Chu Nhan
-
Chương 104
“Cậu nói xem liệu có phải Thời Vũ vì bảo vệ mình mà đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?”.
Giọng nói Tuyết Oanh phát run, càng nghĩ càng sợ hãi: “Mấy ngày nay mình đều mơ thấy huynh ấy toàn thân đầy máu, sợ chết đi được.
Chắc… chắc huynh ấy không xảy ra chuyện gì chứ?”.
Chu Nhan vội vàng giữ lấy tay nàng an ủi: “Không đâu, đừng nghĩ nhiều”.
“A Nhan… mình… mình nhớ huynh ấy lắm! Huynh ấy sẽ không nhẫn tâm bỏ mặc mình như vậy đâu”.
Tuyết Oanh rốt cuộc không nhịn được nữa khóc nức nở, hai tay bưng kín mặt: “Cậu không biết hiện tại bệnh tình Đế quân đang nguy kịch.
Cục diện trong triều thay đổi khó lường.
Nếu huynh ấy còn không trở về, có thể phụ vương sẽ gả mình cho người khác đó”.
Chu Nhan chấn động: “Không thể nào, gả cho ai?”.
“Gả…” Tuyết Oanh nghiêng đầu cắn môi, nói không nên lời chuyện mình sẽ bị gả làm vợ hai cho lão em vợ của ngũ vương gia, nay đã hơn năm mươi tuổi”.
“Tuyết Oanh! Cậu phải cứng rắn lên, không thể đồng ý với phụ vương cậu được!”.
Chu Nhan lại tức giận, cảm thấy bất công thay cho Tuyết Oanh: “Hoàng thái tử chỉ là tạm thời mất tích mà thôi.
Ngài ấy nhất định sẽ trở về.
Chẳng lẽ phụ vương cậu không muốn cậu lên làm Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ sao? Thuyết phục ông ấy chờ thêm vài ngày thôi”.
“Ôi, phụ vương làm sao chịu nghe lời mình.
Ông ấy có tính toán của ông ấy, ông ấy không giống như phụ vương cậu, cậu nói gì là cha nghe đấy, nhưng phụ vương mình có đến mười người con, tuy rằng mẫu thân mình là chính phi nhưng cũng đã qua đời rồi, hiện giờ nắm quyền trong nhà là nhị phu nhân, chính là mẫu thân của Bạch Phong Lân ấy, bà ta coi mình như cái gai trong mắt.” Chu Nhan lần đầu nghe thấy nàng nói vậy thì câm nín luôn.
Từ nhỏ tới lớn các nàng luôn hâm mộ Tuyết Oanh, bởi vì nàng xinh đẹp hơn, giàu có hơn.
Chẳng những được phụ vương yêu thương, mẫu phi lại là chính phi.
Thật không ngờ hậu cung Bạch vương to như vậy lại cũng có nhiều chuyện như thế.
Tuyết Oanh sống cũng không phải là vô tư lự.
Một lúc lâu sau nàng mới mở miệng nói: “Hoàng thái tử nhất định sẽ trở về, Đế quân chỉ có một người con này.
Nếu như ngài ấy không trở về, chẳng phải Đế vị hết người thừa kế sao?”.
“Ai bảo cậu là Đế quân chỉ có một người con?”.
Tuyết Oanh lắc đầu: “Cậu không biết sao? Nghe nói trưởng tử do Bạch hoàng hậu sinh ra đã từ bỏ thần chức, sẽ nhanh chóng trở về Đế đô.
Thanh vương và Thanh phi đều đang lo sốt vó đấy”.
“Không thể nào!” Chu Nhan thốt lên: “Ngài ấy… ngài ấy sao có thể đến Đế đô?”.
“Là thật đấy!”.
Tuyết Oanh nghiến răng hậm hực: “Mình nghe phụ vương nói.
Đại Tư Mệnh cùng trưởng tử kia đã từ núi Cửu Nghi trở về, hai ngày nữa là về đến đây rồi”.
“Cái gì?” Chu Nhan cảm thấy thân thể lảo đảo không nói ra lời.
Sư phụ sẽ về Đế đô ư? Hơn nữa là về cùng Đại Tư Mệnh.
Điều này… điều này làm sao có thể chứ?
“Chắc chỉ là lời đồn thôi”.
Hồi lâu Chu Nhan mới mở miệng: “Ngài ấy là Đại thần quan, xuất gia tu hành từ nhỏ, trở về Đế đô làm cái gì chứ?”.
“Tất nhiên là về đoạt vương vị rồi”.
Trong mắt Tuyết Oanh hoàn toàn là địch ý, cúi đầu nghiến răng: “Cậu xem tên đó bị đuổi khỏi Đế đô hai mươi mấy năm, hiện giờ Đế quân bệnh tình nguy kịch, tên đó lại trở về.
Nói không chừng chính là bọn họ lập mưu hại Thời Vũ đó”.
“Không thể nào! Nhất định không phải”.
Phản ứng kịch liệt của nàng làm cho Tuyết Oanh sợ run, ngạc nhiên nhìn nàng: “Vì sao?”
“Bởi vì… bởi vì…” Chu Nhan lúng ta lúng túng lại không thể nói ra ngày đó nàng tận mắt nhìn sư phụ gi3t ch3t Chỉ Uyên, không thể phân thân mà đi ám toán Hoàng thái tử, chỉ có thể nói: “Người ta không phải vẫn còn ở núi Cửu Nghi sao, sao có thể chạy đến Diệp thành chứ?”.
“Cậu cũng khờ quá đi!” Tuyết Oanh cười lạnh: “Tên đó là Đại thần quan pháp thuật cao thâm, muốn giết người có gì khó?”.
Chu Nhan giận dữ vỗ bàn: “Nói bậy, người không phải người như thế”.
“Vậy cậu nói xem vì sao tên đó xuất gia tu hành từ nhỏ, lúc này Đế quân bệnh tình nguy kịch lại từ bỏ thần chức trở về Đế đô?” Tuyết Oanh nhíu mày, giọng nói sắc bén: “Rõ ràng là đã có ý tranh đoạt vương vị, tham thứ không phải của mình”.
Chu Nhan nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể miễn cưỡng mở miệng nói: “Hiện giờ Đế quân nguy kịch, chẳng… chẳng lẽ người không thể trở về thăm hỏi phụ thân sao?”.
“Xời, nói cứ như thể giữa bọn họ là phụ tử tình thâm lắm ấy”.
Tuyết Oanh mỉa mai, cười một tiếng: “Ai chẳng biết Đế quân đuổi trưởng tử ra khỏi đế đô hai mươi mấy năm chưa một lần gặp mặt.
Sớm không về, muộn không về lại về đúng vào lúc này”.
Chu Nhan nhất thời nghẹn lại, chỉ có thể gân cổ cãi: “Dù sao người cũng không phải loại người như vậy”.
Tuyết Oanh cũng nhìn ra được sắc mặt nàng không tốt, ngừng nói, trầm mặc hồi lâu.
Hai người lâu ngày không gặp, vừa gặp lại đã cãi cọ không thôi.
Nàng thôi ý muốn trút bầu tâm sự, lau nước mắt đứng lên nhỏ giọng: “Mình đi trước đây, ngày mai phải cùng cha đi yết kiến Đế quân rồi, cậu cũng đừng quên…”.
“Mình biết rồi”.
Chu Nhan nghĩ đến chuyện ngày mai thì chẳng còn lòng dạ nào nữa, đáp ngắn ngọn cho qua.
Tuyết Oanh đứng lên, thân thể bỗng nhiên lảo đảo, vội vàng bám lấy lan can: “Sao vậy?”.
Chu Nhan ngạc nhiên: “Cậu bị bệnh sao?”.
“Không sao!” Mặc nàng tái nhợt, miễn cưỡng cười đáp: “Chỉ là choáng váng đầu óc thôi”.
“Cậu nên cẩn thận một chút”.
Chu Nhan nâng tay cẩn thận đỡ nàng, nhỏ giọng: “Cậu từ nhỏ thân thể đã không tốt, như chiếc lá trước gió, lần này cũng đừng để bản thân đổ bệnh chứ”.
“Yên tâm, mình sẽ chăm sóc tốt bản thân”.
Tuyết Oanh buông tay Chu Nhan, chậm rãi đi xuống bậc thang, quay đầu nhìn nàng nhẹ giọng nói: “Mình thật hâm mộ cậu, A Nhan.
Phụ vương mẫu phi thương cậu hết mực, còn có ca ca mình vừa gặp đã yêu.
Còn mình… chẳng có gì hết”.
Giọng nói của nàng thật nhẹ, cụp mắt nhìn mũi chân mình.
“Đừng sợ, mình sẽ giúp cậu” Chu Nhan không chịu được khi thấy bạn thân đau lòng, nhất thời trong lòng không khỏi sục sôi, xúc động nói: “Nếu phụ vương cậu thật sự ép cậu lấy người cậu không thích, cậu hãy đến tìm mình, mình nhất định sẽ giúp cậu bỏ trốn”.
“Bỏ trốn?” Tuyết Oanh sửng sốt.
“Đúng vậy”.
Chu Nhan vỗ ngực: “Chuyện này mình thạo lắm”.
Tuyết Oanh sợ run, tưởng tượng đến chuyện bỏ trốn nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, thì thào: “Trốn đi để làm gì chứ, mình chẳng giỏi cái gì hết.
Rời khỏi vương phủ thì mình có thể làm gì? Không có mẹ chăm sóc, cả chải đầu cũng không biết”.
Chu Nhan sửng sốt, nhất thời không biết đối đáp ra sao.
Nàng là bông hoa đại mạc mạnh mẽ mọc lên giữa Tây Hoang, sao có thể bảo cành liễu mọc nơi gió ấm cũng giương cánh bay cao với nàng.
Đương nhiên nàng mong muốn Tuyết Oanh có thể chống lại số mệnh, thế nhưng ai biết suy nghĩ của Tuyết Oanh có giống với mình hay không?
Khi Tuyết Oanh đi rồi, nàng vẫn còn ngơ ngác tại chỗ, mãi cho đến khi có tiếng quản gia bẩm báo bên tai.
Chu Nhan ngẩng lên lấy lại tinh thần, có chút bực bội.
“Sao vậy? Không phải ngày mai vào cung một chuyến sao? Phụ vương sợ ta lại gây họa, nên phái ông đến dạy bảo à?”.
“Thuộc hạ không dám” Quản gia cung kính nói.
Chu Nhan hơi cau mày: “Ta bảo ông đi tìm nhóc con kia, có tin gì không?”.
Quản gia không ngờ nàng bỗng nhiên hỏi vậy thì nói: “Thuộc hạ vô dụng, cho đến giờ vẫn không tìm được”.
“Vậy còn Thân Đồ đại phu?” Chu Nhan vội nói: “Có tìm thấy không?”.
“Cũng không ạ”.
Ông già háo sắc kia như bốc hơi khỏi nhân gian, không ai biết ông ta đi đâu.
Quản gia khó xử: “Thôn Đồ Long đã bị đốt thành tro trong chiến loạn, các hộ dân Đồ Long đều được sắp xếp ở thành Nam.
Thuộc hạ cho người đi tra hỏi một hồi, vẫn không có ai từng nhìn thấy Thân Đồ đại phu.”
“Đã hai tháng rồi sao cả bóng dáng cũng không thấy?”.
Chu Nhan trong lòng lo lắng, nói chuyện cũng không nể nang gì hết: “Chỉ là tìm một đứa bé mà thôi, đúng là dám vô dụng”.
“Dạ… dạ… thuộc hạ vô dụng”.
Quản gia vội vàng nhận tội, “Xin quận chúa tha thứ”.
“Hừ.
Mấy ngày nay ta đã thổi không ít hạc giấy bay đi, nhưng chẳng thấy tin tức gì.
Thật khiến người ta nóng lòng”.
Chu Nhan thở dài dậm chân: “Đúng rồi Thân Đồ đại phu là kẻ háo sắc, nếu lão ta ở Diệp Thành nhất định sẽ tới một nơi.
Ông phái người đến phường Đàn Ngọc tìm từng phòng ca kỹ cho ta”.
“Vâng” Quản gia vội vàng chắp tay.
“Phái thêm người đi tìm, còn nữa…” Giống như nhớ tới cái gì Chu Nhan chợt nói thêm một câu: “Ban lệnh treo thưởng của ta, bất cứ ai ở Diệp Thành biết Tô Ma hoặc Thân Đồ đại phu ở đâu sẽ được thưởng một vạn lượng.
Ta không tin trọng thưởng lại không có kết quả.”
“Thuộc hạ lập tức làm theo ạ”.
Lão quản gia gật đầu.
“Đứa bé kia thân thể không tốt, lỡ như xảy ra chuyện gì ta biết ăn nói với Ngư cơ thế nào”.
Chu Nhan lòng nặng trĩu: “Hi vọng ông trời phù hộ, sớm cho ta tìm thấy thằng nhãi không khiến người an lòng kia”.
“Quận chúa yên tâm, nó nhất định sẽ bình an trở về mà”.
Quản gia ôn tồn an ủi, lại nói: “Ngày mai sẽ vào cung yết kiến, vương gia dặn quận chúa hôm nay nghỉ ngơi sớm đi ạ”.
“Ta biết rồi”.
Nàng biết trong lòng phụ vương lo lắng cái gì, trả lời một tiếng: “Ta nhất định sẽ không chạy trốn đâu, ông cứ yên tâm”.
Dừng một chút nàng lại nhẹ giọng bổ sung: “Cả đời này ta cũng không chạy trốn nữa”.
Khi nói đến những lời này trên mặt tiểu quận chúa Xích tộc bỗng nhiên hiện vẻ đau thương ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời đất mênh mông nhưng mà ngọn lửa trong lòng nàng cũng đã tắt.
Con chim ưng từng bay lên chín tầng trời, giờ phút này thu cánh, quyết định sống trong lồng suốt quãng đời còn lại.
Đợi đến khi tìm được bé con kia, cứ như vậy sống nương tựa vào nhau cả đời đi.
Nàng chấp nhận số phận.
- -----oOo------.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook