Chú Ái Tinh Không
-
Chương 235
Tít tít tít!
Đúng lúc đó, máy liên lạc của mọi người đồng loạt báo có tin nhắn, là thông báo khẩn cấp của nhà trường, yêu cầu học sinh lập tức đến lớp mình tập trung.
Ai nấy đều đưa mắt nhìn Ariel, ánh mắt lóe lên nét hưng phấn, hào hứng, ngỡ ngàng cùng nhiều cảm xúc khác.
Gọi tập trung bây giờ hiển nhiên là để thông báo nội dung quan trọng nào đó. Mà trong tình hình này, thì còn tin gì khẩn cấp hơn chuyện gọi nhập ngũ?
Mọi người rời khỏi phòng họp, chia nhau chạy về lớp. Sau nửa tiếng đồng hồ tập hợp, khi màn hình của các lớp đã được kết nối với nhau, hiệu trưởng trường quân đội Đệ Nhất Phó Ngạn Triều tuyên bố lệnh gọi nhập ngũ khẩn cấp của Liên Bang, tất cả học viên đang theo học tại trường bao gồm học viên chính quy và học viên các hệ các ngành khác lập tức tới địa điểm được chỉ định để tiến hành phân phối.
Sau khi tin tức này được đưa ra, các lớp dậy lên tiếng hoan hô vang trời. Các cô cậu thanh niên trẻ tuổi đầy nhiệt huyệt từ lâu đã muốn được trải nghiệm cuộc sống trong quân đội, nay có cơ hội được ra tiền tuyến, ai nấy đều vô cùng hưng phấn.
Bên cạnh đó, trong các lớp cũng có một vài người tỏ ra không mấy phấn chấn. Chiến tranh không chỉ đem đến vinh quang, mà nhiều hơn cả đó là chết chóc. Không phải ai cũng sẵn lòng hy sinh tính mạng để bảo vệ Liên Bang. Khi việc phải ra tiền tuyến trở thành chuyện bất khả kháng, những người này chưa ra khỏi cổng trường đã bắt đầu thấy hoảng sợ lo lắng rồi.
Người hoan hô, người hãi hùng, và một số ít những người vô cùng bình tĩnh.
Một tiếng đồng hồ sau khi thông báo được đưa ra, cả trường sôi sục bầu không khí cuồng nhiệt. Đủ loại cảm xúc ảnh hưởng khiến vô số học sinh chẳng chờ nổi đến ngày mai mà đã bắt đầu thu dọn hành trang lao tới địa điểm tập hợp ngay.
“Chúng ta xuất phát luôn bây giờ chứ?” Gerald hỏi với vẻ đầy hào hứng.
Edward nhìn cậu: “Gấp cái gì, chúng ta cứ theo Ariel là được.”
“À.” Gerald đáp, nghe có vẻ không vui lắm, cứ có cảm giác ngày mai mới đi thì muộn hơn bao người một bước vậy.
“Em rất muốn đi?”
“Đúng vậy! Lên chiến trường đó, chuyện hưng phấn cỡ nào chứ.”
“Hưng phấn? Tôi thấy em có vẻ quá thừa sức lực nhỉ, đã vậy thì chúng ta làm vài chuyện cho tiêu hao bớt đi.”
“Hả? Đừng mà ” Sau những đường lượn sóng mất hồn này là cảnh Gerald khóc không ra nước mắt bị Edward kéo về phòng ngủ, làm loại vận động tiêu hao thể lực trong một thời gian khá dài.
Sáng sớm hôm sau, các thành viên tiểu đội Giảo Lang nhận được tin nhắn riêng: [Ba mươi phút nữa tập hợp ở cổng trường. – Ariel]
Sau cuộc chia ly quyến luyến khó rời [Samantha và bạn trai], tràng mắng mỏ như tát nước [Lâm Phỉ Nhi cùng anh bạn trai nhỏ của mình], mệt mỏi nằm ỳ trên giường [Gerald và Lôi Tranh …], cuối cùng, nửa tiếng sau, tất cả mọi người đều tỉnh táo tinh thần tập hợp trước cổng trường.
Gerald với Lôi Tranh liếc nhìn vành mắt thâm quầng của nhau, im lặng xoay mặt đi. Anh em gian khổ, đúng là đồng bệnh tương liên.
“Xuất phát!” Ariel nhìn một lượt, thấy mọi người đều đến đông đủ thì vung tay lên. Tất cả mọi người leo lên xe bay.
Xe bay cỡ vừa chở bọn họ lao đi như gió đến điểm tập hợp ở xa nhất.
Sau khi báo danh, phân khu, lĩnh trang bị, mất chừng ba tiếng đồng hồ bọn họ mới được thu xếp ổn thỏa trên một chiếc tàu chiến khổng lồ.
Con tàu này đã đỗ ở cảng hàng không được ba ngày. Theo dự đoán thì nó còn đỗ ở đây thêm gần một tuần nữa.
Binh lính sau khi lên tàu thì không được rời đi nữa. May là mỗi lần tập hợp đủ quân số liền bắt đầu tiến hành huấn luyện tân binh ngay, cho nên những người đã lên tàu cũng không quá nhàm chán.
Huấn luyện tân binh cơ bản là để mọi người làm quen với nhau, chia ra thành từng tiểu đội chiến đấu, còn các kỹ năng quân sự khác thì không cần huấn luyện quá nhiều.
Cái gì nên học thì ở trường đều đã dạy cả rồi. Những gì các tân binh cần học bây giờ không phải là kỹ năng kỹ xảo, mà là làm thế nào để sống sót trên chiến trường.
Với tư cách là học viên tinh anh của trường quân đội Đệ Nhất, Ariel và Chung Thịnh mỗi người đều có một lá thư đề cử. Có bức thư này rồi, hai người liền được trao luôn quân hàm thiếu úy, trở thành tiểu đội trưởng và tiểu đội phó.
Tiểu đội mới lập gồm có mười người, thành viên tiểu đội Giảo Lang không cùng đội với họ. Đây cũng là một sách lược của Ariel.
Tiểu đội Giảo Lang tất nhiên vẫn là đội phối hợp với hắn tốt nhất. Nhưng nếu cứ mãi đi cùng Ariel, thì ánh hào quang của họ sẽ bị che lấp bởi Ariel. Hắn mong rằng họ có thể đạt được nhiều thành tựu hơn ở các vị trí khác nhau. Có thế, sau này hắn thăng cấp bậc mới có thể nắm trong tay càng nhiều bộ phận trong quân đội.
Toàn tiểu đội ngoài sáu tân binh ra còn có bốn người nhập ngũ đã lâu. Sắp xếp như thế là để phòng trừ trường hợp tân binh vừa ra chiến trường không kịp thích ứng mà chết một cách vô nghĩa. Những người này hợp tác khá tốt với các tân binh bình thường, bởi vì họ có kinh nghiệm phong phú, rất nhiều thời điểm nhờ có họ mà cả đội được cứu.
Nhưng, trong đội của Ariel, lính nhập ngũ đã lâu này lại thành một vấn đề nói lớn không lớn mà bảo nhỏ cũng chẳng nhỏ. Bởi vì tuy là có kinh nghiệm phong phú, nhưng quân hàm của họ lại thấp hơn Ariel.
Nếu Ariel có được quân hàm nhờ lập công trên chiến trường, thì sẽ không ai nói gì. Nhưng Ariel lại đạt quân hàm khi còn đang theo học tại trường, điều này khiến họ khó mà chấp nhận được.
Đối với lính đã nhập ngũ nhiều năm, phục tùng một sĩ quan chỉ huy ưu tú là điều đương nhiên. Nhưng bảo họ nghe lệnh một thằng nhóc mới học năm thứ hai trường quân sự ư? Quả là chuyện khó khăn.
Một sĩ quan chỉ huy tốt có thể dẫn dắt toàn đội xung phong, thoát cảnh nguy khốn. Nhưng một tên ngu xuẩn thì dù có chiếm ưu thế tuyệt đối vẫn sẽ toi mạng trên chiến trường như thường.
Hiện giờ, trong mắt mấy tên lính này, Ariel với Chung Thịnh thuộc dạng chỉ biết lý luận suông, đạt được thành tích khi còn ngồi trên ghế nhà trường, thời hòa bình ngồi văn phòng phân tích chiến sự còn được, chứ ra chiến trường thật thì …
Tất cả bọn họ đều thấy nghi ngờ và không tin tưởng.
Ngoài họ ra, bốn tân binh có vẻ dễ chịu hơn nhiều. Dù sao đều xuất thân từ trường quân đội cả, mặc dù có hơi nghi ngờ về quân hàm của Ariel, nhưng họ không tỏ rõ thái độ thù địch.
Ariel cũng chẳng lạ gì tình huống này. Đời trước khi hắn mới tốt nghiệp vào quân đội đã phải đối mặt với khó khăn như thế, khác chăng chỉ là lúc bấy giờ hắn mang quân hàm thiếu tá, quản lý nhiều thuộc cấp hơn bây giờ thôi. Chuyện đó còn có thể giải quyết thì vài anh lính cỏn con bây giờ đã là cái gì.
“Tôi biết mọi người không phục tôi.” Ariel vắt chân ngồi ngay ngắn trên ghế. Chung Thịnh đứng thẳng tắp phía sau.
Trong số tám đội viên trước mặt, lính cũ trông cà lơ phất phơ đứng chả ra đứng, ngồi chả ra ngồi mấy tân binh tuy là đứng thẳng nhưng từ ánh mắt họ có thể nhìn ra sự thiếu tín nhiệm.
Gẩy nhẹ quân hàm trên vai mình, Ariel nhìn thẳng vào họ và nói: “Thực ra thì, tôi chẳng quan tâm mọi người nghĩ gì.”
Mấy tân binh ngẩn ra, lính cũ thì bực mình thấy rõ.
“Theo quy định của quân đội, tôi là thượng cấp của mọi người, mọi người bắt buộc phải phục tùng tôi. Cho dù tôi là một thằng ngu, thì dù có ra lệnh bảo mọi người chịu chết, mọi người vẫn phải chấp hành, đúng không?”
Ariel cười trào phùng, lại búng quân hàm của mình.
Mấy ông lính cũ ngạc nhiên không dám tin, các tân binh thì hơi nhíu mày.
Đối với các tân binh, kỷ luật nghiêm minh có lẽ vẫn còn là một cụm từ xa vời. Ở trường, nếu họ không nghe theo mệnh lệnh của các huấn luyện viên, thì kết quả có thể là một lần trừng phạt của huấn luyện viên. Nhưng những người nhập ngũ đã lâu thì đều biết rõ, trên chiến trường mà dám kháng lệnh cấp trên thì sĩ quan chỉ huy có quyền xử lý họ bất cứ lúc nào.
Mấy tên lính đưa mắt nhìn nhau, rút đi thái độ khinh thường với Ariel. Hiển nhiên là tên tân binh này biết yếu huyệt của họ. Một người nắm rõ quy tắc như cậu ta sẽ chẳng khó khăn gì nếu muốn lợi dụng kẽ hở của quy tắc để đùa bỡn họ.
Mấy ý đồ mới manh nha đều bị dẹp bỏ hết. Ariel chỉ dùng một câu đã khiến mấy tên lính kia phải kiêng kỵ mình.
Sau khi giải tán bọn họ, Chung Thịnh thắc mắc, tại sao lại dùng thái độ thô bạo đến mức trắng trợn như thế để đối xử với mấy anh lính nhập ngũ đã lâu đó. Anh đã ở bên Ariel một thời gian dài, nhưng chưa từng thấy Ariel dùng cách thức như thế để trấn áp binh lính bao giờ.
Đúng lúc đó, máy liên lạc của mọi người đồng loạt báo có tin nhắn, là thông báo khẩn cấp của nhà trường, yêu cầu học sinh lập tức đến lớp mình tập trung.
Ai nấy đều đưa mắt nhìn Ariel, ánh mắt lóe lên nét hưng phấn, hào hứng, ngỡ ngàng cùng nhiều cảm xúc khác.
Gọi tập trung bây giờ hiển nhiên là để thông báo nội dung quan trọng nào đó. Mà trong tình hình này, thì còn tin gì khẩn cấp hơn chuyện gọi nhập ngũ?
Mọi người rời khỏi phòng họp, chia nhau chạy về lớp. Sau nửa tiếng đồng hồ tập hợp, khi màn hình của các lớp đã được kết nối với nhau, hiệu trưởng trường quân đội Đệ Nhất Phó Ngạn Triều tuyên bố lệnh gọi nhập ngũ khẩn cấp của Liên Bang, tất cả học viên đang theo học tại trường bao gồm học viên chính quy và học viên các hệ các ngành khác lập tức tới địa điểm được chỉ định để tiến hành phân phối.
Sau khi tin tức này được đưa ra, các lớp dậy lên tiếng hoan hô vang trời. Các cô cậu thanh niên trẻ tuổi đầy nhiệt huyệt từ lâu đã muốn được trải nghiệm cuộc sống trong quân đội, nay có cơ hội được ra tiền tuyến, ai nấy đều vô cùng hưng phấn.
Bên cạnh đó, trong các lớp cũng có một vài người tỏ ra không mấy phấn chấn. Chiến tranh không chỉ đem đến vinh quang, mà nhiều hơn cả đó là chết chóc. Không phải ai cũng sẵn lòng hy sinh tính mạng để bảo vệ Liên Bang. Khi việc phải ra tiền tuyến trở thành chuyện bất khả kháng, những người này chưa ra khỏi cổng trường đã bắt đầu thấy hoảng sợ lo lắng rồi.
Người hoan hô, người hãi hùng, và một số ít những người vô cùng bình tĩnh.
Một tiếng đồng hồ sau khi thông báo được đưa ra, cả trường sôi sục bầu không khí cuồng nhiệt. Đủ loại cảm xúc ảnh hưởng khiến vô số học sinh chẳng chờ nổi đến ngày mai mà đã bắt đầu thu dọn hành trang lao tới địa điểm tập hợp ngay.
“Chúng ta xuất phát luôn bây giờ chứ?” Gerald hỏi với vẻ đầy hào hứng.
Edward nhìn cậu: “Gấp cái gì, chúng ta cứ theo Ariel là được.”
“À.” Gerald đáp, nghe có vẻ không vui lắm, cứ có cảm giác ngày mai mới đi thì muộn hơn bao người một bước vậy.
“Em rất muốn đi?”
“Đúng vậy! Lên chiến trường đó, chuyện hưng phấn cỡ nào chứ.”
“Hưng phấn? Tôi thấy em có vẻ quá thừa sức lực nhỉ, đã vậy thì chúng ta làm vài chuyện cho tiêu hao bớt đi.”
“Hả? Đừng mà ” Sau những đường lượn sóng mất hồn này là cảnh Gerald khóc không ra nước mắt bị Edward kéo về phòng ngủ, làm loại vận động tiêu hao thể lực trong một thời gian khá dài.
Sáng sớm hôm sau, các thành viên tiểu đội Giảo Lang nhận được tin nhắn riêng: [Ba mươi phút nữa tập hợp ở cổng trường. – Ariel]
Sau cuộc chia ly quyến luyến khó rời [Samantha và bạn trai], tràng mắng mỏ như tát nước [Lâm Phỉ Nhi cùng anh bạn trai nhỏ của mình], mệt mỏi nằm ỳ trên giường [Gerald và Lôi Tranh …], cuối cùng, nửa tiếng sau, tất cả mọi người đều tỉnh táo tinh thần tập hợp trước cổng trường.
Gerald với Lôi Tranh liếc nhìn vành mắt thâm quầng của nhau, im lặng xoay mặt đi. Anh em gian khổ, đúng là đồng bệnh tương liên.
“Xuất phát!” Ariel nhìn một lượt, thấy mọi người đều đến đông đủ thì vung tay lên. Tất cả mọi người leo lên xe bay.
Xe bay cỡ vừa chở bọn họ lao đi như gió đến điểm tập hợp ở xa nhất.
Sau khi báo danh, phân khu, lĩnh trang bị, mất chừng ba tiếng đồng hồ bọn họ mới được thu xếp ổn thỏa trên một chiếc tàu chiến khổng lồ.
Con tàu này đã đỗ ở cảng hàng không được ba ngày. Theo dự đoán thì nó còn đỗ ở đây thêm gần một tuần nữa.
Binh lính sau khi lên tàu thì không được rời đi nữa. May là mỗi lần tập hợp đủ quân số liền bắt đầu tiến hành huấn luyện tân binh ngay, cho nên những người đã lên tàu cũng không quá nhàm chán.
Huấn luyện tân binh cơ bản là để mọi người làm quen với nhau, chia ra thành từng tiểu đội chiến đấu, còn các kỹ năng quân sự khác thì không cần huấn luyện quá nhiều.
Cái gì nên học thì ở trường đều đã dạy cả rồi. Những gì các tân binh cần học bây giờ không phải là kỹ năng kỹ xảo, mà là làm thế nào để sống sót trên chiến trường.
Với tư cách là học viên tinh anh của trường quân đội Đệ Nhất, Ariel và Chung Thịnh mỗi người đều có một lá thư đề cử. Có bức thư này rồi, hai người liền được trao luôn quân hàm thiếu úy, trở thành tiểu đội trưởng và tiểu đội phó.
Tiểu đội mới lập gồm có mười người, thành viên tiểu đội Giảo Lang không cùng đội với họ. Đây cũng là một sách lược của Ariel.
Tiểu đội Giảo Lang tất nhiên vẫn là đội phối hợp với hắn tốt nhất. Nhưng nếu cứ mãi đi cùng Ariel, thì ánh hào quang của họ sẽ bị che lấp bởi Ariel. Hắn mong rằng họ có thể đạt được nhiều thành tựu hơn ở các vị trí khác nhau. Có thế, sau này hắn thăng cấp bậc mới có thể nắm trong tay càng nhiều bộ phận trong quân đội.
Toàn tiểu đội ngoài sáu tân binh ra còn có bốn người nhập ngũ đã lâu. Sắp xếp như thế là để phòng trừ trường hợp tân binh vừa ra chiến trường không kịp thích ứng mà chết một cách vô nghĩa. Những người này hợp tác khá tốt với các tân binh bình thường, bởi vì họ có kinh nghiệm phong phú, rất nhiều thời điểm nhờ có họ mà cả đội được cứu.
Nhưng, trong đội của Ariel, lính nhập ngũ đã lâu này lại thành một vấn đề nói lớn không lớn mà bảo nhỏ cũng chẳng nhỏ. Bởi vì tuy là có kinh nghiệm phong phú, nhưng quân hàm của họ lại thấp hơn Ariel.
Nếu Ariel có được quân hàm nhờ lập công trên chiến trường, thì sẽ không ai nói gì. Nhưng Ariel lại đạt quân hàm khi còn đang theo học tại trường, điều này khiến họ khó mà chấp nhận được.
Đối với lính đã nhập ngũ nhiều năm, phục tùng một sĩ quan chỉ huy ưu tú là điều đương nhiên. Nhưng bảo họ nghe lệnh một thằng nhóc mới học năm thứ hai trường quân sự ư? Quả là chuyện khó khăn.
Một sĩ quan chỉ huy tốt có thể dẫn dắt toàn đội xung phong, thoát cảnh nguy khốn. Nhưng một tên ngu xuẩn thì dù có chiếm ưu thế tuyệt đối vẫn sẽ toi mạng trên chiến trường như thường.
Hiện giờ, trong mắt mấy tên lính này, Ariel với Chung Thịnh thuộc dạng chỉ biết lý luận suông, đạt được thành tích khi còn ngồi trên ghế nhà trường, thời hòa bình ngồi văn phòng phân tích chiến sự còn được, chứ ra chiến trường thật thì …
Tất cả bọn họ đều thấy nghi ngờ và không tin tưởng.
Ngoài họ ra, bốn tân binh có vẻ dễ chịu hơn nhiều. Dù sao đều xuất thân từ trường quân đội cả, mặc dù có hơi nghi ngờ về quân hàm của Ariel, nhưng họ không tỏ rõ thái độ thù địch.
Ariel cũng chẳng lạ gì tình huống này. Đời trước khi hắn mới tốt nghiệp vào quân đội đã phải đối mặt với khó khăn như thế, khác chăng chỉ là lúc bấy giờ hắn mang quân hàm thiếu tá, quản lý nhiều thuộc cấp hơn bây giờ thôi. Chuyện đó còn có thể giải quyết thì vài anh lính cỏn con bây giờ đã là cái gì.
“Tôi biết mọi người không phục tôi.” Ariel vắt chân ngồi ngay ngắn trên ghế. Chung Thịnh đứng thẳng tắp phía sau.
Trong số tám đội viên trước mặt, lính cũ trông cà lơ phất phơ đứng chả ra đứng, ngồi chả ra ngồi mấy tân binh tuy là đứng thẳng nhưng từ ánh mắt họ có thể nhìn ra sự thiếu tín nhiệm.
Gẩy nhẹ quân hàm trên vai mình, Ariel nhìn thẳng vào họ và nói: “Thực ra thì, tôi chẳng quan tâm mọi người nghĩ gì.”
Mấy tân binh ngẩn ra, lính cũ thì bực mình thấy rõ.
“Theo quy định của quân đội, tôi là thượng cấp của mọi người, mọi người bắt buộc phải phục tùng tôi. Cho dù tôi là một thằng ngu, thì dù có ra lệnh bảo mọi người chịu chết, mọi người vẫn phải chấp hành, đúng không?”
Ariel cười trào phùng, lại búng quân hàm của mình.
Mấy ông lính cũ ngạc nhiên không dám tin, các tân binh thì hơi nhíu mày.
Đối với các tân binh, kỷ luật nghiêm minh có lẽ vẫn còn là một cụm từ xa vời. Ở trường, nếu họ không nghe theo mệnh lệnh của các huấn luyện viên, thì kết quả có thể là một lần trừng phạt của huấn luyện viên. Nhưng những người nhập ngũ đã lâu thì đều biết rõ, trên chiến trường mà dám kháng lệnh cấp trên thì sĩ quan chỉ huy có quyền xử lý họ bất cứ lúc nào.
Mấy tên lính đưa mắt nhìn nhau, rút đi thái độ khinh thường với Ariel. Hiển nhiên là tên tân binh này biết yếu huyệt của họ. Một người nắm rõ quy tắc như cậu ta sẽ chẳng khó khăn gì nếu muốn lợi dụng kẽ hở của quy tắc để đùa bỡn họ.
Mấy ý đồ mới manh nha đều bị dẹp bỏ hết. Ariel chỉ dùng một câu đã khiến mấy tên lính kia phải kiêng kỵ mình.
Sau khi giải tán bọn họ, Chung Thịnh thắc mắc, tại sao lại dùng thái độ thô bạo đến mức trắng trợn như thế để đối xử với mấy anh lính nhập ngũ đã lâu đó. Anh đã ở bên Ariel một thời gian dài, nhưng chưa từng thấy Ariel dùng cách thức như thế để trấn áp binh lính bao giờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook