Tác giả: Tứ Vị
Edit: Ly_xciv
Một bữa tối từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc không có gì gọi là vui vẻ.

Lục Lạc Cẩm và Hoắc Ngôn Hình càng không cần phải nói đến, trong lòng ai nấy cũng đều không được thoải mái.

Hoắc Chính Nam đưa hai bình rượu bảo bối của mình cho Hoắc Ngôn Hình, trong khi bản thân gã cũng chưa được uống một giọt.

Làm hại gã tức mà không thể nói.

Còn Tống Du sau khi đi về cùng Hoắc Ngôn Hình, bởi vì một câu nói trong lúc thức thời lại vô tình dẫm phải cái đuôi của Hoắc Ngôn Hình.

Trên đường về y vẫn không dám nói một câu, y sợ Hoắc Ngôn Hình sẽ hủy thi diệt tích mình ngay tại chỗ này.

Trong bữa tiệc Hoắc Ngôn Hình nói phải lái xe nên không thể uống rượu chỉ là nói dối, thật ra hắn có mang theo tài xe nhưng bởi vì muốn mang hai bình rượu còn nguyên vẹn trở về mà thôi.

...!
“Đêm nay cậu nhiều chuyện.”
Trên xe, thanh âm của Hoắc Ngôn Hình so với nhiệt độ của ban đêm còn muốn lạnh hơn.

Tống Du biết chính mình không thể trốn khỏi kiếp nạn này, câu nói của y ngày hôm nay, mặc kệ thật sự là do y lắm miệng hay tâm tình Hoắc Ngôn Hình không tốt nên muốn trút giận lên người y, nhưng nói tóm lại, Tống Du biết rõ mình đã thật sự chọc giận Hoắc Ngôn Hình.

“Thật sự xin lỗi, ông chủ.” Một tay Tống Du nhẹ nhàng cầm lấy nắm cửa, tự hỏi bản thân nếu thật sự Hoắc Ngôn Hình phát hỏa thì y nên làm cách nào để có thể nhảy xuống xe an toàn.


“Biết đêm nay tôi mang cậu tới đây làm gì không?”
Tống Du siết chặt then cửa, y đột nhiên nghĩ đến cửa xe chỉ dùng một chút lực sẽ không thể mở, đặc biệt đây còn là xe của Hoắc Ngôn Hình, khả năng nhảy xuống thành công sẽ không lớn.

Y ngoan ngoãn trả lời: “Vâng.”
Tống Du trộm liếc mắt nhìn Hoắc Ngôn Hình, lại vừa đúng lúc đối diện một đôi mắt đang nhìn chằm chặp vào y.

Ánh mắt Hoắc Ngôn Hình làm người khác không thể nhìn ra cảm xúc, vì thế trong lòng Tống Du lúc này càng rối bời như ngồi trên đống lửa.

Trong một khắc trước khi y đã nhắm mắt sẵn sàng chịu chết, kết quả Hoắc Ngôn Hình chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Biết mình nên làm gì thì tốt, đừng để tôi phải thất vọng.”
Tống Du thở cũng không dám thở mạnh, con người hào phóng thành thục khi còn ở bàn tiệc lúc nãy thế nhưng vào tại thời điểm này thiếu chút nữa đã không thể giữ nổi bình tĩnh, y nói: “Ông chủ, tôi đã biết.”
...!
Hoắc Ngôn Hình không biết tình huống hiện tại của Lục Lạc Cẩm và Hoắc Chính Nam là như thế nào, đương nhiên, hắn cũng không cần bận tâm đến, nếu như hắn đã có tâm tư đối với Lục Lạc Cẩm, thì nhất định hắn phải giành lấy cho bằng được.

Muốn cho Lục Lạc nảy sinh ý nghĩ rời khỏi Hoắc Chính Nam, không có thủ đoạn nào đơn giản cũ rích hơn được nữa, đó chính là sự xuất hiện của kẻ thứ ba.

Hoắc Chính Nam là loại người không biết an phận, chẳng màng đã có Lục Lạc Cẩm ở bên cạnh, mấy năm nay gã ở bên ngoài tìm hoan mua vui cũng không ít.

Cho dù Hoắc Ngôn Hình không muốn biết và cũng không quan tâm đến mấy tin tức này, thì cũng sẽ có người liều mạng truyền tới tai hắn.

Một khi đã như vậy, Hoắc Ngôn Hình nên lợi dụng điểm này, những thủ đoạn người khác không thể thấy được, vẫn là dễ dàng xuống tay nhất.

Đêm đó sau khi Hoắc Ngôn Hình trở về cũng không tìm Lục Lạc Cẩm, đến sáng ngày hôm sau hắn mới gửi một tin nhắn đến cho cậu.


Hoắc Ngôn Hình còn chưa biết những suy nghĩ trong lòng của Lục Lạc Cẩm vào một đêm trước, hắn vẫn giống như thường lệ gửi tin nhắn cho Lục Lạc Cẩm, nói với cậu rằng bữa tối hôm qua rất ngon, vất vả cho cậu rồi.

Nhưng đối với Lục Lạc Cẩm mà nói, tin nhắn này của Hoắc Ngôn Hình đã chậm.

Cho dù là tối hôm qua sau khi kết thúc buổi tối Hoắc Ngôn Hình lập tức gửi tin nhắn đến cũng sẽ không kịp, huống hồ còn cách một đêm, mãi đến sáng ngày hôm sau hắn mới gửi đến.

Tính cách Lục Lạc Cẩm chính là như vậy, trong lòng thích ai sẽ đối tốt với người đó, nhưng một khi trong lòng cậu đã không thích, mặc kệ đối phương có làm gì cậu cũng không quan tâm, cho dù đối phương có ra sức lấy lòng cậu thì cậu cũng không để ý đến.

Tuy rằng Lục Lạc Cẩm sẽ không đến mức chỉ vì một buổi tối liền cảm thấy Hoắc Ngôn Hình không tốt mà chán ghét hắn, nhưng ít ra Lục Lạc Cẩm đã bắt đầu có ý thức muốn giữ khoảng cách với Hoắc Ngôn Hình.

Lục Lạc Cẩm cảm thấy Hoắc Ngôn Hình đối xử tốt với cậu có khả năng xuất phát từ sự khách sáo, chỉ là do cậu có mắt không tròng, cho rằng người ta thật lòng đối xử tốt với cậu.

Nói không chừng Hoắc Ngôn Hình đối với cậu tốt như vậy là bởi vì cậu có quan hệ với Hoắc Chính Nam, rốt cuộc thì hắn cũng là chú của Hoắc Chính Nam, cháu trai hắn làm ra những chuyện không tốt, hắn thân là chú út ra tay giúp đỡ cũng là chuyện đương nhiên.

Nghĩ đến khả năng này, tâm tình Lục Lạc Cẩm càng trở nên ảm đạm, vì vậy cậu càng không muốn trả lời tin nhắn của Hoắc Ngôn Hình.

Chỉ là cảm thấy không trả lời thì không lễ phép, cuối cùng cậu gửi một sticker nai con mỉm cười cảm ơn cho có lệ.

Buổi sáng bắt đầu hội nghị, thời điểm kết thúc cũng đã vào khoảng giữa trưa, Hoắc Ngôn Hình bởi vì bận họp nên quên mất tin nhắn của mình với Lục Lạc Cẩm, chờ đến khi hắn kiểm tra điện thoại, đã qua giờ cơm trưa.

Tin nhắn Lục Lạc Cẩm gửi đến không có bất kì một chữ nào, mà chỉ gửi một cái sticker lẻ loi nằm ở đó.


Hoắc Ngôn Hình cảm thấy thái độ của Lục Lạc Cẩm giống như có chút lãnh đạm, bất quá cách một cái màn hình, hắn cũng không nghĩ quá nhiều, tiếp tục gửi một tin nhắn khác đến: "Chiều nay có thể mời cậu ăn điểm tâm không, ở gần công ty có một nhà hàng Nhật chuyên về các món điểm tâm, nghe mọi người nói có vẻ như cũng không tồi."
Để được tiểu mỹ nhân chú ý đúng là không đơn giản, gần đây Hoắc Ngôn Hình lại làm ra vài hành động không phù hợp với hắn, tỷ như tìm hiểu tên tác giả của mấy loại sách đang bán chạy nhất hiện nay hoặc hỏi han không ít cửa hàng làm bánh ngọt ngon nhất.

Lại không nghĩ đến Lục Lạc Cẩm sẽ từ chối hắn.
Lục Lạc Cẩm trả lời tin nhắn vừa rồi của hắn rất nhanh: "Ngại quá, chiều nay tôi còn phải đến lớp, lúc tan học cũng đã khuya, không thể đi được."
Hoắc Ngôn Hình chợt cảm thấy hình như có gì đó không đúng, trả lời: "Vậy chờ lần sau."
Tin tức mà Du Nhược Thế gửi đến chẳng phải nói hôm nay Lục Lạc Cẩm muốn nghĩ ngơi một ngày sao?
Chuyện này rất kỳ lạ, Lục Lạc Cẩm vậy mà lại nói dối để cự tuyệt hắn.

Hoắc Ngôn Hình đoán không được suy nghĩ của cậu, không rõ vì sao lại như vậy, chẳng phải vài lần trước vẫn còn khá tốt sao, thế mà hôm nay đột nhiên từ chối hắn.

Bởi vì những người xung quanh hắn không có ai là thiếu niên 17 18 tuổi, bây giờ muốn hỏi cũng không có người để hỏi, Hoắc Ngôn Hình hoàn toàn không biết thiếu niên vào độ tuổi này sẽ suy nghĩ những gì.

Nhưng hắn lại thuộc loại người thẳng thắn, so với ngồi chỗ này đoán già đoán non, không bằng trực tiếp hỏi cậu: "Vậy thì khi nào cậu rảnh."
Bên kia, sau khi Lục Lạc Cẩm nhận được tin nhắn của Hoắc Ngôn Hình cũng vô cùng hoang mang.

Cậu cũng không rõ, lần trước thì Hoắc Ngôn Hình mời cậu uống trà, lần này thì lại mời cậu đi ăn điểm tâm, rốt cuộc là nghiêm túc, hay vẫn là xuất phát từ sự khách sáo.

Cậu cảm thấy Hoắc Ngôn Hình hẳn là rất bận, lần trước ở quán cà phê chưa nói mấy câu thì đã có vài người gọi đến, cuối cùng ngồi không được bao lâu thì đã trở về.

Hoắc Ngôn Hình bận rộn như vậy, vì cớ gì lại còn muốn hẹn cậu ra ngoài?
Nhưng nghĩ đến tối hôm qua căn bản Hoắc Ngôn Hình còn không liếc mắt nhìn cậu một cái, Lục Lạc Cẩm càng chắc chắn Hoắc Ngôn Hình chỉ là mời vì phép lịch sự.

Bởi vì chỉ có loại quan hệ xuất phát từ sự khách sáo khi gặp mặt mới trở nên như vậy.

Lục Lạc Cẩm không sợ mình sẽ đắc tội Hoắc Ngôn Hình, tóm lại Hoắc Ngôn Hình chỉ là lịch sự mời cậu, cậu nên quyết đoán từ chối thì hơn, đỡ phải làm mất công Hoắc Ngôn Hình.


Lục Lạc Cẩm sau khi suy nghĩ như vậy, cậu lạnh nhạt phản hồi tin nhắn của hắn: "Nói sau đi."
Có thể tưởng tượng được biểu cảm của Hoắc Ngôn Hình khi nhìn thấy ba chữ này.

Nói sau đi...!
Ba chữ này muốn coi như có lệ thì là có lệ, muốn nói lãnh đạm thì là lãnh đạm, quan trọng hơn là, nó còn thể hiện đối phương đang mất kiên nhẫn, không muốn nói chuyện nữa.

Sau khi đọc được ba chữ này thật sự làm Hoắc Ngôn Hình cảm thấy hoang mang, hắn không rõ đây là Lạc Cẩm đang ghét hắn sao? Mọi chuyện đang diễn ra êm đẹp vì sao lại trở nên như vậy?
Vừa lúc trợ lý tiến vào báo cáo lịch trình buổi chiều, Hoắc Ngôn Hình liền hỏi: “Tiểu Lý, tôi hỏi cậu một chuyện.”
Trợ lý tuy là nhỏ hơn một tuổi so với Hoắc Ngôn Hình, nhưng đã kết hôn sinh con, Hoắc Ngôn Hình đột nhiên hỏi như vậy, hắn còn tưởng rằng có chuyện gì quan trọng, nghiêm túc trả lời: “Ngài muốn hỏi chuyện gì sao?.”
“Vợ cậu có bao giờ giận cậu không?”
“……Vâng?” Tiểu Lý không rõ ý tứ của Hoắc Ngôn Hình.

“Đối với tình huống nào thì vợ cậu sẽ nói Nói sau đi?”
Tiểu Lý biết gần đây ông chủ của hắn đang phí không ít tâm tư vào Lục Lạc Cẩm, nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nghiêm túc mà giải đáp câu hỏi của Hoắc Ngôn Hình: “Những lúc nói như vậy, chỉ có thể là không được vui……”
“Vì sao lại không vui? Đang yên đang lành, không có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không vui sao?”
Tiểu Lý nói: “Thật ra đã có chuyện gì đó, nhưng mà tôi lại không biết cho nên vợ tôi mới không được vui…”
Hoắc Ngôn Hình lâm vào suy nghĩ sâu xa, nếu thật sự là như vậy, thì hắn có biết đã xảy ra chuyện gì đâu?
•••
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc thúc thúc không biết, Hoắc thúc thúc đoán không ra, Hoắc thúc thúc đau đầu quá đi à
凸(`⌒´メ)凸
Editor cũng có lời muốn nói:
Tội chú già của toiii quá đi thoai, tuổi này người ta có zợ có con hết trơn rồi còn chú tui thì còn cua zợ mà cua cũng không xonggg=))
Lăn qua lăn lại cầu mọi người cmt+ bắn sao chíu chíu (~ ̄³ ̄)~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương