Chủ Nhân Của Tôi, Thượng Đế Của Tôi
-
Chương 13
Ngày hôm sau, Andre liền bệnh nặng.
Vừa sốt cao thân thể lại nhiễm trùng, Andre hoàn toàn không thể xuống giường, cử động một chút là đau đến chết.
Tình hình chiến sự với Soviet ở phía đông cũng không khẩn trương, Ludwig không cần chuẩn bị lên chiến trường, vả lại cũng chưa bao giờ tham gia bất cứ hoạt động nào của trại tập trung, việc này khiến cho Ludwig có thêm nhiều thời gian ở bên cạnh Andre.
Hầu như mỗi ngày Ludwig đều đứng trong phòng ngủ.
Đọc sách, vẽ……
Ngược lại Andre lại cảm thấy cực kì chán, lúc rảnh rỗi sẽ hỏi Ludwig hình vẽ này là cái gì?
Ludwig không hề che giấu nói thẳng với Andre, mấy cái này chính là mô tả tình hình chiến đấu dựa theo báo cáo mỗi thời kì, như vậy mới có thể nắm được toàn cục, qua một thời gian nữa lên mặt trận phía đông, Ludwig sẽ có thể dễ dàng hiểu rõ tình hình chiến đấu……
Andre cũng hiểu được đại khái lời Ludwig nói, dần dần cảm thấy Ludwig thật sự là một quân nhân.
Thích đọc sách chiến tranh, nhiệt tình với chiến tranh, kiên định trung thành với quốc gia, mà không phải trung thành với chính trị.
…………………………
“Ludwig, chữ này nghĩa là gì?”
Andre không hiểu chỉ vào chữ trên sách tiếng Đức hỏi Ludwig.
Ludwig nhìn nhìn nói: “Cận chiến.”
Nói xong, Ludwig lại tiếp tục im lặng ngồi trên sô pha lật xem một quyển sách miêu tả Thế chiến thứ nhất — [Tóm lược trận chiến kinh điển].
Andre đã nằm trên giường hơn một tuần lễ.
Ludwig hoàn toàn không cho cậu xuống giường.
Andre nâng mắt lên, liếc nhìn khuôn mặt không có biểu tình gì của Ludwig, buông sách trên tay xuống.
“Ludwig, tôi không muốn đọc sách chiến tranh, có sách nào có hình không? Mấy sách này nhiều chữ khó hiểu quá, tôi đọc rất mệt.”
Ludwig gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Vậy thì, em thích sách giới thiệu súng ống không?”
Andre nhíu nhíu mi:
“Tại sao nếu không phải sách chiến tranh thì là sách súng ống? Có cái nào bình thường chút không?”
Ludwig trầm ngâm trong chốc lát rồi lắc đầu nói một chữ: “Không.”
Andre uể oải buông sách trên tay, quyết định không nói chuyện với Ludwig.
Bên ngoài vẫn nhiều tuyết như cũ, Andre nhớ lại ngày đó bị Ludwig ném ra ngoài tuyết, không khỏi rùng mình một cái.
“Sao vậy? Thân thể không thoải mái à?”
Ludwig nhìn chằm chằm vào Andre.
Andre lắc đầu, “Không có……”
Ludwig ừ một tiếng.
Lúc này, Anna đi đến, trên mặt mỉm cười vui sướng:
“Thiếu tá, đồ ngài muốn doanh trại đã đưa tới rồi!”
Ludwig gật gật đầu.
“Đặt trong đại sảnh đi.”
“Được!”Anna nhìn Andre cười cười, sau đó xoay người cúi đầu đi ra ngoài.
Andre nghi hoặc nhìn Ludwig.
“Ludwig, doanh trại đưa tới cái gì?”
Ludwig nhích người lại hôn môi Andre.
“Bây giờ đi xuống xem, mau mặc quần áo vào.”
Andre mím môi, nhìn thân hình trơ trụi của mình, “Tôi làm gì có quần áo mặc?”
Ludwig lấy áo lông màu đen của mình ra mặc cho Andre, vừa lúc che được mông Andre.
Andre đỏ mặt hỏi:
“Quần lót đâu?”
Ludwig lắc đầu, “Không có.”
Nói xong liền lôi kéo Andre xuống lầu.
Mấy người hầu không biết có phải biết bọn họ muốn xuống hay không, toàn bộ đều về phòng của mình, thậm chí cả Anna cũng không thấy.
Andre dùng tay kéo vạt áo lông của Ludwig, thật cẩn thận đi xuống lầu.
Vừa bước xuống cầu thang, Andre liền nhìn thấy một chiếc đàn dương cầm màu trắng đặt ở trước cửa sổ sát đất.
Chiếc đàn dương cầm này lúc trước không có đặt ở đây.
Trước giờ Andre chưa từng chơi đàn dương cầm, thậm chí còn chưa từng nhìn thấy qua, cậu kích động đứng ở xa xa, nhìn chằm chằm vào đàn dương cầm, quay đầu hỏi Ludwig:
“Đây là đồ doanh trại đưa tới?”
Ludwig ừ một tiếng.
“Tôi nhờ người mua ở bên Đức.”
“Nhất định rất quý đúng không?”
Andre nhìn nhìn đàn dương cầm rồi đi qua, đưa tay sờ thử phím đàn, nhìn hình ảnh của mình phản xạ ở mặt trên.
Ludwig ngồi xuống trước đàn dương cầm, Andre còn đang loay hoay nhìn ngắm này nọ.
Ludwig nhìn chằm chằm vào hai chân thon dài trắng nõn của Andre, vươn tay kéo Andre qua ngồi trên đùi của mình.
“Ludwig…… Đừng sờ lung tung…!”
Ngón tay Ludwig theo chân Andre hướng lên trên, Andre đỏ mặt, đẩy tay Ludwig ra.
Ludwig mạnh mẽ nắm hai tay Andre lại, trầm giọng nói:
“Em có tư cách gì phản kháng, người hầu nhỏ của tôi?”
Andre vừa định phát tác, Ludwig liền đặt Andre ngồi trên đùi, sau đó ngồi thẳng thân thể, ngón tay thon dài đặt trên những phím đàn trắng đen.
Một bản nhạc chậm rãi tao nhã phát ra theo cử động ngón tay của Ludwig.
Andre quay đầu nhìn Ludwig, phát hiện lúc đang đàn Ludwig cũng không có biểu tình gì. Thấy Andre quay đầu lại, Ludwig ngẩng đầu hôn môi Andre, ngón tay tiếp tục cử động trên phím đàn.
Andre nghiêng mặt đi, hai tay ôm cổ Ludwig, không nói lời nào.
Ludwig buông hai tay khỏi phím đàn, sau đó thấp giọng hỏi: “Dễ nghe không? Andreyevich.”
Andre gật gật đầu: “Dễ nghe, đây là bài gì?”
Ludwig nhìn Andre: “[Cậu bé có đôi mắt sáng].”
“Ai viết?”
Ludwig áp mặt vào hai má Andre, “Tôi viết.”
“Viết cho ai?”
Andre không dám nhìn thẳng vào mắt Ludwig, chỉ có thể cúi đầu đùa bỡn ngón tay của mình.
Một tay hữu lực mà ấm áp của Ludwig nắm hai tay Andre, tay kia thì ôm eo Andre, thấp giọng nói:
“Bên người tôi ngoại trừ em ra còn có ai?”
Andre mím môi không nói lời nào, hai tay Ludwig trong áo lông hướng lên trên đến ngực, thân mình cứng ngắc của Andre lập tức trở nên mềm nhũn, cúi đầu thở dốc vài tiếng, Andre nhịn không được xoay người ôm cổ Ludwig, dùng sức hôn môi Ludwig.
Ludwig mặt không biểu tình để Andre hôn, con ngươi màu xám bạc nhìn chằm chằm vào Andre:
“Muốn?”
Andre nhìn ánh mắt trêu tức của Ludwig, nhíu nhíu mày, mạnh mẽ đẩy Ludwig ra, đứng lên.
Ludwig cúi đầu cười một tiếng, vươn cánh tay kéo Andre vào trong lòng.
“Không phải em nói chịu không nổi sao? Thật sự là tiểu bại hoại khẩu thị tâm phi.”
“Anh cút đi!”
Andre căm tức đẩy Ludwig ra, đứng dậy định bỏ chạy lên lầu.
Ludwig sắc mặt trầm xuống, “Đứng lại, tôi nói em có thể đi sao?”
Thân thể Andre cứng ngắc đứng tại chỗ, trong mắt dâng lên một tầng nước, lại xoay người đi trở về.
Ludwig vươn tay kéo Andre lại.
“Về sau tôi dạy em học đàn dương cầm. Không phải em nói rất chán sao?Em lại không thích đọc sách, vậy học chơi đàn dương cầm thế nào?”
Andre cúi đầu ừ một tiếng, Ludwig ngồi thẳng người dậy, đặt hai tay mình lên phím đàn, nói với Andre:
“Bé ngoan, đặt tay lên phím đàn đi, học đàn dương cầm, tư thế ngồi và tư thế tay rất quan trọng……”
Andre nghiêng mặt qua, nhìn ánh sáng chiếu lên một bên mặt của Ludwig, chỉ cảm thấy khi người đàn ông này nghiêm túc, trên người tỏa ra khí tức rất uy nghiêm.
……………………………………
Andre cảm thấy Ludwig nhất định đã được giáo dục rất nghiêm khắc. Theo lời Anna nói, lúc còn nhỏ Ludwig ở Đức bị quản giáo rất nghiêm, Anna chưa từng thấy ba của Ludwig cười với Ludwig, cha con bọn họ cũng chưa bao giờ nói chuyện cuộc sống hằng ngày với nhau.
Hơn nữa, gia đình nơi Ludwig sinh ra là gia đình quân nhân, cách thức quản giáo nghiêm túc kiểu quân đội này càng thêm nhiều, cộng thêm trên người Ludwig có khí tức cấm dục thản nhiên, Andre càng ngày càng cảm thấy Ludwig giống một người cha có khuôn mặt nghiêm túc.
Thật ra Ludwig vẫn còn rất trẻ, chưa đến tuổi có thể làm cha của Andre.
Từ nhỏ Andre đã được mẹ nuôi dưỡng, vì vậy lúc cậu cảm thấy Ludwig cho mình một loại cảm giác “người cha,” trong lòng Andre bắt đầu cảm thấy thật kì diệu.
Cảm giác kì diệu khó có thể dùng ngôn từ để diễn tả.
Tỷ như nói thời gian gần đây, hầu như mỗi ngày Ludwig đều nhìn Andre luyện tập cách dùng ngón tay, sau đó dạy cậu đọc bản nhạc.
Andre phát hiện lúc này Ludwig cực kì nghiêm túc, so với lúc ức hiếp tra tấn mình hoàn toàn như hai người khác nhau.
Lúc nào Andre cũng cảm thấy mình giống như một học sinh đang học đàn dương cầm, chứ không phải một binh sĩ Soviet bị sĩ quan Nazi nhốt ở chỗ này.
Yêu cầu của Ludwig đối với Andre vô cùng khắt khe, một nốt rất đơn giản Ludwig cũng sẽ yêu cầu cậu luyện tập thật nhiều lần, thế nên bây giờ mỗi lần Andre vừa nghe Ludwig nói: “Andre, bây giờ đi học đàn dương cầm” liền cảm thấy đau đầu.
Mà Andre lại không có can đảm cãi lời Ludwig, đành phải ngoan ngoãn ngồi trước đàn dương cầm, ngồi xuống là gần như hết một ngày, Ludwig luôn đứng bên cạnh cẩn thận nghiêm túc chỉ dạy Andre.
Thường thường ngồi nửa ngày Andre đã cảm thấy mệt mỏi chịu không nổi, ngẩng đầu hỏi Ludwig có thể nghỉ ngơi một chút không?
Ludwig luôn chỉ lạnh lùng ném một ánh mắt qua, Andre liền không nói được gì nữa.
Sau này Andre đánh đàn tài giỏi như vậy, đều là nhờ mấy năm Ludwig nghiêm khắc dạy dỗ luyện ra.
Vừa sốt cao thân thể lại nhiễm trùng, Andre hoàn toàn không thể xuống giường, cử động một chút là đau đến chết.
Tình hình chiến sự với Soviet ở phía đông cũng không khẩn trương, Ludwig không cần chuẩn bị lên chiến trường, vả lại cũng chưa bao giờ tham gia bất cứ hoạt động nào của trại tập trung, việc này khiến cho Ludwig có thêm nhiều thời gian ở bên cạnh Andre.
Hầu như mỗi ngày Ludwig đều đứng trong phòng ngủ.
Đọc sách, vẽ……
Ngược lại Andre lại cảm thấy cực kì chán, lúc rảnh rỗi sẽ hỏi Ludwig hình vẽ này là cái gì?
Ludwig không hề che giấu nói thẳng với Andre, mấy cái này chính là mô tả tình hình chiến đấu dựa theo báo cáo mỗi thời kì, như vậy mới có thể nắm được toàn cục, qua một thời gian nữa lên mặt trận phía đông, Ludwig sẽ có thể dễ dàng hiểu rõ tình hình chiến đấu……
Andre cũng hiểu được đại khái lời Ludwig nói, dần dần cảm thấy Ludwig thật sự là một quân nhân.
Thích đọc sách chiến tranh, nhiệt tình với chiến tranh, kiên định trung thành với quốc gia, mà không phải trung thành với chính trị.
…………………………
“Ludwig, chữ này nghĩa là gì?”
Andre không hiểu chỉ vào chữ trên sách tiếng Đức hỏi Ludwig.
Ludwig nhìn nhìn nói: “Cận chiến.”
Nói xong, Ludwig lại tiếp tục im lặng ngồi trên sô pha lật xem một quyển sách miêu tả Thế chiến thứ nhất — [Tóm lược trận chiến kinh điển].
Andre đã nằm trên giường hơn một tuần lễ.
Ludwig hoàn toàn không cho cậu xuống giường.
Andre nâng mắt lên, liếc nhìn khuôn mặt không có biểu tình gì của Ludwig, buông sách trên tay xuống.
“Ludwig, tôi không muốn đọc sách chiến tranh, có sách nào có hình không? Mấy sách này nhiều chữ khó hiểu quá, tôi đọc rất mệt.”
Ludwig gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Vậy thì, em thích sách giới thiệu súng ống không?”
Andre nhíu nhíu mi:
“Tại sao nếu không phải sách chiến tranh thì là sách súng ống? Có cái nào bình thường chút không?”
Ludwig trầm ngâm trong chốc lát rồi lắc đầu nói một chữ: “Không.”
Andre uể oải buông sách trên tay, quyết định không nói chuyện với Ludwig.
Bên ngoài vẫn nhiều tuyết như cũ, Andre nhớ lại ngày đó bị Ludwig ném ra ngoài tuyết, không khỏi rùng mình một cái.
“Sao vậy? Thân thể không thoải mái à?”
Ludwig nhìn chằm chằm vào Andre.
Andre lắc đầu, “Không có……”
Ludwig ừ một tiếng.
Lúc này, Anna đi đến, trên mặt mỉm cười vui sướng:
“Thiếu tá, đồ ngài muốn doanh trại đã đưa tới rồi!”
Ludwig gật gật đầu.
“Đặt trong đại sảnh đi.”
“Được!”Anna nhìn Andre cười cười, sau đó xoay người cúi đầu đi ra ngoài.
Andre nghi hoặc nhìn Ludwig.
“Ludwig, doanh trại đưa tới cái gì?”
Ludwig nhích người lại hôn môi Andre.
“Bây giờ đi xuống xem, mau mặc quần áo vào.”
Andre mím môi, nhìn thân hình trơ trụi của mình, “Tôi làm gì có quần áo mặc?”
Ludwig lấy áo lông màu đen của mình ra mặc cho Andre, vừa lúc che được mông Andre.
Andre đỏ mặt hỏi:
“Quần lót đâu?”
Ludwig lắc đầu, “Không có.”
Nói xong liền lôi kéo Andre xuống lầu.
Mấy người hầu không biết có phải biết bọn họ muốn xuống hay không, toàn bộ đều về phòng của mình, thậm chí cả Anna cũng không thấy.
Andre dùng tay kéo vạt áo lông của Ludwig, thật cẩn thận đi xuống lầu.
Vừa bước xuống cầu thang, Andre liền nhìn thấy một chiếc đàn dương cầm màu trắng đặt ở trước cửa sổ sát đất.
Chiếc đàn dương cầm này lúc trước không có đặt ở đây.
Trước giờ Andre chưa từng chơi đàn dương cầm, thậm chí còn chưa từng nhìn thấy qua, cậu kích động đứng ở xa xa, nhìn chằm chằm vào đàn dương cầm, quay đầu hỏi Ludwig:
“Đây là đồ doanh trại đưa tới?”
Ludwig ừ một tiếng.
“Tôi nhờ người mua ở bên Đức.”
“Nhất định rất quý đúng không?”
Andre nhìn nhìn đàn dương cầm rồi đi qua, đưa tay sờ thử phím đàn, nhìn hình ảnh của mình phản xạ ở mặt trên.
Ludwig ngồi xuống trước đàn dương cầm, Andre còn đang loay hoay nhìn ngắm này nọ.
Ludwig nhìn chằm chằm vào hai chân thon dài trắng nõn của Andre, vươn tay kéo Andre qua ngồi trên đùi của mình.
“Ludwig…… Đừng sờ lung tung…!”
Ngón tay Ludwig theo chân Andre hướng lên trên, Andre đỏ mặt, đẩy tay Ludwig ra.
Ludwig mạnh mẽ nắm hai tay Andre lại, trầm giọng nói:
“Em có tư cách gì phản kháng, người hầu nhỏ của tôi?”
Andre vừa định phát tác, Ludwig liền đặt Andre ngồi trên đùi, sau đó ngồi thẳng thân thể, ngón tay thon dài đặt trên những phím đàn trắng đen.
Một bản nhạc chậm rãi tao nhã phát ra theo cử động ngón tay của Ludwig.
Andre quay đầu nhìn Ludwig, phát hiện lúc đang đàn Ludwig cũng không có biểu tình gì. Thấy Andre quay đầu lại, Ludwig ngẩng đầu hôn môi Andre, ngón tay tiếp tục cử động trên phím đàn.
Andre nghiêng mặt đi, hai tay ôm cổ Ludwig, không nói lời nào.
Ludwig buông hai tay khỏi phím đàn, sau đó thấp giọng hỏi: “Dễ nghe không? Andreyevich.”
Andre gật gật đầu: “Dễ nghe, đây là bài gì?”
Ludwig nhìn Andre: “[Cậu bé có đôi mắt sáng].”
“Ai viết?”
Ludwig áp mặt vào hai má Andre, “Tôi viết.”
“Viết cho ai?”
Andre không dám nhìn thẳng vào mắt Ludwig, chỉ có thể cúi đầu đùa bỡn ngón tay của mình.
Một tay hữu lực mà ấm áp của Ludwig nắm hai tay Andre, tay kia thì ôm eo Andre, thấp giọng nói:
“Bên người tôi ngoại trừ em ra còn có ai?”
Andre mím môi không nói lời nào, hai tay Ludwig trong áo lông hướng lên trên đến ngực, thân mình cứng ngắc của Andre lập tức trở nên mềm nhũn, cúi đầu thở dốc vài tiếng, Andre nhịn không được xoay người ôm cổ Ludwig, dùng sức hôn môi Ludwig.
Ludwig mặt không biểu tình để Andre hôn, con ngươi màu xám bạc nhìn chằm chằm vào Andre:
“Muốn?”
Andre nhìn ánh mắt trêu tức của Ludwig, nhíu nhíu mày, mạnh mẽ đẩy Ludwig ra, đứng lên.
Ludwig cúi đầu cười một tiếng, vươn cánh tay kéo Andre vào trong lòng.
“Không phải em nói chịu không nổi sao? Thật sự là tiểu bại hoại khẩu thị tâm phi.”
“Anh cút đi!”
Andre căm tức đẩy Ludwig ra, đứng dậy định bỏ chạy lên lầu.
Ludwig sắc mặt trầm xuống, “Đứng lại, tôi nói em có thể đi sao?”
Thân thể Andre cứng ngắc đứng tại chỗ, trong mắt dâng lên một tầng nước, lại xoay người đi trở về.
Ludwig vươn tay kéo Andre lại.
“Về sau tôi dạy em học đàn dương cầm. Không phải em nói rất chán sao?Em lại không thích đọc sách, vậy học chơi đàn dương cầm thế nào?”
Andre cúi đầu ừ một tiếng, Ludwig ngồi thẳng người dậy, đặt hai tay mình lên phím đàn, nói với Andre:
“Bé ngoan, đặt tay lên phím đàn đi, học đàn dương cầm, tư thế ngồi và tư thế tay rất quan trọng……”
Andre nghiêng mặt qua, nhìn ánh sáng chiếu lên một bên mặt của Ludwig, chỉ cảm thấy khi người đàn ông này nghiêm túc, trên người tỏa ra khí tức rất uy nghiêm.
……………………………………
Andre cảm thấy Ludwig nhất định đã được giáo dục rất nghiêm khắc. Theo lời Anna nói, lúc còn nhỏ Ludwig ở Đức bị quản giáo rất nghiêm, Anna chưa từng thấy ba của Ludwig cười với Ludwig, cha con bọn họ cũng chưa bao giờ nói chuyện cuộc sống hằng ngày với nhau.
Hơn nữa, gia đình nơi Ludwig sinh ra là gia đình quân nhân, cách thức quản giáo nghiêm túc kiểu quân đội này càng thêm nhiều, cộng thêm trên người Ludwig có khí tức cấm dục thản nhiên, Andre càng ngày càng cảm thấy Ludwig giống một người cha có khuôn mặt nghiêm túc.
Thật ra Ludwig vẫn còn rất trẻ, chưa đến tuổi có thể làm cha của Andre.
Từ nhỏ Andre đã được mẹ nuôi dưỡng, vì vậy lúc cậu cảm thấy Ludwig cho mình một loại cảm giác “người cha,” trong lòng Andre bắt đầu cảm thấy thật kì diệu.
Cảm giác kì diệu khó có thể dùng ngôn từ để diễn tả.
Tỷ như nói thời gian gần đây, hầu như mỗi ngày Ludwig đều nhìn Andre luyện tập cách dùng ngón tay, sau đó dạy cậu đọc bản nhạc.
Andre phát hiện lúc này Ludwig cực kì nghiêm túc, so với lúc ức hiếp tra tấn mình hoàn toàn như hai người khác nhau.
Lúc nào Andre cũng cảm thấy mình giống như một học sinh đang học đàn dương cầm, chứ không phải một binh sĩ Soviet bị sĩ quan Nazi nhốt ở chỗ này.
Yêu cầu của Ludwig đối với Andre vô cùng khắt khe, một nốt rất đơn giản Ludwig cũng sẽ yêu cầu cậu luyện tập thật nhiều lần, thế nên bây giờ mỗi lần Andre vừa nghe Ludwig nói: “Andre, bây giờ đi học đàn dương cầm” liền cảm thấy đau đầu.
Mà Andre lại không có can đảm cãi lời Ludwig, đành phải ngoan ngoãn ngồi trước đàn dương cầm, ngồi xuống là gần như hết một ngày, Ludwig luôn đứng bên cạnh cẩn thận nghiêm túc chỉ dạy Andre.
Thường thường ngồi nửa ngày Andre đã cảm thấy mệt mỏi chịu không nổi, ngẩng đầu hỏi Ludwig có thể nghỉ ngơi một chút không?
Ludwig luôn chỉ lạnh lùng ném một ánh mắt qua, Andre liền không nói được gì nữa.
Sau này Andre đánh đàn tài giỏi như vậy, đều là nhờ mấy năm Ludwig nghiêm khắc dạy dỗ luyện ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook