Chủ Mẫu Cao Môn Xuyên Thành Nữ Phụ Hào Môn
-
Chương 47:
Ngoài cửa khách sạn có trợ lý của Trần Vu Cẩn đang phụ trách tiếp khách.
Chỉ đợi đến khi có khách mời cấp bậc như Giản Xương Minh, mới cần Trần Vu Cẩn tự mình đi nghênh đón.
Khách sạn dần dần trở nên ồn ào.
Phóng viên đứng bên ngoài khách sạn hưng phấn chụp từng chiếc xe sang, cùng với mỗi người từ trên xe sang bước xuống ... Một đám người tụ tập cùng một chỗ như vậy, thật đúng là có thể dao động lực lượng của một quốc gia nhỏ như châu Âu.
Mà có thể đem những người như vậy tụ tập cùng một chỗ, cũng chỉ có mấy hào môn đỉnh cấp mới có thể làm được.
"Gản tiên sinh đến rồi!"
"Giản tiên sinh..."
Có người lập tức bắt đầu di chuyển qua, nhao nhao muốn để lại ấn tượng trước mặt Giản Xương Minh.
Vợ chồng Cố Học Dân cũng xen lẫn vào trong đó, càng nhịn không được mà cảm thán.
Nếu Cố Tuyết Nghi có thể nắm được trái tim Yến Triều, để cho Yến gia chân chính thừa nhận cửa thông gia này của bọn họ, bọn họ sẽ có bao nhiêu phong quang?
Đến tình trạng Yến gia, Giản gia như vậy, cũng không phải chỉ dựa vào việc kiếm tiền nhiều là có thể làm được...
Đi theo bên cạnh Giản Xương Minh là Giản Nhuế và Tào Gia Diệp.
Nhìn vô số người trước mặt ân cần, cũng chính là lúc này Tào Gia Diệp mới nhịn không được mà cảm thán, thời khắc anh ta cưới con gái của Giản gia chính là phong quang nhất, cũng là ở chỗ này... Ánh mắt của anh ta lóe lên, không biết hôm nay lại có thể đàm phán được bao nhiêu hạng mục, kéo tới bao nhiêu nhà đầu tư đây?
Giản Xương Minh lại không thèm nhìn những người đó, quay đầu hỏi trợ lý của Trần Vu Cẩn: "Trần tổng của mấy người đâu?”
Không đợi đến khi trả lời, đột nhiên bên kia bật ra một tiếng kinh hô: "Đó là ... Giang Nhị!”
"Sao Giang Nhị lại tới đây?"
Thậm chí có người thật sự không nhịn được mà nói một câu thô tục: "Mẹ nó!”
Giang Việt dẫn theo em trai Giang Tĩnh, trên người mặc âu phục màu đen, trà trộn vào một đám người làm ăn, nhìn qua có chút giống xã hội đen.
Hai mắt anh ta nhìn thẳng, đi nhanh về phía trước.
Mấy phương tiện truyền thông điên cuồng giơ máy ảnh lên.
Mẹ kiếp!
Đây đúng là tin tức lớn!
Vốn dĩ Giản gia cùng Yến gia đã có qua lại, Giản Xương Minh xuất hiện không có gì lạ!
Nhưng Giang Nhị xuất hiện ở chỗ này, vậy đại biểu cho cái gì?
.
..... Phía sau có quá nhiều chuyện!
Cái này so với chuyện nữ minh tinh đi theo một phú thương đi ở phía trước, ngã một cái, thiếu chút nữa lộ ra nửa bộ ngực, còn muốn mạnh mẽ còn đáng giá hơn nhiều!
Lúc này Tưởng Mộng cũng đến cửa khách sạn.
Yến Văn Xu xuống xe trước, cô ta theo sát phía sau.
Cuối cùng Tào Gia Diệp cũng mời cho cô ta một đội ngũ tạo hình số một số hai trong nước, so với đội tạo hình mà người đại diện tìm được còn tốt hơn.
Tưởng Mộng nhếch môi, lộ ra nụ cười tự nhiên hào phóng, càng thêm phong tình vạn chủng.
Hôm nay, vẫn chỉ có mình cô ta mới có thể diễm áp người khác.
Nhưng chờ xuống xe, Tưởng Mộng mới phát hiện phía trước cô ta, một người là Giản Xương Minh, một người là Giang Việt, tất cả mọi người đều vây quanh hai vị đại lão kia, căn bản không ai chú ý tới cô ta...
Đương nhiên, chuyện này không quan trọng, quan trọng là lúc đứng đối mặt cùng Cố Tuyết Nghi.
Tưởng Mộng ổn định tâm thần, đuổi theo bước chân của Yến Văn Xu.
Trong khách sạn, Trần Vu Cẩn đi nghênh đón Giản Xương Minh, thấy Cố Tuyết Nghi cũng động.
Trần Vu Cẩn dừng một chút, vẫn tụt lại phía sau nửa bước.
Anh ta cho rằng Cố Tuyết Nghi muốn đón Giản Xương Minh, ai ngờ đợi đến gần, anh ta mới nghe thấy Cố Tuyết Nghi nhẹ nhàng mở môi, mỉm cười: "Giang tiên sinh, chào buổi tối."
Giọng nói của cô đặc biệt dễ nghe, cực kỳ thoải mái.
Người chung quanh theo bản năng tách ra đường, nhường cho Cố Tuyết Nghi đang đi phía sau.
Cố Tuyết Nghi đi đến gần Giang Việt.
Cô mặc một chiếc váy dài, lông mày nhẹ nhếch, môi khẽ chạm.
Đột nhiên mí mắt Trần Vu Cẩn giật giật, trước khi phản ứng lại mình đang làm cái gì, anh ta đã theo bản năng cúi người xuống trước một bước, nâng làn váy của Cố Tuyết Nghi lên.
Trong nháy mắt tất cả mọi người đều sinh ra ảo giác thời gian đang dừng lại.
Hai mắt Giang Việt cũng dừng lại.
...... Đây là quả táo ngọt sao?
Giản Xương Minh nhíu mày.
Trần Vu Cẩn và Cố Tuyết Nghi...
Giang Nhị lại là chuyện gì xảy ra...
Hơn nữa.
Không phải là Cố Tuyết Nghi tới nghênh đón anh ta.
Mấy phương tiện truyền thông đột nhiên hoàn hồn, nhấn mạnh ấn nút chụp.
Trên đời này thật sự có mỹ nhân, làm cho người ta cảm thấy vì cô gập eo xách váy cũng là một loại vinh hạnh lớn lao.
Chỉ đợi đến khi có khách mời cấp bậc như Giản Xương Minh, mới cần Trần Vu Cẩn tự mình đi nghênh đón.
Khách sạn dần dần trở nên ồn ào.
Phóng viên đứng bên ngoài khách sạn hưng phấn chụp từng chiếc xe sang, cùng với mỗi người từ trên xe sang bước xuống ... Một đám người tụ tập cùng một chỗ như vậy, thật đúng là có thể dao động lực lượng của một quốc gia nhỏ như châu Âu.
Mà có thể đem những người như vậy tụ tập cùng một chỗ, cũng chỉ có mấy hào môn đỉnh cấp mới có thể làm được.
"Gản tiên sinh đến rồi!"
"Giản tiên sinh..."
Có người lập tức bắt đầu di chuyển qua, nhao nhao muốn để lại ấn tượng trước mặt Giản Xương Minh.
Vợ chồng Cố Học Dân cũng xen lẫn vào trong đó, càng nhịn không được mà cảm thán.
Nếu Cố Tuyết Nghi có thể nắm được trái tim Yến Triều, để cho Yến gia chân chính thừa nhận cửa thông gia này của bọn họ, bọn họ sẽ có bao nhiêu phong quang?
Đến tình trạng Yến gia, Giản gia như vậy, cũng không phải chỉ dựa vào việc kiếm tiền nhiều là có thể làm được...
Đi theo bên cạnh Giản Xương Minh là Giản Nhuế và Tào Gia Diệp.
Nhìn vô số người trước mặt ân cần, cũng chính là lúc này Tào Gia Diệp mới nhịn không được mà cảm thán, thời khắc anh ta cưới con gái của Giản gia chính là phong quang nhất, cũng là ở chỗ này... Ánh mắt của anh ta lóe lên, không biết hôm nay lại có thể đàm phán được bao nhiêu hạng mục, kéo tới bao nhiêu nhà đầu tư đây?
Giản Xương Minh lại không thèm nhìn những người đó, quay đầu hỏi trợ lý của Trần Vu Cẩn: "Trần tổng của mấy người đâu?”
Không đợi đến khi trả lời, đột nhiên bên kia bật ra một tiếng kinh hô: "Đó là ... Giang Nhị!”
"Sao Giang Nhị lại tới đây?"
Thậm chí có người thật sự không nhịn được mà nói một câu thô tục: "Mẹ nó!”
Giang Việt dẫn theo em trai Giang Tĩnh, trên người mặc âu phục màu đen, trà trộn vào một đám người làm ăn, nhìn qua có chút giống xã hội đen.
Hai mắt anh ta nhìn thẳng, đi nhanh về phía trước.
Mấy phương tiện truyền thông điên cuồng giơ máy ảnh lên.
Mẹ kiếp!
Đây đúng là tin tức lớn!
Vốn dĩ Giản gia cùng Yến gia đã có qua lại, Giản Xương Minh xuất hiện không có gì lạ!
Nhưng Giang Nhị xuất hiện ở chỗ này, vậy đại biểu cho cái gì?
.
..... Phía sau có quá nhiều chuyện!
Cái này so với chuyện nữ minh tinh đi theo một phú thương đi ở phía trước, ngã một cái, thiếu chút nữa lộ ra nửa bộ ngực, còn muốn mạnh mẽ còn đáng giá hơn nhiều!
Lúc này Tưởng Mộng cũng đến cửa khách sạn.
Yến Văn Xu xuống xe trước, cô ta theo sát phía sau.
Cuối cùng Tào Gia Diệp cũng mời cho cô ta một đội ngũ tạo hình số một số hai trong nước, so với đội tạo hình mà người đại diện tìm được còn tốt hơn.
Tưởng Mộng nhếch môi, lộ ra nụ cười tự nhiên hào phóng, càng thêm phong tình vạn chủng.
Hôm nay, vẫn chỉ có mình cô ta mới có thể diễm áp người khác.
Nhưng chờ xuống xe, Tưởng Mộng mới phát hiện phía trước cô ta, một người là Giản Xương Minh, một người là Giang Việt, tất cả mọi người đều vây quanh hai vị đại lão kia, căn bản không ai chú ý tới cô ta...
Đương nhiên, chuyện này không quan trọng, quan trọng là lúc đứng đối mặt cùng Cố Tuyết Nghi.
Tưởng Mộng ổn định tâm thần, đuổi theo bước chân của Yến Văn Xu.
Trong khách sạn, Trần Vu Cẩn đi nghênh đón Giản Xương Minh, thấy Cố Tuyết Nghi cũng động.
Trần Vu Cẩn dừng một chút, vẫn tụt lại phía sau nửa bước.
Anh ta cho rằng Cố Tuyết Nghi muốn đón Giản Xương Minh, ai ngờ đợi đến gần, anh ta mới nghe thấy Cố Tuyết Nghi nhẹ nhàng mở môi, mỉm cười: "Giang tiên sinh, chào buổi tối."
Giọng nói của cô đặc biệt dễ nghe, cực kỳ thoải mái.
Người chung quanh theo bản năng tách ra đường, nhường cho Cố Tuyết Nghi đang đi phía sau.
Cố Tuyết Nghi đi đến gần Giang Việt.
Cô mặc một chiếc váy dài, lông mày nhẹ nhếch, môi khẽ chạm.
Đột nhiên mí mắt Trần Vu Cẩn giật giật, trước khi phản ứng lại mình đang làm cái gì, anh ta đã theo bản năng cúi người xuống trước một bước, nâng làn váy của Cố Tuyết Nghi lên.
Trong nháy mắt tất cả mọi người đều sinh ra ảo giác thời gian đang dừng lại.
Hai mắt Giang Việt cũng dừng lại.
...... Đây là quả táo ngọt sao?
Giản Xương Minh nhíu mày.
Trần Vu Cẩn và Cố Tuyết Nghi...
Giang Nhị lại là chuyện gì xảy ra...
Hơn nữa.
Không phải là Cố Tuyết Nghi tới nghênh đón anh ta.
Mấy phương tiện truyền thông đột nhiên hoàn hồn, nhấn mạnh ấn nút chụp.
Trên đời này thật sự có mỹ nhân, làm cho người ta cảm thấy vì cô gập eo xách váy cũng là một loại vinh hạnh lớn lao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook