một người con trai khác. Người đó không ai khác chính là Hoàng Nhật.Cậu ta nằm gát tay lên trán.Trầm tư suy nghĩ.Hình ảnh An An cứ quây quẩn trong đầu cậu.Hình ảnh An An cùng Trần Viễn thân mặc nắm tay nhau bước vào trong xe.ự nhiêm trái tim của Hoàng Nhậtcó một cảm giác nhói lên từng cơn.Hoàng Nhật tự hỏi mình_Anh ta là ai chứ sao An An lại đi cùng anh ta chứ,_Ôi cái lão đó mình phải điều tra xem.
Hoàng Nhật cứ nằm nhìn lên trần nhà từ lúc nhìn thấy cảnh đó tâm trạng anh không tốt chút nào, trong lòng rất buồn bực. Không biết vì sao từ khi gặp cô bạn ngồi bên cạnh anh đã có ấn tượng mạnh và gần như cô bạn đang dần chiếm một chổ trống trong lòng anh._Aaaaaaaaaa! Mình đang nghĩ cái gì thế này không đúng không đúng chỉ mới có mấy ngày sao lại vậy được.Một cái la thất thanh của Hoàng Nhất,làm cho căn phòng rung chuyển.Mai mắn sao mọi người ở ngoài phong anh điều không nghe.Vì đây là tường cách âm nên tiếng hét của Hoàng Nhất không đáng kể.
Ngày hôm sau Ái Nha đi vào nhà Trần Viễn.Lấy một chút đồ gì đó của cô ta.Cô ta cũng đã nghe sơ qua về người ở cùng Trần Viễn từ Pháp trở về chung.Trong lòng cô ta đột nhiên như mình đang ăn phải giắm chua vậy.Từ từ bước vào trong nàh.Ái Nha nhẹ nhàng quan sát đảo đôi mắt của mình nhìn xung quanh căn nhà.Tìm kiếm bóng dáng của một người lạ.Mãi cô ta mới dừng mắt lại trên ghế sofa.Một người con gai với đôi mắt đen sâu khó đón và đôi chân dài.Cùng với mái tóc ngan vai,thêm phần sắc sảo hơn cho vẻ đẹp của Lan Nhi.
_Lan Nhi như phát hiện ra đang có người nhìn mình ở phía sau.Một cảm giác không tốt gì là mấy.Cô ta biết giờ này An An đã đi học Trần Viễn lại đi làm.Vậy ai cả gan dám nhìn cô ta từ phía sau.Lan Nhi bắt đầu quay ngược đầu lại.Châm châm nhìn Ái Nha_Cô làm gì nhìn tôi hảh?_Gịong nói không chúc thiện cảm_Mà cô làm gì ở đây._Lan Nhi liếc mắt nhìn Ái Nha,mặt thì cằm thì ngẩng lên cao.
_Ái Nha không có động tỉnh,dò xét từ trên xuống dưới người cô ta chặm rãi nói_Thế cô là ai lại ở đây.Câu hỏi này đáng lí tôi phải hỏi cô mới đúng._Ái Nha dùng hết sức bình tĩnh của mình vốn có để nói chuyện với Lan Nhi.
_Trên đầu Lan Nhi như có khói bóc lên.Hai con mắt cô ta đỏ lên.Nhưng đó chỉ là giây lác,rồi cô ta tiếp tục khuyên khích_Tôi là người tình của Trần Tiên sinh được không._Mặt Lan Nhi nghênh lên đầy vẻ đắc ý.
_Cô...cô nói cái gì_Ái Nha cảm giác được rằng lời nói đầy tự tin từ cô ta điều là sự thật.Cô không còn có lý nào để cải.Nhưng với tính kiêu ngạo không kém gì Lan Nhi.Ái Nha nhất định không chịu thua cuộc_ Thế cô có xem tờ báo Đài chưa hả?Cô có phát hiện người nào được đăng thường xuyên trên báo cùng anh Viễn không?_Ái Nha như lấy thêm tự tin.Cô nhìn châm châm vào khuôn mặt đang chuẩn bị biến sắc của Lan Nhi.Ái Nha lại tiếp tục nói_Không dấu gì cô.Người tôi nói không ai khác chính là tôi.Cô nghĩ sao lại chen chân vào cuộc tình của chúng tôi hả?_Ái Nha dùng con mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lan Nhi.
_Lan Nhi cảm thấy hê rung sợ,chóc lác thấy mất mát vô cùng._Cô nghĩ mình là ai mà có thể tự tin như vậy.Haha cô chỉ là người tìn thôi.Nên không bao giờ được tiến hơn xa đâu._Lan nhi cười đắc ý.Cô ta quá hiểu bản tính của Ái Nha.Trước khi về nước cô ta cũng biết nhiều về các tờ báo có liên quan đến Ái Nha và Trần Viễn rồi.Nhưng không ngờ trước mặt cô là một con người cũng rất đối phó và nham hiễm như vậy.Nhưng không đâu Lan Nhi này không phải là hạng người vừa để cô dễ bắt nạt đâu.Tôi là Lan Nhi mà,cô nghênh thẳng mặt lên.
An An bước vào nhà tâm trạng liền không vui khi thấy hai người đang ngồi trên ghế.Tai Trần Viễn cầm lấy chân của Lan nhi.Cô bé định đi thẳng lên lầu nhưng lại nghe tiếng Trần Viễn giọng ra
_Trần Viễn giọng nói đầy hỏi thăm và thâm trầm_An An về àh!_Anh liếc nhìn qua An An một chút rồi lại.Xoa xoa cái chân cho Lan Nhi.
_Vâng_Cô bé đi thẳng một mạch lên lầu.An An không quay đầu lại nhìn thêm một lần nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook