Trong một căn phòng màu trắng,An An nằm trên chiếc giường trắng xóa.Hoàng Nhật và Nhã Kì nhẹ nhàng bước vào.Đôi chân họ mặc dù bước vào căn phòng này chỉ mục tiêu gặp An An.Nhưng họ không có một chút hy vọng nào lại gặp ở chỗ này.

Nhã Kì nhìn An An hai con mắt cô đã bắt đầu long lanh lệ.Nhã Kì nhớ lại ngày trước khi An An tự sát.

!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Nhã Kì cùng An An ngồi trong một quán càfê yên tỉnh,hai người họ ngồi trong quán vào buổi sáng nên hê vắng người.

_An An nhìn Nhã Kì tươi cười nói,”Cậu nay khỏe không???mấy ngày hôm nay sức khỏe mình không được tốt nên không đến trường được”

_Nhã Kì khuôn mặt lo lắng hỏi,”Sao??cậu không được khỏe ở đâu???”, giọng nói của cô đầy sự quan tâm.

_Nhìn thấy người bạn thân quen không được lâu mà quan tâm bản thân cô như thế.An An cảm thấy mình hê có lỗi nhẹ giọng nói,”Mình không sao,mình khỏe rồi”

_Nhã Kì quan tâm hỏi,”Cậu đã suy nghĩ sao rồi???về việc chú cậu đó,cậu đã bỏ được gánh nặng đó chưa”

_An An vẻ ngoài tươi cười nói”Không sao đâu,mình đã suy nghĩ thông suốt rồi,nên cậu đừng lo”

_”Thế thì tốt rồi còn gì,cậu đã nghĩ thông suốt thì mình cảm thấy vui cho cậu rồi” Nhã Kì tươi cười nói.

_”Cậu thích Hoàng Nhật đúng không???”, An An nhẹ giọng hỏi.

_Nhã Kì đỏ mặt lên khuôn mặt hồng hào của cô dần dần đỏ lên,”Không,tớ có thích cậu ấy đâu”

_”Nhìn mặt cậu kìa,không có thích thì thôi,làm gì mà mặt đỏ như quả cà thế hả???”, An An nói giọng chăm chọc.

Cậu này sao chọc mình chứ”, Nhã Kì trách móc.

_”Thì mình nói thế thôi”, An An lãnh đạm nói, “Mình biết cậu thích Hoàng Nhật đừng dấu mình,nếu cậu thích cậu ấy thì nên thổ lộ cho cậu ấy biết đi” An An nghiêm giọng nói,bàn tay của cô nắm lấy bàn tay trắng nõn,đặt trên bàn tay của Nhã Kì.

_”Không được đâu An An à!!!Cậu biết rồi đó,người Hoàng Nhật thích không phải mình,mà là cậu chính là cậu đó.Nếu mình thổ lộ vào lúc này sẽ bị cậu ấy từ chối thôi.Nên mình không dám đâu An An à”, Nhã Kì thổn thức nói.

_”Cậu không thử làm sao biết.Hãy thử một lần dù có kết quả như thế nào cũng được,đừng để sau này mình sẽ hối hận.Hứa với mình thử thổ lộ với Hoàng Nhật đi Nhã Kì”, Hai tay An An nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của Nhã Kì,Bà tay An An vỗ nhẹ lên tay của Nhã Kì.

_Nhã Kì nhẹ giọng nói,”được tôi sẽ nhất định thử dù đó kết quả như thế nào”

Sau đó An An về nhà và có điện thoại qua một lần cho Nhã Kì,cô nghe An An có những lời nói rất kì quái như là “không có An An Nhã Kì hãy sống vui vẻ đừng vì An An mà phải buồn phiền,nhất định phải giữ lấy trái tim của Hoàng Nhật dù sau này có xảy ra chuyện gì An An sẽ luôn ở bên cạnh ủng hộ tinh thần cho Nhã Kì”.tất cả lời nói đó làm cho Nhã Kì cảm thấy trong lòng có một đều gì đó bắt an,và rồi cô điện thoại vào số điện thoại của An An,nhưng máy thì đã bị khóa.Chỉ còn lại cách duy nhất là đến nhà An An,cô đã nghe đươc bác Trương nói rằng An An đã được đưa vào bệnh viện,đôi chân như run rẩy làm tâm cũng hoảng hốt vô cùng.

!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Đứng bên chiếc giường An An Hoàng Nhất cùng Nhã Kì không biết nói lời nào,chỉ thầm cầu nguyện cho cô gái bé nhỏ có cái tên là An An được bình yên mà sống lại.Họ chỉ nhìn An An như thế rồi cũng lặng lẽ bước đi,tâm Hoàng Nhật cũng đau buốt giá,,mà anh lại không biết phải làm sao???phải trách cứ ai đây.Người anh yêu vì người khác mà hy sinh tánh mạng,có đáng không.Nhưng rồi hai người họ không nói lời nào cũng lặng lẽ bước đi ra khỏi phòng bệnh của An An.

Những ngày sau,từ cái ngày mà An An nằm trong phòng bệnh kia,mưa ngoài trời cứ rơi lắc phất,từ ngày An An vào viện bầu trời lúc nào cũng tối đen không một tia nắng hay một ánh sáng ấm áp.Ông trời đang khóc vì thương hại một con người nhỏ bé hay đang trách móc cho An An một kẻ ngốc dại khờ vì tình yêu mà tự kết liễu tính mạng của mình.

Thì sao ngày này qua ngày kia,An An vẫn bắt tỉnh nằm không một chút động đậy.Bác sĩ nói tại vì ý chí cô không muốn mình sống lại,nghị lực không muốn sống ý chí không muốn sống,hay là tại vì cô đang muốn hành hạ tâm trí của một người,nên cô không muốn tỉnh lại,đó chính là Trần Viễn,không lẽ cô đang muốn anh phải đau khổ mà cắn rứt lương tâm suốt cuộc đời.Nếu như thế bây giờ cô cũng đã thành công được phân nữa rôi.

Trần Viễn suốt ngày chỉ thơ thẩn nhìn An An nằm trên giường bệnh.Anh không ăn được nhiều chỉ vài thìa cơm rồi bỏ xuống bàn.Người anh cũng trở nên bơ phờ hơn,con người dường như không có một chút sức sống nào cả,vì sức sống của anh là An An nhưng tại sao cô bé lại muốn trời xa anh như thế.Vì thế anh cần gì mà sống tốt khi người mình yêu thương nhất lại bắt tỉnh như thế,cuộc sống chỉ biết nằm trên chiếc giường trắng xóa đó.

Trần Viễn lặng người,thăng hình cứng rắn mặc âu phục đứng cạnh cửa sổ,đôi mắt đen nhìn ra ngoài cửa sổ lúc này trời đang mưa.Không khí trong bệnh viện bình thường đã yên tỉnh,trời mưa lại càng yên lặng hơn,làm cho lòng người thấy lạnh buốt.Nhìn ra bầu trời con ngươi sâu thẳm trong lòng anh đau đớn.Lúc này có thể cho anh hút một điếu thuốc thì tốt biết mấy,nhưng trong bệnh viện người ta không cho phép hút thuốc.Con mắt anh cứ nhìn xuyên qua lớp kính cửa sổ nhìn vào một không gian vô định nào đó,đôi khi anh lạnh lùng liếc mắt một cái nhẹ nhìn thân ảnh nhỏ bé nằm trên chiếc giường trắng.Thật lâu sau anh xoay người lại và hướng đến giường mà An An đang nằm.Anh ngồi nhẹ lên chiếc ghế kế bên giường,anh không muốn gây nên tiếng động nào.Đôi mắt lạnh của anh lúc này không còn lạnh nữa,mà còn lại là sự đau thương,nó nhìn lên khuôn mặt trắng xanh của An An.Chân mày anh hê nhíu lại,hàng long mi hê cong lại.Anh nhẹ lấy cái tay nhắn vào một nút đỏ ở đầu giường An An.Khoảng 5 phút có một cô gái mặc âu phục trắng bước vào.



_Cô ta nhẹ nhàng hỏi,”Có việc gì không anh???”

_”Mua giúp tôi một cây son môi màu nhẹ thôi”, Trần Viễn lạnh lùng nói,mắt không hề đảo hay liếc mắt một cái nhìn lấy người đang nói chuyện với anh lúc này.

_”Được” Cô ta nhẹ trả lời.

_Khoảng 15 phút sau cô gái bước vào và khẽ nói,”Của anh đây”

_”Cảm ơn cô,chi phí cứ tính vào trong chi phí của bệnh viện”, Trần Viễn chặm chặm lạnh lùng nói.

Sau khi anh nghe thấy tiếng đống cửa nhẹ nhàng đống lại,anh lấy cây son môi lúc nảy cô gái mới đưa cho anh.Anh nhẹ mở nắp son môi ra,anh đưa đầu son lên gần môi của An An.

_Trần Viễn nhẹ giọng nói,giọng anh chân thành mà ấm áp,nhưng lại mang đau đớn.”Để cho chứ thoa lên môi cho cháu nhé,môi cháu đã bị khô hết rồi,như thế thì không đẹp đâu”.

Anh nhẹ nhàng đặt đầu son lên đôi môi khô ráp của An An,đôi môi nhỏ nhắn hồng hào ướt ướt xinh xắn, giờ chỉ là một màu trắng bệt và khô ráp.Anh nhẹ thoa ở môi dưới,anh cẩn thận tho từ bên trái nhẹ nhàng đến mép bên phải của bờ môi dưới,rồi đến môi trên anh cũng thoa rất cần thận.Anh sợ lệch tay sẽ làm ôi của An An bị lem ra.

Đôi môi của An An lúc trước cô bé rất chăm chú mà chăm sóc nó tỉ mĩ,nhưng bây giờ nó lại khô ráp như thế.Nên Trần Viễn không muốn nhìn thấy cái mài An An cố gắng gìn giữ lại bị héo mòn.Nên anh mới làm một việc chưa bao giờ làm như thế.Bây giờ đôi môi của An An đã đỏ mộng lại và che bớt đi sự khô ráp của nó.

_Sau khi thoa xong Trần Viễn dịu dàng nói,” thoa như thế thì cũng đủ đẹp rồi đúng không An An”,nói xong anh cũng tự thấy chính mình thật nực cười.Tại sao anh lại đi hỏi An An,hỏi cô bé thì có được gì,cũng sẽ không có lời đáp trả nào từ An An.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương