Chú Ái Tinh Không
-
Chương 34
Editor: Nguyệt
“Hửm?” Cuối cùng cũng chú ý tới lời nói và việc làm của mình khiến các học viên bị đả kích nặng, Từ Vệ Quốc không khỏi cười ha ha để che giấu mình đang chột dạ.
“Phải rồi, lúc nãy tôi mới nói được một nửa.” Từ Vệ Quốc lại nghiêm mặt: “Các cô cậu đừng cho rằng tôi nói đùa, trường quân đội Đệ Nhất hoàn toàn khác những trường quân đội khác. Ngoài việc bắt đầu từ năm thứ năm các cậu sẽ vào quân đội tham gia thực chiến, đến năm thứ tư trường cũng ngẫu nhiên phân cho các cậu một vài nhiệm vụ. Chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ mới có thể thông qua khảo hạch cuối học kỳ, nếu nhiệm vụ thất bại thì bị lưu ban, lưu ban quá hai lần nhà trường sẽ phán định các cậu không theo kịp tiến độ của trường, do đó cử các cậu đến trường quân đội khác. Hơn nữa, các cô cậu không nên xem nhẹ, những nhiệm vụ này đều được lựa chọn khắt khe từ liên minh lính đánh thuê, tuy đa số là an toàn nhưng khi chấp hành nhiệm vụ, con số tử vong cũng không nhỏ.”
Từ Vệ Quốc nhìn các học viên, thấy họ đều chăm chú lắng nghe liền nói tiếp: “Chú ý, ‘con số không nhỏ’ mà tôi nói chính là một phần ba. Nói cách khác, trong khi làm nhiệm vụ, có khả năng một phần ba học viên sẽ chết.”
Các học viên bị tin này làm sợ ngây người, tỉ lệ tử vong một phần ba? Thế thì mấy nhiệm vụ này cũng quá nguy hiểm rồi?
Chú ý tới khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ của đám học viên, Từ Vệ Quốc cảm thấy hình như mình nói hơi quá, vội vàng bổ sung: “Thật ra các cậu không cần quá lo lắng. Dù sao nhiệm vụ như thế không nhiều, hàng năm chỉ có một cái thôi. Vả lại, nói là một phần ba tử vong, nhưng trên thực tế đa phần chỉ cần cẩn thận một chút là độ an toàn tuyệt đối được bảo đảm.”
Cho dù Từ Vệ Quốc thề thốt rằng nhiệm vụ có nguy hiểm cũng không đến mức toi mạng, các học viên đã bị lời nói đầu của hắn dọa sợ, mấy lời giải thích sau đó chẳng có tác dụng gì nhiều. Một vài học viên năng lực không tốt lắm thậm chí bắt đầu có suy nghĩ chủ động rút khỏi kỳ khảo hạch. Dù sao từ trường quân đội Đệ Nhất ra có tiền đồ tốt thật, nhưng phải còn mạng để mà tốt nghiệp đã.
Nhìn Từ Vệ Quốc xấu hổ giải thích loại nhiệm vụ này không nguy hiểm như họ tưởng tượng, Chung Thịnh không nhịn được liếc mắt khinh thường. Xem đi, ra oai phủ đầu cho lắm vào, giờ học viên bị dọa rồi đó.
“Khụ khụ.” Xấu hổ ho khan hai tiếng, Từ Vệ Quốc cảm thấy rất uể oải khi mình thất thủ. Quả nhiên, lần đầu làm huấn luyện viên, không nắm chắc ‘hạn độ’, chuyện này nếu để mấy tên khốn kia biết, kiểu gì cũng sẽ cười nhạo mình. Thôi quên đi, muốn ra sao thì ra, ai dám cười nhạo mình lao lên đánh là được, đánh đến không ai dám nhắc lại chuyện này nữa mới thôi.
Rất nhanh, Từ Vệ Quốc làm ra một quyết định, tâm trạng cũng theo đó tốt lên.
“Chú ý! Huấn luyện tinh thần lực sẽ lập tức bắt đầu!” Từ Vệ Quốc dứt khoát bắt đầu bài huấn luyện, không để đám nhóc này suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Dựa theo chỉ thị của Từ Vệ Quốc, các học viên lần lượt bước vào một cánh cửa lớn trong đại sảnh. Bởi vì là không gian giả thuyết, cho nên cánh cửa này rất thần kỳ. Nhìn từ ngoài vào chỉ thấy sau cánh cửa là một ngọn núi hoang vu trống trải, nhưng mỗi học viên lại đi vào một không gian độc lập với nhau, tự tiến hành huấn luyện.
Tình cảnh này Chung Thịnh sớm đã nhìn quen, cho nên sau khi tiến vào không gian độc lập, anh lập tức bắt đầu huấn luyện.
Chờ tất cả các học viên đều vào không gian huấn luyện rồi, Từ Vệ Quốc đứng trong đại sảnh, trước mắt đột nhiên xuất hiện một màn hình thật lớn. Màn ảnh được phân chia thành mấy chục khối nhỏ, mỗi khối là hình ảnh huấn luyện của một học viên. Ngoại trừ Chung Thịnh và Ariel, gần như tất cả các học viên sau khi tiến vào không gian độc lập đều vô cùng kinh ngạc. Bởi vì họ không ngờ huấn luyện tinh thần lực lại là … chạy vượt chướng ngại vật.
Vị trí của bọn họ khi vừa vào phòng huấn luyện chính là điểm khởi đầu. Dọc theo đường chạy, từ núi non đến sông suối, rừng sâu bình địa, gần như tất cả các loại địa hình đều có.
Rất nhiều học viên ngẩn ngơ, chạy vượt chướng ngại vật là hạng mục huấn luyện thể thuật, tại sao trong thế giới giả thuyết lại thành huấn luyện tinh thần lực? Nhưng không hiểu không có nghĩa là bọn họ không tiến hành huấn luyện. Nói đùa, bọn họ vẫn còn ấn tượng về nữ sinh vừa rồi vì không phục tùng mệnh lệnh mà bị đào thải, ai lại dám làm người tiếp theo.
Đừng quên, Từ Vệ Quốc còn đang cân nhắc xử lý hết loại gai mắt đó một lượt. Ai lên làm chim đầu đàn thì đó chính là kẻ ngu.
Thế là, tất cả học viên bắt đầu cố sức chạy vượt chướng ngại vật trong thế giới giả thuyết.
Một giờ sau, Từ Vệ Quốc thông báo, bảo bọn họ rời khỏi đường chạy.
Đại đa số học viên đều thấy khó hiểu với mệnh lệnh này. Chạy vượt chướng ngại vật trong thế giới giả thuyết, thân thể không có tiêu hao gì, ngay cả ở trong thế giới thật thì trình độ này cũng chưa phải cực hạn của họ.
Nhìn không ít học viên có vẻ mặt mờ mịt, Từ Vệ Quốc lại mỉm cười lần nữa.
“Có phải đang cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao tôi lại bảo các cô cậu ngừng tập không?”
Các học viên gật đầu.
Từ Vệ Quốc vẻ mặt ôn hòa nói: “Không sao, lát nữa các cậu sẽ biết, bây giờ tan học đi.”
Nhìn thái độ quỷ dị đó của Từ Vệ Quốc, các học viên không khỏi rùng mình, lòng thầm hô: rất bất thường!!
Thật đáng tiếc, Từ Vệ Quốc cũng không có ý định giải thích nghi hoặc của họ, chỉ dùng vẻ mặt ôn hòa khác thường nhìn một đám học viên rời khỏi thế giới giả thuyết.
Nếu bảo ai có thể biết nguyên nhân vì sao Từ Vệ Quốc lại có thái độ kỳ lạ này, vậy người đó chỉ có thể là Chung Thịnh và Ariel. Cũng chính vì thế, cho nên hai người rất ăn ý rời khỏi không gian giả thuyết đầu tiên, sau khi ra khỏi đản thương, quyết đoán chạy ngay khỏi phòng học.
Ngay sau đó, trong phòng học truyền đến tiếng đản thương mở ra, cùng với –
“Ọe…”
— Một tràng tiếng nôn mửa.
Tinh thần lực phát ra từ đại não con người, thế giới giả tưởng chính là thông qua tinh thần lực mà hư cấu thành. Cho nên, huấn luyện thể năng trong không gian giả thuyết chính là một cách huấn luyện tinh thần lực. Chẳng qua, đản thương của trường quân đội Đệ Nhất tương đối đặc thù, tiêu hao tinh thần lực nhiều hơn gấp mấy lần. Nói cách khác, tinh thần lực của một người bình thường có thể duy trì liên tục trong thế giới giả thuyết một giờ, nhưng nếu dùng đản thương này thì chưa trụ nổi mười phút.
Bởi vậy, các học viên trong không gian giả tưởng không cảm thấy gì dị thường, nhưng khi họ ra ngoài thế giới thực, tinh thần lực tiêu hao nhiều sẽ trực tiếp thể hiện trên thân thể họ, và kết quả là … váng đầu, hoa mắt, buồn nôn. Tình huống này chỉ một số nhân tài có thể chất đặc thù mới tránh được.
Gần như tất cả các học viên đều cống hiến bữa cơm trưa cho sàn nhà. Trong đó, không ít người nhớ lại lời nhắn của huấn luyện viên Đặng Bồi sáng nay, lệ rơi đầy mặt. Trưởng quan, anh nói cụ thể tỉ mỉ hơn cho chúng tôi thì chết sao …
Chung Thịnh và Ariel thoát được một kiếp, đứng trước cửa phòng hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì. Bởi vì ai trong hai người cũng không thể giải thích tại sao mình làm thế, cứ như đã biết trước phản ứng của các học viên khác.
Ariel mặt không chút thay đổi, nói: “Gia phụ từng đề cập một lần, tôi cũng trải qua loại huấn luyện tương tự.”
Chung Thịnh: “…”
Ariel đưa mắt nhìn Chung Thịnh, ý bảo cậu tốt nhất nên giải thích xem sao lại có phản ứng như thế.
Chung Thịnh vạn phần rối rắm, đáp: “Nếu tôi nói tôi từng đọc được điều này trên mạng, cũng trải qua huấn luyện cùng loại, cậu sẽ tin sao …”
Ariel: “…”
Không biết có phải ảo giác không, Chung Thịnh chung quy cảm thấy vẻ mặt bình tĩnh của ngài Ariel dường như xuất hiện vết nứt.
Trầm mặc một hồi, Ariel ra vẻ thâm trầm, gật đầu: “Tôi tin.”
Chung Thịnh: “…”
Chung Thịnh không nhịn được gào thét trong lòng: đến tôi còn chẳng tin đây này! Ngài Ariel, ngài không cần phải vậy đâu, ôi hình tượng anh minh thần võ của ngài, sao ngài có thể tin lý do vớ vẩn như thế được!!
“Hửm?” Cuối cùng cũng chú ý tới lời nói và việc làm của mình khiến các học viên bị đả kích nặng, Từ Vệ Quốc không khỏi cười ha ha để che giấu mình đang chột dạ.
“Phải rồi, lúc nãy tôi mới nói được một nửa.” Từ Vệ Quốc lại nghiêm mặt: “Các cô cậu đừng cho rằng tôi nói đùa, trường quân đội Đệ Nhất hoàn toàn khác những trường quân đội khác. Ngoài việc bắt đầu từ năm thứ năm các cậu sẽ vào quân đội tham gia thực chiến, đến năm thứ tư trường cũng ngẫu nhiên phân cho các cậu một vài nhiệm vụ. Chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ mới có thể thông qua khảo hạch cuối học kỳ, nếu nhiệm vụ thất bại thì bị lưu ban, lưu ban quá hai lần nhà trường sẽ phán định các cậu không theo kịp tiến độ của trường, do đó cử các cậu đến trường quân đội khác. Hơn nữa, các cô cậu không nên xem nhẹ, những nhiệm vụ này đều được lựa chọn khắt khe từ liên minh lính đánh thuê, tuy đa số là an toàn nhưng khi chấp hành nhiệm vụ, con số tử vong cũng không nhỏ.”
Từ Vệ Quốc nhìn các học viên, thấy họ đều chăm chú lắng nghe liền nói tiếp: “Chú ý, ‘con số không nhỏ’ mà tôi nói chính là một phần ba. Nói cách khác, trong khi làm nhiệm vụ, có khả năng một phần ba học viên sẽ chết.”
Các học viên bị tin này làm sợ ngây người, tỉ lệ tử vong một phần ba? Thế thì mấy nhiệm vụ này cũng quá nguy hiểm rồi?
Chú ý tới khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ của đám học viên, Từ Vệ Quốc cảm thấy hình như mình nói hơi quá, vội vàng bổ sung: “Thật ra các cậu không cần quá lo lắng. Dù sao nhiệm vụ như thế không nhiều, hàng năm chỉ có một cái thôi. Vả lại, nói là một phần ba tử vong, nhưng trên thực tế đa phần chỉ cần cẩn thận một chút là độ an toàn tuyệt đối được bảo đảm.”
Cho dù Từ Vệ Quốc thề thốt rằng nhiệm vụ có nguy hiểm cũng không đến mức toi mạng, các học viên đã bị lời nói đầu của hắn dọa sợ, mấy lời giải thích sau đó chẳng có tác dụng gì nhiều. Một vài học viên năng lực không tốt lắm thậm chí bắt đầu có suy nghĩ chủ động rút khỏi kỳ khảo hạch. Dù sao từ trường quân đội Đệ Nhất ra có tiền đồ tốt thật, nhưng phải còn mạng để mà tốt nghiệp đã.
Nhìn Từ Vệ Quốc xấu hổ giải thích loại nhiệm vụ này không nguy hiểm như họ tưởng tượng, Chung Thịnh không nhịn được liếc mắt khinh thường. Xem đi, ra oai phủ đầu cho lắm vào, giờ học viên bị dọa rồi đó.
“Khụ khụ.” Xấu hổ ho khan hai tiếng, Từ Vệ Quốc cảm thấy rất uể oải khi mình thất thủ. Quả nhiên, lần đầu làm huấn luyện viên, không nắm chắc ‘hạn độ’, chuyện này nếu để mấy tên khốn kia biết, kiểu gì cũng sẽ cười nhạo mình. Thôi quên đi, muốn ra sao thì ra, ai dám cười nhạo mình lao lên đánh là được, đánh đến không ai dám nhắc lại chuyện này nữa mới thôi.
Rất nhanh, Từ Vệ Quốc làm ra một quyết định, tâm trạng cũng theo đó tốt lên.
“Chú ý! Huấn luyện tinh thần lực sẽ lập tức bắt đầu!” Từ Vệ Quốc dứt khoát bắt đầu bài huấn luyện, không để đám nhóc này suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Dựa theo chỉ thị của Từ Vệ Quốc, các học viên lần lượt bước vào một cánh cửa lớn trong đại sảnh. Bởi vì là không gian giả thuyết, cho nên cánh cửa này rất thần kỳ. Nhìn từ ngoài vào chỉ thấy sau cánh cửa là một ngọn núi hoang vu trống trải, nhưng mỗi học viên lại đi vào một không gian độc lập với nhau, tự tiến hành huấn luyện.
Tình cảnh này Chung Thịnh sớm đã nhìn quen, cho nên sau khi tiến vào không gian độc lập, anh lập tức bắt đầu huấn luyện.
Chờ tất cả các học viên đều vào không gian huấn luyện rồi, Từ Vệ Quốc đứng trong đại sảnh, trước mắt đột nhiên xuất hiện một màn hình thật lớn. Màn ảnh được phân chia thành mấy chục khối nhỏ, mỗi khối là hình ảnh huấn luyện của một học viên. Ngoại trừ Chung Thịnh và Ariel, gần như tất cả các học viên sau khi tiến vào không gian độc lập đều vô cùng kinh ngạc. Bởi vì họ không ngờ huấn luyện tinh thần lực lại là … chạy vượt chướng ngại vật.
Vị trí của bọn họ khi vừa vào phòng huấn luyện chính là điểm khởi đầu. Dọc theo đường chạy, từ núi non đến sông suối, rừng sâu bình địa, gần như tất cả các loại địa hình đều có.
Rất nhiều học viên ngẩn ngơ, chạy vượt chướng ngại vật là hạng mục huấn luyện thể thuật, tại sao trong thế giới giả thuyết lại thành huấn luyện tinh thần lực? Nhưng không hiểu không có nghĩa là bọn họ không tiến hành huấn luyện. Nói đùa, bọn họ vẫn còn ấn tượng về nữ sinh vừa rồi vì không phục tùng mệnh lệnh mà bị đào thải, ai lại dám làm người tiếp theo.
Đừng quên, Từ Vệ Quốc còn đang cân nhắc xử lý hết loại gai mắt đó một lượt. Ai lên làm chim đầu đàn thì đó chính là kẻ ngu.
Thế là, tất cả học viên bắt đầu cố sức chạy vượt chướng ngại vật trong thế giới giả thuyết.
Một giờ sau, Từ Vệ Quốc thông báo, bảo bọn họ rời khỏi đường chạy.
Đại đa số học viên đều thấy khó hiểu với mệnh lệnh này. Chạy vượt chướng ngại vật trong thế giới giả thuyết, thân thể không có tiêu hao gì, ngay cả ở trong thế giới thật thì trình độ này cũng chưa phải cực hạn của họ.
Nhìn không ít học viên có vẻ mặt mờ mịt, Từ Vệ Quốc lại mỉm cười lần nữa.
“Có phải đang cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao tôi lại bảo các cô cậu ngừng tập không?”
Các học viên gật đầu.
Từ Vệ Quốc vẻ mặt ôn hòa nói: “Không sao, lát nữa các cậu sẽ biết, bây giờ tan học đi.”
Nhìn thái độ quỷ dị đó của Từ Vệ Quốc, các học viên không khỏi rùng mình, lòng thầm hô: rất bất thường!!
Thật đáng tiếc, Từ Vệ Quốc cũng không có ý định giải thích nghi hoặc của họ, chỉ dùng vẻ mặt ôn hòa khác thường nhìn một đám học viên rời khỏi thế giới giả thuyết.
Nếu bảo ai có thể biết nguyên nhân vì sao Từ Vệ Quốc lại có thái độ kỳ lạ này, vậy người đó chỉ có thể là Chung Thịnh và Ariel. Cũng chính vì thế, cho nên hai người rất ăn ý rời khỏi không gian giả thuyết đầu tiên, sau khi ra khỏi đản thương, quyết đoán chạy ngay khỏi phòng học.
Ngay sau đó, trong phòng học truyền đến tiếng đản thương mở ra, cùng với –
“Ọe…”
— Một tràng tiếng nôn mửa.
Tinh thần lực phát ra từ đại não con người, thế giới giả tưởng chính là thông qua tinh thần lực mà hư cấu thành. Cho nên, huấn luyện thể năng trong không gian giả thuyết chính là một cách huấn luyện tinh thần lực. Chẳng qua, đản thương của trường quân đội Đệ Nhất tương đối đặc thù, tiêu hao tinh thần lực nhiều hơn gấp mấy lần. Nói cách khác, tinh thần lực của một người bình thường có thể duy trì liên tục trong thế giới giả thuyết một giờ, nhưng nếu dùng đản thương này thì chưa trụ nổi mười phút.
Bởi vậy, các học viên trong không gian giả tưởng không cảm thấy gì dị thường, nhưng khi họ ra ngoài thế giới thực, tinh thần lực tiêu hao nhiều sẽ trực tiếp thể hiện trên thân thể họ, và kết quả là … váng đầu, hoa mắt, buồn nôn. Tình huống này chỉ một số nhân tài có thể chất đặc thù mới tránh được.
Gần như tất cả các học viên đều cống hiến bữa cơm trưa cho sàn nhà. Trong đó, không ít người nhớ lại lời nhắn của huấn luyện viên Đặng Bồi sáng nay, lệ rơi đầy mặt. Trưởng quan, anh nói cụ thể tỉ mỉ hơn cho chúng tôi thì chết sao …
Chung Thịnh và Ariel thoát được một kiếp, đứng trước cửa phòng hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì. Bởi vì ai trong hai người cũng không thể giải thích tại sao mình làm thế, cứ như đã biết trước phản ứng của các học viên khác.
Ariel mặt không chút thay đổi, nói: “Gia phụ từng đề cập một lần, tôi cũng trải qua loại huấn luyện tương tự.”
Chung Thịnh: “…”
Ariel đưa mắt nhìn Chung Thịnh, ý bảo cậu tốt nhất nên giải thích xem sao lại có phản ứng như thế.
Chung Thịnh vạn phần rối rắm, đáp: “Nếu tôi nói tôi từng đọc được điều này trên mạng, cũng trải qua huấn luyện cùng loại, cậu sẽ tin sao …”
Ariel: “…”
Không biết có phải ảo giác không, Chung Thịnh chung quy cảm thấy vẻ mặt bình tĩnh của ngài Ariel dường như xuất hiện vết nứt.
Trầm mặc một hồi, Ariel ra vẻ thâm trầm, gật đầu: “Tôi tin.”
Chung Thịnh: “…”
Chung Thịnh không nhịn được gào thét trong lòng: đến tôi còn chẳng tin đây này! Ngài Ariel, ngài không cần phải vậy đâu, ôi hình tượng anh minh thần võ của ngài, sao ngài có thể tin lý do vớ vẩn như thế được!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook