Chu Nhan
-
Chương 109
“Chu Nhan quận chúa!” Bạch Phong Lân đứng một bên giữ lại nàng khẽ nói: “Đừng manh động!”.
Tuy rằng hắn chỉ lớn hơn nàng vài tuổi, nhưng toan tính quyền mưu từ nhỏ nên tính tình cũng khéo léo cẩn trọng hơn, giờ phút này hắn đã nhìn ra tình hình không đúng, chỉ sợ phụ thân đã bị giam trong đó rồi, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chu Nhan phẫn nộ hất tay hắn ra, sờ trên mặt phát hiện bên má có một vết sước nhỏ, máu tươi thấm ra đỏ cả nửa bên mặt.
Công kích vừa rồi là từ kiếm khí, trong cõi Vân Hoang rộng lớn này, lại có người sử dụng được kiếm khí đánh tan Lá Chắn Kiên Cố của nàng.
“Là ai? Là ai có thể có thân thủ như vậy?” Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy hai người đang nấp sau màn che.
Tuy hai người khuất sau bóng tối, nhưng kiếm quang trong tay họ sáng như tia chớp, chói mắt như mặt trời mới mọc, lạnh thấu xương khiến người khác không dám tới gần.
Đây là…
“A Nhan! Mau lui lại!”.
Xích vương vội vàng quay đầu lại quát: “Không được xằng bậy!”.
“Không… không sao”.
Đế quân nằm trên giường bệnh lại ho khan, chậm chạp phất tay: “Bảo… bảo con bé cũng lên đây đi.
Phi Hoa, Lưu Mộng, hai vị không cần ngăn cản”.
Tiếng nói vừa dứt, kiếm quang lập tức biến mất.
Phi Hoa, Lưu Mộng? Khoảnh khắc kia Chu Nhan lập tức chấn động, không dám tin vào tai mình.
Đây… đây không phải tên hai vị Kiếm Thánh hiện thời hay sao?
Chẳng lẽ bảo vệ bên giường Đế quân lại là hai vị Kiếm Thánh lẫy lừng của Không Tang ư? Chu Nhan khiếp sợ, vội vàng tiến về phía trước vài bước, đi lên phía sau phụ thân, sợ lại có gì bất trắc.
Nhưng mà chờ nàng tiến đến, hai bên giường đã có người lặng lẽ xuất hiện, buông mành che, ngăn cách hoàn toàn ba người họ với thế giới bên ngoài.
Ngay lập tức cả mẫu thân và Bạch Phong Lân đều biến mất khỏi tầm mắt.
Chu Nhan cảm thấy lo lắng, sợ mẫu phi một mình bên ngoài sẽ có bất trắc gì, rồi lại càng không yên tâm phụ thân, chỉ có thể lo sợ bất an nhìn thoáng về phía Đế quân trên giường bệnh.
Nhưng chỉ mới thoáng trông, nàng đã không nhịn được giật mình thốt lên kinh hãi.
Trước trường kỷ của Đế quân có một người đang nằm, y phục đẹp đẽ sang trọng, đầu đầy châu ngọc, khuôn mặt tú lệ, hiển nhiên là phi tần cao quý trong cung.
Nhưng mà nữ tử kia ngã xuống đất, nơi cổ họng lại có một vệt đỏ, ánh mắt mở to, đúng là đã bị kiếm khí gi3t ch3t trước mặt Bắc Miện Đế.
Người này rõ ràng là Thanh phi đang thống lĩnh hậu cung.
Khoảnh khắc ấy Chu Nhan kinh hãi nói không nên lời, mười đầu ngón tay đều phát run, biết sự tình không ổn, chỉ có thể nhanh chóng tích tụ linh lực, sẵn sàng chuẩn bị động thủ bảo vệ cha mẹ bất cứ lúc nào.
Thanh phi đã chết, khó trách bên ngoài khắp nơi đều là cao thủ canh gác cẩn mật.
Đúng là đã xảy ra cung biến rồi.
“Đừng sợ!” Tựa như biết ba người bọn họ đang sợ hãi, Bắc Miện đế hơi ho khan ngắt quãng nói: “Thanh phi… Thanh phi lòng dạ ác độc, dám có ý đồ hạ độc ta.
May… may mà bị ta phát hiện, giết ngay tại chỗ”.
“Cái gì?” Chu Nhan vừa muốn phát động kết giới, nghe câu như thế cũng sửng sốt.
Thanh phi chết hóa ra là do Bắc Miện đế hạ lệnh, ông già này…
Nàng nhịn không được nhìn qua Bắc Miện đế trên giường bệnh, phát hiện tuy Đế quân đã gần đất xa trời, không thể di chuyển, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, giống như có kiếm sắc bên trong.
Bạch vương và Xích vương cùng chấn động, liếc mắt nhìn nhau một cái.
Thanh phi muốn hạ độc Đế quân cũng không phải không thể.
Đế quân đã ốm liệt giường lâu như vậy, có lẽ Thanh phi đã không kiên nhẫn được từ lâu rồi.
Nhưng hiện giờ Hoàng thái tử Thời Vũ mất tích, nếu động thủ bây giờ, hạ độc Đế quân lại có chút không đúng.
Với sự khôn ngoan của mình, Thanh phi chắc chắn không làm thế.
Hơn nữa Đế quân tuổi cao sức yếu, ốm đau hồ đồ sao có đủ tinh tường khống chế cục diện chứ?
Hai vị phiên vương vẫn khá nghi hoặc, không hiểu cục diện này là thế nào, bên tai đã nghe thấy Bắc Miện đế mở miệng ho khan: “Ta triệu hai vị Kiếm Thánh vào cung giết Thanh phi cho ta.
Việc này… việc này không liên quan đến các ông, không cần lo lắng”.
Bạch vương và Xích vương liếc mắt một cái cùng thở phào một hơi.
Hóa ra là Kiếm Thánh ra tay, giúp Đế quân diệt trừ Thanh phi.
Việc này không liên quan gì tới bọn họ, không cần phải đấu đá với Thanh vương, thật sự cũng không tồi.
“Nói đúng ra hôm nay các ông tới vừa đúng lúc!”.
Bắc Miện Đế suy yếu khoát tay, ý bảo hai vị vương gia tiến lên phía trước một bước: “Ta… ta đang muốn soạn thảo chiếu thư, việc này vô cùng quan trọng, vừa hay cần hai ông hỗ trợ”.
Hai vị phiên vương trong lòng không yên, nhưng mà tới giờ phút này cũng chỉ có thể tiến lên vài bước, cung kính nói: “Xin đế quân hạ chỉ!”.
Bắc Miện đế ho khan dữ dội, rốt cuộc kìm nén được một chút, gằn từng tiếng: “Ta… ta hạ chỉ… phế truất Hoàng thái tử Thời Vũ, lập Thời Ảnh làm Hoàng thái tử”.
“Cái gì?” Bạch vương và Xích vương sững sờ tại chỗ như sét đánh ngang tai, ngay cả Chu Nhan ở phía sau hai người họ cũng lập tức cứng đờ tại chỗ.
“Sao?” Bắc Miện đế nhìn hai vị phiên vương, không khỏi lộ ra ý cười sâu xa: “Chẳng lẽ… hai người các ông… phản đối ư?”.
“Không! Không ạ!” Bạch vương phản ứng lại, vội vàng lắc đầu: “Không phản đối ạ!”.
“Vậy…”.
Bắc Miện đế nhìn qua Xích vương.
Tuy rằng Xích vương tính tình thẳng thắn, nhưng trong cái th0 tục có cái tinh tế, giờ phút này cũng cân nhắc thiệt hơn, biết rằng đây là bước ngoặc quan trọng, nếu không lập tức tỏ thái độ, chớp mắt có thể dẫn tới họa diệt tộc, vì thế lập tức tiến lên quả quyết lĩnh mệnh.
“Đế quân anh minh!”.
Chỉ có Chu Nhan đứng ở một bên thốt ra: “Không!”
Một chữ thốt ra tất cả mọi người đều kinh hãi, đồng loạt nhìn về phía nàng.
“A Nhan! Con… con đang làm cái gì đấy!”.
Xích vương không hề nghĩ tới con gái của ông không biết tốt xấu lại chặn họng đúng lúc như vậy, không khỏi vừa sợ vừa tức, quát: “Không ai hỏi ý kiến của con, câm miệng cho ta!”.
Nhưng mà Bắc Miện đế lại không tức giận, nhìn cô bé đầy hứng thú, ho khan vài tiếng: “Vì… vì sao ngươi lại nói “không”?”.
“Chỉ… chỉ là thần cảm thấy…”.
Chu Nhan chần chờ giây lát, nhỏ giọng: “Mấy người ở trong này thương lượng, liền quyết định sống chết của người khác.
Nhưng nếu… nếu như người đó không muốn trở thành Hoàng thái tử thì sao?”.
“Đúng là trẻ con!”.
Xích vương nhịn không được cười khẩy: “Làm gì có ai lại không muốn trở thành Hoàng thái tử chứ?”.
“Thế nhưng…” Nàng nhịn không được lại phản bác.
Sư phụ là người thanh cao như thế, từ nhỏ đã không có lòng tranh quyền đoạt lợi, đã sớm tính toán sau khi từ bỏ thần chức sẽ ngao du thiên hạ, sao có thể trở về Đế đô kế thừa Đế vị được? Đế quân thật sự là bệnh đến hồ đồ rồi! Sao có thể đến lúc này tùy tiện sửa chiếu thư lập lại Hoàng thái tử? Làm thế này chẳng khác nào phán tử hình cho Thời Vũ, hơn nữa lại vô tình ép buộc đẩy sư phụ vào vòng xoáy vương quyền.
“Câm miệng cho ta!”.
Xích vương quát một tiếng chói tai, cắt đứt lời đứa con gái không biết tốt xấu: “Ở đây không có chuyện của con! Cẩn thận còn nói nhảm ta sẽ đánh gãy chân con!”
Chu Nhan tức giận phồng mang trợn mắt nhìn phụ vương, nhưng mà Bắc Miện đế cũng có chút đăm chiêu nhìn nàng, gật đầu: “Ngươi… ngươi hiểu Thời Ảnh sao? Vì sao… vì sao ngươi cảm thấy nó sẽ không trở về làm Hoàng thái tử?”.
“Thần…” Chu Nhan không biết giải thích như thế nào, nhất thời sợ run.
Nàng không biết phải nói ra những chuyện rối rắm trước đây như thế nào.
Huống chi lúc này hai người bọn họ đã ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Giờ phút này, nàng lấy tư cách gì xen vào con đường của sư phụ?
Chu Nhan không biết nói như thế nào, Bạch vương bên kia đã lấy bút mực trên bàn xuống, trải ra trước giường bệnh của Đế quân.
Bắc Miện đế không tiếp tục nói chuyện với nàng.
Cố gắng chống đỡ thân thể, cố gắng đọc ra ý chỉ bằng giọng nói đứt quãng.
Giữa thâm cung họ đang soạn một đạo chiếu thư làm thay đổi cả vận mệnh Không Tang.
“Thanh phi có lòng riêng, muốn mưu hại trẫm trước giường bệnh, đặc biệt ban chết, tước bỏ địa vị Hoàng thái tử của Thời Vũ, phế làm thứ nhân.
Đồng thời lập Thời Ảnh, đích trưởng tử do Bạch hoàng hậu sinh ra, làm Hoàng thái tử.
Khâm thử!”.
Chỉ mấy câu đơn giản như vậy cũng là kinh tâm động phách.
Bạch vương cùng Xích vương chuẩn bị xong chiếu thư đưa qua cho Bắc Miện đế nhìn một lần.
Đế quân gật đầu nặng nề, ngước mắt lên.
Xích vương vội vàng tiến tới dâng ngọc tỷ truyền quốc lên, Bắc Miện đế dùng hết sức lực cầm lấy ngọc tỷ nặng nề đóng xuống, để lại một con dấu đỏ tươi.
Việc phế lập Hoàng thái tử coi như đã định.
“Được rồi! Bây giờ tất cả đều giao lại cho các ông!”.
Bắc Miện đế thều thào suy yếu giao chiếu thư lại cho Bạch vương cùng Xích vương: “Tất cả những gì ta có khả năng làm cũng chỉ có bấy nhiêu thôi”.
Hai vị phiên vương hai mặt nhìn nhau, cầm chiếu thư nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Hôm nay bọn họ chỉ là tới xin ban hôn, lại nhìn thấy thi thể Thanh phi nằm im một chỗ, thâm cung trải qua một cuộc đại biến, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, thay đổi quá đột ngột.
Mặc dù là người tâm cơ quyền mưu nhiều năm như Bạch vương cũng không hiểu hết được trong thời khắc ngắn ngủi vừa rồi ở trong thâm cung này đã xảy ra chuyện gì.
Một đạo chiếu chỉ nắm ở trong tay ông chẳng khác nào cầm phải hòn than.
Dù sao Bạch vương cũng là người tranh đấu một đời, lập tức kéo Xích vương, hai người quỳ trước giường Bắc Miện đế.
“Thuộc hạ lĩnh chỉ, xin Đế quân yên tâm!”.
Lời này vừa nói ra, tượng trưng hai người đều đứng về phía trưởng tử.
Bắc Miện đế nhìn thấy hai vị phiên vương lĩnh mệnh, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nâng cánh tay suy yếu lên vẫy mấy cái ý bảo bình thân, sau đó quay đầu nói vọng vào trong: “Được rồi! Bây giờ truyền bọn họ vào đi!”.
“Ai?” Chu Nhan không khỏi kinh hãi, nghĩ rằng Đế quân là nói với hai vị kiếm thánh Không Tang bảo vệ ở bên trong, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy hai vị kiếm thánh sau màn che hơi nghiêng người, tránh ra một đường.
Một cánh cửa phía sau mở ra không một tiếng động, hai người sánh vai đi ra.
Bọn họ xuyên qua màn che, lặng lẽ đi tới trước giường Bắc Miện đế, khoảnh khắc nhìn thấy người đi tới, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
“Người…” Môi Chu Nhan hơi mấp máy không nói nên lời: “Hai người…”
Đúng vậy, đi từ bóng tối ra không phải ai khác, chính là Đại Tư Mệnh, mà lão nhân biến mất mấy ngày không thấy tăm hơi, giờ phút này lại mang theo Đại thần quan của thần miếu Cửu Nghi, trưởng tử của Đế quân đi tới nơi này.
Sư phụ! Là sư phụ! Sao người lại đến đây? Chu Nhan gần như muốn thốt lên lại cố gắng nhịn xuống, bất tri bất giác nước mắt đã rưng rưng.
Cùng lắm cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn không gặp, nhưng khi Thời Ảnh xuất hiện trở lại thì đã có chút xa lạ rồi.
Y không còn mặc y phục áo bào trắng đại thần quan, mà là mặc lễ phục của Hoàng thất Không Tang.
Mũ cao, áo dài, thần sắc bình thản, nhìn thẳng đi tới, thậm chí khi trông thấy nàng, ngay cả đuôi lông mày cũng không chút động đậy.
Đứng cạnh giường bệnh của Đế quân, nàng cứ nhìn chằm chằm y, cảm thấy trăm câu vạn chữ đều nghẹn ở cổ họng.
Môi mấp máy không nói nổi một câu.
Thời Ảnh không nhìn nàng, chỉ cúi đầu nhìn phụ thân, ánh mắt phức tạp vô cùng, thấp giọng gọi một câu:
“Phụ hoàng!”.
Ánh mắt già nua của Bắc Miện Đế bỗng dưng sáng lên, giống như có ánh lửa dấy lên trong lòng, kéo hồn phách lão trở về.
“Con… đã đến rồi…” Ông cố gắng vươn tay, vẫy vẫy đứa con trai của mình.
“Ảnh Nhi…”
Thời Ảnh mặt không chút cảm xúc đi qua, cúi xuống trước giường bệnh của phụ thân.
Bắc Miện đế cố gắng đưa tay lên, cánh tay khô gầy đặt lên vai y.
Lão ngước mắt lên, nhìn kỹ đứa con trai của mình, hô hấp dần trở nên gấp gáp.
Đột nhiên có giọt nước mắt đục ngầu chảy ra từ trong khóe mắt: “Hóa ra… hóa ra… dáng vẻ của con là như vậy, rất giống A Yên”.
Bắc Miện đế thì thào cẩn thận quan sát nam tử anh tuấn xa lạ trước mắt, giọng nói suy yếu.
“Tuy rằng ta đã không còn nhớ bộ dáng của nàng.
Nhưng ta nhớ rõ ánh mắt của nàng cũng sáng như vậy, tựa như những vì sao…”.
“Vâng!” Thời Ảnh mặt không biểu cảm hờ hững nhìn phụ thân: “Nghe nói cho đến lúc chết bà cũng không nhắm mắt”.
Những lời này giống như dao đâm vào lòng Bắc Miện đế, sắc mặt lão đột nhiên trắng bệch, bàn tay đang nâng lên muốn vu0t ve hai má Thời Ảnh dừng lại, run rẩy kịch liệt, sau một lúc lâu vẫn không động đậy.
“Tại sao lại nói như vậy”.
Đại Tư Mệnh liếc nhìn Thời Ảnh, vẻ mặt như trách cứ.
Nhưng mà Hoàng thái tử từ ngàn dặm xa xôi trở về, thần sắc lại lãnh đạm mơ hồ lộ ra hận ý sắc bén.
“Ta biết… con sẽ không tha thứ cho ta”.
Bắc Miện đế chán nản thả tay xuống, ho khan dữ dội, cả người rũ rượi: “Suốt hai mươi mấy năm… cha con chúng ta xa cách lạnh lùng… khụ khụ… chuyện tới bây giờ… còn có thể nói sao?”.
Lão cố gắng nâng tay đưa một vật đến tay Thời Ảnh: “Cho con!”.
Mặc dù là lạnh lùng như Thời Ảnh nhưng lúc này cũng không kiềm chế được rung động.
Thứ mà Đế quân để vào lòng bàn tay y chính là một chiếc nhẫn, một đôi cánh bạc vươn tay nâng một viên bảo thạch rực rỡ tỏa ra ánh sáng chói mắt, linh khí vạn phần.
Đó chính là nhẫn thần Hoàng Thiên, biểu tượng cho dòng máu đế vương Không Tang.
“Giao cho con… cầm… cầm lấy đi…” Bắc Miện đế nhìn trưởng tử, ánh mắt tha thiết, đứt quãng ho khan: “Đây… là quyết định cuối cùng của đời ta… ta tin… con sẽ là một hoàng đế tốt… còn tốt hơn ta gấp trăm ngàn lần…”
Thời Ảnh nhìn nhẫn thần Hoàng Thiên trong lòng bàn tay, ngón tay từ từ nắm chặt, gật đầu.
Y vẫn không nói lời nào, cũng không đưa mắt nhìn nàng.
Nhưng mà Chu Nhan nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng khiếp sợ khó nói nên lời.
Nàng không thể ngờ rằng, người đã nói cả đời không gặp lại ở núi Cửu Nghi, giờ khắc này lại xuất hiện ở đây.
Đến khi người xuất hiện, cũng đã thay đổi sang một thân phận mà nàng không thể tới gần nữa.
Người sẽ kế thừa Hoàng Thiên, sắp sửa quân lâm thiên hạ Vân Hoang này!
Tại sao? Tại sao người lại trở về đây? Tại sao lại đồng ý tiếp nhận thân phận Hoàng thái tử? Người… người rõ ràng đã nói, không có ý định tranh đoạt quyền lực Không Tang, sẽ đi xa khỏi đây, dành cả đời để ngao du mà.
Vì sao lời nói còn văng vẳng bên tai mà xoay người một cái lại làm chuyện hoàn toàn trái ngược? Vậy… vậy mà người lại nói dối nàng sao?
Chu Nhan đứng ở nơi đó nhìn Thời Ảnh nắm chặt nhẫn thần Hoàng Thiên, ánh mắt phức tạp mà đầy hoang mang, thoáng như nhìn thấy một người hoàn toàn xa lạ.
Hiển nhiên Thời Ảnh cảm giác được cái nhìn chăm chú của nàng, đôi lông mày hơi giật một cái, nhưng không nhìn nàng, chỉ cúi đầu nhìn thi thể nằm dưới chân.
Kẻ mưu hại mẫu thân, gian phi ngang ngược cả đời, cuối cùng cũng đã chết, bị chồng của mình gi3t ch3t, mà đến chết cũng không biết đứa con duy nhất của mình đã xuống Hoàng tuyền từ lâu.
Những chuyện xảy ra với bà ta rốt cuộc cũng là báo ứng.
Thế nhưng vì sao tới giờ phút này trong lòng y lại không cảm thấy thoải mái cho lắm?
“Thời Ảnh nhất định sẽ làm rất tốt!”.
Người nói chuyện chính là Đại Tư Mệnh, từ đầu đến cuối vẫn đứng ở một bên không lên tiếng: “Người yên tâm, thần cũng sẽ tận tâm tận lực phụ tá ngài ấy!”.
“Tốt lắm! Tốt lắm!” Bắc Miện đế ngẩng đầu, nhìn đứa em trai duy nhất của mình, nắm tay thì thào: “Ta kéo dài hơi thở lâu như vậy, chính là vì chờ các ngươi trở về!”.
Ngón tay khô gầy của Đế quân run rẩy lạnh như băng.
Đại Tư Mệnh đột nhiên chấn động, cũng không rút tay ra, khóe miệng ông run rẩy.
Sao vậy? Đại Tư Mệnh ông ấy khóc sao?
Khoảnh khắc ấy, Chu Nhan không dám tin vào mắt mình.
Hai huynh đệ kế thừa dòng máu đế vương nắm tay giảng hòa trước giường bệnh trong thâm cung, khoảnh khắc ấy bầu không khí trở nên ngưng trệ mà rối rắm, khiến tất cả mọi người nhất thời không dám mở miệng.
Thời Ảnh nhìn cảnh tượng này, ánh mắt cũng hơi thay đổi.
“Khụ khụ… Thời Ảnh đã chính thức từ bỏ thần chức, trở về Đế đô”.
Rất lâu sau đó, Bắc Miện đế mới buông tay ra, ho khan dữ dội, nhìn hai vị phiên vương: “Bạch vương, ông là cậu của Ảnh Nhi… Xích vương lại là thông gia của ông… khụ khụ… ta giao Ảnh Nhi cho hai ông đó…”
Bạch vương vội vàng tiến lên dứt khoát nói: “Xin Đế quân yên tâm!”
“Vương vị bị thay thế, nhất định phải bình ổn… Ta nghe nói Thanh vương âm thầm cấu kết với Băng tộc… khụ khụ… đừng cho ông ta có cơ hội làm loạn”.
Giọng của bắc Miện đế rất yếu, nhưng từng chữ lại rất rõ ràng.
Trong đoạn đường cuối cùng của sinh mệnh, vị hoàng đế ngày thường sa vào hưởng lạc, bỗng nhiên tỉnh táo khác thường, sắp xếp hết thảy khiến mọi người phải nhìn bằng con mắt khác.
“Vâng! Xin Đế quân yên tâm!” Bạch vương cùng Xích vương vội vàng trả lời.
“Các ông… các ông lui trước đi… sáng mai vào triều hãy tuyên đọc chiếu thư…”.
Bắc Miện đế nói rất nhiều, giọng nói đã vô cùng yếu ớt.
Lão phất tay: “A Giác, đệ ra ngoài tiễn Bạch vương và Xích vương đi… Ta… ta còn có chuyện riêng muốn nói với Thời Ảnh”.
“Tuân lệnh!” Bạch vương và Xích vương kéo nhau lục tục dời đi.
Đại Tư Mệnh quay đầu nhìn thoáng qua Bắc Miện đế trên giường bệnh, ánh mắt hơi thay đổi, tựa như có chút lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn không trái ý ông, đi cùng hai vị phiên vương ra ngoài.
Mà Chu Nhan đứng im tại chỗ nhất thời không biết làm sao cho phải.
Đại sự long trời lở đất như vậy chẳng lẽ đã được quyết định bởi mấy câu nói đơn giản đó? Không biết vì sao trong thời khắc quan trọng này, mọi người kể cả Bắc Miện đế đều không nhắc tới Thời Vũ.
Thời khắc này, đứa con kia, bản án tước vương vị kia, đồng nghĩa với sự xóa bỏ tồn tại, tàn nhẫn như thế, bạc bẽo như thế.
Chu Nhan kinh ngạc nhìn thấy hết thảy, có cảm giác không hề chân thực.
“A Nhan!” Xích vương quay đầu lại nhìn Chu Nhan đang ngơ ngác trước giường Bắc Miện đế, giọng nói đầy trách cứ.
Ánh mắt Thời Ảnh khẽ động lại không hề nhìn nàng.
Chu Nhan bị phụ thân gọi tỉnh, cuối cùng nàng nhìn thoáng qua Thời Ảnh trong thâm cung, quay đầu theo sát phía sau phụ thân, rời khỏi giường bệnh Đế quân đi ra ngoài.
Mẫu phi đứng ở bên ngoài đã sợ đến độ mặt cắt không còn giọt máu, nhìn thấy hai cha con bọn họ xuất hiện, rốt cuộc không chống đỡ được thân thể mềm nhũn nữa mà ngã xỉu trên mặt đất.
Xích vương đỡ lấy thê tử gọi người hầu, Bạch Phong Lân cũng vội vàng xông lên khẽ hỏi chuyện Bạch vương.
Bốn phía nhất thời lao xao đầy tiếng ồn.
Vô số người đi qua đi lại.
Chu Nhan không để ý đến họ, có chút hoảng hốt nhìn sắc trời.
Chỉ chốc lát ngắn ngủi, cả Vân Hoang như trời long đất lở, mà cũng chỉ trong khoảnh khắc này, nàng nhìn thấy người quen biết mười mấy năm cũng đã trở nên xa lạ.
- -----oOo------.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook