Chú Ái Tinh Không
-
Chương 245
Editor: Nguyệt
Dùng pháo laser loại nhỏ để đổi lấy toàn bộ thuốc nổ của tiểu đội khác tình cờ gặp trên đường, hai người thu xếp cho thành viên trong đội ở tại một địa điểm an toàn rồi lặng lẽ rời đi.
Các đội viên câm nín trước sự biến mất của đội trưởng và đội phó. So sánh với người ta thì tám người bọn họ có khác nào vật cản vướng chân chứ!
Không còn vướng bận tám đội viên còn lại, Ariel với Chung Thịnh bắt đầu dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến những nơi săn trộm thường xuất hiện theo chỉ dẫn của bản đồ.
Với các loại mồi bình thường, họ tránh được sẽ tránh. Cả hai cho rằng giải quyết bọn săn trộm thuận tiện hơn là giết động vật hoang dã nhiều.
Trời không phụ lòng người, ngày thứ ba sau khi rời khỏi đội, một ngày trước khi cuộc đi săn kết thúc, hai người thành công phục kích một đoàn săn trộm cỡ vừa nữa.
Vẫn cách làm cũ, đầu tiên dự đoán mục tiêu của đối thủ, sau đó chôn bom mai phục, tự mình làm mồi nhử, thành công tiêu diệt một đoàn săn trộm hơn hai mươi người.
Nhìn con số 1059 trên thanh tích điểm, Ariel mỉm cười thỏa mãn.
Cuối cùng quân hàm thiếu tá cũng tới tay!
“Ôi đệt! Hai nhóc này thế mà kiếm đủ một nghìn điểm thật!” Râu quai nón mặt mày cau có nhìn bảng thành tích trên quang não.
“Ừ, quả thật là bất ngờ.” Cốc Vũ ngồi trên ghế chế giễu gã. Ai bảo lúc trước mạnh miệng lắm vào. Hừ, quân hàm thiếu tá đấy, để tôi xem ông sẽ làm thế nào.
Râu quai nón gãi đầu gãi tai. Nếu người ta đã đạt yêu cầu, thì gã tất nhiên phải giữ lời hứa. Dù có gãi tróc da đầu, gã vẫn phải nghĩ cách để giải quyết chuyện này, không thì sao mà giữ được uy tín của một thủ trưởng.
Đắn đo do dự mãi, râu quai nón bặm môi, gọi đến một dãy số.
Đợi chừng vài giây, thông tin được kết nối, trên màn hình hiện lên hình ảnh một người đàn ông trung niên trông khá giống gã nhưng lớn tuổi hơn một chút. Đương nhiên, người nọ cũng có quả đầu trọc lốc trông cực kỳ nổi bật.
Người đàn ông trung niên trừng mắt hỏi: “Thằng nhóc thối, không phải mày đang làm nhiệm vụ chuyên chở binh lính à? Gọi cho anh làm gì?”
“Ừm … anh à …” Râu quai nón vội trưng ra bản mặt tươi cười nịnh nọt.
“Thôi khỏi giả bộ đi, có phải rước phiền phức về cho anh mày rồi không?” Người đàn ông trung niên không hề bị ảnh hưởng, ánh mắt càng sắc bén hơn.
“Đâu có đâu có, em nào dám.” Râu quai nón vôi xua tay.
“Có chuyện gì thì nói mẹ đi, rút cuộc là sao? Anh mày đang bận chết lên được!” Người đàn ông trung niên nói với vẻ mất kiên nhẫn.
“Khụ khụ … chuyện là …” Râu quai nón ấp úng một hồi rồi kể lại sự tình cho anh trai mình nghe, không dám giấu giếm điều gì.
Người đàn ông trung niên tức đến bật cười: “Được lắm, thằng nhóc mày giỏi nhỉ, quân hàm thiếu tá nói cho là cho. Mày giỏi thế hay là cho anh mày quân hàm tướng quân đi?”
“Hề hề … anh à, em cũng không ngờ tới mà, ai biết trong số tân binh lần này lại có đứa trâu bò đến vậy.” Râu quai nón cúi đầu ra chiều nịnh nọt.
“Thôi không phải lắm lời, anh cho mày hai lựa chọn, một là đưa hai đứa kia đến chỗ anh, chuyện quân hàm thiếu ta anh sẽ giải quyết hai là chú mày tự lo liệu đi!” Người đàn ông trung niên sờ quả đầu trọc của mình, nói với vẻ rất ngông nghênh.
“Anh! Anh là anh ruột của em đấy! Đừng thế chứ!” Râu quai nón đột nhiên trở mặt phừng phừng tức giận. Gã nghĩ bụng, chết tiệt, có thật là anh em ruột của nhau không?! Thế mà lại đi đào tường khoét vách em trai nhà mình!
Người đàn ông trung niên liếc mắt khinh bỉ: “Làm sao, không đồng ý?”
“Đương nhiên là không đồng ý!” Râu quai nón tức muốn lật bàn. Vất vả lắm mới phát hiện được hai đứa có tiềm năng, dựa vào đâu mà gã phải dâng cho anh trai mình một cách đơn giản như thế chứ.
“Không đồng ý cũng được.” Người đàn ông trung niên cười hà hà, “Thế lần sau đến sinh nhật mẹ chú mày về nhà mừng sinh nhật bà đi. Ý anh là đích thân mày phải về nhà, chứ không phải hình ảnh không gian ba chiều vớ vẩn.”
“Anh … “ Râu quai nón mặt mày nhăn nhó, “Mẹ còn chưa bỏ cuộc mà …”
“Thôi khỏi lắm lời. Một câu thôi, có đồng ý không?”
Râu quai nón đắn đo một hồi, gã đã ba năm không về nhà rồi, nói ra cũng thấy bất hiếu. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện mẹ gã bắt gã phải lấy con đàn bà ngu ngốc kia, gã lại thấy đau hết cả đầu …
“Được! Em về!” Nghĩ một hồi, thấy không thể bỏ qua hai tài năng kia cùng với uy nghiêm của mình được, rơi vào đường cùng, râu quai nón đành phải khuất phục.
“Vậy là tốt rồi.” Người đàn ông trung niên lập tức mặt mày hơn hở. Thằng nhóc này chạy rõ nhanh, để lại thằng con cả hiếu thuận là hắn suốt ngày bị mẹ già lải nhải quở trách. Nếu không nhân dịp này bắt nó về, không biết thằng nhóc này định trốn đến lúc nào nữa. “Gửi tên hai đứa đó qua đây, anh xét duyệt cho.”
Râu quai nón mặt mày u ám gửi tên Ariel và Chung Thịnh sang cho anh mình. Mười lăm phút sau, nhìn tên hai thiếu tá trong hàng ngũ cấp dưới của mình, mặc dù là dùng chính bản thân mình đổi lấy, râu quai nón có cảm giác đau hết mề.
Hôm sau.
Cuộc đi săn chính thức kết thúc, tất cả binh lính lên các phi thuyền loại nhỏ trở về căn cứ.
Trong cuộc đi săn lần này, tổng cộng có năm mươi sáu người chết, ba trăm hai mươi mốt người bị thương. Đây còn là kết quả khi có phi thuyền loại nhỏ cứu viện kịp thời, nếu không e là con số thương vong còn khiến người ta kinh hoàng hơn.
Điều khiến râu quai nón tức giận đó là ngoài các binh lính chết trận hoặc bị thương, còn có một vài tân binh nhìn đồng đội của mình người chết người trúng thương mà suy sụp tinh thần rồi không thể chiến đấu nữa. Đối với một sĩ quan chỉ huy dạn dày kinh nghiệm sa trường, đây quả thực là chuyện khó tin.
Gã không hiểu trường quân đội đã giáo dục họ thế nào. Một quân nhân dù có mạnh đến mấy mà ý chí bạc nhược, thì khi ra chiến trường họ cũng không thể trụ được.
Gã đã trục xuất ba binh sĩ suy sụp tinh thần gần như hóa điên kia quay về tinh cầu ban đầu. Loại vô dụng như thế râu quai nón cũng ngại không muốn trưng trong phi thuyền cho đủ số.
Chào từ biệt Cốc Vũ, râu quai nón mang theo các binh sĩ còn lại của mình bay ra tiền tuyến. Chỉ sau thời gian một tuần ngắn ngủi, bầu không khí trên phi thuyền đã có sự biến đổi lớn.
Không còn thấy những tranh cường hiếu thắng. Sự thật 90% số người tử vong là tân binh đã rung lên một hồi chuông cảnh báo cho họ.
Có lẽ tố chất của các binh sĩ đã nhập ngũ ở một vài mặt nào đó không bằng các tân binh. Nhưng thay vào đó, họ có kinh nghiệm chinh chiến rất phong phú. Chỉ những người như vậy mới sống sót trên chiến trường.
Mâu thuẫn giữa lính mới và lính cũ vô hình trung biến mất. Tuy không phải tất cả tân binh đều không bằng binh sĩ nhập ngũ lâu năm, nhưng hầu hết bọn họ đều đã hiểu ra rằng mình cần học tập những người đã nhập ngũ này chứ không phải khiêu chiến uy quyền của người ta.
Thành viên tiểu đội Ariel dùng ánh mắt ngưỡng mộ kính trọng nhìn quân hàm thiếu tá trên vai tiểu đội trưởng và tiểu đội phó đội mình. Từ thiếu úy đến thiếu tá, cách thức và tốc độ thăng chức này đủ để lấy làm kiêu hãnh trước toàn bộ tân binh Liên Bang.
Trên quảng trường của căn cứ đồn trú tinh cầu săn bắn, râu quai nón trao quân hàm cho những người đạt yêu cầu trước đông đảo ánh mắt quần chúng. Có điều, không hiểu sao khi trao quân hàm cho hai tân binh xuất sắc vượt trội hơn hẳn tân binh cùng lứa này, sĩ quan chỉ huy của họ lại có … vẻ mặt cau có vặn vẹo.
Ariel hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt kỳ lạ của sĩ quan chỉ huy. Hắn cho rằng mình đáp ứng được yêu cầu của thủ trưởng, cho nên thủ trưởng trao quân hàm cho mình là điều đương nhiên.
Còn Chung Thịnh thì ít nhiều gì cũng đoán được suy nghĩ của râu quai nón. Dù sao hồi làm phó quan của Ariel, anh đã biết việc trao quân hàm có nhiều hạn chế thế nào.
Một đại tá như râu quai nón không có quyền trao quân hàm thiếu tá, nghe giọng điệu của ông lúc trước chắc là nghĩ sẽ không có ai thỏa mãn được yêu cầu. Nói một cách ví von, quân hàm thiếu tá như một miếng bánh ngọt thơm lừng treo trên đầu mọi người, chỉ để nhìn chứ không để ăn.
Ai ngờ được anh cùng Ariel thực sự kiếm đủ một nghìn điểm. Chắc vị sĩ quan chỉ huy này đã phải trả một cái giá không nhỏ cho hai quân hàm thiếu tá này.
Nhoáng cái bỏ quên vẻ mặt u oán của râu quai nón. Chung Thịnh sẽ không quá để tâm vào ai khác ngoài Ariel.
Tuy biết đội viên hiện giờ chưa chắc đã được phân đến cùng đơn vị với mình sau khi ra chiến trường, nhưng xuất phát từ tinh thần trách nhiệm, Ariel vẫn nghiêm túc huấn luyện họ một phen.
Bây giờ chịu khó luyện tập vất vả một chút, có lẽ khi ra chiến trường còn giữ được mạng. Ở đời trước, người biến đổi gene không mạnh như hiện giờ, nhưng hắn đã giao đấu với băng cướp Huyết Dạ không ít lần, cho nên vẫn hiểu biết ít nhiều về cách thức tấn công của người cải tạo gene. Hắn quyết định rèn luyện đội viên theo hướng nhằm vào đặc tính của người cải tạo gene.
Sau hành trình dài gần nửa tháng, chiếc phi thuyền khổng lồ chở binh lính cuối cùng cũng hạ cánh xuống căn cứ một tinh cầu thuộc quyền kiểm soát của quân khu I.
Tại cảng hàng không khổng lồ còn có bảy tám phi thuyền chở lính khác dừng đỗ, tất cả đều chở học sinh từ các trường quân đội đến.
Học viên sĩ quan, lính cũ, một số lính vừa xuất ngữ đã bị triệu tập về khẩn cấp, binh sĩ từ nhiều nguồn khác nhau tập trung một chỗ, khiến căn cứ trông có vẻ hỗn loạn.
Dùng pháo laser loại nhỏ để đổi lấy toàn bộ thuốc nổ của tiểu đội khác tình cờ gặp trên đường, hai người thu xếp cho thành viên trong đội ở tại một địa điểm an toàn rồi lặng lẽ rời đi.
Các đội viên câm nín trước sự biến mất của đội trưởng và đội phó. So sánh với người ta thì tám người bọn họ có khác nào vật cản vướng chân chứ!
Không còn vướng bận tám đội viên còn lại, Ariel với Chung Thịnh bắt đầu dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến những nơi săn trộm thường xuất hiện theo chỉ dẫn của bản đồ.
Với các loại mồi bình thường, họ tránh được sẽ tránh. Cả hai cho rằng giải quyết bọn săn trộm thuận tiện hơn là giết động vật hoang dã nhiều.
Trời không phụ lòng người, ngày thứ ba sau khi rời khỏi đội, một ngày trước khi cuộc đi săn kết thúc, hai người thành công phục kích một đoàn săn trộm cỡ vừa nữa.
Vẫn cách làm cũ, đầu tiên dự đoán mục tiêu của đối thủ, sau đó chôn bom mai phục, tự mình làm mồi nhử, thành công tiêu diệt một đoàn săn trộm hơn hai mươi người.
Nhìn con số 1059 trên thanh tích điểm, Ariel mỉm cười thỏa mãn.
Cuối cùng quân hàm thiếu tá cũng tới tay!
“Ôi đệt! Hai nhóc này thế mà kiếm đủ một nghìn điểm thật!” Râu quai nón mặt mày cau có nhìn bảng thành tích trên quang não.
“Ừ, quả thật là bất ngờ.” Cốc Vũ ngồi trên ghế chế giễu gã. Ai bảo lúc trước mạnh miệng lắm vào. Hừ, quân hàm thiếu tá đấy, để tôi xem ông sẽ làm thế nào.
Râu quai nón gãi đầu gãi tai. Nếu người ta đã đạt yêu cầu, thì gã tất nhiên phải giữ lời hứa. Dù có gãi tróc da đầu, gã vẫn phải nghĩ cách để giải quyết chuyện này, không thì sao mà giữ được uy tín của một thủ trưởng.
Đắn đo do dự mãi, râu quai nón bặm môi, gọi đến một dãy số.
Đợi chừng vài giây, thông tin được kết nối, trên màn hình hiện lên hình ảnh một người đàn ông trung niên trông khá giống gã nhưng lớn tuổi hơn một chút. Đương nhiên, người nọ cũng có quả đầu trọc lốc trông cực kỳ nổi bật.
Người đàn ông trung niên trừng mắt hỏi: “Thằng nhóc thối, không phải mày đang làm nhiệm vụ chuyên chở binh lính à? Gọi cho anh làm gì?”
“Ừm … anh à …” Râu quai nón vội trưng ra bản mặt tươi cười nịnh nọt.
“Thôi khỏi giả bộ đi, có phải rước phiền phức về cho anh mày rồi không?” Người đàn ông trung niên không hề bị ảnh hưởng, ánh mắt càng sắc bén hơn.
“Đâu có đâu có, em nào dám.” Râu quai nón vôi xua tay.
“Có chuyện gì thì nói mẹ đi, rút cuộc là sao? Anh mày đang bận chết lên được!” Người đàn ông trung niên nói với vẻ mất kiên nhẫn.
“Khụ khụ … chuyện là …” Râu quai nón ấp úng một hồi rồi kể lại sự tình cho anh trai mình nghe, không dám giấu giếm điều gì.
Người đàn ông trung niên tức đến bật cười: “Được lắm, thằng nhóc mày giỏi nhỉ, quân hàm thiếu tá nói cho là cho. Mày giỏi thế hay là cho anh mày quân hàm tướng quân đi?”
“Hề hề … anh à, em cũng không ngờ tới mà, ai biết trong số tân binh lần này lại có đứa trâu bò đến vậy.” Râu quai nón cúi đầu ra chiều nịnh nọt.
“Thôi không phải lắm lời, anh cho mày hai lựa chọn, một là đưa hai đứa kia đến chỗ anh, chuyện quân hàm thiếu ta anh sẽ giải quyết hai là chú mày tự lo liệu đi!” Người đàn ông trung niên sờ quả đầu trọc của mình, nói với vẻ rất ngông nghênh.
“Anh! Anh là anh ruột của em đấy! Đừng thế chứ!” Râu quai nón đột nhiên trở mặt phừng phừng tức giận. Gã nghĩ bụng, chết tiệt, có thật là anh em ruột của nhau không?! Thế mà lại đi đào tường khoét vách em trai nhà mình!
Người đàn ông trung niên liếc mắt khinh bỉ: “Làm sao, không đồng ý?”
“Đương nhiên là không đồng ý!” Râu quai nón tức muốn lật bàn. Vất vả lắm mới phát hiện được hai đứa có tiềm năng, dựa vào đâu mà gã phải dâng cho anh trai mình một cách đơn giản như thế chứ.
“Không đồng ý cũng được.” Người đàn ông trung niên cười hà hà, “Thế lần sau đến sinh nhật mẹ chú mày về nhà mừng sinh nhật bà đi. Ý anh là đích thân mày phải về nhà, chứ không phải hình ảnh không gian ba chiều vớ vẩn.”
“Anh … “ Râu quai nón mặt mày nhăn nhó, “Mẹ còn chưa bỏ cuộc mà …”
“Thôi khỏi lắm lời. Một câu thôi, có đồng ý không?”
Râu quai nón đắn đo một hồi, gã đã ba năm không về nhà rồi, nói ra cũng thấy bất hiếu. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện mẹ gã bắt gã phải lấy con đàn bà ngu ngốc kia, gã lại thấy đau hết cả đầu …
“Được! Em về!” Nghĩ một hồi, thấy không thể bỏ qua hai tài năng kia cùng với uy nghiêm của mình được, rơi vào đường cùng, râu quai nón đành phải khuất phục.
“Vậy là tốt rồi.” Người đàn ông trung niên lập tức mặt mày hơn hở. Thằng nhóc này chạy rõ nhanh, để lại thằng con cả hiếu thuận là hắn suốt ngày bị mẹ già lải nhải quở trách. Nếu không nhân dịp này bắt nó về, không biết thằng nhóc này định trốn đến lúc nào nữa. “Gửi tên hai đứa đó qua đây, anh xét duyệt cho.”
Râu quai nón mặt mày u ám gửi tên Ariel và Chung Thịnh sang cho anh mình. Mười lăm phút sau, nhìn tên hai thiếu tá trong hàng ngũ cấp dưới của mình, mặc dù là dùng chính bản thân mình đổi lấy, râu quai nón có cảm giác đau hết mề.
Hôm sau.
Cuộc đi săn chính thức kết thúc, tất cả binh lính lên các phi thuyền loại nhỏ trở về căn cứ.
Trong cuộc đi săn lần này, tổng cộng có năm mươi sáu người chết, ba trăm hai mươi mốt người bị thương. Đây còn là kết quả khi có phi thuyền loại nhỏ cứu viện kịp thời, nếu không e là con số thương vong còn khiến người ta kinh hoàng hơn.
Điều khiến râu quai nón tức giận đó là ngoài các binh lính chết trận hoặc bị thương, còn có một vài tân binh nhìn đồng đội của mình người chết người trúng thương mà suy sụp tinh thần rồi không thể chiến đấu nữa. Đối với một sĩ quan chỉ huy dạn dày kinh nghiệm sa trường, đây quả thực là chuyện khó tin.
Gã không hiểu trường quân đội đã giáo dục họ thế nào. Một quân nhân dù có mạnh đến mấy mà ý chí bạc nhược, thì khi ra chiến trường họ cũng không thể trụ được.
Gã đã trục xuất ba binh sĩ suy sụp tinh thần gần như hóa điên kia quay về tinh cầu ban đầu. Loại vô dụng như thế râu quai nón cũng ngại không muốn trưng trong phi thuyền cho đủ số.
Chào từ biệt Cốc Vũ, râu quai nón mang theo các binh sĩ còn lại của mình bay ra tiền tuyến. Chỉ sau thời gian một tuần ngắn ngủi, bầu không khí trên phi thuyền đã có sự biến đổi lớn.
Không còn thấy những tranh cường hiếu thắng. Sự thật 90% số người tử vong là tân binh đã rung lên một hồi chuông cảnh báo cho họ.
Có lẽ tố chất của các binh sĩ đã nhập ngũ ở một vài mặt nào đó không bằng các tân binh. Nhưng thay vào đó, họ có kinh nghiệm chinh chiến rất phong phú. Chỉ những người như vậy mới sống sót trên chiến trường.
Mâu thuẫn giữa lính mới và lính cũ vô hình trung biến mất. Tuy không phải tất cả tân binh đều không bằng binh sĩ nhập ngũ lâu năm, nhưng hầu hết bọn họ đều đã hiểu ra rằng mình cần học tập những người đã nhập ngũ này chứ không phải khiêu chiến uy quyền của người ta.
Thành viên tiểu đội Ariel dùng ánh mắt ngưỡng mộ kính trọng nhìn quân hàm thiếu tá trên vai tiểu đội trưởng và tiểu đội phó đội mình. Từ thiếu úy đến thiếu tá, cách thức và tốc độ thăng chức này đủ để lấy làm kiêu hãnh trước toàn bộ tân binh Liên Bang.
Trên quảng trường của căn cứ đồn trú tinh cầu săn bắn, râu quai nón trao quân hàm cho những người đạt yêu cầu trước đông đảo ánh mắt quần chúng. Có điều, không hiểu sao khi trao quân hàm cho hai tân binh xuất sắc vượt trội hơn hẳn tân binh cùng lứa này, sĩ quan chỉ huy của họ lại có … vẻ mặt cau có vặn vẹo.
Ariel hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt kỳ lạ của sĩ quan chỉ huy. Hắn cho rằng mình đáp ứng được yêu cầu của thủ trưởng, cho nên thủ trưởng trao quân hàm cho mình là điều đương nhiên.
Còn Chung Thịnh thì ít nhiều gì cũng đoán được suy nghĩ của râu quai nón. Dù sao hồi làm phó quan của Ariel, anh đã biết việc trao quân hàm có nhiều hạn chế thế nào.
Một đại tá như râu quai nón không có quyền trao quân hàm thiếu tá, nghe giọng điệu của ông lúc trước chắc là nghĩ sẽ không có ai thỏa mãn được yêu cầu. Nói một cách ví von, quân hàm thiếu tá như một miếng bánh ngọt thơm lừng treo trên đầu mọi người, chỉ để nhìn chứ không để ăn.
Ai ngờ được anh cùng Ariel thực sự kiếm đủ một nghìn điểm. Chắc vị sĩ quan chỉ huy này đã phải trả một cái giá không nhỏ cho hai quân hàm thiếu tá này.
Nhoáng cái bỏ quên vẻ mặt u oán của râu quai nón. Chung Thịnh sẽ không quá để tâm vào ai khác ngoài Ariel.
Tuy biết đội viên hiện giờ chưa chắc đã được phân đến cùng đơn vị với mình sau khi ra chiến trường, nhưng xuất phát từ tinh thần trách nhiệm, Ariel vẫn nghiêm túc huấn luyện họ một phen.
Bây giờ chịu khó luyện tập vất vả một chút, có lẽ khi ra chiến trường còn giữ được mạng. Ở đời trước, người biến đổi gene không mạnh như hiện giờ, nhưng hắn đã giao đấu với băng cướp Huyết Dạ không ít lần, cho nên vẫn hiểu biết ít nhiều về cách thức tấn công của người cải tạo gene. Hắn quyết định rèn luyện đội viên theo hướng nhằm vào đặc tính của người cải tạo gene.
Sau hành trình dài gần nửa tháng, chiếc phi thuyền khổng lồ chở binh lính cuối cùng cũng hạ cánh xuống căn cứ một tinh cầu thuộc quyền kiểm soát của quân khu I.
Tại cảng hàng không khổng lồ còn có bảy tám phi thuyền chở lính khác dừng đỗ, tất cả đều chở học sinh từ các trường quân đội đến.
Học viên sĩ quan, lính cũ, một số lính vừa xuất ngữ đã bị triệu tập về khẩn cấp, binh sĩ từ nhiều nguồn khác nhau tập trung một chỗ, khiến căn cứ trông có vẻ hỗn loạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook