Đêm hôm đó,cô đi ngủ từ sớm.Nhưng không tài nào ngủ được,cứ lăn qua lăn lại.Nhìn đồng hồ điểm 11h cô bắt đầu suy nghĩ:

"Chú Hy giờ đã về chưa?Nếu chưa thì giờ chú đang ở đâu?"

Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi nảy ra trong đầu cô,không an tâm cô bước xuống nhà uống chút nước.Cô không mở đèn từ từ xuống,khi vừa mở tủ lạnh thì từ đằng sau có một lực mạnh kéo cô lại sau.Cô hoảng hốt chuẩn bị la lên,thì bên tai là giọng của Thượng Hy:

Đứng yên một lát,chú muốn ôm con."

Nghe tiếng của Thượng Hy,Mạnh Lạc thở phào nhẹ nhõm,cô lên tiếng rất khẽ:

"Sao giờ chú mới về."

Người đằng sau như ôm cô chặt hơn,lên tiếng:

"Vài việc đột xuất xảy ra nên về hơi muộn,sao con chưa ngủ?"

Nghe Thượng Hy hỏi vậy,nếu lúc đó có bật điện thì Thượng Hy sẽ nhìn thấy mặt cô đang đỏ lên:

"Hôm nay,ngủ nhiều quá giờ con không ngủ được."

Thượng Hy gật nhẹ đầu:

"Vậy lên ngắm trăng với chú chứ?Hôm nay trăng rất tròn."

Không để cô nói gì,Thượng Hy ôm cô lên trên ban công phòng anh.Lên đến nơi,Mạnh Lạc ngại ngần nói:

"Chú thả con ra đi."

Thượng Hy cười nhẹ:

"Được thôi."

Rồi anh buông Mạnh Lạc ra,anh đi ra cái ghế mây để bên góc của ban công ngồi xuống.Mạnh Lạc cũng ngồi ghế bên cạnh anh,cô hỏi:

"Hôm nay,tâm trạng của chú không ổn?"

Thượng Hy cười như có như không,đáp:

"Sao con lại nói vậy?"

Mạnh Lạc không nhìn anh nữa,cô nhìn bầu trời đầy sao,nói:

"Mỗi khi tâm trạng chú không ổn thì chú sẽ ôm con."

Thượng Hy bật cười:

"Con khá hiểu chú."

Mạnh Lạc mỉm cười:

"Chỉ là thói quen để ý ạ."

Thượng Hy xoa đầu cô:

"Sau này,khi con yêu ai con cũng sẽ để ý như vậy?"

Nghe hỏi vậy,mặt Mạnh Lạc khẽ biến sắc.Cô không trả lời,Thượng Hy cũng không ép,cả hai cứ lặng lẽ ngắm trăng không ai nói gì.Mỗi người chạy theo suy nghĩ riêng của mình.

Một lúc sau,Thượng Hy quay sang thì Mạnh Lạc đã ngủ từ bao giờ.Thượng Hy nhẹ bước đến bên cạnh cô,vén vài cọng tóc vươn trên mặt cô:

"Bé con đã lớn rồi."

Trong giọng của anh có chút không cam lòng,chút thở dài.

Thấy sương đã xuống,Thượng Hy ôm Mạnh Lạc vào nhà để tránh cho cô bị cảm.Đặt Mạnh Lạc lên giường,kéo chăn lên cho cô.Lúc này Mạnh Lạc như con mèo nhỏ vùi sâu mặt vào trong chăn,Thượng Hy bật cười.Cô nhóc này đã lớn rồi mà nhiều khi cư xử như trẻ con,làm anh muốn bảo vệ cô mãi.

Sáng hôm sau,Mạnh Lạc thức dậy thấy mình đã nằm trong phòng,cô nhớ hôm qua ra ban công ngắm trăng với Thượng Hy,sao bây giờ lại nằm trong phòng?Không lẽ Thượng Hy ôm cô vào nhà?Sao anh không gọi cô dậy?Cô vừa suy nghĩ vừa đi vào nhà vệ sinh,xuống nhà cô thấy dì Lục đang loay hoay trong bếp.Cô chạy vào:

"Dì,con dậy rồi."

Dì Lục gật đầu:

"Ngồi đó đi dì mang bữa sáng cho con."

Mạnh Lạc ngồi xuống,nháo nhác nhìn quanh rồi hỏi:

"Chú Hy đâu ạ?"

Dì Lục mang đồ ăn cho Mạnh Lạc nói:

"Cậu chủ đi từ sớm rồi.Cậu chủ bảo dì đừng đánh thức con để con ngủ."

Mạnh Lạc ỉu xìu gật đầu:

"Vâng."

Sau khi ăn xong,cô lững thững đi lên tầng đổ ụp người lên giường.Từ giờ cô sẽ là con heo con, ăn xong rồi ngủ khi giáo viên đến thì học.

Nhìn màn hình điện thoại,vài bữa nữa là sinh nhật lần thứ 16 của cô rồi.Không biết có ai nhớ không?Hay cũng chỉ có mình cô nhớ đến?

~còn tiếp~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương