Chú Ái Tinh Không
-
Chương 220
Editor: Nguyệt
Zaccai tức đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn dám khẳng định là vừa rồi Ariel cố tình ngắt lời hắn. Đừng hỏi vì sao, trực giác hắn mách bảo thế.
Hừ, phá hoại tình cảm người khác sẽ phải gặp xui xẻo. Ta nguyền rủa mi cả đời không tìm được người yêu, dù tìm được cũng bị đè!
Zaccai thầm hận trong lòng, càng nhìn càng thấy Ariel ngứa mắt.
Lúc trước còn thấy mặt mũi người này rất đẹp, giờ vẫn bản mặt ấy mà càng nhìn càng thấy ghét.
Đồ không có người yêu! Zaccai bĩu môi, chửi thầm trong lòng.
Tất nhiên là Ariel không biết Zaccai đã nghĩ hắn thành kẻ đáng thương “khuyết thiếu tình cảm” đâm ra khó chịu, nhưng nhìn mặt là biết đang chửi thầm hắn rồi.
Phải, vừa rồi hắn cố tình cắt ngang màn gặp lại cảm động của Zaccai với Từ Vệ Quốc. Chịu thôi, ai bảo con chim khổng tước kia ngứa mắt. Rõ ràng là đang theo đuổi Từ Vệ Quốc, thế mà vẫn đá lông nheo với hắn. Cái loại lăng nhăng không có tí thủy chung nào này hắn cũng thấy buồn thay cho Từ Vệ Quốc.
Lại nói, Từ Vệ Quốc là trưởng quan từng dẫn dắt hắn, tiếp xúc thời gian dài, cho nên hắn cũng khá hiểu tính tình anh ta. Quan trọng hơn là, tướng quân Từ Hoa dường như có quan hệ đồng minh với bố hắn. Bởi vậy, xét từ góc độ nào, hắn cũng không thể để mặc tên khốn lăng nhăng kia lừa Từ Vệ Quốc đi được.
Đương nhiên, không phải hắn không nhận ra con chim khổng tước nọ đối xử đặc biệt với Từ Vệ Quốc. Chẳng qua … cà cuống chết đến đít còn cay, bây giờ hắn tuyệt đối không tin rằng tên kia sẽ vì Từ Vệ Quốc mà buông tha cho cả rừng cây.
Zaccai ngứa mắt Ariel. Ariel cũng khó chịu với cái tính trăng hoa của Zaccai. Hai người nhìn nhau mắt đao bay vun vút. Còn Từ Vệ Quốc đứng một bên thì hoàn toàn không biết tranh chấp giữa họ.
“Này, sao mấy người cũng bị cuốn đến đây?” Từ Vệ Quốc buồn bực hỏi. Lúc ấy họ bị cuốn đi là do Ariel cố tình sắp xếp như thế. Có bọn họ làm “thức ăn dự trữ” rồi, đáng lý ra loài thực vật này phải không tấn công nữa mới phải.
Nhưng bây giờ nhóm Zaccai cũng bị cuốn đến đây. Rút cuộc là có chuyện gì xảy ra?
“Còn vì sao nữa,” Janessa hầm hừ, “Điện hạ vì ngươi mà dấn thân vào nguy hiểm, ngươi không cảm nhận được sao?”
Từ Vệ Quốc nhíu mày, ánh mắt nhìn Zaccai trên màn hình có chút thay đổi.
Zaccai lập tức ra vẻ quan tâm mà nói không nên lời, vẻ mặt tủi thân trông thật đáng thương.
Từ Vệ Quốc cũng động lòng. Gã biết Zaccai có hứng thú với mình, mà sau sự kiện lần trước, quan hệ của hai người trở nên mờ ám. Nhưng gã không có lòng tin vào mối quan hệ này, không quyết tâm tiếp tục phát triển với hắn được.
Dẫu sao Từ Vệ Quốc cũng là một quân nhân, kế thừa tính cách chính trực của tướng quân Từ Hoa. Gã không dám chắc mình có cảm giác gì với Zaccai, có lẽ có cảm tình, nhưng còn lâu mới sâu đậm đến mức có thể sống chết có nhau, nắm tay đến cuối đời.
Vậy mà nay Zaccai mạo hiểm đến cứu gã, tuy hành động bất cẩn thiếu suy xét, nhưng phải thừa nhận rằng gã rất cảm động. Trong suy nghĩ của gã, gã phải luôn là người bảo vệ người yêu. Vậy mà nay lại thành đối tượng được bảo vệ. Quả thật là cảm giác này rất phức tạp rối rắm.
“Anh không nên mạo hiểm.” Từ Vệ Quốc cau mày nói. Hành động của Zaccai khiến gã thấy áp lực, cứ như mình nợ Zaccai thứ gì đó. Gã không thích cảm giác này.
“Ngươi! Điện hạ liều mạng đến cứu giúp, vậy mà ngươi nói thế à!” Lời nói của Từ Vệ Quốc vào trong tai Janessa liền thành không biết cảm kích.
Trong lòng cô, điện hạ Zaccai thân phận cao quý, khí chất phi phàm. Được ngài xem trọng đó là niềm vinh hạnh của Từ Vệ Quốc. Vậy mà tên này lại không biết điều, đúng là uổng phí tình cảm điện hạ dành cho hắn.
Từ Vệ Quốc liếc Janessa, lòng thầm thở dài. Chênh lệch địa vị giữa cả hai cũng là một trong những lý do khiến gã nghi ngờ mối quan hệ này. Nghĩ mà xem, ngay cả hộ vệ của Zaccai còn nghĩ rằng gã trèo cao nhị hoàng tử điện hạ, nếu hai người thực sự ở bên nhau thì người khác sẽ bình luận gã thế nào đây? Gã hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được.
Bình thường gã thiếu đứng đắn, như thể không để ý đến lời người khác nói thế thôi, chứ thực ra là vì lời thiên hạ bàn tán chỉ nhằm vào gã cho nên mới bình tĩnh như thế. Nếu mà người khác cho rằng gã trèo cao nhị hoàng tử điện hạ đế quốc Elan, thì gã dám chắc bố sẽ nổi cơn tam bành.
Nghĩ mà rùng mình. Từ Vệ Quốc dứt khoát loại bỏ cái sự cảm động lúc nãy. Nợ ân tình có thể trả, nhưng nợ tình cảm thì tuyệt đối không thể. Vì cái mạng nhỏ này, tốt nhất vẫn nên tránh xa Zaccai thì hơn.
Zaccai hoàn toàn không biết rằng mới chỉ có một lúc thế thôi, mà Từ Vệ Quốc đã quyết định sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ giữ khoảng cách với hắn. Nhưng sau khi nghe Janessa nói thế, gã cũng cảm thấy không ổn.
“Janessa! Nói cái gì đấy!” Zaccai lớn tiếng quát.
Hắn thích Từ Vệ Quốc, không liên quan gì đến thân phận cả. Dù hắn có phải nhị hoàng tử đế quốc Elan hay không, hắn vẫn thích Từ Vệ Quốc.
Lời Janessa nói đã đặt hắn lên vị trí quá cao. Mà giữa người yêu với nhau thì cần sự bình đẳng, nào có phân biệt thân phận địa vị.
Nếu Janessa nói câu này với các công tử tiểu thư quý tộc đem lòng yêu mến hắn, hắn sẽ không để ý đến, bởi những người đó chỉ xem trọng địa vị của hắn thôi. Còn Từ Vệ Quốc thì khác. Hắn tin rằng thân phận nhị hoàng tử của mình không phải sự trợ giúp gì đối với Từ Vệ Quốc, không bị xem là rắc rối đã tốt lắm rồi.
Hắn vẫn biết thân phận của mình mẫn cảm cỡ nào. Mà bố của Từ Vệ Quốc lại là tướng quân nổi tiếng của Liên Bang. Giữa Liên Bang với đế quốc Elan vẫn duy trì quan hệ hòa hảo, nhưng chung quy vẫn là hai quốc gia độc lập, cho nên tồn tại rất nhiều mâu thuẫn lợi ích. Nếu Từ Vệ Quốc e ngại thân phận hắn, cương quyết từ chối, thì đúng là bi kịch.
“Đủ rồi.” Ariel lạnh giọng nói, “Giờ không phải lúc lôi thân phận ra mà khoe. Chúng ta còn đang trong tình cảnh nguy hiểm, mấy người không ý thức được sao?”
Chung Thịnh vốn đã có ấn tượng không tốt với chim khổng tước vì chuyện của Ariel, vừa rồi tên này lại quyến rũ người yêu của anh ngay trước mặt anh, cho nên dù Ariel không bị dụ dỗ, anh với tư cách là người yêu vẫn thấy khó chịu vô cùng.
Không có cảm tình với chim khổng tước thì đương nhiên với hộ vệ của hắn cũng thế. Hơn nữa, họ nói tới nói lui đều có ý châm chích Từ Vệ Quốc không xứng với nhị hoàng tử của họ, tất nhiên càng khiến anh bực mình rồi.
Chỉ là con chim khổng tước thôi, có gì giỏi giang đâu. Nhị hoàng tử thì cao quý lắm sao? Chẳng qua kỹ thuật đầu thai tương đối tốt thôi. Trưởng quan Từ là nhân tài của đất nước, anh còn cảm thấy ở bên con chim khổng tước kia là trưởng quan Từ chịu thiệt.
Lạnh lùng nhìn Janessa, Chung Thịnh chậm rãi nói: “Đừng quên đây là lãnh thổ Liên Bang. Thiếu úy Từ là lính chính quy của Liên Bang.”
Janessa á khẩu. Đương nhiên cô hiểu ý Chung Thịnh. Đây là lãnh thổ Liên Bang, Từ Vệ Quốc là quân nhân của Liên Bang. Còn bọn họ thì sao? Dù đã được cho phép, nhưng về mặt pháp lý họ vẫn là người nhập cư trái phép vào Liên Bang.
Nếu đây là đế quốc Elan, đương nhiên điện hạ Zaccai có quyền diễu võ dương oai, xem thường bất cứ kẻ nào. Nhưng đây là Liên Bang, một kẻ “nhập cư trái phép” như nhị hoàng tử đối mặt với quân nhân chính quy như Từ Vệ Quốc thì kiêu ngạo nỗi gì?
Janessa bị đả kích, các hộ vệ khác tất nhiên không thể ngồi yên. Đang lúc họ định tranh luận thay Janessa, thì trên kênh liên lạc đột nhiên có người nói.
“Điện hạ, sao mọi người lại ở đây?”
Người vừa nói chính là hộ vệ đầu tiên bị cuốn đi trong lần đầu họ bị dây leo tấn công. Bây giờ anh ta cũng mặt mũi bầm dập, trông mắt vẫn chưa tỉnh táo lắm, dường như mới tỉnh khỏi cơn hôn mê.
Các hộ vệ khác nhìn bạn bè mình thảm hại như vậy, không khỏi trầm mặc. Thực ra trông họ cũng chẳng lành lặn hơn anh ta là mấy. Cảm giác bị dây leo tha lôi thực sự rất khó chịu. Đến giờ họ vẫn không dám nhớ lại tình cảnh đó.
“Lance, cậu có khỏe không?” – Cocal thân thiết hỏi.
“Ui da …” Không biết động đến vết thương nào mà Lance đột nhiên xuýt xoa, lắc đầu bảo: “Không sao, bị thương nhẹ thôi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Cocal cuối cùng cũng yên tâm. Vốn hắn còn lo Lance bị tấn công bất ngờ sẽ thương nặng, không ngờ đỡ hơn họ tưởng nhiều.
“Chúng ta đang ở đâu đây?” Lance giật giật người, lấy ra cái bình thuốc dạng phun sương để xử lý vết thương.
Những người khác bấy giờ mới sực nhớ ra, vội vàng lấy đồ chữa trị cho mình, cố gắng khôi phục thể lực.
“Không biết.” Zaccai rầu rĩ đáp. Vừa rồi lúc đến đây hắn bị va đập liên hồi, nhưng không chảy máu, thành thử bớt một lợi thế để tranh thủ lòng thương, khiến hắn rất buồn bực.
Từ Vệ Quốc hỏi: “Ariel, các cậu chắc biết đây là đâu chứ?”
“Ừ, theo tôi đoán thì, đây là kho trữ đồ của loài thực vật kỳ lạ kia.”
Zaccai tức đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn dám khẳng định là vừa rồi Ariel cố tình ngắt lời hắn. Đừng hỏi vì sao, trực giác hắn mách bảo thế.
Hừ, phá hoại tình cảm người khác sẽ phải gặp xui xẻo. Ta nguyền rủa mi cả đời không tìm được người yêu, dù tìm được cũng bị đè!
Zaccai thầm hận trong lòng, càng nhìn càng thấy Ariel ngứa mắt.
Lúc trước còn thấy mặt mũi người này rất đẹp, giờ vẫn bản mặt ấy mà càng nhìn càng thấy ghét.
Đồ không có người yêu! Zaccai bĩu môi, chửi thầm trong lòng.
Tất nhiên là Ariel không biết Zaccai đã nghĩ hắn thành kẻ đáng thương “khuyết thiếu tình cảm” đâm ra khó chịu, nhưng nhìn mặt là biết đang chửi thầm hắn rồi.
Phải, vừa rồi hắn cố tình cắt ngang màn gặp lại cảm động của Zaccai với Từ Vệ Quốc. Chịu thôi, ai bảo con chim khổng tước kia ngứa mắt. Rõ ràng là đang theo đuổi Từ Vệ Quốc, thế mà vẫn đá lông nheo với hắn. Cái loại lăng nhăng không có tí thủy chung nào này hắn cũng thấy buồn thay cho Từ Vệ Quốc.
Lại nói, Từ Vệ Quốc là trưởng quan từng dẫn dắt hắn, tiếp xúc thời gian dài, cho nên hắn cũng khá hiểu tính tình anh ta. Quan trọng hơn là, tướng quân Từ Hoa dường như có quan hệ đồng minh với bố hắn. Bởi vậy, xét từ góc độ nào, hắn cũng không thể để mặc tên khốn lăng nhăng kia lừa Từ Vệ Quốc đi được.
Đương nhiên, không phải hắn không nhận ra con chim khổng tước nọ đối xử đặc biệt với Từ Vệ Quốc. Chẳng qua … cà cuống chết đến đít còn cay, bây giờ hắn tuyệt đối không tin rằng tên kia sẽ vì Từ Vệ Quốc mà buông tha cho cả rừng cây.
Zaccai ngứa mắt Ariel. Ariel cũng khó chịu với cái tính trăng hoa của Zaccai. Hai người nhìn nhau mắt đao bay vun vút. Còn Từ Vệ Quốc đứng một bên thì hoàn toàn không biết tranh chấp giữa họ.
“Này, sao mấy người cũng bị cuốn đến đây?” Từ Vệ Quốc buồn bực hỏi. Lúc ấy họ bị cuốn đi là do Ariel cố tình sắp xếp như thế. Có bọn họ làm “thức ăn dự trữ” rồi, đáng lý ra loài thực vật này phải không tấn công nữa mới phải.
Nhưng bây giờ nhóm Zaccai cũng bị cuốn đến đây. Rút cuộc là có chuyện gì xảy ra?
“Còn vì sao nữa,” Janessa hầm hừ, “Điện hạ vì ngươi mà dấn thân vào nguy hiểm, ngươi không cảm nhận được sao?”
Từ Vệ Quốc nhíu mày, ánh mắt nhìn Zaccai trên màn hình có chút thay đổi.
Zaccai lập tức ra vẻ quan tâm mà nói không nên lời, vẻ mặt tủi thân trông thật đáng thương.
Từ Vệ Quốc cũng động lòng. Gã biết Zaccai có hứng thú với mình, mà sau sự kiện lần trước, quan hệ của hai người trở nên mờ ám. Nhưng gã không có lòng tin vào mối quan hệ này, không quyết tâm tiếp tục phát triển với hắn được.
Dẫu sao Từ Vệ Quốc cũng là một quân nhân, kế thừa tính cách chính trực của tướng quân Từ Hoa. Gã không dám chắc mình có cảm giác gì với Zaccai, có lẽ có cảm tình, nhưng còn lâu mới sâu đậm đến mức có thể sống chết có nhau, nắm tay đến cuối đời.
Vậy mà nay Zaccai mạo hiểm đến cứu gã, tuy hành động bất cẩn thiếu suy xét, nhưng phải thừa nhận rằng gã rất cảm động. Trong suy nghĩ của gã, gã phải luôn là người bảo vệ người yêu. Vậy mà nay lại thành đối tượng được bảo vệ. Quả thật là cảm giác này rất phức tạp rối rắm.
“Anh không nên mạo hiểm.” Từ Vệ Quốc cau mày nói. Hành động của Zaccai khiến gã thấy áp lực, cứ như mình nợ Zaccai thứ gì đó. Gã không thích cảm giác này.
“Ngươi! Điện hạ liều mạng đến cứu giúp, vậy mà ngươi nói thế à!” Lời nói của Từ Vệ Quốc vào trong tai Janessa liền thành không biết cảm kích.
Trong lòng cô, điện hạ Zaccai thân phận cao quý, khí chất phi phàm. Được ngài xem trọng đó là niềm vinh hạnh của Từ Vệ Quốc. Vậy mà tên này lại không biết điều, đúng là uổng phí tình cảm điện hạ dành cho hắn.
Từ Vệ Quốc liếc Janessa, lòng thầm thở dài. Chênh lệch địa vị giữa cả hai cũng là một trong những lý do khiến gã nghi ngờ mối quan hệ này. Nghĩ mà xem, ngay cả hộ vệ của Zaccai còn nghĩ rằng gã trèo cao nhị hoàng tử điện hạ, nếu hai người thực sự ở bên nhau thì người khác sẽ bình luận gã thế nào đây? Gã hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được.
Bình thường gã thiếu đứng đắn, như thể không để ý đến lời người khác nói thế thôi, chứ thực ra là vì lời thiên hạ bàn tán chỉ nhằm vào gã cho nên mới bình tĩnh như thế. Nếu mà người khác cho rằng gã trèo cao nhị hoàng tử điện hạ đế quốc Elan, thì gã dám chắc bố sẽ nổi cơn tam bành.
Nghĩ mà rùng mình. Từ Vệ Quốc dứt khoát loại bỏ cái sự cảm động lúc nãy. Nợ ân tình có thể trả, nhưng nợ tình cảm thì tuyệt đối không thể. Vì cái mạng nhỏ này, tốt nhất vẫn nên tránh xa Zaccai thì hơn.
Zaccai hoàn toàn không biết rằng mới chỉ có một lúc thế thôi, mà Từ Vệ Quốc đã quyết định sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ giữ khoảng cách với hắn. Nhưng sau khi nghe Janessa nói thế, gã cũng cảm thấy không ổn.
“Janessa! Nói cái gì đấy!” Zaccai lớn tiếng quát.
Hắn thích Từ Vệ Quốc, không liên quan gì đến thân phận cả. Dù hắn có phải nhị hoàng tử đế quốc Elan hay không, hắn vẫn thích Từ Vệ Quốc.
Lời Janessa nói đã đặt hắn lên vị trí quá cao. Mà giữa người yêu với nhau thì cần sự bình đẳng, nào có phân biệt thân phận địa vị.
Nếu Janessa nói câu này với các công tử tiểu thư quý tộc đem lòng yêu mến hắn, hắn sẽ không để ý đến, bởi những người đó chỉ xem trọng địa vị của hắn thôi. Còn Từ Vệ Quốc thì khác. Hắn tin rằng thân phận nhị hoàng tử của mình không phải sự trợ giúp gì đối với Từ Vệ Quốc, không bị xem là rắc rối đã tốt lắm rồi.
Hắn vẫn biết thân phận của mình mẫn cảm cỡ nào. Mà bố của Từ Vệ Quốc lại là tướng quân nổi tiếng của Liên Bang. Giữa Liên Bang với đế quốc Elan vẫn duy trì quan hệ hòa hảo, nhưng chung quy vẫn là hai quốc gia độc lập, cho nên tồn tại rất nhiều mâu thuẫn lợi ích. Nếu Từ Vệ Quốc e ngại thân phận hắn, cương quyết từ chối, thì đúng là bi kịch.
“Đủ rồi.” Ariel lạnh giọng nói, “Giờ không phải lúc lôi thân phận ra mà khoe. Chúng ta còn đang trong tình cảnh nguy hiểm, mấy người không ý thức được sao?”
Chung Thịnh vốn đã có ấn tượng không tốt với chim khổng tước vì chuyện của Ariel, vừa rồi tên này lại quyến rũ người yêu của anh ngay trước mặt anh, cho nên dù Ariel không bị dụ dỗ, anh với tư cách là người yêu vẫn thấy khó chịu vô cùng.
Không có cảm tình với chim khổng tước thì đương nhiên với hộ vệ của hắn cũng thế. Hơn nữa, họ nói tới nói lui đều có ý châm chích Từ Vệ Quốc không xứng với nhị hoàng tử của họ, tất nhiên càng khiến anh bực mình rồi.
Chỉ là con chim khổng tước thôi, có gì giỏi giang đâu. Nhị hoàng tử thì cao quý lắm sao? Chẳng qua kỹ thuật đầu thai tương đối tốt thôi. Trưởng quan Từ là nhân tài của đất nước, anh còn cảm thấy ở bên con chim khổng tước kia là trưởng quan Từ chịu thiệt.
Lạnh lùng nhìn Janessa, Chung Thịnh chậm rãi nói: “Đừng quên đây là lãnh thổ Liên Bang. Thiếu úy Từ là lính chính quy của Liên Bang.”
Janessa á khẩu. Đương nhiên cô hiểu ý Chung Thịnh. Đây là lãnh thổ Liên Bang, Từ Vệ Quốc là quân nhân của Liên Bang. Còn bọn họ thì sao? Dù đã được cho phép, nhưng về mặt pháp lý họ vẫn là người nhập cư trái phép vào Liên Bang.
Nếu đây là đế quốc Elan, đương nhiên điện hạ Zaccai có quyền diễu võ dương oai, xem thường bất cứ kẻ nào. Nhưng đây là Liên Bang, một kẻ “nhập cư trái phép” như nhị hoàng tử đối mặt với quân nhân chính quy như Từ Vệ Quốc thì kiêu ngạo nỗi gì?
Janessa bị đả kích, các hộ vệ khác tất nhiên không thể ngồi yên. Đang lúc họ định tranh luận thay Janessa, thì trên kênh liên lạc đột nhiên có người nói.
“Điện hạ, sao mọi người lại ở đây?”
Người vừa nói chính là hộ vệ đầu tiên bị cuốn đi trong lần đầu họ bị dây leo tấn công. Bây giờ anh ta cũng mặt mũi bầm dập, trông mắt vẫn chưa tỉnh táo lắm, dường như mới tỉnh khỏi cơn hôn mê.
Các hộ vệ khác nhìn bạn bè mình thảm hại như vậy, không khỏi trầm mặc. Thực ra trông họ cũng chẳng lành lặn hơn anh ta là mấy. Cảm giác bị dây leo tha lôi thực sự rất khó chịu. Đến giờ họ vẫn không dám nhớ lại tình cảnh đó.
“Lance, cậu có khỏe không?” – Cocal thân thiết hỏi.
“Ui da …” Không biết động đến vết thương nào mà Lance đột nhiên xuýt xoa, lắc đầu bảo: “Không sao, bị thương nhẹ thôi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Cocal cuối cùng cũng yên tâm. Vốn hắn còn lo Lance bị tấn công bất ngờ sẽ thương nặng, không ngờ đỡ hơn họ tưởng nhiều.
“Chúng ta đang ở đâu đây?” Lance giật giật người, lấy ra cái bình thuốc dạng phun sương để xử lý vết thương.
Những người khác bấy giờ mới sực nhớ ra, vội vàng lấy đồ chữa trị cho mình, cố gắng khôi phục thể lực.
“Không biết.” Zaccai rầu rĩ đáp. Vừa rồi lúc đến đây hắn bị va đập liên hồi, nhưng không chảy máu, thành thử bớt một lợi thế để tranh thủ lòng thương, khiến hắn rất buồn bực.
Từ Vệ Quốc hỏi: “Ariel, các cậu chắc biết đây là đâu chứ?”
“Ừ, theo tôi đoán thì, đây là kho trữ đồ của loài thực vật kỳ lạ kia.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook