Chú Ái Tinh Không
-
Chương 225
Editor: Nguyệt
Một lần nữa nhìn thấy bầu trời trên PE – 0921, mọi người, kể cả Zaccai, đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhóm Ariel còn đỡ, chứ đội của Zaccai đã loanh quanh trong hang động gần ba ngày trời. Dù rằng vẫn quan sát được địa hình xung quanh thông qua ra-đa, nhưng cái cảm giác chìm trong bóng tối đó thật khiến người ta khó chịu.
“Cuối cùng cũng ra.” Coca nhìn bầu trời màu đỏ hồng, cảm khái. Hắn vốn tưởng mình sẽ chết trong đó, thật không dám tin bây giờ lại sống sót ra được bên ngoài.
“Cảm ơn cậu.” Mặc dù rất bất mãn với lính Liên Bang có thái độ bất kính với nhị hoàng tử, nhưng Coca không phải hạng vong ơn phụ nghĩa, cho nên vẫn nói lời cảm tạ. Hắn biết sở dĩ họ có thể ra khỏi hang động phần lớn là nhờ công nhóm cứu viện này.
“Không cần khách khí, đây là nhiệm vụ của chúng tôi.” Chung Thịnh đáp lại rất lễ phép cũng thật lạnh nhạt.
Coca cười trừ. Nhiệm vụ của người ta chỉ là đến điểm hẹn trước tiếp ứng họ, chứ không cần lên hẳn tinh cầu thế này. Nhưng nếu người ta không muốn nói rõ, hắn sẽ không nhắc đến làm gì.
Tóm lại, ơn này lòng hắn ghi khắc, sau này có cơ hội báo đáp hắn sẽ dốc hết sức mình. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến lợi ích của đệ quốc Elan.
“Cảm ơn sự giúp đỡ của các anh.” Janessa và mấy hộ vệ khác cũng thể hiện lòng biết ơn của mình. Cho dù ngứa mắt người ta, thì họ vẫn không thể gạt bỏ ơn cứu giúp này được.
Chung Thịnh mỉm cười gật đầu, nhưng nụ cười lại có vẻ xa cách rõ rệt.
Ariel và Từ Vệ Quốc không lên kênh nói chuyện chung, vẫn để Chung Thịnh làm người phát ngôn.
Các hộ vệ cảm thấy chuyện này không có gì quan trọng. Nhưng Zaccai thì hận thấu xương.
“Được rồi, nếu nhiệm vụ đã hoàn thành, thì tốt nhất là nên nhanh chóng quay về. Phi thuyền của chúng tôi đã đỗ ở căn cứ loại nhỏ, mấy người muốn đi cùng hay tự tìm phi thuyền của mình?”
Tất cả hộ vệ cùng quay sang nhìn Zaccai. Zaccai chẳng hề do dự chọn đi cùng nhóm Chung Thịnh.
Không hẳn là vì hắn muốn ở cùng Từ Vệ Quốc lâu hơn một chút [mặc dù cũng có ý đồ này], thực tế là hắn lo trong số hộ vệ có kẻ phản bội thì nơi đỗ phi thuyền cũng không còn an toàn nữa.
Hắn không muốn vất vả lắm mới lấy được thuốc giải, cuối cùng bị người ta ám sát. Bỏ một phi thuyền loại nhỏ để đổi lấy cơ may sống sót, không phải thằng ngu thì ai cũng biết nên chọn cái gì.
Có bản đồ đã thăm dò từ trước, đoàn người di chuyển rất thuận lợi. Mặc dù năng lượng không có nhiều làm hạn chế tốc độ của nhóm Zaccai, nhưng sau khi tính toán tỉ mỉ, họ chỉ cần qua đêm bên ngoài một tối, đến chiều tối ngày hôm sau sẽ về lại căn cứ loại nhỏ.
Đêm xuống, mọi người thống nhất với nhau nghỉ ngơi trong cơ giáp. Tuy hơi lãng phí năng lượng, nhưng ăn toàn vẫn là trên hết.
Không ai biết trước được nửa đêm liệu có dây leo nào đột nhiên tấn công họ không. Loài cây đó không chỉ sinh trưởng trong hang động, vì những loài động vật cỡ lớn họ nhìn thấy trong “kho trữ đồ” đều thường hoạt động trong rừng rậm, cho nên chẳng ai tin loài cây đó không bò lên mặt đất để kiếm mồi.
Tám chiếc cơ giáp nhanh chóng lập thành đội hình phòng thủ loại nhỏ. Nhóm hộ vệ của Zaccai ai nấy đều bị thương, cho nên Từ Vệ Quốc và Zaccai phụ trách canh nửa đêm trước, nửa đêm về sáng do Ariel và Chung Thịnh đảm nhiệm.
Zaccai đương nhiên là hài lòng với sự sắp xếp này. Cuối cùng cũng có cơ hội ở riêng với Từ Vệ Quốc. Thân là nhị hoàng tử điện hạ chỉ cần nháy mắt một cái là có vô số nam thanh nữ tú nhào lên, theo đuổi Từ Vệ Quốc đã khó đến độ khiến hắn muốn khóc rồi.
Nhưng, hắn tin rằng dù là thành lũy vững vàng đến mấy, chỉ cần hắn nắm bắt được cơ hội, cạy ra một khe nhỏ, thì chuyện có được trái tim Từ Vệ Quốc chỉ là vấn đề thời gian.
Nửa đêm đầu trôi qua trong những lời mùi mẫn ngọt ngào không dứt của Zaccai cùng với bộ mặt lạnh tanh của Từ Vệ Quốc.
Zaccai ủ rũ chán nản bò lại cơ giáp của mình. Vừa rồi hắn muốn chen vào cơ giáp của Từ Vệ Quốc, cùng cậu trò chuyện trực tiếp với nhau. Đáng tiếc, Từ Vệ Quốc hoàn toàn ngó lơ hắn, ngay cả cửa cơ giáp còn không mở lấy một khe.
Zaccai bức bối ngồi trên ghế điều khiển, mở cửa khoang ra, nhìn bầu trời sao trên đầu, thầm thở dài.
Ai …
Chẳng lẽ trước đây mình quá lăng nhăng, cho nên bây giờ ông trời mới muốn trừng phạt, khiến con đường theo đuổi vợ của mình khó khăn muôn trùng như thế?
Zaccai buồn bã nhìn chiếc cơ giáp màu bạc phía xa. Rõ ràng trước đây cả hai đã có quan hệ mờ ám lắm rồi, ai ngờ lúc ở trong hang động bị Ariel phá bĩnh, làm Từ Vệ Quốc chẳng biết nghĩ đến chuyện gì mà bắt đầu xa cách với hắn.
“Ưm …”
Tiếng rên rỉ kìm nén bỗng bay từ chỗ nào đó đến tai Zaccai.
Nhị hoàng tử điện hạ đang bực bội muốn giết người nghe thế liền đờ ra như bị sét đánh.
Tiếp theo đó, những tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ đứt quãng theo gió truyền tới. Mặc dù hai chiếc cơ giáp cách nhau xa nhất có thể, nhưng người nhạy cảm với mấy âm thanh kiểu này như Zaccai sao có thể không biết trong chiếc cơ giáp đằng kia đang có chuyện gì xảy ra.
Zaccai bi phẫn rồi!
Có lầm không? Cái tên mặt trắng kia với phó quan của cậu ta là một đôi, lại còn là người ở trên?!!! Trời cao không có mắt, người tài giỏi như hắn đây, mặt đẹp như hắn đây còn chưa tán được Từ Vệ Quốc, vậy mà cái tên mặt trắng kia đã ăn luôn phó quan của cậu ta rồi!
Đậu má! Đôi cẩu nam nam!!!
Zaccai buồn bực xé góc áo. Bộ quân phục đặc chế của đế quốc Elan đã chịu quá nhiều giày vò trong mấy ngày nay, bây giờ rút cuộc cũng không chịu đựng thêm được nữa, “roẹt” một cái rách toạc.
Ngẩn ra nhìn tay áo bị rách của mình, Zaccai khóc thầm. Trên đời này có ai bi đát hơn hắn nữa sao?
Tủi thân ngồi vẽ vòng tròn trong cơ giáp, Zaccai nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa Ariel đuối sinh lý.
Hai tiếng sau …
Zaccai tức muốn lật bàn. Hai tên kia sao vẫn chưa xong hả trời, hai tiếng rồi đó, dai sức gớm!
“Tít.” Kênh thông tin đột nhiên có một avatar sáng lên làm Zaccai lập tức bật dậy, mặt cười tươi rói: “Vệ Quốc, tìm tôi có chuyện gì sao?”
Từ Vệ Quốc vẻ mặt bình thản: “Tình huống của Ariel có hơi đặc biệt, không thể trực đêm. Nửa đêm sau để tôi canh cho, anh đi nghỉ đi.”
Zaccai:!!!
Zaccai bực mình: “Tình huống đặc biệt cái con khỉ!!! Đôi cẩu nam nam kia rõ ràng là đang chịch nhau. Em dù gì cũng là cấp trên của họ, cứ để họ vô trách nhiệm như vậy mà được à?”
Không ngờ Zaccai lại biết hai người kia đang làm gì, Từ Vệ Quốc xấu hổ dời mắt đi: “Quả thực là vì tình huống đặc biệt cho nên Ariel mới làm như vậy. Anh không phải khuyên tôi. Chuyện này tôi biết trước rồi.”
Zaccai ngậm miệng. Nhưng trong lòng vẫn thấy ấm ức. Lần này đến Liên Bang đã lấy được thuốc giải cho anh trai, có điều lại phá hỏng mối quan hệ mờ ám giữa hắn và Từ Vệ Quốc, lại bị Ariel với Chung Thịnh kích thích, Zaccai khắc sâu cảm nhận rằng, chắc chắn đời trước hắn có thù với hai người kia!
“Được rồi, anh đi nghỉ đi. Nửa đêm về sáng để tôi trông.”
“Không.” Zaccai dẩu môi.
Từ Vệ Quốc nhíu mày.
“Tôi muốn trực đêm với em.”
Từ Vệ Quốc nghe thế vẻ mặt dịu đi một chút: “Không cần. Phần lớn động vật trên tinh cầu này đều đi săn vào nửa đêm đầu, nửa sau bớt nguy hiểm đi rất nhiều.”
“Không, tôi cứ muốn trực đêm với em đấy. Để em một mình tôi không yên tâm.” Zaccai nhất quyết không lùi bước.
Mặt Từ Vệ Quốc đỏ lên, bỏ lại câu “Tùy anh.” rồi ngắt liên lạc.
Chờ avatar của Từ Vệ Quốc biến mất trên màn hình, Zaccai liền phấn khích đến khoa tay múa chân. Quả nhiên, với Từ Vệ Quốc phải lấy nhu thắng cương, thể hiện tính cách mạnh mẽ trước mặt cậu chẳng được ích gì, giả vờ đáng thương lại rất dễ chiếm được cảm tình.
Zaccai vuốt mặt một cái, chỉnh sửa lại đầu tóc. Từ lúc lên tinh cầu này, hắn hầu như không để ý đến ngoại hình của mình. Nay xem ra thật là thất sách, vì khuôn mặt này của hắn rõ ràng là lợi thế cực lớn. Không phát huy hết ưu điểm của mình để dụ dỗ Từ Vệ Quốc thì đúng là tổn thất nghiêm trọng.
Mở cửa khoang điều khiển, Zaccai nhảy xuống dưới. Trong gió lại lẩn quất tiếng thở dồn. Hắn căm giận dựng ngón giữa với cơ giáp của Chung Thịnh với Ariel.
Quan sát xung quanh một lúc, thấy không có nguy hiểm gì, Zaccai liền vội vàng trèo lên cơ giáp của Từ Vệ Quốc, bày sẵn bộ mặt đáng thương, sau đó gõ cửa khoang điều khiển.
Cửa mở ra, không biết hắn nói những gì mà cuối cùng vẫn thành công chui vào khoang điều khiển của Từ Vệ Quốc.
Đêm. Một lần nữa lại yên tĩnh. Chỉ có tiếng rên rỉ thỉnh thoảng vẫn lẫn trong tiếng gió …
Trên đường trở về Liên Bang không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Ba người lính trầm mặc ít lời nọ lúc thấy có thêm năm người mặc quân phục đế quốc Elan vẫn thản nhiên như không, chẳng có phản ứng gì.
Một lần nữa nhìn thấy bầu trời trên PE – 0921, mọi người, kể cả Zaccai, đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhóm Ariel còn đỡ, chứ đội của Zaccai đã loanh quanh trong hang động gần ba ngày trời. Dù rằng vẫn quan sát được địa hình xung quanh thông qua ra-đa, nhưng cái cảm giác chìm trong bóng tối đó thật khiến người ta khó chịu.
“Cuối cùng cũng ra.” Coca nhìn bầu trời màu đỏ hồng, cảm khái. Hắn vốn tưởng mình sẽ chết trong đó, thật không dám tin bây giờ lại sống sót ra được bên ngoài.
“Cảm ơn cậu.” Mặc dù rất bất mãn với lính Liên Bang có thái độ bất kính với nhị hoàng tử, nhưng Coca không phải hạng vong ơn phụ nghĩa, cho nên vẫn nói lời cảm tạ. Hắn biết sở dĩ họ có thể ra khỏi hang động phần lớn là nhờ công nhóm cứu viện này.
“Không cần khách khí, đây là nhiệm vụ của chúng tôi.” Chung Thịnh đáp lại rất lễ phép cũng thật lạnh nhạt.
Coca cười trừ. Nhiệm vụ của người ta chỉ là đến điểm hẹn trước tiếp ứng họ, chứ không cần lên hẳn tinh cầu thế này. Nhưng nếu người ta không muốn nói rõ, hắn sẽ không nhắc đến làm gì.
Tóm lại, ơn này lòng hắn ghi khắc, sau này có cơ hội báo đáp hắn sẽ dốc hết sức mình. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến lợi ích của đệ quốc Elan.
“Cảm ơn sự giúp đỡ của các anh.” Janessa và mấy hộ vệ khác cũng thể hiện lòng biết ơn của mình. Cho dù ngứa mắt người ta, thì họ vẫn không thể gạt bỏ ơn cứu giúp này được.
Chung Thịnh mỉm cười gật đầu, nhưng nụ cười lại có vẻ xa cách rõ rệt.
Ariel và Từ Vệ Quốc không lên kênh nói chuyện chung, vẫn để Chung Thịnh làm người phát ngôn.
Các hộ vệ cảm thấy chuyện này không có gì quan trọng. Nhưng Zaccai thì hận thấu xương.
“Được rồi, nếu nhiệm vụ đã hoàn thành, thì tốt nhất là nên nhanh chóng quay về. Phi thuyền của chúng tôi đã đỗ ở căn cứ loại nhỏ, mấy người muốn đi cùng hay tự tìm phi thuyền của mình?”
Tất cả hộ vệ cùng quay sang nhìn Zaccai. Zaccai chẳng hề do dự chọn đi cùng nhóm Chung Thịnh.
Không hẳn là vì hắn muốn ở cùng Từ Vệ Quốc lâu hơn một chút [mặc dù cũng có ý đồ này], thực tế là hắn lo trong số hộ vệ có kẻ phản bội thì nơi đỗ phi thuyền cũng không còn an toàn nữa.
Hắn không muốn vất vả lắm mới lấy được thuốc giải, cuối cùng bị người ta ám sát. Bỏ một phi thuyền loại nhỏ để đổi lấy cơ may sống sót, không phải thằng ngu thì ai cũng biết nên chọn cái gì.
Có bản đồ đã thăm dò từ trước, đoàn người di chuyển rất thuận lợi. Mặc dù năng lượng không có nhiều làm hạn chế tốc độ của nhóm Zaccai, nhưng sau khi tính toán tỉ mỉ, họ chỉ cần qua đêm bên ngoài một tối, đến chiều tối ngày hôm sau sẽ về lại căn cứ loại nhỏ.
Đêm xuống, mọi người thống nhất với nhau nghỉ ngơi trong cơ giáp. Tuy hơi lãng phí năng lượng, nhưng ăn toàn vẫn là trên hết.
Không ai biết trước được nửa đêm liệu có dây leo nào đột nhiên tấn công họ không. Loài cây đó không chỉ sinh trưởng trong hang động, vì những loài động vật cỡ lớn họ nhìn thấy trong “kho trữ đồ” đều thường hoạt động trong rừng rậm, cho nên chẳng ai tin loài cây đó không bò lên mặt đất để kiếm mồi.
Tám chiếc cơ giáp nhanh chóng lập thành đội hình phòng thủ loại nhỏ. Nhóm hộ vệ của Zaccai ai nấy đều bị thương, cho nên Từ Vệ Quốc và Zaccai phụ trách canh nửa đêm trước, nửa đêm về sáng do Ariel và Chung Thịnh đảm nhiệm.
Zaccai đương nhiên là hài lòng với sự sắp xếp này. Cuối cùng cũng có cơ hội ở riêng với Từ Vệ Quốc. Thân là nhị hoàng tử điện hạ chỉ cần nháy mắt một cái là có vô số nam thanh nữ tú nhào lên, theo đuổi Từ Vệ Quốc đã khó đến độ khiến hắn muốn khóc rồi.
Nhưng, hắn tin rằng dù là thành lũy vững vàng đến mấy, chỉ cần hắn nắm bắt được cơ hội, cạy ra một khe nhỏ, thì chuyện có được trái tim Từ Vệ Quốc chỉ là vấn đề thời gian.
Nửa đêm đầu trôi qua trong những lời mùi mẫn ngọt ngào không dứt của Zaccai cùng với bộ mặt lạnh tanh của Từ Vệ Quốc.
Zaccai ủ rũ chán nản bò lại cơ giáp của mình. Vừa rồi hắn muốn chen vào cơ giáp của Từ Vệ Quốc, cùng cậu trò chuyện trực tiếp với nhau. Đáng tiếc, Từ Vệ Quốc hoàn toàn ngó lơ hắn, ngay cả cửa cơ giáp còn không mở lấy một khe.
Zaccai bức bối ngồi trên ghế điều khiển, mở cửa khoang ra, nhìn bầu trời sao trên đầu, thầm thở dài.
Ai …
Chẳng lẽ trước đây mình quá lăng nhăng, cho nên bây giờ ông trời mới muốn trừng phạt, khiến con đường theo đuổi vợ của mình khó khăn muôn trùng như thế?
Zaccai buồn bã nhìn chiếc cơ giáp màu bạc phía xa. Rõ ràng trước đây cả hai đã có quan hệ mờ ám lắm rồi, ai ngờ lúc ở trong hang động bị Ariel phá bĩnh, làm Từ Vệ Quốc chẳng biết nghĩ đến chuyện gì mà bắt đầu xa cách với hắn.
“Ưm …”
Tiếng rên rỉ kìm nén bỗng bay từ chỗ nào đó đến tai Zaccai.
Nhị hoàng tử điện hạ đang bực bội muốn giết người nghe thế liền đờ ra như bị sét đánh.
Tiếp theo đó, những tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ đứt quãng theo gió truyền tới. Mặc dù hai chiếc cơ giáp cách nhau xa nhất có thể, nhưng người nhạy cảm với mấy âm thanh kiểu này như Zaccai sao có thể không biết trong chiếc cơ giáp đằng kia đang có chuyện gì xảy ra.
Zaccai bi phẫn rồi!
Có lầm không? Cái tên mặt trắng kia với phó quan của cậu ta là một đôi, lại còn là người ở trên?!!! Trời cao không có mắt, người tài giỏi như hắn đây, mặt đẹp như hắn đây còn chưa tán được Từ Vệ Quốc, vậy mà cái tên mặt trắng kia đã ăn luôn phó quan của cậu ta rồi!
Đậu má! Đôi cẩu nam nam!!!
Zaccai buồn bực xé góc áo. Bộ quân phục đặc chế của đế quốc Elan đã chịu quá nhiều giày vò trong mấy ngày nay, bây giờ rút cuộc cũng không chịu đựng thêm được nữa, “roẹt” một cái rách toạc.
Ngẩn ra nhìn tay áo bị rách của mình, Zaccai khóc thầm. Trên đời này có ai bi đát hơn hắn nữa sao?
Tủi thân ngồi vẽ vòng tròn trong cơ giáp, Zaccai nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa Ariel đuối sinh lý.
Hai tiếng sau …
Zaccai tức muốn lật bàn. Hai tên kia sao vẫn chưa xong hả trời, hai tiếng rồi đó, dai sức gớm!
“Tít.” Kênh thông tin đột nhiên có một avatar sáng lên làm Zaccai lập tức bật dậy, mặt cười tươi rói: “Vệ Quốc, tìm tôi có chuyện gì sao?”
Từ Vệ Quốc vẻ mặt bình thản: “Tình huống của Ariel có hơi đặc biệt, không thể trực đêm. Nửa đêm sau để tôi canh cho, anh đi nghỉ đi.”
Zaccai:!!!
Zaccai bực mình: “Tình huống đặc biệt cái con khỉ!!! Đôi cẩu nam nam kia rõ ràng là đang chịch nhau. Em dù gì cũng là cấp trên của họ, cứ để họ vô trách nhiệm như vậy mà được à?”
Không ngờ Zaccai lại biết hai người kia đang làm gì, Từ Vệ Quốc xấu hổ dời mắt đi: “Quả thực là vì tình huống đặc biệt cho nên Ariel mới làm như vậy. Anh không phải khuyên tôi. Chuyện này tôi biết trước rồi.”
Zaccai ngậm miệng. Nhưng trong lòng vẫn thấy ấm ức. Lần này đến Liên Bang đã lấy được thuốc giải cho anh trai, có điều lại phá hỏng mối quan hệ mờ ám giữa hắn và Từ Vệ Quốc, lại bị Ariel với Chung Thịnh kích thích, Zaccai khắc sâu cảm nhận rằng, chắc chắn đời trước hắn có thù với hai người kia!
“Được rồi, anh đi nghỉ đi. Nửa đêm về sáng để tôi trông.”
“Không.” Zaccai dẩu môi.
Từ Vệ Quốc nhíu mày.
“Tôi muốn trực đêm với em.”
Từ Vệ Quốc nghe thế vẻ mặt dịu đi một chút: “Không cần. Phần lớn động vật trên tinh cầu này đều đi săn vào nửa đêm đầu, nửa sau bớt nguy hiểm đi rất nhiều.”
“Không, tôi cứ muốn trực đêm với em đấy. Để em một mình tôi không yên tâm.” Zaccai nhất quyết không lùi bước.
Mặt Từ Vệ Quốc đỏ lên, bỏ lại câu “Tùy anh.” rồi ngắt liên lạc.
Chờ avatar của Từ Vệ Quốc biến mất trên màn hình, Zaccai liền phấn khích đến khoa tay múa chân. Quả nhiên, với Từ Vệ Quốc phải lấy nhu thắng cương, thể hiện tính cách mạnh mẽ trước mặt cậu chẳng được ích gì, giả vờ đáng thương lại rất dễ chiếm được cảm tình.
Zaccai vuốt mặt một cái, chỉnh sửa lại đầu tóc. Từ lúc lên tinh cầu này, hắn hầu như không để ý đến ngoại hình của mình. Nay xem ra thật là thất sách, vì khuôn mặt này của hắn rõ ràng là lợi thế cực lớn. Không phát huy hết ưu điểm của mình để dụ dỗ Từ Vệ Quốc thì đúng là tổn thất nghiêm trọng.
Mở cửa khoang điều khiển, Zaccai nhảy xuống dưới. Trong gió lại lẩn quất tiếng thở dồn. Hắn căm giận dựng ngón giữa với cơ giáp của Chung Thịnh với Ariel.
Quan sát xung quanh một lúc, thấy không có nguy hiểm gì, Zaccai liền vội vàng trèo lên cơ giáp của Từ Vệ Quốc, bày sẵn bộ mặt đáng thương, sau đó gõ cửa khoang điều khiển.
Cửa mở ra, không biết hắn nói những gì mà cuối cùng vẫn thành công chui vào khoang điều khiển của Từ Vệ Quốc.
Đêm. Một lần nữa lại yên tĩnh. Chỉ có tiếng rên rỉ thỉnh thoảng vẫn lẫn trong tiếng gió …
Trên đường trở về Liên Bang không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Ba người lính trầm mặc ít lời nọ lúc thấy có thêm năm người mặc quân phục đế quốc Elan vẫn thản nhiên như không, chẳng có phản ứng gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook