Chú Ái Tinh Không
-
Chương 268
Editor: Nguyệt
“Thưa trưởng quan, bố tôi là John Clifford.”
“Hử? Tôi biết rồi.” Râu quai nón nhún vai, “Cùng tên với tổng chỉ huy Quân khu I. Nếu không phải mặt mũi hai người không giống nhau, có khi tôi còn tưởng cậu là con ngài ấy.”
Chung Thịnh lại càng run vai dữ dội, cho dù bị Ariel dùng ánh mắt uy hiếp, anh vẫn không thể nhịn được.
Ariel: “… Tôi giống mẹ nhiều hơn.”
“À, thế chắc lúc trẻ mẹ cậu đẹp lắm.”
Allen đứng sau râu quai nón làm bối cảnh nãy giờ thực sự không chịu nổi nữa. Từ đầu đến giờ thủ trưởng cứ làm mấy trò con bò, vốn hắn cũng muốn xem trò cười, nhưng thấy thủ trưởng lộ ra vẻ IQ có hạn này, thân là phó quan hắn thấy thật mất mặt.
“Trưởng quan, tôi nghĩ ý của trung tá Ariel là, bố cậu ấy chính là ngài John Clifford ‘đó’.” Allen nhấn mạnh vào chữ ‘đó’.
“À, ngài đó à … Cái gì cơ?!” Râu quai nón sửng sốt.
“Vâng, chính là tướng quân Clifford.” Allen nghiến răng nghiến lợi nói. Sư đoàn 1 có vị thủ trưởng ngố tàu này liệu có ổn không đây. Bình thường thì tư duy nhanh nhẹn, mưu lược tài trí lắm mà, chẳng lẽ đó là ảo giác?!
Râu quai nón giật mình hỏi: “Bố cậu là tổng chỉ huy Quân khu I?”
“Đúng vậy, thưa trưởng quan.” Ariel bình tĩnh đáp.
“Bảo sao … bảo sao ông già lại mắng tôi một trận.” Nhận ra mình lỡ mồm, râu quai nón càng nói càng nhỏ như đang lẩm bẩm. Cuối cùng gã đã hiểu vì sao cha già lại mắng gã có mắt không tròng, ra là vì con trai độc nhất của tổng chỉ huy Quân khu I đến làm lính cho gã mà gã chẳng hay biết gì.
Nhưng gã vốn ghét tiệc tùng xã giao, đến khi trưởng thành thì gần như ở riết trong quân đội, cho nên không biết Ariel. Mà Ariel lại che giấu bối cảnh xuất thân của mình, cho nên hắn bị lừa … à không phải, bị qua mắt cũng là điều dễ hiểu.
“Ừm … nếu cậu muốn vào quân đội thì sao không đi Quân khu I của bố cậu mà đến Quân khu IV làm gì?” Râu quai nón hỏi với vẻ bất mãn.
Cố gắng xem nhẹ từ “bố cậu”, Ariel trả lời rất bình tĩnh: “Tôi cần lập chiến công. Hiện tại Quân khu I đóng quân ở nơi cách chiến trường quá xa, tôi không có hứng thú.”
“Vậy sao không vào đơn vị khác mà cứ muốn đến chỗ tôi?” Râu quai nón vẫn còn khó chịu vì trận mắng của bố già.
Ariel nhún vai: “Tôi có tìm hiểu về đội quân của ngài, phong cách chiến đấu anh dũng quả cảm, ngài lại không chèn ép cấp dưới bao giờ, cho nên tôi nghĩ đây là nơi tốt nhất để phát triển sự nghiệp.” Dừng một lát rồi nói tiếp, “Với lại bố tôi cũng bảo tôi nên đến chỗ ngài.”
Râu quai nón nghe vậy bỗng thấy lâng lâng. Nhìn đi, ngay cả tướng quân Clifford cũng đánh giá cao tôi đó! Tâm trạng tốt lên hẳn, làm gã cảm thấy chuyện Ariel giấu giếm thân phận cũng không phải vấn đề gì nghiêm trọng.
Những người như họ một khi có thành tựu gì là rất dễ bị người ta chỉ trỏ nói là dựa hơi bố mẹ. Che giấu thân phận, âm thầm cố gắng, chẳng phải có chí khí lắm sao.
Chung Thịnh nhìn Ariel với vẻ khó hiểu. Rõ ràng từ lúc còn ở trường họ đã quyết định chuyện này rồi mà, liên quan gì đến tướng quân Clifford đâu.
Ariel nhìn lại với ánh mắt ngầm hiểu. Chung Thịnh:
Ai bảo ngài Ariel là người lãnh đạm? Xem kỹ xảo giao tiếp của ngài đi, nương nhờ tên tuổi của bố mình để lấy lòng râu quai nón một cách vô cùng kín đáo và khôn khéo.
Tìm ra nguyên nhân cha già mắng mình một trận, râu quai nón vung tay thả Ariel về.
Ariel đến phòng hành chính một chuyến, lúc bước ra đã thành trung tá.
Đeo quân hàm mới tinh, Ariel tinh thần sảng khoái được điều đến đội quân tác chiến ngoài vũ trụ. Đương nhiên, đi theo hắn còn có đội quân đầu gấu chất lượng cao kia. Từ mặt đất lên không trung, bọn họ thích ứng khá tốt, không hề có hiện tượng phản ứng chậm chạp, khiến các trung đội khác đi cùng họ thấy rất khó hiểu.
Đội quân đầu gấu bày tỏ, với một trưởng quan biến thái như Ariel thì lúc huấn luyện không gian ảo tất nhiên là phải bắt họ thử trong mọi địa hình rồi, đến đáy biển, sa mạc, dưới lòng đất còn có chứ nói gì vũ trụ, chỉ cần nghĩ ra được là … à không, phải nói là chỉ cần trong không gian huấn luyện ảo có thì bọn họ đều cần cù huấn luyện hết.
Tác chiến ngoài vũ trụ? Chuyện nhỏ, miễn không phải một mình đấu lại ngài Ariel, còn đâu bọn này chơi tất! ╰()╮
Từ trung đội trưởng trung đội 7 nay đã thăng chức lên làm đại đội trưởng đại đội 5, hiện tại Ariel phụ trách phòng thủ một vùng vũ trụ lớn trong tinh hệ Torch.
Chiến tranh với Liên minh Người tiến hóa diễn ra mấy năm liền, dân chúng bình thường nay cũng được tôi luyện thành lính tinh nhuệ. Tương phản, nội bộ Liên minh bùng nổ mâu thuẫn.
Lợi ích giữa các phe phái khác nhau khiến Liên minh bị chia ra làm hai bộ phận. Một bộ phận muốn chấm dứt chiến tranh, mau chóng sắp xếp ổn thỏa địa bàn đã chiếm được. Một bộ phận khác lại muốn tiếp tục chiếm đoạt nhiều địa bàn hơn.
Hai phe tranh đấu kịch liệt, khiến người lãnh đạo Liên minh đau đầu nhức óc.
Thiếu hụt năng lượng và vật tư khiến Liên minh Người tiến hóa không còn mạnh như những gì thể hiện trong các trận chiến nữa.
Từ một người bình thường biến đổi thành chiến sĩ gene chỉ cần vài ngày. Nhưng để tạo ra chiến hạm vũ trụ và các loại vũ khí kim loại thì cần thời gian lâu hơn và nhiều vật liệu hơn.
Trước mắt, Liên minh còn tiếp tục duy trì là nhờ Quân khu II hàng phục họ lúc trước. Nhưng kho lương có hạn, các tinh cầu họ nắm quyền kiểm soát lại không có xưởng chế tạo chiến hạm vũ trụ. Đây là điều bất lợi lớn cho kế hoạch chinh chiến vũ trụ của họ.
May là sau đấy người lãnh đạo cung cấp một kỹ thuật mới, nhờ thế họ mới dần thoát khỏi cảnh bế tắc.
Khu phòng thủ vũ trụ số 16, chiến hạm đại đội 5.
Cuttino nhìn điểm sáng chớp nháy liên tục trên bản đồ vũ trụ, hỏi: “Trưởng quan, chúng ta đến tinh cầu này để làm gì?”
Ariel quẳng cho gã một tập báo cáo.
Cuttino xem mãi mà không hiểu, bèn đưa cho Trương Lam đọc.
Trương Lam lật vài tờ, suy nghĩ một lát lại xem thêm mấy trang nữa, sau đó ngẩng lên nói: “Hình như mấy tháng nay lính đóng quân tại đó không xin vắc – xin phòng dịch.”
Cuttino nhíu mày, cầm báo cáo xem một lát, quả đúng như lời Trương Lam nói, không có ghi chép về việc xin vắc – xin phòng dịch.
Trương Lam giải thích: “Theo ghi chép, hàng năm cứ vào khoảng thời gian này, sẽ có một chuỗi sao chổi bay ngang qua tinh cầu vệ tinh này, phát ra lượng lớn phóng xạ, cho nên những người ở đây phải xin vắc – xin phòng dịch.”
“Nếu không xin thì sao?”
“Sẽ bị biến đổi gene.” Trương Lam nói với vẻ đăm chiêu.
Cuttino ngạc nhiên hỏi: “Nói vậy tức là nếu chiến sĩ cải tạo gene …”
“Phải, họ sẽ không có bất kỳ phản ứng xấu nào, vì họ đã cải tạo gene rồi, không thể biến đổi thêm lần thứ hai.”
“Trưởng quan, có cần tôi phái người đi thăm dò không?” Cuttino nói với Ariel.
“Không cần.” Ariel lắc đầu, hắn cũng là đột nhiên nổi hứng mới phát hiện ra điều khác thường ở tinh cầu nhỏ này. Có điều, không hiểu sao hắn cứ có cảm giác mình đã quên đi chuyện gì đó, mà phần ký ức mất đi ấy chính là về tinh cầu nhỏ này.
“Tôi với Chung Thịnh sẽ đi một chuyến.”
“Trưởng quan!” Cuttino với Trương Lam hốt hoảng hô lên.
Trương Lam nôn nóng bảo: “Trưởng quan, chỉ kiểm tra một tinh cầu nhỏ thôi mà, phái ai đi chẳng được, ngài cần gì phải …”
“Không nói thêm nữa.” Ariel phất tay, “Mọi người chú ý phòng thủ khu vực này. Tôi với Chung Thịnh chỉ cần cẩn thận một chút là ổn.”
“… Vâng.” Dù không muốn nhưng Cuttino với Trương Lam vẫn phải chấp hành mệnh lệnh.
Khi Chung Thịnh từ bộ hậu cần trở về, Ariel đã chuẩn bị xuất phát. Sau khi biết mục tiêu chuyến đi này, trông mặt Chung Thịnh bỗng trở nên khó coi.
“Sao vậy?” Ariel không ngờ Chung Thịnh lại có vẻ mặt này.
“Chỗ đó …” Chung Thịnh cau mày, môi mím chặt, “Đó là … là …”
“Là cái gì?” Ariel rất ngạc nhiên. Hắn chưa thấy Chung Thịnh ấp a ấp úng thế này bao giờ.
“Đời trước … chính là ở chỗ đó, anh …” Chung Thịnh nói với vẻ căng thẳng.
Bấy giờ Ariel mới chợt nhớ ra. Mấy năm nay sống yên bình làm hắn quên mất tinh cầu nhỏ đó chính là nơi hắn bỏ mạng. Bảo sao hắn cứ thấy quen quen.
Đôi mắt lam trở nên sâu thẳm. Tinh cầu này có điều khác thường liệu có liên quan gì đến cái chết của hắn đời trước không?
“Chuẩn bị đi, chúng ta đến đó một chuyến.”
“Phải đi thật sao?” Chung Thịnh vẫn bài xích chỗ đó. Anh không bao giờ quên được hình ảnh cơ giáp của Ariel nổ tung, không muốn nếm trải cảm giác tuyệt vọng đến chết lặng đó một lần nào nữa.
Chú ý tới sắc mặt Chung Thịnh không được tốt, Ariel ôm anh, hôn lên mặt anh một cái, dịu giọng nói: “Yên tâm, dù cho có vấn đề gì, chúng ta cũng sẽ không đối kháng trực diện, chỉ đến xem tình hình thế nào thôi.”
“Được rồi.” Chung Thịnh rầu rĩ đáp. Anh không hiểu sao Ariel cứ nhất quyết muốn đến đó, rõ ràng có thể phái cấp dưới đi thay mà.
Ariel nhoẻn cười. Hắn cũng không hiểu sao mình lại cố chấp đến thế. Nếu nhất định phải nói lý do, thì chắc là vì trực giác. Nơi đó cất giấu một bí mật khổng lồ. Một bí mật liên quan đến sự tồn vong của Liên Bang. Nếu phái cấp dưới đi, hắn lo bí mật này sẽ bị tiết lộ.
Vì đi đến địa điểm mình từng chết đời trước, cho nên Chung Thịnh vốn còn bị ám ảnh tâm lý đã chuẩn bị rất nhiều thứ, còn mang theo hai chiếc cơ giáp, một chiếc thuộc hệ tốc độ dùng để trinh thám, một chiếc là Kim Giáp Trùng phiên bản 2.
“Thưa trưởng quan, bố tôi là John Clifford.”
“Hử? Tôi biết rồi.” Râu quai nón nhún vai, “Cùng tên với tổng chỉ huy Quân khu I. Nếu không phải mặt mũi hai người không giống nhau, có khi tôi còn tưởng cậu là con ngài ấy.”
Chung Thịnh lại càng run vai dữ dội, cho dù bị Ariel dùng ánh mắt uy hiếp, anh vẫn không thể nhịn được.
Ariel: “… Tôi giống mẹ nhiều hơn.”
“À, thế chắc lúc trẻ mẹ cậu đẹp lắm.”
Allen đứng sau râu quai nón làm bối cảnh nãy giờ thực sự không chịu nổi nữa. Từ đầu đến giờ thủ trưởng cứ làm mấy trò con bò, vốn hắn cũng muốn xem trò cười, nhưng thấy thủ trưởng lộ ra vẻ IQ có hạn này, thân là phó quan hắn thấy thật mất mặt.
“Trưởng quan, tôi nghĩ ý của trung tá Ariel là, bố cậu ấy chính là ngài John Clifford ‘đó’.” Allen nhấn mạnh vào chữ ‘đó’.
“À, ngài đó à … Cái gì cơ?!” Râu quai nón sửng sốt.
“Vâng, chính là tướng quân Clifford.” Allen nghiến răng nghiến lợi nói. Sư đoàn 1 có vị thủ trưởng ngố tàu này liệu có ổn không đây. Bình thường thì tư duy nhanh nhẹn, mưu lược tài trí lắm mà, chẳng lẽ đó là ảo giác?!
Râu quai nón giật mình hỏi: “Bố cậu là tổng chỉ huy Quân khu I?”
“Đúng vậy, thưa trưởng quan.” Ariel bình tĩnh đáp.
“Bảo sao … bảo sao ông già lại mắng tôi một trận.” Nhận ra mình lỡ mồm, râu quai nón càng nói càng nhỏ như đang lẩm bẩm. Cuối cùng gã đã hiểu vì sao cha già lại mắng gã có mắt không tròng, ra là vì con trai độc nhất của tổng chỉ huy Quân khu I đến làm lính cho gã mà gã chẳng hay biết gì.
Nhưng gã vốn ghét tiệc tùng xã giao, đến khi trưởng thành thì gần như ở riết trong quân đội, cho nên không biết Ariel. Mà Ariel lại che giấu bối cảnh xuất thân của mình, cho nên hắn bị lừa … à không phải, bị qua mắt cũng là điều dễ hiểu.
“Ừm … nếu cậu muốn vào quân đội thì sao không đi Quân khu I của bố cậu mà đến Quân khu IV làm gì?” Râu quai nón hỏi với vẻ bất mãn.
Cố gắng xem nhẹ từ “bố cậu”, Ariel trả lời rất bình tĩnh: “Tôi cần lập chiến công. Hiện tại Quân khu I đóng quân ở nơi cách chiến trường quá xa, tôi không có hứng thú.”
“Vậy sao không vào đơn vị khác mà cứ muốn đến chỗ tôi?” Râu quai nón vẫn còn khó chịu vì trận mắng của bố già.
Ariel nhún vai: “Tôi có tìm hiểu về đội quân của ngài, phong cách chiến đấu anh dũng quả cảm, ngài lại không chèn ép cấp dưới bao giờ, cho nên tôi nghĩ đây là nơi tốt nhất để phát triển sự nghiệp.” Dừng một lát rồi nói tiếp, “Với lại bố tôi cũng bảo tôi nên đến chỗ ngài.”
Râu quai nón nghe vậy bỗng thấy lâng lâng. Nhìn đi, ngay cả tướng quân Clifford cũng đánh giá cao tôi đó! Tâm trạng tốt lên hẳn, làm gã cảm thấy chuyện Ariel giấu giếm thân phận cũng không phải vấn đề gì nghiêm trọng.
Những người như họ một khi có thành tựu gì là rất dễ bị người ta chỉ trỏ nói là dựa hơi bố mẹ. Che giấu thân phận, âm thầm cố gắng, chẳng phải có chí khí lắm sao.
Chung Thịnh nhìn Ariel với vẻ khó hiểu. Rõ ràng từ lúc còn ở trường họ đã quyết định chuyện này rồi mà, liên quan gì đến tướng quân Clifford đâu.
Ariel nhìn lại với ánh mắt ngầm hiểu. Chung Thịnh:
Ai bảo ngài Ariel là người lãnh đạm? Xem kỹ xảo giao tiếp của ngài đi, nương nhờ tên tuổi của bố mình để lấy lòng râu quai nón một cách vô cùng kín đáo và khôn khéo.
Tìm ra nguyên nhân cha già mắng mình một trận, râu quai nón vung tay thả Ariel về.
Ariel đến phòng hành chính một chuyến, lúc bước ra đã thành trung tá.
Đeo quân hàm mới tinh, Ariel tinh thần sảng khoái được điều đến đội quân tác chiến ngoài vũ trụ. Đương nhiên, đi theo hắn còn có đội quân đầu gấu chất lượng cao kia. Từ mặt đất lên không trung, bọn họ thích ứng khá tốt, không hề có hiện tượng phản ứng chậm chạp, khiến các trung đội khác đi cùng họ thấy rất khó hiểu.
Đội quân đầu gấu bày tỏ, với một trưởng quan biến thái như Ariel thì lúc huấn luyện không gian ảo tất nhiên là phải bắt họ thử trong mọi địa hình rồi, đến đáy biển, sa mạc, dưới lòng đất còn có chứ nói gì vũ trụ, chỉ cần nghĩ ra được là … à không, phải nói là chỉ cần trong không gian huấn luyện ảo có thì bọn họ đều cần cù huấn luyện hết.
Tác chiến ngoài vũ trụ? Chuyện nhỏ, miễn không phải một mình đấu lại ngài Ariel, còn đâu bọn này chơi tất! ╰()╮
Từ trung đội trưởng trung đội 7 nay đã thăng chức lên làm đại đội trưởng đại đội 5, hiện tại Ariel phụ trách phòng thủ một vùng vũ trụ lớn trong tinh hệ Torch.
Chiến tranh với Liên minh Người tiến hóa diễn ra mấy năm liền, dân chúng bình thường nay cũng được tôi luyện thành lính tinh nhuệ. Tương phản, nội bộ Liên minh bùng nổ mâu thuẫn.
Lợi ích giữa các phe phái khác nhau khiến Liên minh bị chia ra làm hai bộ phận. Một bộ phận muốn chấm dứt chiến tranh, mau chóng sắp xếp ổn thỏa địa bàn đã chiếm được. Một bộ phận khác lại muốn tiếp tục chiếm đoạt nhiều địa bàn hơn.
Hai phe tranh đấu kịch liệt, khiến người lãnh đạo Liên minh đau đầu nhức óc.
Thiếu hụt năng lượng và vật tư khiến Liên minh Người tiến hóa không còn mạnh như những gì thể hiện trong các trận chiến nữa.
Từ một người bình thường biến đổi thành chiến sĩ gene chỉ cần vài ngày. Nhưng để tạo ra chiến hạm vũ trụ và các loại vũ khí kim loại thì cần thời gian lâu hơn và nhiều vật liệu hơn.
Trước mắt, Liên minh còn tiếp tục duy trì là nhờ Quân khu II hàng phục họ lúc trước. Nhưng kho lương có hạn, các tinh cầu họ nắm quyền kiểm soát lại không có xưởng chế tạo chiến hạm vũ trụ. Đây là điều bất lợi lớn cho kế hoạch chinh chiến vũ trụ của họ.
May là sau đấy người lãnh đạo cung cấp một kỹ thuật mới, nhờ thế họ mới dần thoát khỏi cảnh bế tắc.
Khu phòng thủ vũ trụ số 16, chiến hạm đại đội 5.
Cuttino nhìn điểm sáng chớp nháy liên tục trên bản đồ vũ trụ, hỏi: “Trưởng quan, chúng ta đến tinh cầu này để làm gì?”
Ariel quẳng cho gã một tập báo cáo.
Cuttino xem mãi mà không hiểu, bèn đưa cho Trương Lam đọc.
Trương Lam lật vài tờ, suy nghĩ một lát lại xem thêm mấy trang nữa, sau đó ngẩng lên nói: “Hình như mấy tháng nay lính đóng quân tại đó không xin vắc – xin phòng dịch.”
Cuttino nhíu mày, cầm báo cáo xem một lát, quả đúng như lời Trương Lam nói, không có ghi chép về việc xin vắc – xin phòng dịch.
Trương Lam giải thích: “Theo ghi chép, hàng năm cứ vào khoảng thời gian này, sẽ có một chuỗi sao chổi bay ngang qua tinh cầu vệ tinh này, phát ra lượng lớn phóng xạ, cho nên những người ở đây phải xin vắc – xin phòng dịch.”
“Nếu không xin thì sao?”
“Sẽ bị biến đổi gene.” Trương Lam nói với vẻ đăm chiêu.
Cuttino ngạc nhiên hỏi: “Nói vậy tức là nếu chiến sĩ cải tạo gene …”
“Phải, họ sẽ không có bất kỳ phản ứng xấu nào, vì họ đã cải tạo gene rồi, không thể biến đổi thêm lần thứ hai.”
“Trưởng quan, có cần tôi phái người đi thăm dò không?” Cuttino nói với Ariel.
“Không cần.” Ariel lắc đầu, hắn cũng là đột nhiên nổi hứng mới phát hiện ra điều khác thường ở tinh cầu nhỏ này. Có điều, không hiểu sao hắn cứ có cảm giác mình đã quên đi chuyện gì đó, mà phần ký ức mất đi ấy chính là về tinh cầu nhỏ này.
“Tôi với Chung Thịnh sẽ đi một chuyến.”
“Trưởng quan!” Cuttino với Trương Lam hốt hoảng hô lên.
Trương Lam nôn nóng bảo: “Trưởng quan, chỉ kiểm tra một tinh cầu nhỏ thôi mà, phái ai đi chẳng được, ngài cần gì phải …”
“Không nói thêm nữa.” Ariel phất tay, “Mọi người chú ý phòng thủ khu vực này. Tôi với Chung Thịnh chỉ cần cẩn thận một chút là ổn.”
“… Vâng.” Dù không muốn nhưng Cuttino với Trương Lam vẫn phải chấp hành mệnh lệnh.
Khi Chung Thịnh từ bộ hậu cần trở về, Ariel đã chuẩn bị xuất phát. Sau khi biết mục tiêu chuyến đi này, trông mặt Chung Thịnh bỗng trở nên khó coi.
“Sao vậy?” Ariel không ngờ Chung Thịnh lại có vẻ mặt này.
“Chỗ đó …” Chung Thịnh cau mày, môi mím chặt, “Đó là … là …”
“Là cái gì?” Ariel rất ngạc nhiên. Hắn chưa thấy Chung Thịnh ấp a ấp úng thế này bao giờ.
“Đời trước … chính là ở chỗ đó, anh …” Chung Thịnh nói với vẻ căng thẳng.
Bấy giờ Ariel mới chợt nhớ ra. Mấy năm nay sống yên bình làm hắn quên mất tinh cầu nhỏ đó chính là nơi hắn bỏ mạng. Bảo sao hắn cứ thấy quen quen.
Đôi mắt lam trở nên sâu thẳm. Tinh cầu này có điều khác thường liệu có liên quan gì đến cái chết của hắn đời trước không?
“Chuẩn bị đi, chúng ta đến đó một chuyến.”
“Phải đi thật sao?” Chung Thịnh vẫn bài xích chỗ đó. Anh không bao giờ quên được hình ảnh cơ giáp của Ariel nổ tung, không muốn nếm trải cảm giác tuyệt vọng đến chết lặng đó một lần nào nữa.
Chú ý tới sắc mặt Chung Thịnh không được tốt, Ariel ôm anh, hôn lên mặt anh một cái, dịu giọng nói: “Yên tâm, dù cho có vấn đề gì, chúng ta cũng sẽ không đối kháng trực diện, chỉ đến xem tình hình thế nào thôi.”
“Được rồi.” Chung Thịnh rầu rĩ đáp. Anh không hiểu sao Ariel cứ nhất quyết muốn đến đó, rõ ràng có thể phái cấp dưới đi thay mà.
Ariel nhoẻn cười. Hắn cũng không hiểu sao mình lại cố chấp đến thế. Nếu nhất định phải nói lý do, thì chắc là vì trực giác. Nơi đó cất giấu một bí mật khổng lồ. Một bí mật liên quan đến sự tồn vong của Liên Bang. Nếu phái cấp dưới đi, hắn lo bí mật này sẽ bị tiết lộ.
Vì đi đến địa điểm mình từng chết đời trước, cho nên Chung Thịnh vốn còn bị ám ảnh tâm lý đã chuẩn bị rất nhiều thứ, còn mang theo hai chiếc cơ giáp, một chiếc thuộc hệ tốc độ dùng để trinh thám, một chiếc là Kim Giáp Trùng phiên bản 2.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook