Chú Ái Tinh Không
-
Chương 53
Editor: Nguyệt
Mang theo mối nghi đó, anh từng thử vài lần, nhưng kết quả đều khiến anh không biết nói gì. Bởi vì ngài Ariel không trả lời những vấn đề kỳ quặc của anh, chỉ lẳng lặng nhìn cho đến khi anh thấy áy náy, thậm chí cảm thấy nghi ngờ ngài Ariel và thử ngài là hành vi cực kỳ vô lễ.
Sao anh có thể nghi ngờ ngài Ariel thân ái được, đây quả thực là sự chế nhạo lớn nhất với một phó quan như anh!!
Sau vài lần, tâm tư muốn thử cũng nhạt dần, mà việc ngài Ariel đối xử đặc biệt với anh lại càng khiến anh vui sướng hơn.
Bất kể nói thế nào, trong một tháng này, anh đã thể hiện ý muốn thân cận với Ariel rất rõ ràng, dù anh không chủ động đưa ra yêu cầu muốn được đi theo, người thông minh như ngài Ariel chắc chắn không thể hiểu lầm chuyện này được. Chỉ là ngài vẫn xem nhẹ anh thôi, mục tiêu của anh là trở thành người tuyên thệ trung thành duy nhất của ngài Ariel. Vì thế, hôm nay, Ariel đưa ra yêu cầu này là để khảo nghiệm anh lần cuối cùng sao?
Chung Thịnh không thể kiềm chế được cõi lòng đang nhảy nhót, suy đi nghĩ lại về giọng điệu của Ariel lúc nãy, cuối cùng anh kết luận, chỉ cần hôm nay mình bộc lộ đủ thực lực, không nghi ngờ gì nữa, anh sẽ lại trở thành người đi theo ngài Ariel, hơn nữa, đời này anh chính là người đầu tiên đi theo ngài Ariel.
Cho dù là ai, đầu tiên và cuối cùng luôn có ý nghĩa rất đặc biệt. Đời trước, anh từng ghen tỵ với Ryan gần một năm trời vì anh ta có được vinh dự như thế, cho đến tận sau này khi trở thành phó quan của ngài Ariel, anh mới nguôi ngoai.
Nhưng …
Tất cả thực lực!
Ánh mắt Chung Thịnh tối sầm. Quả nhiên ngài Ariel đã phát hiện ra mình che giấu. Ngài có bất mãn vì hành vi che giấu của mình không?
Không kịp suy nghĩ nhiều về mối bất an trong lòng, Chung Thịnh đột nhiên cảm thấy chấn động, anh nhảy vọt lên, cả thân người quay vòng tròn. Chỉ trong nháy mắt, chiếc cơ giáp khổng lổ bạt gãy mấy thân cây thô to, lao ra ngoài. Cùng lúc đó, một chùm sáng trắng lớn đánh ầm ầm vào con đường anh vừa chạy. Nếu không tránh né theo phản xạ, hiện tại anh đã bị knockout rồi.
Mở hệ thống gây nhiễu tín hiệu, hệ thống ngụy trang, Chung Thịnh lập tức phóng ra ba máy mồi. Loại mồi này có khả năng tạo ra dao động năng lượng giống như cơ giáp hệ Thợ Săn, dùng để mê hoặc kẻ địch. Dù sao, khi hai bên đều có cơ giáp viễn trình, ai ra tay trước thường sẽ bị phát hiện trước, tay súng bắn tỉa mà bị phát hiện thì gần như cầm chắc cái chết.
Vừa rồi đối phương phát hiện ra Chung Thịnh trước, nhưng Chung Thịnh lại tránh được đòn tấn công của anh ta. Chỉ tiếc, vì vội vàng tránh né nên Chung Thịnh chưa kịp bắt lấy thân ảnh đối phương. Tình hình hiện tại là, trên ra-đa của đối phương xuất hiện bốn mục tiêu, một khi tấn công nhầm, anh ta chắc chắn sẽ bị Chung Thịnh xử lý. Chung Thịnh cũng không biết anh ta ẩn núp ở đâu. Ra-đa của hệ Thợ Săn tốt, nhưng loại cơ giáp đánh du kích của đối phương cũng không phải bất tài vô dụng, về mặt ngụy trang có thể nói là tương đối khá.
Hai chiếc cơ giáp cứ lẳng lặng giằng co nhau như thế. Hai bên cách nhau khoảng hai km, lại trong địa hình rừng rậm, cơ bản không thể thấy rõ mục tiêu. Nhưng bất cứ dao động năng lượng mạnh nào đều sẽ được biểu hiện trên ra-đa, là mục tiêu vô cùng bắt mắt. Vì thế nên bây giờ họ chỉ có thể lẳng lặng giằng co nhau như vậy. Hơn nữa, về mặt này, Chung Thịnh còn bị đặt vào hoàn cảnh xấu. Đối phương đã xác định được vị trí đại khái của anh, nếu trong năm chiếc cơ giáp của phe kia có một chiếc hạng nặng hỏa lực mạnh tấn công trên diện rộng, hoặc có cơ giáp cận chiến trực tiếp đánh giáp lá cà, vậy Chung Thịnh đúng là tai ương ngập đầu.
“Cậu ở đâu?” Từ tai nghe truyền đến tiếng Ariel.
“Tôi bị phục kích, xác nhận là một chiếc cơ giáp du kích, ở hướng ba giờ của tôi, khoảng cách không rõ.” – Chung Thịnh đáp.
Trầm ngâm một lát, Ariel nói: “Nếu tôi có thể dẫn dụ hắn ta tấn công, cậu giải quyết được chứ?”
“Không thành vấn đề.”
“Được, năm phút sau hành động.” Nói rồi Ariel đóng hệ thống liên lạc.
Chung Thịnh thì cầm chắc súng ngắm, nhằm thẳng hướng ba giờ, vẻ mặt lãnh đạm.
Thời gian từng chút trôi qua, năm phút ngắn ngủi mà dài như một năm. Chung Thịnh nhìn chằm chằm vào ra-đa, không dám bỏ qua bất cứ điều gì dị thường.
Đùng!
Một chùm sáng trắng chói mắt đánh vỡ sự tĩnh lặng của khu rừng. Chung Thịnh nhìn nơi chùm sáng phát ra, nhẹ nhàng bóp cò súng.
Phụp! Một chùm sáng trắng bắn ra từ súng của Chung Thịnh, phá hủy chiếc cơ giáp vừa lộ mình, đang muốn đổi địa điểm phục kích.
“Không tồi.” Giọng nói mang theo chút vui vẻ của Ariel vang lên bên tai.
Chung Thịnh cũng cong cong khóe môi: “Còn lại bốn chiếc.”
“Không, ba.” Ariel nói rất thoải mái: “Trên đường tới đây tôi đã giải quyết một chiếc.”
Chung Thịnh vừa muốn nói gì đó, ra-đa lại hiển thị phát hiện mục tiêu.
Anh hơi mím môi, nói với Ariel: “Bây giờ còn hai.”
Vừa dứt lời, một chùm sáng trắng bắn ra, chiếc cơ giáp hạng nặng hỏa lực mạnh đang cẩn thận đi tới bị bắn thủng khoang đạn dược, nổ đánh ầm.
Ariel nghe Chung Thịnh nói, mày hơi nhướn lên, trong mắt toát ra ý cười không thể che giấu. Một Chung Thịnh có chút tự đắc như thế, hắn chưa từng thấy. Nói thế nào nhỉ, hắn có cảm giác nếu Chung Thịnh đứng trước mặt mình nói câu đó, vẻ mặt cậu ta nhất định là giống chú cún con mong được ngợi khen, vẫy đuôi liên tục.
Trong đầu hiện lên hình ảnh chú cún Chung Thịnh vẫy vẫy cái đuôi, Ariel thầm tự trách mình, tưởng tượng cấp dưới trung thành của mình là chó đúng là quá đáng, như thế rất không tốt. Nhưng không hiểu sao, hắn có cảm giác Chung Thịnh mà có hai cái tai lông xù trên đầu sẽ rất hợp …
Xua đi hình tượng chó Chung Thịnh do trí tưởng tượng vượt xa người thường của mình vẽ ra, Ariel bắt đầu phân tích tình hình hiện tại. “Khụ khụ, còn hai chiếc. Bản đồ này cũng không lớn, nếu chúng ta cẩn thận tìm kiếm thì chắc sẽ lần ra tung tích bọn họ.”
“Bên này chúng ta gây động tĩnh lớn như thế, có khi bọn họ đã nấp đi rồi. Hơn nữa, bản đồ này không lớn, vậy rất có khả năng bọn họ đã tập hợp lại với nhau. Chúng ta nên hành động cùng nhau thì tốt hơn.”
“Được.” Ariel gật đầu.
Hai người bắt đầu đi chậm dọc theo hai hướng khác nhau.
“Mẹ kiếp, hai thằng này có phải người không vậy, vừa mở màn chưa được nửa tiếng đã xử lý ba cơ giáp của chúng ta rồi.” – Một chiếc cơ giáp hình thiêu thân đỏ rực hùng hùng hổ hổ nói.
“Tôi cũng không biết …” Một chiếc cơ giáp khác màu vàng nâu cười khổ. “Nhưng nếu hệ thống để hai bọn họ đấu với năm chúng ta thì chắc phải là cao thủ.”
“Cao thủ cái con khỉ!” – Cơ giáp đỏ mắng – “Cao thủ còn bắt nạt loại tiểu tốt chúng ta làm gì.”
“Được rồi, Ade, ngay cả Monkey cũng bị xử lý, chắc chắn là cao thủ rồi.”
“Đừng có gọi tôi Ade.” Cơ giáp đỏ khó chịu.
“Được được, không gọi thì không gọi. Kế tiếp chúng ta phải làm gì đây?” Cơ giáp nâu vàng cũng không biết nói gì. Trình độ của tiểu đội bọn họ trong số các đoàn đội cơ giáp cấp úy xem như không tồi, ai ngờ hôm nay lại ăn phải quả đắng.
Thật ra bọn họ chưa chắc đã thua thảm thế này, chủ yếu là vì trình độ cá nhân của họ không cao nhưng phối hợp rất ăn ý. Đáng tiếc, hôm nay bọn họ còn chưa kịp tới điểm tập hợp thì đã bị xử lý mất ba trong năm, còn lại anh am hiểu phòng ngự và thiêu thân giỏi cận chiến. Hai người thật sự không có gì đảm bảo sẽ thắng được hai chiếc cơ giáp kia.
“Mẹ nó, thôi, còn đánh gì nữa. Hai chúng ta khó mà phối hợp với nhau được.” Chiến sĩ lái chiếc cơ giáp đỏ buồn bực gãi đầu.
“Hả? Thôi? Chúng ta phải nhận thua sao?” Cơ giáp vàng nâu hỏi.
“Không thua thì chờ bị ngược đãi à?!” – Cơ giáp đỏ mắng – “Cảm giác cơ giáp nổ tung sướng lắm hả? Sửa cơ giáp thì không tốn tiền hử?”
“Ấy, không phải, không phải, thật ra cơ giáp nổ tung sẽ rất đau, sửa cơ giáp cũng rất tốn tiền.” Chiến sĩ lái cơ giáp vàng nâu liên tục lắc đầu, tiếc là anh đang ở trong cơ giáp, người khác không nhìn thấy được.
Nhìn chiếc cơ giáp đỏ biến mất, cơ giáp vàng nâu cô đơn đứng một mình nhìn xung quanh, chỉ đành nhận thua, biến mất khỏi khu rừng.
[Tích! Bạn đã giành thắng lợi trong trận đấu này!]
Hai tiếng thông báo của hệ thống đồng thời vang lên bên tai hai người.
“Hả? Thắng?” Chung Thịnh ngớ ra.
“Chắc đối phương thấy chênh lệch lớn quá nên nhận thua.” Ariel lại rất bình tĩnh. Vừa rồi hắn đã nhìn ra, người giao thủ với mình trình độ cũng bình thường, chỉ chuộc loại phổ thông trong số sĩ quan cấp úy. Nếu hắn và Chung Thịnh cũng là trình độ cấp úy phổ thông, thì trận đấu này thắng bại ra sao còn khó nói. Nhưng, hai người họ tuy hiện tại mang quân hàm cấp úy, trên thực tế lại là một người trình độ cấp tá, một người thậm chí đạt trình độ cấp tướng. Nói khó nghe một chút thì trận đấu này đúng là bọn họ bắt nạt người ta.
Mang theo mối nghi đó, anh từng thử vài lần, nhưng kết quả đều khiến anh không biết nói gì. Bởi vì ngài Ariel không trả lời những vấn đề kỳ quặc của anh, chỉ lẳng lặng nhìn cho đến khi anh thấy áy náy, thậm chí cảm thấy nghi ngờ ngài Ariel và thử ngài là hành vi cực kỳ vô lễ.
Sao anh có thể nghi ngờ ngài Ariel thân ái được, đây quả thực là sự chế nhạo lớn nhất với một phó quan như anh!!
Sau vài lần, tâm tư muốn thử cũng nhạt dần, mà việc ngài Ariel đối xử đặc biệt với anh lại càng khiến anh vui sướng hơn.
Bất kể nói thế nào, trong một tháng này, anh đã thể hiện ý muốn thân cận với Ariel rất rõ ràng, dù anh không chủ động đưa ra yêu cầu muốn được đi theo, người thông minh như ngài Ariel chắc chắn không thể hiểu lầm chuyện này được. Chỉ là ngài vẫn xem nhẹ anh thôi, mục tiêu của anh là trở thành người tuyên thệ trung thành duy nhất của ngài Ariel. Vì thế, hôm nay, Ariel đưa ra yêu cầu này là để khảo nghiệm anh lần cuối cùng sao?
Chung Thịnh không thể kiềm chế được cõi lòng đang nhảy nhót, suy đi nghĩ lại về giọng điệu của Ariel lúc nãy, cuối cùng anh kết luận, chỉ cần hôm nay mình bộc lộ đủ thực lực, không nghi ngờ gì nữa, anh sẽ lại trở thành người đi theo ngài Ariel, hơn nữa, đời này anh chính là người đầu tiên đi theo ngài Ariel.
Cho dù là ai, đầu tiên và cuối cùng luôn có ý nghĩa rất đặc biệt. Đời trước, anh từng ghen tỵ với Ryan gần một năm trời vì anh ta có được vinh dự như thế, cho đến tận sau này khi trở thành phó quan của ngài Ariel, anh mới nguôi ngoai.
Nhưng …
Tất cả thực lực!
Ánh mắt Chung Thịnh tối sầm. Quả nhiên ngài Ariel đã phát hiện ra mình che giấu. Ngài có bất mãn vì hành vi che giấu của mình không?
Không kịp suy nghĩ nhiều về mối bất an trong lòng, Chung Thịnh đột nhiên cảm thấy chấn động, anh nhảy vọt lên, cả thân người quay vòng tròn. Chỉ trong nháy mắt, chiếc cơ giáp khổng lổ bạt gãy mấy thân cây thô to, lao ra ngoài. Cùng lúc đó, một chùm sáng trắng lớn đánh ầm ầm vào con đường anh vừa chạy. Nếu không tránh né theo phản xạ, hiện tại anh đã bị knockout rồi.
Mở hệ thống gây nhiễu tín hiệu, hệ thống ngụy trang, Chung Thịnh lập tức phóng ra ba máy mồi. Loại mồi này có khả năng tạo ra dao động năng lượng giống như cơ giáp hệ Thợ Săn, dùng để mê hoặc kẻ địch. Dù sao, khi hai bên đều có cơ giáp viễn trình, ai ra tay trước thường sẽ bị phát hiện trước, tay súng bắn tỉa mà bị phát hiện thì gần như cầm chắc cái chết.
Vừa rồi đối phương phát hiện ra Chung Thịnh trước, nhưng Chung Thịnh lại tránh được đòn tấn công của anh ta. Chỉ tiếc, vì vội vàng tránh né nên Chung Thịnh chưa kịp bắt lấy thân ảnh đối phương. Tình hình hiện tại là, trên ra-đa của đối phương xuất hiện bốn mục tiêu, một khi tấn công nhầm, anh ta chắc chắn sẽ bị Chung Thịnh xử lý. Chung Thịnh cũng không biết anh ta ẩn núp ở đâu. Ra-đa của hệ Thợ Săn tốt, nhưng loại cơ giáp đánh du kích của đối phương cũng không phải bất tài vô dụng, về mặt ngụy trang có thể nói là tương đối khá.
Hai chiếc cơ giáp cứ lẳng lặng giằng co nhau như thế. Hai bên cách nhau khoảng hai km, lại trong địa hình rừng rậm, cơ bản không thể thấy rõ mục tiêu. Nhưng bất cứ dao động năng lượng mạnh nào đều sẽ được biểu hiện trên ra-đa, là mục tiêu vô cùng bắt mắt. Vì thế nên bây giờ họ chỉ có thể lẳng lặng giằng co nhau như vậy. Hơn nữa, về mặt này, Chung Thịnh còn bị đặt vào hoàn cảnh xấu. Đối phương đã xác định được vị trí đại khái của anh, nếu trong năm chiếc cơ giáp của phe kia có một chiếc hạng nặng hỏa lực mạnh tấn công trên diện rộng, hoặc có cơ giáp cận chiến trực tiếp đánh giáp lá cà, vậy Chung Thịnh đúng là tai ương ngập đầu.
“Cậu ở đâu?” Từ tai nghe truyền đến tiếng Ariel.
“Tôi bị phục kích, xác nhận là một chiếc cơ giáp du kích, ở hướng ba giờ của tôi, khoảng cách không rõ.” – Chung Thịnh đáp.
Trầm ngâm một lát, Ariel nói: “Nếu tôi có thể dẫn dụ hắn ta tấn công, cậu giải quyết được chứ?”
“Không thành vấn đề.”
“Được, năm phút sau hành động.” Nói rồi Ariel đóng hệ thống liên lạc.
Chung Thịnh thì cầm chắc súng ngắm, nhằm thẳng hướng ba giờ, vẻ mặt lãnh đạm.
Thời gian từng chút trôi qua, năm phút ngắn ngủi mà dài như một năm. Chung Thịnh nhìn chằm chằm vào ra-đa, không dám bỏ qua bất cứ điều gì dị thường.
Đùng!
Một chùm sáng trắng chói mắt đánh vỡ sự tĩnh lặng của khu rừng. Chung Thịnh nhìn nơi chùm sáng phát ra, nhẹ nhàng bóp cò súng.
Phụp! Một chùm sáng trắng bắn ra từ súng của Chung Thịnh, phá hủy chiếc cơ giáp vừa lộ mình, đang muốn đổi địa điểm phục kích.
“Không tồi.” Giọng nói mang theo chút vui vẻ của Ariel vang lên bên tai.
Chung Thịnh cũng cong cong khóe môi: “Còn lại bốn chiếc.”
“Không, ba.” Ariel nói rất thoải mái: “Trên đường tới đây tôi đã giải quyết một chiếc.”
Chung Thịnh vừa muốn nói gì đó, ra-đa lại hiển thị phát hiện mục tiêu.
Anh hơi mím môi, nói với Ariel: “Bây giờ còn hai.”
Vừa dứt lời, một chùm sáng trắng bắn ra, chiếc cơ giáp hạng nặng hỏa lực mạnh đang cẩn thận đi tới bị bắn thủng khoang đạn dược, nổ đánh ầm.
Ariel nghe Chung Thịnh nói, mày hơi nhướn lên, trong mắt toát ra ý cười không thể che giấu. Một Chung Thịnh có chút tự đắc như thế, hắn chưa từng thấy. Nói thế nào nhỉ, hắn có cảm giác nếu Chung Thịnh đứng trước mặt mình nói câu đó, vẻ mặt cậu ta nhất định là giống chú cún con mong được ngợi khen, vẫy đuôi liên tục.
Trong đầu hiện lên hình ảnh chú cún Chung Thịnh vẫy vẫy cái đuôi, Ariel thầm tự trách mình, tưởng tượng cấp dưới trung thành của mình là chó đúng là quá đáng, như thế rất không tốt. Nhưng không hiểu sao, hắn có cảm giác Chung Thịnh mà có hai cái tai lông xù trên đầu sẽ rất hợp …
Xua đi hình tượng chó Chung Thịnh do trí tưởng tượng vượt xa người thường của mình vẽ ra, Ariel bắt đầu phân tích tình hình hiện tại. “Khụ khụ, còn hai chiếc. Bản đồ này cũng không lớn, nếu chúng ta cẩn thận tìm kiếm thì chắc sẽ lần ra tung tích bọn họ.”
“Bên này chúng ta gây động tĩnh lớn như thế, có khi bọn họ đã nấp đi rồi. Hơn nữa, bản đồ này không lớn, vậy rất có khả năng bọn họ đã tập hợp lại với nhau. Chúng ta nên hành động cùng nhau thì tốt hơn.”
“Được.” Ariel gật đầu.
Hai người bắt đầu đi chậm dọc theo hai hướng khác nhau.
“Mẹ kiếp, hai thằng này có phải người không vậy, vừa mở màn chưa được nửa tiếng đã xử lý ba cơ giáp của chúng ta rồi.” – Một chiếc cơ giáp hình thiêu thân đỏ rực hùng hùng hổ hổ nói.
“Tôi cũng không biết …” Một chiếc cơ giáp khác màu vàng nâu cười khổ. “Nhưng nếu hệ thống để hai bọn họ đấu với năm chúng ta thì chắc phải là cao thủ.”
“Cao thủ cái con khỉ!” – Cơ giáp đỏ mắng – “Cao thủ còn bắt nạt loại tiểu tốt chúng ta làm gì.”
“Được rồi, Ade, ngay cả Monkey cũng bị xử lý, chắc chắn là cao thủ rồi.”
“Đừng có gọi tôi Ade.” Cơ giáp đỏ khó chịu.
“Được được, không gọi thì không gọi. Kế tiếp chúng ta phải làm gì đây?” Cơ giáp nâu vàng cũng không biết nói gì. Trình độ của tiểu đội bọn họ trong số các đoàn đội cơ giáp cấp úy xem như không tồi, ai ngờ hôm nay lại ăn phải quả đắng.
Thật ra bọn họ chưa chắc đã thua thảm thế này, chủ yếu là vì trình độ cá nhân của họ không cao nhưng phối hợp rất ăn ý. Đáng tiếc, hôm nay bọn họ còn chưa kịp tới điểm tập hợp thì đã bị xử lý mất ba trong năm, còn lại anh am hiểu phòng ngự và thiêu thân giỏi cận chiến. Hai người thật sự không có gì đảm bảo sẽ thắng được hai chiếc cơ giáp kia.
“Mẹ nó, thôi, còn đánh gì nữa. Hai chúng ta khó mà phối hợp với nhau được.” Chiến sĩ lái chiếc cơ giáp đỏ buồn bực gãi đầu.
“Hả? Thôi? Chúng ta phải nhận thua sao?” Cơ giáp vàng nâu hỏi.
“Không thua thì chờ bị ngược đãi à?!” – Cơ giáp đỏ mắng – “Cảm giác cơ giáp nổ tung sướng lắm hả? Sửa cơ giáp thì không tốn tiền hử?”
“Ấy, không phải, không phải, thật ra cơ giáp nổ tung sẽ rất đau, sửa cơ giáp cũng rất tốn tiền.” Chiến sĩ lái cơ giáp vàng nâu liên tục lắc đầu, tiếc là anh đang ở trong cơ giáp, người khác không nhìn thấy được.
Nhìn chiếc cơ giáp đỏ biến mất, cơ giáp vàng nâu cô đơn đứng một mình nhìn xung quanh, chỉ đành nhận thua, biến mất khỏi khu rừng.
[Tích! Bạn đã giành thắng lợi trong trận đấu này!]
Hai tiếng thông báo của hệ thống đồng thời vang lên bên tai hai người.
“Hả? Thắng?” Chung Thịnh ngớ ra.
“Chắc đối phương thấy chênh lệch lớn quá nên nhận thua.” Ariel lại rất bình tĩnh. Vừa rồi hắn đã nhìn ra, người giao thủ với mình trình độ cũng bình thường, chỉ chuộc loại phổ thông trong số sĩ quan cấp úy. Nếu hắn và Chung Thịnh cũng là trình độ cấp úy phổ thông, thì trận đấu này thắng bại ra sao còn khó nói. Nhưng, hai người họ tuy hiện tại mang quân hàm cấp úy, trên thực tế lại là một người trình độ cấp tá, một người thậm chí đạt trình độ cấp tướng. Nói khó nghe một chút thì trận đấu này đúng là bọn họ bắt nạt người ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook