Chú Già Em Yêu Anh!
-
4: Trở Về
Sau cuộc trò chuyện đó, anh trở về với bộ dạng say mướt.
Nói thật anh vẫn còn lụy cô ta, người cho anh cảm nhận được ngọn lửa của tình yêu rồi lại lạnh lùng mà dập tắt đi ngọt lửa đó
Trở về biệt thự Tư Nam, bước vào nhà.
Bác quản gia sốt sắng chạy ra
"Thiếu gia"
"Nấu giúp cháu thuốc giải rượu"
"Vâng"
Anh bước nhanh lên phòng.
Nằm phịch ra giường, tiện tay với lấy tấm ảnh để bàn cạnh giường
Bên trong là ảnh của một thiếu nữ mặc chiếc đầm hồng hai dây đang đứng trên biển.
Anh vuốt nhẹ lên mặt của thiếu nữ trong ảnh, miệng thì thầm gì đó
"Tại sao?"
Rồi anh dứt khoát mà ném nó ra ngoài cửa phòng, miếng kính bảo bệ tấm ảnh vỡ ra từng mảnh.
Bác quản gia đi lên với bát canh giải rượu trên tay, bước qua đám thủy tinh vỡ đó
"Thưa thiếu gia, người uống nhanh cho nóng"
"Bác cứ để trên bàn.
Dọn hộ tôi đám đó!"
Bác quản gia tỉ mỉ quét dọn đám thủy tinh, sau khi quét dọn hết, chắc chắn rằng có thể chạm tay xuống mặt sàn mới thôi
"Thưa thiếu gia, vậy còn tấm ảnh..."
"Cứ ném đại ở đâu cũng được"
"Vâng"
Anh chậm rãi cầm bát canh nóng hổi lên, uống từng ngụm to.
Khi bát canh đã cạn, anh đặt nó lên bàn rồi lại nằm vật ra giường lim dim ngủ
Thời gian cứ thấm thoát thoi đưa, mới đây mà đã trôi qua hai năm nữa
Biết thự Đan Thành thành phố XXS
Hôm nay biệt thự Đan Thành nhộn nhịp hơn mọi ngày.
Đã trôi qua bảy năm, tất nhiên cũng là ngày mà gia đình Tư gia trở về tử Mỹ
Từ sáng sớm họ đã ra đón hai vợ chồng Tư gia
"Mộc An này, tiểu Mộc Đoan đâu rồi? Không về cùng hai người à?" Tần Phương hỏi
"Con bé nói là sẽ về cùng bạn nó.
Đàn phu nhân chắc hẳn nhớ nó lắm ha?" Mộc An trả lời
"Đương nhiên rồi! Đã bảy năm rồi.
Không biết con bé trông như thế nào?"
"Bảy năm mà bà làm như mười năm hay hai mươi năm không bằng ấy" Đàn Lục Vân ngồi ăn trong góc nói vu vơ
"Lục Vân, em ăn nói gì kì thế? Dẫu sao cũng đã rất lâu không gặp lại tiểu Mộc Đoan rồi"
"Đàn Vĩnh Lợi! Anh cứ hở ra là tiểu Mộc Đoan, tiểu Mộc Đoan"
"Sao? Em ghen tỵ à?"
"Chả thèm đâu nhé!"
Nhạc Phong bất ngờ đập tay lên mặt bàn
"Đủ rồi! Hai đứa có thôi đi không?"
"Tại anh ấy" Lục Vân nói nhỏ với Vĩnh Lợi
"Là do em trước"
"Do anh"
"Do em"
Anh đột ngôt đứng dậy khỏi ghế, làm hai người đang thì thàm cãi nhau cũng im bật không dám hó hé lời nào.
Cả nhà đều nhìn lên anh
"Nhạc Phong, con đi đâu thế?"
"Đúng đấy Nhạc Phong.
Lâu lâu mới gặp mặt anh chị mà" Tư Chính cũng đứng dậy
"Em còn có việc ở công ty, nên đi trước.
Mọi người cứ ăn đi không cần đợi con"
Nói rồi anh sải bước đi.
Trên chiếc xe
"Đi đến nhà hàng Âu Khánh"
"Vâng"
Nhà hàng Âu Khánh là nhà hàng chuyên về những món ăn Châu Âu.
Cũng là nơi lần đầu tiên mà anh và cô ấy hẹn hò
Đến nơi, anh bước xuống xe.
Bước vào nhà hàng nơi mà khách hàng bên đối tác của anh đặt bàn trước
Vừa bước đến lại gần bàn, một người đàn ông trung niên ngồi đó đứng dậy, tiến về phía anh chào hỏi
"Đàn tổng, xin chào.
Anh uống gì để tôi gọi?"
"Không cần.
Ngồi đi"
"Đàn tổng, mời!"
"Không biết Đàn tổng đây đã có gia đình chưa?"
"Vào chuyện chính đi"
"Ây da, tôi là muốn giới thiệu con gái tôi cho ngài.
Con bé tuy còn là học sinh nhưng có thể đợi nó lớn"
"Con bé đã ngưỡng mộ Đàn tổng từ lâu.
Nếu như ngài chưa có gia đình thì...
Không biết con gái tôi có phước để làm dâu nhà ngài không?"
"Nếu không bàn chuyện công việc
Mời ông về cho!"
"Đàn tổng, ngài có biết nếu tôi đi tức là đã hủy hợp đồng với Trần thị"
"Không có ông, công ty tôi không phá sản được đâu"
Nói đến đó ông ta cũng biết mình đã bị đuổi khéo, mặt mày đỏ ửng mà đứng dậy bước đi.
Bên này một đám sinh viên nữ ngồi gần đó lén lấy điện thoại chụp anh
"Nè, các cậu đang làm gì vậy?"
Một nữ sinh tầm mười bảy tuổi tiến đến đám nữ sinh đó hỏi
"Bọn tớ đang chụp hình anh chàng đẹp trai kia.
Đằng đó đó"
"Xời, các cậu chụp kiểu gì thế này.
Hình mờ quá"
"Chứ anh ta ngồi quay lưng như vậy chung cũng không được"
"Vậy thì để tôi"
Một người bạn của nữ sinh đó tiến lên, kéo lấy tay
"Mộc Đoan, cậu làm gì thế? Chẳng phải là nói sẽ về nhà à?"
"Ly Ly, cậu cũng biết tớ mà.
Giúp người ta đã"
"Ba mẹ cậu đang đợi thì sao? Với lại cậu còn nói sẽ cho tớ chiêm ngưỡng nhan sắc của chú cậu mà"
"Anh chàng kia cũng đẹp lắm đó.
Tớ đã nhìn thấy anh ta khi anh ta bước vào rồi"
"Phục cậu đó.
Mau lên nhé"
"Biết rồi"
Nói rồi Mộc Đoan len lén đến gần đó hơn một bàn nữa.
Ngồi vào ghế, giơ chiếc điện thoại lên, ngắm nhân vật chính sao cho nằm ở chính giữa ống kính rồi bấm
*Tách Tách*
'Con.me.no'
Cô vội thu điện thoại lại, quay mặt đi chỗ khác
'Chết dở rồi.
Quên tắt âm thanh rồi, chắc anh ta không để ý đâu nhỉ?'
Cô lén quay đầu sang nhìn thái độ của người đó.
Thì liền bất ngờ cúi đầu xuống mặt bàn.
Vừa nãy quay qua thấy anh đáng hướng đầu về phía cô, đã vậy còn chống cằm lên tay nhìn sang nữa chứ
Thật muốn kiếm cái lỗ mà chui quá!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook