Chú Ái Tinh Không
-
Chương 241
Editor: Nguyệt
Các đội viên không ai nói gì, cả đám trông rất tức giận. Chung Thịnh bất đắc dĩ quay sang nhìn Ariel, ý bảo anh nên khuyên cái gì đi. Ariel không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng quét mắt nhìn bọn họ. Tất cả đội viên câm như hến, ánh mắt lạnh lẽo của Ariel lia qua khiến họ dù đang giữa mùa hè vẫn có cảm giác lạnh thấu xương như rơi vào hầm băng. Giận dữ với ấm ức gì đều bay hết. Chung Thịnh ho khan hai tiếng. Rõ ràng tuổi xấp xỉ nhau, vậy mà anh có học thế nào cũng không ra được cái khí chất có thể đông chết người như Ariel.
Giải quyết hết bất mãn của các đội viên, Chung Thịnh nói đi nói lại rằng bọn họ nhất định sẽ bình an trở về mới có thể rời đi trong ánh mắt lưu luyến không rời của các đội viên, khuất bóng trong rừng rậm. Đến khi không còn thấy Ariel với Chung Thịnh nữa, Ngũ Tư quay sang nhìn các đội viên khác: “Vừa rồi trước khi đi, đội trưởng bảo họ đi giải quyết đoàn săn trộm, chúng ta cũng không được nhàn rỗi. Nếu lúc họ về mà chúng ta không săn được số mồi đủ nâng thành tích lên ba trăm điểm thì anh ấy sẽ cho chúng ‘đẹp mặt’.”
Các đội viên vốn còn lo cho Ariel, giờ nghe xong đều kêu ca rền rĩ. Hai ngày nay bọn họ mới chỉ săn được số mồi tương đương hai trăm điểm, đấy là còn nhờ có sự chỉ huy của Ariel và Chung Thịnh, hiện giờ thiếu hai người sức chiến đấu mạnh nhất, muốn họ kiếm một trăm điểm quả thực là bắt họ phải liều mạng!
Các đội viên không còn hơi đâu suy nghĩ xem đội trưởng của mình sẽ xử lý đoàn săn trộm năm mươi người kia thế nào nữa, lo cái thân mình còn chưa xong mà.
“Ầy, hai đứa kia đâu rồi?” Từ lúc phát hiện ra điểm đặc biệt của tiểu đội Ariel, râu quai nón cứ rảnh ra lại thích quan sát tiểu đội của họ.
“Hửm?” Cốc Vũ ngó qua nhìn. Với hai ông chỉ huy nhàn đến phát chán này, thú vui duy nhất của họ hiện giờ là xem các đội uýnh nhau với đám săn trộm.
Râu quai nón gãi cằm nói: “Mấy vệ tinh giám sát cũng không tìm được tung tích của chúng.”
“Không thể nào.” Cốc Vũ điều chỉnh góc độ của vệ tinh giám sát, lấy tiểu đội Ariel làm tâm, tra xét một lượt tất cả các sinh vật trong phạm vi ba trăm dặm xung quanh họ.
“Chúng nó đây là … Ôi đệt! Đừng bảo hai nhóc này định nhằm vào Hỏa Pháo nha!” Cốc Vũ sợ ngây người.
“Hỏa Pháo? Cái gì thế?”
“Đoàn săn trộm lớn nhất trên tinh cầu này, gồm hơn năm mươi người. Vũ khí của chúng đều là loại tối tân. Tôi đoán trong tay chúng có ít nhất ba khẩu pháo laser cỡ nhỏ.”
“Cái gì!!!” Râu quai nón giật nảy mình. Hai nhóc này là cấp dưới gã nhắm trúng. Giờ chúng nó đối mặt với đoàn săn trộm năm mươi người, đối thủ còn có những ba khẩu pháo laser, tuy chỉ là cỡ nhỏ nhưng cũng đủ bắn rơi một chiếc xe bay rồi. Hai đứa này điên rồi sao!
“Đừng kích động.” Cốc Vũ đè vai râu quai nón đang kích động lại. “Quan sát mấy ngày nay, ông nghĩ hai đứa nó là đồ ngốc sao?”
“Mẹ nó, không ngốc thì cũng quá điên rồ. Đến tôi còn chẳng dám cam đoan xử hết năm mươi người.” Râu quai nón nóng nảy, ném phăng cái mũ xuống đất. Gã đưa tân binh đến tinh cầu săn bắn này là để tôi luyện chúng nó, chứ không phải để chúng nó đi chịu chết.
Nếu hiện giờ Ariel có một đội hơn một trăm người, thì gã cũng chẳng ngại để cậu ta đi giải quyết lũ săn trộm kia. Nhưng hai người đấu với năm mươi người? Chênh lệch quá lớn.
“Đừng nóng, tôi thấy hai đứa này không phải dạng bồng bột xốc nổi đâu. Ông xem vị trí mà chúng nó chọn đi, giữ khoảng cách rất tốt với Hỏa Pháo, sẽ không dễ dàng bị phát hiện. Tôi đoán hai đứa này định bày kế đặt bẫy đối thủ.”
“Đặt bẫy cái mẹ gì? Kẻ địch có đến ba khẩu pháo laser cỡ nhỏ, đến lính tuần tra của ông còn khó mà giải quyết được, nói gì đến hai đứa nó có mỗi khẩu súng laser trong tay. Không phải xốc nổi thì là gì!”
“Đủ rồi!” Cốc Vũ gầm lên, “Ông im ngay cho tôi! Nhìn cho kỹ đi, bảo phi thuyền bảo vệ sẵn sàng chờ lệnh, chuẩn bị cứu trợ bất kỳ lúc nào. Nếu hai đứa nó có hành động gì không ổn thì ông bảo hai đứa nó nhanh chóng rút lui rồi để tàu bảo vệ xử lý lũ săn trộm kia không phải xong sao. Có gì to tát đâu.”
“Mẹ nó, hai thằng nhóc này đúng là giỏi rước phiền phức cho tôi.” Râu quai nón nghe thế mới ngồi xuống, làu bà làu bàu, sau đó liên hệ với phi thuyền bảo vệ trên không, bảo họ chuẩn bị tinh thần chiến đấu.
“Bao nhiêu năm rồi mà ông vẫn nóng nảy như thế. Không hiểu tại sao phó quan của ông có thể chịu được.” Cốc Vũ chán nản liếc mắt nhìn gã.
“Hề hề, ganh tỵ nữa đi, có ghen nữa tôi cũng không tặng phó quan cho ông đâu.”
“Ai thèm!”
“Khà khà …” Râu quai nón cười đắc ý, tuy vẫn trò chuyện với Cốc Vũ nhưng không có lúc nào là không để ý đến màn hình giám sát, giữ nguyên hình ảnh về đội Ariel và Chung Thịnh chứ không còn chuyển sang hình ảnh các đội khác nữa.
“Còn cách đầm lầy bao xa?” Ariel lau mồ hôi trên thái dương, ngửa đầu uống một ngụm nước.
Chung Thịnh đối chiếu với bản đồ một lát rồi nói: “Chưa đến hai mươi cây số nữa.”
“Được, bây giờ chắc chúng ta đã ở vị trí song song với đoàn săn trộm kia. Với tốc độ của chúng, nếu không có gì bất giờ xảy ra, khả năng hai tiếng nữa là tới nơi. Chúng ta phải nhanh hơn một chút.”
“Hiểu.”
Hai người nghỉ ngơi tại chỗ mười phút rồi lại vội vàng lên đường, mất bóng trong khu rừng.
“Hai nhóc này đang làm gì vậy?” Râu quai nón nhìn màn hình, Ariel với Chung Thịnh vốn đi sau đoàn săn trộm, hiện giờ đã đi song song với chúng, sau đó bắt kịp, rồi vượt lên.
Cốc Vũ chỉ một vùng nâu đen trên bản đồ, nói: “À, chắc chúng định đến vùng đầm lầy kia trước.”
“Khu vực đó có gì?”
“Cá sấu bụng bạc.”
“Động vật quý hiếm à?”
“Ừ, chắc đây là mục tiêu của Hỏa Pháo.”
“Chúng nó định làm gì vậy? Đặt bẫy? Có hai đứa mà muốn mai phục những năm mươi người á?”
“Ai biết được, cứ xem đi. Nhưng tôi cảnh cáo ông, có ra lệnh tấn công cũng vừa phải thôi, đừng phá hủy vùng đầm lầy đó, có không ít cá sấu bụng bạc sống ở đó đâu. Chúng mà chết thì tôi làm báo cáo cũng phiền lắm.”
“Thôi đi, lính của tôi quý giá hơn lũ cá sấu vớ vẩn đó nhiều.” Râu quai nón bĩu môi khinh thường.
Cốc Vũ nhún vai, không tiếp tục tranh luận. Hắn cho rằng cá sấu bụng bạc quý thì quý thật, nhưng một người lính ưu tú có giá trị hơn nó rất rất nhiều.
Nửa tiếng sau, sau một hồi hành quân cấp tốc, cuối cùng Ariel với Chung Thịnh cũng đến được chỗ đầm lầy.
“Đến rồi.”
“Chúng ta còn một tiếng để chuẩn bị.” Ariel nhìn đồng hồ, mở bản đồ vùng đầm lầy ra, chấm mấy điểm đỏ trên một vài vị trí.
“Em phụ trách ba điểm A, B, C. Còn lại để anh.” Ariel chỉ vào mấy điểm đỏ chớp nháy trên bản đồ, “Hướng nổ tùy em quyết định, chỉ cần đảm bảo khu vực trung tâm toàn bộ bị diệt là được.”
“Em biết rồi. Nhưng còn cá sấu bụng bạc thì sao? Đấy là động vật quý hiếm, nếu giết chúng, chúng ta sẽ bị trừ điểm.”
“Không phải lo.” Ariel nhếch miệng cười, “Lúc em đi đổi bản đồ, anh cũng không ngồi chơi.” Nói rồi hắn lấy từ trong ba lô ra một khối lập phương màu đen cỡ móng tay. Trên mỗi mặt của khối lập phương đều có hình xoắn ốc, trong đó có một mặt có hai nút một đỏ một xanh.
“Đây là cái gì?” – Chung Thịnh hiếu kỳ hỏi.
“Máy phát sóng siêu âm.” Ariel cười gian xảo.
“Có thể xua đuổi động vật?”
“Ừ, anh đổi lấy cái này vốn là định nếu có đội ngáng chân chúng ta thì dùng nó khiến bọn họ không kiếm được con mồi nào. Không ngờ đến giờ vẫn chẳng có đội nào mắt mù như thế.”
Chung Thịnh trầm mặc, lòng thầm nghĩ, quả nhiên ngài Ariel vẫn hẹp hòi thù dai như trước. Khi còn chưa có đội nào trêu vào, ngài ấy đã chuẩn bị xong xuôi hết công cụ trả thù rồi.
Thử nghĩ mà xem, nếu Ariel nhét cái này vào ba lô của thành viên nào đó trong đội, chắc chắn đội đó sẽ rất khó phát hiện, mà có thứ đó bên người thì làm gì còn gặp được con thú nào nữa.
“Anh sẽ đặt thứ này vào trung tâm vòng thuốc nổ. Nó có tác dụng xua đuổi tất cả động vật trong bán kính 2.5 km. Phạm vi nổ của chúng ta không rộng đến thế, cá sấu bụng bạc nằm ngoài vòng đó thì không cần đuổi, không nguy hiểm gì.”
Chung Thịnh gật đầu, đi đến đầm lầy, cẩn thận lấy nước bùn bôi lên người mình. Chẳng biết nước bùn trong đầm lên men đã bao lâu mà cái mùi gay mũi đến độ ngất đi được.
Nhưng cả Chung Thịnh lẫn Ariel đều như không hề ngửi thấy, bôi thứ bùn nhão đó lên người, che lấp mùi cơ thể của mình.
Các đội viên không ai nói gì, cả đám trông rất tức giận. Chung Thịnh bất đắc dĩ quay sang nhìn Ariel, ý bảo anh nên khuyên cái gì đi. Ariel không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng quét mắt nhìn bọn họ. Tất cả đội viên câm như hến, ánh mắt lạnh lẽo của Ariel lia qua khiến họ dù đang giữa mùa hè vẫn có cảm giác lạnh thấu xương như rơi vào hầm băng. Giận dữ với ấm ức gì đều bay hết. Chung Thịnh ho khan hai tiếng. Rõ ràng tuổi xấp xỉ nhau, vậy mà anh có học thế nào cũng không ra được cái khí chất có thể đông chết người như Ariel.
Giải quyết hết bất mãn của các đội viên, Chung Thịnh nói đi nói lại rằng bọn họ nhất định sẽ bình an trở về mới có thể rời đi trong ánh mắt lưu luyến không rời của các đội viên, khuất bóng trong rừng rậm. Đến khi không còn thấy Ariel với Chung Thịnh nữa, Ngũ Tư quay sang nhìn các đội viên khác: “Vừa rồi trước khi đi, đội trưởng bảo họ đi giải quyết đoàn săn trộm, chúng ta cũng không được nhàn rỗi. Nếu lúc họ về mà chúng ta không săn được số mồi đủ nâng thành tích lên ba trăm điểm thì anh ấy sẽ cho chúng ‘đẹp mặt’.”
Các đội viên vốn còn lo cho Ariel, giờ nghe xong đều kêu ca rền rĩ. Hai ngày nay bọn họ mới chỉ săn được số mồi tương đương hai trăm điểm, đấy là còn nhờ có sự chỉ huy của Ariel và Chung Thịnh, hiện giờ thiếu hai người sức chiến đấu mạnh nhất, muốn họ kiếm một trăm điểm quả thực là bắt họ phải liều mạng!
Các đội viên không còn hơi đâu suy nghĩ xem đội trưởng của mình sẽ xử lý đoàn săn trộm năm mươi người kia thế nào nữa, lo cái thân mình còn chưa xong mà.
“Ầy, hai đứa kia đâu rồi?” Từ lúc phát hiện ra điểm đặc biệt của tiểu đội Ariel, râu quai nón cứ rảnh ra lại thích quan sát tiểu đội của họ.
“Hửm?” Cốc Vũ ngó qua nhìn. Với hai ông chỉ huy nhàn đến phát chán này, thú vui duy nhất của họ hiện giờ là xem các đội uýnh nhau với đám săn trộm.
Râu quai nón gãi cằm nói: “Mấy vệ tinh giám sát cũng không tìm được tung tích của chúng.”
“Không thể nào.” Cốc Vũ điều chỉnh góc độ của vệ tinh giám sát, lấy tiểu đội Ariel làm tâm, tra xét một lượt tất cả các sinh vật trong phạm vi ba trăm dặm xung quanh họ.
“Chúng nó đây là … Ôi đệt! Đừng bảo hai nhóc này định nhằm vào Hỏa Pháo nha!” Cốc Vũ sợ ngây người.
“Hỏa Pháo? Cái gì thế?”
“Đoàn săn trộm lớn nhất trên tinh cầu này, gồm hơn năm mươi người. Vũ khí của chúng đều là loại tối tân. Tôi đoán trong tay chúng có ít nhất ba khẩu pháo laser cỡ nhỏ.”
“Cái gì!!!” Râu quai nón giật nảy mình. Hai nhóc này là cấp dưới gã nhắm trúng. Giờ chúng nó đối mặt với đoàn săn trộm năm mươi người, đối thủ còn có những ba khẩu pháo laser, tuy chỉ là cỡ nhỏ nhưng cũng đủ bắn rơi một chiếc xe bay rồi. Hai đứa này điên rồi sao!
“Đừng kích động.” Cốc Vũ đè vai râu quai nón đang kích động lại. “Quan sát mấy ngày nay, ông nghĩ hai đứa nó là đồ ngốc sao?”
“Mẹ nó, không ngốc thì cũng quá điên rồ. Đến tôi còn chẳng dám cam đoan xử hết năm mươi người.” Râu quai nón nóng nảy, ném phăng cái mũ xuống đất. Gã đưa tân binh đến tinh cầu săn bắn này là để tôi luyện chúng nó, chứ không phải để chúng nó đi chịu chết.
Nếu hiện giờ Ariel có một đội hơn một trăm người, thì gã cũng chẳng ngại để cậu ta đi giải quyết lũ săn trộm kia. Nhưng hai người đấu với năm mươi người? Chênh lệch quá lớn.
“Đừng nóng, tôi thấy hai đứa này không phải dạng bồng bột xốc nổi đâu. Ông xem vị trí mà chúng nó chọn đi, giữ khoảng cách rất tốt với Hỏa Pháo, sẽ không dễ dàng bị phát hiện. Tôi đoán hai đứa này định bày kế đặt bẫy đối thủ.”
“Đặt bẫy cái mẹ gì? Kẻ địch có đến ba khẩu pháo laser cỡ nhỏ, đến lính tuần tra của ông còn khó mà giải quyết được, nói gì đến hai đứa nó có mỗi khẩu súng laser trong tay. Không phải xốc nổi thì là gì!”
“Đủ rồi!” Cốc Vũ gầm lên, “Ông im ngay cho tôi! Nhìn cho kỹ đi, bảo phi thuyền bảo vệ sẵn sàng chờ lệnh, chuẩn bị cứu trợ bất kỳ lúc nào. Nếu hai đứa nó có hành động gì không ổn thì ông bảo hai đứa nó nhanh chóng rút lui rồi để tàu bảo vệ xử lý lũ săn trộm kia không phải xong sao. Có gì to tát đâu.”
“Mẹ nó, hai thằng nhóc này đúng là giỏi rước phiền phức cho tôi.” Râu quai nón nghe thế mới ngồi xuống, làu bà làu bàu, sau đó liên hệ với phi thuyền bảo vệ trên không, bảo họ chuẩn bị tinh thần chiến đấu.
“Bao nhiêu năm rồi mà ông vẫn nóng nảy như thế. Không hiểu tại sao phó quan của ông có thể chịu được.” Cốc Vũ chán nản liếc mắt nhìn gã.
“Hề hề, ganh tỵ nữa đi, có ghen nữa tôi cũng không tặng phó quan cho ông đâu.”
“Ai thèm!”
“Khà khà …” Râu quai nón cười đắc ý, tuy vẫn trò chuyện với Cốc Vũ nhưng không có lúc nào là không để ý đến màn hình giám sát, giữ nguyên hình ảnh về đội Ariel và Chung Thịnh chứ không còn chuyển sang hình ảnh các đội khác nữa.
“Còn cách đầm lầy bao xa?” Ariel lau mồ hôi trên thái dương, ngửa đầu uống một ngụm nước.
Chung Thịnh đối chiếu với bản đồ một lát rồi nói: “Chưa đến hai mươi cây số nữa.”
“Được, bây giờ chắc chúng ta đã ở vị trí song song với đoàn săn trộm kia. Với tốc độ của chúng, nếu không có gì bất giờ xảy ra, khả năng hai tiếng nữa là tới nơi. Chúng ta phải nhanh hơn một chút.”
“Hiểu.”
Hai người nghỉ ngơi tại chỗ mười phút rồi lại vội vàng lên đường, mất bóng trong khu rừng.
“Hai nhóc này đang làm gì vậy?” Râu quai nón nhìn màn hình, Ariel với Chung Thịnh vốn đi sau đoàn săn trộm, hiện giờ đã đi song song với chúng, sau đó bắt kịp, rồi vượt lên.
Cốc Vũ chỉ một vùng nâu đen trên bản đồ, nói: “À, chắc chúng định đến vùng đầm lầy kia trước.”
“Khu vực đó có gì?”
“Cá sấu bụng bạc.”
“Động vật quý hiếm à?”
“Ừ, chắc đây là mục tiêu của Hỏa Pháo.”
“Chúng nó định làm gì vậy? Đặt bẫy? Có hai đứa mà muốn mai phục những năm mươi người á?”
“Ai biết được, cứ xem đi. Nhưng tôi cảnh cáo ông, có ra lệnh tấn công cũng vừa phải thôi, đừng phá hủy vùng đầm lầy đó, có không ít cá sấu bụng bạc sống ở đó đâu. Chúng mà chết thì tôi làm báo cáo cũng phiền lắm.”
“Thôi đi, lính của tôi quý giá hơn lũ cá sấu vớ vẩn đó nhiều.” Râu quai nón bĩu môi khinh thường.
Cốc Vũ nhún vai, không tiếp tục tranh luận. Hắn cho rằng cá sấu bụng bạc quý thì quý thật, nhưng một người lính ưu tú có giá trị hơn nó rất rất nhiều.
Nửa tiếng sau, sau một hồi hành quân cấp tốc, cuối cùng Ariel với Chung Thịnh cũng đến được chỗ đầm lầy.
“Đến rồi.”
“Chúng ta còn một tiếng để chuẩn bị.” Ariel nhìn đồng hồ, mở bản đồ vùng đầm lầy ra, chấm mấy điểm đỏ trên một vài vị trí.
“Em phụ trách ba điểm A, B, C. Còn lại để anh.” Ariel chỉ vào mấy điểm đỏ chớp nháy trên bản đồ, “Hướng nổ tùy em quyết định, chỉ cần đảm bảo khu vực trung tâm toàn bộ bị diệt là được.”
“Em biết rồi. Nhưng còn cá sấu bụng bạc thì sao? Đấy là động vật quý hiếm, nếu giết chúng, chúng ta sẽ bị trừ điểm.”
“Không phải lo.” Ariel nhếch miệng cười, “Lúc em đi đổi bản đồ, anh cũng không ngồi chơi.” Nói rồi hắn lấy từ trong ba lô ra một khối lập phương màu đen cỡ móng tay. Trên mỗi mặt của khối lập phương đều có hình xoắn ốc, trong đó có một mặt có hai nút một đỏ một xanh.
“Đây là cái gì?” – Chung Thịnh hiếu kỳ hỏi.
“Máy phát sóng siêu âm.” Ariel cười gian xảo.
“Có thể xua đuổi động vật?”
“Ừ, anh đổi lấy cái này vốn là định nếu có đội ngáng chân chúng ta thì dùng nó khiến bọn họ không kiếm được con mồi nào. Không ngờ đến giờ vẫn chẳng có đội nào mắt mù như thế.”
Chung Thịnh trầm mặc, lòng thầm nghĩ, quả nhiên ngài Ariel vẫn hẹp hòi thù dai như trước. Khi còn chưa có đội nào trêu vào, ngài ấy đã chuẩn bị xong xuôi hết công cụ trả thù rồi.
Thử nghĩ mà xem, nếu Ariel nhét cái này vào ba lô của thành viên nào đó trong đội, chắc chắn đội đó sẽ rất khó phát hiện, mà có thứ đó bên người thì làm gì còn gặp được con thú nào nữa.
“Anh sẽ đặt thứ này vào trung tâm vòng thuốc nổ. Nó có tác dụng xua đuổi tất cả động vật trong bán kính 2.5 km. Phạm vi nổ của chúng ta không rộng đến thế, cá sấu bụng bạc nằm ngoài vòng đó thì không cần đuổi, không nguy hiểm gì.”
Chung Thịnh gật đầu, đi đến đầm lầy, cẩn thận lấy nước bùn bôi lên người mình. Chẳng biết nước bùn trong đầm lên men đã bao lâu mà cái mùi gay mũi đến độ ngất đi được.
Nhưng cả Chung Thịnh lẫn Ariel đều như không hề ngửi thấy, bôi thứ bùn nhão đó lên người, che lấp mùi cơ thể của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook