Chú Ái Tinh Không
-
Chương 250
Editor: Nguyệt
“Nếu vậy thì tạm thời đừng sửa.” Ariel nhếch môi. Vấn đề này không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.
“Sao?” Thượng úy ngẩn người. Mức độ đau đớn 70% đó, bị đánh trúng thì cảm giác không dễ chịu gì đâu. Ông còn nhớ có lần vì hiếu kỳ nên đã vào trung tâm huấn luyện đó một lần, điều chỉnh tỉ lệ 50%, kết quả là lúc bị một tia laser bắn trúng ông đau đến kêu ré lên.
“Được rồi, đi thôi, đưa tôi đến phòng điều khiển trung tâm huấn luyện.” Ariel không định giải thích cho vị thượng úy này nghe, bảo ông ta đi trước dẫn đường cho mình.
Thượng úy nhìn Ariel, sau đấy rùng mình. Xem ra thủ trưởng mới đến này quyết tâm cho binh sĩ chịu khổ một phen.
Đi theo thượng úy hậu cần Raul đến phòng điều khiển trung tâm huấn luyện, Ariel mở chốt kim loại trên tường.
Tiếng kim loại ma xát vang lên, cửa sổ lâu ngày không được sử dụng từ từ mở ra, cách một lớp thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy trong đại sảnh phần đông binh sĩ đang tranh cướp quyền sử dụng đản thương.
Ariel nhìn đồng hồ bấm giờ trên tay, ba phút đếm ngược đến giây cuối cùng, hắn dứt khoát bấm nút thả khí thôi miên.
Đây vốn là thiết bị để đối phó kẻ địch xâm nhập vào căn cứ. Nhưng vào tay Ariel rồi, nó lại thành đòn roi để dạy dỗ binh sĩ.
Có mấy tên xui xẻo phản ứng chậm hít nhiều khí thôi miên nên ngất xỉu. Chung Thịnh quay đầu lại đưa mắt ra hiệu, các vệ binh theo sát họ nãy giờ hai mắt sáng rực vội vàng ra ngoài. Chỉ lát sau đã thấy hơn mười vệ binh đeo mặt nạ phòng độc kéo các binh sĩ hôn mê bất tỉnh ra ngoài.
Raul lại không kìm được lau mồ hôi. Vị thiếu tá mới đến này đúng là làm ông kinh hãi, đến nỗi … không sao diễn tả được.
“Chung Thịnh.”
“Có!”
“Đi làm mẫu cho họ xem. Khống chế thời gian trong một tiếng đồng hồ.”
“Rõ, thưa trưởng quan!” Chung Thịnh giơ tay chào rồi rời đi.
Raul nhìn Ariel với vẻ khó hiểu, không biết người này có ý đồ gì.
Qua chừng ba mươi giây, Chung Thịnh xuất hiện trong phòng huấn luyện. Ariel đã xử lý hết khí thôi miên, hiện tại trong phòng chỉ có các đản thương màu đen xếp thành từng hàng chỉnh tề.
Chung Thịnh chọn bừa một đản thương rồi chui vào, ra dấu tay Ok về phía cửa thủy tinh.
Ariel tiến lên một bước, khóa lại tất cả đản thương, sau đó chỉnh mức độ đau đớn lên 100% trong ánh nhìn khiếp sợ của Raul.
Cảm giác đau 100% đồng nghĩa với việc nếu bị thương trong không gian huấn luyện giả tưởng, thì đản thương sẽ chích điện để tạo cảm giác đau tương tự trên thân thể binh sĩ.
Kiểu giật điện này không chết người mà cảm giác đau nó gây ra lại không khác gì bị thương ngoài đời thật.
Raul khiếp hãi nhìn Ariel. Công tác trong căn cứ này gần hai mươi năm, ông thề là chưa từng gặp sĩ quan chỉ huy nào hung tàn thế này.
Ariel hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt hoảng sợ của Raul. Hắn lạnh lùng mở microphone, kết nối với tất cả đản thương: “Tất cả binh sĩ nghe đây, hiện tại các anh chị phải làm một bài huấn luyện. Xét thấy các anh chị còn là một đám bất tài vô dụng, tôi sẽ không đưa ra quá nhiều yêu cầu. Phó quan của tôi cũng đang ở trong đản thương, cậu ấy sẽ tiến hành huấn luyện cùng các anh chị. Tôi không hy vọng xa vời gì sẽ có ai hơn được cậu ấy. Cho nên, chỉ cần các anh chị hoàn thành bài huấn luyện trong vòng mười phút sau khi cậu ấy hoàn thành, thì xin chúc mừng, các anh chị có thể thưởng thức bữa tối. Nếu kết thúc bài huấn luyện trong vòng hai mươi phút sau đó thì được hưởng một nửa bữa tối, trong ba mươi phút được hai cái bánh bao. Còn nếu quá ba mươi phút … ha ha …” Ariel không nói sau ba mươi phút sẽ thế nào, nhưng tiếng cười lạnh lẽo kia đủ khiến tất cả binh lính rùng mình.
“Bài huấn luyện chính thức bắt đầu!” Ariel nhấn xuống nút xanh.
Trên màn hình của tất cả đản thương hiện lên hạng mục huấn luyện cấp độ S.
Các binh sĩ ngồi trong đản thương mặt mũi trắng bệch. Đa số bọn họ đều chưa từng vào trung tâm huấn luyện, nhưng cấp độ S thì vẫn biết.
Hiện giờ bọn họ không biết phải làm gì khác ngoài mắng chửi Ariel âm hiểm thầm trong lòng. May là trước khi bắt đầu bài huấn luyện họ có hai phút chuẩn bị. Chẳng ai bảo ai, tất cả đều bắt tay vào tìm hiểu nội dung của bài huấn luyện.
“Đậu má! Quá dã man!” Từ Nham nhìn màn hình chiếu một lượt bài thực hành mẫu, mặt mày tái mét. Một thiếu úy như hắn hoàn toàn xứng đáng được xếp vào top người nổi trội trong căn cứ. Nhưng xem xong nội dung bài huấn luyện cấp S, hắn vẫn không khỏi thấy rợn người.
“À, quên mất không nói. Tôi đã chỉnh mức độ đau đớn của đản thương lên 100%. Trong lúc huấn luyện mọi người phải cẩn thận, cố gắng không để mình bị thương, nếu không rất khó hoàn thành bài huấn luyện.”
Giọng nói lạnh nhạt của Ariel một lần nữa vang lên bên tai các binh sĩ. Giờ phút này bọn họ chỉ muốn giơ ngón giữa lên với hắn!
Cái ĐM mức độ đau đớn 100%, định giết nhau à!!!
Bài huấn luyện chết tiệt này đã đủ khó rồi, giờ còn chỉnh cảm giác đau lên cao như thế, rõ ràng là muốn khiến bọn này không hoàn thành được bài huấn luyện!!!
Cho dù các binh sĩ thầm mắng chửi Ariel độc ác thế nào, thì hai phút chuẩn bị vẫn trôi qua nhanh chóng.
Tất cả binh sĩ khoác hành trang chạy ra khỏi phòng chuẩn bị. Cho dù bên ngoài chỉ là không gian huấn luyện giả tưởng, họ vẫn có cảm giác vô cùng chân thật.
Vút.
Một bóng đen đi đầu làm gương lao vút ra ngoài. Các binh sĩ huấn luyện độc lập, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh của người khác, cảm giác như không gian song song, nhìn thấy mà không chạm được vào đối phương.
“Uầy! Ai chạy mà nhanh thế?” Một binh sĩ có cảm giác người khác xuyên qua cơ thể mình, biết là ảo giác mà vẫn kinh ngạc kêu thốt lên trước tốc độ của đối phương.
“Nói nhiều cái gì, không nghe tên kia bảo phó quan của hắn ta cũng ở trong này à? Chắc là người đó rồi. Mau đuổi theo đi, nếu không muốn nhịn đói tối nay.” Một binh sĩ khác vừa chạy vừa hô.
Anh kia sửng sốt một lát mà hầu hết mọi người xung quanh đã lao vút theo sau bóng đen kia rồi. Anh ta giật mình lấy lại tinh thần vồi cũng vội vàng cất bước chạy.
Ed với Từ Nham thuộc nhóm đầu tiên bước vào không gian huấn luyện, nhưng cả hai đều khôn ngoan không xông lên đi đầu.
Nội dung huấn luyện đầu tiên nhằm vào phản xạ của cơ thể. Hai người vừa bước vào đã gần như cùng lúc cảm nhận được nguy hiểm.
“Không ổn!”
Từ Nham giật mình kinh hãi, quay người tránh một phát súng laser. Ed ngày thường toàn thấy hai mắt nửa mở nửa khép nay đã mở bừng hai mắt, nhảy bật lên, đạp chân vào tường lấy đà, tránh thoát đợt tấn công đầu tiên.
Ngoại trừ hai người bọn họ, những người khác thuộc nhóm đầu tiên đều bị đợt tấn công này dọa cho ngẩn người. Trong bản giới thiệu về bài huấn luyện chỉ đề cập đến nội dung này chú trọng vào phản xạ cơ thể, không ai ngờ tới mới bước vào không gian huấn luyện đã bị tấn công tới tấp như thế.
“A!”
“Áu! Đau chết tôi!”
“Ôi đệt … chân … đứt chân rồi.”
Rất nhiều binh sĩ vừa bắt đầu đã gào la thảm thiết. Tuy đây là không gian giả tưởng, nhưng đản thương lại giật điện họ không thương tiếc.
Ed nhíu mày. Một đám nhao nhao ồn ào như thế khiến cậu ta hơi khó chịu. Thế là cậu ta mở mục ngăn cách, chặn hầu hết mọi người ngoài hệ thống của mình.
Nhìn các binh sĩ kia thoáng chốc đã biến mất, Ed vừa lòng nheo mắt, bắt đầu cẩn thận thăm dò không gian huấn luyện.
Trong trung tâm huấn luyện giả tưởng, từng chiếc đản thương màu đen thỉnh thoảng lại chớp lên ánh điện, tiếp sau đó là tiếng kêu gào thảm thiết của các binh sĩ.
Ariel vẻ mặt bình thản ngồi trong phòng điều khiển, một tay chống cằm nhìn về phía trước. Tiếng kêu la vang lên thảm thiết, mỗi lần như thế hắn lại chỉ huy các vệ binh mở đản thương nào đó, lôi người đã ngất xỉu bên trong ra, ném sang một bên.
Raul lòng thầm run sợ đứng phía sau Ariel, nhìn vị sĩ quan chỉ huy mới tới này tha đám binh sĩ “ngông nghênh cuồng ngạo” lúc trước như tha chó vứt sang một bên, tên nào tên nấy mặt mày tái nhợt hai mắt nhắm nghiền. Nếu không phải ngực còn phập phồng, Raul thậm chí còn nghĩ hay là bọn họ chết rồi.
Raul nuốt nước miếng cái ực, thật cẩn thận xê dịch đến góc phòng điều khiến, ý đồ làm giảm cảm giác tồn tại của mình.
Thủ trưởng mới này thật đáng sợ. Một sĩ quan hậu cần như ông không cần huấn luyện thường xuyên. Nhưng nhìn cái đám cao ngạo lúc trước nay thành ra thê thảm, ông đương nhiên cũng thấy e ngại.
“Thượng úy Raul.”
Raul nghe Ariel gọi tên mình, lập tức đứng thẳng người, giọng sang sảng đáp: “Có tôi!”
Mới vài phút trước, ông đã quyết định, nếu vị sĩ quan chỉ huy này không có hành động gì phản lại Liên Bang, thì ông sẽ không phản đối bất cứ ý kiến gì của đối phương.
“Nếu vậy thì tạm thời đừng sửa.” Ariel nhếch môi. Vấn đề này không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.
“Sao?” Thượng úy ngẩn người. Mức độ đau đớn 70% đó, bị đánh trúng thì cảm giác không dễ chịu gì đâu. Ông còn nhớ có lần vì hiếu kỳ nên đã vào trung tâm huấn luyện đó một lần, điều chỉnh tỉ lệ 50%, kết quả là lúc bị một tia laser bắn trúng ông đau đến kêu ré lên.
“Được rồi, đi thôi, đưa tôi đến phòng điều khiển trung tâm huấn luyện.” Ariel không định giải thích cho vị thượng úy này nghe, bảo ông ta đi trước dẫn đường cho mình.
Thượng úy nhìn Ariel, sau đấy rùng mình. Xem ra thủ trưởng mới đến này quyết tâm cho binh sĩ chịu khổ một phen.
Đi theo thượng úy hậu cần Raul đến phòng điều khiển trung tâm huấn luyện, Ariel mở chốt kim loại trên tường.
Tiếng kim loại ma xát vang lên, cửa sổ lâu ngày không được sử dụng từ từ mở ra, cách một lớp thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy trong đại sảnh phần đông binh sĩ đang tranh cướp quyền sử dụng đản thương.
Ariel nhìn đồng hồ bấm giờ trên tay, ba phút đếm ngược đến giây cuối cùng, hắn dứt khoát bấm nút thả khí thôi miên.
Đây vốn là thiết bị để đối phó kẻ địch xâm nhập vào căn cứ. Nhưng vào tay Ariel rồi, nó lại thành đòn roi để dạy dỗ binh sĩ.
Có mấy tên xui xẻo phản ứng chậm hít nhiều khí thôi miên nên ngất xỉu. Chung Thịnh quay đầu lại đưa mắt ra hiệu, các vệ binh theo sát họ nãy giờ hai mắt sáng rực vội vàng ra ngoài. Chỉ lát sau đã thấy hơn mười vệ binh đeo mặt nạ phòng độc kéo các binh sĩ hôn mê bất tỉnh ra ngoài.
Raul lại không kìm được lau mồ hôi. Vị thiếu tá mới đến này đúng là làm ông kinh hãi, đến nỗi … không sao diễn tả được.
“Chung Thịnh.”
“Có!”
“Đi làm mẫu cho họ xem. Khống chế thời gian trong một tiếng đồng hồ.”
“Rõ, thưa trưởng quan!” Chung Thịnh giơ tay chào rồi rời đi.
Raul nhìn Ariel với vẻ khó hiểu, không biết người này có ý đồ gì.
Qua chừng ba mươi giây, Chung Thịnh xuất hiện trong phòng huấn luyện. Ariel đã xử lý hết khí thôi miên, hiện tại trong phòng chỉ có các đản thương màu đen xếp thành từng hàng chỉnh tề.
Chung Thịnh chọn bừa một đản thương rồi chui vào, ra dấu tay Ok về phía cửa thủy tinh.
Ariel tiến lên một bước, khóa lại tất cả đản thương, sau đó chỉnh mức độ đau đớn lên 100% trong ánh nhìn khiếp sợ của Raul.
Cảm giác đau 100% đồng nghĩa với việc nếu bị thương trong không gian huấn luyện giả tưởng, thì đản thương sẽ chích điện để tạo cảm giác đau tương tự trên thân thể binh sĩ.
Kiểu giật điện này không chết người mà cảm giác đau nó gây ra lại không khác gì bị thương ngoài đời thật.
Raul khiếp hãi nhìn Ariel. Công tác trong căn cứ này gần hai mươi năm, ông thề là chưa từng gặp sĩ quan chỉ huy nào hung tàn thế này.
Ariel hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt hoảng sợ của Raul. Hắn lạnh lùng mở microphone, kết nối với tất cả đản thương: “Tất cả binh sĩ nghe đây, hiện tại các anh chị phải làm một bài huấn luyện. Xét thấy các anh chị còn là một đám bất tài vô dụng, tôi sẽ không đưa ra quá nhiều yêu cầu. Phó quan của tôi cũng đang ở trong đản thương, cậu ấy sẽ tiến hành huấn luyện cùng các anh chị. Tôi không hy vọng xa vời gì sẽ có ai hơn được cậu ấy. Cho nên, chỉ cần các anh chị hoàn thành bài huấn luyện trong vòng mười phút sau khi cậu ấy hoàn thành, thì xin chúc mừng, các anh chị có thể thưởng thức bữa tối. Nếu kết thúc bài huấn luyện trong vòng hai mươi phút sau đó thì được hưởng một nửa bữa tối, trong ba mươi phút được hai cái bánh bao. Còn nếu quá ba mươi phút … ha ha …” Ariel không nói sau ba mươi phút sẽ thế nào, nhưng tiếng cười lạnh lẽo kia đủ khiến tất cả binh lính rùng mình.
“Bài huấn luyện chính thức bắt đầu!” Ariel nhấn xuống nút xanh.
Trên màn hình của tất cả đản thương hiện lên hạng mục huấn luyện cấp độ S.
Các binh sĩ ngồi trong đản thương mặt mũi trắng bệch. Đa số bọn họ đều chưa từng vào trung tâm huấn luyện, nhưng cấp độ S thì vẫn biết.
Hiện giờ bọn họ không biết phải làm gì khác ngoài mắng chửi Ariel âm hiểm thầm trong lòng. May là trước khi bắt đầu bài huấn luyện họ có hai phút chuẩn bị. Chẳng ai bảo ai, tất cả đều bắt tay vào tìm hiểu nội dung của bài huấn luyện.
“Đậu má! Quá dã man!” Từ Nham nhìn màn hình chiếu một lượt bài thực hành mẫu, mặt mày tái mét. Một thiếu úy như hắn hoàn toàn xứng đáng được xếp vào top người nổi trội trong căn cứ. Nhưng xem xong nội dung bài huấn luyện cấp S, hắn vẫn không khỏi thấy rợn người.
“À, quên mất không nói. Tôi đã chỉnh mức độ đau đớn của đản thương lên 100%. Trong lúc huấn luyện mọi người phải cẩn thận, cố gắng không để mình bị thương, nếu không rất khó hoàn thành bài huấn luyện.”
Giọng nói lạnh nhạt của Ariel một lần nữa vang lên bên tai các binh sĩ. Giờ phút này bọn họ chỉ muốn giơ ngón giữa lên với hắn!
Cái ĐM mức độ đau đớn 100%, định giết nhau à!!!
Bài huấn luyện chết tiệt này đã đủ khó rồi, giờ còn chỉnh cảm giác đau lên cao như thế, rõ ràng là muốn khiến bọn này không hoàn thành được bài huấn luyện!!!
Cho dù các binh sĩ thầm mắng chửi Ariel độc ác thế nào, thì hai phút chuẩn bị vẫn trôi qua nhanh chóng.
Tất cả binh sĩ khoác hành trang chạy ra khỏi phòng chuẩn bị. Cho dù bên ngoài chỉ là không gian huấn luyện giả tưởng, họ vẫn có cảm giác vô cùng chân thật.
Vút.
Một bóng đen đi đầu làm gương lao vút ra ngoài. Các binh sĩ huấn luyện độc lập, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh của người khác, cảm giác như không gian song song, nhìn thấy mà không chạm được vào đối phương.
“Uầy! Ai chạy mà nhanh thế?” Một binh sĩ có cảm giác người khác xuyên qua cơ thể mình, biết là ảo giác mà vẫn kinh ngạc kêu thốt lên trước tốc độ của đối phương.
“Nói nhiều cái gì, không nghe tên kia bảo phó quan của hắn ta cũng ở trong này à? Chắc là người đó rồi. Mau đuổi theo đi, nếu không muốn nhịn đói tối nay.” Một binh sĩ khác vừa chạy vừa hô.
Anh kia sửng sốt một lát mà hầu hết mọi người xung quanh đã lao vút theo sau bóng đen kia rồi. Anh ta giật mình lấy lại tinh thần vồi cũng vội vàng cất bước chạy.
Ed với Từ Nham thuộc nhóm đầu tiên bước vào không gian huấn luyện, nhưng cả hai đều khôn ngoan không xông lên đi đầu.
Nội dung huấn luyện đầu tiên nhằm vào phản xạ của cơ thể. Hai người vừa bước vào đã gần như cùng lúc cảm nhận được nguy hiểm.
“Không ổn!”
Từ Nham giật mình kinh hãi, quay người tránh một phát súng laser. Ed ngày thường toàn thấy hai mắt nửa mở nửa khép nay đã mở bừng hai mắt, nhảy bật lên, đạp chân vào tường lấy đà, tránh thoát đợt tấn công đầu tiên.
Ngoại trừ hai người bọn họ, những người khác thuộc nhóm đầu tiên đều bị đợt tấn công này dọa cho ngẩn người. Trong bản giới thiệu về bài huấn luyện chỉ đề cập đến nội dung này chú trọng vào phản xạ cơ thể, không ai ngờ tới mới bước vào không gian huấn luyện đã bị tấn công tới tấp như thế.
“A!”
“Áu! Đau chết tôi!”
“Ôi đệt … chân … đứt chân rồi.”
Rất nhiều binh sĩ vừa bắt đầu đã gào la thảm thiết. Tuy đây là không gian giả tưởng, nhưng đản thương lại giật điện họ không thương tiếc.
Ed nhíu mày. Một đám nhao nhao ồn ào như thế khiến cậu ta hơi khó chịu. Thế là cậu ta mở mục ngăn cách, chặn hầu hết mọi người ngoài hệ thống của mình.
Nhìn các binh sĩ kia thoáng chốc đã biến mất, Ed vừa lòng nheo mắt, bắt đầu cẩn thận thăm dò không gian huấn luyện.
Trong trung tâm huấn luyện giả tưởng, từng chiếc đản thương màu đen thỉnh thoảng lại chớp lên ánh điện, tiếp sau đó là tiếng kêu gào thảm thiết của các binh sĩ.
Ariel vẻ mặt bình thản ngồi trong phòng điều khiển, một tay chống cằm nhìn về phía trước. Tiếng kêu la vang lên thảm thiết, mỗi lần như thế hắn lại chỉ huy các vệ binh mở đản thương nào đó, lôi người đã ngất xỉu bên trong ra, ném sang một bên.
Raul lòng thầm run sợ đứng phía sau Ariel, nhìn vị sĩ quan chỉ huy mới tới này tha đám binh sĩ “ngông nghênh cuồng ngạo” lúc trước như tha chó vứt sang một bên, tên nào tên nấy mặt mày tái nhợt hai mắt nhắm nghiền. Nếu không phải ngực còn phập phồng, Raul thậm chí còn nghĩ hay là bọn họ chết rồi.
Raul nuốt nước miếng cái ực, thật cẩn thận xê dịch đến góc phòng điều khiến, ý đồ làm giảm cảm giác tồn tại của mình.
Thủ trưởng mới này thật đáng sợ. Một sĩ quan hậu cần như ông không cần huấn luyện thường xuyên. Nhưng nhìn cái đám cao ngạo lúc trước nay thành ra thê thảm, ông đương nhiên cũng thấy e ngại.
“Thượng úy Raul.”
Raul nghe Ariel gọi tên mình, lập tức đứng thẳng người, giọng sang sảng đáp: “Có tôi!”
Mới vài phút trước, ông đã quyết định, nếu vị sĩ quan chỉ huy này không có hành động gì phản lại Liên Bang, thì ông sẽ không phản đối bất cứ ý kiến gì của đối phương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook