Khi đi ngang qua cô gái kia Thượng Hy đứng lại, lạnh lùng nói:

"Từ mai cô không cần đến công ty này nữa."

Cô gái kia chỉ run lên mà không nói được gì.Thượng Hy bây giờ chỉ lo lắn, cho người đang trong lòng nên không để ý gì ánh mắt của xung quanh.Cảm giác được Mạnh Lạc vẫn còn run lên nhè nhẹ, Thượng Hy thở dài vuốt lưng cô an ủi:

"Được rồi, Lạc nhi con bình tĩnh lại đi."

Mạnh Lạc gật đầu không đáp, chuyện vừa rồi làm cô nhớ lại lúc cô còn ở Mạnh gia bị hành hạ đánh đập như thế nào, lại một lần nữa như lũ kéo về.Mạnh Lạc giữ chặt lấy áo Thượng Hy, lúc này Thượng Hy nhẹ nhàng lên tiếng:

"À con đến tìm chú có gì không?"

Mạnh Lạc lúc này mới nhớ ra việc tại sao cô tới đây, cô đưa túi cô mang đến nói:

"Con mang cho chú chút đồ ăn."

Thượng Hy thấy Mạnh Lạc bình thường rồi thì nhẹ nhõm thở ra nói:

"Vậy ăn chút đi chú chưa ăn trưa hơi đói."

Mạnh Lạc gật đầu lấy đồ ăn ra.Thượng Hy ngồi xuống bên cạnh Mạnh Lạc, nhìn cô bận rộn lấy đồ ăn ra, trên môi Thượng Hy nở ra nụ cười nhẹ ánh mắt nhìn cô đầy ôn nhu.Sau một hồi bận rộn thì Mạnh Lạc mỉm cười nhìn Thượng Hy,nói:

"Chú,xong rồi có thể ăn được rồi."

Thượng Hy không vội chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô,ân cần hỏi:

"Lúc nãy có đau không?"

Tự nhiên thấy Thượng Hy xoa đầu mình thì Mạnh Lạc ngượng ngùng,nói:

"Dạ...con không sao."

Thượng Hy vẫn nhẹ giọng trách Mạnh Lạc:

"Sao lúc đó, con không phản kháng lại.Để cô ta nắm tóc như thế."

Mạnh Lạc nghe vậy cúi đầu xuống, không nói gì.Vì cô biết chú không muốn cô bị uất ức, nên sẽ không để yên cho cô gái kia.Thượng Hy cũng không ép buộc cô, lặng lẽ nhìn cô.Anh thích lặng lẽ nhìn cô như thế này, Mạnh Lạc cảm giác Thượng Hy không nói gì thì ngước lên nhìn, thì bắt gặp ánh mắt của anh.Mạnh Lạc lúng túng:

"Chú...a ăn thôi ạ...đồ ăn nguội hết rồi."

Thượng Hy cười như không,nói:

"Được rồi,ăn thôi."

Mạnh Lạc máy móc gật đầu.Mạnh Lạc vừa ăn vừa nhìn Thượng Hy,cô nghĩ:

"Con sẽ nhớ thật kĩ những lúc bên cạnh chú."

Sau khi ăn xong Mạnh Lạc nói:

"Chú làm việc đi nhá. Con quay về đây."

Thượng Hy nhìn cô rồi đứng lên:

"Chú đưa con về.Công việc chiều nay không có gì quan trọng."

Mạnh Lạc vội vàng lắc đầu, nói:

"Không cần đâu ạ.Con tự về được."

Thượng Hy nghiêm giọng nói:

"Lúc nãy xảy ra chuyện, con nghĩ chú yên tâm cho con đi một mình sao."

Mạnh Lạc cúi đầu lí nhí:

"Nhưng công việc của chú thì sao?Con không muốn chú đã bận, mà còn phải lo cho con."

Thượng Hy nghe cô nói vậy, liền nhẹ giọng nói:

"Không sao,chả phải chú đã nói hôm nay công việc không nhiều."

Mạnh Lạc không nói gì,chỉ cúi đầu xuống không đáp.Thượng Hy gọi điện cho thư ký Lam:

" Công việc chiều nay hủy hết, dời ngày khác cho tôi.Gọi tài xế đến đón tôi."

Đầu dây bên kia thư ký Lam rất thắc mắc, tại sao sếp hôm nay lại về lúc này, nhưng cô cũng không hỏi chỉ đáp:

"Vâng,tổng giám đốc."

Rồi Thượng Hy đứng lên,lấy áo vest khoác vào,ung dung đi ra chỗ Mạnh Lạc kéo cô vào trong lòng,nói:

"Chúng ta đi về."

Mạnh Lạc bị kéo vào trong lòng Thượng Hy thì lại lúng túng,nói:

"Vâng."

~còn tiếp~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương