Chú Hãy Ngủ Với Tôi
-
Chương 23: Cuộc gặp ở khách sạn Thống Nhất
Đỗ Như kín đáo quan sát khắp căn phòng đóng kín, những chiếc đèn neon kiểu cổ điển không ngừng hắt ra những tia ánh vàng vọt mờ ảo. Nguyễn Thái Bá đã chọn căn phòng có phần hơi riêng tư này làm nơi diễn ra cuộc gặp mặt. Hiển nhiên, Đỗ Như cảm thấy không thoải mái, chính xác hơn là không yên tâm. Sự bất an trong cô càng tăng cao Thái Bá không mang theo đám vệ sĩ riêng như thường ngày, có nghĩa là chỉ cô và ông ta trong phòng.
Thật chất, Đỗ Như đã rõ mười mươi ý đồ mờ ám của lão cáo già họ Nguyễn trước việc mời mình đến đây. Nhưng vì Hoàng Hiệp, cô không thể không đến. Và hẳn, Thái Bá cũng hiểu điều ấy, chính vì thế ông ta mới trơ trẽn làm vậy. Vị giám đốc quỷ quyệt đó gần như nắm được yếu điểm của cô.
- Giám đốc Đỗ đừng quá căng thẳng, tôi không làm khó dễ gì đâu.
Lời nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy ẩn ý từ Thái Bá khiến Đỗ Như sực tỉnh. Hướng mắt về phía trước, cô thấy người đàn ông trung niên đang rót rượu vào hai chiếc ly thuỷ tinh đế cao. Nhìn thứ chất lỏng màu đỏ nâu bắt mắt ấy, có cảm tưởng nó đang ẩn giấu đằng sau là một cái bẫy đáng sợ bởi cô bắt gặp nụ cười thú vị nở trên môi Thái Bá, dù nó chỉ thoáng qua và gần như bị không gian nửa sáng nửa tối tại đây che khuất. Cô cần phải cẩn thận và đề phòng.
- Tôi có thể mời giám đốc Đỗ một ly? - Thái Bá đẩy nhẹ chiếc ly thuỷ tinh đầy rượu ra trước mặt đối phương.
Nụ cười thân thiện của Thái Bá không giúp Đỗ Như yên tâm hơn mà ngược lại, càng cảnh giác cao độ. Cô đủ thông minh để biết mình nên làm gì cho đúng.
- Xin lỗi, có lẽ Đỗ Như phải từ chối lời mời này. Trong lúc bàn chuyện với đối tác, Đỗ Như không thích uống rượu, mong ngài hiểu cho.
Nhận được lời từ chối khéo léo, Thái Bá lại cảm thấy không vui. Nhưng bản thân không muốn chuyện cỏn con như vậy phá hỏng kế hoạch chính nên ông tiếp tục mỉm cười, đúng hơn rằng phải vờ ra vẻ tử tế.
- Thái độ làm việc nghiêm túc của giám đốc Đỗ khiến tôi khâm phục. Được rồi, vậy tôi uống thay cô ly rượu không được đón nhận này.
Dứt lời, một cách dứt khoát, Thái Bá cầm ly rượu của đối phương đưa lên môi uống. Quan sát dáng vẻ lịch thiệp đó, Đỗ Như im lặng chỉ vì thấy cái màn khách sáo này thật lố bịch. Đến lúc Thái Bá hạ ly xuống thì cô liền cất tiếng:
- Giờ Đỗ Như xin phép được nói thẳng vào vấn đề chính. Về số tiền nợ...
Thình lình, Thái Bá cắt ngang lời Đỗ Như với vẻ không mấy bận tâm về việc này:
- Tôi đã nghe đến nhàm chán những câu nói kiểu đó rồi, giám đốc Đỗ. Ở đây chỉ có tôi và cô, chúng ta hãy bàn bạc thẳng thắn với nhau.
- Đỗ Như hiểu. Nếu ngài đã nói vậy thì Đỗ Như mạo muội đề ra một việc: ngài có thể gia hạn thêm thời gian trả nợ của Hoàng Hiệp là ba tháng? Sau ba tháng, Đỗ Như hứa nhất định sẽ hoàn trả đủ tiền cho Bá Nghiệp.
Đối diện, vị giám đốc họ Nguyễn bất chợt im lặng, không chút biểu hiện nào. Tuy vậy, dường như ánh mắt ông đang lởn vởn dòng suy nghĩ nào đó, về một việc thú vị hơn số tiền nợ kia. Hoặc cũng có thể, người đàn ông đáng sợ này chỉ đang chờ Đỗ Như nói câu vừa rồi để chớp lấy thời cơ phản công lại cô.
- Giám đốc Đỗ cũng biết số tiền tôi đầu tư cho Hoàng Hiệp không nhỏ. Cô muốn tôi ngồi chờ một trăm ngày để có lại khoản tiền ấy trong khi Bá Nghiệp có thể dùng nó đầu tư vào một kế hoạch kinh doanh khác tốt hơn?
- Đỗ Như biết yêu cầu như vậy có phần quá đáng nhưng hiện tại đây là cách duy nhất Hoàng Hiệp làm được. Ngài không cần quá lo, trong ba tháng đó, những sản phẩm Hoàng Hiệp bán được sẽ chia 2/3 lợi nhuận...
Một lần nữa, Thái Bá lại không cho nữ giám đốc trẻ tuổi kịp dứt lời khi đột ngột cất giọng khá trầm:
- Sau sự cố với Eye MaxGirl, giám đốc Đỗ nghĩ rằng các sản phẩm của Hoàng Hiệp vẫn sẽ được bày bán sao? Khách hàng đã không còn tin Hoàng Hiệp nữa. Thế nên khả năng chia lợi nhuận cho Bá Nghiệp như cô vừa nói là rất thấp. Vậy nếu sau ba tháng, Hoàng Hiệp vẫn không thể trả hết nợ thì cô sẽ làm gì tiếp theo? Tiếp tục xin tôi gia hạn thêm thời gian trả nợ ư?
- Điều này, Đỗ Như sẽ tìm cách...
Rõ ràng Nguyễn Thái Bá không hề có ý định bàn công việc trên tinh thần hoà hảo bởi lần thứ ba ông lặp lại hành động bất lịch sự vừa rồi: giơ tay lên ngăn đối tác, không cho cô nói hết câu. Tất nhiên, Đỗ Như bực bội đến dường nào.
Biết tâm trạng khó chịu từ cô gái trẻ, Thái Bá nhoẻn miệng cười rồi phát ra tiếng thở dài đồng thời đứng dậy. Âm thanh xê dịch của chiếc ghế bất giác làm nỗi bất an trong Đỗ Như trở về. Cô tự hỏi lão cáo già ấy muốn gì khi rời khỏi chỗ ngồi, bước chậm rãi men theo mép bàn tiến đến gần mình.
- Số tiền nợ đó đúng là không nhỏ nhưng cũng không phải là không có cách. Thật ra, nếu Nguyễn Thái Bá này muốn thì xem như Bá Nghiệp cho không Hoàng Hiệp khoản đầu tư đó cũng được. - Vừa nói Thái Bá vừa chậm rãi đi vòng ra sau lưng Đỗ Như, hệt kiểu chờ thời cơ thích hợp.
Dẫu đôi mắt đang hằn rõ sự cảnh giác cao độ khi dõi theo Thái Bá nhưng Đỗ Như vẫn không khỏi ngạc nhiên lẫn khó hiểu trước lời ông ta thốt ra.
- Xin thứ lỗi nhưng Đỗ Như không thích kiểu nói chuyện rào trước đón sau.
Đỗ Như suýt giật nảy người khi bàn tay Thái Bá bất ngờ đặt lên vai mình. Nhẹ nhưng cô cảm nhận những ngón tay thô cứng này đang bấu vào da thịt cùng với một sức mạnh ghì chặt, không cho cô đứng dậy. Rồi tiếp đến, Đỗ Như nghe tiếng cười khe khẽ của Thái Bá, cứ như một giai điệu đáng sợ ngân lên giữa mảng tối trong căn phòng lập loè ánh sáng.
Nhìn bề ngoài Đỗ Như vẫn rất bình thường nhưng kỳ thực, cơ thể cô cứng đơ vì đang gánh gồng những nỗi lo sợ bủa vây. Bàn tay trong túi áo khoác giữ chặt con dao rọc giấy cũng bắt đầu ướt đẫm mồ hôi. Từ khi nào cô lại sợ Thái Bá đến vậy?
- Tính thẳng thắn của giám đốc Đỗ vẫn không thay đổi. Để tôi nói rõ hơn. - Đôi mắt Thái Bá nhìn hau háu vào phần cổ trắng muốt của Đỗ Như ẩn sau vải áo sơ mi trông cứ như con quỷ khát máu. Từ từ, ông cúi mặt xuống gần vành tai cô, thì thầm - Chúng ta có thể làm một cuộc trao đổi sòng phẳng. Tôi sẽ để Hoàng Hiệp khất nợ, thậm chí tiếp tục đầu tư thêm khoản tiền khác cho công ti nhưng bù lại tôi muốn đổi lấy một thứ từ cô.
Hơi thở nóng hổi phát ra từ miệng Thái Bá phả vào vành tai Đỗ Như khiến mọi âm thanh bỗng chốc trở nên lùng bùng. Nhưng nhanh chóng, cô kịp lấy lại bình tĩnh. Đỗ Như hoàn toàn im lặng trước cái trò quái gở từ Thái Bá. Ông vẫn giữ chặt vai cô và miệng thì tiếp tục thầm thì bằng giọng gió:
- Nếu cô đồng ý trở thành người tình của tôi thì tôi hứa sẽ giúp Hoàng Hiệp trở lại như lúc đầu, thậm chí có thể lớn mạnh sánh ngang với Bá Nghiệp.
Đỗ Như ngồi yên, chẳng có chút biểu hiện nào dù là một cử động rất nhỏ. Trong lòng, cô đang thầm cười khinh bỉ lão già đốn mạt này. Cuối cùng vị giám đốc cao cao tại thượng, người người kính nể đó cũng chịu buông bỏ cái mặt nạ giả tạo bẩn thỉu xuống để lộ nguyên hình là kẻ hèn hạ bỉ ổi. Cổ nhân nói chẳng sai, chỉ khi đứng trước những ham muốn thì con người mới bộc lộ bản chất thật. Nguyễn Thái Bá, khao khát lớn lao trong kẻ này là dục vọng.
- Nguyễn giám đốc nghĩ rằng, Đỗ Như sẽ đồng ý sao?
Câu hỏi từ Đỗ Như sau mấy phút im lặng nãy giờ khiến Thái Bá buồn cười. Người đàn ông đó biết rõ Đỗ Như là cô gái khó thuần phục, ngang bướng và không dễ nắm bắt. Nhưng chẳng phải chính vì vậy mà ông càng hứng thú, càng muốn chiếm đoạt đoá hoa xinh đẹp đầy gai góc này ư. Con người, ai cũng có yếu điểm. Không may cho Đỗ Như khi Thái Bá lại nắm rõ yếu điểm của cô. Ông tin chắc rằng, chỉ cần mang hai thứ này ra đe doạ thì Đỗ Như nhất định phục tùng theo.
Về phía Đỗ Như, cô thầm nghĩ nếu lão ta lấn thêm bước nữa thì cô sẽ rút con dao rọc giấy sắc bén kia ra và cho lão biết tay. Bản thân hiểu rõ phải nhún nhường nhưng cô tuyệt đối không để Thái Bá lột bất kỳ thứ gì trên người mình xuống. Đỗ Như có thể chịu đựng cái việc bị ông ta đụng chạm, tuy nhiên điều ấy không có nghĩa cô đồng ý trở thành tình hờ với một kẻ đáng tuổi bố mình.
Đột nhiên, Đỗ Như cảm giác đôi tay bẩn thỉu của Nguyễn Thái Bá rời vị trí khi từ vai chuyển dời qua cổ, lúc này ông ta đang vuốt nhè nhẹ phần da mịn màng sau ót cô. Sự đụng chạm da thịt đó khiến Đỗ Như điên tiết, tay siết chặt con dao rọc giấy và toan rút ra khỏi túi áo vest. Nhưng ý nghĩ phản kháng của Đỗ Như bị dập tắt ngay tức thì khi Thái Bá cất tiếng, vô cùng rõ ràng:
- Cô đừng quên mục đích mình đến đây. Là công ti Hoàng Hiệp, tâm huyết cả đời của bố mẹ cô. Ngoài ra, còn vì một người tên Tôn Duy.
Có cảm tưởng, hai từ "Tôn Duy" như công tắc làm ngừng hết mọi hành động phản kháng của Đỗ Như, thậm chí kể cả trong suy nghĩ.
- Tôi biết, cô và anh chàng đó có mối quan hệ cực kỳ đặc biệt. Tình cảm cô dành cho hắn ta không đơn thuần chỉ là chủ tớ hay bạn bè. Đúng chứ?
Đúng như Đỗ Như đoán trước đó, lão cáo già họ Nguyễn đã cho người điều tra về mối quan hệ giữa mình với Tôn Duy, để rồi giờ đây ông ta mang anh ra đe doạ cô. Đến lúc này thì Đỗ Như thừa nhận một điều: Nguyễn Thái Bá đáng sợ và vô liêm sỉ hơn những gì mình nghĩ!
Không thấy Đỗ Như phản ứng hay nói gì, Thái Bá khẽ nhếch mép cười khỉnh. Tuy kết quả vẫn chưa rõ ràng nhưng ông tin chắc mình đã thắng.
Thật chất, Đỗ Như đã rõ mười mươi ý đồ mờ ám của lão cáo già họ Nguyễn trước việc mời mình đến đây. Nhưng vì Hoàng Hiệp, cô không thể không đến. Và hẳn, Thái Bá cũng hiểu điều ấy, chính vì thế ông ta mới trơ trẽn làm vậy. Vị giám đốc quỷ quyệt đó gần như nắm được yếu điểm của cô.
- Giám đốc Đỗ đừng quá căng thẳng, tôi không làm khó dễ gì đâu.
Lời nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy ẩn ý từ Thái Bá khiến Đỗ Như sực tỉnh. Hướng mắt về phía trước, cô thấy người đàn ông trung niên đang rót rượu vào hai chiếc ly thuỷ tinh đế cao. Nhìn thứ chất lỏng màu đỏ nâu bắt mắt ấy, có cảm tưởng nó đang ẩn giấu đằng sau là một cái bẫy đáng sợ bởi cô bắt gặp nụ cười thú vị nở trên môi Thái Bá, dù nó chỉ thoáng qua và gần như bị không gian nửa sáng nửa tối tại đây che khuất. Cô cần phải cẩn thận và đề phòng.
- Tôi có thể mời giám đốc Đỗ một ly? - Thái Bá đẩy nhẹ chiếc ly thuỷ tinh đầy rượu ra trước mặt đối phương.
Nụ cười thân thiện của Thái Bá không giúp Đỗ Như yên tâm hơn mà ngược lại, càng cảnh giác cao độ. Cô đủ thông minh để biết mình nên làm gì cho đúng.
- Xin lỗi, có lẽ Đỗ Như phải từ chối lời mời này. Trong lúc bàn chuyện với đối tác, Đỗ Như không thích uống rượu, mong ngài hiểu cho.
Nhận được lời từ chối khéo léo, Thái Bá lại cảm thấy không vui. Nhưng bản thân không muốn chuyện cỏn con như vậy phá hỏng kế hoạch chính nên ông tiếp tục mỉm cười, đúng hơn rằng phải vờ ra vẻ tử tế.
- Thái độ làm việc nghiêm túc của giám đốc Đỗ khiến tôi khâm phục. Được rồi, vậy tôi uống thay cô ly rượu không được đón nhận này.
Dứt lời, một cách dứt khoát, Thái Bá cầm ly rượu của đối phương đưa lên môi uống. Quan sát dáng vẻ lịch thiệp đó, Đỗ Như im lặng chỉ vì thấy cái màn khách sáo này thật lố bịch. Đến lúc Thái Bá hạ ly xuống thì cô liền cất tiếng:
- Giờ Đỗ Như xin phép được nói thẳng vào vấn đề chính. Về số tiền nợ...
Thình lình, Thái Bá cắt ngang lời Đỗ Như với vẻ không mấy bận tâm về việc này:
- Tôi đã nghe đến nhàm chán những câu nói kiểu đó rồi, giám đốc Đỗ. Ở đây chỉ có tôi và cô, chúng ta hãy bàn bạc thẳng thắn với nhau.
- Đỗ Như hiểu. Nếu ngài đã nói vậy thì Đỗ Như mạo muội đề ra một việc: ngài có thể gia hạn thêm thời gian trả nợ của Hoàng Hiệp là ba tháng? Sau ba tháng, Đỗ Như hứa nhất định sẽ hoàn trả đủ tiền cho Bá Nghiệp.
Đối diện, vị giám đốc họ Nguyễn bất chợt im lặng, không chút biểu hiện nào. Tuy vậy, dường như ánh mắt ông đang lởn vởn dòng suy nghĩ nào đó, về một việc thú vị hơn số tiền nợ kia. Hoặc cũng có thể, người đàn ông đáng sợ này chỉ đang chờ Đỗ Như nói câu vừa rồi để chớp lấy thời cơ phản công lại cô.
- Giám đốc Đỗ cũng biết số tiền tôi đầu tư cho Hoàng Hiệp không nhỏ. Cô muốn tôi ngồi chờ một trăm ngày để có lại khoản tiền ấy trong khi Bá Nghiệp có thể dùng nó đầu tư vào một kế hoạch kinh doanh khác tốt hơn?
- Đỗ Như biết yêu cầu như vậy có phần quá đáng nhưng hiện tại đây là cách duy nhất Hoàng Hiệp làm được. Ngài không cần quá lo, trong ba tháng đó, những sản phẩm Hoàng Hiệp bán được sẽ chia 2/3 lợi nhuận...
Một lần nữa, Thái Bá lại không cho nữ giám đốc trẻ tuổi kịp dứt lời khi đột ngột cất giọng khá trầm:
- Sau sự cố với Eye MaxGirl, giám đốc Đỗ nghĩ rằng các sản phẩm của Hoàng Hiệp vẫn sẽ được bày bán sao? Khách hàng đã không còn tin Hoàng Hiệp nữa. Thế nên khả năng chia lợi nhuận cho Bá Nghiệp như cô vừa nói là rất thấp. Vậy nếu sau ba tháng, Hoàng Hiệp vẫn không thể trả hết nợ thì cô sẽ làm gì tiếp theo? Tiếp tục xin tôi gia hạn thêm thời gian trả nợ ư?
- Điều này, Đỗ Như sẽ tìm cách...
Rõ ràng Nguyễn Thái Bá không hề có ý định bàn công việc trên tinh thần hoà hảo bởi lần thứ ba ông lặp lại hành động bất lịch sự vừa rồi: giơ tay lên ngăn đối tác, không cho cô nói hết câu. Tất nhiên, Đỗ Như bực bội đến dường nào.
Biết tâm trạng khó chịu từ cô gái trẻ, Thái Bá nhoẻn miệng cười rồi phát ra tiếng thở dài đồng thời đứng dậy. Âm thanh xê dịch của chiếc ghế bất giác làm nỗi bất an trong Đỗ Như trở về. Cô tự hỏi lão cáo già ấy muốn gì khi rời khỏi chỗ ngồi, bước chậm rãi men theo mép bàn tiến đến gần mình.
- Số tiền nợ đó đúng là không nhỏ nhưng cũng không phải là không có cách. Thật ra, nếu Nguyễn Thái Bá này muốn thì xem như Bá Nghiệp cho không Hoàng Hiệp khoản đầu tư đó cũng được. - Vừa nói Thái Bá vừa chậm rãi đi vòng ra sau lưng Đỗ Như, hệt kiểu chờ thời cơ thích hợp.
Dẫu đôi mắt đang hằn rõ sự cảnh giác cao độ khi dõi theo Thái Bá nhưng Đỗ Như vẫn không khỏi ngạc nhiên lẫn khó hiểu trước lời ông ta thốt ra.
- Xin thứ lỗi nhưng Đỗ Như không thích kiểu nói chuyện rào trước đón sau.
Đỗ Như suýt giật nảy người khi bàn tay Thái Bá bất ngờ đặt lên vai mình. Nhẹ nhưng cô cảm nhận những ngón tay thô cứng này đang bấu vào da thịt cùng với một sức mạnh ghì chặt, không cho cô đứng dậy. Rồi tiếp đến, Đỗ Như nghe tiếng cười khe khẽ của Thái Bá, cứ như một giai điệu đáng sợ ngân lên giữa mảng tối trong căn phòng lập loè ánh sáng.
Nhìn bề ngoài Đỗ Như vẫn rất bình thường nhưng kỳ thực, cơ thể cô cứng đơ vì đang gánh gồng những nỗi lo sợ bủa vây. Bàn tay trong túi áo khoác giữ chặt con dao rọc giấy cũng bắt đầu ướt đẫm mồ hôi. Từ khi nào cô lại sợ Thái Bá đến vậy?
- Tính thẳng thắn của giám đốc Đỗ vẫn không thay đổi. Để tôi nói rõ hơn. - Đôi mắt Thái Bá nhìn hau háu vào phần cổ trắng muốt của Đỗ Như ẩn sau vải áo sơ mi trông cứ như con quỷ khát máu. Từ từ, ông cúi mặt xuống gần vành tai cô, thì thầm - Chúng ta có thể làm một cuộc trao đổi sòng phẳng. Tôi sẽ để Hoàng Hiệp khất nợ, thậm chí tiếp tục đầu tư thêm khoản tiền khác cho công ti nhưng bù lại tôi muốn đổi lấy một thứ từ cô.
Hơi thở nóng hổi phát ra từ miệng Thái Bá phả vào vành tai Đỗ Như khiến mọi âm thanh bỗng chốc trở nên lùng bùng. Nhưng nhanh chóng, cô kịp lấy lại bình tĩnh. Đỗ Như hoàn toàn im lặng trước cái trò quái gở từ Thái Bá. Ông vẫn giữ chặt vai cô và miệng thì tiếp tục thầm thì bằng giọng gió:
- Nếu cô đồng ý trở thành người tình của tôi thì tôi hứa sẽ giúp Hoàng Hiệp trở lại như lúc đầu, thậm chí có thể lớn mạnh sánh ngang với Bá Nghiệp.
Đỗ Như ngồi yên, chẳng có chút biểu hiện nào dù là một cử động rất nhỏ. Trong lòng, cô đang thầm cười khinh bỉ lão già đốn mạt này. Cuối cùng vị giám đốc cao cao tại thượng, người người kính nể đó cũng chịu buông bỏ cái mặt nạ giả tạo bẩn thỉu xuống để lộ nguyên hình là kẻ hèn hạ bỉ ổi. Cổ nhân nói chẳng sai, chỉ khi đứng trước những ham muốn thì con người mới bộc lộ bản chất thật. Nguyễn Thái Bá, khao khát lớn lao trong kẻ này là dục vọng.
- Nguyễn giám đốc nghĩ rằng, Đỗ Như sẽ đồng ý sao?
Câu hỏi từ Đỗ Như sau mấy phút im lặng nãy giờ khiến Thái Bá buồn cười. Người đàn ông đó biết rõ Đỗ Như là cô gái khó thuần phục, ngang bướng và không dễ nắm bắt. Nhưng chẳng phải chính vì vậy mà ông càng hứng thú, càng muốn chiếm đoạt đoá hoa xinh đẹp đầy gai góc này ư. Con người, ai cũng có yếu điểm. Không may cho Đỗ Như khi Thái Bá lại nắm rõ yếu điểm của cô. Ông tin chắc rằng, chỉ cần mang hai thứ này ra đe doạ thì Đỗ Như nhất định phục tùng theo.
Về phía Đỗ Như, cô thầm nghĩ nếu lão ta lấn thêm bước nữa thì cô sẽ rút con dao rọc giấy sắc bén kia ra và cho lão biết tay. Bản thân hiểu rõ phải nhún nhường nhưng cô tuyệt đối không để Thái Bá lột bất kỳ thứ gì trên người mình xuống. Đỗ Như có thể chịu đựng cái việc bị ông ta đụng chạm, tuy nhiên điều ấy không có nghĩa cô đồng ý trở thành tình hờ với một kẻ đáng tuổi bố mình.
Đột nhiên, Đỗ Như cảm giác đôi tay bẩn thỉu của Nguyễn Thái Bá rời vị trí khi từ vai chuyển dời qua cổ, lúc này ông ta đang vuốt nhè nhẹ phần da mịn màng sau ót cô. Sự đụng chạm da thịt đó khiến Đỗ Như điên tiết, tay siết chặt con dao rọc giấy và toan rút ra khỏi túi áo vest. Nhưng ý nghĩ phản kháng của Đỗ Như bị dập tắt ngay tức thì khi Thái Bá cất tiếng, vô cùng rõ ràng:
- Cô đừng quên mục đích mình đến đây. Là công ti Hoàng Hiệp, tâm huyết cả đời của bố mẹ cô. Ngoài ra, còn vì một người tên Tôn Duy.
Có cảm tưởng, hai từ "Tôn Duy" như công tắc làm ngừng hết mọi hành động phản kháng của Đỗ Như, thậm chí kể cả trong suy nghĩ.
- Tôi biết, cô và anh chàng đó có mối quan hệ cực kỳ đặc biệt. Tình cảm cô dành cho hắn ta không đơn thuần chỉ là chủ tớ hay bạn bè. Đúng chứ?
Đúng như Đỗ Như đoán trước đó, lão cáo già họ Nguyễn đã cho người điều tra về mối quan hệ giữa mình với Tôn Duy, để rồi giờ đây ông ta mang anh ra đe doạ cô. Đến lúc này thì Đỗ Như thừa nhận một điều: Nguyễn Thái Bá đáng sợ và vô liêm sỉ hơn những gì mình nghĩ!
Không thấy Đỗ Như phản ứng hay nói gì, Thái Bá khẽ nhếch mép cười khỉnh. Tuy kết quả vẫn chưa rõ ràng nhưng ông tin chắc mình đã thắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook